Chương 12: CÙNG ANH ẤY KẾT HÔN.
Huỳnh Khánh Vy
28/11/2024
Tất cả mọi ánh nhìn đều dồn về phía cửa. Nhã Trúc nhìn người trước mặt, cô không thể giấu được sự ngạc nhiên bên trong ánh mắt. Tình tiết này cô vẫn thường hay thấy trong phim, lúc ấy, cô thấy rất ngưỡng mộ nữ chính. Vậy mà không ngờ, hôm nay cô lại được chứng kiến ngoài đời thực, mà nhân vật chính lại còn là cô...
"Nè, cậu là ai?"
Lý Tuyết Lan lớn giọng hỏi. Mộ An Thy đứng bên cạnh liền bỉu môi khinh thường.
"Anh ta chính là người trong tấm ảnh đó mẹ."
Bà ta nhíu mày, ánh mắt khinh miệt nhìn anh rồi nói.
"Tôi không cần biết cậu là ai nhưng đây là Mộ gia. Hơn nữa chuyện này cũng là chuyện nhà chúng tôi, một người ngoài như câu tốt nhất đừng nên xen vào, nếu không thì..."
"Không thì thế nào?"
Tần Tử Sâm nhếch môi cười, vừa nói anh vừa tiến về phía cô ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sang Hoắc Tư Vũ rồi nói.
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Hoắc Tư Vũ bị dồn trong tình cảnh này cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh không biết tại sao Tần Tử Sâm lại có mặt ở đây, hơn nữa lại còn muốn xen vào chuyện của Mộ Nhã Trúc. Chẳng lẽ hai người họ có quen biết gì hay sao.
"Đúng là lâu rồi không gặp, Tần Tử Sâm!"
Hoắc Tư Vũ và Tần Tử Sâm đã từng là bạn bè tốt, nhưng vì chuyện của Diệp Linh Chi mà khiến hai người trở mặt thành thù. Nếu họ nhớ không nhầm thì cũng đã hơn ba năm hai người không có qua lại cũng không có xảy ra xích mích nào. Mặc dù Hoắc thị và Tần thị có mối quan hệ đối tác, nhưng cũng là hai ông cụ của hai bên ra mặt, còn họ thì dường như không thể ngồi cùng bàn. Bây giờ lại gặp nhau trong tình cảnh này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Sao hả! Hôm nay tôi đến đón vị hôn thê của mình, Tần tổng, cậu cũng muốn nhúng tay vào sao?"
"Vị hôn thê? Vậy... Hoắc thiếu, cậu có từng hỏi qua là cô ấy có nguyện ý hay không?"
"Bất kể là có nguyện ý hay không thì hôm nay cũng phải đi cùng tôi."
"Haizzz! Cậu làm như vậy không thấy có lỗi với Linh Chi sao?"
Hoắc Tư Vũ không trả lời nhưng thái độ rõ ràng là không được vui. Những người có mặt ở đó đều cảm thấy không khí có chút bất thường. Người vừa xuất hiện rốt cuộc là ai, cùng với Hoắc Tư Vũ là có quan hệ gì. Bọn họ không biết, lại càng không dám hỏi. Đến cuối cùng vẫn là đổ hết trách nhiệm lên Nhã Trúc.
"Mộ Nhã Trúc, đây là người mà cô đưa tới, cô mau kêu hắn ta tránh đường đừng chọc đến Hoắc thiếu không vui."
Lý Tuyết Lan bực tức nói, Mộ An Thy đứng bên cạnh cũng nhanh miệng chen vào.
"Đúng đó chị à, đã ăn vụng thì phải biết chùi mép. Chị đã lén lúc có tình nhân bên ngoài lại còn mang về đến tận nhà, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì e là mặt mũi nhà họ Mộ chúng ta đều bị chị làm cho mất sạch hết rồi."
Nhã Trúc cau mày, ánh mắt đầy giận dữ nhìn về phía họ. Hai mẹ con nhà này đúng là rất giỏi diễn kịch, người tung kẻ hứng vậy mà lại mang toàn bộ phiền phức đổ hết lên trên người cô rồi.
Tần Tử Sâm đưa đôi mắt lạnh lẽo quét ngang bọn họ một lượt rồi lạnh giọng nói.
"Người phụ nữ của Tần Tử Sâm này các người cũng có tư cách để phán xét hay sao?"
Một câu nói lại khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Nhã Trúc trừng mắt nhìn anh với vẻ hoang mang như thể muốn hỏi: "Tôi trở thành người phụ nữ của anh từ lúc nào vậy?"
"Ha...Haha! Tần Tử Sâm, cậu lừa ai vậy hả? Người phụ nữ của cậu... Từ lúc nào mà vị hôn thê của tôi lại trở thành người phụ nữ của cậu rồi?"
Tần Tử Sâm không trả lời, ánh mắt đầy kiên định nhìn cô. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, chỉ là anh không muốn nhìn thấy cô bị Hoắc Tư Vũ đưa đi mà thôi. Cuộc đời của cô đã rất đáng thương rồi, nếu như để cô trở thành vợ của Hoắc Tư Vũ thì anh sợ rằng cô thật sự sẽ không thể chịu được mà nghĩ đến những chuyện dại dột. Vậy cho nên cách duy nhất để giúp cô là giữ cô ở lại bên cạnh anh. Chỉ khi ở lại bên cạnh anh, anh mới có thể đảm bảo không có bất cứ một kẻ nào dám làm tổn thương đến cô.
"Nếu không tin, cậu có thể tự mình hỏi cô ấy!"
Nhã Trúc đứng giữa hai người, cô vậy mà lại bị đưa lên tấm thớt rồi. Cô biết anh có ý tốt muốn giúp cô, nhưng giúp theo kiểu này thì... Bây giờ cô phải trả lời thế nào đây?
"Mộ Nhã Trúc, những gì Tần Tử Sâm nói có phải là thật không?"
"Tôi..."
"Hoắc thiếu à, cậu đừng nghe tên điên này nói bậy. Hắn và Nhã Trúc cũng chỉ mới gặp vài lần, sẽ không có chuyện..."
"Tôi muốn nghe chính miệng cô nói."
"Mộ Nhã Trúc, mày phải suy nghĩ cho kĩ vào. Nếu không thì đừng trách tao."
Lý Tuyết Lan trừng mắt nhìn cô thì liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tử Sâm dọa cho sợ hãi. Anh nhếch môi cười nhìn bà ta rồi nói.
"Có tôi ở đây, không một ai trong các người có thể chạm đến một sợi tóc của cô ấy."
"Cậu..."
"Mộ Nhã Trúc, mau trả lời cho tôi biết, giữa cô và cậu ta rốt cuộc là mối quan hệ gì?"
"Tôi..."
Nhã Trúc nhìn anh, nhìn thấy cái gật đầu cùng ánh mắt đầy kiên định. Chẳng hiểu sao cô lại chọn tin tưởng anh. Khẽ hít vào một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi và anh ấy đang yêu nhau, những chuyện không nên làm cũng đã làm rồi. Tôi cũng đã hứa sẽ cùng anh ấy kết hôn."
"Nè, cậu là ai?"
Lý Tuyết Lan lớn giọng hỏi. Mộ An Thy đứng bên cạnh liền bỉu môi khinh thường.
"Anh ta chính là người trong tấm ảnh đó mẹ."
Bà ta nhíu mày, ánh mắt khinh miệt nhìn anh rồi nói.
"Tôi không cần biết cậu là ai nhưng đây là Mộ gia. Hơn nữa chuyện này cũng là chuyện nhà chúng tôi, một người ngoài như câu tốt nhất đừng nên xen vào, nếu không thì..."
"Không thì thế nào?"
Tần Tử Sâm nhếch môi cười, vừa nói anh vừa tiến về phía cô ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sang Hoắc Tư Vũ rồi nói.
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Hoắc Tư Vũ bị dồn trong tình cảnh này cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh không biết tại sao Tần Tử Sâm lại có mặt ở đây, hơn nữa lại còn muốn xen vào chuyện của Mộ Nhã Trúc. Chẳng lẽ hai người họ có quen biết gì hay sao.
"Đúng là lâu rồi không gặp, Tần Tử Sâm!"
Hoắc Tư Vũ và Tần Tử Sâm đã từng là bạn bè tốt, nhưng vì chuyện của Diệp Linh Chi mà khiến hai người trở mặt thành thù. Nếu họ nhớ không nhầm thì cũng đã hơn ba năm hai người không có qua lại cũng không có xảy ra xích mích nào. Mặc dù Hoắc thị và Tần thị có mối quan hệ đối tác, nhưng cũng là hai ông cụ của hai bên ra mặt, còn họ thì dường như không thể ngồi cùng bàn. Bây giờ lại gặp nhau trong tình cảnh này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Sao hả! Hôm nay tôi đến đón vị hôn thê của mình, Tần tổng, cậu cũng muốn nhúng tay vào sao?"
"Vị hôn thê? Vậy... Hoắc thiếu, cậu có từng hỏi qua là cô ấy có nguyện ý hay không?"
"Bất kể là có nguyện ý hay không thì hôm nay cũng phải đi cùng tôi."
"Haizzz! Cậu làm như vậy không thấy có lỗi với Linh Chi sao?"
Hoắc Tư Vũ không trả lời nhưng thái độ rõ ràng là không được vui. Những người có mặt ở đó đều cảm thấy không khí có chút bất thường. Người vừa xuất hiện rốt cuộc là ai, cùng với Hoắc Tư Vũ là có quan hệ gì. Bọn họ không biết, lại càng không dám hỏi. Đến cuối cùng vẫn là đổ hết trách nhiệm lên Nhã Trúc.
"Mộ Nhã Trúc, đây là người mà cô đưa tới, cô mau kêu hắn ta tránh đường đừng chọc đến Hoắc thiếu không vui."
Lý Tuyết Lan bực tức nói, Mộ An Thy đứng bên cạnh cũng nhanh miệng chen vào.
"Đúng đó chị à, đã ăn vụng thì phải biết chùi mép. Chị đã lén lúc có tình nhân bên ngoài lại còn mang về đến tận nhà, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì e là mặt mũi nhà họ Mộ chúng ta đều bị chị làm cho mất sạch hết rồi."
Nhã Trúc cau mày, ánh mắt đầy giận dữ nhìn về phía họ. Hai mẹ con nhà này đúng là rất giỏi diễn kịch, người tung kẻ hứng vậy mà lại mang toàn bộ phiền phức đổ hết lên trên người cô rồi.
Tần Tử Sâm đưa đôi mắt lạnh lẽo quét ngang bọn họ một lượt rồi lạnh giọng nói.
"Người phụ nữ của Tần Tử Sâm này các người cũng có tư cách để phán xét hay sao?"
Một câu nói lại khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Nhã Trúc trừng mắt nhìn anh với vẻ hoang mang như thể muốn hỏi: "Tôi trở thành người phụ nữ của anh từ lúc nào vậy?"
"Ha...Haha! Tần Tử Sâm, cậu lừa ai vậy hả? Người phụ nữ của cậu... Từ lúc nào mà vị hôn thê của tôi lại trở thành người phụ nữ của cậu rồi?"
Tần Tử Sâm không trả lời, ánh mắt đầy kiên định nhìn cô. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, chỉ là anh không muốn nhìn thấy cô bị Hoắc Tư Vũ đưa đi mà thôi. Cuộc đời của cô đã rất đáng thương rồi, nếu như để cô trở thành vợ của Hoắc Tư Vũ thì anh sợ rằng cô thật sự sẽ không thể chịu được mà nghĩ đến những chuyện dại dột. Vậy cho nên cách duy nhất để giúp cô là giữ cô ở lại bên cạnh anh. Chỉ khi ở lại bên cạnh anh, anh mới có thể đảm bảo không có bất cứ một kẻ nào dám làm tổn thương đến cô.
"Nếu không tin, cậu có thể tự mình hỏi cô ấy!"
Nhã Trúc đứng giữa hai người, cô vậy mà lại bị đưa lên tấm thớt rồi. Cô biết anh có ý tốt muốn giúp cô, nhưng giúp theo kiểu này thì... Bây giờ cô phải trả lời thế nào đây?
"Mộ Nhã Trúc, những gì Tần Tử Sâm nói có phải là thật không?"
"Tôi..."
"Hoắc thiếu à, cậu đừng nghe tên điên này nói bậy. Hắn và Nhã Trúc cũng chỉ mới gặp vài lần, sẽ không có chuyện..."
"Tôi muốn nghe chính miệng cô nói."
"Mộ Nhã Trúc, mày phải suy nghĩ cho kĩ vào. Nếu không thì đừng trách tao."
Lý Tuyết Lan trừng mắt nhìn cô thì liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tử Sâm dọa cho sợ hãi. Anh nhếch môi cười nhìn bà ta rồi nói.
"Có tôi ở đây, không một ai trong các người có thể chạm đến một sợi tóc của cô ấy."
"Cậu..."
"Mộ Nhã Trúc, mau trả lời cho tôi biết, giữa cô và cậu ta rốt cuộc là mối quan hệ gì?"
"Tôi..."
Nhã Trúc nhìn anh, nhìn thấy cái gật đầu cùng ánh mắt đầy kiên định. Chẳng hiểu sao cô lại chọn tin tưởng anh. Khẽ hít vào một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi và anh ấy đang yêu nhau, những chuyện không nên làm cũng đã làm rồi. Tôi cũng đã hứa sẽ cùng anh ấy kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.