Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1993: Dưới bia mộ này, Vua thời gian

Ss Tần

10/06/2024

Hỗn Độn Bắc Hải, sâu trong gia tộc Tử Kim Hoa.

Uông Hoàn Vũ thảm hại nằm trên đất, trong mắt vằn lên tơ máu đỏ ngầu, căm hận gào lên: “Ông nội, Lục gia gia chết oan uổng quá!”

“Thằng súc sinh đó rõ ràng không phải là đối thủ của Lục gia gia, chỉ một chiêu Lục gia gia đã khiến hắn ta bị trong thương, nhưng tiểu súc sinh này lại lĩnh ngộ được một loại lĩnh vực phép tắc!”

“Trong lĩnh vực phép tắc của hắn ta, dù có bị thương thế nào, cũng có thể lập tức hồi phục!”

“Lục gia gia chính là bị nó giết chết!”

Uông Hoàn Vũ càng nói càng giận dữ: “Còn đó đại quân triệu người nữa, đều là hạt giống tốt của gia tộc Tử Kim Hoa chúng ta!”

“Bọn họ chết oan uổng quá! Các ông nội, nhất định phải làm chủ cho cháu, báo thù cho Lục gia gia!”

Đại điện một mảnh yên tĩnh.

Vài đạo thân ảnh đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương: “Thương thế hồi phục vô hạn?”

“Đại quân hàng triệu người cũng không giết được tên này? Đến lão Lục cũng bị chết trong tay hắn ta?”

“Hồi phục vô hạn... thời gian quay lại... đợi đã, trừ phi là phép tắc thời gian, lĩnh vực luân hồi?”

Lời này vừa nói ra.

Những người khác sững sờ tại chỗ.

“Mẹ kiếp! Phép tắc thời gian. Nhất định là phép tắc thời gian!”

“Ngoại trừ phép tắc thời gian, quay ngược thời gian vô hạn, thằng nhóc này sao có thể làm được tất cả chứ?”

Đám người thở dốc, ánh mắt già nua bỗng chốc sáng lên đầy hưng phấn.

“Cơ hội của gia tộc Tử Kim Hoa đến rồi! Dùng toàn lực đưa Diệp Bắc Minh về gia tộc Tử Kim Hoa!”

“Nếu thật sự không làm được, vậy liền khiến hắn chết hẳn!”

“Người này, nhất định không thể rơi vào tay Luân Hồi Tông!”

...

Diệp Bắc Minh đương nhiên không biết chuyện đạo đài Luân Hồi của mình đã bại lộ.

Lúc này.

Thiên Cơ lão nhân đã đưa anh đến trước một sơn môn nổ nát.

Sơn môn cao vạn trượng chỉ còn lại nền đất, quảng trường tông môn dài vô tận cỏ dại mọc um tùm.

Trong cung điện sụp đổ ở phía xa, chỉ sót lại những bậc thang bằng ngọc bị phong hóa.

Nhìn qua đám tàn tích này, có thể tưởng tượng được nơi này trước đây thịnh vượng thế nào, đáng tiếc là mọi thứ đã bị phá hủy.

“Sư phụ, đây là đâu?”

Diệp Bắc Minh nhìn quanh.

Trong mắt Thiên Cơ lão nhân long lanh nước mắt, khóe mắt có chút ươn ướt: “Đồ nhi, đây là Thiên Cơ Môn trước đây!”

“Cái gì? Nơi đây chính là Thiên Cơ Môn?”

Không chỉ Diệp Bắc Minh.

Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng cũng bị sốc.

Hai người bọn họ đều là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, đương nhiên cũng là đệ tử của Thiên Cơ Môn.

Nhìn thấy Thiên Cơ Môn chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn, trong lòng ai nấy đều có chút lạc lõng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “ Sư phụ, người đưa con đến Thiên Cơ Môn làm gì?”

“Lẽ nào người định hồi sinh Thiên Cơ Môn? Khôi phục lại vinh quang trước đây của Thiên Cơ Môn ư?”

Thiên Cơ lão nhân thở dài lắc đầu: “Thiên Cơ Môn tàn lụi, điều này đã được các đời tổ tiên trước đây đoán được!”

“Mười vạn năm trước, sau khi ta bị sư phụ của mình đuổi khỏi Thiên Cơ Môn, bảo ta không bao giờ được quay lại nữa, nói Thiên Cơ Môn diệt vong là điều tất yếu của lịch sử!”

“Vi sư đưa con đến đây, cũng không phải là để hồi sinh Thiên Cơ Môn!”

Diệp Bắc Minh càng nghi hoặc hơn: “Vậy ý của sư phụ là?”

Thiên Cơ lão nhân nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, Thiên Cơ Môn am hiểu bói toán, có thể dự đoán trước tương lai!”

“Ta nghe cô Hướng nói, con vẫn luôn tìm cha mẹ và mấy vị hồng nhan tri kỷ của mình đúng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.



Anh đến biển Hỗn Độn, chính là để tìm cha mẹ và các sư tỷ.

“Biển Hỗn Độn có mấy vạn mặt cắt, mỗi mặt cắt lại có vô số lục địa!”

Thiên Cơ lão nhân nhìn Diệp Bắc Minh: “Nếu như con cứ đi tìm như vậy, e rằng đời này cũng không thể gặp lại bọn họ!”

“Nếu con có thể học được thuật Thôi Diễn của Thiên Cơ Môn, nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của bọn họ!”

Nghe xong lời nói của Thiên Cơ lão nhân.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, đến ông cũng không tìm được tin tức cuả cha mẹ tôi, thuật Thôi Diễn thật sự có thể sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Càn khôn vô cực của bổn tháp, nguyên lý theo dõi vạn dặm là phép tắc thông suốt với vạn giới!”

“Nói đơn giản hơn chính là, quét qua tất cả các mặt cắt vũ trụ một lần!”

“Nếu như có tin tức về cha mẹ cậu, có thể lập tức cảm nhận được!”

“Đồng thời, nếu hơi thở của bọn họ bị chặn bởi pháp trận hoặc bí cảnh, di tích và những thứ tương tự, bổn tháp đương nhiên sẽ không thể tìm thấy!”

“Thuật Thôi Diễn thì lại khác...”

“Khác thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút ngạc nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thuật Thiên Cơ, thực chất là một loại dự đoán!”

“Không có bất kỳ cứ chứng cứ gì, nhưng lại có một cỗ năng lực thần bí có thể đoán trước được một vài chuyện!”

“Cho dù là bổn Tháp, cũng không thể giải thích được đạo lý trong đó!”

Diệp Bắc Minh thật sự kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục không hiểu một chuyện gì đó.

“Đồ nhi, đừng ngây ra nữa, đi theo ta!”

Giọng nói của Thiên Cơ lão nhân vang lên.

Dẫn theo ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng leo lên bậc thang ngọc của đại điện đổ nát.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi theo.

Thiên Cơ lão nhân có chút cảm khái mà thở dài: “Vi sư đã rời khỏi tông môn 10 vạn năm, không ngờ khi quay lại, nơi đây chỉ còn một mảnh hoang tàn!”

“Sư phụ, người bao nhiêu tuổi ạ?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Thiên Cơ lão nhân lộ ra nụ cười nhân từ: “Vi sư năm nay 13 vạn 9 nghìn 771 tuổi!”

“Vãi...”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Thiên Cơ lão nhân liếc nhìn tàn tích của Thiên Cơ Môn: “Được rồi đồ nhi, con thử cảm giác sự tồn tại của toàn bộ Thiên Cơ Môn, xem có lĩnh ngộ gì không!”

Vừa nói.

Ánh mắt rơi trên ba người Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng và Hướng Ly Ly.

“Mọi người cũng thử xem, nếu có lĩnh ngộ, thì đó là tạo hóa của các người!”

Nói xong, bèn tìm một hòn đá khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, dường như tất cả không liên quan đến mình vậy.

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: “Sư phụ, người đây là không quản nữa à?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Thiên Cơ lão nhân phun ra một câu, thật sự không để ý đến Diệp Bắc Minh nữa.

Mấy người đã đi vòng quanh Thiên Cơ Môn mấy vòng rồi.

Sơn môn.

Quảng trường tông môn.

Đại điện tông môn.

Cấm địa tông môn.

Không có ngoại lệ, tất cả đều hóa thành hư vô, không còn thứ gì tồn tại.

“Anh Diệp, anh có cảm ngộ gì không?”, Nghê Hoàng hỏi.



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có thu hoạch gì!”

Lục Linh Nhi nói: “Sư phụ rốt cuộc có ý gì? Cũng không tiết lộ chút gì hết!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, trong lòng không khỏi sầu não.

“Ha ha ha, nhóc con, thiên phú của cậu không mạnh như tôi tưởng nhỉ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thành tiếng: “Xem ra thiên phú yêu nghiệt mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo, phải thất bại ở Thiên Cơ Môn này rồi!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Có gì mà phải cười trên nỗi đau của người khác chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “He he! Nhìn thấy cậu chịu thiệt, bổn tháp vui không tả được!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt.

Học theo bộ dạng của Thiên Cơ lão nhân, Diệp Bắc Minh cũng tìm một hòn đá, ngồi xuống và nhắm mắt lại.

“Nhóc con, có chuyện gì à!”

Đột nhiên.

Một giọng nói khác vang lên trong tâm trí Diệp Bắc Minh.

Đến từ nghĩa địa Hỗn Độn.

“Hoàng Đế tiền bối!”

Bằng một ý nghĩ, thần hồn Diệp Bắc Minh đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.

Trong cả một mảnh bia mộ u tối, có một ngôi mộ tỏa sáng lấp lánh, một linh hồn xuất hiện từ trong bia mộ.

Chính là Hiên Viên Hoàng Đế!

“Tiền bối, đã lâu không gặp! Tôi còn tưởng ông thật sự đã ngủ say rồi chứ!”

“Ha ha ha ha!”

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Năng lượng trong nghĩa địa Hỗn Độn này của cậu càng ngày càng thuần khiết, sau khi ngủ say trăm năm, ta cảm thấy thần hồn ổn định hơn rất nhiều!”

Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra.

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế, quả thực đã vững chắc hơn không ít.

Trước đây nhìn vẫn trong suốt, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.

Diệp Bắc Minh chúc mừng vài câu: “Chúc mừng tiền bối, có điều ông ngủ một giấc này, cũng quá lâu rồi!”

“Nhìn cậu có vẻ buồn bực, hay là gặp phải chuyện gì khó khăn rồi?”

Diệp Bắc Minh không giấu giếm, đem chuyện của Thiên Cơ Môn giải thích một lượt.

Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Thuật Thiên Cơ? Đây không phải là một loại của phép tắc thời gian à?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thuật Thiên Cơ chính là một loại của phép tắc thời gian ư?”

Hiên Viên Hoàng Đế gật đầu: “Đương nhiên rồi, phép tắc thời gian chia làm hai loại!”

“Thứ nhất là Luân Hồi, thứ hai là Thiên Cơ!”

“Luân Hồi đại diện cho quá khứ, Thiên Cơ đại diện cho tương lai!”

“Hai cái hợp làm một, hiểu được quá khứ tương lai, chính là phép tắc thời gian!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, kinh ngạc nói: “Hoàng Đế tiền bối, xin hãy cho tôi một chút lời khuyên!”

“Ta không hiểu những điều này, có điều có người hiểu, cậu có thể đi hỏi ông ta”, Hiên Viên Hoàng Đế nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Được! Tiền bối, không biết người này đang ở đâu?”

“Đây!”

Hiên Viên Hoàng Đế chỉ về một hướng nào đó.

Nhìn về hướng đó, Diệp Bắc Minh cau mày, sững sờ tại chỗ, vậy mà lại là một bia mộ u tối.

Cũng là trong khu vực nghĩa địa Hỗn Độn, nơi duy nhất mà anh không thể nào đến gần.

Nơi đó có chín tấm bia mộ, một trong số đó chính là Hiên Viên Hoàng Đế.

Tám ngôi mộ khác, Diệp Bắc Minh chưa hề nhìn kĩ, lẽ nào còn có thần hồn đang ngủ say trong đó: “Tiền bối, chẳng lẽ...”

“Đúng vậy!”

Hiên Viên Hoàng Đế dường như biết được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh: “Ở dưới tấm bia mộ này, chính là Vua thời gian!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook