Chương 67: Mưa núi sắp sang, gió khắp lầu (3)
Khúc Tiểu Khúc
06/05/2024
[Công chúa Trường Ung.]
Ẩn sâu trong thần hồn, giọng nói như đến từ kiếp trước chồng chất lên giọng nói bên tai Trần Kiến Tuyết.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra.
Đoạn kết của cơn ác mộng ấy.
Ba mươi năm sau khi Long Thành huyết tế, nữ hoàng cuối cùng của vương triều Nhân tộc ấy, đã chết trên hoàng thành của chính nàng.
Ngày ấy con dân của nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng tỏa ra hào quang vạn trượng trên trời cao, nháy mắt một cái, nữ hoàng của bọn họ bị một cây long cốt cắm xuyên qua tim. Máu chảy xuống y phục hoa lệ của nàng, tí tách, men theo đao xương trắng muốt nhỏ xuống đất.
Cả thành hoảng sợ thét chói tai, nàng vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm vòm trời trống rỗng.
Chỉ có nàng nhìn thấy, giây phút đầu tiên khi hồn Chân long được trận huyết tế của Long Thành triệu hồi, cũng chỉ có nàng nghe thấy, khi y dùng xương Chân long xuyên qua tim nàng, y đã gieo xuống lời nguyền thần hồn ——
[Công chúa Trường Ung.]
[Ta muốn nàng đời đời kiếp kiếp có thiên phú trác tuyệt, tâm hồn sứt mẻ, ngày ta trở về, ắt giết huyết mạch chí thân của nàng, cả tộc của nàng sẽ chết sạch dưới tay ta!]
……
Vạn năm trôi qua.
Linh hồn Chân long kia cuối cùng cũng hoàn toàn thức tỉnh, đến để thực hiện lời nguyền vĩnh thế y để lại cho nàng.
“Không…… Ta không phải nàng ta……” Trong mắt Trần Kiến Tuyết đong đầy hận ý, tim đau đến mức sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn run rẩy nắm vạt áo của Lệ Vô Hoan: “Cho dù là ta…… Lỗi của một mình ta, liên quan gì đến Càn Môn!?”
“Đúng vậy, suốt vạn năm nay, ta đã tự hỏi mình vô số lần —— Bị nàng mê hoặc là lỗi của một mình ta, một mình ta chết không có gì đáng tiếc —— Nhưng Long Thành thì sao! Tính mạng của hàng nghìn hàng vạn con dân của Long Thành, của toàn bộ tộc Thị Long! Bọn họ có lỗi gì!”
Lệ Vô Hoan bóp chặt cổ của Trần Kiến Tuyết, như muốn bóp nát chiếc cổ yếu ớt mảnh mai này trong lòng bàn tay.
“Nàng có từng đến Long Thành chưa? Nàng có thấy hai bức tượng đá chỉ cao đến đầu gối của nàng không? Nàng đã từng ôm hai đứa nó đấy —— Bọn nó vẫn còn nhỏ và ngây thơ, lúc chết có từng nghĩ rằng người dồn bọn nó vào ngõ cụt, thế mà là nàng!?”
“......”
Tộc Chân long nhận truyền thừa từ trời cao, dưới Tiên giới, sức mạnh thần hồn là vô song.
Khoảng trống mà y để lại trong tâm hồn nàng vạn năm trước cuối cùng cũng được lấp lại từng chút một, ký ức xa lạ cuồn cuộn như thủy triều, nhấn chìm thức hải của Trần Kiến Tuyết. Đau đớn tê liệt lan khắp toàn thân, khiến cả người nàng run bần bật.
Nàng muốn thoát khỏi nơi này, vạch trần thân phận của Lệ Vô Hoan cho thế gian biết, nàng không thể để Càn Môn bị nàng liên lụy.
Nhưng bốn phía đài tế trời đã bị sức mạnh của Chân long phong tỏa, sau khi không cần phải che giấu nữa, từ lâu Lệ Vô Hoan đã không còn là tán tu Nhân tộc trung cấp, đối mặt với y, nàng không có chút cơ hội thắng nào.
Phải làm sao, phải làm sao?
Khóe mắt liếc thấy máu tanh và giết chóc khắp Càn Môn, trong mắt Trần Kiến Tuyết hiện lên sự tuyệt vọng thống khổ nhất.
Chút tuyệt vọng ấy như chất dinh dưỡng bồi bổ cho sa mạc, từng chút từng một bị Lệ Vô Hoan hấp thu vào đáy mắt, y khàn giọng cười: “Không sai, chính là như thế. Nếu nàng không tuyệt vọng và đau khổ, làm sao có thể bồi thường cho hàng nghìn hàng vạn tính mạng huyết tế của Long Thành?”
“...... Đây là mong muốn của ngươi?”
Giọng của Trần Kiến Tuyết khàn khàn, quay đầu nhìn về phía Lệ Vô Hoan.
“Đúng vậy.” Y vừa thương hại vừa lạnh lùng nhìn nàng, giơ tay lên, đầu ngón tay lau máu dính trên môi nàng: “Trước khi nàng chết, ta phải khiến nàng nếm trải hết những thứ này……”
“Ta sẽ không để ngươi được như mong muốn.”
Trần Kiến Tuyết dứt lời, giơ tay lên, hào quang linh lực tụ tập trong tay mang theo sát ý sắc bén.
Lệ Vô Hoan vô thức kéo dài khoảng cách.
Nhưng ngay khi tay áo của của hai người xa cách, lòng Lệ Vô Hoan chợt run lên, y đột ngột nâng mắt nhìn nàng ——
Khóe môi đầy máu của Trần Kiến Tuyết cong lên, đáy mắt của nàng trống rỗng và bình tĩnh.
“Ầm.”
Linh lực bạo ngược bị nàng đưa ngược vào cơ thể, gần như trong nháy mắt, sẽ khiến tạng phủ của nàng nổ tung.
Trong chớp mắt ấy, hai mắt Lệ Vô Hoan mở to, nép mình đến gần, sức mạnh của Chân long lập tức rút khỏi bốn phía đài tế trời, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn rót vào cơ thể đơn bạc của Trần Kiến Tuyết ——
Linh lực bùng nổ và tạng phủ nổ tung chỉ còn cách một sợi chỉ, bị sức mạnh của Chân long gắt gao đông cứng lại.
“Trường, Ung!!!”
Giọng căm hận của Lệ Vô Hoan như khóc.
Trần Kiến Tuyết mỉm cười, trong nháy mắt ngắn ngủi bị đình chỉ ở khoảnh khắc sắp chết, nàng như ở giao điểm âm dương.
Nàng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
“Ta nói mà, đời này ta luôn cảm thấy, tâm hồn của ta thiếu hụt thứ gì đó…… hóa ra bị ngươi giấu đi.”
Đôi mắt đầy căm hận của Lệ Vô Hoan nhắm lại, linh lực rót vào chảy khắp kinh mạch của nàng, không ngừng phong ấn chắp vá linh mạch nổ tung của nàng.
Sau đó y bay vút lên, hướng về phía chân chân xa xăm vô tận.
—— Cốc Cửu Tư, hoặc, tiên sơn Phượng Hoàng.
Trong giới Càn Nguyên này, chỉ có hai nơi ấy có thể cứu được nàng.
Lòng bàn tay của Lệ Vô Hoan áp lên lồng ngực đã tan vỡ của nàng, không ngừng rót linh lực vào, y gần như điên cuồng: “Ta đã nói, ta muốn nàng ôm nỗi hận tuyệt vọng đau khổ, ta tuyệt đối không cho phép nàng chết dễ dàng như thế!”
Trần Kiến Tuyết chậm chạp, khó khăn nhấc đầu ngón tay lên, trước Lệ Vô Hoan hoàn toàn không thể rời tay khỏi tim nàng, nàng dùng hết chút linh lực còn sót lại trên đầu ngón tay của mình ——
“Vèo.”
Một đạo kiếm tấn bay về phía động phủ của Mộ Hàn Uyên.
“...... Chỉ vì đạo kiếm tấn này?” Con ngươi của Lệ Vô Hoan tràn ngập tơ máu, nhìn Trần Kiến Tuyết bằng ánh mắt như muốn lột da rút xương nàng.
Dẫu thế, hình bóng của hai người vẫn lao ra khỏi núi.
Tiếng chém giết ở sơn môn Càn Môn xa dần.
Trần Kiến Tuyết nhắm mắt lại trong lòng Lệ Vô Hoan.
“Ta cũng đã nói, kiếp này ta là ta, chứ không phải Trường Ung.”
“......”
Gió mạnh cuốn phăng mọi thứ ra phía sau.
Hình người quá chậm.
Vì thế, khi đi qua vân sơn nào đó, một trong hai bóng người chồng lên nhau ấy từ từ kéo dài.
Một tiếng long ngâm quán thiên triệt địa vang lên, long ảnh kim lân xé nát mây trên trời, mạnh mẽ bay vút lên bầu trời bao la, giữa vuốt rồng, ôm chặt một hình bóng yếu ớt sắp tan vỡ.
Trong bó hoa mà y tặng nàng, mỗi một đóa đều mọc ở bên cạnh mắt trận.
Hoặc là núi sâu, hoặc là rừng rậm, hoặc là thác nước, hoặc là đáy suối.
Nhưng Chân long đã không còn nhớ rõ.
Khi y phá trận hái hoa, điều y nghĩ đến là nụ cười ngượng ngùng khi nàng nhìn thấy hoa, hay là nước mắt tuyệt vọng thù hận khi nàng chết trong lòng y?
—
Bởi vì trước đã đã gây ra sóng to gió lớn trong ngoài Càn Môn, thậm chí là hai cõi Tiên Ma, nên Mộ Hàn Uyên không tham dự đại điển đạo lữ của Trần Kiến Tuyết và Lệ Vô Hoan, mà bế quan tự cấm trong động phủ Linh Phong.
Khi kiếm tấn của Trần Kiến Tuyết vừa bay đến, Mộ Hàn Uyên cũng vừa nhận được cảnh báo của các phe trong tông môn, lúc ấy hắn đang phi thân ra ngoài động phủ.
Kiếm tấn của Trần Kiến Tuyết chốc lát bay tới, kim quang như pha sắc máu lan rộng trước mắt.
【Lệ Vô Hoan là thượng cổ Chân long, liên thủ với Phù Ngọc Cung, hủy đại trận hộ sơn, muốn diệt Càn Môn. Kiếp nạn này khó tránh, mau mời tiểu sư thúc tổ về núi!】
Xuất hiện gần như cùng lúc với kiếm tấn này, là dẫn âm vang vọng dưới vòm trời, vang khắp mọi ngóc ngách bên trong sơn môn Càn Môn ——
“Tại hạ là Thái thượng trưởng lão của Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu đạo nhân. Tra ra đệ tử Mộ Hàn Uyên của Càn Môn xuất thân từ Ma Vực, sau này ắt là tai họa diệt thế, khiến sinh linh đồ thán như tiên đoán của gương Thiên Chiếu. Phù Ngọc Cung ta đứng đầu các tiên môn Tiên Vực, trừ ma vệ đạo, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng! Kẻ nhập bọn với ma, tuyệt đối không nhân nhượng!”
“Chuyến đi hôm nay, là ‘chiến dịch giết ma’!”
“Người của Càn Môn, từ trên xuống dưới, dù là trưởng lão hay đệ tử, người không thông đồng làm bậy với ma đầu, không bị xử tội, nếu có kẻ bao che, đồng tội luận xử!”
“Đệ tử Phù Ngọc Cung, theo ta vào Càn Môn, tìm Mộ Hàn Uyên, trảm ma vệ đạo!!”
“——!”
Bên trong sơn môn Càn Môn, tiếng chém giết nổi lên khắp nơi.
Nghe xong, lông mày của Mộ Hàn Uyên lạnh lùng nhíu lại, ánh mắt sâu như vực thẳm.
Bước chân vốn hướng về phía sơn môn dừng lại.
Kiếm tấn mà hắn gửi cho Vân Dao từ lâu, từ đầu đến cuối vẫn chưa nhận được hồi âm.
Nhưng Mộ Hàn Uyên không có vẻ gì là ngạc nhiên ——
Thiên phú của Bích Tiêu vốn chỉ có thể được xem là tầm thường trong số các tiên tài, mặc dù dựa vào đạo ma hợp tu để thành tựu Độ Kiếp cảnh — tầng cuối cùng dưới tiên nhân, nhờ thế mà không có địch thủ trong Tiên Vực, nhưng hiện tại Vân Dao cũng đã vào cùng cảnh giới, ông ta tuyệt đối không địch nổi Vân Dao.
Bây giờ nhìn lại, Lệ Vô Hoan lẻn vào Càn Môn đã lâu, tộc Phượng Hoàng và tộc Chân Long có quan hệ sâu xa từ thời thượng cổ, Vân Dao bị gọi đến tiên sơn Đông Hải, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của ba phe.
Chắc hẳn Vân Dao đã bị giữ chân ở tiên sơn Phượng Hoàng, với tu vi của nàng, ắt không có nguy hiểm gì.
Tai họa thật sự…… là hôm nay, Càn Môn.
Chỉ là trước khi dẫn âm hùng hồn vừa rồi đến Càn Môn, hắn cho rằng vì trước đó Bích Tiêu ám hại Mộ Cửu Thiên, sợ Vân Dao trả thù, cho nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng khi nghe câu cuối cùng, Mộ Hàn Uyên nhận ra mình sai rồi.
—— Mục đích của Phù Ngọc Cung, hoặc chính xác hơn là mục đích của Bích Tiêu, rõ ràng chính là hắn.
Chẳng trách lúc ở đạo trường Thiên Sơn của tiên minh, trước mặt các tiên môn, Bích Tiêu mặt dày muốn giữ hắn lại tiên minh để trừng phạt.
Đáng tiếc bị Tiêu Cửu Tư của cốc Cửu Tư nhúng tay vào, cản trở mục đích của đối phương.
Nhưng rốt cuộc tại sao Bích Tiêu cứ muốn đẩy hắn vào chỗ chết?
“Vụt ——”
Mộ Hàn Uyên đang suy nghĩ, bên ngoài Linh Phong, mấy đạo kiếm quang lướt qua bầu trời.
Chốc lát sau, vài đệ tử trưởng lão trên áo bào có vết thương do kiếm gây ra chật vật ngự kiếm đáp xuống, dẫn đầu chính là Chử Thiên Thần.
“Mộ Hàn Uyên!” Chử Thiên Thần vừa thấy Mộ Hàn Uyên, dường như giận không có chỗ phát tiết: “Ngươi đứng ở đây làm gì, sao không chạy trốn đi! Chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy Càn Môn chết hết?!”
Ngón tay đang nâng ngọc cầm bội sức bên thắt lưng thoáng dừng lại, hắn không chút kiêng dè nhìn thẳng vào Chử Thiên Thần: “Chử trưởng lão đến giết ta, hay là đến đuổi ta đi?”
“Nếu có thể giết được, ta đã giết ngươi từ lâu rồi.”
Chử Thiên Thần tức giận: “Ta theo lệnh của chưởng môn, đưa người rời khỏi sơn môn Càn Môn! Còn không mau ngự kiếm!”
Mộ Hàn Uyên không nhúc nhích: “Ta nhớ Chử trưởng lão luôn qua lại thân mật với Phù Ngọc Cung.”
“Bớt lắm lời, chuyện này đừng nói là Càn Môn, mà khắp Tiên Vực đều biết! Nếu ta muốn bẫy ngươi hại ngươi, ta sẽ đích thân đến sao? Sợ mình chưa đủ hiềm nghi à!?” Chử Thiên Thần tức đến mức muốn dùng ánh mắt rút xương của Mộ Hàn Uyên rồi gặm hai cái.
Phía sau, Hà Phượng Minh người đầy máu, vẻ mặt nhếch nhác ra mặt: “Hàn Uyên Tôn…… sư phụ của ta thật sự phụng lệnh của chưởng môn, muốn đưa ngài rời khỏi, trên đường đi ba vị sư huynh ngăn địch đã bị giết chết, nếu lời nói của sư phụ đắc tội ngài, xin ngài đừng so đo, mau theo bọn ta rời đi.”
“...... Được.”
Mộ Hàn Uyên hạ tay xuống, trường cầm ngọc bội tỏa ra hào quang, kiếm Long Ngâm nghênh gió xuất hiện.
Mấy người ngự kiếm bay lên, bay thẳng về phía sơn môn Càn Môn.
Hà Phượng Minh nhìn Mộ Hàn Uyên bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy mà sư huynh bằng lòng tin ta?”
“Không phải ta tin ngươi.” Mộ Hàn Uyên vô thức phản bác, dừng lại chốc lát, hắn nói: “Nếu tin nhầm người, chuyện này do ta kết thúc, còn tốt hơn liên lụy mọi người trong Càn Môn.”
“......”
Trong nơi tăm tối, Mộ Hàn Uyên nghe được tiếng nhạo báng trầm thấp đã lâu không nghe thấy của ma.
Phảng phất như đến từ bên trong cơ thể mình.
Câu này khiến Chử Thiên Thần đi phía trước ngoảnh đầu lại, ánh mắt phức tạp lạnh lẽo liếc hắn: “Trước đây ta vốn không ưa ngươi. Người khác nói ngươi là thánh nhân sâu sắc tốt tính, thất tình bất hiển, lục dục vô tương, thương xót muôn dân trăm họ, nhưng trong mắt ta, ngươi rõ ràng chính là kẻ máu lạnh thờ ơ, xem chúng sinh như sâu kiến, chẳng bao giờ đặt ai vào lòng.”
Nghe như thế, Hà Phượng Minh hơi lúng túng, lặng lẽ truyền âm: “Sư phụ, nếu người cứ nói như thế, Hàn Uyên Tôn sẽ càng không tin người.”
“Hắn còn là Hàn Uyên Tôn à! Ta cũng không cần hắn tin?!” Chử Thiên Thần bực bội nói, lập tức trừng mắt với Mộ Hàn Uyên: “Hôm nay ta thừa nhận, với những lời ngươi nói lúc nãy, dường như trước đây ta đã đánh giá sai về ngươi. Nhưng ta vẫn sẽ không tha thứ cho ngươi —— Nếu hôm ấy ngươi để ta đuổi ngươi ra khỏi Càn Môn, hôm nay sao Càn Môn có thể gặp họa?!”
Cuối cùng sắc mặt của Mộ Hàn Uyên cũng xuất hiện gợn sóng, hắn quay đầu nhìn Chử Thiên Thần: “Ông biết lý do Phù Ngọc Cung nhắm vào ta?”
“Tự ngươi không biết à?” Chử Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (*)!”
(*) Dân thường không có tội, nhưng vì sở hữu ngọc quý mà thân phận mình không xứng có được, khiến người khác thèm thuồng, ấy chính là tội.
“Hoài bích?” Mộ Hàn Uyên theo phản xạ muốn nhấc kiếm Long Ngâm lên, sau đó bèn phủ nhận khả năng này.
Dẫu kiếm Long Ngâm là thần kiếm lợi hại đến mất thì cũng chỉ là vũ khí sát phạt, chung quy không nằm trong con đường giúp người thành tiên, có được nó cũng chẳng thể ảnh hưởng được điều gì.
Trừ phi……
Giữa mái tóc đen tựa như mây trôi, ngọc trâm kim liên búi tóc hơi nhấp nháy.
Giọng của Chử Thiên Thần vẫn chưa dứt: “...... Hôm ấy ở hành cung Thiên Sơn, ta mới biết, Phù Ngọc Cung lập mưu muốn cướp linh bảo giấu trong người ngươi. Nếu giết một mình ngươi có thể bảo vệ Càn Môn ta muôn đời thái bình, dù mang tiếng xấu, ta cũng bằng lòng!”
Mộ Hàn Uyên định thần lại: “Nếu như thế, Chử trưởng lão cần gì đưa ta rời khỏi Càn Môn, ông cứ trực tiếp đưa ta đến Phù Ngọc Cung là được.”
“Ngươi nghĩ ta ngốc à?!”
Chử Thiên Thần nổi trận lôi đình, chỉ vào nơi bọn họ muốn đến.
“Ngươi nhìn tình hình hôm nay đi, rõ ràng Phù Ngọc Cung là chó cùng rứt chậu, không chết không thôi! Ngoài miệng bọn chúng nói lời dễ nghe, nhưng nếu chúng thật sự lấy được thứ chúng muốn từ ngươi, chuyện đầu tiên chúng làm chính là giết sạch Càn Môn, giết người diệt khẩu!!”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhìn về phía trước.
Sơn môn Càn Môn cách bọn họ càng lúc càng gần, càng lúc càng thấy rõ.
Phần lớn đệ tử Càn Môn tụ tập ở sơn môn, hoặc là kết trận, hoặc là cầm kiếm, chém giết chống đỡ. Trong tầm mắt, non xanh nước biếc nhuốm đầy sắc máu, vô số đệ tử mặc bào phục Càn Môn nằm khắp nơi, không rõ sống chết.
…… Hôm nay, người của Càn Môn, đều chết vì hắn.
Thức hải và linh phủ của Mộ Hàn Uyên xao động, tơ huyết sắc dữ tợn muốn trỗi dậy, nhưng lập tức bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
“Hạ kiếm!”
Chử Thiên Thần dẫn đầu thu hết cảnh tượng đệ tử chết thảm vào mắt, giọng khàn khàn đầy căm phẫn.
“Chưởng môn!”
“Vạn trưởng lão!”
“...... Sư huynh!”
Chử Thiên Thần và các đệ tử do ông ta dẫn theo đáp xuống đất, gia nhập chém giết, giữa đao quang huyết ảnh Trần Thanh Mộc người đầy vết kiếm thương, lớn tiếng dẫn âm: “Hàn Uyên, lại đây! Đến đằng sau ta, vào mắt trận!”
Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, lạnh lẽo trầm mặc nhìn Bích Tiêu đạo nhân giữa không trung.
Phía sau hắn, một cơn gió lạnh chợt chém đến, theo sau là tiếng kiếm va chạm chói tai.
Mộ Hàn Uyên quay đầu nhìn lại, hắn thấy một đệ tử mặc bào phục Càn Môn rút kiếm chặn kiếm quang sau lưng giúp hắn.
Đập vào mắt là một khuôn mặt đầy máu, Mộ Hàn Uyên mơ hồ có chút ấn tượng.
Vài ngày trước, khi thay trưởng lão giảng bài ở đỉnh Phụng Thiên, vị đệ tử nhập môn gần trăm năm này cũng ở mặt ở đó.
Chỉ là lúc đó vị sư đệ này xấu hổ khôn xiết, mặt mũi đỏ bừng, nói chuyện với hắn thì lắp ba lắp bắp, không giống như hôm nay người đầy máu, giữa ngực và bụng là một lỗ máu gớm ghiếc do lợi kiếm để lại.
“Hàn Uyên sư huynh,” Đệ tử kia lạc giọng: “...... Đi mau!”
“——”
Bên cạnh chấn động vù vù, kiếm Long Ngâm phẫn nộ khó kiểm soát bị Mộ Hàn Uyên giơ tay trấn áp.
Càn Môn dùng tính mạng của cả môn đặt cược vào sống chết của mình hắn, hắn càng không thể làm bừa theo ý mình.
Mộ Hàn Uyên nghiêng người, theo lời Trần Thanh Mộc đáp xuống sau lưng ông.
Một trận pháp kim quang được khởi động bằng máu chẳng biết từ lúc nào dần xuất hiện dưới vô số thi thể của đệ tử Càn Môn.
“Trận! Di! Sơn!”
Trên không, phát hiện linh lực dữ dội ở chỗ này, Bích Tiêu giận dữ, linh lực cực kỳ hung hãn đánh vào trận pháp.
“Ầm ——!!”
Linh lực như sông núi úp ngược lập tức khiến chưởng môn và các trưởng lão đang âm thầm khởi động trận Di Sơn thất linh bát lạc (*).
(*) Thất linh bát lạc (thành ngữ): mọi thứ tan vỡ và rối loạn.
Song, tuy ánh sáng của trận pháp yếu bớt, nhưng linh lực vẫn không dứt.
Một trưởng lão ngã xuống, lập tức có mấy đệ tử dũng cảm quên mình tiến lên, rót linh lực vào mắt trận.
Sắc mặt Bích Tiêu bỗng dưng biến đổi.
Trận Di Sơn là trận pháp thượng cổ, một khi hoàn thành, không ai có thể ngăn cản, đến khi đủ linh lực, khi ấy, mặc dù đệ tử Càn Môn chỉ còn một người còn sống, cũng có thể truyền tống Mộ Hàn Uyên đến nơi nào đó mà ông ta không thể tìm được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, không đủ để ông ta giết hết đệ tử Càn Môn.
“Hàn Uyên Tôn!” Bích Tiêu đột ngột dẫn âm: “Nếu ngươi bỏ đi, tức là trên dưới Càn Môn bao che cho ma đầu, trong ngày hôm nay, ta thề sẽ san bằng Càn Môn, giết sạch tất cả!”
“......”
Đứng trong mắt trận, đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên tàn bạo nhướng lên.
Phía trước hắn, Trần Thanh Mộc vung kiếm, giết một đệ tử Phù Ngọc Cung, sau đó bèn lau máu trên khóe miệng, lạc giọng bật cười căm hận ——
“Mộ Hàn Uyên, đừng nghe lão chó Bích Tiêu nói xằng nói bậy! Nếu hôm nay ngươi ở lại, sau khi lão ta đạt được mong muốn sẽ vẫn giết sạch Càn Môn ta! Ngươi sống sót ra ngoài, chiêu cáo thiên hạ, bảo sư phụ của ngươi báo thù cho Càn Môn —— Lăng trì lão chó này, tống lão xuống địa ngục, đệ tử Càn Môn ắt đợi để đẩy lão vào chảo dầu sôi lửa bỏng.”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại.
Trong thức hải vẫn là hình bóng Vân Dao trước khi rời khỏi Càn Môn.
Nàng đứng ngược sáng, trước khi ngự kiếm rời đi, lo lắng dặn dò hắn: [Dường như Phù Ngọc Cung có chấp niệm rất sâu nặng với ngươi, nếu gặp cường địch, không được hiếu chiến, phải mau chóng đến Đông Hải.]
[Vâng, sư tôn.]
“Hàn Uyên Tôn! Ta lấy tên tuổi Bích Tiêu thề với ngươi!” Trên bầu trời, Bích Tiêu thu tay lại, nhìn chằm chằm kim liên trâm ngọc búi tóc của Mộ Hàn Uyên, giọng không nóng không lạnh nhưng pha chút thâm độc: “Chỉ cần ngươi giao đồ ra, Bích Tiêu ta tuyệt đối không đả thương một người —— Nhưng nếu ngươi dám bỏ đi, ta ắt tàn sát cả nhà Càn Môn!”
Bích Tiêu vừa dứt lời, một tiếng rít giận dữ lạc giọng phóng lên trời.
“Chó má khốn nạn! Lão chó nhà ngươi đi chết đi!!”
“Chử trưởng lão!!”
“Sư phụ ——!!”
Xung quanh vang lên âm thanh kinh ngạc run rẩy.
Mộ Hàn Uyên chợt mở mắt ra.
Chử Thiên Thần dường như đã sử dụng bí pháp, cưỡng ép tăng tu vi lên Hợp Đạo đỉnh phong, một kiếm mang theo sức mạnh dời núi lấp biển.
Chỉ tiếc kiếm này chưa thành, đã bị nửa ống tay của Bích Tiêu chặn lại, một tầng máu thịt bị cạo đi.
Bích Tiêu đau đớn khàn giọng rít lên, nhớ đến nỗi nhục bị một kiếm của Vân Dao đánh trên đỉnh Thiên Sơn, đồng tử của ông ta đỏ bừng vì phẫn nộ: “Được, nếu ngươi muốn chết ——!”
Két.
Bích Tiêu bóp cổ Chử Thiên Thần đang mất sức lực vì cưỡng ép tăng tu vi, nhìn kinh lạc huyết quản của người nọ lần lượt vỡ ra, khuôn mặt bỏ bừng, sắp sửa bạo liệt, ông ta cười như ác quỷ khát máu, ma khí cuồn cuộn không che giấu nữa mà tuôn ra sau lưng ông ta ——
“Ta sẽ khiến cả nhà các ngươi chết không toàn thây.”
“Sư phụ!!!”
Bên cạnh trận Di Sơn, Hà Phượng Minh lạc giọng gào lên, nhưng không dám rời mắt trận nửa bước, mà liều mạng trút linh lực sắp cạn kiệt trong linh mạch vào trong trận pháp.
“...... Đủ rồi.”
Mộ Hàn Uyên lên tiếng.
Trên không, Bích Tiêu hai mắt đỏ ngầu sắp sửa bóp chết Chử Thiên Thần chợt dừng lại, ông ta từ từ cúi đầu, nhìn chính giữa trận Di Sơn sắp tràn ngập linh quang.
“Thả ông ấy ra, bảo mọi người dừng tay.”
“Mộ Hàn Uyên!!” Trần Thanh Mộc tức giận quay đầu lại: “Ngươi dám!?”
Bích Tiêu dường như sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười khằng khặc, buông tay ra, ném Chử Thiên Thần đã hôn mê xuống.
“Tốt, tốt, xem ra Hàn Uyên Tôn đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.”
“Dù ngươi tự sát! Ông ta cũng sẽ tàn sát Càn Môn!!” Trần Thanh Mộc gần như tức đến mức muốn xông vào trong trận.
“Đương nhiên ta biết.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, trường cầm bằng ngọc xuất hiện trước người hắn, ống tay áo dính không biết bao nhiêu máu của đệ tử Càn Môn phất qua trường cầm.
Tiếng đàn vang lên, nghịch chuyển trận pháp, trả linh lực quay về cơ thể của các trưởng lão đệ tử Càn Môn.
“Hàn Uyên Tôn!!!”
“Sư huynh, đừng ——!”
“....... Chạy mau!”
Tạp âm khắp sơn môn lọt vào tai, trong khoảnh khắc ấy, như cả trời đất bị hắn giẫm lên.
Trên trời.
Sắc mặt Bích Tiêu chợt kịch biến: “Không ổn ——”
“Ầm!!”
Tiếng sấm đáng sợ như xé nát bầu trời trong nháy mắt vang vọng khắp vòm trời rộng lớn của giới Càn Nguyên, hai cõi Tiên Ma gần như cùng lúc rung chuyển.
Đông Hải, tiên sơn Phượng Hoàng.
Trên nền đất cấm địa của tộc Phượng Hoàng, Vân Dao đang khoanh chân truyền linh lực vào tiên trận thượng cổ bỗng dưng mở mắt, sắc mặt tái nhợt.
“...... Không được.”
Nam Cương, cốc Cửu Tư.
Tiêu Cửu Tư phá quan, hình bóng như kiếm phóng ra ngoài: “Càn Môn xảy ra chuyện! Lập tức theo ta đến trợ giúp!”
Tây Vực, Phạn Thiên Tự.
Trong rừng trúc sau núi, ngón tay đang cầm cốc trà của đại hòa thượng khựng lại, thở dài: “Cuối cùng vẫn đến nước này.”
Giữa mi tâm của ông, kim quang của tháp Luân Hồi chợt lóe lên.
Giữa Tiên Vực, sơn môn Càn Môn.
Thiên lôi cuồng nộ như trời phạt giáng xuống.
Mọi người Càn Môn sớm đã bị linh lực rót ngược “ném” ra bốn phương tám hướng, nên may mắn tránh được cửu thiên lôi kiếp như diệt thế này.
Các trưởng lão và đệ tử Càn Môn người đầy thương tích ngơ ngác nhìn lên không trung.
Toàn bộ bầu trời quang đãng đã bị lôi vân nuốt chửng.
Mặt trời chói chang dường như đã bị sấm sét đen tím đánh tan, hoàn toàn biến mất.
Cả Tiên Vực khổng lồ chìm trong bóng tối.
“Muốn độ kiếp thì độ kiếp ngay…… Hai sư đồ này, đúng là biến thái như nhau……”
“Hôm tiểu sư thúc tổ nhập Độ Kiếp hình như không đáng sợ như vậy?”
“Ta cảm thấy, lôi kiếp này giống như trời phạt……”
“Chẳng lẽ Hàn Uyên sư huynh thật sự là ma đầu sao?”
“Bậy bạ!” Người đầu tiên lẩm bẩm sau khi đẩy người thứ hai lên phía trước: “Hàn Uyên Tôn vì bảo vệ chúng ta, cho nên mới cưỡng ép phá cảnh!”
Trong lôi kiếp vô tận.
Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại.
Chỉ có mình hắn nghe được, trong tiếng sấm ầm ầm, tiếng cười hưng phấn gần như điên cuồng và lạc giọng của ma.
【Vừa vào Độ Kiếp, thần hồn của ngươi sẽ bị ta thay thế. Ngươi vốn biết rõ —— ngươi biết rõ!!】
【Vì bọn họ, thế mà ngươi bằng lòng hiến tế chính mình?】
【Đúng là ngu xuẩn!?】
【Kẻ như ngươi, sao xứng trở thành ta?!】
“......”
Tiếng sấm nhỏ dần.
Thần hồn bị tách khỏi cơ thể, ngay cả năm giác quan cũng dần mất đi.
Cả người như rơi xuống vực sâu không đáy, biển mực dần gặm nhấm áo bào, cổ, khuôn mặt, cuối cùng hoàn toàn nhấn chìm hắn vào bóng tối.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhắm mắt, trong lòng nói khẽ.
【Không, ta và ngươi khác nhau.】
【Ta tuyệt đối không trở thành ngươi.】
“Két ——”
Tia lôi kiếp cuối cùng biến mất.
Trên không trung, “Mộ Hàn Uyên” chậm rãi mở mắt ra.
Ẩn sâu trong thần hồn, giọng nói như đến từ kiếp trước chồng chất lên giọng nói bên tai Trần Kiến Tuyết.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra.
Đoạn kết của cơn ác mộng ấy.
Ba mươi năm sau khi Long Thành huyết tế, nữ hoàng cuối cùng của vương triều Nhân tộc ấy, đã chết trên hoàng thành của chính nàng.
Ngày ấy con dân của nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng tỏa ra hào quang vạn trượng trên trời cao, nháy mắt một cái, nữ hoàng của bọn họ bị một cây long cốt cắm xuyên qua tim. Máu chảy xuống y phục hoa lệ của nàng, tí tách, men theo đao xương trắng muốt nhỏ xuống đất.
Cả thành hoảng sợ thét chói tai, nàng vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm vòm trời trống rỗng.
Chỉ có nàng nhìn thấy, giây phút đầu tiên khi hồn Chân long được trận huyết tế của Long Thành triệu hồi, cũng chỉ có nàng nghe thấy, khi y dùng xương Chân long xuyên qua tim nàng, y đã gieo xuống lời nguyền thần hồn ——
[Công chúa Trường Ung.]
[Ta muốn nàng đời đời kiếp kiếp có thiên phú trác tuyệt, tâm hồn sứt mẻ, ngày ta trở về, ắt giết huyết mạch chí thân của nàng, cả tộc của nàng sẽ chết sạch dưới tay ta!]
……
Vạn năm trôi qua.
Linh hồn Chân long kia cuối cùng cũng hoàn toàn thức tỉnh, đến để thực hiện lời nguyền vĩnh thế y để lại cho nàng.
“Không…… Ta không phải nàng ta……” Trong mắt Trần Kiến Tuyết đong đầy hận ý, tim đau đến mức sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn run rẩy nắm vạt áo của Lệ Vô Hoan: “Cho dù là ta…… Lỗi của một mình ta, liên quan gì đến Càn Môn!?”
“Đúng vậy, suốt vạn năm nay, ta đã tự hỏi mình vô số lần —— Bị nàng mê hoặc là lỗi của một mình ta, một mình ta chết không có gì đáng tiếc —— Nhưng Long Thành thì sao! Tính mạng của hàng nghìn hàng vạn con dân của Long Thành, của toàn bộ tộc Thị Long! Bọn họ có lỗi gì!”
Lệ Vô Hoan bóp chặt cổ của Trần Kiến Tuyết, như muốn bóp nát chiếc cổ yếu ớt mảnh mai này trong lòng bàn tay.
“Nàng có từng đến Long Thành chưa? Nàng có thấy hai bức tượng đá chỉ cao đến đầu gối của nàng không? Nàng đã từng ôm hai đứa nó đấy —— Bọn nó vẫn còn nhỏ và ngây thơ, lúc chết có từng nghĩ rằng người dồn bọn nó vào ngõ cụt, thế mà là nàng!?”
“......”
Tộc Chân long nhận truyền thừa từ trời cao, dưới Tiên giới, sức mạnh thần hồn là vô song.
Khoảng trống mà y để lại trong tâm hồn nàng vạn năm trước cuối cùng cũng được lấp lại từng chút một, ký ức xa lạ cuồn cuộn như thủy triều, nhấn chìm thức hải của Trần Kiến Tuyết. Đau đớn tê liệt lan khắp toàn thân, khiến cả người nàng run bần bật.
Nàng muốn thoát khỏi nơi này, vạch trần thân phận của Lệ Vô Hoan cho thế gian biết, nàng không thể để Càn Môn bị nàng liên lụy.
Nhưng bốn phía đài tế trời đã bị sức mạnh của Chân long phong tỏa, sau khi không cần phải che giấu nữa, từ lâu Lệ Vô Hoan đã không còn là tán tu Nhân tộc trung cấp, đối mặt với y, nàng không có chút cơ hội thắng nào.
Phải làm sao, phải làm sao?
Khóe mắt liếc thấy máu tanh và giết chóc khắp Càn Môn, trong mắt Trần Kiến Tuyết hiện lên sự tuyệt vọng thống khổ nhất.
Chút tuyệt vọng ấy như chất dinh dưỡng bồi bổ cho sa mạc, từng chút từng một bị Lệ Vô Hoan hấp thu vào đáy mắt, y khàn giọng cười: “Không sai, chính là như thế. Nếu nàng không tuyệt vọng và đau khổ, làm sao có thể bồi thường cho hàng nghìn hàng vạn tính mạng huyết tế của Long Thành?”
“...... Đây là mong muốn của ngươi?”
Giọng của Trần Kiến Tuyết khàn khàn, quay đầu nhìn về phía Lệ Vô Hoan.
“Đúng vậy.” Y vừa thương hại vừa lạnh lùng nhìn nàng, giơ tay lên, đầu ngón tay lau máu dính trên môi nàng: “Trước khi nàng chết, ta phải khiến nàng nếm trải hết những thứ này……”
“Ta sẽ không để ngươi được như mong muốn.”
Trần Kiến Tuyết dứt lời, giơ tay lên, hào quang linh lực tụ tập trong tay mang theo sát ý sắc bén.
Lệ Vô Hoan vô thức kéo dài khoảng cách.
Nhưng ngay khi tay áo của của hai người xa cách, lòng Lệ Vô Hoan chợt run lên, y đột ngột nâng mắt nhìn nàng ——
Khóe môi đầy máu của Trần Kiến Tuyết cong lên, đáy mắt của nàng trống rỗng và bình tĩnh.
“Ầm.”
Linh lực bạo ngược bị nàng đưa ngược vào cơ thể, gần như trong nháy mắt, sẽ khiến tạng phủ của nàng nổ tung.
Trong chớp mắt ấy, hai mắt Lệ Vô Hoan mở to, nép mình đến gần, sức mạnh của Chân long lập tức rút khỏi bốn phía đài tế trời, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn rót vào cơ thể đơn bạc của Trần Kiến Tuyết ——
Linh lực bùng nổ và tạng phủ nổ tung chỉ còn cách một sợi chỉ, bị sức mạnh của Chân long gắt gao đông cứng lại.
“Trường, Ung!!!”
Giọng căm hận của Lệ Vô Hoan như khóc.
Trần Kiến Tuyết mỉm cười, trong nháy mắt ngắn ngủi bị đình chỉ ở khoảnh khắc sắp chết, nàng như ở giao điểm âm dương.
Nàng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
“Ta nói mà, đời này ta luôn cảm thấy, tâm hồn của ta thiếu hụt thứ gì đó…… hóa ra bị ngươi giấu đi.”
Đôi mắt đầy căm hận của Lệ Vô Hoan nhắm lại, linh lực rót vào chảy khắp kinh mạch của nàng, không ngừng phong ấn chắp vá linh mạch nổ tung của nàng.
Sau đó y bay vút lên, hướng về phía chân chân xa xăm vô tận.
—— Cốc Cửu Tư, hoặc, tiên sơn Phượng Hoàng.
Trong giới Càn Nguyên này, chỉ có hai nơi ấy có thể cứu được nàng.
Lòng bàn tay của Lệ Vô Hoan áp lên lồng ngực đã tan vỡ của nàng, không ngừng rót linh lực vào, y gần như điên cuồng: “Ta đã nói, ta muốn nàng ôm nỗi hận tuyệt vọng đau khổ, ta tuyệt đối không cho phép nàng chết dễ dàng như thế!”
Trần Kiến Tuyết chậm chạp, khó khăn nhấc đầu ngón tay lên, trước Lệ Vô Hoan hoàn toàn không thể rời tay khỏi tim nàng, nàng dùng hết chút linh lực còn sót lại trên đầu ngón tay của mình ——
“Vèo.”
Một đạo kiếm tấn bay về phía động phủ của Mộ Hàn Uyên.
“...... Chỉ vì đạo kiếm tấn này?” Con ngươi của Lệ Vô Hoan tràn ngập tơ máu, nhìn Trần Kiến Tuyết bằng ánh mắt như muốn lột da rút xương nàng.
Dẫu thế, hình bóng của hai người vẫn lao ra khỏi núi.
Tiếng chém giết ở sơn môn Càn Môn xa dần.
Trần Kiến Tuyết nhắm mắt lại trong lòng Lệ Vô Hoan.
“Ta cũng đã nói, kiếp này ta là ta, chứ không phải Trường Ung.”
“......”
Gió mạnh cuốn phăng mọi thứ ra phía sau.
Hình người quá chậm.
Vì thế, khi đi qua vân sơn nào đó, một trong hai bóng người chồng lên nhau ấy từ từ kéo dài.
Một tiếng long ngâm quán thiên triệt địa vang lên, long ảnh kim lân xé nát mây trên trời, mạnh mẽ bay vút lên bầu trời bao la, giữa vuốt rồng, ôm chặt một hình bóng yếu ớt sắp tan vỡ.
Trong bó hoa mà y tặng nàng, mỗi một đóa đều mọc ở bên cạnh mắt trận.
Hoặc là núi sâu, hoặc là rừng rậm, hoặc là thác nước, hoặc là đáy suối.
Nhưng Chân long đã không còn nhớ rõ.
Khi y phá trận hái hoa, điều y nghĩ đến là nụ cười ngượng ngùng khi nàng nhìn thấy hoa, hay là nước mắt tuyệt vọng thù hận khi nàng chết trong lòng y?
—
Bởi vì trước đã đã gây ra sóng to gió lớn trong ngoài Càn Môn, thậm chí là hai cõi Tiên Ma, nên Mộ Hàn Uyên không tham dự đại điển đạo lữ của Trần Kiến Tuyết và Lệ Vô Hoan, mà bế quan tự cấm trong động phủ Linh Phong.
Khi kiếm tấn của Trần Kiến Tuyết vừa bay đến, Mộ Hàn Uyên cũng vừa nhận được cảnh báo của các phe trong tông môn, lúc ấy hắn đang phi thân ra ngoài động phủ.
Kiếm tấn của Trần Kiến Tuyết chốc lát bay tới, kim quang như pha sắc máu lan rộng trước mắt.
【Lệ Vô Hoan là thượng cổ Chân long, liên thủ với Phù Ngọc Cung, hủy đại trận hộ sơn, muốn diệt Càn Môn. Kiếp nạn này khó tránh, mau mời tiểu sư thúc tổ về núi!】
Xuất hiện gần như cùng lúc với kiếm tấn này, là dẫn âm vang vọng dưới vòm trời, vang khắp mọi ngóc ngách bên trong sơn môn Càn Môn ——
“Tại hạ là Thái thượng trưởng lão của Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu đạo nhân. Tra ra đệ tử Mộ Hàn Uyên của Càn Môn xuất thân từ Ma Vực, sau này ắt là tai họa diệt thế, khiến sinh linh đồ thán như tiên đoán của gương Thiên Chiếu. Phù Ngọc Cung ta đứng đầu các tiên môn Tiên Vực, trừ ma vệ đạo, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng! Kẻ nhập bọn với ma, tuyệt đối không nhân nhượng!”
“Chuyến đi hôm nay, là ‘chiến dịch giết ma’!”
“Người của Càn Môn, từ trên xuống dưới, dù là trưởng lão hay đệ tử, người không thông đồng làm bậy với ma đầu, không bị xử tội, nếu có kẻ bao che, đồng tội luận xử!”
“Đệ tử Phù Ngọc Cung, theo ta vào Càn Môn, tìm Mộ Hàn Uyên, trảm ma vệ đạo!!”
“——!”
Bên trong sơn môn Càn Môn, tiếng chém giết nổi lên khắp nơi.
Nghe xong, lông mày của Mộ Hàn Uyên lạnh lùng nhíu lại, ánh mắt sâu như vực thẳm.
Bước chân vốn hướng về phía sơn môn dừng lại.
Kiếm tấn mà hắn gửi cho Vân Dao từ lâu, từ đầu đến cuối vẫn chưa nhận được hồi âm.
Nhưng Mộ Hàn Uyên không có vẻ gì là ngạc nhiên ——
Thiên phú của Bích Tiêu vốn chỉ có thể được xem là tầm thường trong số các tiên tài, mặc dù dựa vào đạo ma hợp tu để thành tựu Độ Kiếp cảnh — tầng cuối cùng dưới tiên nhân, nhờ thế mà không có địch thủ trong Tiên Vực, nhưng hiện tại Vân Dao cũng đã vào cùng cảnh giới, ông ta tuyệt đối không địch nổi Vân Dao.
Bây giờ nhìn lại, Lệ Vô Hoan lẻn vào Càn Môn đã lâu, tộc Phượng Hoàng và tộc Chân Long có quan hệ sâu xa từ thời thượng cổ, Vân Dao bị gọi đến tiên sơn Đông Hải, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của ba phe.
Chắc hẳn Vân Dao đã bị giữ chân ở tiên sơn Phượng Hoàng, với tu vi của nàng, ắt không có nguy hiểm gì.
Tai họa thật sự…… là hôm nay, Càn Môn.
Chỉ là trước khi dẫn âm hùng hồn vừa rồi đến Càn Môn, hắn cho rằng vì trước đó Bích Tiêu ám hại Mộ Cửu Thiên, sợ Vân Dao trả thù, cho nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng khi nghe câu cuối cùng, Mộ Hàn Uyên nhận ra mình sai rồi.
—— Mục đích của Phù Ngọc Cung, hoặc chính xác hơn là mục đích của Bích Tiêu, rõ ràng chính là hắn.
Chẳng trách lúc ở đạo trường Thiên Sơn của tiên minh, trước mặt các tiên môn, Bích Tiêu mặt dày muốn giữ hắn lại tiên minh để trừng phạt.
Đáng tiếc bị Tiêu Cửu Tư của cốc Cửu Tư nhúng tay vào, cản trở mục đích của đối phương.
Nhưng rốt cuộc tại sao Bích Tiêu cứ muốn đẩy hắn vào chỗ chết?
“Vụt ——”
Mộ Hàn Uyên đang suy nghĩ, bên ngoài Linh Phong, mấy đạo kiếm quang lướt qua bầu trời.
Chốc lát sau, vài đệ tử trưởng lão trên áo bào có vết thương do kiếm gây ra chật vật ngự kiếm đáp xuống, dẫn đầu chính là Chử Thiên Thần.
“Mộ Hàn Uyên!” Chử Thiên Thần vừa thấy Mộ Hàn Uyên, dường như giận không có chỗ phát tiết: “Ngươi đứng ở đây làm gì, sao không chạy trốn đi! Chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy Càn Môn chết hết?!”
Ngón tay đang nâng ngọc cầm bội sức bên thắt lưng thoáng dừng lại, hắn không chút kiêng dè nhìn thẳng vào Chử Thiên Thần: “Chử trưởng lão đến giết ta, hay là đến đuổi ta đi?”
“Nếu có thể giết được, ta đã giết ngươi từ lâu rồi.”
Chử Thiên Thần tức giận: “Ta theo lệnh của chưởng môn, đưa người rời khỏi sơn môn Càn Môn! Còn không mau ngự kiếm!”
Mộ Hàn Uyên không nhúc nhích: “Ta nhớ Chử trưởng lão luôn qua lại thân mật với Phù Ngọc Cung.”
“Bớt lắm lời, chuyện này đừng nói là Càn Môn, mà khắp Tiên Vực đều biết! Nếu ta muốn bẫy ngươi hại ngươi, ta sẽ đích thân đến sao? Sợ mình chưa đủ hiềm nghi à!?” Chử Thiên Thần tức đến mức muốn dùng ánh mắt rút xương của Mộ Hàn Uyên rồi gặm hai cái.
Phía sau, Hà Phượng Minh người đầy máu, vẻ mặt nhếch nhác ra mặt: “Hàn Uyên Tôn…… sư phụ của ta thật sự phụng lệnh của chưởng môn, muốn đưa ngài rời khỏi, trên đường đi ba vị sư huynh ngăn địch đã bị giết chết, nếu lời nói của sư phụ đắc tội ngài, xin ngài đừng so đo, mau theo bọn ta rời đi.”
“...... Được.”
Mộ Hàn Uyên hạ tay xuống, trường cầm ngọc bội tỏa ra hào quang, kiếm Long Ngâm nghênh gió xuất hiện.
Mấy người ngự kiếm bay lên, bay thẳng về phía sơn môn Càn Môn.
Hà Phượng Minh nhìn Mộ Hàn Uyên bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy mà sư huynh bằng lòng tin ta?”
“Không phải ta tin ngươi.” Mộ Hàn Uyên vô thức phản bác, dừng lại chốc lát, hắn nói: “Nếu tin nhầm người, chuyện này do ta kết thúc, còn tốt hơn liên lụy mọi người trong Càn Môn.”
“......”
Trong nơi tăm tối, Mộ Hàn Uyên nghe được tiếng nhạo báng trầm thấp đã lâu không nghe thấy của ma.
Phảng phất như đến từ bên trong cơ thể mình.
Câu này khiến Chử Thiên Thần đi phía trước ngoảnh đầu lại, ánh mắt phức tạp lạnh lẽo liếc hắn: “Trước đây ta vốn không ưa ngươi. Người khác nói ngươi là thánh nhân sâu sắc tốt tính, thất tình bất hiển, lục dục vô tương, thương xót muôn dân trăm họ, nhưng trong mắt ta, ngươi rõ ràng chính là kẻ máu lạnh thờ ơ, xem chúng sinh như sâu kiến, chẳng bao giờ đặt ai vào lòng.”
Nghe như thế, Hà Phượng Minh hơi lúng túng, lặng lẽ truyền âm: “Sư phụ, nếu người cứ nói như thế, Hàn Uyên Tôn sẽ càng không tin người.”
“Hắn còn là Hàn Uyên Tôn à! Ta cũng không cần hắn tin?!” Chử Thiên Thần bực bội nói, lập tức trừng mắt với Mộ Hàn Uyên: “Hôm nay ta thừa nhận, với những lời ngươi nói lúc nãy, dường như trước đây ta đã đánh giá sai về ngươi. Nhưng ta vẫn sẽ không tha thứ cho ngươi —— Nếu hôm ấy ngươi để ta đuổi ngươi ra khỏi Càn Môn, hôm nay sao Càn Môn có thể gặp họa?!”
Cuối cùng sắc mặt của Mộ Hàn Uyên cũng xuất hiện gợn sóng, hắn quay đầu nhìn Chử Thiên Thần: “Ông biết lý do Phù Ngọc Cung nhắm vào ta?”
“Tự ngươi không biết à?” Chử Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (*)!”
(*) Dân thường không có tội, nhưng vì sở hữu ngọc quý mà thân phận mình không xứng có được, khiến người khác thèm thuồng, ấy chính là tội.
“Hoài bích?” Mộ Hàn Uyên theo phản xạ muốn nhấc kiếm Long Ngâm lên, sau đó bèn phủ nhận khả năng này.
Dẫu kiếm Long Ngâm là thần kiếm lợi hại đến mất thì cũng chỉ là vũ khí sát phạt, chung quy không nằm trong con đường giúp người thành tiên, có được nó cũng chẳng thể ảnh hưởng được điều gì.
Trừ phi……
Giữa mái tóc đen tựa như mây trôi, ngọc trâm kim liên búi tóc hơi nhấp nháy.
Giọng của Chử Thiên Thần vẫn chưa dứt: “...... Hôm ấy ở hành cung Thiên Sơn, ta mới biết, Phù Ngọc Cung lập mưu muốn cướp linh bảo giấu trong người ngươi. Nếu giết một mình ngươi có thể bảo vệ Càn Môn ta muôn đời thái bình, dù mang tiếng xấu, ta cũng bằng lòng!”
Mộ Hàn Uyên định thần lại: “Nếu như thế, Chử trưởng lão cần gì đưa ta rời khỏi Càn Môn, ông cứ trực tiếp đưa ta đến Phù Ngọc Cung là được.”
“Ngươi nghĩ ta ngốc à?!”
Chử Thiên Thần nổi trận lôi đình, chỉ vào nơi bọn họ muốn đến.
“Ngươi nhìn tình hình hôm nay đi, rõ ràng Phù Ngọc Cung là chó cùng rứt chậu, không chết không thôi! Ngoài miệng bọn chúng nói lời dễ nghe, nhưng nếu chúng thật sự lấy được thứ chúng muốn từ ngươi, chuyện đầu tiên chúng làm chính là giết sạch Càn Môn, giết người diệt khẩu!!”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhìn về phía trước.
Sơn môn Càn Môn cách bọn họ càng lúc càng gần, càng lúc càng thấy rõ.
Phần lớn đệ tử Càn Môn tụ tập ở sơn môn, hoặc là kết trận, hoặc là cầm kiếm, chém giết chống đỡ. Trong tầm mắt, non xanh nước biếc nhuốm đầy sắc máu, vô số đệ tử mặc bào phục Càn Môn nằm khắp nơi, không rõ sống chết.
…… Hôm nay, người của Càn Môn, đều chết vì hắn.
Thức hải và linh phủ của Mộ Hàn Uyên xao động, tơ huyết sắc dữ tợn muốn trỗi dậy, nhưng lập tức bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
“Hạ kiếm!”
Chử Thiên Thần dẫn đầu thu hết cảnh tượng đệ tử chết thảm vào mắt, giọng khàn khàn đầy căm phẫn.
“Chưởng môn!”
“Vạn trưởng lão!”
“...... Sư huynh!”
Chử Thiên Thần và các đệ tử do ông ta dẫn theo đáp xuống đất, gia nhập chém giết, giữa đao quang huyết ảnh Trần Thanh Mộc người đầy vết kiếm thương, lớn tiếng dẫn âm: “Hàn Uyên, lại đây! Đến đằng sau ta, vào mắt trận!”
Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, lạnh lẽo trầm mặc nhìn Bích Tiêu đạo nhân giữa không trung.
Phía sau hắn, một cơn gió lạnh chợt chém đến, theo sau là tiếng kiếm va chạm chói tai.
Mộ Hàn Uyên quay đầu nhìn lại, hắn thấy một đệ tử mặc bào phục Càn Môn rút kiếm chặn kiếm quang sau lưng giúp hắn.
Đập vào mắt là một khuôn mặt đầy máu, Mộ Hàn Uyên mơ hồ có chút ấn tượng.
Vài ngày trước, khi thay trưởng lão giảng bài ở đỉnh Phụng Thiên, vị đệ tử nhập môn gần trăm năm này cũng ở mặt ở đó.
Chỉ là lúc đó vị sư đệ này xấu hổ khôn xiết, mặt mũi đỏ bừng, nói chuyện với hắn thì lắp ba lắp bắp, không giống như hôm nay người đầy máu, giữa ngực và bụng là một lỗ máu gớm ghiếc do lợi kiếm để lại.
“Hàn Uyên sư huynh,” Đệ tử kia lạc giọng: “...... Đi mau!”
“——”
Bên cạnh chấn động vù vù, kiếm Long Ngâm phẫn nộ khó kiểm soát bị Mộ Hàn Uyên giơ tay trấn áp.
Càn Môn dùng tính mạng của cả môn đặt cược vào sống chết của mình hắn, hắn càng không thể làm bừa theo ý mình.
Mộ Hàn Uyên nghiêng người, theo lời Trần Thanh Mộc đáp xuống sau lưng ông.
Một trận pháp kim quang được khởi động bằng máu chẳng biết từ lúc nào dần xuất hiện dưới vô số thi thể của đệ tử Càn Môn.
“Trận! Di! Sơn!”
Trên không, phát hiện linh lực dữ dội ở chỗ này, Bích Tiêu giận dữ, linh lực cực kỳ hung hãn đánh vào trận pháp.
“Ầm ——!!”
Linh lực như sông núi úp ngược lập tức khiến chưởng môn và các trưởng lão đang âm thầm khởi động trận Di Sơn thất linh bát lạc (*).
(*) Thất linh bát lạc (thành ngữ): mọi thứ tan vỡ và rối loạn.
Song, tuy ánh sáng của trận pháp yếu bớt, nhưng linh lực vẫn không dứt.
Một trưởng lão ngã xuống, lập tức có mấy đệ tử dũng cảm quên mình tiến lên, rót linh lực vào mắt trận.
Sắc mặt Bích Tiêu bỗng dưng biến đổi.
Trận Di Sơn là trận pháp thượng cổ, một khi hoàn thành, không ai có thể ngăn cản, đến khi đủ linh lực, khi ấy, mặc dù đệ tử Càn Môn chỉ còn một người còn sống, cũng có thể truyền tống Mộ Hàn Uyên đến nơi nào đó mà ông ta không thể tìm được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, không đủ để ông ta giết hết đệ tử Càn Môn.
“Hàn Uyên Tôn!” Bích Tiêu đột ngột dẫn âm: “Nếu ngươi bỏ đi, tức là trên dưới Càn Môn bao che cho ma đầu, trong ngày hôm nay, ta thề sẽ san bằng Càn Môn, giết sạch tất cả!”
“......”
Đứng trong mắt trận, đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên tàn bạo nhướng lên.
Phía trước hắn, Trần Thanh Mộc vung kiếm, giết một đệ tử Phù Ngọc Cung, sau đó bèn lau máu trên khóe miệng, lạc giọng bật cười căm hận ——
“Mộ Hàn Uyên, đừng nghe lão chó Bích Tiêu nói xằng nói bậy! Nếu hôm nay ngươi ở lại, sau khi lão ta đạt được mong muốn sẽ vẫn giết sạch Càn Môn ta! Ngươi sống sót ra ngoài, chiêu cáo thiên hạ, bảo sư phụ của ngươi báo thù cho Càn Môn —— Lăng trì lão chó này, tống lão xuống địa ngục, đệ tử Càn Môn ắt đợi để đẩy lão vào chảo dầu sôi lửa bỏng.”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại.
Trong thức hải vẫn là hình bóng Vân Dao trước khi rời khỏi Càn Môn.
Nàng đứng ngược sáng, trước khi ngự kiếm rời đi, lo lắng dặn dò hắn: [Dường như Phù Ngọc Cung có chấp niệm rất sâu nặng với ngươi, nếu gặp cường địch, không được hiếu chiến, phải mau chóng đến Đông Hải.]
[Vâng, sư tôn.]
“Hàn Uyên Tôn! Ta lấy tên tuổi Bích Tiêu thề với ngươi!” Trên bầu trời, Bích Tiêu thu tay lại, nhìn chằm chằm kim liên trâm ngọc búi tóc của Mộ Hàn Uyên, giọng không nóng không lạnh nhưng pha chút thâm độc: “Chỉ cần ngươi giao đồ ra, Bích Tiêu ta tuyệt đối không đả thương một người —— Nhưng nếu ngươi dám bỏ đi, ta ắt tàn sát cả nhà Càn Môn!”
Bích Tiêu vừa dứt lời, một tiếng rít giận dữ lạc giọng phóng lên trời.
“Chó má khốn nạn! Lão chó nhà ngươi đi chết đi!!”
“Chử trưởng lão!!”
“Sư phụ ——!!”
Xung quanh vang lên âm thanh kinh ngạc run rẩy.
Mộ Hàn Uyên chợt mở mắt ra.
Chử Thiên Thần dường như đã sử dụng bí pháp, cưỡng ép tăng tu vi lên Hợp Đạo đỉnh phong, một kiếm mang theo sức mạnh dời núi lấp biển.
Chỉ tiếc kiếm này chưa thành, đã bị nửa ống tay của Bích Tiêu chặn lại, một tầng máu thịt bị cạo đi.
Bích Tiêu đau đớn khàn giọng rít lên, nhớ đến nỗi nhục bị một kiếm của Vân Dao đánh trên đỉnh Thiên Sơn, đồng tử của ông ta đỏ bừng vì phẫn nộ: “Được, nếu ngươi muốn chết ——!”
Két.
Bích Tiêu bóp cổ Chử Thiên Thần đang mất sức lực vì cưỡng ép tăng tu vi, nhìn kinh lạc huyết quản của người nọ lần lượt vỡ ra, khuôn mặt bỏ bừng, sắp sửa bạo liệt, ông ta cười như ác quỷ khát máu, ma khí cuồn cuộn không che giấu nữa mà tuôn ra sau lưng ông ta ——
“Ta sẽ khiến cả nhà các ngươi chết không toàn thây.”
“Sư phụ!!!”
Bên cạnh trận Di Sơn, Hà Phượng Minh lạc giọng gào lên, nhưng không dám rời mắt trận nửa bước, mà liều mạng trút linh lực sắp cạn kiệt trong linh mạch vào trong trận pháp.
“...... Đủ rồi.”
Mộ Hàn Uyên lên tiếng.
Trên không, Bích Tiêu hai mắt đỏ ngầu sắp sửa bóp chết Chử Thiên Thần chợt dừng lại, ông ta từ từ cúi đầu, nhìn chính giữa trận Di Sơn sắp tràn ngập linh quang.
“Thả ông ấy ra, bảo mọi người dừng tay.”
“Mộ Hàn Uyên!!” Trần Thanh Mộc tức giận quay đầu lại: “Ngươi dám!?”
Bích Tiêu dường như sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười khằng khặc, buông tay ra, ném Chử Thiên Thần đã hôn mê xuống.
“Tốt, tốt, xem ra Hàn Uyên Tôn đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.”
“Dù ngươi tự sát! Ông ta cũng sẽ tàn sát Càn Môn!!” Trần Thanh Mộc gần như tức đến mức muốn xông vào trong trận.
“Đương nhiên ta biết.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, trường cầm bằng ngọc xuất hiện trước người hắn, ống tay áo dính không biết bao nhiêu máu của đệ tử Càn Môn phất qua trường cầm.
Tiếng đàn vang lên, nghịch chuyển trận pháp, trả linh lực quay về cơ thể của các trưởng lão đệ tử Càn Môn.
“Hàn Uyên Tôn!!!”
“Sư huynh, đừng ——!”
“....... Chạy mau!”
Tạp âm khắp sơn môn lọt vào tai, trong khoảnh khắc ấy, như cả trời đất bị hắn giẫm lên.
Trên trời.
Sắc mặt Bích Tiêu chợt kịch biến: “Không ổn ——”
“Ầm!!”
Tiếng sấm đáng sợ như xé nát bầu trời trong nháy mắt vang vọng khắp vòm trời rộng lớn của giới Càn Nguyên, hai cõi Tiên Ma gần như cùng lúc rung chuyển.
Đông Hải, tiên sơn Phượng Hoàng.
Trên nền đất cấm địa của tộc Phượng Hoàng, Vân Dao đang khoanh chân truyền linh lực vào tiên trận thượng cổ bỗng dưng mở mắt, sắc mặt tái nhợt.
“...... Không được.”
Nam Cương, cốc Cửu Tư.
Tiêu Cửu Tư phá quan, hình bóng như kiếm phóng ra ngoài: “Càn Môn xảy ra chuyện! Lập tức theo ta đến trợ giúp!”
Tây Vực, Phạn Thiên Tự.
Trong rừng trúc sau núi, ngón tay đang cầm cốc trà của đại hòa thượng khựng lại, thở dài: “Cuối cùng vẫn đến nước này.”
Giữa mi tâm của ông, kim quang của tháp Luân Hồi chợt lóe lên.
Giữa Tiên Vực, sơn môn Càn Môn.
Thiên lôi cuồng nộ như trời phạt giáng xuống.
Mọi người Càn Môn sớm đã bị linh lực rót ngược “ném” ra bốn phương tám hướng, nên may mắn tránh được cửu thiên lôi kiếp như diệt thế này.
Các trưởng lão và đệ tử Càn Môn người đầy thương tích ngơ ngác nhìn lên không trung.
Toàn bộ bầu trời quang đãng đã bị lôi vân nuốt chửng.
Mặt trời chói chang dường như đã bị sấm sét đen tím đánh tan, hoàn toàn biến mất.
Cả Tiên Vực khổng lồ chìm trong bóng tối.
“Muốn độ kiếp thì độ kiếp ngay…… Hai sư đồ này, đúng là biến thái như nhau……”
“Hôm tiểu sư thúc tổ nhập Độ Kiếp hình như không đáng sợ như vậy?”
“Ta cảm thấy, lôi kiếp này giống như trời phạt……”
“Chẳng lẽ Hàn Uyên sư huynh thật sự là ma đầu sao?”
“Bậy bạ!” Người đầu tiên lẩm bẩm sau khi đẩy người thứ hai lên phía trước: “Hàn Uyên Tôn vì bảo vệ chúng ta, cho nên mới cưỡng ép phá cảnh!”
Trong lôi kiếp vô tận.
Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại.
Chỉ có mình hắn nghe được, trong tiếng sấm ầm ầm, tiếng cười hưng phấn gần như điên cuồng và lạc giọng của ma.
【Vừa vào Độ Kiếp, thần hồn của ngươi sẽ bị ta thay thế. Ngươi vốn biết rõ —— ngươi biết rõ!!】
【Vì bọn họ, thế mà ngươi bằng lòng hiến tế chính mình?】
【Đúng là ngu xuẩn!?】
【Kẻ như ngươi, sao xứng trở thành ta?!】
“......”
Tiếng sấm nhỏ dần.
Thần hồn bị tách khỏi cơ thể, ngay cả năm giác quan cũng dần mất đi.
Cả người như rơi xuống vực sâu không đáy, biển mực dần gặm nhấm áo bào, cổ, khuôn mặt, cuối cùng hoàn toàn nhấn chìm hắn vào bóng tối.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhắm mắt, trong lòng nói khẽ.
【Không, ta và ngươi khác nhau.】
【Ta tuyệt đối không trở thành ngươi.】
“Két ——”
Tia lôi kiếp cuối cùng biến mất.
Trên không trung, “Mộ Hàn Uyên” chậm rãi mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.