Chương 57: THẰNG NHÓC LẠI CÒN NGANG NHIÊN GIỄU CỢT CHỈ SỐ THÔNG MINH CỦA CÔ
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Cụp!
Ngải Ái tắt điện thoại, miệng cười lạnh lẽo:
“Thằng nhóc họ Mộc kia, cậu không coi mẹ của cậu ra gì. Bị thương sao, khổ sở lắm sao. Hừ, được rồi, mẹ cậu là tôi đây sẽ ca ngợi cậu hết lời”.
Rầm rầm rầm.
Ba tiếng đập cửa phòng tắm vang lên. Ngải Ái đã tức giận tới mức không thể không phát hỏa, hai con mắt bùng lên ngọn lửa nóng rực.
“Mộc Duệ Thần, đi ra đây. Nếu không…!”
“Nếu không?”
Sau tiếng trả lời của thằng nhóc, cánh cửa mở toang.
Ngải Ái đang đập cửa nên theo quán tính liền bị ngã ập về phía trước, cả người đổ vào cơ thể mềm mại ấm áp.
Những giọt nước nhỏ trên gương mặt cô cùng với hơi thở thơm mát vây quanh cô.
Ngửa mặt lên nhìn, Mộc Duệ Thần đang đứng trước cửa, quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, làn da cậu trắng nõn và chân tay thon gầy lồ lộ trước mặt cô.
Gương mặt cô áp lên lồng ngực của cậu ta.
Cậu mở to đôi mắt trong vắt cúi xuống nhìn cô, dang hai tay ôm cô vào lòng:
“Chị yêu thương nhớ nhung tôi quá nên gọi à?”
“Ặc… ặc..!”. Ngải Ái ho khan, ngửa mặt muốn đứng dậy. “
“Đừng có nói bốn chữ đó tùy tiện thế chứ. Tôi không có hứng thú đi yêu thương nhớ nhung trẻ con. Thả tôi ra! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”.
Soạt soạt soạt.
Chẳng hiểu quay ngang quay ngửa thế nào mà cô vẫn chẳng thoát khỏi tay Mộc Duệ Thần còn bị thằng nhóc bế lên.
“Này, không nghe tôi nói gì à? Thả tôi xuống!”.
Mộc Duệ Thần làm lơ. Ngải Ái biết có nói gì cũng vô dụng nên ra sức vùng vẫy, giãy giụa, uốn éo mãi cho đến khi nghe một tiếng động giống như cái gì đó bị rớt xuống đất.
“Cái gì rớt vậy?”
“Sở trường của chị là chọc tức tôi phải không?”. Mộc Duệ Thần trừng mắt với cô, nổi cáu. “Một nô lệ khôn ngoan là phải biết lấy lòng chủ nhân. Hay là chị muốn tôi lúc nào cũng gọi chị là ngốc nghếch!”.
Khỉ thật! Thằng nhóc này lại còn ngang nhiên chế giễu chỉ số thông minh của cô nữa chứ!
“Này, tôi nói cậu thả tôi xuống, ai cho cậu ôm tôi hả? Này, khăn tắm của cậu rớt rồi kìa… Mà cả người cậu tôi cũng nhìn không sót một chỗ rồi, xem nữa cũng chẳng chết. Cậu thả tôi xuống tôi gài lên cho cậu, được chứ?”
Cả người cậu tôi nhìn không sót một chỗ…
Mặt Mộc Duệ Thần không được tự nhiên cho lắm, nhìn sang chỗ khác, thả cô xuống rồi đứng chôn chân tại chỗ như chủ nhân đợi nô tì hầu hạ.
“Còn đứng ngây ra đó. Còn không nhanh cài lại cho tôi!”.
Ngải Ái tắt điện thoại, miệng cười lạnh lẽo:
“Thằng nhóc họ Mộc kia, cậu không coi mẹ của cậu ra gì. Bị thương sao, khổ sở lắm sao. Hừ, được rồi, mẹ cậu là tôi đây sẽ ca ngợi cậu hết lời”.
Rầm rầm rầm.
Ba tiếng đập cửa phòng tắm vang lên. Ngải Ái đã tức giận tới mức không thể không phát hỏa, hai con mắt bùng lên ngọn lửa nóng rực.
“Mộc Duệ Thần, đi ra đây. Nếu không…!”
“Nếu không?”
Sau tiếng trả lời của thằng nhóc, cánh cửa mở toang.
Ngải Ái đang đập cửa nên theo quán tính liền bị ngã ập về phía trước, cả người đổ vào cơ thể mềm mại ấm áp.
Những giọt nước nhỏ trên gương mặt cô cùng với hơi thở thơm mát vây quanh cô.
Ngửa mặt lên nhìn, Mộc Duệ Thần đang đứng trước cửa, quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, làn da cậu trắng nõn và chân tay thon gầy lồ lộ trước mặt cô.
Gương mặt cô áp lên lồng ngực của cậu ta.
Cậu mở to đôi mắt trong vắt cúi xuống nhìn cô, dang hai tay ôm cô vào lòng:
“Chị yêu thương nhớ nhung tôi quá nên gọi à?”
“Ặc… ặc..!”. Ngải Ái ho khan, ngửa mặt muốn đứng dậy. “
“Đừng có nói bốn chữ đó tùy tiện thế chứ. Tôi không có hứng thú đi yêu thương nhớ nhung trẻ con. Thả tôi ra! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”.
Soạt soạt soạt.
Chẳng hiểu quay ngang quay ngửa thế nào mà cô vẫn chẳng thoát khỏi tay Mộc Duệ Thần còn bị thằng nhóc bế lên.
“Này, không nghe tôi nói gì à? Thả tôi xuống!”.
Mộc Duệ Thần làm lơ. Ngải Ái biết có nói gì cũng vô dụng nên ra sức vùng vẫy, giãy giụa, uốn éo mãi cho đến khi nghe một tiếng động giống như cái gì đó bị rớt xuống đất.
“Cái gì rớt vậy?”
“Sở trường của chị là chọc tức tôi phải không?”. Mộc Duệ Thần trừng mắt với cô, nổi cáu. “Một nô lệ khôn ngoan là phải biết lấy lòng chủ nhân. Hay là chị muốn tôi lúc nào cũng gọi chị là ngốc nghếch!”.
Khỉ thật! Thằng nhóc này lại còn ngang nhiên chế giễu chỉ số thông minh của cô nữa chứ!
“Này, tôi nói cậu thả tôi xuống, ai cho cậu ôm tôi hả? Này, khăn tắm của cậu rớt rồi kìa… Mà cả người cậu tôi cũng nhìn không sót một chỗ rồi, xem nữa cũng chẳng chết. Cậu thả tôi xuống tôi gài lên cho cậu, được chứ?”
Cả người cậu tôi nhìn không sót một chỗ…
Mặt Mộc Duệ Thần không được tự nhiên cho lắm, nhìn sang chỗ khác, thả cô xuống rồi đứng chôn chân tại chỗ như chủ nhân đợi nô tì hầu hạ.
“Còn đứng ngây ra đó. Còn không nhanh cài lại cho tôi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.