Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1962: Sát trận

Ss Tần

21/05/2024

Khi giọng nói cửa Tô Cuồng vang lên, sát trận đã thật sự được kích hoạt.

Ầm!

Trong nháy mắt, tiếng hét giết chóc điên cuồng vang lên làm rung chuyển cả một góc trời.

Một chiến trường thượng cổ xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh , sức mạnh của trận pháp hóa thành trăm vạn đại quân tấn công Diệp Bắc Minh .

“Diệp Bắc Minh , không phải mày giỏi đánh đấm lắm sao? Thử đánh với trăm vạn đại quân của tao xem!”

Tô Cuồng đứng bên ngoài sát trận.

Hắn ta giống như quân vương giơ tay chỉ huy.

Hàng trăm vạn binh sĩ mặc chiến giáp, mang theo sát ý ngập trời xông tới.

“Mày thật sự đã chạm vào sư tỷ của tao? Họ thật là đang ở trong tay mày?”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giống như một con dã thú khát máu.

Tô Cuồng cười: “Nói thừa! Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Bọn họ, rất tuyệt đấy!”

“Hơn nữa, lại là gái còn trinh? Tên nhóc nhà mày chưa dùng qua à, tao giúp mày thưởng thức trước rồi!”

Khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười chơi đùa, giễu cợt, mỉa mai.

Chỉ vài câu ngắn ngủi.

“Mày phải chết!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được nữa, lửa giận bùng cháy.

Thủy Tổ Ma Đao xuất hiện trong tay anh, điên cuồng lao về phía Tô Cuồng.

“Ngăn hắn lại!”

Giọng nói lạnh lùng của Tô Cuồng vang lên.

Đại quân đồng thời tiến lên, trận pháp nháy mắt trở nên sục sôi.

Tuy chỉ là một đội quân được biến ra bằng năng lượng, nhưng lại không khác gì chiến trường thật sự.

Một kiếm chém ra, máu chảy thành sông.

Diệp Bắc Minh giống như một sát thần giết ra một con đường máu, mặc dù bị sát trận ngăn cản, nhưng Tô Cuồng có thể cảm nhận được khí tức không hề thay đổi của anh.

Thằng ranh này đúng là một con dã thú.

Vậy mà có đủ dũng khí một mình đối mặt với đại quân trăm ngàn người.

Nếu Tô Cuồng biết được, Diệp Bắc Minh từng giết chết mấy chục triệu người trong một ngày, chắn hắn cũng sẽ không thấy kinh ngạc nữa. Trước những cuộc giết chóc hàng loạt, Diệp Bắc Minh tuyệt đối có đủ tư cách được gọi là sát thần.

Ngay khi đó.

Diệp Bắc Minh đã giết ra một con đường máu.

Sương máu bao trùm lên xung quanh cơ thể, trên đầu ngưng tụ thành một con huyết long dữ tợn.

Đã giết đến rìa của sát trận.

Cả đội quân cũng không thể ngăn cản anh.

Ánh mắt Tô Cuồng nheo lại, trong tay xuất hiện một thanh Long Đằng kiếm, chém vào hư không.

Ầm ầm!

Bầu trời trên trận pháp, một đạo kiếm khí khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, giáng xuống như sấm sét.

Thủy Tổ Ma Đao trong tay Diệp Bắc Minh cũng chém vào hư không, huyết long được phía sau phá không lao lên, há cá miệng đầy máu, vậy mà nuốt gọn kiếm khí vạn trượng kia.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh xoay người.

Đấm một đấm về phía lồng ánh sáng của trận pháp.



Rắc rắc!

Lồng ánh sáng vậy mà lại xuất hiện một vết nứt.

Tim Tô Cuồng hồi hộp, cả người cứng đờ: “Trận phát này có thể giết chết cảnh giới Đạo Tổ, sao mày có thể đấm vỡ nó!!!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nói: “Giết chết được Đạo Tổ, nhưng không giết chết được Diệp Bắc Minh tao!”

Soạt!

Anh đưa tay chộp lấy, mạnh mẽ xét nát lồng ánh sáng.

Tiến lên một bước, gần như ngay lập tức đứng trước mặt Tô Cuồng.

“Gay rồi!”

Trái tim Tô Cuồng sợ hãi đến ngừng đập, tay chân luống cuống vung kiếm chém ra.

Phụt!

Máu bắn tung tóe.

Diệp Bắc Minh vậy mà dùng một tay nắm lấy kiếm Long Đằng, dùng xương tay nắm chặt lấy.

Tô Cuồng dùng hết sức muốn chém đứt tay Diệp Bắc Minh , nhưng lại phát hiện không thể cựa quậy dù chỉ nửa phân: “Làm sao có thể chứ... Kiếm Long Đằng là thứ tao có được ở di tích Thượng Cổ, còn từng dùng nó giết chết ba người ở cảnh giới Đạo Quân!”

“Vậy mà lại không chắt đứt được tay của mày?”

Loại đả kích này, giống như muốn dọa cho trái tim của Tô Cuồng nổ tung.

Một đấm lao đến.

Hung hãn nhắm vào đan điền của Tô Cuồng.

Phụt!

Tô Cuồng cố gắng hết sức chống cự, nhưng căn bản không thể ngăn cản được một đòn này.

Đan điền của hắn ngay lập tức nổ tung, trên bụng xuất hiện một cái lỗ đáng sợ.

Trực tiếp phế rồi.

“Mày thật sự động vào sư tỷ của tao rồi?”

Tiếng gầm trong cổ họng Diệp Bắc Minh vang lên như tiếng dã thú, mười ba cây châm bạc hạ xuống.

“Đây là thứ gì? A...”

Tô Cuồng cảm giác được một cơn đau đớn trước nay chưa từng có, còn khủng khiếp hơn việc đan điền bị nổ tung.

Giống như hàng tỷ ác quỷ kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.

Lại giống như lăn lộn trên núi đao.

Bị ném vào chảo dầu nóng.

Máu thịt trên người hắn ta giống nhi bị hàng tỷ con dã thú gặm rỉa.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà...”

“Tôi nói đùa với anh thôi, cầu xin anh, trực tiếp giết tôi đi... tôi chưa chạm vào sư tỷ của anh mà”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu khát máu: “Đã như vậy, tại sao mày có hình của bọn họ?”

“Cho tao một lí do! Nếu không, tao có cách khiến mày đau đớn hơn vạn lần!”

Tô Cuồng thật sự sợ rồi!

Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn ta tuyệt đối không dám khiêu khích đến Diệp Bắc Minh .

Thủ đoạn của chính mình, trong mắt anh không khác gì chuyện cười của đứa trẻ ba tuổi.

“Anh Diệp, tôi thật sự không hề biết sư tỷ của anh, thậm chí cũng không biết mối quan hệ của họ với anh là gì!”

“Tôi chỉ tình cờ gặp bọn họ một lần, lúc đó bọn họ cầm theo chân dung của anh đi hỏi thăm khắp nơi, vì vậy tôi đã vẽ lại!”



“Tôi đoán họ có liên quan tới anh, thế nên hôm nay mới thử dùng nó để lừa anh đến đây!”

“Thật ra, tôi đến một sợi tóc của họ còn chưa chạm đến...”, Tô Cuồng kêu lên giải thích.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu đi phần nào, sát khí trong mắt dần dần biến mất.

“Mày đã nhìn thấy họ ở đâu?”

“Ở gần hồ Hỗn Độn Long, anh Diệp, nếu anh không tin thì có thể dùng sưu hồn kiểm tra”.

Tô Cuồng vì muốn sống sót.

Vậy mà lại chủ động đề nghị Diệp Bắc Minh dùng sưu hồn.

Phải biết rằng, nếu trong quá trình sưu hồn xảy ra bất kỳ sự cố nào, võ giả đó sẽ trực tiếp biến thành một kẻ đần độn.

“Được!”

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, trong mắt bắn ra một tia huyết quang.

Nó xuyên qua my tâm của Tô Cuồng, trực tiếp đi thẳng vào nơi sâu thẳm trong thần niệm của hắn.

Quả nhiên.

Một hình ảnh xuất hiện.

Trên mặt nước đen tuyền vô tận, có hai người đẹp tuyệt thế cầm trên tay cùng một bức hình, không ngừng hỏi thăm về tung tích của người trong tranh.

Người trong ảnh đó không ai khác chính là Diệp Bắc Minh .

Hai người đẹp đó cũng chính là Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu .

“Anh Diệp, hai vị sư tỷ của anh quá xinh đẹp, lúc đó đã gây ra náo động lớn, rất nhiều nam tử nghĩ cách muốn chiếm được họ!”

“Đáng tiếc, có một bà lão luôn trông chừng họ, nên không có bất kỳ ai dám ra tay!”

Giọng nói của Tô Cuồng vang lên.

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới chú ý đến trong ảnh có một bà lão tầm 50 tuổi.

Lưng hơi còng, trong tay cầm một chiếc nạng vô cùng bình thường.

Cho dù là trong hình ảnh ký ức của Tô Cuồng.

Diệp Bắc Minh vừa nhìn qua, cũng cảm thấy người này sâu không thể dò.

Đồng thời.

Bà lão đó quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Diệp Bắc Minh .

Trong giây phút hai người chạm mắt nhau, thân thể Diệp Bắc Minh khẽ run lên: “Chuyện gì vậy!!! Bà ta đang nhìn mình sao?”

“Sao có thể chứ? Đây là hình ảnh trong kí ức của Tô Cuồng, bà ta lại có thể biết được sự tồn tại của mình?”

Giọng nói nghiêm nghị của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Phép tắc thời gian! Đây là phép tắc thời gian!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sự hiểu biết của người này về phép tắc thời gian, đã đạt tới cảnh giới thành thục hoàn mỹ!”

“Bà ta có thể đoán trước được, hôm nay cậu sẽ thăm dò tất cả, thế nên mới nhìn qua!”

“Trời ơi...”, Diệp Bắc Minh tâm thần chấn động.

Giây tiếp theo.

Bà lão vậy mà lại mở miệng, giọng nói bình tĩnh: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh ? Hai nha đầu này không tồi!”

“Lão thân đưa họ đi bồi dưỡng, mọi mối quan hệ trước đây đều không còn giá trị!”

“Nhớ lấy, đừng đến làm phiền chúng ta, nếu không cậu sẽ phải hối hận!”

Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Bà là ai? Dựa vào đâu có thể quyết định thay sư tỷ của tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook