Chương 99: GIẢNG GIẢI ĐẠO LÝ
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Khủng
bố! Ghê rợn!
Ngải Ái bụm miệng bước xịch lui, không ngờ bị ngã ê mông.
“Mộc… Mộc… Mộc…Mộc Duệ Thần!”
“Tôi tới đưa cô lên thôi mà. Sao cô hoảng hốt thế? Đừng có lắp bắp. Tôi không phải là Mộc Mộc Mộc Mộc Duệ Thần”.
Mộc Duệ Thần mặc quần áo ngủ đơn giản đứng trước cửa, nhướng mày nhìn cô gái muốn bỏ trốn.
“Cô thích chơi mấy trò rỗi hơi thì tôi cho phép cô… có điều…”
Bộp.
Chùm đèn bật sáng. Căn phòng trong phút chốc sáng trưng như ban ngày.
Cô nhìn người đàn ông lúc nãy bước tới đứng đằng sau Mộc Duệ Thần nghiêm trang nói:
“Cậu chủ, có lẽ Ngải tiểu thư chỉ đùa thôi, trói tiểu thư lại không hay cho lắm, đây không phải là cách tiếp đãi khách của Mộc gia”.
“Chú Giản, chú nhầm rồi. Chú không nghe Giản tiểu thư nói à? Yêu cầu của tiểu thư là được chơi trò mèo vờn chuột, tôi đồng ý chơi với cô ấy”. Cúi đầu nhìn Ngải Ái, anh mỉm cười. “Phải không, bé con?”
Người đàn ông được gọi là “Chú Giản” kia nhìn Ngải Ái lắc đầu rồi đi lấy dây thừng.
Ngải Ái hoảng hốt chỉ tay vào mặt Mộc Duệ Thần lắp bắp:
“Cho dù cậu bay từ tầng cao nhất xuống đây… cũng không thể nhanh thế này…”
“Hà! Trong phòng có thang máy, không có ai điên như cô đi thang bộ”. Anh lê đôi dép lê tới gần Ngải Ái, giơ tay ra. “Đừng ngồi dưới đất nữa. Đứng dậy! Bé con”.
Ngải Ái nhìn nụ cười trên môi anh rất muốn giơ tay đấm một cú.
Cô gạt tay anh, từ từ bò dậy:
“Khỏi. Tôi tự đứng dậy”.
“Có vẻ như cô không sao!”. Anh ngồi xuống ghế nệm, gác chân, cầm tách cà phê uống một ngụm. “Mới lúc nãy còn kêu gào làm như đau đớn lắm giờ thì như hổ báo, cô chẳng khác gì một kẻ lừa đảo”.
Ngải Ái nhận ra Mộc Duệ Thần không còn tỏ thái độ xấu tệ, nếu là trước đây có lẽ cô đã bị cậu ta bóp chết, còn lúc này trông cậu ta chỉ như đang lạnh lùng nói chuyện với cô không giống như đang tức giận. Hay nói đúng hơn là thằng nhóc thật sự đã trưởng thành.
Vì thế, cô nên giảng giải đạo lý cho cậu ta chứ nhỉ.
Cô thong thả đi tới bộ ghế nệm, ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần.
“Này, Mộc Duệ Thần, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần nhìn cô. “Cô muốn nói chuyện gì?”
“Tại sao năm năm trước cậu lại xuất hiện trong nhà tôi và bây giờ lại đưa tôi tới đây, tại sao lại có chuyện xảy ra với Thang Thang và thật ra cậu là ai?”
“Năm năm trước, tôi tìm cô vì muốn xem người con gái của tôi lớn lên đẹp xấu thế nào”. Mộc Duệ Thần đặt tách cà phê xuống, trả lời lạnh nhạt. “Tôi đưa cô đến đây để làm cho cô trở thành người con gái của tôi. Chuyện xảy ra với Thang Thang do cô ta đã ghen tị với người con gái của tôi. Và tôi chính là – người đàn ông của cô”.
Hả!
Ngải Ái ngửa mặt lên trần nhà muốn gào lên. Cô thật sự rất muốn bửa não người này ra xem bên trong chứa gì. Những câu trả lời của cậu ta hoàn toàn vô nghĩa.
“Cậu cho rằng đó là câu trả lời bình thường ư?”
“Có gì không bình thường nào?”. Anh nói tiếp. “Chị ngay từ khi sinh ra đã là người của tôi”.
“Cậu bị ấm đầu à? Tôi sinh trước cậu bốn năm. Và tôi là trẻ mồ côi, không thể nào có chuyện đó được”.
“Tôi nói có là có!”
Quá bá đạo! Bá đạo hết sức!
Đây có thể gọi là không biết mà còn nói.
Ngải Ái hít vào thở ra:
“Vậy là cậu nhất định không thả tôi ra?”
Mộc Duệ Thần nhìn cô như nhìn một cô ngốc rồi tiếp tục cầm tách cà phê lên uống.
“Cho dù… tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu?”. Giọng Nhải Ái nhỏ nhẹ.
Mộc Duệ Thần quay đầu nhìn cô.
“Cô hãy nhắc lại câu cô vừa nói!”
*************
“Nếu tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu thì sao?”
Ngải Ái nói chắc nịch, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộc Duệ Thần. “Chỉ cần tôi trở thành người của cậu thì những giấy tờ kia có thể xé đi phải không?”
Mộc Duệ Thần trầm tư một lúc rồi ngả người ra ghế, tao nhã quay mặt đi:
“Đúng vậy!”
“Tốt…!”
Cô đứng dậy, đi tới trước mặt Mộc Duệ Thần giơ tay ra.
“Thỏa theo ý cậu! Hãy đưa tôi lên trên”.
Mộc Duệ Thần quay sang hết nhìn gương mặt đầy uất hận đang cắn chặt môi tới nhìn bàn tay run run chìa ra, chậm rãi lắc đầu:
“Cô tưởng cô có thể ra điều kiện với tôi… như vậy khác nào chị đang uy hiếp tôi?”
Anh cúi đầu bật cười lạnh lẽo:
“Nếu cô nghĩ giữa tôi và cô có thể có việc giao dịch rỗi hơi này thì cô nhầm rồi…”
Sau đó Mộc Duệ Thần đứng dậy, cúi đầu nhìn cô:
“Chị nhầm to rồi. Cả đời chị sau này phải có tôi. Không thay đổi”.
Bị một luồng không khí có sức áp đảo vây quanh khiến người khác phải sởn tóc gáy.
Ngải Ái ngẩng đầu lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ có thể nhìn vào nụ cười ngạo nghễ đang điểm trên môi, nói rõ ràng rành mạch:
“Nếu có một người không quen không biết xuất hiện và muốn quấy rối cuộc sống hiện tại của cậu, dùng nhiều thủ đoạn trơ trẽn để cậu không có cách nào có thể chống lại thì cậu thấy thế nào?”
“Đầu hàng người đó, chấp hành mọi mệnh lệnh, thuộc về người đó cả đời”. Bàn tay to đặt trên đầu cô rồi vuốt ve mái tóc dài mượt như thác nước, cười nhạt. “Tôi đã rất chờ mong ngày này… nhưng không phải chờ để được nhìn thấy cô không tin tưởng tôi”.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:
“Về giao ước kia, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tục. Tôi mệt rồi. Ngày mai sẽ có người đưa cô đi dạo. Giờ cô cũng đi ngủ sớm đi!”
Ngải Ái nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một ngày nào đó nhất nhất định tôi sẽ thoát khỏi đây.
“Bé con, ngủ ngon!”
Sau đó, anh quay người đi vào hành lang.
Gánh nặng trong lòng Ngải Ái cuối cùng được dỡ bỏ, cô ngồi phịch xuống nền nhà, hai tay chống lên trên tấm thảm trắng tinh nhìn lòng bàn tay do mình nắm chặt đỏ lên.
Một lúc lâu sau, chú Giản trở lại, trên tay cầm cuộn dây thừng nhìn một mình Ngải Ái đang ngồi bẹp dưới đất kinh ngạc nói:
“Ngải tiểu thư, cậu chủ đi rồi à?”
Quay đầu nhìn ông, Ngải Ái gật đầu một cái.
Cô chợt nghe tiếng Mộc Duệ Thần vang vang từ trên người chú Giản.
“Chú Giản, đưa tiểu thư về phòng!”.
Chú Giản rút bộ đàm gắn bên hông ra, cung kính trả lời:
“Vâng, thưa cậu chủ!”
“Nếu cô ấy còn phá đám thì dùng dây thừng trong tay chú trói luôn cô ấy trong phòng để khỏi chạy lung tung”.
“Tôi hiểu. Chúc cậu chủ ngủ ngon!”
Cuộc gọi ngắt bụp, chú Giản nhìn Ngải Ái đang ngồi dưới đất cười nói:
“Ngải tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư về phòng!”
Ngải Ái nhìn ông rồi đứng dậy, lon ton đi theo ông vào trong thang máy.
Cô im lặng một lúc rồi nhìn thứ chú Giản đang cầm trong tay nhăn mặt trách:
“Chú ơi, tôi biết chú nghe lời Mộc Duệ Thần nhưng mà sao chú còn cầm dây thừng làm gì nữa? Hay là chú cũng muốn trói tôi lại ư? Sao chú ác độc vậy?”
Ngải Ái bụm miệng bước xịch lui, không ngờ bị ngã ê mông.
“Mộc… Mộc… Mộc…Mộc Duệ Thần!”
“Tôi tới đưa cô lên thôi mà. Sao cô hoảng hốt thế? Đừng có lắp bắp. Tôi không phải là Mộc Mộc Mộc Mộc Duệ Thần”.
Mộc Duệ Thần mặc quần áo ngủ đơn giản đứng trước cửa, nhướng mày nhìn cô gái muốn bỏ trốn.
“Cô thích chơi mấy trò rỗi hơi thì tôi cho phép cô… có điều…”
Bộp.
Chùm đèn bật sáng. Căn phòng trong phút chốc sáng trưng như ban ngày.
Cô nhìn người đàn ông lúc nãy bước tới đứng đằng sau Mộc Duệ Thần nghiêm trang nói:
“Cậu chủ, có lẽ Ngải tiểu thư chỉ đùa thôi, trói tiểu thư lại không hay cho lắm, đây không phải là cách tiếp đãi khách của Mộc gia”.
“Chú Giản, chú nhầm rồi. Chú không nghe Giản tiểu thư nói à? Yêu cầu của tiểu thư là được chơi trò mèo vờn chuột, tôi đồng ý chơi với cô ấy”. Cúi đầu nhìn Ngải Ái, anh mỉm cười. “Phải không, bé con?”
Người đàn ông được gọi là “Chú Giản” kia nhìn Ngải Ái lắc đầu rồi đi lấy dây thừng.
Ngải Ái hoảng hốt chỉ tay vào mặt Mộc Duệ Thần lắp bắp:
“Cho dù cậu bay từ tầng cao nhất xuống đây… cũng không thể nhanh thế này…”
“Hà! Trong phòng có thang máy, không có ai điên như cô đi thang bộ”. Anh lê đôi dép lê tới gần Ngải Ái, giơ tay ra. “Đừng ngồi dưới đất nữa. Đứng dậy! Bé con”.
Ngải Ái nhìn nụ cười trên môi anh rất muốn giơ tay đấm một cú.
Cô gạt tay anh, từ từ bò dậy:
“Khỏi. Tôi tự đứng dậy”.
“Có vẻ như cô không sao!”. Anh ngồi xuống ghế nệm, gác chân, cầm tách cà phê uống một ngụm. “Mới lúc nãy còn kêu gào làm như đau đớn lắm giờ thì như hổ báo, cô chẳng khác gì một kẻ lừa đảo”.
Ngải Ái nhận ra Mộc Duệ Thần không còn tỏ thái độ xấu tệ, nếu là trước đây có lẽ cô đã bị cậu ta bóp chết, còn lúc này trông cậu ta chỉ như đang lạnh lùng nói chuyện với cô không giống như đang tức giận. Hay nói đúng hơn là thằng nhóc thật sự đã trưởng thành.
Vì thế, cô nên giảng giải đạo lý cho cậu ta chứ nhỉ.
Cô thong thả đi tới bộ ghế nệm, ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần.
“Này, Mộc Duệ Thần, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần nhìn cô. “Cô muốn nói chuyện gì?”
“Tại sao năm năm trước cậu lại xuất hiện trong nhà tôi và bây giờ lại đưa tôi tới đây, tại sao lại có chuyện xảy ra với Thang Thang và thật ra cậu là ai?”
“Năm năm trước, tôi tìm cô vì muốn xem người con gái của tôi lớn lên đẹp xấu thế nào”. Mộc Duệ Thần đặt tách cà phê xuống, trả lời lạnh nhạt. “Tôi đưa cô đến đây để làm cho cô trở thành người con gái của tôi. Chuyện xảy ra với Thang Thang do cô ta đã ghen tị với người con gái của tôi. Và tôi chính là – người đàn ông của cô”.
Hả!
Ngải Ái ngửa mặt lên trần nhà muốn gào lên. Cô thật sự rất muốn bửa não người này ra xem bên trong chứa gì. Những câu trả lời của cậu ta hoàn toàn vô nghĩa.
“Cậu cho rằng đó là câu trả lời bình thường ư?”
“Có gì không bình thường nào?”. Anh nói tiếp. “Chị ngay từ khi sinh ra đã là người của tôi”.
“Cậu bị ấm đầu à? Tôi sinh trước cậu bốn năm. Và tôi là trẻ mồ côi, không thể nào có chuyện đó được”.
“Tôi nói có là có!”
Quá bá đạo! Bá đạo hết sức!
Đây có thể gọi là không biết mà còn nói.
Ngải Ái hít vào thở ra:
“Vậy là cậu nhất định không thả tôi ra?”
Mộc Duệ Thần nhìn cô như nhìn một cô ngốc rồi tiếp tục cầm tách cà phê lên uống.
“Cho dù… tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu?”. Giọng Nhải Ái nhỏ nhẹ.
Mộc Duệ Thần quay đầu nhìn cô.
“Cô hãy nhắc lại câu cô vừa nói!”
*************
“Nếu tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu thì sao?”
Ngải Ái nói chắc nịch, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộc Duệ Thần. “Chỉ cần tôi trở thành người của cậu thì những giấy tờ kia có thể xé đi phải không?”
Mộc Duệ Thần trầm tư một lúc rồi ngả người ra ghế, tao nhã quay mặt đi:
“Đúng vậy!”
“Tốt…!”
Cô đứng dậy, đi tới trước mặt Mộc Duệ Thần giơ tay ra.
“Thỏa theo ý cậu! Hãy đưa tôi lên trên”.
Mộc Duệ Thần quay sang hết nhìn gương mặt đầy uất hận đang cắn chặt môi tới nhìn bàn tay run run chìa ra, chậm rãi lắc đầu:
“Cô tưởng cô có thể ra điều kiện với tôi… như vậy khác nào chị đang uy hiếp tôi?”
Anh cúi đầu bật cười lạnh lẽo:
“Nếu cô nghĩ giữa tôi và cô có thể có việc giao dịch rỗi hơi này thì cô nhầm rồi…”
Sau đó Mộc Duệ Thần đứng dậy, cúi đầu nhìn cô:
“Chị nhầm to rồi. Cả đời chị sau này phải có tôi. Không thay đổi”.
Bị một luồng không khí có sức áp đảo vây quanh khiến người khác phải sởn tóc gáy.
Ngải Ái ngẩng đầu lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ có thể nhìn vào nụ cười ngạo nghễ đang điểm trên môi, nói rõ ràng rành mạch:
“Nếu có một người không quen không biết xuất hiện và muốn quấy rối cuộc sống hiện tại của cậu, dùng nhiều thủ đoạn trơ trẽn để cậu không có cách nào có thể chống lại thì cậu thấy thế nào?”
“Đầu hàng người đó, chấp hành mọi mệnh lệnh, thuộc về người đó cả đời”. Bàn tay to đặt trên đầu cô rồi vuốt ve mái tóc dài mượt như thác nước, cười nhạt. “Tôi đã rất chờ mong ngày này… nhưng không phải chờ để được nhìn thấy cô không tin tưởng tôi”.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:
“Về giao ước kia, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tục. Tôi mệt rồi. Ngày mai sẽ có người đưa cô đi dạo. Giờ cô cũng đi ngủ sớm đi!”
Ngải Ái nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một ngày nào đó nhất nhất định tôi sẽ thoát khỏi đây.
“Bé con, ngủ ngon!”
Sau đó, anh quay người đi vào hành lang.
Gánh nặng trong lòng Ngải Ái cuối cùng được dỡ bỏ, cô ngồi phịch xuống nền nhà, hai tay chống lên trên tấm thảm trắng tinh nhìn lòng bàn tay do mình nắm chặt đỏ lên.
Một lúc lâu sau, chú Giản trở lại, trên tay cầm cuộn dây thừng nhìn một mình Ngải Ái đang ngồi bẹp dưới đất kinh ngạc nói:
“Ngải tiểu thư, cậu chủ đi rồi à?”
Quay đầu nhìn ông, Ngải Ái gật đầu một cái.
Cô chợt nghe tiếng Mộc Duệ Thần vang vang từ trên người chú Giản.
“Chú Giản, đưa tiểu thư về phòng!”.
Chú Giản rút bộ đàm gắn bên hông ra, cung kính trả lời:
“Vâng, thưa cậu chủ!”
“Nếu cô ấy còn phá đám thì dùng dây thừng trong tay chú trói luôn cô ấy trong phòng để khỏi chạy lung tung”.
“Tôi hiểu. Chúc cậu chủ ngủ ngon!”
Cuộc gọi ngắt bụp, chú Giản nhìn Ngải Ái đang ngồi dưới đất cười nói:
“Ngải tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư về phòng!”
Ngải Ái nhìn ông rồi đứng dậy, lon ton đi theo ông vào trong thang máy.
Cô im lặng một lúc rồi nhìn thứ chú Giản đang cầm trong tay nhăn mặt trách:
“Chú ơi, tôi biết chú nghe lời Mộc Duệ Thần nhưng mà sao chú còn cầm dây thừng làm gì nữa? Hay là chú cũng muốn trói tôi lại ư? Sao chú ác độc vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.