Chương 80: Ngươi thua
Nhóc Đáng Yêu
15/08/2019
Lúc này, Hạ Vũ đang từ từ đem áo khoác cởi ra rồi nới lỏng cà vạt của
mình. Sau đó, ánh mắt của hắn liền rơi vào chỗ một cái thân hình mập mạp đặc biệt nổi trội trong đám người.
"Cầm lấy. Nếu dơ thì tôi sẽ tức giận."
Nhìn thấy Hạ Vũ chậm rãi đi về hướng của mình, Hạ Di Di liền có phần đắc ý mà nhướng mày. Nhưng là, chào đón cô lại chính là một cái áo khoác chùm lên mặt cùng với âm thanh lạnh lùng của Hạ Vũ.
Thế nhưng, khuôn mặt lạnh nhạt của hắn khi nói ra lời này căn bản là không có lực uy hiếp một chút nào. Thay vào đó còn làm cho mấy cái nữ sinh xung quanh bao gồm Trương Tiểu Manh cũng đều đồng loạt đỏ mặt mà cúi đầu. Đáng chết a, lực sát thương cũng thật lớn.
"Cái tên khốn kiếp, anh xem bổn tiểu thư là gì đây? Là tay sai miễn phí sao? Hừ hừ..."
Vốn dĩ Hạ Di Di còn muốn bày tỏ cảm xúc của mình một chút, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ đã xoay người rời đi. Cô cũng liền cắn cắn môi mà đem áo khoác của hắn xếp lại rồi ôm vào lòng. Liên tục hừ hừ nhỏ giọng lên án hắn.
Mà lúc này, Thẩm Liên không biết là từ góc nào lại nhanh chóng chui vào bên cạnh của Hạ Di Di. Sau đó liền nhìn chằm chằm áo khoác trong tay của cô, phảng phất như vô cùng tri kỉ mà nói ra.
"Di Di a, cậu thường hay bị ra mồ hôi, nếu không để tớ cầm giúp cho một lát nhé? Tránh để cho áo bị ướt..."
"Không cần."
Đối với Thẩm Liên tỏ vẻ ân cần, Hạ Di Di liền không chút quan tâm mà chối từ. Mặc dù là không vui nhưng dù sao đây cũng là áo của người đàn ông của cô a, làm sao có thể đưa cho người phụ nữ khác cầm giúp được kia chứ?
Mà nghe thấy lời từ chối này của Hạ Di Di, gương mặt tươi cười của Thẩm Liên liền thoáng cứng đờ lại. Bỗng chốc liền trở nên vặn vẹo tức giận.
Đúng là tiện nhân thật mà. Vừa nãy không phải còn là một bộ dáng không nghĩ cầm giúp hay sao? Quả nhiên đều là giả bộ!
"Ôi chao, lần này nam thần chính là xúc động quá a. Đợi một lát hắn thua, ta có nên đi lên an ủi, xoa dịu vết thương cho hắn hay không?"
"Ha ha, mặc dù bình thường ta rất ghét Giang Thần Dật nhưng bây giờ ta lại rất muốn hắn chiến thắng a. Để cho tên Hạ Vũ kia biết mặt..."
"Xong rồi xong rồi, cả hai nam thần của ta cư nhiên lại đấu với nhau. Nhưng là không cần nhìn thì ta cũng liền biết Hạ Vũ thua chắc rồi. Phải biết giáo thảo chúng ta đã từng đạt hạng nhất giải bóng rổ thiếu niên a."
Xung quanh liên tục truyền đến những tiếng xì xào to nhỏ. Nữ thì liên tục cảm khái, có điểm không đành lòng nhìn thẳng. Nam thì một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Chưa từng có một ai cho rằng Hạ Vũ có thể thắng được cả.
Lúc này, Giang Thần Dật cũng không quan tâm lắm về những người xung quanh mà ném quả bóng trong tay qua cho Hạ Vũ. Bóng rổ chính là dễ công khó thủ, mà Giang Thần Dật làm như vậy thì cũng có nghĩa là cậu đã lựa chọn thủ. Rõ ràng là rất tin tưởng vào năng lực của mình.
Lần này, Hạ Vũ không những không cự tuyệt mà còn vô cùng thoải mái tiếp nhận lấy bóng. Sau đó, hắn liền đem bóng ở trên mặt đất chụp vài cái, liên tục phát ra những tiếng "bịch bịch" trầm mà hữu lực.
"Chuẩn bị tốt sao? Bóng sắp vào rổ."
Nhìn thấy động tác thuần thục của Hạ Vũ, Giang Thần Dật cũng liền nghiêm túc mà cảnh giác lên. Mặc dù cơ thể mà cậu đang dùng trước đây chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng bản thân cậu thì cũng không nắm chắc lắm.
Lúc này đây, Hạ Vũ cũng đã bắt đầu di chuyển. Mà nhìn thấy ý đồ của hắn, Giang Thần Dật cũng liền lập tức gắt gao che ở phía trước. Nhưng là, ngay lúc này đây Hạ Vũ lại nhanh chóng chuyển hướng bóng, làm một cái cao minh động tác giả. Ngay khi Giang Thần Dật lần nữa cản trở, quả bóng trong tay của Hạ Vũ cũng liền một lần nữa chuyển hướng, tiếp tục là một cái động tác giả.
Bỗng dưng, Hạ Vũ lại nhanh chóng nhẹ nhàng xoay người, ở thời điểm Giang Thần Dật vẫn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền đã không có một chút do dự mà ném bóng tiến vào trong rổ.
Không có tiếng bóng va chạm khung, quả bóng này ngay cả khung bóng rổ cũng chưa từng đụng tới. Ở khoảng cách như vậy, Hạ Vũ cư nhiên lại nhẹ nhõm làm một cái rỗng ruột bóng!
Giang Thần Dật chỉ kịp nghe được âm thanh quả bóng ở sau lưng va đập được vài tiếng, sau đó liền hoàn toàn không có âm thanh nữa.
Mà toàn bộ sân bóng rổ lúc này cũng liền đã rơi vào cực độ khiếp sợ, quá nhanh, bọn họ căn bản chỉ kịp nhìn thấy Giang Thần Dật mở ra đôi tay ở hai bên trái phải lung lay vài lần. Mà Hạ Vũ cũng liền từ bên người của cậu vượt qua, trực tiếp ném bóng vào trong rổ.
Còn những người từng chơi qua bóng rổ lúc này cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Hạ Vũ đã làm hai cái động tác giả. Mà bây giờ, Giang Thần Dật cũng đã từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại mà ném trả lại bóng cho Hạ Vũ, có chút âm trầm mà nói ra.
"Lại đến."
Cứ như vậy, hai lần, ba lần, bốn lần.
Trong vòng một phút, Hạ Vũ đã vào rổ được tận bốn quả. Cũng không biết là hắn làm như thế nào, nhưng trên quần áo của hắn ngay cả một hạt bụi cũng không có. Sạch sẽ mới tinh như lúc ban đầu.
"Ngươi thua."
Ném trả lại quả bóng cho Giang Thần Dật vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc kia, Hạ Vũ liền lạnh nhạt mà trần thuật sự thật. Trên trán của hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa từng chảy ra, bộ dạng trông vô cùng nhàn nhã. Bởi vì hắn dùng cho đến tận bây giờ vẫn là kỹ thuật, chứ không phải là cùng Giang Thần Dật so tốc độ.
Mà những người vây xem chờ đợi chê cười Hạ Vũ lúc này cũng đã chuyển từ trạng thái kinh ngạc trở thành trăn trối nhìn.
Ôi chao, không ngờ được rằng cái tên này cư nhiên lại là một cái cao thủ a. Đúng là ẩn tàng quá sâu mà.
"Cầm lấy. Nếu dơ thì tôi sẽ tức giận."
Nhìn thấy Hạ Vũ chậm rãi đi về hướng của mình, Hạ Di Di liền có phần đắc ý mà nhướng mày. Nhưng là, chào đón cô lại chính là một cái áo khoác chùm lên mặt cùng với âm thanh lạnh lùng của Hạ Vũ.
Thế nhưng, khuôn mặt lạnh nhạt của hắn khi nói ra lời này căn bản là không có lực uy hiếp một chút nào. Thay vào đó còn làm cho mấy cái nữ sinh xung quanh bao gồm Trương Tiểu Manh cũng đều đồng loạt đỏ mặt mà cúi đầu. Đáng chết a, lực sát thương cũng thật lớn.
"Cái tên khốn kiếp, anh xem bổn tiểu thư là gì đây? Là tay sai miễn phí sao? Hừ hừ..."
Vốn dĩ Hạ Di Di còn muốn bày tỏ cảm xúc của mình một chút, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ đã xoay người rời đi. Cô cũng liền cắn cắn môi mà đem áo khoác của hắn xếp lại rồi ôm vào lòng. Liên tục hừ hừ nhỏ giọng lên án hắn.
Mà lúc này, Thẩm Liên không biết là từ góc nào lại nhanh chóng chui vào bên cạnh của Hạ Di Di. Sau đó liền nhìn chằm chằm áo khoác trong tay của cô, phảng phất như vô cùng tri kỉ mà nói ra.
"Di Di a, cậu thường hay bị ra mồ hôi, nếu không để tớ cầm giúp cho một lát nhé? Tránh để cho áo bị ướt..."
"Không cần."
Đối với Thẩm Liên tỏ vẻ ân cần, Hạ Di Di liền không chút quan tâm mà chối từ. Mặc dù là không vui nhưng dù sao đây cũng là áo của người đàn ông của cô a, làm sao có thể đưa cho người phụ nữ khác cầm giúp được kia chứ?
Mà nghe thấy lời từ chối này của Hạ Di Di, gương mặt tươi cười của Thẩm Liên liền thoáng cứng đờ lại. Bỗng chốc liền trở nên vặn vẹo tức giận.
Đúng là tiện nhân thật mà. Vừa nãy không phải còn là một bộ dáng không nghĩ cầm giúp hay sao? Quả nhiên đều là giả bộ!
"Ôi chao, lần này nam thần chính là xúc động quá a. Đợi một lát hắn thua, ta có nên đi lên an ủi, xoa dịu vết thương cho hắn hay không?"
"Ha ha, mặc dù bình thường ta rất ghét Giang Thần Dật nhưng bây giờ ta lại rất muốn hắn chiến thắng a. Để cho tên Hạ Vũ kia biết mặt..."
"Xong rồi xong rồi, cả hai nam thần của ta cư nhiên lại đấu với nhau. Nhưng là không cần nhìn thì ta cũng liền biết Hạ Vũ thua chắc rồi. Phải biết giáo thảo chúng ta đã từng đạt hạng nhất giải bóng rổ thiếu niên a."
Xung quanh liên tục truyền đến những tiếng xì xào to nhỏ. Nữ thì liên tục cảm khái, có điểm không đành lòng nhìn thẳng. Nam thì một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Chưa từng có một ai cho rằng Hạ Vũ có thể thắng được cả.
Lúc này, Giang Thần Dật cũng không quan tâm lắm về những người xung quanh mà ném quả bóng trong tay qua cho Hạ Vũ. Bóng rổ chính là dễ công khó thủ, mà Giang Thần Dật làm như vậy thì cũng có nghĩa là cậu đã lựa chọn thủ. Rõ ràng là rất tin tưởng vào năng lực của mình.
Lần này, Hạ Vũ không những không cự tuyệt mà còn vô cùng thoải mái tiếp nhận lấy bóng. Sau đó, hắn liền đem bóng ở trên mặt đất chụp vài cái, liên tục phát ra những tiếng "bịch bịch" trầm mà hữu lực.
"Chuẩn bị tốt sao? Bóng sắp vào rổ."
Nhìn thấy động tác thuần thục của Hạ Vũ, Giang Thần Dật cũng liền nghiêm túc mà cảnh giác lên. Mặc dù cơ thể mà cậu đang dùng trước đây chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng bản thân cậu thì cũng không nắm chắc lắm.
Lúc này đây, Hạ Vũ cũng đã bắt đầu di chuyển. Mà nhìn thấy ý đồ của hắn, Giang Thần Dật cũng liền lập tức gắt gao che ở phía trước. Nhưng là, ngay lúc này đây Hạ Vũ lại nhanh chóng chuyển hướng bóng, làm một cái cao minh động tác giả. Ngay khi Giang Thần Dật lần nữa cản trở, quả bóng trong tay của Hạ Vũ cũng liền một lần nữa chuyển hướng, tiếp tục là một cái động tác giả.
Bỗng dưng, Hạ Vũ lại nhanh chóng nhẹ nhàng xoay người, ở thời điểm Giang Thần Dật vẫn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền đã không có một chút do dự mà ném bóng tiến vào trong rổ.
Không có tiếng bóng va chạm khung, quả bóng này ngay cả khung bóng rổ cũng chưa từng đụng tới. Ở khoảng cách như vậy, Hạ Vũ cư nhiên lại nhẹ nhõm làm một cái rỗng ruột bóng!
Giang Thần Dật chỉ kịp nghe được âm thanh quả bóng ở sau lưng va đập được vài tiếng, sau đó liền hoàn toàn không có âm thanh nữa.
Mà toàn bộ sân bóng rổ lúc này cũng liền đã rơi vào cực độ khiếp sợ, quá nhanh, bọn họ căn bản chỉ kịp nhìn thấy Giang Thần Dật mở ra đôi tay ở hai bên trái phải lung lay vài lần. Mà Hạ Vũ cũng liền từ bên người của cậu vượt qua, trực tiếp ném bóng vào trong rổ.
Còn những người từng chơi qua bóng rổ lúc này cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Hạ Vũ đã làm hai cái động tác giả. Mà bây giờ, Giang Thần Dật cũng đã từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại mà ném trả lại bóng cho Hạ Vũ, có chút âm trầm mà nói ra.
"Lại đến."
Cứ như vậy, hai lần, ba lần, bốn lần.
Trong vòng một phút, Hạ Vũ đã vào rổ được tận bốn quả. Cũng không biết là hắn làm như thế nào, nhưng trên quần áo của hắn ngay cả một hạt bụi cũng không có. Sạch sẽ mới tinh như lúc ban đầu.
"Ngươi thua."
Ném trả lại quả bóng cho Giang Thần Dật vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc kia, Hạ Vũ liền lạnh nhạt mà trần thuật sự thật. Trên trán của hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa từng chảy ra, bộ dạng trông vô cùng nhàn nhã. Bởi vì hắn dùng cho đến tận bây giờ vẫn là kỹ thuật, chứ không phải là cùng Giang Thần Dật so tốc độ.
Mà những người vây xem chờ đợi chê cười Hạ Vũ lúc này cũng đã chuyển từ trạng thái kinh ngạc trở thành trăn trối nhìn.
Ôi chao, không ngờ được rằng cái tên này cư nhiên lại là một cái cao thủ a. Đúng là ẩn tàng quá sâu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.