Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2019: Ta muốn tiểu súc sinh đó phải chết
Ss Tần
24/06/2024
“Anh trai tốt của tôi, đã mấy chục triệu năm không gặp, vậy mà anh vẫn còn nhớ đến tôi?”, Đế Trần cười quỷ dị nói.
Con ngươi Dạ Huyền hiện lên lửa giận: “Cho dù mày có biến thành tro bụi, ông đây vẫn nhận ra mày”.
“Ha ha ha!”
Đế Trần cười mỉa mai, nghiền ngẫm nói: “Anh tức giận sao? Nếu tôi nói cho anh biết, năm đó mẹ của anh”.
“Là do chính tay tôi giết, anh có càng tức giận hơn không?”
“Mày nói cái gì?”
Dạ Huyền như phát điên, dường như hét lên: “Đế Trần, mày nói lại một lần nữa, mẹ tao là do mày hại chết sao?”
Đế Trần cười chế giễu: “Cũng không tính là tự tay giết chết”.
“Năm đó, sau khi phụ hoàng qua đời, Thiên Ma Tộc cũng không thể không có chủ nhân”.
“Mẹ anh lúc đó nghĩ đến việc để anh kế vị Hoàng vị của Thiên Ma Tộc, mà vị trí này vỗn dĩ là của tôi!”
“Con tiện nhân đó không đồng ý nhường vị, vậy mà còn mắng tôi một trận, vậy thì thật ngại quá”.
“Chúng tôi đưa bà ta tới bờ sông Mặc Uyên, mặc dù tôi không tự tay giết chết bà ta, nhưng tôi trực tiếp đẩy bà ta xuống!”
Mỗi một câu nói.
Đều giống như con dao hung hãn đâm sâu vào trái tim Dạ Huyền.
Khi câu nói cuối cùng vang lên.
Dạ Huyền trực tiếp lao lên.
Đầu người được ngưng tụ bởi sương máu nổ tung, bị Dạ Huyền đánh xuyên qua.
Sương máu lại ngưng tụ một lần nữa: “Ha ha, anh trai tốt của tôi, đừng tức giận chứ”.
“Một nhà ba người của anh đều ở đây à? Để tôi xem xem, đây chính là cháu trai lớn của tôi phải không?”
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Đế Trần đúng không? Ông ăn nói cẩn thận, đợi tôi đến diệt cả nhà họ Đế của ông!”
Ngữ điệu bình tĩnh.
Không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Năm ngón tay nắm lại.
Phần Thiên Chi Diễm lao ra, đem đám sương máu kia thiêu đốt tại chỗ.
Diệp Bắc Minh bước lên trước, giúp cha mẹ mình chữa thương.
Vừa nói về chuyện Hắc Thủy Tộc.
“Minh Nhi, chuyện con nói là thật sao? Hắc Thủy Tộc thật sự trở lại rồi?”, sắc mặt Dạ Huyền đại biến.
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: “Cha, mẹ, nhiều nhất là một tháng nữa, các thế giới cao cấp có tiếp xúc với biển Hỗn Độn sẽ bị ô nhiễm”.
“Đến lúc đó, toàn bộ giới võ đạo nhất định sẽ xảy ra kiếp nạn lớn”.
“Mọi người đi tìm Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ, trong vòng một tháng, dù có tìm được hay không, nhất định phải lập tức quay về đại lục Hỗn Độn!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi con cũng tìm thấy rồi, chúng đang ở Thần Ngự tông”.
“Có điều, con không nhận chúng...”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng giải thích tình hình của mọi người một lượt.
Để cha mẹ mình tới Thần Ngự tông một chuyến, tốt nhất có thể đem theo con gái mình tới đại lục Hỗn Độn.
“Được, những việc này giao cho chúng ta”.
Hai người gật đầu.
Lạc Khuynh Thành cau mày: “Tiểu sư đệ, còn em thì sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Em phải nghĩ cách tới Hỗn Độn Giới một chuyến”.
“Con muốn tới Hỗn Độn Giới?”
Dạ Huyền bị dọa cho giật mình, quả quyết lắc đầu: “Không được, Minh Nhi! Bây giờ con mà đến Hỗn Độn Giới thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ”.
Diệp Bắc Minh nhìn Dạ Huyền: “Cha, con có lý do nhất định phải tới đó”.
“Trong Hỗn Độn Giới có Hỗn Độn Chân Hỏa, chỉ khi tìm được vật này, mới thật sự hoàn toàn trấn áp Hắc Thủy Tộc”.
Anh lại đem chuyện một trăm sư phụ đã qua đời.
Họ chỉ còn sót lại một tia linh hồn cuối cùng, hóa thành tượng đài định hình linh hồn nói với cha mẹ mình.
“Sư phụ...”
Lạc Khuynh Thành bật khóc.
Lông mày Dạ Huyền nhíu chặt lại với nhau.
Đột nhiên, Diệp Thanh Lam mở miệng: “Minh Nhi, con cứ đi đi”.
“Lam Nhi?”
Dạ Huyền kinh ngạc nhìn qua.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Đây là vận mệnh của con trai chúng ta, cũng là cơ hội của toàn bộ giới tu võ”.
“Cho dù chúng ta muốn làm rùa rụt cổ, lẽ nào con cháu chúng ta cũng hèn nhát như vậy sao?”
Vừa nói.
Diệp Thanh Lam vừa bước lên phía trước, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, mẹ tin ở con”.
“Con cứ yên tâm đi làm mọi việc, chúng ta đợi con tại đại lục Hỗn Độn”.
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đã tiễn cha mẹ và sư tỷ mình rời đi.
Một giây sau.
Bằng một niệm thức.
Một chiếc lông vũ màu vàng xuất hiện.
Chính là lông của Đại Bàng Cánh Vàng.
Anh truyền một cỗ thần lực vào trong đó, lông vũ của Đại Bàng Cánh Vàng khẽ run lên.
Đợi mười mấy phút sau, hư không xuất hiện một khe nứt.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng dài vạn trượng xuất hiện: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi có việc gì? Hai con gái của cậu, tôi đã hỏi qua người trong tộc”.
“Năm đó, thật sự có một vị thúc thúc của tôi cướp chúng đi ở một thế giới hạ giới”.
“Hai đứa bé đó có huyết mạch rất đáng sợ, vốn dĩ muốn đem về bồi dưỡng”.
“Thúc thúc đó của tôi dự đoán được, nếu như đem hai đứa bé trở về sẽ mang lại tai họa cho tộc Đại Bàng Cánh Vàng, thế nên đã thả chúng đi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đa tạ Bằng huynh”.
“Có điều lần này, tôi muốn Bằng huynh giúp tôi một chuyện”.
Đại Bàng Cánh Vàng im lặng một hồi.
“Nói đi, chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Tôi muốn Bằng huynh đưa tôi vào Hỗn Độn Giới!”
“Hỗn Độn Giới? Xin lỗi, không được”.
Đại Bàng Cánh Vàng không hề suy nghĩ mà trực tiếp từ chối: “Nơi này có một tầng kết giới không gian cực kỳ khủng bố. Cho dù là tôi, cũng chưa chắc đã có thể xuyên qua được”.
“Cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trừ khi có người ở Hỗn Độn Giới mở ra kết giới không gian này”.
“Nếu không, người ở thế giới bên ngoài sẽ không có cách nào tiến vào Hỗn Độn Giới được”.
...
Đồng thời cùng lúc đó.
Hỗn Độn Giới, sâu trong hoàng cung Thiên Ma, Đế Trần mặc áo bào màu vàng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
“Mẹ, làm thế nào bây giờ? Tiểu tạp chủng kia đã dung nhập xá lợi Ma cốt rồi, đây thế nhưng là thứ mà tổ tiên chúng ta để lại đó”.
Sắc mặt Đế Trần biến đổi không ngừng.
“Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ tên nhóc đó quay lại thì làm thế nào?”
“Hay là, nhân lúc nó chưa trưởng thành, chúng ta mở không gian của Hỗn Độn Giới, phái người trực tiếp đi giết chết tên tiểu súc sinh đó?”
Bên cạnh.
Là một thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ hào hoa quý phái.
Bà ta mặc một bộ cung trang cực kỳ sang trọng xa hoa, nhưng vẫn khó có thể che giấu được phong thái kiêu hãnh của mình.
Đôi mắt rực rỡ như những vì sao.
Giọng nói Đế Cơ bình tĩnh: “Có gì đáng sợ chứ. Mấy triệu năm qua, chúng ta đã thật sự nắm giữ Thiên Ma Tộc”.
“Nhưng mà...”
Đế Trần do dự.
Cúi đầu nhìn áo long bào của mình.
Ngũ trảo vị long, tứ trảo vị mãng!
Con rồng trên người Đế Trần, chỉ có 4 móng, chính là mãng bào.
“Nhưng suy cho cùng, con cũng không phải là Thiên Ma Hoàng danh chính ngôn thuận, một ngày chưa được xá lợi Ma cốt chấp thuận, thì vẫn không có cách nào vào được cấm địa của Thiên Ma Tộc, không được tổ tiên chấp nhận”.
“Con nghĩ tốt nhất là mở ra kết giới của Hỗn Độn Giới, dùng sức mạnh sấm sét giết chết tiểu súc sinh đó”.
Đế Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc?”
“Mẹ?”
Đế Trần kinh hãi nhìn qua.
Đế Cơ tức giận nói: “Hắc Thủy Tộc đã hồi sinh, Hỗn Độn Giới có thể không bị ảnh hưởng trong mấy kỉ nguyên qua”.
“Chính là vì Hỗn Độn Giới có màng kết giới bảo vệ, vậy mà con lại muốn mở kết giới ra?”
“Ngộ nhớ Hỗn Độn Giới bị nước đen ô nhiễm, đừng nói Hoàng vị của con, cả Hỗn Độn Giới đều sẽ bị hủy diệt!”
Đế Cơ giơ một ngón tay ra.
Đánh thật mạnh vào đầu Đế Trần.
“Mặc dù bây giờ con là Thiên Ma Hoàng không hợp pháp, nhưng quyền lợi trong tay có khác gì Thiên Ma Hoàng không?”
“Không bằng khổ cực tu luyện nâng cao cảnh giới, chỉ cần đột phá Thiên Tôn đỉnh phong, không cần xá lợi Ma cốt cũng có thể tiến vào cấm địa của Thiên Ma Tộc”.
Đế Cơ phất áo rời đi.
Đột phá Thiên Tôn?
Đế Trần ngây ra tại chỗ.
Điều này thật sự quá khó.
Tám mươi triệu năm trước, ông ta đã là cảnh giới Tiên Tôn đỉnh phong.
Chỉ một cảnh giới này thôi mà đã mắc kẹt suốt tám mươi triệu năm.
Mãi không bước qua được một bước này.
Thật là quá khó.
Do dự vài giây, sắc mặt Đế Trần do dự bất định: “Một ngày tiểu súc sinh này còn chưa chết, mình còn chưa thể yên ổn được”.
“Không được, người đâu! Mở ra một khe hở không gian, phái người đi một chuyến!”
“Ta muốn thằng ranh đó phải chết!”
...
Trong một không gian hư vô.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng đang lơ lửng trên không trung, trên lưng nó là Diệp Bắc Minh.
“Nhìn thấy chưa, toàn bộ Hỗn Độn Giới bị một cỗ sức mạnh cực kỳ đáng sợ bao trùm”.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Vừa rồi cậu cũng đã thử qua, cậu căn bản không thể đả thương được tấm lồng năng lượng kia”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh đã sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thể lay chuyển được cỗ năng lượng đó.
Thật là quá đáng sợ.
Khó trách Đại Bàng Cánh Vàng không thể xuyên qua.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Không có cách nào khác, trừ khi bên trong có người...”
Đại Bàng Cánh Vàng còn chưa nói xong.
“Mẹ kiếp...”
Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên.
Lồng chắn năng lượng phía trước, vậy mà mở ra một khe nứt.
Nó thật sự được mở ra từ bên trong.
“Nhóc con, cậu thật là may mắn”.
Con ngươi Dạ Huyền hiện lên lửa giận: “Cho dù mày có biến thành tro bụi, ông đây vẫn nhận ra mày”.
“Ha ha ha!”
Đế Trần cười mỉa mai, nghiền ngẫm nói: “Anh tức giận sao? Nếu tôi nói cho anh biết, năm đó mẹ của anh”.
“Là do chính tay tôi giết, anh có càng tức giận hơn không?”
“Mày nói cái gì?”
Dạ Huyền như phát điên, dường như hét lên: “Đế Trần, mày nói lại một lần nữa, mẹ tao là do mày hại chết sao?”
Đế Trần cười chế giễu: “Cũng không tính là tự tay giết chết”.
“Năm đó, sau khi phụ hoàng qua đời, Thiên Ma Tộc cũng không thể không có chủ nhân”.
“Mẹ anh lúc đó nghĩ đến việc để anh kế vị Hoàng vị của Thiên Ma Tộc, mà vị trí này vỗn dĩ là của tôi!”
“Con tiện nhân đó không đồng ý nhường vị, vậy mà còn mắng tôi một trận, vậy thì thật ngại quá”.
“Chúng tôi đưa bà ta tới bờ sông Mặc Uyên, mặc dù tôi không tự tay giết chết bà ta, nhưng tôi trực tiếp đẩy bà ta xuống!”
Mỗi một câu nói.
Đều giống như con dao hung hãn đâm sâu vào trái tim Dạ Huyền.
Khi câu nói cuối cùng vang lên.
Dạ Huyền trực tiếp lao lên.
Đầu người được ngưng tụ bởi sương máu nổ tung, bị Dạ Huyền đánh xuyên qua.
Sương máu lại ngưng tụ một lần nữa: “Ha ha, anh trai tốt của tôi, đừng tức giận chứ”.
“Một nhà ba người của anh đều ở đây à? Để tôi xem xem, đây chính là cháu trai lớn của tôi phải không?”
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Đế Trần đúng không? Ông ăn nói cẩn thận, đợi tôi đến diệt cả nhà họ Đế của ông!”
Ngữ điệu bình tĩnh.
Không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Năm ngón tay nắm lại.
Phần Thiên Chi Diễm lao ra, đem đám sương máu kia thiêu đốt tại chỗ.
Diệp Bắc Minh bước lên trước, giúp cha mẹ mình chữa thương.
Vừa nói về chuyện Hắc Thủy Tộc.
“Minh Nhi, chuyện con nói là thật sao? Hắc Thủy Tộc thật sự trở lại rồi?”, sắc mặt Dạ Huyền đại biến.
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: “Cha, mẹ, nhiều nhất là một tháng nữa, các thế giới cao cấp có tiếp xúc với biển Hỗn Độn sẽ bị ô nhiễm”.
“Đến lúc đó, toàn bộ giới võ đạo nhất định sẽ xảy ra kiếp nạn lớn”.
“Mọi người đi tìm Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ, trong vòng một tháng, dù có tìm được hay không, nhất định phải lập tức quay về đại lục Hỗn Độn!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi con cũng tìm thấy rồi, chúng đang ở Thần Ngự tông”.
“Có điều, con không nhận chúng...”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng giải thích tình hình của mọi người một lượt.
Để cha mẹ mình tới Thần Ngự tông một chuyến, tốt nhất có thể đem theo con gái mình tới đại lục Hỗn Độn.
“Được, những việc này giao cho chúng ta”.
Hai người gật đầu.
Lạc Khuynh Thành cau mày: “Tiểu sư đệ, còn em thì sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Em phải nghĩ cách tới Hỗn Độn Giới một chuyến”.
“Con muốn tới Hỗn Độn Giới?”
Dạ Huyền bị dọa cho giật mình, quả quyết lắc đầu: “Không được, Minh Nhi! Bây giờ con mà đến Hỗn Độn Giới thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ”.
Diệp Bắc Minh nhìn Dạ Huyền: “Cha, con có lý do nhất định phải tới đó”.
“Trong Hỗn Độn Giới có Hỗn Độn Chân Hỏa, chỉ khi tìm được vật này, mới thật sự hoàn toàn trấn áp Hắc Thủy Tộc”.
Anh lại đem chuyện một trăm sư phụ đã qua đời.
Họ chỉ còn sót lại một tia linh hồn cuối cùng, hóa thành tượng đài định hình linh hồn nói với cha mẹ mình.
“Sư phụ...”
Lạc Khuynh Thành bật khóc.
Lông mày Dạ Huyền nhíu chặt lại với nhau.
Đột nhiên, Diệp Thanh Lam mở miệng: “Minh Nhi, con cứ đi đi”.
“Lam Nhi?”
Dạ Huyền kinh ngạc nhìn qua.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Đây là vận mệnh của con trai chúng ta, cũng là cơ hội của toàn bộ giới tu võ”.
“Cho dù chúng ta muốn làm rùa rụt cổ, lẽ nào con cháu chúng ta cũng hèn nhát như vậy sao?”
Vừa nói.
Diệp Thanh Lam vừa bước lên phía trước, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, mẹ tin ở con”.
“Con cứ yên tâm đi làm mọi việc, chúng ta đợi con tại đại lục Hỗn Độn”.
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đã tiễn cha mẹ và sư tỷ mình rời đi.
Một giây sau.
Bằng một niệm thức.
Một chiếc lông vũ màu vàng xuất hiện.
Chính là lông của Đại Bàng Cánh Vàng.
Anh truyền một cỗ thần lực vào trong đó, lông vũ của Đại Bàng Cánh Vàng khẽ run lên.
Đợi mười mấy phút sau, hư không xuất hiện một khe nứt.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng dài vạn trượng xuất hiện: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi có việc gì? Hai con gái của cậu, tôi đã hỏi qua người trong tộc”.
“Năm đó, thật sự có một vị thúc thúc của tôi cướp chúng đi ở một thế giới hạ giới”.
“Hai đứa bé đó có huyết mạch rất đáng sợ, vốn dĩ muốn đem về bồi dưỡng”.
“Thúc thúc đó của tôi dự đoán được, nếu như đem hai đứa bé trở về sẽ mang lại tai họa cho tộc Đại Bàng Cánh Vàng, thế nên đã thả chúng đi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đa tạ Bằng huynh”.
“Có điều lần này, tôi muốn Bằng huynh giúp tôi một chuyện”.
Đại Bàng Cánh Vàng im lặng một hồi.
“Nói đi, chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Tôi muốn Bằng huynh đưa tôi vào Hỗn Độn Giới!”
“Hỗn Độn Giới? Xin lỗi, không được”.
Đại Bàng Cánh Vàng không hề suy nghĩ mà trực tiếp từ chối: “Nơi này có một tầng kết giới không gian cực kỳ khủng bố. Cho dù là tôi, cũng chưa chắc đã có thể xuyên qua được”.
“Cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trừ khi có người ở Hỗn Độn Giới mở ra kết giới không gian này”.
“Nếu không, người ở thế giới bên ngoài sẽ không có cách nào tiến vào Hỗn Độn Giới được”.
...
Đồng thời cùng lúc đó.
Hỗn Độn Giới, sâu trong hoàng cung Thiên Ma, Đế Trần mặc áo bào màu vàng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
“Mẹ, làm thế nào bây giờ? Tiểu tạp chủng kia đã dung nhập xá lợi Ma cốt rồi, đây thế nhưng là thứ mà tổ tiên chúng ta để lại đó”.
Sắc mặt Đế Trần biến đổi không ngừng.
“Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ tên nhóc đó quay lại thì làm thế nào?”
“Hay là, nhân lúc nó chưa trưởng thành, chúng ta mở không gian của Hỗn Độn Giới, phái người trực tiếp đi giết chết tên tiểu súc sinh đó?”
Bên cạnh.
Là một thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ hào hoa quý phái.
Bà ta mặc một bộ cung trang cực kỳ sang trọng xa hoa, nhưng vẫn khó có thể che giấu được phong thái kiêu hãnh của mình.
Đôi mắt rực rỡ như những vì sao.
Giọng nói Đế Cơ bình tĩnh: “Có gì đáng sợ chứ. Mấy triệu năm qua, chúng ta đã thật sự nắm giữ Thiên Ma Tộc”.
“Nhưng mà...”
Đế Trần do dự.
Cúi đầu nhìn áo long bào của mình.
Ngũ trảo vị long, tứ trảo vị mãng!
Con rồng trên người Đế Trần, chỉ có 4 móng, chính là mãng bào.
“Nhưng suy cho cùng, con cũng không phải là Thiên Ma Hoàng danh chính ngôn thuận, một ngày chưa được xá lợi Ma cốt chấp thuận, thì vẫn không có cách nào vào được cấm địa của Thiên Ma Tộc, không được tổ tiên chấp nhận”.
“Con nghĩ tốt nhất là mở ra kết giới của Hỗn Độn Giới, dùng sức mạnh sấm sét giết chết tiểu súc sinh đó”.
Đế Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc?”
“Mẹ?”
Đế Trần kinh hãi nhìn qua.
Đế Cơ tức giận nói: “Hắc Thủy Tộc đã hồi sinh, Hỗn Độn Giới có thể không bị ảnh hưởng trong mấy kỉ nguyên qua”.
“Chính là vì Hỗn Độn Giới có màng kết giới bảo vệ, vậy mà con lại muốn mở kết giới ra?”
“Ngộ nhớ Hỗn Độn Giới bị nước đen ô nhiễm, đừng nói Hoàng vị của con, cả Hỗn Độn Giới đều sẽ bị hủy diệt!”
Đế Cơ giơ một ngón tay ra.
Đánh thật mạnh vào đầu Đế Trần.
“Mặc dù bây giờ con là Thiên Ma Hoàng không hợp pháp, nhưng quyền lợi trong tay có khác gì Thiên Ma Hoàng không?”
“Không bằng khổ cực tu luyện nâng cao cảnh giới, chỉ cần đột phá Thiên Tôn đỉnh phong, không cần xá lợi Ma cốt cũng có thể tiến vào cấm địa của Thiên Ma Tộc”.
Đế Cơ phất áo rời đi.
Đột phá Thiên Tôn?
Đế Trần ngây ra tại chỗ.
Điều này thật sự quá khó.
Tám mươi triệu năm trước, ông ta đã là cảnh giới Tiên Tôn đỉnh phong.
Chỉ một cảnh giới này thôi mà đã mắc kẹt suốt tám mươi triệu năm.
Mãi không bước qua được một bước này.
Thật là quá khó.
Do dự vài giây, sắc mặt Đế Trần do dự bất định: “Một ngày tiểu súc sinh này còn chưa chết, mình còn chưa thể yên ổn được”.
“Không được, người đâu! Mở ra một khe hở không gian, phái người đi một chuyến!”
“Ta muốn thằng ranh đó phải chết!”
...
Trong một không gian hư vô.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng đang lơ lửng trên không trung, trên lưng nó là Diệp Bắc Minh.
“Nhìn thấy chưa, toàn bộ Hỗn Độn Giới bị một cỗ sức mạnh cực kỳ đáng sợ bao trùm”.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Vừa rồi cậu cũng đã thử qua, cậu căn bản không thể đả thương được tấm lồng năng lượng kia”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh đã sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thể lay chuyển được cỗ năng lượng đó.
Thật là quá đáng sợ.
Khó trách Đại Bàng Cánh Vàng không thể xuyên qua.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Không có cách nào khác, trừ khi bên trong có người...”
Đại Bàng Cánh Vàng còn chưa nói xong.
“Mẹ kiếp...”
Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên.
Lồng chắn năng lượng phía trước, vậy mà mở ra một khe nứt.
Nó thật sự được mở ra từ bên trong.
“Nhóc con, cậu thật là may mắn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.