Chương 353: Nguyện làm Thừa tướng quỳ dưới váy của Điện hạ (4)
Vân Cửu Từ
29/06/2022
Sau khi ngây ngẩn một lúc, Phong Thiển nói: "Hệ thống, cho ta thông tin của mảnh nhỏ."【Leng keng ~ Hệ thống đang tìm kiếm ...】
Khuynh Dạ.
Đứa trẻ mồ côi của tiền triều nước láng giềng.
Tiên hoàng của Phong Nguyên Quốc đi ngang qua thấy đứa bé vô tội, lại cực kỳ phấn điêu ngọc trác*, sau đó được thừa tướng đưa về nước nuôi nấng.
*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu
Khuynh Dạ từ nhỏ đã rất đẹp.
Tính tình hắn từ nhỏ đã nhạt nhẽo, lạnh lùng.
Chưa từng dựa dẫm vào người khác.
Bởi vì Tiên Hoàng giao phó, coi Khuynh Dạ như con đẻ, học tập mọi thứ cũng phải đầy đủ.
Địa vị giống như nữ quyến trong phủ.
Sau khi lớn lên, Khuynh Dạ cũng học tập binh pháp và chính trị, kinh tế học đầy mình.
Cậu bé mười lăm tuổi không chỉ đẹp mà còn khiến nhiều người kinh ngạc bởi tài năng của mình.
Sau khi đưa ra thượng sách tốt cho Phong Nguyên Quốc, Nữ Vương để Khuynh Dạ tự mình lựa chọn phần thưởng.
Trong đại sảnh, thanh niên áo trắng mím đôi môi mỏng, nhẹ giọng nói: "Thần xin xin tiến cử làm thừa tướng, hết sức vì Phong Nguyên quốc."
Câu nói của thiếu niên đã khiến tất cả các nữ quan trong triều ngạc nhiên.
Trong suốt các thời đại, Phong Nguyên Quốc chưa từng có tiền lệ nam nhân trở thành quan viên.
Nếu chỉ nói về thực lực, không phân biệt giới tính, thì thiếu niên kiệt xuất này quả thực đỉ điều kiện làm thừa tướng.
Chỉ là ... Đây là triều đại nữ tử vi tôn.
Nam nhân nếu là dưới một người trên vạn người, chẳng phải là sẽ lộn xộn sao?
Nữ Vương, cũng là nguyên chủ, vô cùng ngưỡng mộ tài năng của thiếu niên, lại bị vẻ đẹp của đối phương hấp dẫn.
Vì vậy liền bắt đầu.
Khuynh Dạ lên chức thừa tướng như ý muốn.
Lúc đầu, có những nữ quan nhắm vào, hoặc thèm muốn nhan sắc của thiếu niên.
Sau một năm, mọi người đều im lặng, không ai dám ngang nhiên có ý gì với thiếu niên.
Địa vị của Khuynh Dạ trong triều cũng đã ổn định.
Hắn cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ trong sáng và vô hại, trong lòng hắn có tham vọng, cũng có mưu cầu quyền lực.
Hắn chống lại thế giới nữ tử vi tôn.
Nam nhân thì có địa vị thấp?
Vậy thì ... Chính hắn sẽ phá vỡ truyền thống này.
...
Sau khi nhận được thông tin của mảnh nhỏ, Phong Thiển lại nằm trên giường chợp mắt.
Giờ Tỵ.
Có nữ quan đến truyền tin.
"Bệ hạ, Vương điện hạ mở hoa yến, mời ngài cũng quần thần đến Vương phủ."
Phong Thiển chớp mắt hỏi: "Thừa tướng đi không?"
Nữ quan truyền tin sửng sốt một chút rồi trả lời: "Theo lý, Thừa tướng cũng phải đi dự tiệc."
Nữ quan trầm mặc, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Bệ hạ vẫn luôn nhớ thương Thừa tướng đại nhân.
"Được."
Vừa dứt lời, cô đứng dậy và khoác lên mình bộ thường phục sang trọng.
Nguyên chủ thích màu đỏ, quần áo hầu như đều là màu đỏ, cho nên Phong Thiển tùy ý chọn một bộ y phục màu đỏ trắng.
Tóc buộc cao cùng với trang phục trên người trông rất ngọt ngào và đáng yêu.
Cộng thêm khí chất mềm mại của nữ nhi, uy nghiêm của Nữ Vương cũng bị giảm đi một chút.
Nguyên chủ mới mười sáu tuổi, gần như tuổi của mảnh nhỏ.
Sau khi mặc quần áo xong, Phong Thiển cùng nữ quan bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi lên kiệu
Cô chống cằm.
Sau khi kiệu bước ra khỏi cung điện, xung quanh trở nên náo nhiệt.
Khi Nữ Vương ra ngoài dự yến tiệc, đều rất khiêm tốn, không cưỡi lên chiếc kiệu lộng lẫy tượng trưng cho thân phận của Nữ Vương.
Người dân Phong Nguyên quốc khỏe mạnh thịnh vượng, hai bên đường phố náo nhiệt hẳn lên.
Đi qua phố xá sầm uất, chiếc kiệu dừng lại ở cổng vương phủ.
Phong Thiển xuống kiệu.
Thị vệ ở cổng vương phủ nhìn thấy Nữ vương bệ hạ, không khỏi quỳ xuống chào.
"Tham kiến Nữ vương bệ hạ."
Phong Thiển nhẹ gật đầu, khẽ nói: "Miễn lễ."
Thị vệ đứng dậy mở cổng cho cô.
Nữ quan dẫn Phong Thiển vào trong phủ.
Vương phủ rất rộng, phong cảnh bên trong cùng với đình đài lầu các đều rất đẹp
Có thể lờ mờ nghe thấy tiếng đàn hát.
Hoa yến được tổ chức tại vườn hoa của Vương phủ.
Khuynh Dạ.
Đứa trẻ mồ côi của tiền triều nước láng giềng.
Tiên hoàng của Phong Nguyên Quốc đi ngang qua thấy đứa bé vô tội, lại cực kỳ phấn điêu ngọc trác*, sau đó được thừa tướng đưa về nước nuôi nấng.
*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu
Khuynh Dạ từ nhỏ đã rất đẹp.
Tính tình hắn từ nhỏ đã nhạt nhẽo, lạnh lùng.
Chưa từng dựa dẫm vào người khác.
Bởi vì Tiên Hoàng giao phó, coi Khuynh Dạ như con đẻ, học tập mọi thứ cũng phải đầy đủ.
Địa vị giống như nữ quyến trong phủ.
Sau khi lớn lên, Khuynh Dạ cũng học tập binh pháp và chính trị, kinh tế học đầy mình.
Cậu bé mười lăm tuổi không chỉ đẹp mà còn khiến nhiều người kinh ngạc bởi tài năng của mình.
Sau khi đưa ra thượng sách tốt cho Phong Nguyên Quốc, Nữ Vương để Khuynh Dạ tự mình lựa chọn phần thưởng.
Trong đại sảnh, thanh niên áo trắng mím đôi môi mỏng, nhẹ giọng nói: "Thần xin xin tiến cử làm thừa tướng, hết sức vì Phong Nguyên quốc."
Câu nói của thiếu niên đã khiến tất cả các nữ quan trong triều ngạc nhiên.
Trong suốt các thời đại, Phong Nguyên Quốc chưa từng có tiền lệ nam nhân trở thành quan viên.
Nếu chỉ nói về thực lực, không phân biệt giới tính, thì thiếu niên kiệt xuất này quả thực đỉ điều kiện làm thừa tướng.
Chỉ là ... Đây là triều đại nữ tử vi tôn.
Nam nhân nếu là dưới một người trên vạn người, chẳng phải là sẽ lộn xộn sao?
Nữ Vương, cũng là nguyên chủ, vô cùng ngưỡng mộ tài năng của thiếu niên, lại bị vẻ đẹp của đối phương hấp dẫn.
Vì vậy liền bắt đầu.
Khuynh Dạ lên chức thừa tướng như ý muốn.
Lúc đầu, có những nữ quan nhắm vào, hoặc thèm muốn nhan sắc của thiếu niên.
Sau một năm, mọi người đều im lặng, không ai dám ngang nhiên có ý gì với thiếu niên.
Địa vị của Khuynh Dạ trong triều cũng đã ổn định.
Hắn cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ trong sáng và vô hại, trong lòng hắn có tham vọng, cũng có mưu cầu quyền lực.
Hắn chống lại thế giới nữ tử vi tôn.
Nam nhân thì có địa vị thấp?
Vậy thì ... Chính hắn sẽ phá vỡ truyền thống này.
...
Sau khi nhận được thông tin của mảnh nhỏ, Phong Thiển lại nằm trên giường chợp mắt.
Giờ Tỵ.
Có nữ quan đến truyền tin.
"Bệ hạ, Vương điện hạ mở hoa yến, mời ngài cũng quần thần đến Vương phủ."
Phong Thiển chớp mắt hỏi: "Thừa tướng đi không?"
Nữ quan truyền tin sửng sốt một chút rồi trả lời: "Theo lý, Thừa tướng cũng phải đi dự tiệc."
Nữ quan trầm mặc, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Bệ hạ vẫn luôn nhớ thương Thừa tướng đại nhân.
"Được."
Vừa dứt lời, cô đứng dậy và khoác lên mình bộ thường phục sang trọng.
Nguyên chủ thích màu đỏ, quần áo hầu như đều là màu đỏ, cho nên Phong Thiển tùy ý chọn một bộ y phục màu đỏ trắng.
Tóc buộc cao cùng với trang phục trên người trông rất ngọt ngào và đáng yêu.
Cộng thêm khí chất mềm mại của nữ nhi, uy nghiêm của Nữ Vương cũng bị giảm đi một chút.
Nguyên chủ mới mười sáu tuổi, gần như tuổi của mảnh nhỏ.
Sau khi mặc quần áo xong, Phong Thiển cùng nữ quan bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi lên kiệu
Cô chống cằm.
Sau khi kiệu bước ra khỏi cung điện, xung quanh trở nên náo nhiệt.
Khi Nữ Vương ra ngoài dự yến tiệc, đều rất khiêm tốn, không cưỡi lên chiếc kiệu lộng lẫy tượng trưng cho thân phận của Nữ Vương.
Người dân Phong Nguyên quốc khỏe mạnh thịnh vượng, hai bên đường phố náo nhiệt hẳn lên.
Đi qua phố xá sầm uất, chiếc kiệu dừng lại ở cổng vương phủ.
Phong Thiển xuống kiệu.
Thị vệ ở cổng vương phủ nhìn thấy Nữ vương bệ hạ, không khỏi quỳ xuống chào.
"Tham kiến Nữ vương bệ hạ."
Phong Thiển nhẹ gật đầu, khẽ nói: "Miễn lễ."
Thị vệ đứng dậy mở cổng cho cô.
Nữ quan dẫn Phong Thiển vào trong phủ.
Vương phủ rất rộng, phong cảnh bên trong cùng với đình đài lầu các đều rất đẹp
Có thể lờ mờ nghe thấy tiếng đàn hát.
Hoa yến được tổ chức tại vườn hoa của Vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.