Chương 55: Hoàng thúc muốn ôm một cái《9》
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: icebear
Xin lỗi chị editor vì em lười edit chương mới nhé=((
Beta: Nha Đam
**********
Phượng Quyết chậm rãi xoay người, ánh mắt thanh lãnh dừng lại ở phương hướng đối phương rời đi.
Tiểu hoàng đế đã đi xa.
Phượng Quyết cũng không biết vì cái gì, nhìn đến tiểu hoàng đế mặt hiện bộ dáng ủy khuất, chính mình gợn sóng bất kinh* tâm lần đầu tiên cảm giác có chút bực bội.
*gợn sóng bất kinh: sóng lớn không sợ hãi
Hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.
Loại cảm giác này, hắn thật không thích.
Mắt phượng hẹp dài híp lại, Phượng Quyết lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh đạm mạc trước sau như một.
Hắn xoay người, thân ảnh cao dài biến mất ở bên trong bóng đêm.
Binh lính tiến đến cứu giá cũng sôi nổi ẩn nấp thân hình, mang theo tù binh sát thủ lặng yên không một tiếng động mà rời đi hoàng cung to như vậy.
_____
Phong Thiển có chút buồn bực, hoàng cung cũng thật lớn.
Cuối cùng vẫn là dựa hệ thống hướng dẫn mới tìm được tẩm cung của tiểu hoàng đế.
Còn chưa đi đến cửa tẩm cung, Phong Thiển liền thấy được Phù Sơ ở cửa trông mòn con mắt.
Tiểu cô nương ở cửa đi tới đi lui, thoạt nhìn là dáng vẻ thực lo lắng.
Phù Sơ nhìn thấy tiểu hoàng đế, đôi mắt tức khắc sáng ngời, lập tức đến đón.
Phù Sơ ngữ khí lo lắng: "Bệ hạ ngài rốt cuộc đã trở lại."
Tiểu hoàng đế vẫn luôn không trở về, nàng lo lắng chết đi được......
"Ừ."
Tiểu hoàng đế mím môi, gật đầu.
Phù Sơ mang theo tiểu hoàng đế trở lại tẩm cung.
"Bệ hạ, Phù Sơ đi chuẩn bị nước ấm tắm gội cho ngài."
Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu hoàng đế tắm gội từ trước đến nay không cần người hầu hạ, đây là mọi người đều biết.
Mọi người chỉ cho là tiểu hoàng đế chưa trải nhân sự, có chút thẹn thùng, vẫn chưa liên tưởng đến những phương diện khác.
Phù Sơ chuẩn bị xong nước ấm, liền cung cung kính kính mà lui đi ra ngoài.
Tiểu hoàng đế ngây người một lát, mới chậm rì rì mà cởi bỏ long bào.
Quần áo cổ đại tương đối phức tạp, Phong Thiển phí công phu nửa ngày mới đem một tầng tầng áo ngoài mở ra.
Nhưng mà, tiểu hoàng đế giơ tay, nháy mắt lại ngây ngẩn cả người.
Phía trước sắc trời quá mờ, không thấy rõ.
Hiện tại mới phát hiện, lòng bàn tay trắng nõn của chính mình lây dính một mảnh đỏ tươi vết máu.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Không phải máu của nàng.
Nàng chỉ kéo góc áo mảnh nhỏ, nắm cổ tay của hắn......
Máu là của mảnh nhỏ?
Hắn bị thương?
Tiểu hoàng đế tâm tình có chút rầu rĩ, thất thần mà cởi bỏ áo trong nhảy vào thau tắm.
Trong không khí tràn ngập Long Tiên Hương nhàn nhạt, thập phần an thần, chính là Phong Thiển lại có điểm tĩnh không xuống dưới.
Tắm rửa xong, Phong Thiển vẫn là không nhịn xuống, cầm một lọ kim sang dược được tiến cống, thay đổi một thân y phục màu đen, liền lén lút mà ra cung.
Hệ thống: "Ký chủ, buổi tối ngươi không ngủ được lại muốn làm gì vậy?"
Nhớ đến vị diện thứ nhất, hệ thống nháy mắt nháy mắt đã hiểu.
Phỏng chừng lại là đi tìm mảnh nhỏ.
Phong Thiển: "Giúp ta hướng dẫn để ta nhanh chân đến xem mảnh nhỏ."
Hệ thống: "......"
Tuy rằng thực không tình nguyện, vẫn là lén lút mà bắt đầu hướng dẫn cho Phong Thiển.
Trấn Bắc vương phủ.
Phượng Quyết khoanh tay đứng ở trước lan can, con ngươi thanh lãnh không mang theo một tia độ ấm mà nhìn cảnh vật trong đình viện.
Đứng phía sau hắn có một thị vệ khoác áo giáp bạc.
"Chủ thượng, người bắt được đã cắn độc tự sát."
Nghe vậy, Phượng Quyết nguy hiểm mà híp mắt, độ ấm chung quanh chợt giảm mấy độ.
"Thừa tướng bên kia có động tác gì?"
Thị vệ cung kính trả lời: " Người thuộc hạ phái đi đến nay chưa về. Không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức."
Phượng Quyết im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Đi xuống trước đi."
Thị vệ có chút do dự, "Chủ thượng, có chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không."
"Ngươi là nói tiểu hoàng đế?" Phượng Quyết rũ mắt, không chút để ý mà liếc mắt một cái tới cổ tay áo, tầm mắt thanh lãnh có một tia xao động thoát ra.
Thị vệ gật đầu, "Dạ."
Phượng Quyết thong thả ung dung mà nâng lên đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng đáp trên lan can khắc hoa không chút để ý mà gõ gõ, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Trước mặc kệ hắn."
Thị vệ không nói thêm nữa cái gì, lặng yên không một tiếng động mà lui đi ra ngoài.
-
Phong Thiển trộm lẻn vào Trấn Bắc vương phủ.
Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, tuy là Phong Thiển cũng suýt nữa bị phát hiện.
Phong Thiển một đường theo hệ thống hướng dẫn đi, lại không phải hướng phòng phương hướng, ngược lại càng đi càng hẻo lánh.
Tiểu hoàng đế híp mắt, thật sự hoài nghi sự hướng dẫn hệ thống có vấn đề.
*********
Lời editor: mọi người ủng hộ☆ để mình đỡ lười nhé❤????
Xin lỗi chị editor vì em lười edit chương mới nhé=((
Beta: Nha Đam
**********
Phượng Quyết chậm rãi xoay người, ánh mắt thanh lãnh dừng lại ở phương hướng đối phương rời đi.
Tiểu hoàng đế đã đi xa.
Phượng Quyết cũng không biết vì cái gì, nhìn đến tiểu hoàng đế mặt hiện bộ dáng ủy khuất, chính mình gợn sóng bất kinh* tâm lần đầu tiên cảm giác có chút bực bội.
*gợn sóng bất kinh: sóng lớn không sợ hãi
Hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.
Loại cảm giác này, hắn thật không thích.
Mắt phượng hẹp dài híp lại, Phượng Quyết lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh đạm mạc trước sau như một.
Hắn xoay người, thân ảnh cao dài biến mất ở bên trong bóng đêm.
Binh lính tiến đến cứu giá cũng sôi nổi ẩn nấp thân hình, mang theo tù binh sát thủ lặng yên không một tiếng động mà rời đi hoàng cung to như vậy.
_____
Phong Thiển có chút buồn bực, hoàng cung cũng thật lớn.
Cuối cùng vẫn là dựa hệ thống hướng dẫn mới tìm được tẩm cung của tiểu hoàng đế.
Còn chưa đi đến cửa tẩm cung, Phong Thiển liền thấy được Phù Sơ ở cửa trông mòn con mắt.
Tiểu cô nương ở cửa đi tới đi lui, thoạt nhìn là dáng vẻ thực lo lắng.
Phù Sơ nhìn thấy tiểu hoàng đế, đôi mắt tức khắc sáng ngời, lập tức đến đón.
Phù Sơ ngữ khí lo lắng: "Bệ hạ ngài rốt cuộc đã trở lại."
Tiểu hoàng đế vẫn luôn không trở về, nàng lo lắng chết đi được......
"Ừ."
Tiểu hoàng đế mím môi, gật đầu.
Phù Sơ mang theo tiểu hoàng đế trở lại tẩm cung.
"Bệ hạ, Phù Sơ đi chuẩn bị nước ấm tắm gội cho ngài."
Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu hoàng đế tắm gội từ trước đến nay không cần người hầu hạ, đây là mọi người đều biết.
Mọi người chỉ cho là tiểu hoàng đế chưa trải nhân sự, có chút thẹn thùng, vẫn chưa liên tưởng đến những phương diện khác.
Phù Sơ chuẩn bị xong nước ấm, liền cung cung kính kính mà lui đi ra ngoài.
Tiểu hoàng đế ngây người một lát, mới chậm rì rì mà cởi bỏ long bào.
Quần áo cổ đại tương đối phức tạp, Phong Thiển phí công phu nửa ngày mới đem một tầng tầng áo ngoài mở ra.
Nhưng mà, tiểu hoàng đế giơ tay, nháy mắt lại ngây ngẩn cả người.
Phía trước sắc trời quá mờ, không thấy rõ.
Hiện tại mới phát hiện, lòng bàn tay trắng nõn của chính mình lây dính một mảnh đỏ tươi vết máu.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Không phải máu của nàng.
Nàng chỉ kéo góc áo mảnh nhỏ, nắm cổ tay của hắn......
Máu là của mảnh nhỏ?
Hắn bị thương?
Tiểu hoàng đế tâm tình có chút rầu rĩ, thất thần mà cởi bỏ áo trong nhảy vào thau tắm.
Trong không khí tràn ngập Long Tiên Hương nhàn nhạt, thập phần an thần, chính là Phong Thiển lại có điểm tĩnh không xuống dưới.
Tắm rửa xong, Phong Thiển vẫn là không nhịn xuống, cầm một lọ kim sang dược được tiến cống, thay đổi một thân y phục màu đen, liền lén lút mà ra cung.
Hệ thống: "Ký chủ, buổi tối ngươi không ngủ được lại muốn làm gì vậy?"
Nhớ đến vị diện thứ nhất, hệ thống nháy mắt nháy mắt đã hiểu.
Phỏng chừng lại là đi tìm mảnh nhỏ.
Phong Thiển: "Giúp ta hướng dẫn để ta nhanh chân đến xem mảnh nhỏ."
Hệ thống: "......"
Tuy rằng thực không tình nguyện, vẫn là lén lút mà bắt đầu hướng dẫn cho Phong Thiển.
Trấn Bắc vương phủ.
Phượng Quyết khoanh tay đứng ở trước lan can, con ngươi thanh lãnh không mang theo một tia độ ấm mà nhìn cảnh vật trong đình viện.
Đứng phía sau hắn có một thị vệ khoác áo giáp bạc.
"Chủ thượng, người bắt được đã cắn độc tự sát."
Nghe vậy, Phượng Quyết nguy hiểm mà híp mắt, độ ấm chung quanh chợt giảm mấy độ.
"Thừa tướng bên kia có động tác gì?"
Thị vệ cung kính trả lời: " Người thuộc hạ phái đi đến nay chưa về. Không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức."
Phượng Quyết im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Đi xuống trước đi."
Thị vệ có chút do dự, "Chủ thượng, có chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không."
"Ngươi là nói tiểu hoàng đế?" Phượng Quyết rũ mắt, không chút để ý mà liếc mắt một cái tới cổ tay áo, tầm mắt thanh lãnh có một tia xao động thoát ra.
Thị vệ gật đầu, "Dạ."
Phượng Quyết thong thả ung dung mà nâng lên đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng đáp trên lan can khắc hoa không chút để ý mà gõ gõ, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Trước mặc kệ hắn."
Thị vệ không nói thêm nữa cái gì, lặng yên không một tiếng động mà lui đi ra ngoài.
-
Phong Thiển trộm lẻn vào Trấn Bắc vương phủ.
Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, tuy là Phong Thiển cũng suýt nữa bị phát hiện.
Phong Thiển một đường theo hệ thống hướng dẫn đi, lại không phải hướng phòng phương hướng, ngược lại càng đi càng hẻo lánh.
Tiểu hoàng đế híp mắt, thật sự hoài nghi sự hướng dẫn hệ thống có vấn đề.
*********
Lời editor: mọi người ủng hộ☆ để mình đỡ lười nhé❤????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.