Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 420: Người này đệ nhất Long Quốc
Ss Tần
06/06/2023
Biểu cảm của mọi người cực kỳ ngoạn mục!
“Ông nội, ông nội... anh ta thắng rồi? Cháu không nằm mơ chứ”, Vân Kiếm Bỉnh không ngừng nuốt nước miếng,
Vân Chi Lan ngơ ngác, lẩm bẩm: “Người này đệ nhất Long Quốc!”
Thân thể Ngụy Yên Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, gần như mệt lả!
Diệp Bắc Minh thắng!
Thắng một cách dứt khoát, nhưng cô ta thiếu chút nữa bị hù chết!
“Chủ nhân… phù phù phù…”
Lý Gia Hình miệng lớn thở hổn hển, cảm giác toàn thân nóng ran khó chịu.
Mặt đẹp cô ta đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt!
Kích động muốn nhào ra!
Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành liếc nhìn nhau, mặt đầy khiếp sợ.
Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy, thiếu chút nữa kích động đến bất tỉnh!
Trong đám người, mẹ Hạ ngồi ở đó, từ đầu đến giờ miệng vẫn chưa khép lại.
“Hắn… Thằng nhóc này sao có thể?”
Toàn thân mẹ Hạ run rẩy.
Chấn động!
Ngạc nhiên mừng rỡ!
Bất ngờ!
Còn có chút sợ hãi!
Bà ta nắm chặt thành quả đấm!
Móng tay bấm vào trong thịt!
Trong lòng bà ta thậm chí còn nảy sinh chút hối hận.
‘Nếu để Nhược Tuyết ở lại bên cạnh hắn, không phải sẽ càng tốt sao? Suy cho cùng, dù là trong Côn Luân Hư cũng sẽ không có cậu thanh niên thiên phú khủng khiếp như vậy?’
Mẹ Hạ ngây ra suy nghĩ.
Trong sự im lặng.
Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh!
“Chủ nhân vô địch thiên hạ!!!”
Vạn Lăng Phong quát lên.
Lục Lâm Thiên vội đứng dậy, ra khỏi khán đài, đi tới dưới đài võ đạo, dứt khoát quỳ xuống.
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lục Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Bố…”, Lục Khi Sương che miệng nhỏ nhắn.
Mọi người sững sờ!
Mẹ kiếp!
Con mẹ nó ông ta đúng là biết gió chiều nào xoay chiều nấy!
Giây tiếp theo.
Vô số người của gia tộc Cổ Võ rối rít xông ra đài võ đạo, đứng xung quanh đài.
Mọi người chen lấn, tất cả đều quỳ xuống.
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Khương Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Tống Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Chu Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Mặc Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
Mấy trăm người quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.
Tất cả đều là người của tầng lớp cấp cao Long Quốc!
Những người canh giữ gia tộc bị dọa cho hồn siêu phách lạc, nằm trên đất.
Sau trận chiến này, giới võ đạo Long Quốc sẽ không còn âm thanh thứ hai nữa.
Cá chép hóa rồng!
“Xuất sắc, quả đúng là xuất sắc!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói không êm ái truyền tới.
“Aiz ya!”
“Ai mà lá gan lớn vậy?”
“Muốn chết phải không? Dám nói chuyện với cậu Diệp như vậy?”
Soạt!
Vô số ánh mắt quay đầu nhìn về phía một góc khán đài hàng sau cùng.
Chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, anh tuấn khiến người ta ghen tỵ đang chậm rãi đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên anh đã cho cậu đây xem được màn kịch hay, cũng không tệ!”
“Có chút như vậy cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc!”
“Câu chuyện của anh đến đây là kết thúc”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn cậu thanh niên này, bên cạnh còn có Diệp Phi Phàm.
Sau lưng người này có một lão giả đang đứng!
Rất vâng lời, hai tay buông thỏng tự nhiên.
Ông ta giống như vực sâu không lường được!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây là một Võ Đế!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người đến từ Côn Luân Hư?”
Các võ giả có mặt ở đây kinh hãi, người của Con Luân Hư?
Người đàn ông trẻ tuổi cười ngạo mạn: “Thông minh đấy, không tệ, cậu đây đến từ học viện Thiên Thần Côn Luân Hư!”
“Học viện Thiên Thần?”
Người ở đây mặt đầy nghi ngờ, chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Chỉ có một vài người bảo vệ gia tộc mặt hốt hoảng, lập tức biến sắc!
Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘Học viện Thiên Thần’, sát ý trong lòng tăng vọt ngút trời: “Năm đó đuổi giết mẹ tôi có học viện Thiên Thần các người?”
“Không sai!”
Người đàn ông trẻ tuổi quả quyết thừa nhận: “Ai bảo trong tay mẹ anh có thứ đồ không nên có, bây giờ giao ra đi!”
“Sau đó...”
Diệp Bắc Minh trầm giọng cắt đứt: “Mẹ tôi chết?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười lớn: “Ha ha ha ha, đương nhiên, năm đó bà ta quay lại Côn Luân Hư, bị mấy thế lực liên thủ bắt”.
“Sau đó, bà ta không nói ra đồ ở đâu, vì vậy chúng tôi liền giết bà ta!”
“Người phụ nữ này thật lợi hại, đủ các loại hình phạt tàn khốc bà ta đều có thể chống cự!”
“Bà ta chết rất thảm, ừm, ngay cả thi thể cũng cho chó ăn mất!”
“Mày nói bậy!”
Diệp Bắc Minh tức đến mức toàn thân run rẩy, trán nổi gân xanh: “Chờ tao bắt được mày, sưu hồn luyện phách!”
“Có một chữ là giả, tao giết cả nhà mày!”
Thuật Đằng Không!
Lôi ảnh trùng trùng!
Bước ra một bước, sấm chớp rền vang.
Bay về phía cậu thanh niên!
Cậu thanh niên vui mừng: “Anh còn biết võ kỹ bay? Hay lắm nhóc con, người phụ nữ kia để lại cho anh bao nhiêu đồ tốt!”
“Ông Giới, tôi cần hắn sống, giữ lại cho hắn một hơi thở, không giết chết là được!”
Lão giả sau lưng ngẩng đầu, con ngươi đang híp lại liền mở ra: “Đơn giản, con kiến nhỏ thôi, một ngón tay là có thể giải quyết”.
“Ông nội, ông nội... anh ta thắng rồi? Cháu không nằm mơ chứ”, Vân Kiếm Bỉnh không ngừng nuốt nước miếng,
Vân Chi Lan ngơ ngác, lẩm bẩm: “Người này đệ nhất Long Quốc!”
Thân thể Ngụy Yên Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, gần như mệt lả!
Diệp Bắc Minh thắng!
Thắng một cách dứt khoát, nhưng cô ta thiếu chút nữa bị hù chết!
“Chủ nhân… phù phù phù…”
Lý Gia Hình miệng lớn thở hổn hển, cảm giác toàn thân nóng ran khó chịu.
Mặt đẹp cô ta đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt!
Kích động muốn nhào ra!
Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành liếc nhìn nhau, mặt đầy khiếp sợ.
Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy, thiếu chút nữa kích động đến bất tỉnh!
Trong đám người, mẹ Hạ ngồi ở đó, từ đầu đến giờ miệng vẫn chưa khép lại.
“Hắn… Thằng nhóc này sao có thể?”
Toàn thân mẹ Hạ run rẩy.
Chấn động!
Ngạc nhiên mừng rỡ!
Bất ngờ!
Còn có chút sợ hãi!
Bà ta nắm chặt thành quả đấm!
Móng tay bấm vào trong thịt!
Trong lòng bà ta thậm chí còn nảy sinh chút hối hận.
‘Nếu để Nhược Tuyết ở lại bên cạnh hắn, không phải sẽ càng tốt sao? Suy cho cùng, dù là trong Côn Luân Hư cũng sẽ không có cậu thanh niên thiên phú khủng khiếp như vậy?’
Mẹ Hạ ngây ra suy nghĩ.
Trong sự im lặng.
Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh!
“Chủ nhân vô địch thiên hạ!!!”
Vạn Lăng Phong quát lên.
Lục Lâm Thiên vội đứng dậy, ra khỏi khán đài, đi tới dưới đài võ đạo, dứt khoát quỳ xuống.
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lục Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Bố…”, Lục Khi Sương che miệng nhỏ nhắn.
Mọi người sững sờ!
Mẹ kiếp!
Con mẹ nó ông ta đúng là biết gió chiều nào xoay chiều nấy!
Giây tiếp theo.
Vô số người của gia tộc Cổ Võ rối rít xông ra đài võ đạo, đứng xung quanh đài.
Mọi người chen lấn, tất cả đều quỳ xuống.
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Khương Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Tống Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Chu Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
“Nhà họ Mặc Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”
Mấy trăm người quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.
Tất cả đều là người của tầng lớp cấp cao Long Quốc!
Những người canh giữ gia tộc bị dọa cho hồn siêu phách lạc, nằm trên đất.
Sau trận chiến này, giới võ đạo Long Quốc sẽ không còn âm thanh thứ hai nữa.
Cá chép hóa rồng!
“Xuất sắc, quả đúng là xuất sắc!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói không êm ái truyền tới.
“Aiz ya!”
“Ai mà lá gan lớn vậy?”
“Muốn chết phải không? Dám nói chuyện với cậu Diệp như vậy?”
Soạt!
Vô số ánh mắt quay đầu nhìn về phía một góc khán đài hàng sau cùng.
Chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, anh tuấn khiến người ta ghen tỵ đang chậm rãi đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên anh đã cho cậu đây xem được màn kịch hay, cũng không tệ!”
“Có chút như vậy cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc!”
“Câu chuyện của anh đến đây là kết thúc”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn cậu thanh niên này, bên cạnh còn có Diệp Phi Phàm.
Sau lưng người này có một lão giả đang đứng!
Rất vâng lời, hai tay buông thỏng tự nhiên.
Ông ta giống như vực sâu không lường được!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây là một Võ Đế!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người đến từ Côn Luân Hư?”
Các võ giả có mặt ở đây kinh hãi, người của Con Luân Hư?
Người đàn ông trẻ tuổi cười ngạo mạn: “Thông minh đấy, không tệ, cậu đây đến từ học viện Thiên Thần Côn Luân Hư!”
“Học viện Thiên Thần?”
Người ở đây mặt đầy nghi ngờ, chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Chỉ có một vài người bảo vệ gia tộc mặt hốt hoảng, lập tức biến sắc!
Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘Học viện Thiên Thần’, sát ý trong lòng tăng vọt ngút trời: “Năm đó đuổi giết mẹ tôi có học viện Thiên Thần các người?”
“Không sai!”
Người đàn ông trẻ tuổi quả quyết thừa nhận: “Ai bảo trong tay mẹ anh có thứ đồ không nên có, bây giờ giao ra đi!”
“Sau đó...”
Diệp Bắc Minh trầm giọng cắt đứt: “Mẹ tôi chết?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười lớn: “Ha ha ha ha, đương nhiên, năm đó bà ta quay lại Côn Luân Hư, bị mấy thế lực liên thủ bắt”.
“Sau đó, bà ta không nói ra đồ ở đâu, vì vậy chúng tôi liền giết bà ta!”
“Người phụ nữ này thật lợi hại, đủ các loại hình phạt tàn khốc bà ta đều có thể chống cự!”
“Bà ta chết rất thảm, ừm, ngay cả thi thể cũng cho chó ăn mất!”
“Mày nói bậy!”
Diệp Bắc Minh tức đến mức toàn thân run rẩy, trán nổi gân xanh: “Chờ tao bắt được mày, sưu hồn luyện phách!”
“Có một chữ là giả, tao giết cả nhà mày!”
Thuật Đằng Không!
Lôi ảnh trùng trùng!
Bước ra một bước, sấm chớp rền vang.
Bay về phía cậu thanh niên!
Cậu thanh niên vui mừng: “Anh còn biết võ kỹ bay? Hay lắm nhóc con, người phụ nữ kia để lại cho anh bao nhiêu đồ tốt!”
“Ông Giới, tôi cần hắn sống, giữ lại cho hắn một hơi thở, không giết chết là được!”
Lão giả sau lưng ngẩng đầu, con ngươi đang híp lại liền mở ra: “Đơn giản, con kiến nhỏ thôi, một ngón tay là có thể giải quyết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.