Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1974: Đồ xấu xa, sao giờ anh mới tới!
Ss Tần
28/05/2024
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn.
Sở Y Thủy đứng cách đó hơn mười mét, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn anh.
“Cô Sở, sao cô lại ở đây?”
Sở Y Thủy bước nhanh tới, cười tươi như hoa: “Tôi đã gia nhập Luân Hồi Tông rồi, bây giờ là đệ tử của Luân Hồi Tông!”
“Hiện tại, chuẩn bị cùng trưởng lão của tông môn quay về, vừa hay bị đại hội Thiên Đan làm lỡ!”
Cô còn tưởng rằng, sau này sẽ rất khó gặp lại Diệp Bắc Minh, không ngờ nhanh như vậy đã gặp anh trên đảo Rùa.
Lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?
“Luân Hồi Tông?”
Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Luân Hồi Tông này có mối liên hệ đặc biệt gì với chủ Luân Hồi mà mình gặp trước đây không? Mấy sư tỷ nói anh sẽ trở thành Điện Chủ Luân Hồi, lại có mối liên quan như ra sao?
Trong khi Diệp Bắc Minh còn đang miên man suy nghĩ về những điều này.
Lục Thiêu đi tới nói: “Y Thủy, cậu ta là ai vậy?”
Sở Y Thủy giải thích: “Anh ấy là Diệp Bắc Minh, là một người bạn của tôi!”
“Vậy à!”
Lục Thiêu nửa tin nửa ngờ.
Hắn là một người giảo hoạt, đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt của Sở Y Thủy dành cho Diệp Bắc Minh có gì đó khác lạ.
Nhưng với thân phận Sở Y Thủy, Diệp Bắc Minh trước mắt chỉ là một cảnh giới Thần Quân nho nhỏ, hai người căn bản không phải người cùng một thế giới.
“Được rồi, Bảo lão đang đợi chúng ta kìa, nên quay về thôi!”
Lục Thiêu trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh, ánh mắt đưa tình nhìn về phía Sở Y Thủy.
“Anh Diệp, chúng tôi đi trước...”
Sở Y Thủy có chút quyến luyến không muốn rời đi.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, có điều tôi vẫn muốn cảm ơn tinh huyết của cô Sở, sau này nếu có việc gì cần, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Cái gì?
Thân thể Lục Thiêu run lên.
Thằng nhóc này có được tinh huyết của Sở Y Thủy?
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Một ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng Lục Thiêu, hắn ta đương nhiên biết, tinh huyết của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào.
Đó là vật định tình, là biểu hiện của tình yêu.
“Nhóc con, cậu và cô ta...”, lời hỏi tội của Lục Thiêu còn chưa nói xong.
“Anh Diệp!”
Một giọng nói kinh ngạc xen lẫn bất ngờ từ phía sau truyền tới, sau đó là bóng người lao qua.
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cơ thể yêu kiểu thơm ngát đã nhào vào lòng anh.
Đôi cánh tay như ngó sen vòng qua cổ anh, đôi chân dài không khách khí quấn quanh eo anh như thể xung quanh không có người nào vậy.
Vật mềm mại nào đó dính chặt vào ngực anh.
“Hu hu hu... cuối cùng cũng gặp được anh rồi, hu hu hu! Còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa, 100 năm rồi! Sao bây giờ anh mới tới!”
“Đồ đáng ghét! Đáng ghét!”
Cô gái cắn mạnh vào vai Diệp Bắc Minh.
Sở Y Thủy ngây ra: “Là cô ta?”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Sở Y Thủy, Lục Thiêu thiếu chút nữa cười thành tiếng: “Em quen cô ta à?”
“Ừm, hình như cô ta tên là Nghê Hoàng, ngày xưa có ở cùng với anh Diệp, sau đó lại biến mất một thời gian!”
Sở Y Thủy gật đầu.
Lục Thiêu có chút buồn bực, bên cạnh tên nhóc này sao lại toàn người đẹp nhỉ?
Nghê Hoàng có thân hình nóng bỏng, làn da trắng nõn nà.
Đôi chân dài có thể dùng kẹp chết người.
Nhưng dù có đẹp đến đâu, đương nhiên cũng không thể so sánh với Sở Y Thủy có thể Hỗn Độn được.
Sự nhiệt tình của Nghê Hoàng làm Diệp Bắc Minh có chút ngại ngùng: “Cô Nghê, đang là trên đường phố đấy!”
“Không!”
Nghê Hoàng vẫn ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào trong ngực hắn: “Anh có biết em đã trải qua 100 năm này như thế nào không? Anh Diệp, em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm!”
“Kể từ khi đi theo sư phụ, em ngày nào cũng nhớ đến anh, muốn được gặp mặt anh!”
“Đáng tiếc, em luôn không có cơ hội quay về... anh Diệp, em không muốn rời xa anh nữa đâu!”
Một lời tỏ tình trần trụi.
“Ha ha, thằng nhóc này tán gái có bài bản đấy, Y Thủy em tốt nhất nhìn rõ cậu ta đi!”
Lục Thiêu cười đểu nói.
Sở Y Thủy nghiến răng, cắn đôi môi đỏ mọng: “Không cần anh phải nhắc nhở!”
Quay người rời đi không một lời chào.
“Là cậu ta? Khó trách Hoàng nhi vội vã như vậy!”
Lại có một lão giả khác từ xa đi tới, cùng theo đó là một thiếu nữ duyên dáng.
Đó chính là Thiên Cơ lão nhân và Lục Linh Nhi, ánh mắt hai người đều có chút quỷ dị. Đôi mắt đẹp của Lục Linh Nhi càng là 3 phần ngạc nhiên 3 phần thất vọng.
“Sư phụ rõ ràng đã tiên đoán, anh ta sẽ là chồng tương lai của mình mà...”
“Hoàng nhi!”
Thiên Cơ lão nhân lên tiếng.
Nghê Hoàng vội vã buông Diệp Bắc Minh ra: “Sư phụ!”
Thiên Cơ lão nhân gật gầu, Lục Linh Nhi có chút oán trách: “Anh Diệp, đã lâu không gặp!”
“Lâu rồi không gặp!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đây chính là sư phụ của cô đúng không? Trước đây hình như có gặp mặt ở cuộc chiến Thiên Giai, còn chưa có dịp làm quen!”
Thiên Cơ lão nhân mỉm cười nói: “Ha ha ha, cậu Diệp có trí nhớ thật tốt”.
“Lão phu Thiên Cơ lão nhân, cậu Diệp đến đảo Rùa là muốn tham gia đại hội Thiên Đan sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đến tìm người!”
“Tìm người?”
Thiên Cơ lão nhân có chút nghi hoặc.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, lập tức lấy ra bức họa của thất sư tỷ và Lục sư tỷ ra: “Thiên Cơ tiền bối, cô Lục, Hoàng Nhi, các người có từng nhìn thấy hai người trong bức họa này không?”
“Đây là...”
Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh có chút thất vọng, lại lấy ra một bức hình khác, chính là bà lão đã đưa hai vị sư tỷ của mình đi.
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng lắc đầu, chỉ có đôi mắt của Thiên Cơ lão nhân khẽ run rẩy: “Cậu...lấy đâu ra bức chân dung này vậy?”
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nhìn Thiên Cơ lão nhân: “Thiên Cơ tiền bối, ông từng gặp qua người này ư?”
“Ừm!”
Thiên Cơ lão nhân cũng ngưng trọng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp cậu nói cho tôi biết trước, cậu gặp người này ở đâu?”
“Nếu không, lão phu không thể trả lời cậu được!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Thiên Cơ tiền bối, lẽ nào thân phận của người trong tranh này rất đáng sợ, đến ông cũng không dám đắc tội bà ta?”
Nhưng Thiên Cơ lão nhân lại lắc đầu: “Cậu Diệp, cậu vẫn là nói cho biết cậu gặp người này ở đâu đi!”
Diệp Bắc Minh không muốn lãng phí thời gian nữa.
Anh trực tiếp nói ra việc mình sưu hồn Tô Cuồng, mới biết được tất cả.
Thiên Cơ lão nhân nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Diệp, cậu nghe tôi khuyên một câu, đừng đi tìm hai người sư tỷ của cậu nữa”.
“Cho dù có tìm thấy, thì bà già này có lẽ là một sự tồn tại cao nhất của Luân Hồi Tông, cậu có thể làm gì được chứ?”
“Lại là Luân Hồi Tông?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Thiên Cơ lão nhân lại nói: “Cậu Diệp, người bị vị tiền bối đó đưa đi có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu!”
“Có điều, theo như cậu miêu tả, vị tiền bối kia tự mình lộ diện đưa họ đi, chứng tỏ bà ta rất coi trọng hai vị sư tỷ của cậu!”
“Nói không chừng đã thu làm đồ đệ rồi, cậu muốn đưa người ra khỏi Luân Hồi Tông, gần như là không thể”.
Diệp Bắc Minh không nói gì nữa.
Bất kể có khả năng hay không, sớm muộn gì anh cũng phải đến Luân Hồi Tông một chuyến.
Nếu như hai vị sư tỷ nguyện ý ở lại Luân Hồi Tông, anh cũng không còn gì để nói!
Nếu như không nguyện ý, ai cũng không thể ngăn cản anh đưa người đi được!
“Nhóc con, Hướng Ly Ly bên kia đang gặp phải rắc rối!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên vâng lên.
“Cái gì? Cô ấy đang ở đâu?”
“Cách cậu khoảng 2 con phố!”
Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía Hướng Ly Ly.
Khi anh đến nơi, phát hiện toàn bộ con đường đã bị lấp kín chật như nêm cối, một người phụ nữ trung niên đang kéo lấy cổ tay của Hướng Ly Ly: “Cô làm hỏng đan dược của chúng tôi, muốn đi à, không đơn giản vậy đâu!”
“Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ở lại đây làm con dâu tôi!”
“Hai là, bồi thường cho chúng tôi 10 vạn viên đá tinh thần, sau đó chặt cánh tay này của cô xuống!”
Sở Y Thủy đứng cách đó hơn mười mét, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn anh.
“Cô Sở, sao cô lại ở đây?”
Sở Y Thủy bước nhanh tới, cười tươi như hoa: “Tôi đã gia nhập Luân Hồi Tông rồi, bây giờ là đệ tử của Luân Hồi Tông!”
“Hiện tại, chuẩn bị cùng trưởng lão của tông môn quay về, vừa hay bị đại hội Thiên Đan làm lỡ!”
Cô còn tưởng rằng, sau này sẽ rất khó gặp lại Diệp Bắc Minh, không ngờ nhanh như vậy đã gặp anh trên đảo Rùa.
Lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?
“Luân Hồi Tông?”
Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Luân Hồi Tông này có mối liên hệ đặc biệt gì với chủ Luân Hồi mà mình gặp trước đây không? Mấy sư tỷ nói anh sẽ trở thành Điện Chủ Luân Hồi, lại có mối liên quan như ra sao?
Trong khi Diệp Bắc Minh còn đang miên man suy nghĩ về những điều này.
Lục Thiêu đi tới nói: “Y Thủy, cậu ta là ai vậy?”
Sở Y Thủy giải thích: “Anh ấy là Diệp Bắc Minh, là một người bạn của tôi!”
“Vậy à!”
Lục Thiêu nửa tin nửa ngờ.
Hắn là một người giảo hoạt, đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt của Sở Y Thủy dành cho Diệp Bắc Minh có gì đó khác lạ.
Nhưng với thân phận Sở Y Thủy, Diệp Bắc Minh trước mắt chỉ là một cảnh giới Thần Quân nho nhỏ, hai người căn bản không phải người cùng một thế giới.
“Được rồi, Bảo lão đang đợi chúng ta kìa, nên quay về thôi!”
Lục Thiêu trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh, ánh mắt đưa tình nhìn về phía Sở Y Thủy.
“Anh Diệp, chúng tôi đi trước...”
Sở Y Thủy có chút quyến luyến không muốn rời đi.
Diệp Bắc Minh cười: “Được, có điều tôi vẫn muốn cảm ơn tinh huyết của cô Sở, sau này nếu có việc gì cần, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Cái gì?
Thân thể Lục Thiêu run lên.
Thằng nhóc này có được tinh huyết của Sở Y Thủy?
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Một ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng Lục Thiêu, hắn ta đương nhiên biết, tinh huyết của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào.
Đó là vật định tình, là biểu hiện của tình yêu.
“Nhóc con, cậu và cô ta...”, lời hỏi tội của Lục Thiêu còn chưa nói xong.
“Anh Diệp!”
Một giọng nói kinh ngạc xen lẫn bất ngờ từ phía sau truyền tới, sau đó là bóng người lao qua.
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cơ thể yêu kiểu thơm ngát đã nhào vào lòng anh.
Đôi cánh tay như ngó sen vòng qua cổ anh, đôi chân dài không khách khí quấn quanh eo anh như thể xung quanh không có người nào vậy.
Vật mềm mại nào đó dính chặt vào ngực anh.
“Hu hu hu... cuối cùng cũng gặp được anh rồi, hu hu hu! Còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa, 100 năm rồi! Sao bây giờ anh mới tới!”
“Đồ đáng ghét! Đáng ghét!”
Cô gái cắn mạnh vào vai Diệp Bắc Minh.
Sở Y Thủy ngây ra: “Là cô ta?”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Sở Y Thủy, Lục Thiêu thiếu chút nữa cười thành tiếng: “Em quen cô ta à?”
“Ừm, hình như cô ta tên là Nghê Hoàng, ngày xưa có ở cùng với anh Diệp, sau đó lại biến mất một thời gian!”
Sở Y Thủy gật đầu.
Lục Thiêu có chút buồn bực, bên cạnh tên nhóc này sao lại toàn người đẹp nhỉ?
Nghê Hoàng có thân hình nóng bỏng, làn da trắng nõn nà.
Đôi chân dài có thể dùng kẹp chết người.
Nhưng dù có đẹp đến đâu, đương nhiên cũng không thể so sánh với Sở Y Thủy có thể Hỗn Độn được.
Sự nhiệt tình của Nghê Hoàng làm Diệp Bắc Minh có chút ngại ngùng: “Cô Nghê, đang là trên đường phố đấy!”
“Không!”
Nghê Hoàng vẫn ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào trong ngực hắn: “Anh có biết em đã trải qua 100 năm này như thế nào không? Anh Diệp, em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm!”
“Kể từ khi đi theo sư phụ, em ngày nào cũng nhớ đến anh, muốn được gặp mặt anh!”
“Đáng tiếc, em luôn không có cơ hội quay về... anh Diệp, em không muốn rời xa anh nữa đâu!”
Một lời tỏ tình trần trụi.
“Ha ha, thằng nhóc này tán gái có bài bản đấy, Y Thủy em tốt nhất nhìn rõ cậu ta đi!”
Lục Thiêu cười đểu nói.
Sở Y Thủy nghiến răng, cắn đôi môi đỏ mọng: “Không cần anh phải nhắc nhở!”
Quay người rời đi không một lời chào.
“Là cậu ta? Khó trách Hoàng nhi vội vã như vậy!”
Lại có một lão giả khác từ xa đi tới, cùng theo đó là một thiếu nữ duyên dáng.
Đó chính là Thiên Cơ lão nhân và Lục Linh Nhi, ánh mắt hai người đều có chút quỷ dị. Đôi mắt đẹp của Lục Linh Nhi càng là 3 phần ngạc nhiên 3 phần thất vọng.
“Sư phụ rõ ràng đã tiên đoán, anh ta sẽ là chồng tương lai của mình mà...”
“Hoàng nhi!”
Thiên Cơ lão nhân lên tiếng.
Nghê Hoàng vội vã buông Diệp Bắc Minh ra: “Sư phụ!”
Thiên Cơ lão nhân gật gầu, Lục Linh Nhi có chút oán trách: “Anh Diệp, đã lâu không gặp!”
“Lâu rồi không gặp!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đây chính là sư phụ của cô đúng không? Trước đây hình như có gặp mặt ở cuộc chiến Thiên Giai, còn chưa có dịp làm quen!”
Thiên Cơ lão nhân mỉm cười nói: “Ha ha ha, cậu Diệp có trí nhớ thật tốt”.
“Lão phu Thiên Cơ lão nhân, cậu Diệp đến đảo Rùa là muốn tham gia đại hội Thiên Đan sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đến tìm người!”
“Tìm người?”
Thiên Cơ lão nhân có chút nghi hoặc.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, lập tức lấy ra bức họa của thất sư tỷ và Lục sư tỷ ra: “Thiên Cơ tiền bối, cô Lục, Hoàng Nhi, các người có từng nhìn thấy hai người trong bức họa này không?”
“Đây là...”
Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh có chút thất vọng, lại lấy ra một bức hình khác, chính là bà lão đã đưa hai vị sư tỷ của mình đi.
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng lắc đầu, chỉ có đôi mắt của Thiên Cơ lão nhân khẽ run rẩy: “Cậu...lấy đâu ra bức chân dung này vậy?”
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nhìn Thiên Cơ lão nhân: “Thiên Cơ tiền bối, ông từng gặp qua người này ư?”
“Ừm!”
Thiên Cơ lão nhân cũng ngưng trọng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp cậu nói cho tôi biết trước, cậu gặp người này ở đâu?”
“Nếu không, lão phu không thể trả lời cậu được!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Thiên Cơ tiền bối, lẽ nào thân phận của người trong tranh này rất đáng sợ, đến ông cũng không dám đắc tội bà ta?”
Nhưng Thiên Cơ lão nhân lại lắc đầu: “Cậu Diệp, cậu vẫn là nói cho biết cậu gặp người này ở đâu đi!”
Diệp Bắc Minh không muốn lãng phí thời gian nữa.
Anh trực tiếp nói ra việc mình sưu hồn Tô Cuồng, mới biết được tất cả.
Thiên Cơ lão nhân nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Diệp, cậu nghe tôi khuyên một câu, đừng đi tìm hai người sư tỷ của cậu nữa”.
“Cho dù có tìm thấy, thì bà già này có lẽ là một sự tồn tại cao nhất của Luân Hồi Tông, cậu có thể làm gì được chứ?”
“Lại là Luân Hồi Tông?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Thiên Cơ lão nhân lại nói: “Cậu Diệp, người bị vị tiền bối đó đưa đi có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu!”
“Có điều, theo như cậu miêu tả, vị tiền bối kia tự mình lộ diện đưa họ đi, chứng tỏ bà ta rất coi trọng hai vị sư tỷ của cậu!”
“Nói không chừng đã thu làm đồ đệ rồi, cậu muốn đưa người ra khỏi Luân Hồi Tông, gần như là không thể”.
Diệp Bắc Minh không nói gì nữa.
Bất kể có khả năng hay không, sớm muộn gì anh cũng phải đến Luân Hồi Tông một chuyến.
Nếu như hai vị sư tỷ nguyện ý ở lại Luân Hồi Tông, anh cũng không còn gì để nói!
Nếu như không nguyện ý, ai cũng không thể ngăn cản anh đưa người đi được!
“Nhóc con, Hướng Ly Ly bên kia đang gặp phải rắc rối!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên vâng lên.
“Cái gì? Cô ấy đang ở đâu?”
“Cách cậu khoảng 2 con phố!”
Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía Hướng Ly Ly.
Khi anh đến nơi, phát hiện toàn bộ con đường đã bị lấp kín chật như nêm cối, một người phụ nữ trung niên đang kéo lấy cổ tay của Hướng Ly Ly: “Cô làm hỏng đan dược của chúng tôi, muốn đi à, không đơn giản vậy đâu!”
“Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ở lại đây làm con dâu tôi!”
“Hai là, bồi thường cho chúng tôi 10 vạn viên đá tinh thần, sau đó chặt cánh tay này của cô xuống!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.