Chương 4: TÌNH YÊU CỦA ANH CAO CẢ THẬT.
Huỳnh Khánh Vy
28/11/2024
Nghe cô nói, nhất thời Tần Tử Sâm cũng không biết phải nói gì hơn. Một cô gái, mặc váy cưới chạy ra ngoài đến nỗi không màng tới xung quanh... nghĩ thôi cũng biết, có lẽ cô đã trải qua một chuyện gì đó rất ư là đau lòng.
Kỳ thực anh cũng không để ý lắm, vốn dĩ anh và cô cũng chẳng có quen biết thân thiết gì. Chuyện riêng của người khác, tốt hơn hết vẫn là không nên xen vào.
Tần Tử Sâm thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ tạm quên đi những mệt mỏi xung quanh. Anh nhớ cô, nhớ người con gái đã lạnh lùng bỏ anh đi. Vậy mà anh vẫn yêu cô, yêu đến nát lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng ai nói với ai lấy nửa lời. Một người bị phản bội trong ngày cưới, một người lại nhung nhớ một người đã đi xa. Chuyện tình yêu trên đời này, đúng là khiến người ta vừa khóc vừa cười, vừa đau lòng nhưng lại vẫn không nỡ buông tay.
Tiếng gõ cửa vang lên kéo hai người ra khỏi dòng cảm xúc. Tần Tử Sâm thở dài rồi đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài kia, Tô Dịch đứng dựa người vào tường, ánh mắt đầy vẻ oán trách.
"Sếp, đồ anh cần tới rồi đây."
Tần Tử Sâm nhận lấy túi đồ từ tay Tô Dịch, anh nhìn cậu trợ lý của mình rồi nói.
"Cậu về được rồi!"
"Vâng! Sếp, cuộc họp ngày mai..."
"Hoãn lại đi."
Tô Dịch ngớ ngẩn một lúc nhìn người trước mặt. Hoãn lại cuộc họp cổ đông vì một cô gái xa lạ sao... Sếp à, não anh úng nước rồi đúng không...
"Sếp... "
Đến lúc anh mở miệng nói thì cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào. Tô Dịch lúc này thật sự là rất muốn chửi thề một câu. Sếp của anh thật là... hết nói nổi.
Than ngắn thở dài, Tô Dịch vẫn là xoay người rời đi. Hoãn thì hoãn, anh là sếp anh có quyền. Dù cho Tần thị sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến cậu trợ lý nhỏ nhoi như anh đâu chứ. Nghĩ thế thì thôi, anh về nhà ôm tình nhân của mình vậy.
Đặt chiếc túi xuống bàn, anh nhỏ giọng bảo.
"Cô đói rồi mà, ăn một chút đi."
Mộ Nhã Trúc quay sang nhìn anh, trong lòng lại cảm thấy tủi thân. Rõ ràng là một người xa lạ, vậy mà vẫn đối tốt với cô. Còn những người kia, rõ ràng là người thân của cô, tại sao lại có thể đối xử với cô tệ bạc đến vậy.
"Nhã Trúc, cô sao vậy?"
Nhìn biểu cảm đau lòng trong mắt cô, anh nhíu mày nhỏ giọng hỏi. Mặc dù không thân thiết nhưng tính ra cũng là đã quen biết nhau rồi. Nhìn thấy cô như thế, anh cũng nên an ủi một câu.
Nhã Trúc đưa tay lên lau mắt, giấu đi sự nghẹn ngào mà trả lời anh.
"Không sao, có cái gì đó bay vào mắt thôi."
Cô nói dối!
Anh dĩ nhiên biết là cô đang nói dối. Nhưng mà anh cũng không muốn vạch trần cô làm gì. Con người mà, ai cũng có những chuyện không muốn nói cho người khác biết, cũng có những góc khuất mà không muốn để ai nhìn thấy. Anh như vậy, cô cũng như vậy.
"Trong này có cháo trắng và sữa, cô ăn chút đi. Dù có chuyện gì thì cũng không nên ngược đãi bản thân."
"Ha... Ngược đãi bản thân sao? Anh yên tâm, tôi không có ngốc."
"Vậy sao? Không ngốc mà lại lao ra đường?"
"Ờm thì... Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi."
Tần Tử Sâm nhìn cô rồi bất giác mà nhếch môi lên cười. Anh chỉ lắc đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa. Giúp cô bày mọi thứ lên bàn, anh lại ngồi xuống ghế sofa lướt điện thoại còn cô thì ngồi ăn. Cả hai đều im lặng, chẳng nói với nhau thêm nửa lời nào nữa.
Cánh cửa phòng lại đột ngột vang lên tiếng gõ, Tần Tử Sâm và Mộ Nhã Trúc đều vô thức mà nhìn về phía người kia. Tần Tử Sâm nhíu mày rồi cũng đứng dậy đi mở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy người trước cửa, trái tim cô lại cảm thấy đau.
"Anh là ai?"
Tần Tử Sâm không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Người này vừa nhìn đã không có thiện cảm, ánh mắt của anh ta nhìn qua vô cùng xảo trá. Nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây, lẽ nào là đến tìm cô ấy.
"Tôi đang hỏi anh, anh không nghe thấy sao?"
"Tôi là ai không liên quan đến anh. Anh tới đây làm gì?"
"Làm gì? Ha... tất nhiên là tới tìm vợ sắp cưới của tôi rồi."
Nói xong, không đợi anh trả lời mà đã ngang nhiên đi vào trong. Tần Tử Sâm nhìn theo bước chân của Lâm Diệp Phàm trong lòng chỉ cảm thấy toàn sự khinh bỉ.
Nhìn thấy người mới đi vào, Nhã Trúc chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi nói.
"Tới đây làm gì? Tôi không hoan nghênh anh."
Lâm Diệp Phàm cười nhìn cô, hắn ngồi xuống giường cạnh cô. Hắn đưa tay lên muốn chạm vào người Nhã Trúc thì liền bị cô đẩy tay ra.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút đi."
"Nhã Trúc, anh biết là em giận anh. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng đang tổ chức hôn lễ, em bỏ đi như vậy thật là làm anh đau lòng quá."
"Đau lòng sao? Lâm Diệp Phàm, đến tận bây giờ tôi mới biết, anh kinh tởm đến nhường nào."
"Nhã Trúc, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
"Tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi càng không muốn kết hôn với loại đàn ông khốn nạn như anh."
"Trúc Trúc, em có biết là anh yêu em nhiều lắm không?"
Mộ Nhã Trúc nhìn người trước mặt, càng nhìn càng thấy bẩn mắt. Đúng là cô điên rồi nên mới một lòng một dạ với tên khốn như hắn. Bây giờ nhìn rõ mọi thứ mới biết, người mà cô hết lòng hết dạ lại là kẻ tồi tệ đến mức nào.
"Anh nói mà không thấy ngượng sao? Yêu tôi... Anh yêu tôi tới mức ngủ với em gái tôi trong ngày tổ chức lễ cưới. Lâm Diệp Phàm, tình yêu của anh cao cả thật."
Kỳ thực anh cũng không để ý lắm, vốn dĩ anh và cô cũng chẳng có quen biết thân thiết gì. Chuyện riêng của người khác, tốt hơn hết vẫn là không nên xen vào.
Tần Tử Sâm thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ tạm quên đi những mệt mỏi xung quanh. Anh nhớ cô, nhớ người con gái đã lạnh lùng bỏ anh đi. Vậy mà anh vẫn yêu cô, yêu đến nát lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng ai nói với ai lấy nửa lời. Một người bị phản bội trong ngày cưới, một người lại nhung nhớ một người đã đi xa. Chuyện tình yêu trên đời này, đúng là khiến người ta vừa khóc vừa cười, vừa đau lòng nhưng lại vẫn không nỡ buông tay.
Tiếng gõ cửa vang lên kéo hai người ra khỏi dòng cảm xúc. Tần Tử Sâm thở dài rồi đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài kia, Tô Dịch đứng dựa người vào tường, ánh mắt đầy vẻ oán trách.
"Sếp, đồ anh cần tới rồi đây."
Tần Tử Sâm nhận lấy túi đồ từ tay Tô Dịch, anh nhìn cậu trợ lý của mình rồi nói.
"Cậu về được rồi!"
"Vâng! Sếp, cuộc họp ngày mai..."
"Hoãn lại đi."
Tô Dịch ngớ ngẩn một lúc nhìn người trước mặt. Hoãn lại cuộc họp cổ đông vì một cô gái xa lạ sao... Sếp à, não anh úng nước rồi đúng không...
"Sếp... "
Đến lúc anh mở miệng nói thì cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào. Tô Dịch lúc này thật sự là rất muốn chửi thề một câu. Sếp của anh thật là... hết nói nổi.
Than ngắn thở dài, Tô Dịch vẫn là xoay người rời đi. Hoãn thì hoãn, anh là sếp anh có quyền. Dù cho Tần thị sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến cậu trợ lý nhỏ nhoi như anh đâu chứ. Nghĩ thế thì thôi, anh về nhà ôm tình nhân của mình vậy.
Đặt chiếc túi xuống bàn, anh nhỏ giọng bảo.
"Cô đói rồi mà, ăn một chút đi."
Mộ Nhã Trúc quay sang nhìn anh, trong lòng lại cảm thấy tủi thân. Rõ ràng là một người xa lạ, vậy mà vẫn đối tốt với cô. Còn những người kia, rõ ràng là người thân của cô, tại sao lại có thể đối xử với cô tệ bạc đến vậy.
"Nhã Trúc, cô sao vậy?"
Nhìn biểu cảm đau lòng trong mắt cô, anh nhíu mày nhỏ giọng hỏi. Mặc dù không thân thiết nhưng tính ra cũng là đã quen biết nhau rồi. Nhìn thấy cô như thế, anh cũng nên an ủi một câu.
Nhã Trúc đưa tay lên lau mắt, giấu đi sự nghẹn ngào mà trả lời anh.
"Không sao, có cái gì đó bay vào mắt thôi."
Cô nói dối!
Anh dĩ nhiên biết là cô đang nói dối. Nhưng mà anh cũng không muốn vạch trần cô làm gì. Con người mà, ai cũng có những chuyện không muốn nói cho người khác biết, cũng có những góc khuất mà không muốn để ai nhìn thấy. Anh như vậy, cô cũng như vậy.
"Trong này có cháo trắng và sữa, cô ăn chút đi. Dù có chuyện gì thì cũng không nên ngược đãi bản thân."
"Ha... Ngược đãi bản thân sao? Anh yên tâm, tôi không có ngốc."
"Vậy sao? Không ngốc mà lại lao ra đường?"
"Ờm thì... Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi."
Tần Tử Sâm nhìn cô rồi bất giác mà nhếch môi lên cười. Anh chỉ lắc đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa. Giúp cô bày mọi thứ lên bàn, anh lại ngồi xuống ghế sofa lướt điện thoại còn cô thì ngồi ăn. Cả hai đều im lặng, chẳng nói với nhau thêm nửa lời nào nữa.
Cánh cửa phòng lại đột ngột vang lên tiếng gõ, Tần Tử Sâm và Mộ Nhã Trúc đều vô thức mà nhìn về phía người kia. Tần Tử Sâm nhíu mày rồi cũng đứng dậy đi mở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy người trước cửa, trái tim cô lại cảm thấy đau.
"Anh là ai?"
Tần Tử Sâm không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Người này vừa nhìn đã không có thiện cảm, ánh mắt của anh ta nhìn qua vô cùng xảo trá. Nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây, lẽ nào là đến tìm cô ấy.
"Tôi đang hỏi anh, anh không nghe thấy sao?"
"Tôi là ai không liên quan đến anh. Anh tới đây làm gì?"
"Làm gì? Ha... tất nhiên là tới tìm vợ sắp cưới của tôi rồi."
Nói xong, không đợi anh trả lời mà đã ngang nhiên đi vào trong. Tần Tử Sâm nhìn theo bước chân của Lâm Diệp Phàm trong lòng chỉ cảm thấy toàn sự khinh bỉ.
Nhìn thấy người mới đi vào, Nhã Trúc chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi nói.
"Tới đây làm gì? Tôi không hoan nghênh anh."
Lâm Diệp Phàm cười nhìn cô, hắn ngồi xuống giường cạnh cô. Hắn đưa tay lên muốn chạm vào người Nhã Trúc thì liền bị cô đẩy tay ra.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút đi."
"Nhã Trúc, anh biết là em giận anh. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng đang tổ chức hôn lễ, em bỏ đi như vậy thật là làm anh đau lòng quá."
"Đau lòng sao? Lâm Diệp Phàm, đến tận bây giờ tôi mới biết, anh kinh tởm đến nhường nào."
"Nhã Trúc, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
"Tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi càng không muốn kết hôn với loại đàn ông khốn nạn như anh."
"Trúc Trúc, em có biết là anh yêu em nhiều lắm không?"
Mộ Nhã Trúc nhìn người trước mặt, càng nhìn càng thấy bẩn mắt. Đúng là cô điên rồi nên mới một lòng một dạ với tên khốn như hắn. Bây giờ nhìn rõ mọi thứ mới biết, người mà cô hết lòng hết dạ lại là kẻ tồi tệ đến mức nào.
"Anh nói mà không thấy ngượng sao? Yêu tôi... Anh yêu tôi tới mức ngủ với em gái tôi trong ngày tổ chức lễ cưới. Lâm Diệp Phàm, tình yêu của anh cao cả thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.