Dịu Dàng Yêu Anh

Chương 15: CÁ NHỎ VÀ ÁNH SAO TRỜI.

Huỳnh Khánh Vy

28/11/2024

Buổi tối hôm đó, anh đưa cô về nhà của mình...

Khi chiếc xe dừng lại, Nhã Trúc ngạc nhiên hỏi anh.

"Đây là nhà anh sao? "

"Ừm! Nhà tôi."

Nói rồi anh bước xuống xe, đi đến cảnh cổng rồi nhấn mật khẩu. Cánh cổng mở ra, anh quay lại trong xe rồi lái xe vào sân. Khi chiếc xe đã đậu ngay ngắn, cả hai cùng bước xuống. Nhã Trúc nhanh chân chạy đi đóng cổng. Anh nhìn theo dáng cô, chẳng biết sao lại vô thức mỉm cười.

"Sau này cô có thể tự do đi lại và sống ở đây cho đến khi thời hạn trong hợp đồng kết thúc. "

"Thật không?"

"Tất nhiên là như vậy!"

"Ở đây không có ai sao?"

"Ngoài tôi ra thì không có ai khác, cô cứ yên tâm. "

Nhã Trúc thở phào, không có ai khác cũng tốt thôi. Dù sao thì cuộc hôn nhân của anh và cô cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, càng ít người biết thì sẽ càng đỡ phiền phức.

"Cũng muộn rồi, cô vào trong tắm rửa, thay đồ nghỉ ngơi đi."

"Được! "

Tần Tử Sâm cũng không để ý đến cô nữa, anh xoay người đi vào nhà trong. Nhã Trúc nhìn theo bóng người cao cao ấy, trong lòng lại thấy tiếc. Anh thật tốt, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, lại còn biết giúp đỡ người khác. Cô gái nào có được anh, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

"Mộ Nhã Trúc, mày đang nghĩ điên khùng gì vậy?"

Cô cũng muốn có được một người chồng tử tế giống như anh. Nhưng cô tự biết, bản thân không xứng với người tốt như thế nên đành thôi, hãy để giấc mơ hão huyền ấy ngủ yên trong đáy lòng.



Tần Tử Sâm đưa cô đến một căn phòng, anh đẩy cửa đi vào rồi nói.

"Sau này cô sẽ ở đây, phòng của tôi ngay bên cạnh. Có chuyện gì cứ sang gọi tôi. "

"Được! "

Anh nhìn cô rồi xoay người đi về phòng của mình. Nhã Trúc cũng đóng cửa, rồi đi vào quan sát căn phòng một lượt. Tất cả mọi thứ trang trí trong phòng đều là những món đồ đắt tiền. Cả đời của cô, đến mơ cũng chưa từng dám mơ mình sẽ được sống trong một căn phòng sa hoa lộng lẫy như thế.

Ngẫm lại thì những ngày qua, mọi chuyện cứ diễn ra giống như một giấc mộng. Từ việc bị phản bội trong ngày cưới, rồi bị tai nạn và gặp được anh. Sau đó thì bị hiểu lầm, Hoắc Tư Vũ đến nhà, anh xuất hiện giải vây cho cô. Rồi bất tri bất giác lại trở thành "hôn phu" của cô... Mọi thứ thật thật giả giả, khiến cô cứ lâng lâng như kẻ trên mây. Đến tận bây giờ, vẫn chưa tin đây đều là sự thật.

Cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ khiến cô giật bắn mình. Thu lại những ngổn ngang trong lòng, cô bước ra mở cửa.

Tần Tử Sâm đứng trước cửa phòng, trên tay cầm theo một cái túi. Đưa cái túi cho cô, anh không mặn không nhạt nói.

"Đây là mấy bộ quần áo nữ, cô thử xem có vừa không."

Nhã Trúc hơi ngớ người, à... hình như cô chẳng mang theo bộ quần áo nào cả. Anh đúng là tâm lý nha, còn chuẩn bị sẵn cả quần áo.

"Phiền anh quá, cảm ơn nha!"

"Không có gì!"

"Nhưng mà mấy bộ quần áo này..."

"Trước đây mua tặng một người bạn, nhưng chưa kịp tặng thì cô ấy đi rồi."

"À... Là vậy sao?"

"Ừm! Cô tắm rồi thay quần áo đi, lát nữa đi ăn với tôi."

"Được! "



Tần Tử Sâm xoay người đi, Nhã Trúc nhìn theo bóng anh, trái tim nhỏ không nhịn được mà rung động. Nếu như cô cũng là một tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, cô chắc chắn sẽ theo đuổi anh. Tiếc là...

"Bớt ảo tưởng đi!"

Một tiếng sau...

Đứng trước gương, cô ngây người nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong đó. Hóa ra, cô cũng có thể xinh đẹp như thế này sao...

Chiếc váy màu tím nhạt, ôm bó lấy thân hình mảnh mai, để lộ phần vai trắng ngần đẹp đẽ. Cô xõa mái tóc suông dài, đôi môi hồng tô thêm tí son đỏ. Gương mặt vốn xinh đẹp, dù không trang điểm vẫn khiến người ta phải ngắm nhìn không chớp mắt. Nhìn thấy bản thân mình trong gương, cô cũng không tin đó là bản thân mình.

Còn chưa hết ngất ngây thì cái dạ dày đã lên tiếng phản đối. Nghe tiếng cồn cào trong bụng, cô phồng má đưa tay xoa xoa bụng mình. Ngước nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối, cô cũng đói lả rồi. Khẽ mỉm cười với mình trong gương, cô ngại ngùng đi ra ngoài.

Vừa xuống đến cầu thang, đã nhìn thấy anh đang đợi dưới phòng khách. Hình như là anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Bất giác, cô thấy anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại khiến lòng cô bối rối.

"Em ở bên đó đã ổn định chưa?"

"Ây da, anh đừng có làm quá lên mà! Em cũng đâu phải trẻ con mà anh cứ trông chừng em hoài vậy?"

"Còn không phải là vì lo lắng cho em sao?"

" Biết rồi mà, biết anh thương em nhất mà."

"Đợi anh sắp xếp công việc, anh sẽ sang đó thăm em."

"Là anh nói đó, em đợi anh!"

Nói rồi, cô gái trong màn hình điện thoại còn tinh nghịch hôn gió với anh. Tần Tử Sâm bật cười, trong mắt toàn là hạnh phúc. Nhã Trúc đứng trên bậc thang, ghi lại hết những khoảnh khắc đó. Nhìn anh dịu dàng với cô gái ấy, cô cũng đã đoán được bảy tám phần. Đó chắc là cô gái anh yêu, chắc chắn là vậy rồi.

"Mộ Nhã Trúc, mày đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Người ta là vì tinh tú trên trời, mày chỉ là con cá nhỏ trong đại dương rộng lớn. Cá nhỏ thì làm sao chạm vào được vì tinh tú trên cao..."

Đúng thế, con cá nhỏ trong biển cả thì chỉ có thể ngoi lên mặt nước để nhìn ngắm ánh sao trời. Dù có vẫy vùng thế nào cũng chẳng thể hái được ánh sao đêm. Những điều đã biết là không thể thì tốt nhất đừng nên nuôi mộng tưởng viễn vông. Bằng không thì sẽ nặng lòng người mà lại đau lòng ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook