Chương 77: CẢM GIÁC LẠ LÙNG
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Mộc Duệ
Thần híp mắt, quay người từ từ ngồi xuống bên cạnh, chiếc sofa bị lúng xuống.
Trên người cậu tỏa ra mùi thơm ngát.
Rồi Ngải Ái bị cậu ôm vào lòng.
Cậu cúi đầu nhìn cô:
“Chị có muốn chủ động làm một chuyện để vuốt cơn giận của tôi xuống?”
“Cậu… Tức giận ư?”. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ đưa mắt theo ke hở của chiếc gối ôm dò xét thái độ của cậu:
“Cậu… đang cười mà!”
“Thế thì sao? Tức giận thì không thể cười?”
Giọng cậu nhẹ nhàng, sau đó đè cô xuống ghế sofa.
Giữa hai người được chắn bởi một chiếc gối mềm mại, Ngải Ái có thể cảm nhận được hơi thở của cậu gần sát…
“Có thể cười, có thể cười!”. Cô muốn lùi ra xa lại nhận ra cả người đã bị cậu áp chặt.
“Bé con, người bé con rất thơm”. Cậu ghé mũi sát vào má cô, cọ vào, miệng cong lên cười thành tiếng:
“Rất thích hít vào mũi hương vị của bé con”.
Cậu cọ mũi qua lại trên má cô khiến hai má cô nóng ran, không biết phải làm thế nào.
“Mộc Duệ Thần đừng như vậy mà. Tôi là mẹ cậu!”
“Nếu là mẹ tôi thì không để tôi thân mật sao?”.
Cậu đưa tay quăng gối đi, cả người đè lên trên cơ thể mềm mại.
Mộc Duệ Thần dang tay ôm cô vào ngực, môi áp lên tai cô:
“Sao cơ thể chị mềm mại quá…”
“Tôi…”. Ngải Ái thấy bất an và có thể cảm giác được cánh tay cậu càng ôm cô chặt hơn giống như muốn cô hòa tan vào trong cậu.
“Này, thả ra. Cậu ôm chặt thế… Tôi không thở được đây nè!”
Cậu quay mặt làm ngơ, tiếp tục hôn lên má cô, cắn cắn làn da cô, từng chút từng chút một khiến cả người cô run rẩy.
“Chị sợ à?”. Cậu ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Sao phải run? Tôi chỉ đang thể hiện tình cảm”.
“Mẹ và con không được có những hành động như thế này”. Ngải Ái đặt tay lên vai cậu, khóc không ra nước mắt. “Ôm ôm thôi…”
“Người ta sao tôi không quan tâm. Với tôi, là như vậy đấy”.
Mộc Duệ Thần nói xong, nhếch miệng cười kiêu ngạo làm cho người khác… không có cách nào để chống trả.
Ngải Ái đẩy một bên vai cậu:
“Ôm thì cũng đã ôm rồi, bế cũng đã bế rồi. Giờ thả mẹ ra được chứ?”
“Không!”
Cậu trả lời dứt khoác và ngắn gọn.
Ngải Ái nản lòng, nói lảng sang chuyện khác.
“Cậu đói không? Để tôi đi nấu cơm trưa nhé?”
Ôm cô, Mộc Duệ Thần thấy hơi thở của mình không bình thường, cả người nóng bừng lên, có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể nhưng không biết phải làm thế nào để xua tan cảm giác đó.
Cậu chỉ muốn ôm cô… Cơ thể này… [Nhóc nên nhớ nhóc chỉ mới mười ba tuổi?]
Cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc cậu phải làm gì đó nhưng cậu lại không biết phải làm gì cả.
Giống như muốn được vò nát cơ thể mềm mại thơm ngát này… Nên cậu chỉ có thể biết ôm chặt lấy cô… không ngừng cắn lên da dẻ mịn màng… Cố để kìm lại cảm giác nóng rực kia.
Rồi Ngải Ái bị cậu ôm vào lòng.
Cậu cúi đầu nhìn cô:
“Chị có muốn chủ động làm một chuyện để vuốt cơn giận của tôi xuống?”
“Cậu… Tức giận ư?”. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ đưa mắt theo ke hở của chiếc gối ôm dò xét thái độ của cậu:
“Cậu… đang cười mà!”
“Thế thì sao? Tức giận thì không thể cười?”
Giọng cậu nhẹ nhàng, sau đó đè cô xuống ghế sofa.
Giữa hai người được chắn bởi một chiếc gối mềm mại, Ngải Ái có thể cảm nhận được hơi thở của cậu gần sát…
“Có thể cười, có thể cười!”. Cô muốn lùi ra xa lại nhận ra cả người đã bị cậu áp chặt.
“Bé con, người bé con rất thơm”. Cậu ghé mũi sát vào má cô, cọ vào, miệng cong lên cười thành tiếng:
“Rất thích hít vào mũi hương vị của bé con”.
Cậu cọ mũi qua lại trên má cô khiến hai má cô nóng ran, không biết phải làm thế nào.
“Mộc Duệ Thần đừng như vậy mà. Tôi là mẹ cậu!”
“Nếu là mẹ tôi thì không để tôi thân mật sao?”.
Cậu đưa tay quăng gối đi, cả người đè lên trên cơ thể mềm mại.
Mộc Duệ Thần dang tay ôm cô vào ngực, môi áp lên tai cô:
“Sao cơ thể chị mềm mại quá…”
“Tôi…”. Ngải Ái thấy bất an và có thể cảm giác được cánh tay cậu càng ôm cô chặt hơn giống như muốn cô hòa tan vào trong cậu.
“Này, thả ra. Cậu ôm chặt thế… Tôi không thở được đây nè!”
Cậu quay mặt làm ngơ, tiếp tục hôn lên má cô, cắn cắn làn da cô, từng chút từng chút một khiến cả người cô run rẩy.
“Chị sợ à?”. Cậu ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Sao phải run? Tôi chỉ đang thể hiện tình cảm”.
“Mẹ và con không được có những hành động như thế này”. Ngải Ái đặt tay lên vai cậu, khóc không ra nước mắt. “Ôm ôm thôi…”
“Người ta sao tôi không quan tâm. Với tôi, là như vậy đấy”.
Mộc Duệ Thần nói xong, nhếch miệng cười kiêu ngạo làm cho người khác… không có cách nào để chống trả.
Ngải Ái đẩy một bên vai cậu:
“Ôm thì cũng đã ôm rồi, bế cũng đã bế rồi. Giờ thả mẹ ra được chứ?”
“Không!”
Cậu trả lời dứt khoác và ngắn gọn.
Ngải Ái nản lòng, nói lảng sang chuyện khác.
“Cậu đói không? Để tôi đi nấu cơm trưa nhé?”
Ôm cô, Mộc Duệ Thần thấy hơi thở của mình không bình thường, cả người nóng bừng lên, có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể nhưng không biết phải làm thế nào để xua tan cảm giác đó.
Cậu chỉ muốn ôm cô… Cơ thể này… [Nhóc nên nhớ nhóc chỉ mới mười ba tuổi?]
Cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc cậu phải làm gì đó nhưng cậu lại không biết phải làm gì cả.
Giống như muốn được vò nát cơ thể mềm mại thơm ngát này… Nên cậu chỉ có thể biết ôm chặt lấy cô… không ngừng cắn lên da dẻ mịn màng… Cố để kìm lại cảm giác nóng rực kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.