Chương 32:
Đông Tuyết
30/10/2024
Nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Đinh, Chi Giao sững người trong giây lát. Hỏng bét rồi! Nàng thầm than trong lòng.
“Hai người tới đây có chuyện gì?” Chi Giao đi vào sân, lạnh lùng hỏi.
Thị Hoan không hài lòng với thái độ của Chi Giao, thế nhưng lúc này bà ta còn có mục đích cần đạt được, thế nên chỉ đành nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống.
“Con hỏi gì lạ vậy! Ta và Quý Bắc đến để đón con về nhà chứ sao!” Bà ta ngọt ngào mỉm cười đi tới bên cạnh, nắm lấy cánh tay nàng, hai mắt láo liên ngó không ngừng vào đồ để trong quang gánh. Cũng may mà ban nãy mua thịt xong thì nàng sợ nắng và bụi nên đã lấy tàu lá chuối che lại.
“Con không về nhà họ Đinh đâu. Mẹ cứ bảo Quý Bắc làm giấy ly hôn, lúc nào kiếm được đủ hai mươi quan con sẽ mang tới trả mẹ.” Nàng nói rồi đi vào trong bếp đặt quang gánh xuống. Lúc này, nàng phát hiện ra hình như hũ gạo của mình nằm ở phía hơi khác vị trí mà nàng vẫn thường để. Hũ muối, hũ nước mắm hay hũ mật hình như cũng đã bị động vào. Nàng mở nắp hũ mật ra thì thấy lượng mật đã gần cạn đáy.
Chắc hẳn trong lúc nàng không ở nhà, mẹ con nhà này đã lục lọi đồ đạc của nàng rồi. Cũng may mới kiếm được một ít tiền, nàng đều để trong người cả. Sau này nàng phải tìm cách giấu tiền thật kỹ mới được.
Quý Bắc nghe Chi Giao nói không chịu về nhà thì giãy nảy lên.
“Ta không ly hôn. Cô là vợ ta, là con dâu nhà họ Đinh, cô không về nhà họ Đinh thì đi đâu?” Hắn khó khăn lắm mới lấy được một người vợ xinh đẹp từ trên huyện về, lúc mới cưới còn khiến làng trên xóm dưới bao nhiêu người hiếu kỳ hâm mộ, làm sao bỏ dễ dàng như thế được cơ chứ! Hơn nữa, hắn cũng chẳng tin vào việc nàng sẽ kiếm được hai mươi quan mà giao cho mẹ hắn.
“Anh cũng nhớ ta là vợ anh cơ đấy? Thử hỏi lúc người vợ này bị ốm nặng sắp chết thì người chồng là anh đang ở đâu?” Chi Giao chất vấn.
“Cô đừng có mà cứng đầu. Cẩn thận ta thưa cô lên quan tội bỏ trốn khỏi nhà.” Quý Bắc bắt đầu nổi giận.
“Ơ hay, ta đâu bỏ trốn lúc nào? Ta là bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà vì sợ lây bệnh đấy chứ? Còn bị chồng ta bỏ mặc một mình chờ chết!” Chi Giao cũng chỉ biết nói cứng vậy thôi, chứ nếu Quý Bắc thật sự đi thưa quan thì chắc nàng sẽ bị thua là cái chắc. Luật pháp và cả hành pháp thời này đều rất bất lợi cho phụ nữ.
“Cô đừng có mà già mồm! Cô vẫn sống sờ sờ đây còn gì!”
“Cũng may mạng ta lớn, nếu không thì giờ thật sự đã chết rồi!”
Chi Giao và Quý Bắc, cứ thế ta một câu, ngươi một câu không ai chịu nhịn ai! Quý Bắc càng nói càng điên tiết. Chẳng hiểu sao mặt mũi vợ hắn thì xinh đẹp mà lại đanh đá chanh chua như vậy. Từ lúc cưới về hai vợ chồng hắn lúc nào cũng gây gổ, chẳng được một ngày lành.
Thấy con trai sắp làm hỏng chuyện, Thị Hoan vội đứng chen vào giữa, liếc mắt trừng Quý Bắc ý bảo hắn im lặng. Bà ta nắm lấy tay Chi Giao, ra vẻ thương xót.
“Con đừng giận Quý Bắc. Nó cũng chỉ là muốn vợ chồng đoàn tụ một nơi thôi. Con xem này, mới rời nhà chưa được một tháng mà đã gầy tới mức này rồi. Con mau về nhà để ta làm gà cho con tẩm bổ.”
Hừ, nói điêu không chớp mắt. Chi Giao thầm phỉ nhổ. Ngày trước ở nhà họ Đinh ăn không đủ no, chủ nhân cũ của thân thể này gầy như que củi, mặt thì phờ phạc thiếu sức sống. Từ hôm nàng bắt được lươn tới giờ mới được ăn no, người bắt đầu có chút da chút thịt, da dẻ mới bắt đầu hồng hào hơn, thế mà bà ta lại dám bảo như vậy.
“Mẹ, nhớ để phần cho ta một cái đùi đấy.” Quý Bắc nghe tới việc Thị Hoan sắp giết gà để đón vợ mình về thì vội nuốt nước bọt. Chỉ có Chi Giao khẽ nhíu mày.
Không biết Thị Hoan có âm mưu gì đây? Sao bà ta bỗng dưng lại tỏ vẻ tốt bụng như vậy? Trước đây bà ta luôn keo kiệt bủn xỉn, Tết đến hoặc giỗ chạp mới dám mua cân thịt hay làm con gà, bình thường đến quả trứng luộc còn tiết kiệm, nay đi đón con dâu về mà cũng làm gà sao?
“Con ở đây một mình thức khuya dậy sớm như thế chẳng tốt chút nào. Con về nhà đi, để ta và các chị dâu cùng đỡ đần con.” Thị Hoan tiếp tục ngọt ngào.
“Mẹ, con nói rồi. Con sẽ ở lại đây để kiếm tiền trả mẹ. Lúc nào được hai mươi quan con sẽ về.” Chi Giao vẫn kiên quyết phớt lờ đề nghị của Thị Hoan.
Thấy thuyết phục con dâu không được, Thị Hoan nổi đóa.
“Cô tưởng cô kiếm được tí tiền rồi thì cô không coi cái nhà họ Đinh ra gì nữa à?” Bà ta bắt đầu trở mặt. “Cô đừng quên, giấy ly hôn chưa cầm trên tay thì cô vẫn là dâu nhà họ Đinh. Gánh cháo lươn của cô cũng là của nhà họ Đinh! Cô không về cũng được, nhưng hôm nay phải giao hết tiền và bí quyết nấu cháo lươn ra đây!”
Lúc này thì Chi Giao đã hiểu mục đích của bà ta tới đây.
“Hai người tới đây có chuyện gì?” Chi Giao đi vào sân, lạnh lùng hỏi.
Thị Hoan không hài lòng với thái độ của Chi Giao, thế nhưng lúc này bà ta còn có mục đích cần đạt được, thế nên chỉ đành nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống.
“Con hỏi gì lạ vậy! Ta và Quý Bắc đến để đón con về nhà chứ sao!” Bà ta ngọt ngào mỉm cười đi tới bên cạnh, nắm lấy cánh tay nàng, hai mắt láo liên ngó không ngừng vào đồ để trong quang gánh. Cũng may mà ban nãy mua thịt xong thì nàng sợ nắng và bụi nên đã lấy tàu lá chuối che lại.
“Con không về nhà họ Đinh đâu. Mẹ cứ bảo Quý Bắc làm giấy ly hôn, lúc nào kiếm được đủ hai mươi quan con sẽ mang tới trả mẹ.” Nàng nói rồi đi vào trong bếp đặt quang gánh xuống. Lúc này, nàng phát hiện ra hình như hũ gạo của mình nằm ở phía hơi khác vị trí mà nàng vẫn thường để. Hũ muối, hũ nước mắm hay hũ mật hình như cũng đã bị động vào. Nàng mở nắp hũ mật ra thì thấy lượng mật đã gần cạn đáy.
Chắc hẳn trong lúc nàng không ở nhà, mẹ con nhà này đã lục lọi đồ đạc của nàng rồi. Cũng may mới kiếm được một ít tiền, nàng đều để trong người cả. Sau này nàng phải tìm cách giấu tiền thật kỹ mới được.
Quý Bắc nghe Chi Giao nói không chịu về nhà thì giãy nảy lên.
“Ta không ly hôn. Cô là vợ ta, là con dâu nhà họ Đinh, cô không về nhà họ Đinh thì đi đâu?” Hắn khó khăn lắm mới lấy được một người vợ xinh đẹp từ trên huyện về, lúc mới cưới còn khiến làng trên xóm dưới bao nhiêu người hiếu kỳ hâm mộ, làm sao bỏ dễ dàng như thế được cơ chứ! Hơn nữa, hắn cũng chẳng tin vào việc nàng sẽ kiếm được hai mươi quan mà giao cho mẹ hắn.
“Anh cũng nhớ ta là vợ anh cơ đấy? Thử hỏi lúc người vợ này bị ốm nặng sắp chết thì người chồng là anh đang ở đâu?” Chi Giao chất vấn.
“Cô đừng có mà cứng đầu. Cẩn thận ta thưa cô lên quan tội bỏ trốn khỏi nhà.” Quý Bắc bắt đầu nổi giận.
“Ơ hay, ta đâu bỏ trốn lúc nào? Ta là bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà vì sợ lây bệnh đấy chứ? Còn bị chồng ta bỏ mặc một mình chờ chết!” Chi Giao cũng chỉ biết nói cứng vậy thôi, chứ nếu Quý Bắc thật sự đi thưa quan thì chắc nàng sẽ bị thua là cái chắc. Luật pháp và cả hành pháp thời này đều rất bất lợi cho phụ nữ.
“Cô đừng có mà già mồm! Cô vẫn sống sờ sờ đây còn gì!”
“Cũng may mạng ta lớn, nếu không thì giờ thật sự đã chết rồi!”
Chi Giao và Quý Bắc, cứ thế ta một câu, ngươi một câu không ai chịu nhịn ai! Quý Bắc càng nói càng điên tiết. Chẳng hiểu sao mặt mũi vợ hắn thì xinh đẹp mà lại đanh đá chanh chua như vậy. Từ lúc cưới về hai vợ chồng hắn lúc nào cũng gây gổ, chẳng được một ngày lành.
Thấy con trai sắp làm hỏng chuyện, Thị Hoan vội đứng chen vào giữa, liếc mắt trừng Quý Bắc ý bảo hắn im lặng. Bà ta nắm lấy tay Chi Giao, ra vẻ thương xót.
“Con đừng giận Quý Bắc. Nó cũng chỉ là muốn vợ chồng đoàn tụ một nơi thôi. Con xem này, mới rời nhà chưa được một tháng mà đã gầy tới mức này rồi. Con mau về nhà để ta làm gà cho con tẩm bổ.”
Hừ, nói điêu không chớp mắt. Chi Giao thầm phỉ nhổ. Ngày trước ở nhà họ Đinh ăn không đủ no, chủ nhân cũ của thân thể này gầy như que củi, mặt thì phờ phạc thiếu sức sống. Từ hôm nàng bắt được lươn tới giờ mới được ăn no, người bắt đầu có chút da chút thịt, da dẻ mới bắt đầu hồng hào hơn, thế mà bà ta lại dám bảo như vậy.
“Mẹ, nhớ để phần cho ta một cái đùi đấy.” Quý Bắc nghe tới việc Thị Hoan sắp giết gà để đón vợ mình về thì vội nuốt nước bọt. Chỉ có Chi Giao khẽ nhíu mày.
Không biết Thị Hoan có âm mưu gì đây? Sao bà ta bỗng dưng lại tỏ vẻ tốt bụng như vậy? Trước đây bà ta luôn keo kiệt bủn xỉn, Tết đến hoặc giỗ chạp mới dám mua cân thịt hay làm con gà, bình thường đến quả trứng luộc còn tiết kiệm, nay đi đón con dâu về mà cũng làm gà sao?
“Con ở đây một mình thức khuya dậy sớm như thế chẳng tốt chút nào. Con về nhà đi, để ta và các chị dâu cùng đỡ đần con.” Thị Hoan tiếp tục ngọt ngào.
“Mẹ, con nói rồi. Con sẽ ở lại đây để kiếm tiền trả mẹ. Lúc nào được hai mươi quan con sẽ về.” Chi Giao vẫn kiên quyết phớt lờ đề nghị của Thị Hoan.
Thấy thuyết phục con dâu không được, Thị Hoan nổi đóa.
“Cô tưởng cô kiếm được tí tiền rồi thì cô không coi cái nhà họ Đinh ra gì nữa à?” Bà ta bắt đầu trở mặt. “Cô đừng quên, giấy ly hôn chưa cầm trên tay thì cô vẫn là dâu nhà họ Đinh. Gánh cháo lươn của cô cũng là của nhà họ Đinh! Cô không về cũng được, nhưng hôm nay phải giao hết tiền và bí quyết nấu cháo lươn ra đây!”
Lúc này thì Chi Giao đã hiểu mục đích của bà ta tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.