Chương 19: CÙNG ĂN CƠM.
Huỳnh Khánh Vy
28/11/2024
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Nhã Trúc nhìn hai người mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai người họ rõ ràng là người một nhà, tại sao cô lại có cảm giác như hai người không đội trời chung vậy chứ. Thật là...
"Tử Sâm, con đừng... "
"Ông nội, chuyện đời tư của con hy vọng ông đừng xen vào. "
"Ta chỉ muốn đến gặp cháu dâu tương lai ta thôi, ta không có ý làm khó dễ nó."
"Vậy sao? Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, không phải tiểu thư nhà danh gia vọng tộc."
Nụ cười trên môi của ông cụ Tần trở nên cứng nhắc. Ông ấy biết anh đang nói đến chuyện gì, nhưng ngoài việc nhìn anh bằng ánh mắt bất lực thì ông cũng không thể làm gì hơn. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện năm đó vẫn là khúc mắc giữa hai người, không có cách nào gỡ được. Đó có lẽ cũng chính là sai lầm lớn nhất của đời ông.
"Òm... Cũng sắp trưa rồi, để con vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người. "
Không đợi ai trả lời, cô đã chạy vào bếp. Dẫu sao thì đao cũng là chuyện riêng của hai người họ, người ngoài như cô không tiện xen vào. Hơn nữa, lá gan của cô nhỏ lắm, thật sự không dám xông vào chiến trường đẫm máu đâu. Vậy nên trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Ông ấy không nói gì với cô chứ?"
Sau khi cô vào bếp, anh cũng đi theo cô. Nghe anh hỏi, cô lắc đầu trả lời.
"Không! Ông ấy vừa đến chưa bao lâu thì anh về đến rồi."
"Ừm!"
"Mà... không phải là anh đang ở công ty sao? Tại sao lại về rồi?"
"Cô không cần biết."
"Òm..."
Nhã Trúc cũng không hỏi nữa, cô xoay người đi chuẩn bị nấu ăn. Tần Tử Sâm cũng không có ra ngoài, anh ngồi trên ghế, mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Lướt trên dòng bạn bè, anh bắt gặp Linh Chi đăng một dòng trạng thái kèm một tấm ảnh. Xem ra, ở bên đó cô ấy rất ổn.
Đưa ngón tay chạm vào gương mặt trên màn hình, đó là người anh dốc hết tâm tư mà không có được. Kết quả là chỉ có thể buông tay để cô đi đến khoảng trời mà cô luôn ao ước. Có một loại tình cảm mà chỉ cần nhìn người kia hạnh phúc là đủ.
Nhã Trúc đi ngang qua anh, tình cờ lại bắt gặp hình ảnh của cô ấy. Nhìn biểu cảm trên gương mặt điển trai của anh khi nhìn tấm ảnh, nói thật cô thấy ganh tị vô cùng. Nhưng mà... cá nhỏ dưới biển vĩnh viễn không hái được ánh sao.
Một lúc sau...
Nhã Trúc tháo chiếc tạp dề ra, mỉm cười hài lòng với những thứ đùi bày biện trên bàn. Cũng lâu rồi cô không vào bếp, không biết là tay nghề có còn được như trước không.
"Anh đi rửa tay đi, tôi đi gọi ông vào ăn cơm."
Mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài, cô lại bỏ lỡ mất nụ cười của anh. Tần Tử Sâm nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ khiến bản thân anh cũng phải giật mình. Thu lại suy nghĩ, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Đến khi anh trở ra, Nhã Trúc và ông Tần đã ngồi đó, hai người còn trò chuyện như thể thân thiết với nhau từ lúc nào.
"Tiểu Trúc à, đều là con nấu sao?"
"Dạ! Cũng lâu rồi con không vào bếp, không biết là có hợp khẩu vị của ông hay không nữa."
"Haha, không sao! Đồ của con nấu chắc chắn là ngon rồi. "
"Ông à, ông đừng có khen con nữa, con ngại lắm."
"Con bé này... haha!"
Hai người cười rất vui vẻ, anh có thể nhìn ra được, ông ấy thật sự là cười rất vui vẻ chứ không phải là nụ cười giả tạo. Trước đây anh có đưa Linh Chi về nhà, nhưng khi đó thái độ của ông chán ghét ra mặt, chưa từng dành cho Linh Chi một ánh mắt dù chỉ là một cái liếc nhìn. Vậy mà lúc này, ở cùng với Nhã Trúc, ông lại...
"Nè, anh mau ngồi xuống đi."
Giọng nói của cô kéo anh về thực tại. Kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, anh đưa mắt nhìn một lượt những món trên bàn. Xem ra tài nấu nướng của cô cũng giỏi lắm, chẳng giống như Linh Chi...
"Ông à, ông ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Được được, để ông thử."
"Tử Sâm, anh cũng ăn thử đi."
Anh thoáng ngạc nhiên khi cô đột ngột đổi cách xưng hô, chỉ là sự ngạc nhiên đó rất nhanh liền bị anh giấu mất. Cầm đũa lên gắp đại một món, anh đưa vào miệng. Khi cảm nhận được mùi vị của món ăn, cả anh và ông cụ đều không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhã Trúc cắn nhẹ môi rồi lo lắng hỏi.
"Sao vậy, có phải là rất khó ăn không?"
Nén lại cảm giác cay cay nơi sóng mũi, ông gật gù trả lời.
"Không, ngon! Rất ngon. "
"Thật... Thật là ngon sao?"
"Đúng vậy, thật sự là rất ngon. "
Người vừa nói là Tần Tử Sâm. Cảm giác của anh lúc này thật sự rất khó tả. Mùi vị này đã hơn hai mươi năm rồi anh không được ăn, không ngờ hôm nay lại được một người xa lạ nấu cho anh. Bất giác, anh cảm thấy trái tim mình có chút đau.
"Tiểu Trúc, đây... Là con tự học sao?"
"Dạ... Trước đây con từng làm phụ bếp trong một nhà hàng. Đây là con học được ở trong đó."
"Là người trong đó dạy em sao?"
"Không... Họ chỉ dạy em cách chế biến, còn gia vị là em tự mình nêm thôi."
"Tốt, tốt lắm! Hai mươi mấy năm rồi..."
"Sao vậy ạ?"
"Mùi vị này... rất giống với mùi vị của những món ăn mà mẹ của Tử Sâm nấu."
Nhã Trúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Cô vậy nên lại nấu ra được mùi vị món ăn giống với mẹ của anh sao? Chuyện này... có phải là quá trùng hợp rồi hay không?
"Đúng vậy ! Hai mươi mấy năm rồi anh mới được ăn lại mùi vị đó. Nhã Trúc, cảm ơn em!"
"Tử Sâm, con đừng... "
"Ông nội, chuyện đời tư của con hy vọng ông đừng xen vào. "
"Ta chỉ muốn đến gặp cháu dâu tương lai ta thôi, ta không có ý làm khó dễ nó."
"Vậy sao? Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, không phải tiểu thư nhà danh gia vọng tộc."
Nụ cười trên môi của ông cụ Tần trở nên cứng nhắc. Ông ấy biết anh đang nói đến chuyện gì, nhưng ngoài việc nhìn anh bằng ánh mắt bất lực thì ông cũng không thể làm gì hơn. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện năm đó vẫn là khúc mắc giữa hai người, không có cách nào gỡ được. Đó có lẽ cũng chính là sai lầm lớn nhất của đời ông.
"Òm... Cũng sắp trưa rồi, để con vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người. "
Không đợi ai trả lời, cô đã chạy vào bếp. Dẫu sao thì đao cũng là chuyện riêng của hai người họ, người ngoài như cô không tiện xen vào. Hơn nữa, lá gan của cô nhỏ lắm, thật sự không dám xông vào chiến trường đẫm máu đâu. Vậy nên trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Ông ấy không nói gì với cô chứ?"
Sau khi cô vào bếp, anh cũng đi theo cô. Nghe anh hỏi, cô lắc đầu trả lời.
"Không! Ông ấy vừa đến chưa bao lâu thì anh về đến rồi."
"Ừm!"
"Mà... không phải là anh đang ở công ty sao? Tại sao lại về rồi?"
"Cô không cần biết."
"Òm..."
Nhã Trúc cũng không hỏi nữa, cô xoay người đi chuẩn bị nấu ăn. Tần Tử Sâm cũng không có ra ngoài, anh ngồi trên ghế, mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Lướt trên dòng bạn bè, anh bắt gặp Linh Chi đăng một dòng trạng thái kèm một tấm ảnh. Xem ra, ở bên đó cô ấy rất ổn.
Đưa ngón tay chạm vào gương mặt trên màn hình, đó là người anh dốc hết tâm tư mà không có được. Kết quả là chỉ có thể buông tay để cô đi đến khoảng trời mà cô luôn ao ước. Có một loại tình cảm mà chỉ cần nhìn người kia hạnh phúc là đủ.
Nhã Trúc đi ngang qua anh, tình cờ lại bắt gặp hình ảnh của cô ấy. Nhìn biểu cảm trên gương mặt điển trai của anh khi nhìn tấm ảnh, nói thật cô thấy ganh tị vô cùng. Nhưng mà... cá nhỏ dưới biển vĩnh viễn không hái được ánh sao.
Một lúc sau...
Nhã Trúc tháo chiếc tạp dề ra, mỉm cười hài lòng với những thứ đùi bày biện trên bàn. Cũng lâu rồi cô không vào bếp, không biết là tay nghề có còn được như trước không.
"Anh đi rửa tay đi, tôi đi gọi ông vào ăn cơm."
Mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài, cô lại bỏ lỡ mất nụ cười của anh. Tần Tử Sâm nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ khiến bản thân anh cũng phải giật mình. Thu lại suy nghĩ, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Đến khi anh trở ra, Nhã Trúc và ông Tần đã ngồi đó, hai người còn trò chuyện như thể thân thiết với nhau từ lúc nào.
"Tiểu Trúc à, đều là con nấu sao?"
"Dạ! Cũng lâu rồi con không vào bếp, không biết là có hợp khẩu vị của ông hay không nữa."
"Haha, không sao! Đồ của con nấu chắc chắn là ngon rồi. "
"Ông à, ông đừng có khen con nữa, con ngại lắm."
"Con bé này... haha!"
Hai người cười rất vui vẻ, anh có thể nhìn ra được, ông ấy thật sự là cười rất vui vẻ chứ không phải là nụ cười giả tạo. Trước đây anh có đưa Linh Chi về nhà, nhưng khi đó thái độ của ông chán ghét ra mặt, chưa từng dành cho Linh Chi một ánh mắt dù chỉ là một cái liếc nhìn. Vậy mà lúc này, ở cùng với Nhã Trúc, ông lại...
"Nè, anh mau ngồi xuống đi."
Giọng nói của cô kéo anh về thực tại. Kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, anh đưa mắt nhìn một lượt những món trên bàn. Xem ra tài nấu nướng của cô cũng giỏi lắm, chẳng giống như Linh Chi...
"Ông à, ông ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Được được, để ông thử."
"Tử Sâm, anh cũng ăn thử đi."
Anh thoáng ngạc nhiên khi cô đột ngột đổi cách xưng hô, chỉ là sự ngạc nhiên đó rất nhanh liền bị anh giấu mất. Cầm đũa lên gắp đại một món, anh đưa vào miệng. Khi cảm nhận được mùi vị của món ăn, cả anh và ông cụ đều không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhã Trúc cắn nhẹ môi rồi lo lắng hỏi.
"Sao vậy, có phải là rất khó ăn không?"
Nén lại cảm giác cay cay nơi sóng mũi, ông gật gù trả lời.
"Không, ngon! Rất ngon. "
"Thật... Thật là ngon sao?"
"Đúng vậy, thật sự là rất ngon. "
Người vừa nói là Tần Tử Sâm. Cảm giác của anh lúc này thật sự rất khó tả. Mùi vị này đã hơn hai mươi năm rồi anh không được ăn, không ngờ hôm nay lại được một người xa lạ nấu cho anh. Bất giác, anh cảm thấy trái tim mình có chút đau.
"Tiểu Trúc, đây... Là con tự học sao?"
"Dạ... Trước đây con từng làm phụ bếp trong một nhà hàng. Đây là con học được ở trong đó."
"Là người trong đó dạy em sao?"
"Không... Họ chỉ dạy em cách chế biến, còn gia vị là em tự mình nêm thôi."
"Tốt, tốt lắm! Hai mươi mấy năm rồi..."
"Sao vậy ạ?"
"Mùi vị này... rất giống với mùi vị của những món ăn mà mẹ của Tử Sâm nấu."
Nhã Trúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Cô vậy nên lại nấu ra được mùi vị món ăn giống với mẹ của anh sao? Chuyện này... có phải là quá trùng hợp rồi hay không?
"Đúng vậy ! Hai mươi mấy năm rồi anh mới được ăn lại mùi vị đó. Nhã Trúc, cảm ơn em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.