Chương 36: RỐT CUỘC LÀ VÌ CÁI GÌ
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Ngải Ái
bị cắm đầu trong chăn, bừng bừng tức giận, cong lưng ngồi dậy.
Chiếc giường nhỏ mềm mại bị lúng xuống dưới. Soạt soạt. Trên giường lại xuất hiện thêm một bóng người.
Mộc Duệ Thần nằm trên giường, duỗi thẳng tay, chiếm hết cả giường. Ngải Ái nằm bên cạnh cậu.
Thằng nhóc to gan này. Thật sự không công bằng.
“Cậu…!” Cô thở ra, nghiến răng nghiến lợi nói: Cậu dám ném tôi. Ngày mai tôi tổng cổ cậu ra khỏi cửa đừng có trách”.
“Có giỏi thì giờ tống cổ tôi đi. Theo điều khoản nghĩa vụ của người giám hộ, ngày mai tới giờ hành chính của Sở cảnh sát cũng là giờ cô ăn ở trong tù. Lựa chọn tốt đấy”.
Thằng nhóc này sao IQ của nó cao quá thể. Thật là không bình thường.
“Tôi đã tặng cả phòng ngủ cho cậu. Sao cậu lại nổi nóng với tôi?”
“Đối với tôi đây chưa hẳn là tôi đã nổi nóng. Hay chị muôn nhìn thấy tôi nổi nóng?”
Thằng nhóc này vì cái gì mà ác nghiệt thế chứ, không có chút nhân đạo.
Ngải Ái rất tức giận nhưng vẫn nhắm mắt lại không muốn tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc này, nằm im không nhúc nhích.
Trong bóng tối, Mộc Duệ Thần cũng không nói gì nữa, Ngải Ái đoán thằng nhóc ngủ rồi.
Căn phòng mới lúc nãy còn ồn ào, bây giờ đã chìm ỉm trong mảng yên ắng.
Một tay Mộc Duệ Thần khoác lên eo Ngải Ái. Cả hai nằm dựa sát vào nhau làm cho cô hít phải hơi thở thơm mát.
Hơi thở mang theo mùi chanh tươi không ngừng vây lấy mũi cô, hết lần này tới lần khác, khiêu khích khứu giác của Ngải Ái.
Hít thở cùng một bầu không khí, hay nói đúng hơn cả hai đang sống cùng một mái nhà.
Từ khi bố mẹ nuôi mất, ngoài Thang Tiểu Y ra, cuối cùng cô cũng biết được mùi của những người khác là thế nào.
Ở đây, bỗng dưng xuất hiện một thằng nhóc tên là Mộc Duệ Thần. Đã có thể là một gia đình rồi.
Sự tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô chun mũi, hít lấy hít để hơi thở thơm mát của thằng nhóc, cảm giác được cậu ta đang thở đều đều phả vào cổ cô, da thịt tự nhiên có hơi hơi nóng ran.
Cánh tay đặt trên eo cô hơi động đậy, Mộc Duệ Thần mở hai mắt ra.
Một giây sau, hai má của cô ửng một mảng hồng.
Đối diện với đôi mắt nhìn mình không chớp, đôi mắt đen có màu hổ phách, dường như có thể nhìn thấu được mọi thứ và ẩn chứa cả sức hấp dẫn chết người.
Chiếc giường nhỏ mềm mại bị lúng xuống dưới. Soạt soạt. Trên giường lại xuất hiện thêm một bóng người.
Mộc Duệ Thần nằm trên giường, duỗi thẳng tay, chiếm hết cả giường. Ngải Ái nằm bên cạnh cậu.
Thằng nhóc to gan này. Thật sự không công bằng.
“Cậu…!” Cô thở ra, nghiến răng nghiến lợi nói: Cậu dám ném tôi. Ngày mai tôi tổng cổ cậu ra khỏi cửa đừng có trách”.
“Có giỏi thì giờ tống cổ tôi đi. Theo điều khoản nghĩa vụ của người giám hộ, ngày mai tới giờ hành chính của Sở cảnh sát cũng là giờ cô ăn ở trong tù. Lựa chọn tốt đấy”.
Thằng nhóc này sao IQ của nó cao quá thể. Thật là không bình thường.
“Tôi đã tặng cả phòng ngủ cho cậu. Sao cậu lại nổi nóng với tôi?”
“Đối với tôi đây chưa hẳn là tôi đã nổi nóng. Hay chị muôn nhìn thấy tôi nổi nóng?”
Thằng nhóc này vì cái gì mà ác nghiệt thế chứ, không có chút nhân đạo.
Ngải Ái rất tức giận nhưng vẫn nhắm mắt lại không muốn tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc này, nằm im không nhúc nhích.
Trong bóng tối, Mộc Duệ Thần cũng không nói gì nữa, Ngải Ái đoán thằng nhóc ngủ rồi.
Căn phòng mới lúc nãy còn ồn ào, bây giờ đã chìm ỉm trong mảng yên ắng.
Một tay Mộc Duệ Thần khoác lên eo Ngải Ái. Cả hai nằm dựa sát vào nhau làm cho cô hít phải hơi thở thơm mát.
Hơi thở mang theo mùi chanh tươi không ngừng vây lấy mũi cô, hết lần này tới lần khác, khiêu khích khứu giác của Ngải Ái.
Hít thở cùng một bầu không khí, hay nói đúng hơn cả hai đang sống cùng một mái nhà.
Từ khi bố mẹ nuôi mất, ngoài Thang Tiểu Y ra, cuối cùng cô cũng biết được mùi của những người khác là thế nào.
Ở đây, bỗng dưng xuất hiện một thằng nhóc tên là Mộc Duệ Thần. Đã có thể là một gia đình rồi.
Sự tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô chun mũi, hít lấy hít để hơi thở thơm mát của thằng nhóc, cảm giác được cậu ta đang thở đều đều phả vào cổ cô, da thịt tự nhiên có hơi hơi nóng ran.
Cánh tay đặt trên eo cô hơi động đậy, Mộc Duệ Thần mở hai mắt ra.
Một giây sau, hai má của cô ửng một mảng hồng.
Đối diện với đôi mắt nhìn mình không chớp, đôi mắt đen có màu hổ phách, dường như có thể nhìn thấu được mọi thứ và ẩn chứa cả sức hấp dẫn chết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.