Chương 93: TAI NẠN BẤT NGỜ [P.6]
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Ngải Ái
bổ nhào tới, ôm ghì lấy Thang Tiểu Y kêu cứu.
Cô đưa mắt nhìn Mộc Duệ Thần, túm lấy áo của cậu ta gào lên:
“Chuyện gì thế này? Cậu dây vào ai thế này hả? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Tôi mù tịt không hiểu gì cả. Sao Thang Thang lại thế này… Cậu trả lời tôi đi. Mộc Duệ Thần. Cậu trả lời tôi điiii!”
Gió đêm chợt thổi mạnh, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời âm u, trong phút chốc trời mưa tầm tã.
Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái ôm Thang Thang khóc tức tưởi, thầm đếm trong lòng…
Một… Hai… Ba… Nên quay đầu đi… Cậu nhắc nhở chính mình…
Nhưng lòng vẫn cứ muốn đứng nhìn cô, không muốn bỏ đi…
Bởi vì…
Mộc Dịch Triệt mỉm cười bá vai Mộc Duệ Thần:
“Thế nào, nhìn cô nhóc nô lệ không nỡ bỏ đi hả?”
Bởi vì…
Cậu không muốn Mộc Dịch Triệt nhìn ra bất kỳ sơ hở nào…
Mộc Duệ Thần gừ một tiếng, gạt tay anh ta ra:
“Đừng đụng vào tôi!”
Rồi cậu quay người đi nhanh tới xe, dõng dạc ra lệnh:
“Đi!”
Mưa càng rơi càng nặng hạt, rửa sạch vết máu…
Những người mặc đồ đen đưa xác chết lên xe, mấy phút sau đó cũng lái xe đi mất tăm…
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cứ như mới vừa diễn ra trong mơ…
Mộc Duệ Thần đã biến mất như thế.
“Xin lỗi cậu!”. Ngải Ái ôm Thang Tiểu Y vào ngực. “Nếu tớ đuổi cậu ta đi từ sớm, không đồng ý làm người giám hộ của cậu ta thì chuyện này đã không xảy ra… Rất xin lỗi cậu… Thang Thang à… Đều là lỗi của tớ!”
Trong cơn mưa tầm tã, Ngải Ái cõng Thang Tiểu Y trên lưng, lầm lũi bước đi thẳng hướng bệnh viện.
Cô ngồi bên giường Tiểu Y suốt một đêm cho đến khi bác sĩ nói tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm, ghé mặt vào thành giường ngủ say.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần mới đó còn cười với cô nhưng vừa quay lưng một cái đã không thấy cậu đâu nữa cả…
Biến mất… Không dấu vết…
Mùa hè của tuổi mười bảy đầy hoa…
Từng nhớ năm đó đã xuất hiện một thằng nhóc…
Ánh mắt cậu ta kiêu ngạo, vòng tay ấm áp, nụ hôn bá đạo…
Nhưng giống như cơn mưa xối xả cọ rửa những vết bùn đất. Giờ đây trong đầu cô chẳng còn chút kỷ niệm nào còn sót lại. Cô đã quên tất cả…
Nếu ai đó hỏi, Ngải Ái cậu còn nhớ gì không?
Cô sẽ trả lời cô chỉ nhớ mỗi cái tên vì cậu ta đã từng nói: “Chị phải nhớ cho kỹ. Tên tôi là Mộc Duệ Thần!”
Lời tác giả: Năm năm sau, Tiểu Mộc Mộc đáng yêu đã thành người lớn…
Cô đưa mắt nhìn Mộc Duệ Thần, túm lấy áo của cậu ta gào lên:
“Chuyện gì thế này? Cậu dây vào ai thế này hả? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Tôi mù tịt không hiểu gì cả. Sao Thang Thang lại thế này… Cậu trả lời tôi đi. Mộc Duệ Thần. Cậu trả lời tôi điiii!”
Gió đêm chợt thổi mạnh, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời âm u, trong phút chốc trời mưa tầm tã.
Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái ôm Thang Thang khóc tức tưởi, thầm đếm trong lòng…
Một… Hai… Ba… Nên quay đầu đi… Cậu nhắc nhở chính mình…
Nhưng lòng vẫn cứ muốn đứng nhìn cô, không muốn bỏ đi…
Bởi vì…
Mộc Dịch Triệt mỉm cười bá vai Mộc Duệ Thần:
“Thế nào, nhìn cô nhóc nô lệ không nỡ bỏ đi hả?”
Bởi vì…
Cậu không muốn Mộc Dịch Triệt nhìn ra bất kỳ sơ hở nào…
Mộc Duệ Thần gừ một tiếng, gạt tay anh ta ra:
“Đừng đụng vào tôi!”
Rồi cậu quay người đi nhanh tới xe, dõng dạc ra lệnh:
“Đi!”
Mưa càng rơi càng nặng hạt, rửa sạch vết máu…
Những người mặc đồ đen đưa xác chết lên xe, mấy phút sau đó cũng lái xe đi mất tăm…
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cứ như mới vừa diễn ra trong mơ…
Mộc Duệ Thần đã biến mất như thế.
“Xin lỗi cậu!”. Ngải Ái ôm Thang Tiểu Y vào ngực. “Nếu tớ đuổi cậu ta đi từ sớm, không đồng ý làm người giám hộ của cậu ta thì chuyện này đã không xảy ra… Rất xin lỗi cậu… Thang Thang à… Đều là lỗi của tớ!”
Trong cơn mưa tầm tã, Ngải Ái cõng Thang Tiểu Y trên lưng, lầm lũi bước đi thẳng hướng bệnh viện.
Cô ngồi bên giường Tiểu Y suốt một đêm cho đến khi bác sĩ nói tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm, ghé mặt vào thành giường ngủ say.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần mới đó còn cười với cô nhưng vừa quay lưng một cái đã không thấy cậu đâu nữa cả…
Biến mất… Không dấu vết…
Mùa hè của tuổi mười bảy đầy hoa…
Từng nhớ năm đó đã xuất hiện một thằng nhóc…
Ánh mắt cậu ta kiêu ngạo, vòng tay ấm áp, nụ hôn bá đạo…
Nhưng giống như cơn mưa xối xả cọ rửa những vết bùn đất. Giờ đây trong đầu cô chẳng còn chút kỷ niệm nào còn sót lại. Cô đã quên tất cả…
Nếu ai đó hỏi, Ngải Ái cậu còn nhớ gì không?
Cô sẽ trả lời cô chỉ nhớ mỗi cái tên vì cậu ta đã từng nói: “Chị phải nhớ cho kỹ. Tên tôi là Mộc Duệ Thần!”
Lời tác giả: Năm năm sau, Tiểu Mộc Mộc đáng yêu đã thành người lớn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.