Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2010: Sư tỷ, chị cũng là của em

Ss Tần

19/06/2024

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Trong lòng cùng vui mừng khôn xiết: “Thật sự là tiểu sư đệ kìa!”

Vào giây phút nghe thấy cái tên Dạ Huyền.

Bọn họ liền biết người trước mắt nhất định là tiểu sư đệ của mình.

“Không được, không thể để mọi người nhận ra!”

Hai người cố gắng bình tĩnh lại.

Đôi mặt đẹp vừa đảo, rơi trên người Bảo Kiếm Phong, người này vừa nãy lại muốn giết tiểu sư đệ?

“Bảo Kiếm Phong, ông dám coi thường quy định của tông môn sao?”

“Vị Diệp... Dạ Huyền công tử này nếu đã đánh bại đệ tử nội môn!”

“Theo quy củ của Luân Hồi Tông, chúng ta phải trực tiếp thay thế địa vị của anh ta ở nội môn!”

“Ông muốn giết Dạ Huyền công tử, quy tắc của tông môn ở đâu?”

Một cỗ sát ý ớn lạnh bao trùm tới.

Bảo Kiếm Phong kinh hãi: “Hai vị thái thượng trưởng lão, đệ tử biết sai rồi!”

“Sai ở đâu?”

Đạm Đài Yêu Yêu hỏi.

Bảo Kiếm Phong xấu hổ, hận đến mức muốn tìm một vết nứt nào đó mà trốn vào: “Đệ tử không nên lạm dụng chức quyền, càng không nên ra tay với Dạ Huyền công tử!”

“Nếu đã biết sai, còn không xin lỗi?”, giọng nói của Liễu Như Khanh lạnh lùng.

“Xin lỗi...”

Trong lòng Bảo Kiếm Phong run lên, khẽ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nhục nhã: “Hai vị thái thượng trưởng lão, thằng nhóc này...”

“Hửm?”

Gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh lạnh lẽo.

Bảo Kiếm Phong không dám nói nhảm, chỉ có thể hướng về phía Diệp Bắc Minh: “Dạ Huyền công tử, thật xin lỗi!”

Chỉ ngắn gọn vài chữ, mà như một con dao đâm thẳng vào trái tim ông ta.

Làm lòng tự trọng của ông ta vỡ vụn.

Hai người phớt lờ Bảo Kiếm Phong.

Bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, nắm lấy cánh tay anh: “Dạ Huyền công tử, bây giờ anh đã là đệ tử nội môn của Luân Hồi Tông”.

“Chúng ta đưa anh đi làm quen với Luân Hồi Tông”.

Ba người cùng bay lên.

Hướng vào nơi sâu trong Luân Hồi Tông mà đi.

Đợi đến khi đám người Diệp Bắc Minh đã đi xa, Bảo Kiếm Phong tức giận gầm lên: “Thật là vô cùng nhục nhã, nhục nhã mà!”

“Dạ Huyền, mày đợi đấy cho lão phu!”

...

Hai người rất nhanh trở lại thung lũng, quay về sơn cốc bế quan.

Chủ động mở trận pháp, khóa lại tất cả.

“Tiểu sư đệ, sao đệ bây giờ mới tới?”

Đôi mắt hai người đỏ hoe, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.

Cắn mạnh vào vai Diệp Bắc Minh: “Lại giả chết! Ghét chết đi được!”

“Khi chúng ta nghe tin đệ chết, liền biết đệ nhất định sẽ đến tìm chúng ta!”

Hai tay Diệp Bắc Minh vòng qua, ôm lấy eo hai sư tỷ của mình: “Hai sư tỷ, em không phải tới rồi hay sao?”

Đạm Đài Yêu Yêu đỏ mặt, ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh: “Em còn gọi chị là sư tỷ đúng không?”



“Một trăm năm không gặp, tình cảm đã phai nhạt rồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Chị tiểu Yêu!”

“Vậy còn được!”

Đạm Đài Yêu Yêu tức giận nói.

Diệp Bắc Minh vừa định nói, cô ấy đã chủ động hé mở đôi môi đỏ mọng, trực tiếp hôn anh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thầm phàn nàn: “Lại bắt đầu rồi!”

Liễu Như Khanh trừng mắt: “Hai người...”

Mãi đến khi hai người tách ra, Liễu Như Khanh mới phản ứng lại: “Được lắm, sớm đã nghe tin hai người có vấn đề, quả nhiên là sự thật!”

“Thất sư tỷ, chị cũng là của em!”

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Ôm Liễu Như Khanh càng chặt hơn.

Một cỗ hơi thở nam tính phả vào mặt.

Liễu Như Khanh gần như ngất đi, để mặc Diệp Bắc Minh hôn mình.

Mười lăm phút trôi qua, thân thể mảnh khảnh của Liễu Như Khanh như mềm nhũn.

Nếu không phải Diệp Bắc Minh ôm lấy, cô ấy đã ngã xuống đất rồi.

“Tiểu sư đệ, ta... ta... xấu hổ chết mất!”

Gương mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng, vùi đầu vào trong ngực Diệp Bắc Minh.

Đạm Đài Yêu Yêu cười khanh khách: “Ai bảo ngày thường em giả vờ lạnh lùng, chị sớm đã biết em cũng thích tiểu sư đệ rồi!”

“A... em không có...”

Liễu Như Khanh phản bác lại.

Đạm Đài Yêu Yêu cười trêu trọc: “Ha ha, vậy à?”

“Vậy lúc nằm mơ, em gọi tên tiểu sư đệ làm gì?”

“Còn nói cái gì... Bắc Minh... nhanh một chút!”

“A... chị... chị nói nhảm!”

Gương mặt Liễu Như Khanh càng đỏ hơn, ngượng ngùng giải thích.

Diệp Bắc Minh nhìn hai người cãi nhau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Chị Tiểu Yêu, chị Như Khanh, hai người không chịu ấm ức gì ở Luân Hồi Tông chứ?”

“Vừa nãy Bảo Kiếm Phong kia, sao lại gọi hai chị là thái thượng trưởng lão?”

Hai người ngừng cãi nhau.

Sắc mặt nghiêm nghị.

Liễu Như Khanh giải thích: “Tiểu sư đệ, sư phụ của hai chúng ta, là vị thái thượng tổ duy nhất của Luân Hồi Tông”.

Thái thượng tổ?

Có ý nghĩa gì?

Luân Hồi Tông có mười vị lão tổ, còn thấp hơn một bối phận so với sư phụ của hai người sao!

Hai sư tỷ là đồ đệ của thái thượng tổ, mặc dù không thể so sánh với mười vị lão tổ của Luân Hồi Tông.

Trao cho hai người địa vị thái thượng trưởng lão, cũng là việc rất đơn giản!

Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy, chỉ cần hai chị không chịu ấm ức là được rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu hỏi: “Tiểu sư đệ, còn em thì sao? Một trăm năm qua em sống thế nào?”

Diệp Bắc Minh không giấu diếm.

Kể lại ngắn gọn những gì mình đã trải qua một lượt.



Khi kể đến những nguy hiểm gặp phải, hai người thốt lên kinh ngạc.

Họ nắm chặt tay Diệp Bắc Minh, thầm lau mồ hôi lạnh.

“Nhược Tuyết vậy mà đã ở cảnh giới Đạo Tôn rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu cười tinh quái, liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em ở Thương Khung Kiếm Tông mấy ngày!”

“Làm không ít chuyện mờ ám với Nhược Tuyết nhỉ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chị tiểu Yêu, em là người ngay thẳng. Chị đang nói gì thế!”

Đạm Đài Yêu Yêu hừ lạnh: “Biết rõ mà còn cố tình hỏi! Như Khanh, giúp chị giữ tiểu sư đệ!”

“Nghiêm túc hay không, sẽ biết ngay thôi!”

“Ồ, được!”

Liễu Như Khanh phản ứng lại, tiến lên nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh.

Trực tiếp đẩy anh ngã xuống.

Ngồi lên người anh: “Lục sư tỷ, em giữ người tiểu sư đệ rồi”, sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu sầm lại: “Em ngồi lên rồi, thế chị ngồi ở đâu đây?”

“Thất sư muội, nhìn em có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra không thành thật chút nào nha!”

Gương mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng: “Làm gì có!”

Dưới sự khống chế của hai cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, Diệp Bắc Minh căn bản không thể phản kháng: “Hai vị sư tỷ, đừng như vậy mà!”

“Ha ha, em nói không làm là không làm à?”

Đạm Đài Yêu Yêu cười xảo trá.

Năm ngón tay ấn lên ngực Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, sao tim em đập nhanh thế?”

Đang chuẩn bị có hành động tiếp theo thì nghe thấy âm thanh.

Rầm rầm!

Đột nhiên, cả sơn cốc rung chuyển dữ dội.

Giống như động đất vậy.

“Có chuyện gì thế? Sư phụ quay lại rồi à?”, Liễu Như Khanh biến sắc.

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: “Không đúng, không phải là sư phụ, mà là toàn bộ Luân Hồi Tông đều đang chấn động!”

Ba người nhìn nhau một cái.

Giây tiếp theo.

Đóng lại trận pháp, nhanh chóng lao ra khỏi sơn cốc.

“Keng! Keng! Keng!...”

Tiếng chuông của Luân Hồi Tông vang lên.

Liễu Như Khanh kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì? Chuông lớn chỉ vang lên khi tông môn gặp nguy hiểm, hoặc xảy ra biến cố cực lớn!”

“Đi, nhanh đi xem!”

Đạm Đài Yêu Yêu nói.

Ba người đi nhanh về phía quảng trường của tông môn, đệ tử của Luân Hồi Tông tất cả đều đã có mặt ở đó.

Ngay cả trưởng lão đang bế quan cũng xuất hiện.

Toàn bộ quảng trường tông môn có hơn trăm vạn người tụ tập.

Đến cả 10 vị lão tổ cũng lần đầu tiên có mặt.

Nhìn thấy Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đưa theo Diệp Bắc Minh xuất hiện, mười vị lão tổ liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói: “Hai vị thái thượng trưởng lão, hai người cũng đến rồi!”

“Lão tổ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Đạm Đài Yêu Yêu nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt 10 người khá nghiêm trọng.

Một lão giả tóc trắng nghiêm nghị nói: “Biển Hỗn Độn, đã khô cạn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook