Đỉnh Phong

Chương 1: Hồn Ma Lạc Lối

Uyên Long Thiên

18/10/2024

Đêm đen như mực, sấm chớp rền vang, mưa như trút nước.

Một tấm gương cao lớn, rộng thênh thang, bí ẩn vô song, tựa như một cánh cổng thần kỳ, đột ngột xuất hiện giữa những tầng mây cuộn.

Bên trong nó, muôn hình vạn trạng lấp lóe, ngũ quang thập sắc, kỳ dị lẫn lộn, dường như ẩn chứa vô số thế giới đang biến hóa, sinh sôi, hình thành, rồi hủy diệt.

Xung quanh sấm sét giật liên hồi, tia chớp uốn lượn như rồng bay, tấm gương huyền bí kia vẫn đứng đó, chẳng khác nào hư ảnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

"Vút!"

Đúng lúc này, một bóng hình người bay ra từ trong gương, hóa thành vô số điểm sáng, tựa sao băng lướt qua, lao thẳng xuống phía dưới - nơi có một túp lều tranh xơ xác!

Trong nháy mắt, túp lều tranh rách nát bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, xuyên qua từng khe hở của mái tranh mục nát, như muôn ngàn mũi tên nhọn, xé toạc màn đêm cuồng bạo của cơn mưa giông, khiến cả thế giới thoáng chốc nhuộm một sắc thái kỳ lạ, tiềm ẩn biến hóa thần bí khôn lường.

Tấm gương bí ẩn cũng vì thế mà động, với tốc độ không thể đo đếm, nó lao đi về phía cực đông, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trên bầu trời phía trên túp lều tranh ……………

Chẳng bao lâu sau, một giọng nói yếu ớt, ngắt quãng vang lên trong túp lều tranh: Ta … … … … chết rồi … … … … … Ư … … … Đây … … … … lại là nơi … nào … Địa ngục … Âm phủ …………… Minh giới sao … Chết rồi … … …chỉ như vậy sao?

Bỗng nhiên, một cảm giác lạnh lẽo ập tới, từ trên mặt nhanh chóng lan ra toàn thân, Trương Đằng cảm thấy cả người như đông cứng.

Cảm giác trên cơ thể hắn nhanh chóng hồi phục, tư duy hỗn loạn cũng dần tỉnh táo trở lại.

Lúc này, theo bản năng hắn mở mắt. Bóng tối, vẫn là bóng tối vô tận. Chỉ khác là trong bóng tối ấy dường như có thứ gì đó ẩm ướt, lạnh lẽo rơi xuống liên tục.

Cảm giác này ……………… Mưa sao?

Là mưa ư?

Mình còn sống ư?

Đây lại là đâu?

Xung quanh ẩm ướt, bên tai là tiếng mưa rơi lộp bộp, hắn sờ xuống dưới thân, phát hiện hình như mình đang nằm trên một đống cỏ khô.

Chẳng lẽ là ven đường ư? Trương Đằng nghi hoặc, chậm rãi ngồi dậy, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, một mặt hồi tưởng lại trong đầu từng sự việc đã xảy ra trước đó, một mặt suy nghĩ xem mình đang ở đâu.

Không đúng, không phải ven đường! Bởi vì hắn cảm thấy xung quanh có cảm giác bí bách, ngột ngạt. Hơn nữa, phía trên đầu còn truyền tới tiếng mưa rơi quen thuộc. Mình hình như đang ở trong một căn nhà dột nát. Nhà dột nát? Chẳng lẽ là nhà cũ sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Ầm ầm!

Đúng lúc này, phía trên đỉnh đầu lóe lên một tia sáng trắng, ngay sau đó là một chuỗi tiếng sấm vang dội truyền tới tai Trương Đằng, inh tai nhức óc. Dưới ánh sáng chớp lóe lên trên bầu trời ấy, Trương Đằng nhìn rõ nơi mình đang ở.

Hóa ra hắn đang ở trong một túp lều tranh xơ xác, nằm trên một tấm chiếu cỏ khô thô sơ, xung quanh tường cũng được dệt bằng cỏ tranh, đầy những lỗ hổng lọt gió thấm mưa.

Trong túp lều tranh ngoài tấm chiếu cỏ khô mà hắn đang nằm, chỉ còn một cái nồi đen nhẻm, xiêu vẹo. Nồi được đặt trên hai viên đá, tro ở dưới đáy nồi đã bị ướt sũng, thậm chí còn đọng lại một chút ánh sáng lấp lánh của nước. Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở nơi khỉ ho cò gáy này? Trương Đằng không khỏi giật mình kinh hãi.

Ầm ầm!

Một tia chớp lóe sáng xé toạc bầu trời. Trong chớp mắt, một cảnh tượng hãi hùng xuất hiện khiến hắn ta sững sờ.



Cơ thể hắn... không thể tin nổi... đã trở nên nhỏ bé! Bên ngoài bộ quần áo bẩn thỉu rách nát là bốn chi chân tay cằn cỗi, khô héo như que củi, xấu xí và ghê tởm.

Hắn đưa tay sờ lên người và mặt mình, cảm giác lạnh lẽo cứng đờ từ những cú chạm khẽ khàng đó nhắc nhở hắn lúc này đây cơ thể chẳng khác nào một bộ xương khô.

Kẻ ăn mày, hồn ma đói khát, đứa trẻ mồ côi đáng thương... Một loạt hình ảnh tang thương hiện lên trong đầu, khiến hắn chẳng còn tâm trí suy nghĩ điều gì khác nữa.

Lạnh...lạnh thấu xương...

Cơn lạnh khủng khiếp khiến hắn run lên bần bật, cơ thể như muốn tan rã từng mảnh, hàm răng va vào nhau lập cập.

Xung quanh không một đồ vật nào có thể giúp sưởi ấm. Trương Đằng tự nhủ nếu tình hình cứ thế này, hắn chắc chắn sẽ chết cóng. Nhưng giờ chẳng phải lúc nghĩ ngợi về chuyện trước kia nữa, điều cấp bách là phải nghĩ cách chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt này để bảo toàn mạng sống. Căn lều nhỏ hẹp chỉ khoảng tám mét vuông. Dưới ánh chớp le lói lóe lên từng chập, nhìn lờ mờ cũng thấy được gần như toàn bộ nền đất đã bị nước mưa thấm đẫm.

May mà chỗ hắn đang ngồi ở vị trí cao hơn một chút, lại được che chắn bởi vách rơm rạ khá dày dặn, nên vẫn còn một khoảng đất khô ráo bằng chiếc thau.

Tuy nhiên, nếu không sớm có biện pháp gì đó, thì theo thời gian nước mưa sẽ nhanh chóng xâm nhập, và hắn cũng sẽ bị ướt sũng như thường.

Không còn cách nào khác, Trương Đằng đành vươn người nhấc tấm chiếu rơm cuốn lại làm tấm lá chắn ở phía trước, sau đó lấy một hòn đá chèn góc lều dùng phần cạnh sắc nhọn của nó đào một chút đất ở góc tường, lấp vào mép chiếu để chống nước.

Tuy nhiên, cảm giác lạnh lẽo vẫn không nguôi ngớt. Gió lạnh cùng với nước mưa không ngừng xâm lấn căn lều dột nát. Những biện pháp chống lạnh của hắn dường như vô ích. Trong tình huống này hắn thật sự không thể nghĩ ra thêm cách nào khác nữa.

Từ bất lực đến tuyệt vọng và rồi trong tuyệt vọng lại bùng lên phẫn nộ.

Hắn buông lời nguyền rủa đất trời, nguyền rủa số phận!

Thật xui xẻo!

Còn gì xúi xẻo hơn chứ!

Ngoài "xui xẻo" ra hắn thật sự không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả hoàn cảnh trước mắt này.

Thế nhưng cho dù hắn có nguyền rủa thế nào thì cái lạnh cắt da cắt thịt kia vẫn chẳng vì thế mà biến mất!

Lúc này đây nó như tử thần đang lởn vởn xung quanh, mỉm cười ghê rợn chờ đợi giây phút được hút cạn sinh khí của hắn.

Rốt cuộc đây là cái loại ngày gì thế này? Đi bộ ngay mép vỉa hè, vẫn bị xe tông trúng mới ghê chứ.

Uất ức.

Vô cùng uất ức.

Uất ức đến muốn nổ tung!

Mặc dù tất cả là do hắn nóng nảy muốn ra tay nghĩa hiệp, kết quả nhận được chính là bại trận thảm hại thế này, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy vô cùng bất bình.

Sao lại trùng hợp xui xẻo đến mức này?

Tai nạn giao thông không phải chỉ có trên báo mới có hay sao?

Giả vờ ngã để kiện tụng lấy tiền không phải chuyện chỉ có trên báo mới có hay sao?



Chó má nó! Bị xe tông nhưng ít ra vẫn may chưa chết! Vậy mà, lại đang suýt chút nữa bị chết cóng tại cái nơi quỷ quái này. Đây là trò đùa gì vậy trời.

Ông trời đang chơi ta à!

Trương Đằng lòng không khỏi gào thét, nếu như lão thiên gia lúc này xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhất định phải nắm râu lão, hung hăng đánh cho một trận tơi bời.

Ta phải chết ở nơi quỷ quái này sao?

Đùa gì thế, cho dù có chết cũng không thể chết một cách mơ hồ, như vậy được!

Ta không thể chết, cho dù có chết, cũng không thể chết rét, chết một cách thê thảm như vậy.

Trương Đằng tâm lý nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.

Bất quá, trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ hoang đường khác:

Kỳ thật, cứu người mà bị xe đụng chết, dù sao cũng là, tổng thể mà nói vẫn oai phong hơn chết rét rất nhiều. Mà cặp mẹ con được hắn cứu, cho dù bị thương chắc cũng nên giữ được tính mạng rồi chứ? Quan trọng nhất là có thể kéo cái lão già ăn vạ kia chết theo, xem như cũng đáng! Thôi, đều lúc nào rồi, còn nghĩ lung tung cái gì! Trước mắt, bản thân sống sót qua đêm nay mới là việc chính.

Trương Đằng rất nhanh gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn của mình, bắt đầu nghiêm túc đối mặt với hiện thực.

Bất kể như thế nào, đã còn sống thì không thể cứ thế mà chết!

Trong tình huống không có vật chất hỗ trợ, Trương Đằng cảm thấy hiện tại chỉ có thể dựa vào tinh thần chiến thắng pháp.

Chỉ cần tinh thần không gục ngã, kiên trì ý niệm sống, hi vọng nhất định sẽ có. Mặc dù mong manh, ít nhất cũng tồn tại một tia cơ hội đúng không? Trương Đằng trong lòng thầm nói với chính mình: Lửa, mình hiện tại đang hơ một đống lửa, ngọn lửa này thật ấm áp, sưởi ấm toàn thân mình...

Hắn bắt đầu tự thôi miên, tưởng tượng cảm giác được lửa bao quanh, cảm giác được quấn trong chăn, cảm giác được hơi ấm bao phủ.

Tự thôi miên, lại không thể thật sự ngủ, hắn phải tỉnh táo đợi cho đến khi trời sáng. Trời sáng, sẽ có mặt trời, sẽ có ánh sáng, sẽ có hi vọng sống!

"Lửa, mặt trời, ánh sáng ………………" Trương Đằng cuộn tròn trong góc tường, âm thầm niệm, tưởng tượng, ánh mắt mê man nhưng kiên định, giống như bị ma ám.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, thân thể Trương Đằng bỗng trở nên trong suốt, một tia sáng từ đan điền của hắn sáng lên, giống như sao kim, lấp lánh tỏa sáng.

Một thứ vô hình, bắt đầu từ bốn phương tám hướng tràn về phía góc tường Trương Đằng đang ở, giống như dòng nước xoay tròn, rót vào ngôi sao kim trong cơ thể hắn. Càng lúc càng nhiều thứ vô hình kia tích tụ, ngôi sao kim ấy càng thêm rực rỡ, ánh sáng tràn ngập cả căn lều tranh.

Nhiệt lượng, từ từ tỏa ra từ ngôi sao kim rực rỡ kia, lan ra tứ chi bách hài của Trương Đằng, xua tan lạnh lẽo, kích hoạt sinh mệnh chi lực.

Tuy nhiên, Trương Đằng hoàn toàn không nhận ra những biến hóa này.

Vì tinh thần của hắn đã sớm đắm chìm trong vô tận tưởng tượng, căn bản không phân biệt được đâu là ấm áp chân thật đâu là ấm áp giả dối.

Lại qua một lúc, một cơn lốc xoáy nhiệt lượng nhỏ, bao bọc thân thể Trương Đằng, hơi nước bốc lên từ bộ quần áo rách rưởi của hắn, dần dần khuếch tán ra ngoài. Theo thời gian, toàn bộ căn lều tranh nhanh chóng bị nhiệt lượng từ trong ra ngoài cọ rửa.

Không lâu sau, chiếu cói khô, mặt đất khô, vách tường khô, gió thổi không lọt, mưa rơi không vào.

Hơi nước mờ mịt, giống như một con trăn khổng lồ quấn quanh lều tranh, bên trong lều tranh sáng trưng, ​​ánh sáng vô tận từ khe hở chung quanh tỏa ra, xuyên thủng màn đêm mưa gió.

Đêm đen bao trùm, bình minh còn xa lắm hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook