Chương 12
Đào Tô Tử
23/03/2024
Edit: Cải Trắng
Ráng chiều màu vàng cam rọi vào con ngõ Xuân Hồi dài tít tắp, biến ngõ nhỏ tầm thường trở nên rực rỡ pháo hoa.
Chu Trì hạ cửa cuốn xuống, rút chìa khoá rồi cùng A Thời và Hầu Tử tới quán KTV tìm Chu Thiệu Tân.
Vừa rẽ vào khúc ngoặc, nắng chiều chói loà đã rọi thẳng vào mắt anh làm anh vô thức híp mắt lại. Con người đen láy sắc sảo ẩn mình tựa đáy biển sâu, nhưng cứ hễ có nắng chiều rọi vào anh lại như biến thành một chàng thanh niên lưu manh lười biếng, thong dong.
Lần này Chu Thiệu Tân tới tìm anh là vì muốn mua hàng trực tiếp.
Vẫn gặp nhau ở gian phòng thuê trước đó, bên trong lẫn bên ngoài đều là người của Chu Thiệu Tân.
Chu Thiệu Tân cười nhạt, mắt nhìn đăm đăm Chu Trì như muốn lột mặt nạ nguỵ trang của đối phương.
Sắc mặt Chu Trì vẫn như thường, anh giả khờ hỏi: “Anh Chu nhìn tôi thế này là vì vẫn chưa tin tôi ư?”
Chu Thiệu Tân tựa người vào sofa, nhìn mấy gói hàng trên bàn trà: “Liệu bán có được không?”
“Các con nghiện rất hay tụ tập trước toà nhà Gia Vũ, tôi có thể bán được ở đấy.”
Chu Thiệu Tân gật đầu: “Để xem năng lực của cậu tới đâu.”
Gã không nói thêm gì nữa, hất hằm ý bảo đàn em mang rượu ra.
Có ba chiếc chai được đặt trước mặt Chu Trì, một chai trắng, một chai đỏ và một chai bia.
Đàn em của gã đổ lẫn ba loại thức uống vào một ly, đẩy tới trước mặt Chu Trì.
Chu Trì nhếch môi nói: “Rượu tôi có thể uống, nhưng bỏ thêm đồ vào trong tôi sẽ không đụng vào. Làm ăn lớn phải có nguyên tắc, anh Chu hẳn sẽ hiểu điều này.”
Chu Thiệu Tân híp mắt nói: “Uống.”
Hầu Tử tiến lên muốn cướp lấy ly rượu: “Không phải chỉ một ly thôi sao, để em uống trước…” Nhưng mới nói tới đây cậu đã bị người của Chu Thiệu Tân đẩy ra phía sau. Cậu đã nghiện rồi nên định giúp Chu Trì thử rượu trước.
Chu Thiệu Tân mất hứng đi vòng ra sau Chu Trì.
Chu Trì vừa định nói, gáy anh đã bị Chu Thiệu Tân tóm lấy, cả khuôn mặt dí sát vào ly rượu.
Một ít rượu tràn vào khoang mũi làm anh hít thở không thông.
A Thời và Hầu Tử toan xông lên, Chu Trì lại nói: “Đừng nhúc nhích.”
Anh tiếc nuối nói: “Anh Chu là người thông minh mà lại làm ra chuyện này khiến tôi rất thất vọng.”
Anh thừa sức đối phó với người như Chu Thiệu Tân nhưng anh lại không phản bác lại, để mặc gã ấn đầu mình.
Ngay sau đó, Chu Thiệu Tân buông anh ra, cầm ly rượu trên bàn lên ngửa đầu uống cạn. Tiếp đấy, gã thả tay, để mặc chiếc ly rơi vỡ trên nền đất.
Chu Trì hiểu đây lại là một thủ đoạn thấp hèn dùng để thăm dò, rót đầy ly uống cạn.
Rượu mạnh vào cổ, để lại hậu vị cay xé cổ.
Chu Thiệu Tân lúc này mới cười nhẹ nói: “Hợp tác vui vẻ.”
“Anh cứ chờ được cầm tiền đi.” Chu Trì nghiêng đầu ra hiệu Hầu Tử xách hàng theo, đứng dậy rời đi.
Anh vừa bước tới ngưỡng cửa, Chu Thiệu Tân lại nói: “Tôi rất tò mò về con át chủ bài của cậu đấy, bao giờ cậu bán được hay cậu cũng cho tôi một lá đi.” Gã muốn hỏi xem con át chủ bài trong tay anh là gì.
Chu Trì dừng bước, quay đầu cười khẽ. Ấy vậy mà ngay giây sau, nụ cười của anh tắt ngấm, anh đi vòng ra phía sau A K, dùng tay bóp chặt cổ cậu ta, chỉ thiếu điều muốn bẻ gãy cổ tại chỗ.
Anh đứng cách A K tầm hai ba mét, nhưng chỉ trong hai giây đã “hô biến” ngay ra đằng sau.
Người trong phòng ngơ ngác xem đến quên cả phản ứng lại.
Chu Trì nghiêng đầu cười: “Anh biết đây là món võ của nước nào không? Con át chủ bài của tôi phải dùng mạng đổi, nếu anh muốn, để lúc nào tôi thử dùng mạng đổi một cái cho anh.”
Anh thấy sự sợ hãi dần xâm chiếm lấy ánh mắt Chu Thiệu Tân.
Chu Trì gọi A Thời và Hầu Tử đang ngẩn ngơ: “Đi.”
Chu Thiệu Tân đứng trong phòng bị doạ tới ớn lạnh toàn thân: “Cậu… cậu ta làm thế nào mà xông ra bên đây được?”
A K đứng ngẩn ra tại chỗ, miệng há to hình chữ O, những tên đàn em khác cũng thẫn thờ, không hiểu sao anh qua đó được nhanh vậy.
Chu Thiệu Tân nhanh chóng nhấn gọi vào một dãy số: “Anh Cửu, tôi đưa hàng cho cậu ta rồi. Cậu ta nói con át chủ bài trong tay cậu ta không phải đồ trong nước, anh thử tra trên phạm vi quốc tế xem sao.”
Đấy là cấp trên trực tiếp chỉ huy gã nhưng gã và tên đó chưa gặp nhau ngoài đời lần nào, dù là lấy hàng hay phím cho nhau tình hình từ phía cảnh sát, gã và Tống Kiến Cửu cũng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.
Lúc này, tại toà số 8 của tiểu khu, Tống Kiến Cửu nhìn quanh một lượt rồi mới nhấn mở khoá vào phòng 506.
Phía sau phòng khách là phòng sách, trong đó chỉ có một ánh đèn đỏ được thắp lên, đây là món đồ đặc biệt được bọn họ thỉnh từ Thái Lan về để thờ cúng.
Diêm Trí Binh thắp nhang cúi đầu cúng bái, chuỗi vòng cổ trên cổ anh ta cũng theo đó mà đung đưa.
Nhìn xa thì tưởng là dây chuyền mặt ngọc được khắc bình thường, nhưng thực chất nó là âm bài(1).
(1)Âm bài là một loại bùa hộ mệnh của Thái Lan. Vì để giải thích khá là dài nên mọi người vào link này để đọc chi tiết nha: https://s.net.com/COKY
Tống Kiến Cửu nói: “Anh, gia đình cậu ta không có gì bất thường. Hàng Chu Thiệu Tân đã đưa cho cậu ta rồi, mục tiêu của cậu ta là toà nhà Gia Vũ.”
Diêm Trí Binh đáp: “Ừm.”
“Chu Thiệu Tân bảo chúng ta tra thêm một vài thông tin ở nước ngoài, thằng nhóc đó có món tài nghệ kỳ lạ lắm.”
“Nước ngoài à?” Diêm Trí Binh trầm ngâm: “Cậu tra đi, chỉ cần không phải cảnh sát, không phải con chó phục tùng lão Cưu là được.”
…
Ban đêm, con hẻm lâu đời ấy ngập tràn sắc đèn rực rỡ, hai hàng ngô đồng ven đường rập rờn trong ánh đèn xung quanh.
Biển hiệu “Hoa Miên” được đèn đường chiếu vào, trong tiệm vẫn còn sáng đèn.
Ra khỏi quán của Chu Thiệu Tân, Chu Trì đi ngang qua cửa tiệm, liếc mắt nhìn vào trông thấy Ôn Vũ và mẹ cô đang có mặt bên trong. Cô đang ngồi ở bàn làm việc bận rộn, mẹ cô thì đứng cạnh liến thoắng nói gì đó nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của cô là biết cô không muốn quan tâm.
Anh cất kỹ hai gói hàng vào trong túi quần, nhìn quanh cung đường ban đêm vắng lặng, nghiền ngẫm trong giây lát rồi ánh mắt chợt loé lên tia sáng. Anh nôn nóng lui lại mấy bước, gần như là chạy quay về tiệm của Ôn Vũ.
“Chị gái xinh đẹp, cho tôi đi nhờ nhà vệ sinh tí.” Anh đứng ở cửa gọi.
Người trong tiệm bị tiếng gọi bất thình lình doạ sợ, thấy người tới là anh, cô nổi cáu: “Sao anh không về cửa hàng của mình mà đi?”
“Đóng cửa mất rồi, tôi không cầm chìa khoá.” Anh ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, nhanh tay chốt cửa lại.
Chu Trì lấy lại được cái sim mình giấu trong tiệm của Ôn Vũ.
Điện thoại đã giấu anh không tiện lấy lắm nên không tìm tiếp. Lúc đi ra, anh thấy Ôn Vũ không làm việc nữa mà đang cầm cốc trà sữa đứng đó, như là cố ý chờ anh.
Chu Trì mỉm cười, chờ cô buông lời dạy dỗ anh như bình thường.
Ấy thế mà, khuôn mặt lạnh tanh của người nào đó bỗng nở nụ cười, cô dịu dàng cất tiếng nói.
“Đi thôi, hôm nay anh mời em ăn nhé.”
Chu Trì: “?”
Tịch Giai Như: “?”
Tịch Giai Như hoang mang nhìn Chu Trì, hỏi Ôn Vũ: “Người cha con nhắc tới là cậu ta à. Con không muốn đi gặp người mẹ vừa nói với con cũng là vì cậu ta?”
“Không phải mẹ nhìn thấy rồi sao?” Ôn Vũ như chôn nửa gương mặt đằng sau cốc trà sữa, mắt không ngừng liếc ra ám hiệu cho Chu Trì: “Con gái lớn sao mà giữ được, huống hồ hai người đâu có nuôi con ngày nào, giờ cả hai bảo giới thiệu người yêu cho con là con phải đi xem à?”
Ôn Vũ bỏ trà sữa ra, cầm túi lên: “Bọn con còn phải đi ăn, mẹ thích ở đây thì cứ ở.”
Tịch Giai Như: “Ni Ni, cậu ta làm nghề gì?” Bà quét mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân Chu Trì, nét mặt tỏ rõ sự không hài lòng.
“Giống con, có chút tay nghề.”
Chu Trì cũng ngờ ngợ nhận ra, không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười lịch sự nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tịch Giai Như.
Tịch Giai Như hỏi anh: “Cậu cũng là nhà thiết kế thời trang à?”
“Không ạ.”
“Thế là thợ may hả?”
“Cháu sửa điện.”
Tịch Giai Như: “…”
“Đi thôi.” Ôn Vũ vòng tay ôm lấy cánh tay Chu Trì.
Chu Trì cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn mịn màng của cô vòng qua ôm lấy tay mình, khoác thế này nhìn rõ được cả sự đối lập nước da hai người.
“Ni Ni, con đừng có để bản thân dẫm lên vết xe đổ của mẹ.” Tịch Giai Như gọi giật cô lại: “Đừng có để vẻ bề ngoài của người ta làm cho mờ mắt, năm đó cha con cũng đẹp trai anh tuấn đấy, nhưng con có thấy ông ta làm được gì cho cái gia đình này không.”
Tịch Giai Như khuyên nhủ hết nước hết cái, dù rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh nói với Ôn Vũ: “Chàng trai mẹ vừa nhắc tới với con vẻ ngoài cũng xuất chúng lắm, con đi gặp một tí thôi, con gặp có tí cũng đâu thiệt đâu nào.”
Ôn Vũ cười mỉm đáp: “Mẹ, con không được yêu sao? Không phải mẹ bảo người trẻ tuổi như con phải biết hưởng thụ à?”
Tịch Giai Như nghẹn họng, ý bà ở đây là muốn cô về Quảng Bắc hưởng thụ mà.
“Ra ngoài thôi, con phải đóng cửa tiệm rồi. Mẹ muốn đi đâu thì đi. Nhưng con nói trước, con không theo bất kỳ một ai trong hai người về đâu, còn giờ con muốn đi ăn cơm.”
Ba người mỗi người ôm một suy nghĩ riêng đi ra khỏi cửa.
Ôn Vũ khoá cửa, xoay người ôm lấy cánh tay Chu Trì: “Đi thôi.”
Chu Trì lẳng lặng ngắm khuôn mặt đang tươi cười của ai đó. Tối đến, con hẻm cũ kỹ như hẻm Xuân Hồi nhấp nháy không biết bao nhiêu ánh đèn, có bóng đèn màu hắt ra từ những toà nhà lâu đời, có đèn lồng rủ xuống trước các cửa hàng, có ánh đèn đường kéo dài.
Những ánh đèn đó lập loè trong mắt Ôn Vũ như những ánh sao.
Cô cười nói: “Anh định dẫn em đi ăn món ngon gì thế?”
Hết chịu nổi rồi.
Chu Trì thôi nhìn, quay đầu chào tạm biệt Tịch Giai Như, để mặc Ôn Vũ kéo tay mình đi, đến đầu hẻm vừa rẽ cái là rút tay ra.
“Được rồi, tôi về đây.”
“Bảo đi ăn mà, đi gì mà đi.” Ôn Vũ lạnh mặt ngay tức thì.
Chu Trì mở to mắt nhìn cô thoắt cái biến từ chú chim nhỏ nhẹ nhàng nép vào lòng người tới đại bàng sải cánh, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người đẹp thay đổi sắc mặt 180 độ.
Đến khi cô khôi phục lại vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, Chu Trì nói: “Tối nay tôi giúp cô rồi đấy.”
“Tôi cũng cho anh đi nhờ nhà vệ sinh mà.”
Ồ.
Phải ha.
Thấy cô nhất quyết không buông tha, Chu Trì kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Ăn, anh mời tôi ăn đi.”
“Tôi mời cô ăn mì nhé?”
“Đằng kia có quán đồ nướng Thành Đô, tôi muốn ăn cái đó.” Ôn Vũ chỉ sang quán ở đầu phố.
Đồ nướng à, tốn tiền quá.
Chu Trì thầm nhẩm tính số tiền cần chi trong đầu. Người đi qua đường thi thoảng lại có người liếc về phía bọn họ. Cô gái mặc áo phông trắng phối với váy ngắn, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân, nét mặt như đang giận dỗi với chàng trai đi cạnh. Cậu trai đứng cạnh dáng cao chân dài, gương mặt anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc.
Cuối cùng Chu Trì nói: “Tôi húp nước ở đáy nồi, cô ăn xiên que đi, tôi sẽ ăn ít đi một tí.”
Ôn Vũ nghiến răng đáp: “Ha ha, được.”
Chu Trì lấy di động ra, nói: “Tôi gọi điện thoại đã.”
Anh đứng ở ven đường, quay lưng với Ôn Vũ lén lắp sim điện thoại vào máy, lúc điện thoại với Trịnh Kỳ Hoa vừa thông, anh quay đầu ngó ngang quan sát xung quanh một cách hết sức tự nhiên, không làm lộ sơ hở.
“Ở đây có 3kg ma tuý, độ tinh khiết 90%, tôi đồng ý bán nó ở toà nhà Gia Vũ rồi.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp bên mua.”
“Đây là bước thăm dò đầu tiên. Tôi nghi ngờ Diêm Trí Binh đã đột nhập vào nhà tôi khám xét, đây là mưu kế của anh ta.”
“Không kiểm tra được trong nhà có gì à?”
“Không phải, tôi có việc chưa về đến nhà.”
Chu Trì ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng ở đằng kia chờ anh. Bởi vì quá xinh đẹp nên người qua đường có không ít người ngoái lại nhìn cô. Cô cũng thoải mái để cho bọn họ nhìn, thi thoảng lại lướt lướt di động, chốc chốc thì ngẩng lên liếc sang chỗ anh.
Chu Trì kẹp điếu thuốc, khom tay che miệng lại như muốn bật lửa nhưng thực chất lại luôn để ý quan sát xung quanh, tách biệt khỏi người qua đường.
Nói chuyện xong, anh quay lưng gẩy tàn thuốc, nhưng lại nhân lúc đó nhanh tay rút luôn sim ra.
Anh đi tới trước mặt Ôn Vũ: “Đi nào.”
Cô ấn tắt màn hình di động, nhịn không được nhếch môi cười.
Đây là lần đầu tiên cô nể mặt anh, không đốp chát lại.
À, cũng không phải nể mặt anh.
Nể mặt mấy xâu xiên nướng này mới đúng.
Ráng chiều màu vàng cam rọi vào con ngõ Xuân Hồi dài tít tắp, biến ngõ nhỏ tầm thường trở nên rực rỡ pháo hoa.
Chu Trì hạ cửa cuốn xuống, rút chìa khoá rồi cùng A Thời và Hầu Tử tới quán KTV tìm Chu Thiệu Tân.
Vừa rẽ vào khúc ngoặc, nắng chiều chói loà đã rọi thẳng vào mắt anh làm anh vô thức híp mắt lại. Con người đen láy sắc sảo ẩn mình tựa đáy biển sâu, nhưng cứ hễ có nắng chiều rọi vào anh lại như biến thành một chàng thanh niên lưu manh lười biếng, thong dong.
Lần này Chu Thiệu Tân tới tìm anh là vì muốn mua hàng trực tiếp.
Vẫn gặp nhau ở gian phòng thuê trước đó, bên trong lẫn bên ngoài đều là người của Chu Thiệu Tân.
Chu Thiệu Tân cười nhạt, mắt nhìn đăm đăm Chu Trì như muốn lột mặt nạ nguỵ trang của đối phương.
Sắc mặt Chu Trì vẫn như thường, anh giả khờ hỏi: “Anh Chu nhìn tôi thế này là vì vẫn chưa tin tôi ư?”
Chu Thiệu Tân tựa người vào sofa, nhìn mấy gói hàng trên bàn trà: “Liệu bán có được không?”
“Các con nghiện rất hay tụ tập trước toà nhà Gia Vũ, tôi có thể bán được ở đấy.”
Chu Thiệu Tân gật đầu: “Để xem năng lực của cậu tới đâu.”
Gã không nói thêm gì nữa, hất hằm ý bảo đàn em mang rượu ra.
Có ba chiếc chai được đặt trước mặt Chu Trì, một chai trắng, một chai đỏ và một chai bia.
Đàn em của gã đổ lẫn ba loại thức uống vào một ly, đẩy tới trước mặt Chu Trì.
Chu Trì nhếch môi nói: “Rượu tôi có thể uống, nhưng bỏ thêm đồ vào trong tôi sẽ không đụng vào. Làm ăn lớn phải có nguyên tắc, anh Chu hẳn sẽ hiểu điều này.”
Chu Thiệu Tân híp mắt nói: “Uống.”
Hầu Tử tiến lên muốn cướp lấy ly rượu: “Không phải chỉ một ly thôi sao, để em uống trước…” Nhưng mới nói tới đây cậu đã bị người của Chu Thiệu Tân đẩy ra phía sau. Cậu đã nghiện rồi nên định giúp Chu Trì thử rượu trước.
Chu Thiệu Tân mất hứng đi vòng ra sau Chu Trì.
Chu Trì vừa định nói, gáy anh đã bị Chu Thiệu Tân tóm lấy, cả khuôn mặt dí sát vào ly rượu.
Một ít rượu tràn vào khoang mũi làm anh hít thở không thông.
A Thời và Hầu Tử toan xông lên, Chu Trì lại nói: “Đừng nhúc nhích.”
Anh tiếc nuối nói: “Anh Chu là người thông minh mà lại làm ra chuyện này khiến tôi rất thất vọng.”
Anh thừa sức đối phó với người như Chu Thiệu Tân nhưng anh lại không phản bác lại, để mặc gã ấn đầu mình.
Ngay sau đó, Chu Thiệu Tân buông anh ra, cầm ly rượu trên bàn lên ngửa đầu uống cạn. Tiếp đấy, gã thả tay, để mặc chiếc ly rơi vỡ trên nền đất.
Chu Trì hiểu đây lại là một thủ đoạn thấp hèn dùng để thăm dò, rót đầy ly uống cạn.
Rượu mạnh vào cổ, để lại hậu vị cay xé cổ.
Chu Thiệu Tân lúc này mới cười nhẹ nói: “Hợp tác vui vẻ.”
“Anh cứ chờ được cầm tiền đi.” Chu Trì nghiêng đầu ra hiệu Hầu Tử xách hàng theo, đứng dậy rời đi.
Anh vừa bước tới ngưỡng cửa, Chu Thiệu Tân lại nói: “Tôi rất tò mò về con át chủ bài của cậu đấy, bao giờ cậu bán được hay cậu cũng cho tôi một lá đi.” Gã muốn hỏi xem con át chủ bài trong tay anh là gì.
Chu Trì dừng bước, quay đầu cười khẽ. Ấy vậy mà ngay giây sau, nụ cười của anh tắt ngấm, anh đi vòng ra phía sau A K, dùng tay bóp chặt cổ cậu ta, chỉ thiếu điều muốn bẻ gãy cổ tại chỗ.
Anh đứng cách A K tầm hai ba mét, nhưng chỉ trong hai giây đã “hô biến” ngay ra đằng sau.
Người trong phòng ngơ ngác xem đến quên cả phản ứng lại.
Chu Trì nghiêng đầu cười: “Anh biết đây là món võ của nước nào không? Con át chủ bài của tôi phải dùng mạng đổi, nếu anh muốn, để lúc nào tôi thử dùng mạng đổi một cái cho anh.”
Anh thấy sự sợ hãi dần xâm chiếm lấy ánh mắt Chu Thiệu Tân.
Chu Trì gọi A Thời và Hầu Tử đang ngẩn ngơ: “Đi.”
Chu Thiệu Tân đứng trong phòng bị doạ tới ớn lạnh toàn thân: “Cậu… cậu ta làm thế nào mà xông ra bên đây được?”
A K đứng ngẩn ra tại chỗ, miệng há to hình chữ O, những tên đàn em khác cũng thẫn thờ, không hiểu sao anh qua đó được nhanh vậy.
Chu Thiệu Tân nhanh chóng nhấn gọi vào một dãy số: “Anh Cửu, tôi đưa hàng cho cậu ta rồi. Cậu ta nói con át chủ bài trong tay cậu ta không phải đồ trong nước, anh thử tra trên phạm vi quốc tế xem sao.”
Đấy là cấp trên trực tiếp chỉ huy gã nhưng gã và tên đó chưa gặp nhau ngoài đời lần nào, dù là lấy hàng hay phím cho nhau tình hình từ phía cảnh sát, gã và Tống Kiến Cửu cũng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.
Lúc này, tại toà số 8 của tiểu khu, Tống Kiến Cửu nhìn quanh một lượt rồi mới nhấn mở khoá vào phòng 506.
Phía sau phòng khách là phòng sách, trong đó chỉ có một ánh đèn đỏ được thắp lên, đây là món đồ đặc biệt được bọn họ thỉnh từ Thái Lan về để thờ cúng.
Diêm Trí Binh thắp nhang cúi đầu cúng bái, chuỗi vòng cổ trên cổ anh ta cũng theo đó mà đung đưa.
Nhìn xa thì tưởng là dây chuyền mặt ngọc được khắc bình thường, nhưng thực chất nó là âm bài(1).
(1)Âm bài là một loại bùa hộ mệnh của Thái Lan. Vì để giải thích khá là dài nên mọi người vào link này để đọc chi tiết nha: https://s.net.com/COKY
Tống Kiến Cửu nói: “Anh, gia đình cậu ta không có gì bất thường. Hàng Chu Thiệu Tân đã đưa cho cậu ta rồi, mục tiêu của cậu ta là toà nhà Gia Vũ.”
Diêm Trí Binh đáp: “Ừm.”
“Chu Thiệu Tân bảo chúng ta tra thêm một vài thông tin ở nước ngoài, thằng nhóc đó có món tài nghệ kỳ lạ lắm.”
“Nước ngoài à?” Diêm Trí Binh trầm ngâm: “Cậu tra đi, chỉ cần không phải cảnh sát, không phải con chó phục tùng lão Cưu là được.”
…
Ban đêm, con hẻm lâu đời ấy ngập tràn sắc đèn rực rỡ, hai hàng ngô đồng ven đường rập rờn trong ánh đèn xung quanh.
Biển hiệu “Hoa Miên” được đèn đường chiếu vào, trong tiệm vẫn còn sáng đèn.
Ra khỏi quán của Chu Thiệu Tân, Chu Trì đi ngang qua cửa tiệm, liếc mắt nhìn vào trông thấy Ôn Vũ và mẹ cô đang có mặt bên trong. Cô đang ngồi ở bàn làm việc bận rộn, mẹ cô thì đứng cạnh liến thoắng nói gì đó nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của cô là biết cô không muốn quan tâm.
Anh cất kỹ hai gói hàng vào trong túi quần, nhìn quanh cung đường ban đêm vắng lặng, nghiền ngẫm trong giây lát rồi ánh mắt chợt loé lên tia sáng. Anh nôn nóng lui lại mấy bước, gần như là chạy quay về tiệm của Ôn Vũ.
“Chị gái xinh đẹp, cho tôi đi nhờ nhà vệ sinh tí.” Anh đứng ở cửa gọi.
Người trong tiệm bị tiếng gọi bất thình lình doạ sợ, thấy người tới là anh, cô nổi cáu: “Sao anh không về cửa hàng của mình mà đi?”
“Đóng cửa mất rồi, tôi không cầm chìa khoá.” Anh ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, nhanh tay chốt cửa lại.
Chu Trì lấy lại được cái sim mình giấu trong tiệm của Ôn Vũ.
Điện thoại đã giấu anh không tiện lấy lắm nên không tìm tiếp. Lúc đi ra, anh thấy Ôn Vũ không làm việc nữa mà đang cầm cốc trà sữa đứng đó, như là cố ý chờ anh.
Chu Trì mỉm cười, chờ cô buông lời dạy dỗ anh như bình thường.
Ấy thế mà, khuôn mặt lạnh tanh của người nào đó bỗng nở nụ cười, cô dịu dàng cất tiếng nói.
“Đi thôi, hôm nay anh mời em ăn nhé.”
Chu Trì: “?”
Tịch Giai Như: “?”
Tịch Giai Như hoang mang nhìn Chu Trì, hỏi Ôn Vũ: “Người cha con nhắc tới là cậu ta à. Con không muốn đi gặp người mẹ vừa nói với con cũng là vì cậu ta?”
“Không phải mẹ nhìn thấy rồi sao?” Ôn Vũ như chôn nửa gương mặt đằng sau cốc trà sữa, mắt không ngừng liếc ra ám hiệu cho Chu Trì: “Con gái lớn sao mà giữ được, huống hồ hai người đâu có nuôi con ngày nào, giờ cả hai bảo giới thiệu người yêu cho con là con phải đi xem à?”
Ôn Vũ bỏ trà sữa ra, cầm túi lên: “Bọn con còn phải đi ăn, mẹ thích ở đây thì cứ ở.”
Tịch Giai Như: “Ni Ni, cậu ta làm nghề gì?” Bà quét mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân Chu Trì, nét mặt tỏ rõ sự không hài lòng.
“Giống con, có chút tay nghề.”
Chu Trì cũng ngờ ngợ nhận ra, không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười lịch sự nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tịch Giai Như.
Tịch Giai Như hỏi anh: “Cậu cũng là nhà thiết kế thời trang à?”
“Không ạ.”
“Thế là thợ may hả?”
“Cháu sửa điện.”
Tịch Giai Như: “…”
“Đi thôi.” Ôn Vũ vòng tay ôm lấy cánh tay Chu Trì.
Chu Trì cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn mịn màng của cô vòng qua ôm lấy tay mình, khoác thế này nhìn rõ được cả sự đối lập nước da hai người.
“Ni Ni, con đừng có để bản thân dẫm lên vết xe đổ của mẹ.” Tịch Giai Như gọi giật cô lại: “Đừng có để vẻ bề ngoài của người ta làm cho mờ mắt, năm đó cha con cũng đẹp trai anh tuấn đấy, nhưng con có thấy ông ta làm được gì cho cái gia đình này không.”
Tịch Giai Như khuyên nhủ hết nước hết cái, dù rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh nói với Ôn Vũ: “Chàng trai mẹ vừa nhắc tới với con vẻ ngoài cũng xuất chúng lắm, con đi gặp một tí thôi, con gặp có tí cũng đâu thiệt đâu nào.”
Ôn Vũ cười mỉm đáp: “Mẹ, con không được yêu sao? Không phải mẹ bảo người trẻ tuổi như con phải biết hưởng thụ à?”
Tịch Giai Như nghẹn họng, ý bà ở đây là muốn cô về Quảng Bắc hưởng thụ mà.
“Ra ngoài thôi, con phải đóng cửa tiệm rồi. Mẹ muốn đi đâu thì đi. Nhưng con nói trước, con không theo bất kỳ một ai trong hai người về đâu, còn giờ con muốn đi ăn cơm.”
Ba người mỗi người ôm một suy nghĩ riêng đi ra khỏi cửa.
Ôn Vũ khoá cửa, xoay người ôm lấy cánh tay Chu Trì: “Đi thôi.”
Chu Trì lẳng lặng ngắm khuôn mặt đang tươi cười của ai đó. Tối đến, con hẻm cũ kỹ như hẻm Xuân Hồi nhấp nháy không biết bao nhiêu ánh đèn, có bóng đèn màu hắt ra từ những toà nhà lâu đời, có đèn lồng rủ xuống trước các cửa hàng, có ánh đèn đường kéo dài.
Những ánh đèn đó lập loè trong mắt Ôn Vũ như những ánh sao.
Cô cười nói: “Anh định dẫn em đi ăn món ngon gì thế?”
Hết chịu nổi rồi.
Chu Trì thôi nhìn, quay đầu chào tạm biệt Tịch Giai Như, để mặc Ôn Vũ kéo tay mình đi, đến đầu hẻm vừa rẽ cái là rút tay ra.
“Được rồi, tôi về đây.”
“Bảo đi ăn mà, đi gì mà đi.” Ôn Vũ lạnh mặt ngay tức thì.
Chu Trì mở to mắt nhìn cô thoắt cái biến từ chú chim nhỏ nhẹ nhàng nép vào lòng người tới đại bàng sải cánh, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người đẹp thay đổi sắc mặt 180 độ.
Đến khi cô khôi phục lại vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, Chu Trì nói: “Tối nay tôi giúp cô rồi đấy.”
“Tôi cũng cho anh đi nhờ nhà vệ sinh mà.”
Ồ.
Phải ha.
Thấy cô nhất quyết không buông tha, Chu Trì kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Ăn, anh mời tôi ăn đi.”
“Tôi mời cô ăn mì nhé?”
“Đằng kia có quán đồ nướng Thành Đô, tôi muốn ăn cái đó.” Ôn Vũ chỉ sang quán ở đầu phố.
Đồ nướng à, tốn tiền quá.
Chu Trì thầm nhẩm tính số tiền cần chi trong đầu. Người đi qua đường thi thoảng lại có người liếc về phía bọn họ. Cô gái mặc áo phông trắng phối với váy ngắn, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân, nét mặt như đang giận dỗi với chàng trai đi cạnh. Cậu trai đứng cạnh dáng cao chân dài, gương mặt anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc.
Cuối cùng Chu Trì nói: “Tôi húp nước ở đáy nồi, cô ăn xiên que đi, tôi sẽ ăn ít đi một tí.”
Ôn Vũ nghiến răng đáp: “Ha ha, được.”
Chu Trì lấy di động ra, nói: “Tôi gọi điện thoại đã.”
Anh đứng ở ven đường, quay lưng với Ôn Vũ lén lắp sim điện thoại vào máy, lúc điện thoại với Trịnh Kỳ Hoa vừa thông, anh quay đầu ngó ngang quan sát xung quanh một cách hết sức tự nhiên, không làm lộ sơ hở.
“Ở đây có 3kg ma tuý, độ tinh khiết 90%, tôi đồng ý bán nó ở toà nhà Gia Vũ rồi.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp bên mua.”
“Đây là bước thăm dò đầu tiên. Tôi nghi ngờ Diêm Trí Binh đã đột nhập vào nhà tôi khám xét, đây là mưu kế của anh ta.”
“Không kiểm tra được trong nhà có gì à?”
“Không phải, tôi có việc chưa về đến nhà.”
Chu Trì ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng ở đằng kia chờ anh. Bởi vì quá xinh đẹp nên người qua đường có không ít người ngoái lại nhìn cô. Cô cũng thoải mái để cho bọn họ nhìn, thi thoảng lại lướt lướt di động, chốc chốc thì ngẩng lên liếc sang chỗ anh.
Chu Trì kẹp điếu thuốc, khom tay che miệng lại như muốn bật lửa nhưng thực chất lại luôn để ý quan sát xung quanh, tách biệt khỏi người qua đường.
Nói chuyện xong, anh quay lưng gẩy tàn thuốc, nhưng lại nhân lúc đó nhanh tay rút luôn sim ra.
Anh đi tới trước mặt Ôn Vũ: “Đi nào.”
Cô ấn tắt màn hình di động, nhịn không được nhếch môi cười.
Đây là lần đầu tiên cô nể mặt anh, không đốp chát lại.
À, cũng không phải nể mặt anh.
Nể mặt mấy xâu xiên nướng này mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.