Chương 66: ĐỪNG NÓI GÌ
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Ngải Ái
mở mắt ra nhìn căn phòng quen thuộc, tự hỏi sao mình có thể về nhà được. Cô
ngồi dậy, nhận ra cổ tay mình đã được băng bó cẩn thận.
Thật kỳ lạ!Phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt quen thuộc.
Trong đôi mắt ẩn những tia giận dữ kia như có những ngọn lửa bùng lên.
Ngải Ái rụt vai, làm mặt vô tôi:
“Sao tôi về nhà được?”
Mộc Duệ Thần ngồi bên cạnh giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Đầu cô nhói đau, cảm giác râm ran nhức nhối.
“Sao thế? Sao lại không nói chuyện với tôi?”. Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần sợ hãi. “Tôi… tôi xin lỗi!”.
Mặt Mộc Duệ Thần tối sầm, không nói gì.
Trong phòng bao trùm một mảng yên ắng.
“Tôi sai rồi… Tôi xin lỗi!”. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. “Đừng im lặng như thế. Nhìn rất đáng sợ!”. Cảnh này giống như cô – một phạm nhân phạm một tội rất lớn, còn cậu sắp sửa giáng xuống đòn trừng phạt gay gắt. Cô đành phải nhận sai trước. Vâng cô thừa nhận mình sai và cô cũng sợ Mộc Duệ Thần.
Một lúc lâu sau…
Mộc Duệ Thần từ từ nằm xuống giường, bên cạnh cô, quay mặt sang:
“Lại gần đây!”
“Á! Làm gì đấy?”
Ngải Ái hoảng hốt.
“Nghe lời đi… Xích lại đây!”.
Giọng nói của cậu khàn khàn, nghe giống như đang ra lệnh nhưng Ngải Ái lại thấy như cậu đang thỏa hiệp.
Cô nằm xuống, cánh tay cậu liền dang ra ôm cô vào lòng.
Một tay cậu xoa hai má cô, giọng nói dịu dàng ôn tồn:
“Muốn nói gì để sau rồi nói, nghe không?”
Cô biết, đây là đòn cảnh cáo. Cậu ta cố nén giận mà nhắc nhở cô, nếu cô không nghe lời cậu ta mà còn đi làm thêm thì cũng sẽ không gặp tên kia và không ngất xỉu giữa đường.
Ngải Ái nhìn cổ tay mình:
“Sao tôi lại về nhà được?”
Cậu quấn quấn lọn tóc cô vào ngón tay, không nói gì.
“Tôi đã đụng phải một tên. Tên đó tìm cậu đấy. Hắn ta… trông rất đáng sợ. Cậu có thể gặp nguy hiểm. Hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi. Trông tên ấy kỳ lạ lắm, biết đâu là phần tử khủng bố đấy…”
“Đừng nói gì!”. Mộc Duệ Thần nhắm mắt, hơi thở ấm áp phả vào má cô. “Chị ồn ào quá. Hãy để tôi được ôm chị một lát”.
Cô hơi sợ nhích người ra nhưng lại cảm giác được cánh tay Mộc Duệ Thần càng ôm mình chặt hơn.
Không gian yên tĩnh…
Cô nghe được tiếng Mộc Duệ Thần thì thầm bên tai:
“Đừng sợ. Không một ai có thể làm hại chị. Chị là người con gái của Mộc Duệ Thần tôi”.
Thật kỳ lạ!Phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt quen thuộc.
Trong đôi mắt ẩn những tia giận dữ kia như có những ngọn lửa bùng lên.
Ngải Ái rụt vai, làm mặt vô tôi:
“Sao tôi về nhà được?”
Mộc Duệ Thần ngồi bên cạnh giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Đầu cô nhói đau, cảm giác râm ran nhức nhối.
“Sao thế? Sao lại không nói chuyện với tôi?”. Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần sợ hãi. “Tôi… tôi xin lỗi!”.
Mặt Mộc Duệ Thần tối sầm, không nói gì.
Trong phòng bao trùm một mảng yên ắng.
“Tôi sai rồi… Tôi xin lỗi!”. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. “Đừng im lặng như thế. Nhìn rất đáng sợ!”. Cảnh này giống như cô – một phạm nhân phạm một tội rất lớn, còn cậu sắp sửa giáng xuống đòn trừng phạt gay gắt. Cô đành phải nhận sai trước. Vâng cô thừa nhận mình sai và cô cũng sợ Mộc Duệ Thần.
Một lúc lâu sau…
Mộc Duệ Thần từ từ nằm xuống giường, bên cạnh cô, quay mặt sang:
“Lại gần đây!”
“Á! Làm gì đấy?”
Ngải Ái hoảng hốt.
“Nghe lời đi… Xích lại đây!”.
Giọng nói của cậu khàn khàn, nghe giống như đang ra lệnh nhưng Ngải Ái lại thấy như cậu đang thỏa hiệp.
Cô nằm xuống, cánh tay cậu liền dang ra ôm cô vào lòng.
Một tay cậu xoa hai má cô, giọng nói dịu dàng ôn tồn:
“Muốn nói gì để sau rồi nói, nghe không?”
Cô biết, đây là đòn cảnh cáo. Cậu ta cố nén giận mà nhắc nhở cô, nếu cô không nghe lời cậu ta mà còn đi làm thêm thì cũng sẽ không gặp tên kia và không ngất xỉu giữa đường.
Ngải Ái nhìn cổ tay mình:
“Sao tôi lại về nhà được?”
Cậu quấn quấn lọn tóc cô vào ngón tay, không nói gì.
“Tôi đã đụng phải một tên. Tên đó tìm cậu đấy. Hắn ta… trông rất đáng sợ. Cậu có thể gặp nguy hiểm. Hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi. Trông tên ấy kỳ lạ lắm, biết đâu là phần tử khủng bố đấy…”
“Đừng nói gì!”. Mộc Duệ Thần nhắm mắt, hơi thở ấm áp phả vào má cô. “Chị ồn ào quá. Hãy để tôi được ôm chị một lát”.
Cô hơi sợ nhích người ra nhưng lại cảm giác được cánh tay Mộc Duệ Thần càng ôm mình chặt hơn.
Không gian yên tĩnh…
Cô nghe được tiếng Mộc Duệ Thần thì thầm bên tai:
“Đừng sợ. Không một ai có thể làm hại chị. Chị là người con gái của Mộc Duệ Thần tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.