Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1997: Nghê Hoàng, tôi không cho phép em chết!
Ss Tần
12/06/2024
Diệp Bắc Minh hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn
Ngục: “Có gan thì bước lên đạo đài Luân Hồi đấu với tôi một trận!”
“Lên đạo đài Luân Hồi? Ha ha ha, cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?”, gã đàn ông mặc mãng bào cười nhạo nói.
“Tôi cứ ở bên ngoài chậm rãi đùa chết cậu đó!”
“Rồng đất, ra đi!”
Năm ngón tay tóm vào trong không trung!
Chín con rồng đất lại lao ra khỏi mặt đất một lần nữa, vọt thẳng lên đạo đài Luân Hồi!
Rồi nổ tung, cuốn lên khói bụi mù mịt!
Khi khói bụi tan đi, Diệp Bắc Minh quả nhiên lại khôi phục, nhưng thân thể lại lung lay chực đổ.
Ngay cả lĩnh vực phép tắc cũng bắt đầu chớp tắt, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
“Ha ha ha ha!”
Gã đàn ông mặc mãng bào nhấc chân bước đến ngoài rìa lĩnh vực phép tắc!
Ông lão một tay vội cảnh cáo: “Kim huynh, cẩn thận đó! Ông tốt nhất vẫn nên tránh xa lĩnh vực phép tắc của thằng nhóc này ra một chút, ngộ lỡ bị hút vào trong thì hậu quả khó lường!”
Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu: “Tưởng huynh, ông lo lắng thái quá rồi đó”.
“Thằng nhãi này sắp không trụ nổi nữa rồi, hơn nữa tôi cách vùng giáp giới của lĩnh vực phép tắc còn hơn mười mét”.
“Nếu hắn đột nhiên tấn công tôi vẫn có đủ thời gian để rút lui!"
Ông lão một tay thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
“Rồng đất, lên!”
“Rồng đất, nổ cho ta!”
“Nổ! Nổ!....”
Liên tiếp hơn chục đòn đánh tới tấp khiến Diệp Bắc Minh chật vật rơi vào thế bị động.
Anh siết chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rã rời khụy một gối xuống đạo đài Luân Hồi!
Thần lực cơ hồ đã cạn kiệt!
lĩnh vực phép tắc chập chờn không rõ, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào!
“Anh Diệp…”
Nghê Hoàng hớt hải xông tới muốn giúp đỡ Diệp Bắc Minh!
“Kiến hôi từ đâu tới vậy?”
Gã đàn ông mặc mãng bào giậm giậm chân, một con rồng đất tức khắc vọt lên từ dưới đất đánh mạnh vào ngực Nghê Hoàng, khiến cô ta bắn ngược ra xa!
Phun ra một ngụm máu, lâm vào hôn mê!
“Nghê Hoàng!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, tia máu hằn lên con ngươi như muốn vỡ lìa!
"Ha ha ha ha! Tưởng huynh ông đứng ở xa như vậy làm gì? Mau tới nhìn xem!”, gã đàn ông mặc mãng bào vẫy tay: “Ông mau lại đây nhìn tên nhãi này xem, vẻ mặt phẫn nộ này thực sự rất thú vị!”
Ông lão một tay không đáp, chỉ đứng đó cau mày suy ngẫm.
Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây!
Nhưng.
Diệp Bắc Minh đã bị thương nặng, không lẽ còn có thể gây ra bước ngoặt gì?
Suy nghĩ một lát ông ta liền tiếp cận phạm vi lĩnh vực phép tắc của anh.
Gã đàn ông mặc mãng bào chỉ còn cách lĩnh vực phép tắc tầm mười mét!
Vì lý do an toàn, ông già cụt tay vẫn giữ khoảng cách xa hơn, duy trì khoảng ba mươi mét!
“Tưởng huynh, ông cũng quá thận trọng rồi đó!”
Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu thích thú.
Ông lão cụt tay liếc xuống ống tay áo trống không của mình, nói: “Trước đây lão phu đã suýt chết vì không đủ đề phòng!”
"Cánh tay này mất chính là vào lúc đó, lão phu không tái tạo lại cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc”.
Vừa dứt lời, một giọng nói mang đậm mùi chết chóc vờn qua tai ông tai: “Vậy ông nên cẩn thận hơn một chút đi!”
“Cái gì?”
Ông lão cụt tay thầm kêu không ổn.
Tiếp đó.
Môi trường xung quanh ông ta cùng gã đàn ông mặc mãng bào đột ngột thay đổi đáng kể, cả hai vội cúi đầu nhìn xem.
Đều không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.
Hai người họ vậy mà đã đứng ở trên đạo đài Luân Hồi!
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta rõ ràng đang ở bên ngoài...", gã đàn ông mặc mãng bào biến sắc.
Mồ hôi ông lão cụt tay đổ như mưa: “Phạm vi ảnh hưởng của lĩnh vực phép tắc mở rộng rồi, cho nên đạo đài Luân Hồi cũng lớn hơn!”
“Phạm vi của đạo đài Luân Hồi này từ một trăm mét tăng lên thành một trăm ba mươi mét!"
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Chúc mừng, ông trả lời đúng rồi!”
“Nhãi con, thần lực của mày đã…”
Câu nói này của gã đàn ông mặc mãng bào còn chưa hết câu.
Diệp Bắc Minh đã trực tiếp lấy ra một viên đan dược!
“Quy Linh đan!”
Hai người bàng hoàng nhận ra.
Diệp Bắc Minh một ngụm nuốt xuống!
Toàn bộ thần lực trong cơ thể lập tức khôi phục!
“Ông không phải rất thích hành hạ người khác sao?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
Tiếng gầm của rồng vang vọng, chín con huyết long nổ tung!
Chín con huyết long nện mạnh lên người gã đàn ông mặc áo bào, ông ta vội vàng dùng hết sức lực chống cự, năng lượng bùng nổ!
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại, lại có chín con huyết long khác ập tới!
Sau hơn mười hiệp, thể lực của gã đàn ông mặc áo bào đã suy kiệt, một mỗi tấc da thịt trên người đều bị vụ nổ của huyết long xé nát!
Thảm hại nằm vật xuống đất: “Diệp Bắc Minh… mày… mày….”
Con huyết long cuối cùng đập xuống, gã đàn ông mặc áo bào liền hóa thành sương máu!
“Kim huynh!”
Ông lão cụt tay sợ đến mức gan mật thắt lại!
Đạo đài Luân Hồi có thể khiến chủ nhân khôi phục vô hạn vết thương, thậm chí ngay cả dũng khí tấn công Diệp Bắc Minh cũng đã bay sạch!
Ra tay chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ!
“Cậu Diệp, có gì từ từ nói…”
Còn chưa nói xong.
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay thẳng ra ngoài!
“Cậu!”
Ông lão cụt một tay méo mặt kinh hoàng, vội vã ra tay phản kháng.
Nhưng hoàn toàn không cản nổi thế công của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“A!”
Bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục găm chặt xuống đạo đài Luân Hồi, toàn bộ xương cốt như muốn nổ tung!
Điều khiến ông ta càng ghê sợ là thanh kiếm dường như mang một loại sức mạnh thần bí đang cấp tốc rút cạn máu tươi cùng sức sống của ông ta!
“Đừng… tôi là trưởng lão của Luân Hồi tông, cậu không thể giết tôi…”
Ông lão một tay bám lấy tia hy vọng cuối cùng!
Lúc này ông ta thực sự hoảng sợ!
“Tưởng trưởng lão…”
Hàng trăm đệ tử của Luân Hồi tông đứng bên ngoài run sợ chứng kiến cảnh tượng này!
Chỉ trong chớp mắt ông ta đã biến thành một cái xác khô.
Diệp Bắc Minh tùy tiện phất tay ấn xuống liền hóa thành bột phấn!
Anh giơ kiếm, một bước xông vào trong đám người: “Bây giờ đến lượt các người rồi!”
Các đệ tử của Luân Hồi tông có chết cũng không ngờ tới bản thân vậy mà có ngày luân lạc trở thành mục tiêu bị truy giết của người khác như vậy!
Một lát sau, toàn bộ đệ tử của Luân Hồi tông nối bước nhau ngã xuống!
……
Đội quân của gia Tộc Tử Kim Hoa tưởng chừng đã rời đi từ lâu nhưng trên thực tế chỉ rút lui hàng trăm dặm.
Một màn hình pha lê khổng lồ hiển thị rõ nét mọi thứ xảy ra ở Thiên Cơ Môn!
“Hai Đạo Tôn trung kỳ vậy mà cũng chết thảm dưới tay hắn!”
“May mà bổn công tử thông minh, nếu không người nằm ở đó chính là mình rồi! Thằng nhãi này đúng là quái vật!”
Giọng nói của Uông Hoàn Vũ có chút run rẩy.
Một người bên cạnh hỏi: “Đại công tử, người của Luân Hồi tông đều đã bị tiêu diệt, bây giờ sẽ không còn ai tranh cướp với chúng ta nữa”.
“Hay là ra tay bắt lấy Diệp Bắc Minh?”
Bốp!
Uông Hoàn Vũ thẳng tay quăng tới một bạt tai, há miệng chửi té tát: “Mẹ nó! Ông cũng muốn tôi chết có đúng không?”
“Ông tự tin như vậy thì tự mình đi đi, đừng xui dại tôi!”
“Đại công tử…”
Người đàn ông che mặt tỏ vẻ uất ức.
“Giải tán! Trở về gia tộc báo cáo lại cho vài vị lão tổ những chuyện đã xảy ra ở đây, thằng nhãi này…. không phải là người tôi có thể đối phó được…”, Uông Hoàn Vũ không muốn chết, cũng tự hiểu rõ tình huống trước mắt.
……
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ mọi người, hỏi: “Nghê Hoàng thế nào rồi?”
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: “Nội tạng và tim đều vỡ nát hết cả rồi! Sống không nổi nữa!”
“Con nhóc này quá bốc đồng, vậy mà vì con ngay cả Đạo Tôn cũng dám chống lại…”
“Khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh lửa giận ngập trời phun ra một câu chửi thề.
Những chiếc trâm bạc trong tay không ngừng hạ xuống!
Thậm chí anh còn lấy ra hai viên Quy Linh đan nhét vào miệng Nghê Hoàng!
Thiên Cơ lão nhân nhìn anh một cái thật sâu: “Vừa rồi nó đã uống một trong hai viên Quy Linh đan ở đại hội Thiên Đan trên đạo đài Luân Hồi!”
“Bây giờ lại lấy ra hai viên, người đồ đệ này của mình rốt cuộc đã luyện chế được bao nhiêu viên Quy Linh đan đây?”
“Khụ khụ…”
Uống xong Quy Linh đan , mí mắt Nghê Hoàng khẽ giật.
Vừa mở mắt ra khóe miệng liền trào ra một lượng lớn máu đen: “Anh Diệp, anh không sao thì tốt…. Hoàng Nhi….”
“Liền… an tâm rồi….”
Đầu nhỏ oặt ngang, hoàn toàn mất đi ý thức!
“Nghê Hoàng!”
Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Tôi không cho phép em chết!”
“Lên đạo đài Luân Hồi? Ha ha ha, cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?”, gã đàn ông mặc mãng bào cười nhạo nói.
“Tôi cứ ở bên ngoài chậm rãi đùa chết cậu đó!”
“Rồng đất, ra đi!”
Năm ngón tay tóm vào trong không trung!
Chín con rồng đất lại lao ra khỏi mặt đất một lần nữa, vọt thẳng lên đạo đài Luân Hồi!
Rồi nổ tung, cuốn lên khói bụi mù mịt!
Khi khói bụi tan đi, Diệp Bắc Minh quả nhiên lại khôi phục, nhưng thân thể lại lung lay chực đổ.
Ngay cả lĩnh vực phép tắc cũng bắt đầu chớp tắt, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
“Ha ha ha ha!”
Gã đàn ông mặc mãng bào nhấc chân bước đến ngoài rìa lĩnh vực phép tắc!
Ông lão một tay vội cảnh cáo: “Kim huynh, cẩn thận đó! Ông tốt nhất vẫn nên tránh xa lĩnh vực phép tắc của thằng nhóc này ra một chút, ngộ lỡ bị hút vào trong thì hậu quả khó lường!”
Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu: “Tưởng huynh, ông lo lắng thái quá rồi đó”.
“Thằng nhãi này sắp không trụ nổi nữa rồi, hơn nữa tôi cách vùng giáp giới của lĩnh vực phép tắc còn hơn mười mét”.
“Nếu hắn đột nhiên tấn công tôi vẫn có đủ thời gian để rút lui!"
Ông lão một tay thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
“Rồng đất, lên!”
“Rồng đất, nổ cho ta!”
“Nổ! Nổ!....”
Liên tiếp hơn chục đòn đánh tới tấp khiến Diệp Bắc Minh chật vật rơi vào thế bị động.
Anh siết chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rã rời khụy một gối xuống đạo đài Luân Hồi!
Thần lực cơ hồ đã cạn kiệt!
lĩnh vực phép tắc chập chờn không rõ, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào!
“Anh Diệp…”
Nghê Hoàng hớt hải xông tới muốn giúp đỡ Diệp Bắc Minh!
“Kiến hôi từ đâu tới vậy?”
Gã đàn ông mặc mãng bào giậm giậm chân, một con rồng đất tức khắc vọt lên từ dưới đất đánh mạnh vào ngực Nghê Hoàng, khiến cô ta bắn ngược ra xa!
Phun ra một ngụm máu, lâm vào hôn mê!
“Nghê Hoàng!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, tia máu hằn lên con ngươi như muốn vỡ lìa!
"Ha ha ha ha! Tưởng huynh ông đứng ở xa như vậy làm gì? Mau tới nhìn xem!”, gã đàn ông mặc mãng bào vẫy tay: “Ông mau lại đây nhìn tên nhãi này xem, vẻ mặt phẫn nộ này thực sự rất thú vị!”
Ông lão một tay không đáp, chỉ đứng đó cau mày suy ngẫm.
Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây!
Nhưng.
Diệp Bắc Minh đã bị thương nặng, không lẽ còn có thể gây ra bước ngoặt gì?
Suy nghĩ một lát ông ta liền tiếp cận phạm vi lĩnh vực phép tắc của anh.
Gã đàn ông mặc mãng bào chỉ còn cách lĩnh vực phép tắc tầm mười mét!
Vì lý do an toàn, ông già cụt tay vẫn giữ khoảng cách xa hơn, duy trì khoảng ba mươi mét!
“Tưởng huynh, ông cũng quá thận trọng rồi đó!”
Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu thích thú.
Ông lão cụt tay liếc xuống ống tay áo trống không của mình, nói: “Trước đây lão phu đã suýt chết vì không đủ đề phòng!”
"Cánh tay này mất chính là vào lúc đó, lão phu không tái tạo lại cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc”.
Vừa dứt lời, một giọng nói mang đậm mùi chết chóc vờn qua tai ông tai: “Vậy ông nên cẩn thận hơn một chút đi!”
“Cái gì?”
Ông lão cụt tay thầm kêu không ổn.
Tiếp đó.
Môi trường xung quanh ông ta cùng gã đàn ông mặc mãng bào đột ngột thay đổi đáng kể, cả hai vội cúi đầu nhìn xem.
Đều không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.
Hai người họ vậy mà đã đứng ở trên đạo đài Luân Hồi!
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta rõ ràng đang ở bên ngoài...", gã đàn ông mặc mãng bào biến sắc.
Mồ hôi ông lão cụt tay đổ như mưa: “Phạm vi ảnh hưởng của lĩnh vực phép tắc mở rộng rồi, cho nên đạo đài Luân Hồi cũng lớn hơn!”
“Phạm vi của đạo đài Luân Hồi này từ một trăm mét tăng lên thành một trăm ba mươi mét!"
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Chúc mừng, ông trả lời đúng rồi!”
“Nhãi con, thần lực của mày đã…”
Câu nói này của gã đàn ông mặc mãng bào còn chưa hết câu.
Diệp Bắc Minh đã trực tiếp lấy ra một viên đan dược!
“Quy Linh đan!”
Hai người bàng hoàng nhận ra.
Diệp Bắc Minh một ngụm nuốt xuống!
Toàn bộ thần lực trong cơ thể lập tức khôi phục!
“Ông không phải rất thích hành hạ người khác sao?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
Tiếng gầm của rồng vang vọng, chín con huyết long nổ tung!
Chín con huyết long nện mạnh lên người gã đàn ông mặc áo bào, ông ta vội vàng dùng hết sức lực chống cự, năng lượng bùng nổ!
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại, lại có chín con huyết long khác ập tới!
Sau hơn mười hiệp, thể lực của gã đàn ông mặc áo bào đã suy kiệt, một mỗi tấc da thịt trên người đều bị vụ nổ của huyết long xé nát!
Thảm hại nằm vật xuống đất: “Diệp Bắc Minh… mày… mày….”
Con huyết long cuối cùng đập xuống, gã đàn ông mặc áo bào liền hóa thành sương máu!
“Kim huynh!”
Ông lão cụt tay sợ đến mức gan mật thắt lại!
Đạo đài Luân Hồi có thể khiến chủ nhân khôi phục vô hạn vết thương, thậm chí ngay cả dũng khí tấn công Diệp Bắc Minh cũng đã bay sạch!
Ra tay chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ!
“Cậu Diệp, có gì từ từ nói…”
Còn chưa nói xong.
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay thẳng ra ngoài!
“Cậu!”
Ông lão cụt một tay méo mặt kinh hoàng, vội vã ra tay phản kháng.
Nhưng hoàn toàn không cản nổi thế công của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“A!”
Bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục găm chặt xuống đạo đài Luân Hồi, toàn bộ xương cốt như muốn nổ tung!
Điều khiến ông ta càng ghê sợ là thanh kiếm dường như mang một loại sức mạnh thần bí đang cấp tốc rút cạn máu tươi cùng sức sống của ông ta!
“Đừng… tôi là trưởng lão của Luân Hồi tông, cậu không thể giết tôi…”
Ông lão một tay bám lấy tia hy vọng cuối cùng!
Lúc này ông ta thực sự hoảng sợ!
“Tưởng trưởng lão…”
Hàng trăm đệ tử của Luân Hồi tông đứng bên ngoài run sợ chứng kiến cảnh tượng này!
Chỉ trong chớp mắt ông ta đã biến thành một cái xác khô.
Diệp Bắc Minh tùy tiện phất tay ấn xuống liền hóa thành bột phấn!
Anh giơ kiếm, một bước xông vào trong đám người: “Bây giờ đến lượt các người rồi!”
Các đệ tử của Luân Hồi tông có chết cũng không ngờ tới bản thân vậy mà có ngày luân lạc trở thành mục tiêu bị truy giết của người khác như vậy!
Một lát sau, toàn bộ đệ tử của Luân Hồi tông nối bước nhau ngã xuống!
……
Đội quân của gia Tộc Tử Kim Hoa tưởng chừng đã rời đi từ lâu nhưng trên thực tế chỉ rút lui hàng trăm dặm.
Một màn hình pha lê khổng lồ hiển thị rõ nét mọi thứ xảy ra ở Thiên Cơ Môn!
“Hai Đạo Tôn trung kỳ vậy mà cũng chết thảm dưới tay hắn!”
“May mà bổn công tử thông minh, nếu không người nằm ở đó chính là mình rồi! Thằng nhãi này đúng là quái vật!”
Giọng nói của Uông Hoàn Vũ có chút run rẩy.
Một người bên cạnh hỏi: “Đại công tử, người của Luân Hồi tông đều đã bị tiêu diệt, bây giờ sẽ không còn ai tranh cướp với chúng ta nữa”.
“Hay là ra tay bắt lấy Diệp Bắc Minh?”
Bốp!
Uông Hoàn Vũ thẳng tay quăng tới một bạt tai, há miệng chửi té tát: “Mẹ nó! Ông cũng muốn tôi chết có đúng không?”
“Ông tự tin như vậy thì tự mình đi đi, đừng xui dại tôi!”
“Đại công tử…”
Người đàn ông che mặt tỏ vẻ uất ức.
“Giải tán! Trở về gia tộc báo cáo lại cho vài vị lão tổ những chuyện đã xảy ra ở đây, thằng nhãi này…. không phải là người tôi có thể đối phó được…”, Uông Hoàn Vũ không muốn chết, cũng tự hiểu rõ tình huống trước mắt.
……
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ mọi người, hỏi: “Nghê Hoàng thế nào rồi?”
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: “Nội tạng và tim đều vỡ nát hết cả rồi! Sống không nổi nữa!”
“Con nhóc này quá bốc đồng, vậy mà vì con ngay cả Đạo Tôn cũng dám chống lại…”
“Khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh lửa giận ngập trời phun ra một câu chửi thề.
Những chiếc trâm bạc trong tay không ngừng hạ xuống!
Thậm chí anh còn lấy ra hai viên Quy Linh đan nhét vào miệng Nghê Hoàng!
Thiên Cơ lão nhân nhìn anh một cái thật sâu: “Vừa rồi nó đã uống một trong hai viên Quy Linh đan ở đại hội Thiên Đan trên đạo đài Luân Hồi!”
“Bây giờ lại lấy ra hai viên, người đồ đệ này của mình rốt cuộc đã luyện chế được bao nhiêu viên Quy Linh đan đây?”
“Khụ khụ…”
Uống xong Quy Linh đan , mí mắt Nghê Hoàng khẽ giật.
Vừa mở mắt ra khóe miệng liền trào ra một lượng lớn máu đen: “Anh Diệp, anh không sao thì tốt…. Hoàng Nhi….”
“Liền… an tâm rồi….”
Đầu nhỏ oặt ngang, hoàn toàn mất đi ý thức!
“Nghê Hoàng!”
Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Tôi không cho phép em chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.