Chương 9: ANH ẤY SỚM ĐÃ QUÊN TÔI RỒI.
Huỳnh Khánh Vy
28/11/2024
Tần Tử Sâm im lặng, đôi mắt hững hờ nhìn người đối diện. Đây không phải là lần đầu tiên ông ấy hồi thúc anh kết hôn. Nhưng rõ ràng anh đã nói rất nhiều lần rằng anh chưa muốn kết hôn. Vậy mà...
"Ông nội, con chưa muốn kết hôn."
"Tử Sâm, ta biết con là vì Linh Chi nên không chịu kết hôn. Nhưng mà... Tử Sâm, con bé đó... không hiểu yêu con."
Tần Tử Sâm hạ mí mắt, khéo léo che đi biểu cảm đau lòng bên trong đôi mắt lạnh lẽo của mình. Điều mà ông ấy vừa nói, lại cũng vừa hay lại chính là điều mà anh muốn trốn tránh bấy lâu nay. Yêu một người không yêu mình, vậy mà vẫn cứ cố chấp để yêu, yêu đến ngây đến dại, yêu đến mất đi cả lí trí. Yêu đến đau lòng...
"Ông nội à, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?"
"Tử Sâm... Haizzz! Con không nghĩ cho ta thì cũng phải nghĩ đến bà nội của con. Từ nhỏ, bà ấy vẫn yêu thương con kia mà. Chẳng lẽ con cứ để bà ấy phải lo lắng thế này mãi sao?"
Đâu đó trong đôi mắt tĩnh lặng của anh lại có chút dao động. Nhắc đến bà ấy, anh lại cảm thấy lòng mình nhẹ đi. Những năm tháng chênh vênh ấy, bà luôn là người che chở và bảo bọc cho anh. Nếu không có bà âm thầm che mưa chắn gió, e là anh cũng không thể sống được đến ngày hôm nay.
Tần lão gia quan sát biểu cảm của người trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Giờ phút này đây, đứa trẻ năm nào cũng đã lớn, đã có thể tự bảo vệ bản thân mình. Vậy nhưng ông và bà ấy cũng đã già đi, đã không thể âm thầm che cả bầu trời cho Tử Sâm nữa. Vậy nên ông và bà muốn anh kết hôn, để có một người có thể khiến anh tin tưởng, một người sẽ không bao giờ phản bội anh.
"Tử Sâm... "
"Con biết rồi, ông và bà cứ yên tâm. Nhưng con cần một chút thời gian để tìm người thích hợp."
"Hazzz, được! Chỉ cần là người con tin tưởng thì ta và bà ấy nhất định sẽ không phản đối."
"Vâng thưa ông!"
"Ta phải về đây. Nếu không bà ấy sẽ lại nghĩ linh tinh cho mà xem."
"Vâng! Ông cứ về đi ạ. Khi nào con tìm được người thích hợp, nhất định sẽ đưa cô ấy đến ra mắt hai người."
"Được! Nhưng đừng để quá lâu."
Tần lão gia lại thở dài rồi chống dùng sức đứng dậy. Ông im lặng nhìn anh thêm một lúc, dường như vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn là im lặng mà rời khỏi văn phòng làm việc của anh rồi.
Tử Sâm nhìn bóng lưng già nua ấy đang khuất dần trong tầm mắt, anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào đây. Biết là ông ấy muốn tốt cho anh, nhưng lấy một người mà bản thân không có tình cảm thì chẳng phải làm khổ mình làm khổ cả người khác hay sao.
"Tổng Giám đốc, chuyện lão gia nói...".
"Tôi tự biết sắp xếp."
"Vậy còn..."
Tô Dịch dường như muốn nói thêm điều gì đó, chỉ là nhìn biểu cảm trên gương mặt của anh, lời muốn nói cũng không nói được nữa. Bao nhiêu năm qua, cậu và Tử Sâm không phải chỉ là quan hệ chủ tớ. Ngoài thời gian làm việc, hai người còn là bạn bè, là anh em tốt của nhau. Vậy nên Tô Dịch cũng phần nào hiểu được chuyện riêng tư của anh.
"Linh Chi... Cô ấy ổn chứ?"
"Ổn! Cô ấy đã đến được nơi muốn đến, rất vui, rất mãn nguyện."
"Cô ấy vui là được rồi."
Tần Tử Sâm im lặng, đôi mắt mang theo chút buồn nhìn ra ngoài tấm cửa kính. Bắc Thành rộng lớn quá, rộng lớn đến nỗi khiến trái tim anh chênh vênh đến lạ. Ở nơi phương trời xa cách nhau nửa vòng trái đất, người con gái anh yêu nhất liệu có một chút nào nhớ đến anh không...
____________
Ánh chiều tà ngả nắng hoàng hôn, Nhã Trúc một mình lang thang trên vỉa hè yên ả. Dừng lại dưới một tán cây lớn, cô lặng người nhìn những cánh hoa nhỏ xíu đang bị gió thổi bay bay xuống dòng sông. Cô cũng chẳng biết đó là loài hoa gì, chỉ biết nó có những bông hoa với những cánh hoa nhỏ nhỏ màu hồng nhạt. Khi gió thổi mang theo những cánh hoa ấy rơi xuống, tạo lên một khung cảnh vừa lãng mạn lại vừa man mát buồn.
Nhã Trúc đứng đó, đôi mắt buồn buồn nhìn vào khoảng không gian vô tận. Cuộc đời này sao lại bất công đến thế, bao nhiêu lận đận sao cứ định vào cô. Biết bao con người hạnh phúc, tại sao lại không có cô trong đó. Người thân của cô thì có cũng như không. Người cô yêu thương và tin tưởng lại phản bội cô. Quay đi ngoảnh lại, cuối cùng, cô cũng chỉ có một mình. Nếu như cho cô được quyền lựa chọn, cô thật sự không muốn đến thế giới này thêm một lần nào nữa đâu.
"Nhã Trúc!"
Tần Tử Sâm từ xa đi đến, nhìn thấy cô đang đứng đó thì liền tiến đến gọi tên cô. Nghe có người gọi, cô theo phản xạ mà quay lại nhìn.
"Anh Tần! Sao anh lại ở đây?"
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, Nhã Trúc khẽ cười rồi nhỏ giọng hỏi anh. Tần Tử Sâm nhìn đôi mắt đỏ còn ươn ướt ấy, anh bất giác lại thấy có chút không vui.
"Tôi chỉ tình cờ đi ngang đây thôi. Còn cô, có chuyện không vui sao?"
"Không có! Chỉ là tâm trạng không được tốt nên muốn đi dạo một lát."
Anh biết cô nói dối nhưng lại không muốn vạch trần. Dẫu sao thì giữa hai người cũng không thân thiết lắm. Nếu cô không muốn nói, anh cũng không tiện truy hỏi.
"Vậy tôi đi cùng cô! Vừa hay tôi cũng đang cảm thấy không vui!"
"À... Ừm!"
Nhã Trúc ấp úng trả lời. Cô cũng không biết nên làm sao nữa. Thôi thì cứ để anh đi cùng cô một lát cũng không sao.
Dưới ánh chiều muộn, hai người cứ thế mà sánh bước bên nhau. Nhã Trúc cúi mặt xuống nhìn bóng hai người in trên mặt đường, trong lòng lại bất giác mỉm cười. Cô lại đột nhiên nhớ tới cậu bé năm ấy, người con trai đầu tiên đã hứa sau này sẽ cưới cô.
"Cô cười gì vậy?"
"À, không có gì! Nhớ lại chút chuyện cũ nên thấy buồn cười."
"Buồn cười lắm sao?"
"Ừm! Năm tôi vừa tròn sáu tuổi, có một cậu bé đã từng nói với tôi là, sau này lớn lên, anh ấy sẽ cưới tôi. Lúc đó tôi còn nhận tín vật định tình của anh ấy nữa."
"Vậy sao? Vậy người đó đang ở đâu?"
Nhã Trúc im lặng một lúc lâu, dường như đang nén lại dòng hồi ức đau thương nào đó. Cô nhỏ giọng đáp
"Tôi không biết nữa! Cũng có thể là anh ấy sớm đã quên tôi rồi."
"Ông nội, con chưa muốn kết hôn."
"Tử Sâm, ta biết con là vì Linh Chi nên không chịu kết hôn. Nhưng mà... Tử Sâm, con bé đó... không hiểu yêu con."
Tần Tử Sâm hạ mí mắt, khéo léo che đi biểu cảm đau lòng bên trong đôi mắt lạnh lẽo của mình. Điều mà ông ấy vừa nói, lại cũng vừa hay lại chính là điều mà anh muốn trốn tránh bấy lâu nay. Yêu một người không yêu mình, vậy mà vẫn cứ cố chấp để yêu, yêu đến ngây đến dại, yêu đến mất đi cả lí trí. Yêu đến đau lòng...
"Ông nội à, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?"
"Tử Sâm... Haizzz! Con không nghĩ cho ta thì cũng phải nghĩ đến bà nội của con. Từ nhỏ, bà ấy vẫn yêu thương con kia mà. Chẳng lẽ con cứ để bà ấy phải lo lắng thế này mãi sao?"
Đâu đó trong đôi mắt tĩnh lặng của anh lại có chút dao động. Nhắc đến bà ấy, anh lại cảm thấy lòng mình nhẹ đi. Những năm tháng chênh vênh ấy, bà luôn là người che chở và bảo bọc cho anh. Nếu không có bà âm thầm che mưa chắn gió, e là anh cũng không thể sống được đến ngày hôm nay.
Tần lão gia quan sát biểu cảm của người trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Giờ phút này đây, đứa trẻ năm nào cũng đã lớn, đã có thể tự bảo vệ bản thân mình. Vậy nhưng ông và bà ấy cũng đã già đi, đã không thể âm thầm che cả bầu trời cho Tử Sâm nữa. Vậy nên ông và bà muốn anh kết hôn, để có một người có thể khiến anh tin tưởng, một người sẽ không bao giờ phản bội anh.
"Tử Sâm... "
"Con biết rồi, ông và bà cứ yên tâm. Nhưng con cần một chút thời gian để tìm người thích hợp."
"Hazzz, được! Chỉ cần là người con tin tưởng thì ta và bà ấy nhất định sẽ không phản đối."
"Vâng thưa ông!"
"Ta phải về đây. Nếu không bà ấy sẽ lại nghĩ linh tinh cho mà xem."
"Vâng! Ông cứ về đi ạ. Khi nào con tìm được người thích hợp, nhất định sẽ đưa cô ấy đến ra mắt hai người."
"Được! Nhưng đừng để quá lâu."
Tần lão gia lại thở dài rồi chống dùng sức đứng dậy. Ông im lặng nhìn anh thêm một lúc, dường như vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn là im lặng mà rời khỏi văn phòng làm việc của anh rồi.
Tử Sâm nhìn bóng lưng già nua ấy đang khuất dần trong tầm mắt, anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào đây. Biết là ông ấy muốn tốt cho anh, nhưng lấy một người mà bản thân không có tình cảm thì chẳng phải làm khổ mình làm khổ cả người khác hay sao.
"Tổng Giám đốc, chuyện lão gia nói...".
"Tôi tự biết sắp xếp."
"Vậy còn..."
Tô Dịch dường như muốn nói thêm điều gì đó, chỉ là nhìn biểu cảm trên gương mặt của anh, lời muốn nói cũng không nói được nữa. Bao nhiêu năm qua, cậu và Tử Sâm không phải chỉ là quan hệ chủ tớ. Ngoài thời gian làm việc, hai người còn là bạn bè, là anh em tốt của nhau. Vậy nên Tô Dịch cũng phần nào hiểu được chuyện riêng tư của anh.
"Linh Chi... Cô ấy ổn chứ?"
"Ổn! Cô ấy đã đến được nơi muốn đến, rất vui, rất mãn nguyện."
"Cô ấy vui là được rồi."
Tần Tử Sâm im lặng, đôi mắt mang theo chút buồn nhìn ra ngoài tấm cửa kính. Bắc Thành rộng lớn quá, rộng lớn đến nỗi khiến trái tim anh chênh vênh đến lạ. Ở nơi phương trời xa cách nhau nửa vòng trái đất, người con gái anh yêu nhất liệu có một chút nào nhớ đến anh không...
____________
Ánh chiều tà ngả nắng hoàng hôn, Nhã Trúc một mình lang thang trên vỉa hè yên ả. Dừng lại dưới một tán cây lớn, cô lặng người nhìn những cánh hoa nhỏ xíu đang bị gió thổi bay bay xuống dòng sông. Cô cũng chẳng biết đó là loài hoa gì, chỉ biết nó có những bông hoa với những cánh hoa nhỏ nhỏ màu hồng nhạt. Khi gió thổi mang theo những cánh hoa ấy rơi xuống, tạo lên một khung cảnh vừa lãng mạn lại vừa man mát buồn.
Nhã Trúc đứng đó, đôi mắt buồn buồn nhìn vào khoảng không gian vô tận. Cuộc đời này sao lại bất công đến thế, bao nhiêu lận đận sao cứ định vào cô. Biết bao con người hạnh phúc, tại sao lại không có cô trong đó. Người thân của cô thì có cũng như không. Người cô yêu thương và tin tưởng lại phản bội cô. Quay đi ngoảnh lại, cuối cùng, cô cũng chỉ có một mình. Nếu như cho cô được quyền lựa chọn, cô thật sự không muốn đến thế giới này thêm một lần nào nữa đâu.
"Nhã Trúc!"
Tần Tử Sâm từ xa đi đến, nhìn thấy cô đang đứng đó thì liền tiến đến gọi tên cô. Nghe có người gọi, cô theo phản xạ mà quay lại nhìn.
"Anh Tần! Sao anh lại ở đây?"
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, Nhã Trúc khẽ cười rồi nhỏ giọng hỏi anh. Tần Tử Sâm nhìn đôi mắt đỏ còn ươn ướt ấy, anh bất giác lại thấy có chút không vui.
"Tôi chỉ tình cờ đi ngang đây thôi. Còn cô, có chuyện không vui sao?"
"Không có! Chỉ là tâm trạng không được tốt nên muốn đi dạo một lát."
Anh biết cô nói dối nhưng lại không muốn vạch trần. Dẫu sao thì giữa hai người cũng không thân thiết lắm. Nếu cô không muốn nói, anh cũng không tiện truy hỏi.
"Vậy tôi đi cùng cô! Vừa hay tôi cũng đang cảm thấy không vui!"
"À... Ừm!"
Nhã Trúc ấp úng trả lời. Cô cũng không biết nên làm sao nữa. Thôi thì cứ để anh đi cùng cô một lát cũng không sao.
Dưới ánh chiều muộn, hai người cứ thế mà sánh bước bên nhau. Nhã Trúc cúi mặt xuống nhìn bóng hai người in trên mặt đường, trong lòng lại bất giác mỉm cười. Cô lại đột nhiên nhớ tới cậu bé năm ấy, người con trai đầu tiên đã hứa sau này sẽ cưới cô.
"Cô cười gì vậy?"
"À, không có gì! Nhớ lại chút chuyện cũ nên thấy buồn cười."
"Buồn cười lắm sao?"
"Ừm! Năm tôi vừa tròn sáu tuổi, có một cậu bé đã từng nói với tôi là, sau này lớn lên, anh ấy sẽ cưới tôi. Lúc đó tôi còn nhận tín vật định tình của anh ấy nữa."
"Vậy sao? Vậy người đó đang ở đâu?"
Nhã Trúc im lặng một lúc lâu, dường như đang nén lại dòng hồi ức đau thương nào đó. Cô nhỏ giọng đáp
"Tôi không biết nữa! Cũng có thể là anh ấy sớm đã quên tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.