Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 445: Long Đế khiếp sợ
Ss Tần
08/06/2023
Long Đế nhìn Diệp Bắc Minh rất có thâm ý: "Dù sao, một đứa nhỏ có thiên phú nghịch thiên cần có rất nhiều chất dinh dưỡng!"
"Ý gì?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
"Tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao?"
Long Đế bó tay: "Người khiến mẹ cậu bị thương nặng là một người hoàn toàn khác".
"Lúc bà ấy quay về địa bàn Côn Luân thì sớm đã bị thương".
"Nếu không thì, đám người bình thường rác rưởi kia làm sao có tư cách đuổi giết mẹ cậu?"
Diệp Bắc Minh im lặng.
...
Một lát sau
Anh mở lời: "Ông nói là, mẹ tôi bị thương ở nơi khác".
"Bà ấy quay trở lại địa bàn Côn Luân có lẽ là để tránh né kẻ thù, thuận tiện nghỉ ngơi chữa trị vết thương?"
Long Đế gật đầu: "Là ý này".
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.
Nếu theo như những gì Long Đế nói, mẹ anh trở về từ chỗ nào?
Năm đó, bà ấy lại đi đâu?
Có lẽ tất cả những thứ ấy, chỉ có nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân mới biết được.
Xem ra anh phải đi nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân một chuyến!
"Bố tôi thì sao?"
Diệp Bắc Minh hỏi lại.
Long Đế trả lời: "Tôi nghe mẹ cậu nhắc đến, ông ấy là một vị cường giả đỉnh cao".
"Có lẽ không phải người của địa bàn Côn Luân, mà ở một thế giới cao cấp hơn!"
Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại: "Thế giới cao cấp hơn?"
Dựa vào mấy chữ không đến nơi đến chốn này thì tìm thế nào được?
Manh mối trực tiếp đứt gãy?
Một khoảng lặng kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Giọng Long Đế truyền đến: "Nhóc, hay trước tiên mang tàn hồn của tôi rời đi đã".
"Phía dưới hài cốt của tôi có Long Đế Quyết hoàn chỉnh".
Suy nghĩ Diệp Bắc Minh bị kéo về hiện thực: "Mang ông rời đi như thế nào?"
Long Đế mở miệng: "Tôi cần một chỗ có thể để tàn hồn ở nhờ".
"Có thể là một đồ vật, hoặc một vật chứa".
"Đương nhiên, không thể là phế liệu, nhất định phải mang theo khí vận!"
Diệp Bắc Minh khẽ động.
Khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long!
Long Đế giật mình kêu lên, tàn hồn nhanh chóng trốn xa, tức giận nói: "Thằng nhóc kia, cậu muốn giết tôi?"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Nếu mà tôi muốn giết ông thì đã ra tay lâu rồi".
"Tôi muốn để tàn hồn của ông ở nhờ trong thân kiếm Đoạn Long!"
"Phù!"
Long Đế thở phào, tàn hồn bay trở về: "Nếu không phải muốn giết tôi thì đừng có tự dưng cầm thanh kiếm này ra!"
"Thanh kiếm này quá kinh khủng, nếu tàn hồn của tôi mà đụng phải nó sẽ lập tức tan thành mây khói".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Có thể để ông ta ở nhờ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể đoạt xá ngược lại tôi không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Yên tâm, không có vấn đề này".
"Thu tàn hồn ông ta vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tương đương với việc nắm mạng sống của ông ta trong tay!"
"Chỉ cần cậu muốn, hoàn toàn có thể làm ông ta biến mất!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh lập lòe.
Nói thẳng ra biện pháp này.
Lần này đến lượt Long Đế im lặng.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới nói: "Nhóc, cậu quả nhiên đã trói định với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Hầy, cái tháp này quả thực được trời ưu ái".
"Đáng tiếc, nếu năm đó tôi vững vàng hơn chút, có lẽ hiện tại đã sớm đứng trên đỉnh vũ trụ nhờ vào vật này!"
Một giây sau.
Tàn hồn Long Đế hít sâu một hơi, như thể đã ra quyết định gì đó: "Trước khi tôi quyết định, tôi muốn hỏi một câu, cậu và tháp Càn Khôn Trấn Ngục ký điều ước gì?"
"Điều ước chủ tớ!"
Diệp Bắc Minh trả lời.
Tàn hồn Long Đế mỉm cười: "Giống tôi năm đó, xem ra cậu cũng khó trốn khỏi sự thật bị tháp nô lệ".
"Ông đang nói gì?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tôi là chủ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục là tớ!"
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế ngây người, con ngươi kịch liệt co rút, gào thét như gặp quỷ: "Không thể nào!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhận cậu làm chủ nhân?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Long Đế không thể tiếp thu đây là sự thật.
Diệp Bắc Minh lười giải thích.
Trực tiếp thu tàn hồn Long Đế vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Long Đế không thể không tin tưởng sự thật này: "Cậu mở được mấy tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Trước mắt tôi đã mở được sáu tầng, còn ba tầng 7, 8, 9 cũng có thể mở, nhưng tôi không rảnh đi lên".
Dời hài cốt Long Đế đi.
Quả nhiên thấy một bản Long Đế Quyết hoàn chỉnh.
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế lần nữa ngây người: "Mẹ nó, làm sao có thể!"
"Cậu mới tu vi Võ Tôn sơ kỳ, sao có thể mở được chín tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Lúc đầu, tôi tăng một cảnh giới lớn mới có tư cách mở một lần!"
Lúc này, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Long Đế, không có gì là không có khả năng".
"Thiên phú của người ta mạnh hơn ông, một cảnh giới lớn ông mới có tư cách mở ra một lần".
"Diệp Bắc Minh là một cảnh giới nhỏ mở ra một lần!"
Tàn hồn Long Đế sững sờ.
Khóe miệng không ngừng co giật!
Mẹ nó người so người tức chết người!
Ông ta ghen tỵ đến đỏ mắt.
Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Diệp Bắc Minh đã bắt đầu nhắm mắt thấu hiểu Long Đế Quyết.
Long Đế Quyết có tổng cộng chín tầng.
Mẹ anh chỉ để lại một nửa, một nửa còn lại cần bổ sung hoàn chỉnh.
Giờ cả chín tầng đã rơi vào tay anh!
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, ý thức trực tiếp vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Hình nộm, ra!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Đến đánh với tao một trận chiến sinh tử!"
"Vâng, chủ nhân!"
Hình nộm không hề do dự, lao tới như tia chớp!
Phụt!
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực xuất hiện một lỗ thủng kinh người.
Anh bị hình nộm nháy mắt giết chết!
Tàn hồn Long Đế sững lại: "Đây là có chuyện gì? Cậu... Cậu ta chết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt giải thích: "Đây là hình nộm, có thực lực võ đạo giống như đúc ký chủ".
"Ký chủ có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử cùng nó, nhưng mỗi lần tử vong đều có thể sống lại trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục".
"Đụ mẹ!"
Long Đế lần nữa chửi thề: "Tháp Trấn Ngục, ông xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước tôi với ông trói định với nhau, vì sao không có những thứ này?"
"Ông không đủ tư cách".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt đáp.
Tàn hồn Long Đế im lặng.
Bị thương rất nặng!
Tàn hồn Long Đế còn khiếp sợ phát hiện, sau khi bị hình nộm chém giết mấy chục lần.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh có thể áp chế ngược lại hình nộm!
Đồng thời.
Anh gần như đã dung hợp và thấu hiểu toàn bộ Long Đế Quyết.
"Ý gì?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
"Tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao?"
Long Đế bó tay: "Người khiến mẹ cậu bị thương nặng là một người hoàn toàn khác".
"Lúc bà ấy quay về địa bàn Côn Luân thì sớm đã bị thương".
"Nếu không thì, đám người bình thường rác rưởi kia làm sao có tư cách đuổi giết mẹ cậu?"
Diệp Bắc Minh im lặng.
...
Một lát sau
Anh mở lời: "Ông nói là, mẹ tôi bị thương ở nơi khác".
"Bà ấy quay trở lại địa bàn Côn Luân có lẽ là để tránh né kẻ thù, thuận tiện nghỉ ngơi chữa trị vết thương?"
Long Đế gật đầu: "Là ý này".
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.
Nếu theo như những gì Long Đế nói, mẹ anh trở về từ chỗ nào?
Năm đó, bà ấy lại đi đâu?
Có lẽ tất cả những thứ ấy, chỉ có nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân mới biết được.
Xem ra anh phải đi nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân một chuyến!
"Bố tôi thì sao?"
Diệp Bắc Minh hỏi lại.
Long Đế trả lời: "Tôi nghe mẹ cậu nhắc đến, ông ấy là một vị cường giả đỉnh cao".
"Có lẽ không phải người của địa bàn Côn Luân, mà ở một thế giới cao cấp hơn!"
Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại: "Thế giới cao cấp hơn?"
Dựa vào mấy chữ không đến nơi đến chốn này thì tìm thế nào được?
Manh mối trực tiếp đứt gãy?
Một khoảng lặng kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Giọng Long Đế truyền đến: "Nhóc, hay trước tiên mang tàn hồn của tôi rời đi đã".
"Phía dưới hài cốt của tôi có Long Đế Quyết hoàn chỉnh".
Suy nghĩ Diệp Bắc Minh bị kéo về hiện thực: "Mang ông rời đi như thế nào?"
Long Đế mở miệng: "Tôi cần một chỗ có thể để tàn hồn ở nhờ".
"Có thể là một đồ vật, hoặc một vật chứa".
"Đương nhiên, không thể là phế liệu, nhất định phải mang theo khí vận!"
Diệp Bắc Minh khẽ động.
Khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long!
Long Đế giật mình kêu lên, tàn hồn nhanh chóng trốn xa, tức giận nói: "Thằng nhóc kia, cậu muốn giết tôi?"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Nếu mà tôi muốn giết ông thì đã ra tay lâu rồi".
"Tôi muốn để tàn hồn của ông ở nhờ trong thân kiếm Đoạn Long!"
"Phù!"
Long Đế thở phào, tàn hồn bay trở về: "Nếu không phải muốn giết tôi thì đừng có tự dưng cầm thanh kiếm này ra!"
"Thanh kiếm này quá kinh khủng, nếu tàn hồn của tôi mà đụng phải nó sẽ lập tức tan thành mây khói".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Có thể để ông ta ở nhờ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể đoạt xá ngược lại tôi không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Yên tâm, không có vấn đề này".
"Thu tàn hồn ông ta vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tương đương với việc nắm mạng sống của ông ta trong tay!"
"Chỉ cần cậu muốn, hoàn toàn có thể làm ông ta biến mất!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh lập lòe.
Nói thẳng ra biện pháp này.
Lần này đến lượt Long Đế im lặng.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới nói: "Nhóc, cậu quả nhiên đã trói định với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Hầy, cái tháp này quả thực được trời ưu ái".
"Đáng tiếc, nếu năm đó tôi vững vàng hơn chút, có lẽ hiện tại đã sớm đứng trên đỉnh vũ trụ nhờ vào vật này!"
Một giây sau.
Tàn hồn Long Đế hít sâu một hơi, như thể đã ra quyết định gì đó: "Trước khi tôi quyết định, tôi muốn hỏi một câu, cậu và tháp Càn Khôn Trấn Ngục ký điều ước gì?"
"Điều ước chủ tớ!"
Diệp Bắc Minh trả lời.
Tàn hồn Long Đế mỉm cười: "Giống tôi năm đó, xem ra cậu cũng khó trốn khỏi sự thật bị tháp nô lệ".
"Ông đang nói gì?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tôi là chủ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục là tớ!"
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế ngây người, con ngươi kịch liệt co rút, gào thét như gặp quỷ: "Không thể nào!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhận cậu làm chủ nhân?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Long Đế không thể tiếp thu đây là sự thật.
Diệp Bắc Minh lười giải thích.
Trực tiếp thu tàn hồn Long Đế vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Long Đế không thể không tin tưởng sự thật này: "Cậu mở được mấy tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Trước mắt tôi đã mở được sáu tầng, còn ba tầng 7, 8, 9 cũng có thể mở, nhưng tôi không rảnh đi lên".
Dời hài cốt Long Đế đi.
Quả nhiên thấy một bản Long Đế Quyết hoàn chỉnh.
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế lần nữa ngây người: "Mẹ nó, làm sao có thể!"
"Cậu mới tu vi Võ Tôn sơ kỳ, sao có thể mở được chín tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Lúc đầu, tôi tăng một cảnh giới lớn mới có tư cách mở một lần!"
Lúc này, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Long Đế, không có gì là không có khả năng".
"Thiên phú của người ta mạnh hơn ông, một cảnh giới lớn ông mới có tư cách mở ra một lần".
"Diệp Bắc Minh là một cảnh giới nhỏ mở ra một lần!"
Tàn hồn Long Đế sững sờ.
Khóe miệng không ngừng co giật!
Mẹ nó người so người tức chết người!
Ông ta ghen tỵ đến đỏ mắt.
Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Diệp Bắc Minh đã bắt đầu nhắm mắt thấu hiểu Long Đế Quyết.
Long Đế Quyết có tổng cộng chín tầng.
Mẹ anh chỉ để lại một nửa, một nửa còn lại cần bổ sung hoàn chỉnh.
Giờ cả chín tầng đã rơi vào tay anh!
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, ý thức trực tiếp vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Hình nộm, ra!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Đến đánh với tao một trận chiến sinh tử!"
"Vâng, chủ nhân!"
Hình nộm không hề do dự, lao tới như tia chớp!
Phụt!
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực xuất hiện một lỗ thủng kinh người.
Anh bị hình nộm nháy mắt giết chết!
Tàn hồn Long Đế sững lại: "Đây là có chuyện gì? Cậu... Cậu ta chết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt giải thích: "Đây là hình nộm, có thực lực võ đạo giống như đúc ký chủ".
"Ký chủ có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử cùng nó, nhưng mỗi lần tử vong đều có thể sống lại trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục".
"Đụ mẹ!"
Long Đế lần nữa chửi thề: "Tháp Trấn Ngục, ông xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước tôi với ông trói định với nhau, vì sao không có những thứ này?"
"Ông không đủ tư cách".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt đáp.
Tàn hồn Long Đế im lặng.
Bị thương rất nặng!
Tàn hồn Long Đế còn khiếp sợ phát hiện, sau khi bị hình nộm chém giết mấy chục lần.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh có thể áp chế ngược lại hình nộm!
Đồng thời.
Anh gần như đã dung hợp và thấu hiểu toàn bộ Long Đế Quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.