Chương 24
Ma An
07/12/2022
Khương Minh Chi thừa biết suy nghĩ kia của Tô Ngạn.
Ai ai cũng nói anh ta là thầy Tô không tranh không cướp, ôn hòa như ngọc, nhưng họ chẳng biết rằng ở trong giới giải trí lâu rồi thì người ta giỏi nhất là tạo dựng hình tượng và ngụy trang.
Không phải muốn thấy cô bị Lộ Khiêm làm bẽ mặt sao, thế để anh ta xem cho rõ.
Vì thế, khi Khương Minh Chi nhìn thấy Tô Ngạn không khống chế được biểu cảm, Champagne trong tay đổ xuống đất thì cô vui hết nói.
Nhưng không chỉ có Tô Ngạn mà những người khác ở đó thấy Khương Minh Chi đến gần bắt chuyện với Lộ Khiêm cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết cô là nghé mới sinh không sợ hổ hay là cô không biết người ta là ai.
Nhưng điều khiến họ càng ngạc nhiên hơn chính là Lộ Khiêm mời Khương Minh Chi nhảy.
Cậu hai nhà họ Lộ chẳng những không hề tỏ ý căm ghét mà còn chủ động vươn tay ra mời.
Khương Minh Chi cảm nhận được từng ánh mắt tập trung lên người mình, cô vốn định khiêm tốn chút nhưng đột nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Chồng mình thì sợ gì chứ.
Tổng giám đốc Quân Cảng thấy Khương Minh Chi đi đến cũng hơi ngạc nhiên, giờ thấy Lộ Khiêm nắm tay Khương Minh Chi lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Từ lúc Lộ Khiêm gây áp lực cho Quân Cảng để trừng trị mấy người Khâu Bính Đức, anh ta đã lường trước quan hệ giữa Khương Minh Chi và Lộ Khiêm không bình thường.
Tổng giám đốc và vợ mình vô cùng ăn ý nhường không gian cho hai người họ.
Khương Minh Chi theo Lộ Khiêm tiến vào sàn nhảy, mặc dù vừa nãy cô còn tự an ủi mình có gì mà phải sợ nhưng bây giờ khiêu vũ với người chồng ẩn hôn của mình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này cô vẫn cảm thấy rất mạo hiểm k1ch thích.
Khương Minh Chi căng thẳng nên động tác nhảy hơi cứng ngắc, hầu như đều là Lộ Khiêm dẫn dắt cô, cô nhảy một lúc thì ngẩng đầu lên dè dặt quan sát người đàn ông trước mặt, không nhịn được dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy hỏi: “Anh từng nhảy với ai rồi?”
Vì cô phát hiện nhà tư bản này nhảy tốt vô cùng, nhưng mà không phải mọi người đồn đại rằng từ trước đến giờ bên cạnh anh không có bạn gái hay sao?
Không thể tự mình nhảy với mình đâu nhỉ.
Lộ Khiêm cảm thấy câu hỏi này của Khương Minh Chi có chút ghen tuông, anh nói nhỏ trả lời: “Mẹ, em gái, còn có...”
Bàn tay của anh ở bên eo Khương Minh Chi hơi siết lại, khoảng cách giữa hai người gần thêm một bước, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên người cô: “Vợ.”
Thế là Khương Minh Chi giẫm lên chân Lộ Khiêm.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn cặp đôi vừa nhảy vừa thì thầm trò chuyện ở giữa sàn.
Mỗi một động tác đều thân mật đến mức không hề giống nhà tư bản ngạo mạn và nữ minh tinh là người của công chúng, mà càng giống một đôi tình nhân cảnh đẹp ý vui đang hẹn hò hơn.
Tiếc là không ai biết bọn họ đang nói gì.
Nhất thời không ai biết rốt cuộc là nhà tư bản đổi tính nết rồi hay thái độ ấy chỉ thuộc về Khương Minh Chi mà thôi.
Nhưng không thể không nói, tình cảnh này, dù chiều cao hay ngoại hình thì hai người xứng đôi gần như hoàn hảo.
Khương Minh Chi nghe thấy chữ “vợ” thì tai ửng đỏ.
“Biết rồi.” Cô đáp.
Khi Khương Minh Chi và Lộ Khiêm kết thúc bài nhảy, đúng lúc đứng trước Tô Ngạn.
Khương Minh Chi rút tay khỏi lòng bàn tay Lộ Khiêm, khóe mắt liếc nhìn người xung quanh, nở một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào với Lộ Khiêm, khẽ gật đầu, ở trước mặt mọi người lịch sự khôn khéo nói tiếng “Cảm ơn”.
Diễn một cảnh nữ minh tinh tươi trẻ mời sếp tổng nhà tư bản nhảy xong thì thích thú vui vẻ vô cùng nhuần nhuyễn.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi khéo léo đúng mực như lần đầu tiên gặp nhau nói một câu “Cảm ơn”, ý đồ quá đỗi rõ ràng.
Nhưng anh rất nể mặt, không vạch trần cô mà gật đầu một cái.
Khẽ thầm thở phào một hơi.
Những người khác vây tới chỗ Lộ Khiêm, Khương Minh Chi thành công rút lui, cô đi tới trước mặt Tô Ngạn, nghiêng đầu: “Làm quen được rồi đó thầy Tô à.”
Mặt Tô Ngạn tái xanh tái trắng, không nói nên lời.
Nhất là khi anh ta thấy đến lúc này rồi mà Lộ Khiêm vẫn đang nhìn Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi học theo dáng vẻ mỉa mai của Tô Ngạn, mỉm cười nói: “Sao thế thầy Tô, không phải anh nói bảo tôi đi làm quen sao, kết quả này không hợp ý hay sao?”
Khương Minh Chi nói xong câu đó thì ý cười trên mặt dần tan hết: “Thầy Tô suy tính nhiều thế chẳng bằng chăm chỉ gọt giũa kỹ năng diễn xuất đi, nếu không chỉ ba, bốn năm nữa thôi, cứ nằm trên số tiền công ở quá khứ mà sống thì sẽ bị thị trường đào thải đó, dẫu sao tiền dành dụm có nhiều đến đâu cũng sẽ có một ngày bị tiêu sạch thôi.”
Cô mỉa mai mấy bộ phim sau này của Tô Ngạn đều be bét, đến giờ anh ta vẫn sống bằng thành quả từ bộ “Duyên Hoa” hợp tác với cô năm nào.
“À, đúng rồi, lại chúc anh và cô Phí trăm năm hòa hợp nhé.” Khương Minh Chi quay người đi vẫn không quên bổ sung.
...
Tối nay Khương Minh Chi dám mời Lộ Khiêm nhảy, có không ít khách mời nữ trẻ trung cũng nóng lòng muốn thử.
Có lẽ tin đồn ngày trước không thể coi là thật.
Vì thế sau khi Khương Minh Chi nhảy xong, hết người này đến người kia dùng hết can đảm thử thăm dò tiếp cận ai kia, chỉ tiếc chưa đến gần đã bị người đàn ông trung niên mỉm cười ngăn cản.
Trần Trung lịch sự mà lạnh lùng từ chối thay Lộ Khiêm.
Ngoại trừ bài nhảy vừa rồi, Lộ Khiêm chỉ lạnh nhạt nói chuyện với tổng giám đốc mừng sinh nhật tối nay mấy câu rồi vội vã ra về.
Nhưng mấy phút đồng hồ đó đã đủ để gánh hết thảy thể diện của tổng giám đốc một cách hoàn hảo rồi, lần đầu tiên Lộ Khiêm công khai xuất hiện ở Bình Thành là ở tiệc sinh nhật của anh ta cơ mà.
Cho dù sự thật là vì người kia mà tới.
Khương Minh Chi thấy Lộ Khiêm về rồi thì cô cũng qua chào phu nhân tổng giám đốc một tiếng rồi lặng lẽ chuồn khỏi hội trường tiệc rượu.
Cô tìm tới chiếc Maybach quen thuộc, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai mới chạy bước nhỏ qua đó.
Trần Trung thấy Khương Minh Chi mặc bộ váy đen giữa màn đêm, da lại trắng như tuyết hệt như một nàng tinh linh chạy đến thì xuống xe mở cửa cho cô.
Khương Minh Chi lên xe, Lộ Khiêm đang điều chỉnh đồng hồ trên cổ tay, anh đang tính xem bao lâu nữa cô mới ra.
Khương Minh Chi vừa lên xe đã lập tức gọi: “Ông xã.”
Lộ Khiêm buông tay xuống, cũng không tệ lắm, chỉ cách lúc anh đi ra mười phút.
Không phải cô tự luyến chứ không cần nghĩ cũng biết chắc chắn tối nay Lộ Khiêm vì cô mới đến đây, sau đó bây giờ đang chờ cô để về nhà cùng nhau.
Khương Minh Chi vẫn sán tới dính sát vào Lộ Khiêm nhưng lại thấy hình như anh không định nắm tay cô hoặc cho cô tựa.
Anh nhìn thẳng phía trước với ánh mắt vô cùng bình tĩnh và thờ ơ.
Khương Minh Chi nhạy cảm nhận ra trong cảm xúc của người đàn ông này chứa một chút bất mãn.
Chắc là vì nãy nhảy xong, cô nói một câu cảm ơn khách sáo lịch sự.
Nhưng cô biết làm sao được chứ, muốn cô ôm tay Lộ Khiêm đứng ngay tại chỗ tuyên bố với tất cả mọi người đây là chồng tôi à? Tối nay là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc người ta, người ta mới là nhân vật chính, đâu phải buổi tuyên bố công khai của hai người họ.
Khương Minh Chi đặt cằm lên bả vai Lộ Khiêm, nhìn góc nghiêng đường nét trôi chảy rõ nét của anh.
Một lần nữa cô có thể xác định, nếu một ngày nào đó bị phóng viên chụp được thật, có lẽ phản ứng đầu tiên của Lộ Khiêm không phải bác bỏ tin đồn.
Khương Minh Chi nhìn chăm chú một lúc rồi lên tiếng, hơi thở khẽ phả vào cổ Lộ Khiêm: “Có thể cho em dùng điện thoại của anh một lúc không?”
Lộ Khiêm liếc nhìn cô, không biết cô muốn mượn điện thoại làm gì nhưng anh vẫn lấy ra cho cô.
Khương Minh Chi lại trả lại cái điện thoại vừa được đưa cho cô: “Mở khóa trước đã.”
Lộ Khiêm cầm điện thoại, lướt ấn mấy lượt, sau đó nói với Khương Minh Chi: “Nhìn bên này.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Cô nhìn sang điện thoại Lộ Khiêm, mặt cô xuất hiện trên màn hình, điện thoại đang quét dữ liệu gương mặt của cô vào.
Lộ Khiêm đưa chiếc điện thoại đã nhận diện khuôn mặt Khương Minh Chi cho cô.
Khương Minh Chi nhìn màn hình, điện thoại tự động mở khóa.
Cô nhìn thông báo điện thoại đã mở khóa, cảm giác ngọt ngào kỳ lạ bỗng trào dâng lên lồng nguc, như khinh khí cầu có màu sắc sặc sỡ.
Nhưng Khương Minh Chi mượn điện thoại của Lộ Khiêm không phải muốn xem việc riêng tư của anh, cô sử dụng công khai đàng hoàng, cô mở cửa hàng ứng dụng ra, tìm “Học tập cường quốc”* rồi ấn tải xuống.
*Học tập cường quốc: là một nền tảng giáo dục đa chức năng, cung cấp cho người dùng nhiều cách khác nhau để nghiên cứu về tư tưởng Tập Cận Bình, lịch sử đảng, văn hóa Trung Quốc và nhiều vấn đề khác. Đây không chỉ là một ứng dụng truyền thông mà là sản phẩm kết hợp với chức năng mạng xã hội, kết bạn, nhắn tin, gọi điện hay thậm chí gửi phong bao lì xì. (Tham khảo báo VNExpress)
“Được rồi.” Khương Minh Chi trả lại điện thoại đã tải ứng dụng xong cho Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm nhìn ứng dụng màu đỏ mà Khương Minh Chi vừa tải xuống cho anh.
Khương Minh Chi cảm thấy làm một mình thì không công bằng, cô cúi đầu lần mò điện thoại của mình, sau đó giơ màn hình ra trước mặt Lộ Khiêm.
Dữ liệu khuôn mặt ghi nhận thành công.
Cuối cùng Khương Minh Chi cũng thấy được khóe môi Lộ Khiêm hơi cong lên.
Cô tiếp tục gác cằm lên bả vai Lộ Khiêm, lặng lẽ giật ống tay áo anh, thể hiện ý đồ của mình vô cùng rõ ràng.
Đến lúc này cuối cùng nhà tư bản lạnh lùng cũng có phản ứng, anh luồn tay qua sau eo cô.
Khương Minh Chi kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó thành công d4ng chân ngồi trên đùi Lộ Khiêm, hai người mặt đối mặt, Khương Minh Chi ngồi cao hơn.
Khương Minh Chi nhìn gương mặt ấy của Lộ Khiêm lặng lẽ nuốt nước miếng.
Cô rất thích quan sát vẻ mặt Tô Ngạn khi anh ta nhìn thấy Lộ Khiêm, có lẽ đứng trước người đàn ông này thì gương mặt luôn được anh ta lấy làm kiêu ngạo đều là tự rước lấy nhục.
Cô nghĩ sau này nếu Lộ Khiêm mà phá sản thì cô sẽ quăng anh vào giới giải trí cho đi bán nhan sắc, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng Khương Minh Chi lại nghĩ nếu Lộ Khiêm mà bán sắc thì sẽ bị rất nhiều người gọi là “chồng ơi”, “anh ơi”.
Thôi dẹp đi.
Đột nhiên trong lòng cô thấy khó chịu, dẹp luôn ý nghĩ muốn để anh đi bán sắc.
Thôi cứ để cô kiếm tiền nuôi anh đi, đắt thì đắt thôi.
Dù biết xác suất cô phá sản hay người đàn ông nào đó phá sản nhỏ đến mức không đáng kể đến, nhưng Khương Minh Chi vẫn càng ngắm càng thấy vui, cô nhớ tới cái đồng hồ Nautilus bèn nói: “Lát nữa em có một món quà tặng anh.”
Tay Lộ Khiêm đỡ sau lưng Khương Minh Chi, anh lên tiếng: “Công cụ hình người mà cũng có quà sao?”
Khương Minh Chi thấy trong mắt Lộ Khiêm toàn vẻ chọc ghẹo: “...”
Vậy mà Lộ Khiêm cũng biết tối nay anh bị cô coi là công cụ hình người.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi với biểu cảm cứng ngắc.
Đương nhiên anh có thể nhận ra lúc Khương Minh Chi kéo cánh tay anh, nhìn người đàn ông khác mà ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo và hả hê.
Lộ Khiêm biết Khương Minh Chi và Tô Ngạn từng hợp tác làm người yêu từ nhiều năm trước, nhưng anh không muốn xem ảnh và video hai người có hành vi thân mật hồi còn hợp tác năm đó.
Dù lịch sử tình trường trống không, nhưng có một số việc cô cần phải làm vì nghề nghiệp của mình.
Nhưng anh mới phát hiện ra khi hai người đã tuyên thệ trước cha xứ rằng dù sinh lão bệnh tử và lời thề vĩnh viễn, người nào đó đêm nào ngủ cũng chui vào lồng nguc anh.
Chắc hẳn đã muộn rồi.
Mưu kế nhỏ dùng Lộ Khiêm làm công cụ hình người trong tối nay của Khương Minh Chi bị anh vạch trần, khí thế của cô bỗng thấp mất một đoạn.
Cô cong lưng, bĩu môi nhìn Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm lẳng lặng đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Để bày tỏ sự áy náy của mình, Khương Minh Chi nhích người tới gần Lộ Khiêm hơn một chút, sau đó cô nâng mặt anh lên, nhắm mắt hôn xuống.
Thật ra Khương Minh Chi không biết hôn môi, trước kia đóng phim phần lớn đều mượn góc quay, mãi đến tận bây giờ cần thực hành thì chẳng thạo, cô cố gắng nhớ lại phần tri thức cằn cỗi trong đầu mình, vươn đầu lưỡi ra, hệt như con mèo, miêu tả viền môi mỏng của người đàn ông ấy một cách tỉ mỉ.
Lộ Khiêm chậm rãi đặt tay lên sau đầu cô làm nụ hôn này sâu thêm.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng đi qua mấy đoạn giảm tốc độ thì hơi chấn động nhẹ.
Trần Trung ngồi ghế lái phụ, khóe mắt liếc nhìn tài xế bên cạnh cũng không dám thở mạnh, cẩn thận dè dặt giống mình.
Trần Trung lặng lẽ ngồi tụt xuống một chút, tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để lưng ghế che chắn cho anh ta.
Hai người phía sau như quên mất trong xe còn người khác.
Nhưng nói thật thì quên mất lại tốt hơn.
...
Khương Minh Chi vừa về đến nhà đã đá giày cao gót ra, chạy đi lấy quà cho Lộ Khiêm.
Cô cất quà ở phòng thay đồ, vì sợ Lộ Khiêm ngày nào cũng vào phòng thay đồ sẽ phát hiện ra nên cô giấu vào một hộc tủ rất bí mật.
Giờ thì thấy đúng là giấu đi rất kỹ, vì bản thân Khương Minh Chi cũng không tìm được ra ngay trong chốc lát.
Cô ngồi quỳ ở trên sàn, kéo từng ngăn tủ ra, vừa cố gắng nghĩ vừa làu bàu: “Mình để ở đâu rồi nhỉ?”
Lộ Khiêm cũng theo cô vào phòng thay đồ, thấy Khương Minh Chi đang ngồi quỳ ở sàn không tìm thấy đồ mình cất chỗ nào thì mỉm cười, anh đi qua ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn một đống tủ trước mặt: “Chúng ta cùng nhau tìm nhé?”
Ai ai cũng nói anh ta là thầy Tô không tranh không cướp, ôn hòa như ngọc, nhưng họ chẳng biết rằng ở trong giới giải trí lâu rồi thì người ta giỏi nhất là tạo dựng hình tượng và ngụy trang.
Không phải muốn thấy cô bị Lộ Khiêm làm bẽ mặt sao, thế để anh ta xem cho rõ.
Vì thế, khi Khương Minh Chi nhìn thấy Tô Ngạn không khống chế được biểu cảm, Champagne trong tay đổ xuống đất thì cô vui hết nói.
Nhưng không chỉ có Tô Ngạn mà những người khác ở đó thấy Khương Minh Chi đến gần bắt chuyện với Lộ Khiêm cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết cô là nghé mới sinh không sợ hổ hay là cô không biết người ta là ai.
Nhưng điều khiến họ càng ngạc nhiên hơn chính là Lộ Khiêm mời Khương Minh Chi nhảy.
Cậu hai nhà họ Lộ chẳng những không hề tỏ ý căm ghét mà còn chủ động vươn tay ra mời.
Khương Minh Chi cảm nhận được từng ánh mắt tập trung lên người mình, cô vốn định khiêm tốn chút nhưng đột nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Chồng mình thì sợ gì chứ.
Tổng giám đốc Quân Cảng thấy Khương Minh Chi đi đến cũng hơi ngạc nhiên, giờ thấy Lộ Khiêm nắm tay Khương Minh Chi lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Từ lúc Lộ Khiêm gây áp lực cho Quân Cảng để trừng trị mấy người Khâu Bính Đức, anh ta đã lường trước quan hệ giữa Khương Minh Chi và Lộ Khiêm không bình thường.
Tổng giám đốc và vợ mình vô cùng ăn ý nhường không gian cho hai người họ.
Khương Minh Chi theo Lộ Khiêm tiến vào sàn nhảy, mặc dù vừa nãy cô còn tự an ủi mình có gì mà phải sợ nhưng bây giờ khiêu vũ với người chồng ẩn hôn của mình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này cô vẫn cảm thấy rất mạo hiểm k1ch thích.
Khương Minh Chi căng thẳng nên động tác nhảy hơi cứng ngắc, hầu như đều là Lộ Khiêm dẫn dắt cô, cô nhảy một lúc thì ngẩng đầu lên dè dặt quan sát người đàn ông trước mặt, không nhịn được dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy hỏi: “Anh từng nhảy với ai rồi?”
Vì cô phát hiện nhà tư bản này nhảy tốt vô cùng, nhưng mà không phải mọi người đồn đại rằng từ trước đến giờ bên cạnh anh không có bạn gái hay sao?
Không thể tự mình nhảy với mình đâu nhỉ.
Lộ Khiêm cảm thấy câu hỏi này của Khương Minh Chi có chút ghen tuông, anh nói nhỏ trả lời: “Mẹ, em gái, còn có...”
Bàn tay của anh ở bên eo Khương Minh Chi hơi siết lại, khoảng cách giữa hai người gần thêm một bước, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên người cô: “Vợ.”
Thế là Khương Minh Chi giẫm lên chân Lộ Khiêm.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn cặp đôi vừa nhảy vừa thì thầm trò chuyện ở giữa sàn.
Mỗi một động tác đều thân mật đến mức không hề giống nhà tư bản ngạo mạn và nữ minh tinh là người của công chúng, mà càng giống một đôi tình nhân cảnh đẹp ý vui đang hẹn hò hơn.
Tiếc là không ai biết bọn họ đang nói gì.
Nhất thời không ai biết rốt cuộc là nhà tư bản đổi tính nết rồi hay thái độ ấy chỉ thuộc về Khương Minh Chi mà thôi.
Nhưng không thể không nói, tình cảnh này, dù chiều cao hay ngoại hình thì hai người xứng đôi gần như hoàn hảo.
Khương Minh Chi nghe thấy chữ “vợ” thì tai ửng đỏ.
“Biết rồi.” Cô đáp.
Khi Khương Minh Chi và Lộ Khiêm kết thúc bài nhảy, đúng lúc đứng trước Tô Ngạn.
Khương Minh Chi rút tay khỏi lòng bàn tay Lộ Khiêm, khóe mắt liếc nhìn người xung quanh, nở một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào với Lộ Khiêm, khẽ gật đầu, ở trước mặt mọi người lịch sự khôn khéo nói tiếng “Cảm ơn”.
Diễn một cảnh nữ minh tinh tươi trẻ mời sếp tổng nhà tư bản nhảy xong thì thích thú vui vẻ vô cùng nhuần nhuyễn.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi khéo léo đúng mực như lần đầu tiên gặp nhau nói một câu “Cảm ơn”, ý đồ quá đỗi rõ ràng.
Nhưng anh rất nể mặt, không vạch trần cô mà gật đầu một cái.
Khẽ thầm thở phào một hơi.
Những người khác vây tới chỗ Lộ Khiêm, Khương Minh Chi thành công rút lui, cô đi tới trước mặt Tô Ngạn, nghiêng đầu: “Làm quen được rồi đó thầy Tô à.”
Mặt Tô Ngạn tái xanh tái trắng, không nói nên lời.
Nhất là khi anh ta thấy đến lúc này rồi mà Lộ Khiêm vẫn đang nhìn Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi học theo dáng vẻ mỉa mai của Tô Ngạn, mỉm cười nói: “Sao thế thầy Tô, không phải anh nói bảo tôi đi làm quen sao, kết quả này không hợp ý hay sao?”
Khương Minh Chi nói xong câu đó thì ý cười trên mặt dần tan hết: “Thầy Tô suy tính nhiều thế chẳng bằng chăm chỉ gọt giũa kỹ năng diễn xuất đi, nếu không chỉ ba, bốn năm nữa thôi, cứ nằm trên số tiền công ở quá khứ mà sống thì sẽ bị thị trường đào thải đó, dẫu sao tiền dành dụm có nhiều đến đâu cũng sẽ có một ngày bị tiêu sạch thôi.”
Cô mỉa mai mấy bộ phim sau này của Tô Ngạn đều be bét, đến giờ anh ta vẫn sống bằng thành quả từ bộ “Duyên Hoa” hợp tác với cô năm nào.
“À, đúng rồi, lại chúc anh và cô Phí trăm năm hòa hợp nhé.” Khương Minh Chi quay người đi vẫn không quên bổ sung.
...
Tối nay Khương Minh Chi dám mời Lộ Khiêm nhảy, có không ít khách mời nữ trẻ trung cũng nóng lòng muốn thử.
Có lẽ tin đồn ngày trước không thể coi là thật.
Vì thế sau khi Khương Minh Chi nhảy xong, hết người này đến người kia dùng hết can đảm thử thăm dò tiếp cận ai kia, chỉ tiếc chưa đến gần đã bị người đàn ông trung niên mỉm cười ngăn cản.
Trần Trung lịch sự mà lạnh lùng từ chối thay Lộ Khiêm.
Ngoại trừ bài nhảy vừa rồi, Lộ Khiêm chỉ lạnh nhạt nói chuyện với tổng giám đốc mừng sinh nhật tối nay mấy câu rồi vội vã ra về.
Nhưng mấy phút đồng hồ đó đã đủ để gánh hết thảy thể diện của tổng giám đốc một cách hoàn hảo rồi, lần đầu tiên Lộ Khiêm công khai xuất hiện ở Bình Thành là ở tiệc sinh nhật của anh ta cơ mà.
Cho dù sự thật là vì người kia mà tới.
Khương Minh Chi thấy Lộ Khiêm về rồi thì cô cũng qua chào phu nhân tổng giám đốc một tiếng rồi lặng lẽ chuồn khỏi hội trường tiệc rượu.
Cô tìm tới chiếc Maybach quen thuộc, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai mới chạy bước nhỏ qua đó.
Trần Trung thấy Khương Minh Chi mặc bộ váy đen giữa màn đêm, da lại trắng như tuyết hệt như một nàng tinh linh chạy đến thì xuống xe mở cửa cho cô.
Khương Minh Chi lên xe, Lộ Khiêm đang điều chỉnh đồng hồ trên cổ tay, anh đang tính xem bao lâu nữa cô mới ra.
Khương Minh Chi vừa lên xe đã lập tức gọi: “Ông xã.”
Lộ Khiêm buông tay xuống, cũng không tệ lắm, chỉ cách lúc anh đi ra mười phút.
Không phải cô tự luyến chứ không cần nghĩ cũng biết chắc chắn tối nay Lộ Khiêm vì cô mới đến đây, sau đó bây giờ đang chờ cô để về nhà cùng nhau.
Khương Minh Chi vẫn sán tới dính sát vào Lộ Khiêm nhưng lại thấy hình như anh không định nắm tay cô hoặc cho cô tựa.
Anh nhìn thẳng phía trước với ánh mắt vô cùng bình tĩnh và thờ ơ.
Khương Minh Chi nhạy cảm nhận ra trong cảm xúc của người đàn ông này chứa một chút bất mãn.
Chắc là vì nãy nhảy xong, cô nói một câu cảm ơn khách sáo lịch sự.
Nhưng cô biết làm sao được chứ, muốn cô ôm tay Lộ Khiêm đứng ngay tại chỗ tuyên bố với tất cả mọi người đây là chồng tôi à? Tối nay là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc người ta, người ta mới là nhân vật chính, đâu phải buổi tuyên bố công khai của hai người họ.
Khương Minh Chi đặt cằm lên bả vai Lộ Khiêm, nhìn góc nghiêng đường nét trôi chảy rõ nét của anh.
Một lần nữa cô có thể xác định, nếu một ngày nào đó bị phóng viên chụp được thật, có lẽ phản ứng đầu tiên của Lộ Khiêm không phải bác bỏ tin đồn.
Khương Minh Chi nhìn chăm chú một lúc rồi lên tiếng, hơi thở khẽ phả vào cổ Lộ Khiêm: “Có thể cho em dùng điện thoại của anh một lúc không?”
Lộ Khiêm liếc nhìn cô, không biết cô muốn mượn điện thoại làm gì nhưng anh vẫn lấy ra cho cô.
Khương Minh Chi lại trả lại cái điện thoại vừa được đưa cho cô: “Mở khóa trước đã.”
Lộ Khiêm cầm điện thoại, lướt ấn mấy lượt, sau đó nói với Khương Minh Chi: “Nhìn bên này.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Cô nhìn sang điện thoại Lộ Khiêm, mặt cô xuất hiện trên màn hình, điện thoại đang quét dữ liệu gương mặt của cô vào.
Lộ Khiêm đưa chiếc điện thoại đã nhận diện khuôn mặt Khương Minh Chi cho cô.
Khương Minh Chi nhìn màn hình, điện thoại tự động mở khóa.
Cô nhìn thông báo điện thoại đã mở khóa, cảm giác ngọt ngào kỳ lạ bỗng trào dâng lên lồng nguc, như khinh khí cầu có màu sắc sặc sỡ.
Nhưng Khương Minh Chi mượn điện thoại của Lộ Khiêm không phải muốn xem việc riêng tư của anh, cô sử dụng công khai đàng hoàng, cô mở cửa hàng ứng dụng ra, tìm “Học tập cường quốc”* rồi ấn tải xuống.
*Học tập cường quốc: là một nền tảng giáo dục đa chức năng, cung cấp cho người dùng nhiều cách khác nhau để nghiên cứu về tư tưởng Tập Cận Bình, lịch sử đảng, văn hóa Trung Quốc và nhiều vấn đề khác. Đây không chỉ là một ứng dụng truyền thông mà là sản phẩm kết hợp với chức năng mạng xã hội, kết bạn, nhắn tin, gọi điện hay thậm chí gửi phong bao lì xì. (Tham khảo báo VNExpress)
“Được rồi.” Khương Minh Chi trả lại điện thoại đã tải ứng dụng xong cho Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm nhìn ứng dụng màu đỏ mà Khương Minh Chi vừa tải xuống cho anh.
Khương Minh Chi cảm thấy làm một mình thì không công bằng, cô cúi đầu lần mò điện thoại của mình, sau đó giơ màn hình ra trước mặt Lộ Khiêm.
Dữ liệu khuôn mặt ghi nhận thành công.
Cuối cùng Khương Minh Chi cũng thấy được khóe môi Lộ Khiêm hơi cong lên.
Cô tiếp tục gác cằm lên bả vai Lộ Khiêm, lặng lẽ giật ống tay áo anh, thể hiện ý đồ của mình vô cùng rõ ràng.
Đến lúc này cuối cùng nhà tư bản lạnh lùng cũng có phản ứng, anh luồn tay qua sau eo cô.
Khương Minh Chi kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó thành công d4ng chân ngồi trên đùi Lộ Khiêm, hai người mặt đối mặt, Khương Minh Chi ngồi cao hơn.
Khương Minh Chi nhìn gương mặt ấy của Lộ Khiêm lặng lẽ nuốt nước miếng.
Cô rất thích quan sát vẻ mặt Tô Ngạn khi anh ta nhìn thấy Lộ Khiêm, có lẽ đứng trước người đàn ông này thì gương mặt luôn được anh ta lấy làm kiêu ngạo đều là tự rước lấy nhục.
Cô nghĩ sau này nếu Lộ Khiêm mà phá sản thì cô sẽ quăng anh vào giới giải trí cho đi bán nhan sắc, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng Khương Minh Chi lại nghĩ nếu Lộ Khiêm mà bán sắc thì sẽ bị rất nhiều người gọi là “chồng ơi”, “anh ơi”.
Thôi dẹp đi.
Đột nhiên trong lòng cô thấy khó chịu, dẹp luôn ý nghĩ muốn để anh đi bán sắc.
Thôi cứ để cô kiếm tiền nuôi anh đi, đắt thì đắt thôi.
Dù biết xác suất cô phá sản hay người đàn ông nào đó phá sản nhỏ đến mức không đáng kể đến, nhưng Khương Minh Chi vẫn càng ngắm càng thấy vui, cô nhớ tới cái đồng hồ Nautilus bèn nói: “Lát nữa em có một món quà tặng anh.”
Tay Lộ Khiêm đỡ sau lưng Khương Minh Chi, anh lên tiếng: “Công cụ hình người mà cũng có quà sao?”
Khương Minh Chi thấy trong mắt Lộ Khiêm toàn vẻ chọc ghẹo: “...”
Vậy mà Lộ Khiêm cũng biết tối nay anh bị cô coi là công cụ hình người.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi với biểu cảm cứng ngắc.
Đương nhiên anh có thể nhận ra lúc Khương Minh Chi kéo cánh tay anh, nhìn người đàn ông khác mà ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo và hả hê.
Lộ Khiêm biết Khương Minh Chi và Tô Ngạn từng hợp tác làm người yêu từ nhiều năm trước, nhưng anh không muốn xem ảnh và video hai người có hành vi thân mật hồi còn hợp tác năm đó.
Dù lịch sử tình trường trống không, nhưng có một số việc cô cần phải làm vì nghề nghiệp của mình.
Nhưng anh mới phát hiện ra khi hai người đã tuyên thệ trước cha xứ rằng dù sinh lão bệnh tử và lời thề vĩnh viễn, người nào đó đêm nào ngủ cũng chui vào lồng nguc anh.
Chắc hẳn đã muộn rồi.
Mưu kế nhỏ dùng Lộ Khiêm làm công cụ hình người trong tối nay của Khương Minh Chi bị anh vạch trần, khí thế của cô bỗng thấp mất một đoạn.
Cô cong lưng, bĩu môi nhìn Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm lẳng lặng đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Để bày tỏ sự áy náy của mình, Khương Minh Chi nhích người tới gần Lộ Khiêm hơn một chút, sau đó cô nâng mặt anh lên, nhắm mắt hôn xuống.
Thật ra Khương Minh Chi không biết hôn môi, trước kia đóng phim phần lớn đều mượn góc quay, mãi đến tận bây giờ cần thực hành thì chẳng thạo, cô cố gắng nhớ lại phần tri thức cằn cỗi trong đầu mình, vươn đầu lưỡi ra, hệt như con mèo, miêu tả viền môi mỏng của người đàn ông ấy một cách tỉ mỉ.
Lộ Khiêm chậm rãi đặt tay lên sau đầu cô làm nụ hôn này sâu thêm.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng đi qua mấy đoạn giảm tốc độ thì hơi chấn động nhẹ.
Trần Trung ngồi ghế lái phụ, khóe mắt liếc nhìn tài xế bên cạnh cũng không dám thở mạnh, cẩn thận dè dặt giống mình.
Trần Trung lặng lẽ ngồi tụt xuống một chút, tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để lưng ghế che chắn cho anh ta.
Hai người phía sau như quên mất trong xe còn người khác.
Nhưng nói thật thì quên mất lại tốt hơn.
...
Khương Minh Chi vừa về đến nhà đã đá giày cao gót ra, chạy đi lấy quà cho Lộ Khiêm.
Cô cất quà ở phòng thay đồ, vì sợ Lộ Khiêm ngày nào cũng vào phòng thay đồ sẽ phát hiện ra nên cô giấu vào một hộc tủ rất bí mật.
Giờ thì thấy đúng là giấu đi rất kỹ, vì bản thân Khương Minh Chi cũng không tìm được ra ngay trong chốc lát.
Cô ngồi quỳ ở trên sàn, kéo từng ngăn tủ ra, vừa cố gắng nghĩ vừa làu bàu: “Mình để ở đâu rồi nhỉ?”
Lộ Khiêm cũng theo cô vào phòng thay đồ, thấy Khương Minh Chi đang ngồi quỳ ở sàn không tìm thấy đồ mình cất chỗ nào thì mỉm cười, anh đi qua ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn một đống tủ trước mặt: “Chúng ta cùng nhau tìm nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.