Chương 149: Võng du tiểu khả ái (32)
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Không còn gia tộc để dựa vào, chỉ dựa vào số tiền sau khi ly hôn, Diệp Khuynh, đại tiểu thư luôn sống trong nhưng lụa lần đầu tiên nhận ra sự khó khăn của cuộc đời.
Hơn nữa, cô còn mang theo một đứa trẻ.
Trong khi tìm việc ở khắp nơi, cô còn phải đối mặt với nhiều lời khiêu khích khác nhau từ người tình mới của Cố Thành.
Nhưng mà, họa vô đơn chí, Diệp Khuynh gặp tai nạn xe hơi.
Nằm xuống chính là mất mười năm.
Nhiều năm như vậy, thiếu niên hoàn thành việc học của mình hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ tài chính.
Sau đó, ngay khi tốt nghiệp, bắt đầu kiếm đủ loại tiền khác nhau, trả nợ tiền thuốc men cho mẹ và... nuôi sống bản thân.
Tình cảm?
Hắn đã không nhận ra điều đó khi anh ấy còn rất nhỏ.
Bây giờ, nó đã tê liệt từ lâu.
Từ lúc hiểu chuyện, thiếu niên bắt đầu buộc một rải dây băng trên trán.
Xem ra chỉ cần như vậy, hắn có thể tránh được ký ức không muốn nhớ đấy nữa.
Người trên giường bệnh là mẹ hắn.
Hắn biết.
Tuy nhiên, anh đã sắp quên, cảm giác có mẹ.
Gia đình tan vỡ là lỗi của ai?
Diệp Cẩn không muốn quan tâm đến nữa.
Hắn cũng quan tâm đến lý do.
Sự u ám của tuổi thơ không gì có thể bù đắp được, điều đó đã trở thành một thực tế từ lâu.
Có ích gì khi đổ lỗi cho ai đó?
Cứ như vậy đi......
Sau khi xem xong thông tin của mảnh nhỏ, Phong Thiển hoàn toàn ngây ngẩn.
Hệ thống cũng không nhịn được nói: "Ký chủ, mảnh vỡ lần này thật sự rất đáng thương, phải đối xử tốt với hắn ~"
Cô mím môi gật đầu.
Đúng vậy.
Mảnh nhỏ thực sự rất đáng thương.
Cô sẽ tốt với hắn...
-
Hiệu suất làm việc của Lâm Diệp rất sao, sớm thông báo cho hai người chơi Tiên Tôn và Thánh Tôn.
Thiếu niên dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn xuống.
Hắn cầm điện thoại trên tay phải, nghiêm túc nghe cuộc gọi.
Thiếu niên gật đầu một cái, do dự một chút, đáp: "Ừ."
Đối phương trả lời: "Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của bạn. Nếu thuận tiện, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết cụ thể tại tập đoàn Phong Vân vào lúc 8 giờ sáng mai."
"Được."
Hắn dửng dưng đáp lại.
Cúp điện thoại, thiếu niên chậm rãi buông điện thoại xuống.
Hắn nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, có một chút bối rối trong đôi mắt của hắn.
Sau một lúc, hắn lại mím môi, từ từ cụp mắt xuống.
Khi nghe thấy tin người đó cũng tới, hắn đã dao động.
Không chỉ vì phần thù lao này, mà điều mà hắn càng muốn là gặp gỡ đối phương.
Nghĩ đến người mặc trang phục màu đỏ rượu đó, hắn không nhịn được mà cúi đầu, vành tai trắng nõn đỏ bừng không thể giải thích được.
Sẽ nghĩ đến cái ôm của đối phương.
Còn có... động tác cầm tay ấy.
Loại cảm xúc này cứ quẩn quanh trong lòng, như sợi tơ, càng ngày càng hỗn loạn, không dứt ra được.
Không thể quên nó.
Rất lạ rất lạ.
Nó cũng khiến hắn hoảng sợ...
Không biết phải đối mặt với người đó như thế nào, nhưng lại không thể nhịn được muốn gặp đối phương.
Chẳng sợ một cái liếc mắt...
Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay trắng nõn không được tự nhiên mà bóp chặt tấm rèm trắng có chút khó chịu.
Muốn gặp người ấy sao?
Ban đêm.
Thiếu niên lăn lộn, trằn trọc mãi không ngủ được.
Diệp Cẩn mở đôi mắt đen nhánh, lặng lẽ nhìn vào khoảng không mờ ảo.
Một lúc sau, hắn lại vén chăn bông lên, từ từ đứng dậy và mặc áo khoác.
Diệp Cẩn thản nhiên đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
Lái xe đến bệnh viện.
Thiếu niên xuống xe, kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn đèn điện sáng rực trong bệnh viện.
Hắn bước đi chậm rãi.
Lối đi quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Hắn mở cửa phòng và bật đèn.
Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống chiếc giường bệnh màu trắng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Diệp Cẩn chỉ cúi đầu nhìn người trên giường, sau đó thu hồi ánh mắt, từ từ kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Thiếu niên yên lặng nhìn người trên giường bệnh.
Không có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt đen ấy.
Có vẻ như chuyện này cũng giống như bình thường.
Không thể gợi lên cảm xúc khác của hắn.
***********
Thế là tớ đã tranh thủ edit xong 2 chương của ngày mai rồi nhé!!
Tớ có edit đến đoạn mảnh nhỏ gặp Phong Thiển rồi, edit chủ yếu để chúc mừng truyện được 50k lượt đọc \(★^∀^★)/
Nên truyện mà được 50k lượt đọc và thêm 100 vote tớ sẽ đăng 3 chương nhé ♥
Thế giới 4 cuối cũng cũng có một lần edit nhiều chương như này ????????
Không còn gia tộc để dựa vào, chỉ dựa vào số tiền sau khi ly hôn, Diệp Khuynh, đại tiểu thư luôn sống trong nhưng lụa lần đầu tiên nhận ra sự khó khăn của cuộc đời.
Hơn nữa, cô còn mang theo một đứa trẻ.
Trong khi tìm việc ở khắp nơi, cô còn phải đối mặt với nhiều lời khiêu khích khác nhau từ người tình mới của Cố Thành.
Nhưng mà, họa vô đơn chí, Diệp Khuynh gặp tai nạn xe hơi.
Nằm xuống chính là mất mười năm.
Nhiều năm như vậy, thiếu niên hoàn thành việc học của mình hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ tài chính.
Sau đó, ngay khi tốt nghiệp, bắt đầu kiếm đủ loại tiền khác nhau, trả nợ tiền thuốc men cho mẹ và... nuôi sống bản thân.
Tình cảm?
Hắn đã không nhận ra điều đó khi anh ấy còn rất nhỏ.
Bây giờ, nó đã tê liệt từ lâu.
Từ lúc hiểu chuyện, thiếu niên bắt đầu buộc một rải dây băng trên trán.
Xem ra chỉ cần như vậy, hắn có thể tránh được ký ức không muốn nhớ đấy nữa.
Người trên giường bệnh là mẹ hắn.
Hắn biết.
Tuy nhiên, anh đã sắp quên, cảm giác có mẹ.
Gia đình tan vỡ là lỗi của ai?
Diệp Cẩn không muốn quan tâm đến nữa.
Hắn cũng quan tâm đến lý do.
Sự u ám của tuổi thơ không gì có thể bù đắp được, điều đó đã trở thành một thực tế từ lâu.
Có ích gì khi đổ lỗi cho ai đó?
Cứ như vậy đi......
Sau khi xem xong thông tin của mảnh nhỏ, Phong Thiển hoàn toàn ngây ngẩn.
Hệ thống cũng không nhịn được nói: "Ký chủ, mảnh vỡ lần này thật sự rất đáng thương, phải đối xử tốt với hắn ~"
Cô mím môi gật đầu.
Đúng vậy.
Mảnh nhỏ thực sự rất đáng thương.
Cô sẽ tốt với hắn...
-
Hiệu suất làm việc của Lâm Diệp rất sao, sớm thông báo cho hai người chơi Tiên Tôn và Thánh Tôn.
Thiếu niên dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn xuống.
Hắn cầm điện thoại trên tay phải, nghiêm túc nghe cuộc gọi.
Thiếu niên gật đầu một cái, do dự một chút, đáp: "Ừ."
Đối phương trả lời: "Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của bạn. Nếu thuận tiện, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết cụ thể tại tập đoàn Phong Vân vào lúc 8 giờ sáng mai."
"Được."
Hắn dửng dưng đáp lại.
Cúp điện thoại, thiếu niên chậm rãi buông điện thoại xuống.
Hắn nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, có một chút bối rối trong đôi mắt của hắn.
Sau một lúc, hắn lại mím môi, từ từ cụp mắt xuống.
Khi nghe thấy tin người đó cũng tới, hắn đã dao động.
Không chỉ vì phần thù lao này, mà điều mà hắn càng muốn là gặp gỡ đối phương.
Nghĩ đến người mặc trang phục màu đỏ rượu đó, hắn không nhịn được mà cúi đầu, vành tai trắng nõn đỏ bừng không thể giải thích được.
Sẽ nghĩ đến cái ôm của đối phương.
Còn có... động tác cầm tay ấy.
Loại cảm xúc này cứ quẩn quanh trong lòng, như sợi tơ, càng ngày càng hỗn loạn, không dứt ra được.
Không thể quên nó.
Rất lạ rất lạ.
Nó cũng khiến hắn hoảng sợ...
Không biết phải đối mặt với người đó như thế nào, nhưng lại không thể nhịn được muốn gặp đối phương.
Chẳng sợ một cái liếc mắt...
Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay trắng nõn không được tự nhiên mà bóp chặt tấm rèm trắng có chút khó chịu.
Muốn gặp người ấy sao?
Ban đêm.
Thiếu niên lăn lộn, trằn trọc mãi không ngủ được.
Diệp Cẩn mở đôi mắt đen nhánh, lặng lẽ nhìn vào khoảng không mờ ảo.
Một lúc sau, hắn lại vén chăn bông lên, từ từ đứng dậy và mặc áo khoác.
Diệp Cẩn thản nhiên đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
Lái xe đến bệnh viện.
Thiếu niên xuống xe, kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn đèn điện sáng rực trong bệnh viện.
Hắn bước đi chậm rãi.
Lối đi quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Hắn mở cửa phòng và bật đèn.
Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống chiếc giường bệnh màu trắng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Diệp Cẩn chỉ cúi đầu nhìn người trên giường, sau đó thu hồi ánh mắt, từ từ kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Thiếu niên yên lặng nhìn người trên giường bệnh.
Không có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt đen ấy.
Có vẻ như chuyện này cũng giống như bình thường.
Không thể gợi lên cảm xúc khác của hắn.
***********
Thế là tớ đã tranh thủ edit xong 2 chương của ngày mai rồi nhé!!
Tớ có edit đến đoạn mảnh nhỏ gặp Phong Thiển rồi, edit chủ yếu để chúc mừng truyện được 50k lượt đọc \(★^∀^★)/
Nên truyện mà được 50k lượt đọc và thêm 100 vote tớ sẽ đăng 3 chương nhé ♥
Thế giới 4 cuối cũng cũng có một lần edit nhiều chương như này ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.