Dịu Dàng Yêu Em

Chương 107: TÔI SẼ RẤT LO

Thiển Mạc Mặc

11/10/2013

Ngải Ái điếng người, xô Mộc Dịch Triệt ra. Mộc Dịch Triệt ôm vai Ngải Ái nhìn cô đang thẫn thờ dựa vào tường, quay đầu lại dõng dạc:

“Tưởng ai không biết xấu hổ tự tiện xông vào đây phá đám người khác yêu đương, hóa ra là chú”.

Mộc Duệ Thần không nhìn Mộc Dịch Triệt cũng không dậm chân bước vào nhà, lạnh lùng đứng ngay cửa nhìn Ngải Ái:

“Cô ở đây làm gì?”

Ngải Ái run rẩy hai vai, cảm thấy Mộc Dịch Triệt càng ôm vai mình chặt hơn.

“Chú làm bé con của anh sợ…”. Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười khẩy. “Cô ấy ở đây làm gì, chú nhìn còn không thấy à?”

Mộc Duệ Thần tiếp tục vờ như không thấy Mộc Dịch Triệt. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào người con gái Mộc Dịch Triệt ôm trong lòng, có vẻ anh đang rất tức giận nhưng không ai có thể nhìn ra được.

“Về thôi!”. Mộc Duệ Thần chớp mắt nhìn Ngải Ái. “Về rồi tôi sẽ không phạt cô!”

Ngải Ái nhìn Mộc Dịch Triệt, đôi môi run rẩy vì sợ hãi. Mộc Dịch Triệt thấy cô ngước đôi mắt sợ hãi mù mịt nhìn anh, lòng nhói đau. Cảm giác này thật lạ lùng với anh, và anh cũng không thấy khó chịu vì điều đó.

“Hãy để cô bé cho anh”. Mộc Dịch Triệt đứng thẳng người, ánh mắt khá bình tĩnh. “Anh muốn cô bé”.

“Cho anh?”. Nhướng mày, Mộc Duệ Thần lạnh nhạt nhìn Mộc Dịch Triệt. “Anh dựa vào gì mà muốn có cô ấy?”

“Cô bé là nô lệ của em chẳng phải sao?”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Là cậu chủ quý tộc cao sang, muốn có bao nhiêu nô lệ với em quá đơn giản. Em đâu cần cô bé này?”

Mộc Duệ Thần sải bước đi vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế nệm. Mọi hành động cử chỉ của anh đều đẹp mắt thể hiện dáng dấp của tầng lớp quý tộc. Ngay sau đó cả căn phòng bị ngộp trong áp lực.

“Bé con, hậu quả như thế nào cô cũng biết mà”. Mộc Duệ Thần đặt hai tay lên thành ghế nhịp nhịp mấy đầu ngón tay. “Đùa giỡn đủ rồi. Về thôi!”

Một mảng yên tĩnh bao trùm toàn bộ căn phòng.

Mộc Dịch Triệt nắm chặt tay Ngải Ái:

“Bé con, đừng sợ. Anh sẽ đưa bé đi!”

Ngải Ái há miệng thở dốc rồi nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế nệm, lí nhí nói:

“Mộc Duệ Thần, chào nhé!”

Những ngón tay đang nhịp trên thành ghế dừng lại, Mộc Duệ Thần híp mắt lại, nhìn vừa gần gũi vừa xa cách:

“Được thôi, đó là lựa chọn của cô”.

Anh vừa nói xong, trước cửa phòng lập tức xuất hiện tốp người mặt đồ đen đưa vào phòng một người phụ nữ bị trói.

Người phụ nữ đó tóc tai lòa xòa đau đớn nhìn Ngải Ái và Mộc Dịch Triệt la lên:

“Xin các anh thả tôi ra… Tôi cầu xin các anh… Tôi chỉ muốn cứu tiểu thư kia… Tôi xin anh… Xin anh đừng giết tôi…”



Trên cổ người đó có một nối ruồi màu đỏ rất dễ nhìn ra. Ngải Ái mở to mắt giơ tay bụm miệng lại. Đó là bà mẹ trẻ đã giúp cô chạy trốn…

“Mộc Duệ Thần, cậu định làm gì chị ấy?”. Ngải Ái khẽ gào lên, muốn chạy tới chỗ người phụ nữ kia nhưng bị mấy tay vệ sĩ ngăn lại.

Cô nhìn vào lưng Mộc Duệ Thần.

“Thả chị ấy ra. Chị ấy chỉ muốn cứu tôi?”

“Cô chọn đi. Một chị ta chết…”. Mộc Duệ Thần đứng dậy, quay người nhìn thẳng vào Ngải Ái bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Hai, về nhà với tôi”.

Bốp bốp bốp bốp.

Bà mẹ trẻ đang quỳ bị tát mấy cái. Cô đưa đôi mắt khẩn khoản nhìn Mộc Dịch Triệt cầu cứu.

“Không… Mộc Duệ Thần, đừng làm vậy…Này Mộc Dịch Triệt, anh mau nghĩ cách gì đi…”

Điện thoại Mộc Dịch Triệt chợt đổ chuông. Anh rút ra cầm tới góc phòng nói mấy câu, sắc mặt anh xám xịt. [Để nhìn coi là điện thoại gì, chắc iphone nhở… không thì vơ tu gì đó...]

Sau đó anh đi tới trước mặt Mộc Duệ Thần nghiến răng:

“Dùng tính mạng của cha và cả nhà để uy hiếp tao. Mày khá lắm”.

“Quá khen. Hy sinh tình cha con để làm lá chắn thì tôi lại không áp dụng”.

Mộc Dịch Triệt nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất căm tức nói:

“Tất cả đều là âm mưu của mày”.

Nhìn cô nàng ngây ngốc đứng trong xó, Mộc Duệ Thần nhếch môi cười lạnh lẽo.

Bé con… Tại sao lại muốn bỏ trốn…

“Các người…”. Ngải Ái run rẩy, trong lòng bức bách. Nói chuyện giết người, súng đạn, hy sinh… mà ngay cả mắt cũng không chớp… Tất cả những chuyện đó quá xa lạ với cô…

“Mộc Dịch Triệt!”. Cô bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất. “Anh cứu chị ấy và cứu cả tôi với… Tôi không về nước nữa,…không về đâu…”

Mộc Dịch Triệt giật mình nhìn cô chủ động nắm cánh tay anh. Im lặng một lúc, anh bỏ tay cô ra:

“Bé con, hai ta không biết nhau. Hay bé nói cho anh biết tên bé là gì đi?”

Tim như ngừng đập. Hóa ra sống trên đời này ai cũng không nên tin, chỉ tin vào bản thân mình.

Ngải Ái nhìn bàn tay bị gạt ra, sau đó lặng lẽ bước tới trước mặt Mộc Duệ Thần, túm chặt tay anh:

“Tôi sai rồi… Mộc Duệ Thần… Tôi xin lỗi…”

Mộc Duệ Thần mỉm cười dịu dàng, dang tay ôm cô, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:



“Ừm!”

Mộc Giản bước vào phòng gật đầu ra hiệu cho những người mặc đồ đen đưa bà mẹ trẻ đi ra ngoài. Mộc Dịch Triệt đứng trơ như phỗng nhìn Ngải Ái ngây thơ vô tội như đứa con nít nhận lỗi với Mộc Duệ Thần, sau đó quay người bỏ đi.

Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn lại một mình anh và cô.

Mộc Duệ Thần kéo tay cô tới cửa sổ, nhỏ giọng hỏi:

“Cô sợ tôi từ khi nào?”

“Không… Tôi không sợ cậu…”

“Cô đang run rẩy”.

Anh cởi áo vest khoác lên người cô, dịu dàng ôm hai vai cô.

“Cô còn lạnh không?”

Cô tựa đầu vào vai anh. “Ừ, không lạnh nữa!”

Thật ra… Càng lạnh hơn.

Cô sợ cậu ta từ lúc nào ư? Đó là khi Mộc Dịch Triệt nói với cô.

Bé con, tôi không phải người xấu. Chuyện xảy ra với bạn của cô từ đầu tới cuối đều do Mộc Duệ Thần uy hiếp bắt tôi làm, người đứng đằng sau chính là nó… Cô không tin? Tôi nói cho cô biết, nó tuy nhỏ tuổi hơn tôi nhưng luôn đi trước tôi một bước…Nó có thể gây áp lực với người khác bằng mọi thủ đoạn…

Tới giờ cô vẫn còn thấy run.

Mộc Duệ Thần nhìn cô sau đó ôm vào ngực:

“Cô mệt rồi. Chúng ta về nhà nào!”

Nhà… Ngải Ái cười khổ. “Chỉ sợ cậu đưa tôi về để trừng phạt tôi!”

Mộc Duệ Thần cười nhẹ rồi nâng cằm cô lên:

“Nếu cô hôn tôi, tôi sẽ không phạt cô”.

“Ừm!”

Nhón chân lên, sau đó áp môi mình lên môi anh, Ngải Ái cười quyến rũ. Con nuôi của cô trưởng thành rồi. Không ai dám đụng vào mà còn phải nhìn mặt dò thái độ, sau khi uy hiếp cô, lại dịu dàng ôm hôn:

“Từ giờ trở đi đừng chạy lung tung. Tôi sẽ rất lo, bé con”.

♥♥♥

Lại hãi với một tình tiết trong chương cuối. Ngải Ái giơ súng lên bắn mẹ của Mộc Duệ Thần. Ôi, ôi… Nàng ta giết người xong vẫn khá bình tĩnh mà không suy sụp hay ít ra cũng bật khóc chẳng hạn… (-__-). Ôi dzời. Còn thằng nhóc Mộc Duệ Thần thì nhìn mẹ chết mà mặt lạnh lùng không đau khổ. Truyện này, cặp nhân vật chính máu lạnh hết rồi. Òa òa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook