Quyển 1 - Chương 3: Quyển 1 - Chương 3
Khuyết Danh
21/02/2023
Tàng Sơn càng đối tốt với tôi, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Tàng Sơn không phải con của mẹ tôi.
Lần đầu gặp anh là khi tôi lên tiểu học, bố tôi đi công tác nửa năm cuối cùng cũng về, tôi hào hứng chạy ra đón ông thì thấy ông đang dắt tay một đứa bé cao hơn tôi cái đầu.
Bố nói từ nay anh sẽ là anh trai của tôi, anh tên Tàng Sơn.
Lúc đó còn nhỏ, tôi vô cùng ngây thơ, ông bảo tôi gọi Tàng Sơn là anh trai, tôi liền gọi, thậm chí còn nghĩ mình cuối cùng cũng có bạn.
Phản ứng của mẹ rất lớn, mặt tái nhợt không một giọt máu, chỉ vào ông một lúc lâu, giận mắng: "Cung Hải Sinh! Sao anh dám làm ra chuyện có lỗi với tôi hả!"
Tôi không hiểu tại sao mẹ không hài lòng về người anh trai này, sau này lớn lên, đứng trước lời xì xào của những người xung quanh, tôi mới biết bố đã làm chuyện có lỗi với mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, bố thường xuyên phải đi công tác, mẹ tôi vì sức khỏe không tốt nên không thể ra ngoài, bà cứ luôn ngồi bên cửa sổ chờ đợi.
Không ngờ người tôi chờ được lại là đứa con trai của ba tôi và một người phụ nữ khác.
Sự cố như đòn giáng xuống người mẹ tôi, tình hình sức khỏe của bà càng ngày càng không ổn.
Năm đầu tiên tôi lên cấp hai, tôi về nhà, định cho mẹ xem bộ đồng phục mới của trường.
Nhưng ở nhà không ai trả lời.
Như trực giác mách bảo, tôi đi từng bước lên cầu thang, từ từ đẩy cửa phòng ngủ của mẹ.
Mẹ đang nằm dưới đất.
Chiếc váy ngủ màu trắng và mái tóc đen dài che đi tấm lưng gầy yếu của bà.
Tôi ngồi dưới sàn đợi bà tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng bà sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi mẹ mất, tôi mặc kệ bố và Tàng Sơn, muốn sửa tính tôi, bố đã đăng ký cho tôi học rất nhiều lớp, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Ban đầu Tàng Sơn chỉ học lén qua cửa sổ, dần dần, giáo viên phát hiện anh rất tài năng, vì thế thuyết phục bố tôi trả tiền cho hai người cùng học.
Nghe vậy, bố tôi rất vui, tôi tưởng anh chỉ giỏi trong lĩnh vật này, nhưng không ngờ dù học gì, Tàng Sơn luôn dễ dàng vượt qua người khác, chớp mắt anh đã mang về nhà hàng loạt danh hiệu.
Chỉ số IQ vượt trội cùng tài năng xuất chúng khiến hầu hết giáo viên từng dạy anh đều có ấn tượng sâu sắc.
Có đứa con thông minh là niềm tự hào của bố mẹ. Thế nên dần dần, bố tôi thích anh hơn.
Bố gửi tôi vào trường nội trú, nhưng liên tục đưa Tàng Sơn tham gia các cuộc thi và hoạt động xã hội mà không biết mệt mỏi, và câu cửa miệng của ông là "Con trai tôi thế nào?".
Chưa đầy nửa năm, bức tường từng dán đầy hình của mẹ đã thay bằng bằng khen màu đỏ của Tàng Sơn.
Ngày cuối tuần đó, tôi thẫn thờ nhìn bức tường, đột nhiên lao tới xé vụn tất cả giải thưởng.
Bố tôi giận lắm, phạt tôi quỳ trước cửa.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường và nghe giọng mắng hùng hổ của bố, mặt tôi đỏ bừng, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Từ hôm ấy, tôi hiểu hận thù là gì.
Thậm chí sớm hơn và sâu hơn tình yêu.
Cảm xúc một khi bắt đầu, nó sẽ trút lên những người gần nó nhất.
Tàng Sơn không phải con của mẹ tôi.
Lần đầu gặp anh là khi tôi lên tiểu học, bố tôi đi công tác nửa năm cuối cùng cũng về, tôi hào hứng chạy ra đón ông thì thấy ông đang dắt tay một đứa bé cao hơn tôi cái đầu.
Bố nói từ nay anh sẽ là anh trai của tôi, anh tên Tàng Sơn.
Lúc đó còn nhỏ, tôi vô cùng ngây thơ, ông bảo tôi gọi Tàng Sơn là anh trai, tôi liền gọi, thậm chí còn nghĩ mình cuối cùng cũng có bạn.
Phản ứng của mẹ rất lớn, mặt tái nhợt không một giọt máu, chỉ vào ông một lúc lâu, giận mắng: "Cung Hải Sinh! Sao anh dám làm ra chuyện có lỗi với tôi hả!"
Tôi không hiểu tại sao mẹ không hài lòng về người anh trai này, sau này lớn lên, đứng trước lời xì xào của những người xung quanh, tôi mới biết bố đã làm chuyện có lỗi với mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, bố thường xuyên phải đi công tác, mẹ tôi vì sức khỏe không tốt nên không thể ra ngoài, bà cứ luôn ngồi bên cửa sổ chờ đợi.
Không ngờ người tôi chờ được lại là đứa con trai của ba tôi và một người phụ nữ khác.
Sự cố như đòn giáng xuống người mẹ tôi, tình hình sức khỏe của bà càng ngày càng không ổn.
Năm đầu tiên tôi lên cấp hai, tôi về nhà, định cho mẹ xem bộ đồng phục mới của trường.
Nhưng ở nhà không ai trả lời.
Như trực giác mách bảo, tôi đi từng bước lên cầu thang, từ từ đẩy cửa phòng ngủ của mẹ.
Mẹ đang nằm dưới đất.
Chiếc váy ngủ màu trắng và mái tóc đen dài che đi tấm lưng gầy yếu của bà.
Tôi ngồi dưới sàn đợi bà tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng bà sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi mẹ mất, tôi mặc kệ bố và Tàng Sơn, muốn sửa tính tôi, bố đã đăng ký cho tôi học rất nhiều lớp, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Ban đầu Tàng Sơn chỉ học lén qua cửa sổ, dần dần, giáo viên phát hiện anh rất tài năng, vì thế thuyết phục bố tôi trả tiền cho hai người cùng học.
Nghe vậy, bố tôi rất vui, tôi tưởng anh chỉ giỏi trong lĩnh vật này, nhưng không ngờ dù học gì, Tàng Sơn luôn dễ dàng vượt qua người khác, chớp mắt anh đã mang về nhà hàng loạt danh hiệu.
Chỉ số IQ vượt trội cùng tài năng xuất chúng khiến hầu hết giáo viên từng dạy anh đều có ấn tượng sâu sắc.
Có đứa con thông minh là niềm tự hào của bố mẹ. Thế nên dần dần, bố tôi thích anh hơn.
Bố gửi tôi vào trường nội trú, nhưng liên tục đưa Tàng Sơn tham gia các cuộc thi và hoạt động xã hội mà không biết mệt mỏi, và câu cửa miệng của ông là "Con trai tôi thế nào?".
Chưa đầy nửa năm, bức tường từng dán đầy hình của mẹ đã thay bằng bằng khen màu đỏ của Tàng Sơn.
Ngày cuối tuần đó, tôi thẫn thờ nhìn bức tường, đột nhiên lao tới xé vụn tất cả giải thưởng.
Bố tôi giận lắm, phạt tôi quỳ trước cửa.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường và nghe giọng mắng hùng hổ của bố, mặt tôi đỏ bừng, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Từ hôm ấy, tôi hiểu hận thù là gì.
Thậm chí sớm hơn và sâu hơn tình yêu.
Cảm xúc một khi bắt đầu, nó sẽ trút lên những người gần nó nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.