Chương 33:
Đông Tuyết
30/10/2024
Có lẽ tin tức về việc mấy hôm nay nàng đi bán cháo lươn đã đến tai họ. Chi Giao biết sớm muộn gì cũng chẳng giấu được, nhưng nàng vẫn muốn giấu được lâu chừng nào thì tốt chừng đó.
Mẹ con nhà họ Đinh hôm nay muốn đón nàng về có lẽ là vì muốn chiếm lấy lợi ích từ gánh cháo lươn của nàng. Nếu nàng quay về gia đình đó thì toàn bộ tiền bán cháo sẽ đều nằm trong tay Thị Hoan hết, vì hiện tại bà ta vẫn là tay hòm chìa khoá của cả gia đình.
Chi Giao tức giận tới mức nhất thời không biết nói gì. Thị Hoan thấy nàng im lặng thì vội cúi xuống, lục lọi quang gánh của nàng. Mắt bà ta sáng lên khi nhìn thấy miếng thịt dưới tàu lá chuối.
“Trời ơi, thịt ba chỉ, lại còn thịt mỡ, lại còn trứng gà. Bọn ta ở nhà chỉ dám ăn rau luộc chấm nước mắm, còn cô lại dám phung phí ăn thịt lợn và trứng gà cơ đấy! Chừng này thịt ba chỉ cũng phải tới một cân!” Bà ta xách hai miếng thịt một ba chỉ một mỡ lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm thuồng, miệng không kìm được mà nuốt nước bọt cái ực, khiến Chi Giao cảm thấy thật ghê tởm.
Thị Hoan bị đám thịt kia hấp dẫn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính, nhắc nhở Chi Giao: “Chắc bán cháo lươn phải được nhiều tiền lắm nên mới ăn sang thế này! Ta nghe nói cô bán tận năm đồng một bát. Cô bán mấy ngày được bao nhiêu bát, bao nhiêu tiền rồi, mau giao hết ra đây cho ta!”
“Mẹ, ta làm gì có đồng nào cơ chứ!” Chi Giao nghĩ tới một trăm sáu mươi chín đồng tiền lãi trong túi mình, bỗng dưng thấy lo lắng. Chẳng lẽ cái số của nàng từ kiếp trước cho tới kiếp này đều là số không được cầm tiền sao?
Kiếp trước nàng làm hướng dẫn viên du lịch, thu nhập không phải quá thấp so với mặt bằng chung, tuy nhiên sau khi ra trường thì phải trả nợ học phí và sinh hoạt phí, rồi còn gửi tiền phụng dưỡng bà ngoại nữa. Tháng nào nhận lương cũng không thấy đủ. Nói ra thì người khác lại bảo là bất hiếu, nhưng phải sau khi bà ngoại nàng mất thì Chi Giao mới có một chút tiền dư. Có điều mệnh nàng đen đủi, tiết kiệm chưa được bao nhiêu thì đã phải xuyên tới nơi này.
Bây giờ ở đây thì mới cầm được chút tiền đã bị dọa phải nộp hết. Nhìn cái ánh mắt như diều hâu của Thị Hoan, sợ là nếu nàng không giao tiền ra thì bà ta dám lột đồ nàng để tìm lắm! Nàng chỉ có một thân một mình, bà ta thì to béo phốp pháp thế kia, lại thêm Quý Bắc nữa. Quý Bắc cho dù ốm yếu hơn những người đàn ông bình thường, nhưng người ta vẫn nói “yếu trâu còn hơn khỏe bò”, tính ra hắn vẫn khỏe hơn Chi Giao nhiều.
Lúc Thị Hoan đặt hai miếng thịt xuống, giơ tay ra định sờ vào lưng quần của nàng để tìm tiền thì bỗng ở bờ rào ở bên phía nhà Thị Thúy có tiếng người nói vọng sang.
“Gánh cháo lươn này vốn là của nhà ta.”
Thị Hoan và Quý Bắc quay đầu nhìn về phía cất ra giọng nói, chỉ thấy một chàng trai trẻ đứng ở lối đi tắt giữa hai nhà nhìn chằm chằm sang phía bên này. Mặt mũi hắn trắng tinh như thể chưa bao giờ phải ra nắng, trông lại có nét thanh tú, nếu không phải vì bộ y phục bằng vải thô nâu có vài mụn vá, mẹ con nhà Thị Hoan đã nghĩ rằng đây là một công tử con nhà giàu trên huyện.
Bà ta vẫn thường nghe nói nhà Thị Thúy ở cuối thôn có một thằng con trai, từ bé ở nhờ nhà bác ở trên huyện để học chữ, gần đây thường xuyên bị ốm, nhà bác không nuôi nổi nên mới đuổi về thôn Xoan. Chắc hẳn đây là con trai Thị Thúy rồi.
Vĩnh Khiêm thấy cả ba người trong sân đều đang ngẩn người ra nhìn hắn thì tiếp tục nói: “Gánh cháo lươn này vốn là của nhà ta. Chẳng qua độ này ta ốm, mẹ ta phải ở nhà chăm nên mới nhờ Thị Giao đi bán hộ. Thứ lỗi nhà ta không thể giao tiền hay công thức nấu cháo lươn này cho người khác được! Cả miếng thịt lợn kia, cũng là mẹ ta nhờ Thị Giao mua về cho ta tẩm bổ.
Hắn nói dối không chớp mắt, trông phong thái hắn lại vô cùng tự tin, nếu không phải là chủ nhân gánh cháo này, thì có lẽ Chi Giao cũng đã tin lời hắn nói ngay.
Nàng hiểu hắn đang giúp mình, bèn quay sang nói với Thị Hoan: “Đúng vậy. Công thức nấu cháo đều là của nhà Thị Thúy. Mấy hôm nay Thị Thúy phải ở nhà chăm Vĩnh Khiêm, mà thấy ta lại quen thuộc đường lối trên huyện nên mới nhờ ta đi bán giúp. Thị Thúy thương ta nên trả cho ta năm đồng mỗi ngày, thế nhưng mấy hôm ta bị ốm Thị Thúy cho ta nợ tận một quan rưỡi tiền thuốc, nên số tiền này đều đã được trừ vào nợ cả.”
Nàng nhiệt tình hưởng ứng lời nói dối của Vĩnh Khiêm, càng nói càng hăng say.
“Ta đi bán cháo thuê cho nhà họ, vốn chỉ đủ ăn, lấy đâu ra tiền để cho nhà họ Đinh cơ chứ! Lúc ta bị ốm sắp chết, các người thả ta một mình ở đây, không thèm quan tâm ta sống chết thế nào. May là ông Trời còn thương ta, Thị Thúy tốt bụng bán được chiếc trâm gia bảo, mua thuốc cho ta chữa bệnh, ta hết bệnh thì lại cho ta đi bán cháo thuê để trả nợ. Nếu nay các người muốn đón ta về thì ta sẽ về, nhưng ta về rồi thì phiền các người có thể thay ta trả nợ cho Thị Thúy được không? Ta nợ Thị Thúy một quan rưỡi, bốn ngày nay đi bán cháo mỗi ngày Thị Thúy trả cho ta năm đồng, trừ đi tiền ta mua gạo và muối thì trừ vào nợ được mười lăm đồng, như vậy là còn nợ một quan hai trăm tám mươi lăm đồng nữa. Ta cũng đang mong có người thay ta gánh vác số nợ đây.”
Mẹ con nhà họ Đinh hôm nay muốn đón nàng về có lẽ là vì muốn chiếm lấy lợi ích từ gánh cháo lươn của nàng. Nếu nàng quay về gia đình đó thì toàn bộ tiền bán cháo sẽ đều nằm trong tay Thị Hoan hết, vì hiện tại bà ta vẫn là tay hòm chìa khoá của cả gia đình.
Chi Giao tức giận tới mức nhất thời không biết nói gì. Thị Hoan thấy nàng im lặng thì vội cúi xuống, lục lọi quang gánh của nàng. Mắt bà ta sáng lên khi nhìn thấy miếng thịt dưới tàu lá chuối.
“Trời ơi, thịt ba chỉ, lại còn thịt mỡ, lại còn trứng gà. Bọn ta ở nhà chỉ dám ăn rau luộc chấm nước mắm, còn cô lại dám phung phí ăn thịt lợn và trứng gà cơ đấy! Chừng này thịt ba chỉ cũng phải tới một cân!” Bà ta xách hai miếng thịt một ba chỉ một mỡ lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm thuồng, miệng không kìm được mà nuốt nước bọt cái ực, khiến Chi Giao cảm thấy thật ghê tởm.
Thị Hoan bị đám thịt kia hấp dẫn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính, nhắc nhở Chi Giao: “Chắc bán cháo lươn phải được nhiều tiền lắm nên mới ăn sang thế này! Ta nghe nói cô bán tận năm đồng một bát. Cô bán mấy ngày được bao nhiêu bát, bao nhiêu tiền rồi, mau giao hết ra đây cho ta!”
“Mẹ, ta làm gì có đồng nào cơ chứ!” Chi Giao nghĩ tới một trăm sáu mươi chín đồng tiền lãi trong túi mình, bỗng dưng thấy lo lắng. Chẳng lẽ cái số của nàng từ kiếp trước cho tới kiếp này đều là số không được cầm tiền sao?
Kiếp trước nàng làm hướng dẫn viên du lịch, thu nhập không phải quá thấp so với mặt bằng chung, tuy nhiên sau khi ra trường thì phải trả nợ học phí và sinh hoạt phí, rồi còn gửi tiền phụng dưỡng bà ngoại nữa. Tháng nào nhận lương cũng không thấy đủ. Nói ra thì người khác lại bảo là bất hiếu, nhưng phải sau khi bà ngoại nàng mất thì Chi Giao mới có một chút tiền dư. Có điều mệnh nàng đen đủi, tiết kiệm chưa được bao nhiêu thì đã phải xuyên tới nơi này.
Bây giờ ở đây thì mới cầm được chút tiền đã bị dọa phải nộp hết. Nhìn cái ánh mắt như diều hâu của Thị Hoan, sợ là nếu nàng không giao tiền ra thì bà ta dám lột đồ nàng để tìm lắm! Nàng chỉ có một thân một mình, bà ta thì to béo phốp pháp thế kia, lại thêm Quý Bắc nữa. Quý Bắc cho dù ốm yếu hơn những người đàn ông bình thường, nhưng người ta vẫn nói “yếu trâu còn hơn khỏe bò”, tính ra hắn vẫn khỏe hơn Chi Giao nhiều.
Lúc Thị Hoan đặt hai miếng thịt xuống, giơ tay ra định sờ vào lưng quần của nàng để tìm tiền thì bỗng ở bờ rào ở bên phía nhà Thị Thúy có tiếng người nói vọng sang.
“Gánh cháo lươn này vốn là của nhà ta.”
Thị Hoan và Quý Bắc quay đầu nhìn về phía cất ra giọng nói, chỉ thấy một chàng trai trẻ đứng ở lối đi tắt giữa hai nhà nhìn chằm chằm sang phía bên này. Mặt mũi hắn trắng tinh như thể chưa bao giờ phải ra nắng, trông lại có nét thanh tú, nếu không phải vì bộ y phục bằng vải thô nâu có vài mụn vá, mẹ con nhà Thị Hoan đã nghĩ rằng đây là một công tử con nhà giàu trên huyện.
Bà ta vẫn thường nghe nói nhà Thị Thúy ở cuối thôn có một thằng con trai, từ bé ở nhờ nhà bác ở trên huyện để học chữ, gần đây thường xuyên bị ốm, nhà bác không nuôi nổi nên mới đuổi về thôn Xoan. Chắc hẳn đây là con trai Thị Thúy rồi.
Vĩnh Khiêm thấy cả ba người trong sân đều đang ngẩn người ra nhìn hắn thì tiếp tục nói: “Gánh cháo lươn này vốn là của nhà ta. Chẳng qua độ này ta ốm, mẹ ta phải ở nhà chăm nên mới nhờ Thị Giao đi bán hộ. Thứ lỗi nhà ta không thể giao tiền hay công thức nấu cháo lươn này cho người khác được! Cả miếng thịt lợn kia, cũng là mẹ ta nhờ Thị Giao mua về cho ta tẩm bổ.
Hắn nói dối không chớp mắt, trông phong thái hắn lại vô cùng tự tin, nếu không phải là chủ nhân gánh cháo này, thì có lẽ Chi Giao cũng đã tin lời hắn nói ngay.
Nàng hiểu hắn đang giúp mình, bèn quay sang nói với Thị Hoan: “Đúng vậy. Công thức nấu cháo đều là của nhà Thị Thúy. Mấy hôm nay Thị Thúy phải ở nhà chăm Vĩnh Khiêm, mà thấy ta lại quen thuộc đường lối trên huyện nên mới nhờ ta đi bán giúp. Thị Thúy thương ta nên trả cho ta năm đồng mỗi ngày, thế nhưng mấy hôm ta bị ốm Thị Thúy cho ta nợ tận một quan rưỡi tiền thuốc, nên số tiền này đều đã được trừ vào nợ cả.”
Nàng nhiệt tình hưởng ứng lời nói dối của Vĩnh Khiêm, càng nói càng hăng say.
“Ta đi bán cháo thuê cho nhà họ, vốn chỉ đủ ăn, lấy đâu ra tiền để cho nhà họ Đinh cơ chứ! Lúc ta bị ốm sắp chết, các người thả ta một mình ở đây, không thèm quan tâm ta sống chết thế nào. May là ông Trời còn thương ta, Thị Thúy tốt bụng bán được chiếc trâm gia bảo, mua thuốc cho ta chữa bệnh, ta hết bệnh thì lại cho ta đi bán cháo thuê để trả nợ. Nếu nay các người muốn đón ta về thì ta sẽ về, nhưng ta về rồi thì phiền các người có thể thay ta trả nợ cho Thị Thúy được không? Ta nợ Thị Thúy một quan rưỡi, bốn ngày nay đi bán cháo mỗi ngày Thị Thúy trả cho ta năm đồng, trừ đi tiền ta mua gạo và muối thì trừ vào nợ được mười lăm đồng, như vậy là còn nợ một quan hai trăm tám mươi lăm đồng nữa. Ta cũng đang mong có người thay ta gánh vác số nợ đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.