Chương 81: TỰ MÌNH LÀM MẪU
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
“Ừ!”
“Chả phải… cậu đã… đã hôn tôi… mấy lần rồi đấy thôi. Cậu biết rồi mà!”. Cậu còn dày dặn kinh nghiệm hơn tôi đấy nhóc.
“Tôi chỉ thấy chị rất ngọt, rất thơm và rất muốn ăn chị”. Cậu nghiêm túc trả lời.
Thảo nào giống chú sư tử con đến thế, lúc nào cũng muốn cào cấu, cắn xé…
Ngải Ái vươn tay ra:
”Ok! Nghéo tay giao kèo! Tôi dạy cậu rồi cậu không được ôm tôi nữa. Sau đó chúng ta đi ăn cơm. Tôi đói quá rồi nè!”
“Ừ!”. Cậu gật đầu. “Hôm nay tôi không ôm chị!”
Chỉ hôm nay thôi sao? Thôi kệ, như thế cũng tính là thắng rồi.
Ngải Ái ngồi thẳng người, đối diện với Mộc Duệ Thần, hắng giọng:
“Ừ… ờ hờm… Tôi… Tôi sắp hôn cậu đây!”
Cô mấp máy đôi môi khô nhìn đôi môi bóng loáng của Mộc Duệ Thần nuốt ực một cái:
“Tôi… tôi hôn cậu nhé!”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần gật đầu đồng ý.
“Ah…!”.
Ngải Ái chống hai tay lên đùi cậu, rướn người về phía trước, áp môi lên môi cậu.
Những bờ môi mềm mại chạm vào nhau trong hương thơm ngát, trong hơi thở ấm áp… Lòng cô xao động…
Môi kề môi. Ngải Ái không thiết làm gì nữa cả.
Khi cô mở mắt ra nhìn thấy Mộc Duệ Thần vẫn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ không thể ngẩng đầu lên được.
Cô lập tức rời khỏi môi thằng nhóc, tức giận quát lớn:
“Cậu kia! Sao cậu không nhắm mắt lại?”
“Phải nhắm mắt à?”. Mộc Duệ Thần tròn mắt kinh ngạc. “Tôi… lo nhìn chị nên quên mất”.
Ngải Ái thở hắt ra:
“Ai… Lần sau, có hôn môi con gái thì nhớ phải nhắm mắt lại nghe chưa? Nếu không cô bé sẽ nói cậu không tập trung!”.
Nói xong, cô đứng dậy định đi tới nhà bếp.
Mộc Duệ Thần giữ tay cô, ấn cô ngồi lại xuống ghế.
“Chị vội vàng làm gì? Tôi chưa tiếp thu được!”
“Không có gì là khó cả, dễ vậy mà chứ tiếp thu nữa trời? Cứ như thế, áp môi lên nhau thôi mà!”
“Làm sao?”. Cậu nhìn cô lạnh băng. “Phải áp vào nhau thế nào hả?”
“Chả phải… cậu đã… đã hôn tôi… mấy lần rồi đấy thôi. Cậu biết rồi mà!”. Cậu còn dày dặn kinh nghiệm hơn tôi đấy nhóc.
“Tôi chỉ thấy chị rất ngọt, rất thơm và rất muốn ăn chị”. Cậu nghiêm túc trả lời.
Thảo nào giống chú sư tử con đến thế, lúc nào cũng muốn cào cấu, cắn xé…
Ngải Ái vươn tay ra:
”Ok! Nghéo tay giao kèo! Tôi dạy cậu rồi cậu không được ôm tôi nữa. Sau đó chúng ta đi ăn cơm. Tôi đói quá rồi nè!”
“Ừ!”. Cậu gật đầu. “Hôm nay tôi không ôm chị!”
Chỉ hôm nay thôi sao? Thôi kệ, như thế cũng tính là thắng rồi.
Ngải Ái ngồi thẳng người, đối diện với Mộc Duệ Thần, hắng giọng:
“Ừ… ờ hờm… Tôi… Tôi sắp hôn cậu đây!”
Cô mấp máy đôi môi khô nhìn đôi môi bóng loáng của Mộc Duệ Thần nuốt ực một cái:
“Tôi… tôi hôn cậu nhé!”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần gật đầu đồng ý.
“Ah…!”.
Ngải Ái chống hai tay lên đùi cậu, rướn người về phía trước, áp môi lên môi cậu.
Những bờ môi mềm mại chạm vào nhau trong hương thơm ngát, trong hơi thở ấm áp… Lòng cô xao động…
Môi kề môi. Ngải Ái không thiết làm gì nữa cả.
Khi cô mở mắt ra nhìn thấy Mộc Duệ Thần vẫn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ không thể ngẩng đầu lên được.
Cô lập tức rời khỏi môi thằng nhóc, tức giận quát lớn:
“Cậu kia! Sao cậu không nhắm mắt lại?”
“Phải nhắm mắt à?”. Mộc Duệ Thần tròn mắt kinh ngạc. “Tôi… lo nhìn chị nên quên mất”.
Ngải Ái thở hắt ra:
“Ai… Lần sau, có hôn môi con gái thì nhớ phải nhắm mắt lại nghe chưa? Nếu không cô bé sẽ nói cậu không tập trung!”.
Nói xong, cô đứng dậy định đi tới nhà bếp.
Mộc Duệ Thần giữ tay cô, ấn cô ngồi lại xuống ghế.
“Chị vội vàng làm gì? Tôi chưa tiếp thu được!”
“Không có gì là khó cả, dễ vậy mà chứ tiếp thu nữa trời? Cứ như thế, áp môi lên nhau thôi mà!”
“Làm sao?”. Cậu nhìn cô lạnh băng. “Phải áp vào nhau thế nào hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.