Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 440: Tin tức truyền về
Ss Tần
08/06/2023
“Anh có thể yên tâm, cô ấy sống ở Lưu Ly Tông rất tốt!”
Lưu Ly Tông?
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái tên này.
Xử lý trong việc trước mắt, thì đi tìm Nhược Giai!
Rồi trực tiếp cùng Liễu Như Khanh rời đi.
Bên ngoài cổng lớn nhà họ Liễu lập tức sôi sục.
“Diệp Bắc Minh này là ai?”
“Sát thần? Danh xưng thật bá đạo!”
“Hoàng đế của đế quốc Thanh Long sắp phát điên rồi, thái tử Tô Lăng Vân chết rồi, chính là tổn thất nặng nề đối với đế quốc Thanh Long!”
“Tôi không thể tưởng tượng được sẽ gây nên sóng gió thế nào nữa!”
“Đánh cược đi, Diệp Bắc Minh có thể sống được mấy ngày?”
…
Ánh mắt của Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”
Cô ta dẫn theo đệ tử của cung Xã Tắc mau chóng rời đi.
Vừa rời khỏi thành Hoàng Phong, Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh đi ra.
“Là các người!”
“Các người muốn làm gì?”
Đệ tử của cung Xã Tắc kinh ngạc, tất cả rút vũ khí bày tư thế phòng ngự.
Văn Nhân Mộc Nguyệt quát nói: “Được rồi, tất cả dừng tay!”
“Văn Nhân sư tỷ?”
Các đệ tử của cung Xã Tắc ngẩn người.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Diệp Bắc… Minh, anh ta không có ác ý với chúng ta?”
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng: “Tình hình của Hầu Tử thế nào rồi?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời: “Anh ta rất tốt, tôi đã sắp xếp cho anh ta làm đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc”.
“Anh biết đấy, thiên phú võ đạo của anh ta cũng bình thường, làm đệ tử ngoại môn trước”.
“Đợi thực lực tăng lên, rồi thi vào nội môn”.
Chế độ tăng cấp của tông môn Côn Luân Hư, từ xưa đến nay đều như vậy.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô biết cung Xã Tắc có một cô gái tên là Hạ Nhược Tuyết không?”
“Hạ Nhược Tuyết?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt lục tìm trong đầu một lượt: “Không có ấn tượng!”
“Nhưng nếu anh muốn tìm, tôi có thể liên hệ tìm giúp anh”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phiền cô rồi”.
“Anh đã cứu mạng tôi, chút việc nhỏ này không là gì”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Các đệ tử khác của cung Xã Tắc kinh sợ nghi hoặc, có chuyện gì vậy?
Sát thần Diệp Bắc Minh từng cứu Văn Nhân sư tỷ?
Chỉ thấy.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lấy điện thoại ra gọi đi.
Tuy người của giới phàm tục không thể tiến vào Côn Luân Hư, nhưng rất nhiều khoa học kỹ thuật cao đều được truyền lên đây.
Công cụ liên lạc công nghệ cao như điện thoại di động đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Đợi một lát sau.
Thông tin được truyền về, sắc mặt của Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi khó coi.
Lập tức xin lỗi: “Anh Diệp, xin lỗi…”
Diệp Bắc Minh sầm mặt, có dự cảm không tốt ập đến: “Cô có ý gì?”
“Tôi tìm được Hạ Nhược Tuyết rồi, bây giờ cô ấy là thị nữ của Chu Tần!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời.
“Nhược Tuyết xảy ra chuyện hả?”
Một luồng sát ý ngút trời khủng bố tràn ngập!
Tất cả người cung Xã Tắc sợ đến soạt soạt lùi lại!
Kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Bọn họ dường như đang đối diện với một sát thần thực sự!
Vẻ mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt tái nhợt: “Cô Hạ không sao, hôm nay vừa hay là ngày đệ tử nội môn cung Xã Tắc dẫn đội, đệ tử ngoại môn sát hạch”.
“Chu Tần là một trong số người dẫn đội, Hạ Nhược Tuyết cùng anh ta vào trong rừng rậm Âm Ảnh rồi”.
“Có nguy hiểm không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Đi theo Chu Tần, nếu không vào sâu thì không có nguy hiểm gì”.
“Nhưng Vương Khinh Hậu cũng tham gia đội sát hạch, và còn… là người của tiểu đội đi trước dẫn dụ ma thú!”
Tiểu đội đi trước?
Nói thì nghe rất hay!
Mẹ kiếp, chẳng phải là mồi nhử sao?
Diệp Bắc Minh thét lên một tiếng: “Cô nói cái gì?”
“Tôi giao Hầu Tử cho cô, cô lại để anh ta làm mồi nhử dẫn dụ ma thú!”
Vừa nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của Hầu Tử, trong ánh mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Rừng rậm Âm Ảnh ở đâu?”
Thụp!
Văn Nhân Mộc Nguyệt và đám người cung Xã Tắc không chịu nổi sát khí khủng bố, trực tiếp quỳ xuống.
Cô ta lấy ra một tấm bản đồ từ chiếc nhẫn trữ vật, chỉ vào một vị trí: “Chính là chỗ này, cách chỗ của chúng ta một ngàn năm trăm dặm!”
Diệp Bắc Minh nhìn qua: “Ở nơi đó ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp lên tiếng: “Chẳng phải tàn hồn của Long Đế bị nhốt ở đó sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Đúng là giống y hệt với bản đồ mà Long Đế để lại.
Hoàn toàn trùng khớp!
Lại dễ dàng tìm được như vậy?
Mình có thể biết tung tích của mẹ, và cả tin tức của bố rồi ư?
Ý nghĩ này liền biến mất!
Tàn hồn của Long Đế có thể cứu bất cứ lúc nào.
Nhưng Hầu Tử thì không đợi được!
Hơn nữa.
Nhược Tuyết không biết võ!
Chẳng may Chu Tần gặp nguy hiểm, chắc chắc sẽ ném Nhược Tuyết ra làm bia đỡ đạn!
“Vãi! Đáng chết!”
Diệp Bắc Minh nổi giận, trong mắt toàn là tia máu!
Anh cũng không dám chậm trễ một khắc, vút bay lên không trung.
Phi thẳng đến rừng rậm Âm Ảnh!
Thất sư tỷ không nói nhiều, trực tiếp đi theo.
Trong không trung vang lên giọng lạnh lùng của Diệp Bắc Minh: “Văn Nhân Mộc Nguyệt, tôi đã giao Hầu Tử cho cô!”
“Nếu anh ta có chuyện gì, tôi bắt cô đền mạng!”
…
Thủ đô của đế quốc Thanh Long.
Đại nội hoàng cung thành Thanh Long.
Thông tin Tô Lăng Vân bị giết được truyền về triều đường.
Bầu không khí vô cùng nặng nề!
Hoàng đế Thanh Long lạnh lùng quát: “Ăn nói bừa bãi!”
“Ông nói thái tử chết rồi!”
“Con trai của trẫm chết rồi? Chỉ toàn nói bừa!”
“Hôm nay là đại hôn của con trai trẫm, ông dám trù ẻo con trai của trẫm chết?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp điện Kim Loan: “Trẫm là hoàng đế đế quốc Thanh Long, con trai của trẫm là thái tử của đế quốc Thanh Long, tuyệt đối không thể nào chết được!”
“Bệ hạ, là thật đó…”
Bốn ông lão quỳ dưới đất, cất giọng run run.
Bọn họ đều là tu vi võ đế trung kỳ!
Cả cung điện Kim Loan chìm vào tĩnh lặng như cái chết!
Ầm!
Một luồng sát khí khủng bố từ ghế rồng truyền ra, hoàng đế Thanh Long đá lật chiếc bàn rồng.
Soạt một cái từ trên ghế rồng đứng bật dậy.
Sắc xảo, uy nghiêm gì đó, đều không cần.
Ông ta quát tháo ầm ầm: “Bốn cung phụng các ông, ăn bổng lộc của đế quốc Thanh Long!”
“Trẫm cho các ông bảo vệ bên cạnh thái tử, các ông làm cái gì vậy hả?”
Một ông lão võ đế trung kỳ khổ sở trả lời: “Bệ hạ, là lệnh của thái tử!”
“Thái tử nói cậu ấy là vô địch trong những người cùng cảnh giới, cho dù gặp phải võ đế đỉnh phong, cũng có thể giữ được mạng!”
Lưu Ly Tông?
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái tên này.
Xử lý trong việc trước mắt, thì đi tìm Nhược Giai!
Rồi trực tiếp cùng Liễu Như Khanh rời đi.
Bên ngoài cổng lớn nhà họ Liễu lập tức sôi sục.
“Diệp Bắc Minh này là ai?”
“Sát thần? Danh xưng thật bá đạo!”
“Hoàng đế của đế quốc Thanh Long sắp phát điên rồi, thái tử Tô Lăng Vân chết rồi, chính là tổn thất nặng nề đối với đế quốc Thanh Long!”
“Tôi không thể tưởng tượng được sẽ gây nên sóng gió thế nào nữa!”
“Đánh cược đi, Diệp Bắc Minh có thể sống được mấy ngày?”
…
Ánh mắt của Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”
Cô ta dẫn theo đệ tử của cung Xã Tắc mau chóng rời đi.
Vừa rời khỏi thành Hoàng Phong, Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh đi ra.
“Là các người!”
“Các người muốn làm gì?”
Đệ tử của cung Xã Tắc kinh ngạc, tất cả rút vũ khí bày tư thế phòng ngự.
Văn Nhân Mộc Nguyệt quát nói: “Được rồi, tất cả dừng tay!”
“Văn Nhân sư tỷ?”
Các đệ tử của cung Xã Tắc ngẩn người.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Diệp Bắc… Minh, anh ta không có ác ý với chúng ta?”
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng: “Tình hình của Hầu Tử thế nào rồi?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời: “Anh ta rất tốt, tôi đã sắp xếp cho anh ta làm đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc”.
“Anh biết đấy, thiên phú võ đạo của anh ta cũng bình thường, làm đệ tử ngoại môn trước”.
“Đợi thực lực tăng lên, rồi thi vào nội môn”.
Chế độ tăng cấp của tông môn Côn Luân Hư, từ xưa đến nay đều như vậy.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô biết cung Xã Tắc có một cô gái tên là Hạ Nhược Tuyết không?”
“Hạ Nhược Tuyết?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt lục tìm trong đầu một lượt: “Không có ấn tượng!”
“Nhưng nếu anh muốn tìm, tôi có thể liên hệ tìm giúp anh”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phiền cô rồi”.
“Anh đã cứu mạng tôi, chút việc nhỏ này không là gì”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Các đệ tử khác của cung Xã Tắc kinh sợ nghi hoặc, có chuyện gì vậy?
Sát thần Diệp Bắc Minh từng cứu Văn Nhân sư tỷ?
Chỉ thấy.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lấy điện thoại ra gọi đi.
Tuy người của giới phàm tục không thể tiến vào Côn Luân Hư, nhưng rất nhiều khoa học kỹ thuật cao đều được truyền lên đây.
Công cụ liên lạc công nghệ cao như điện thoại di động đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Đợi một lát sau.
Thông tin được truyền về, sắc mặt của Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi khó coi.
Lập tức xin lỗi: “Anh Diệp, xin lỗi…”
Diệp Bắc Minh sầm mặt, có dự cảm không tốt ập đến: “Cô có ý gì?”
“Tôi tìm được Hạ Nhược Tuyết rồi, bây giờ cô ấy là thị nữ của Chu Tần!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời.
“Nhược Tuyết xảy ra chuyện hả?”
Một luồng sát ý ngút trời khủng bố tràn ngập!
Tất cả người cung Xã Tắc sợ đến soạt soạt lùi lại!
Kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Bọn họ dường như đang đối diện với một sát thần thực sự!
Vẻ mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt tái nhợt: “Cô Hạ không sao, hôm nay vừa hay là ngày đệ tử nội môn cung Xã Tắc dẫn đội, đệ tử ngoại môn sát hạch”.
“Chu Tần là một trong số người dẫn đội, Hạ Nhược Tuyết cùng anh ta vào trong rừng rậm Âm Ảnh rồi”.
“Có nguy hiểm không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Đi theo Chu Tần, nếu không vào sâu thì không có nguy hiểm gì”.
“Nhưng Vương Khinh Hậu cũng tham gia đội sát hạch, và còn… là người của tiểu đội đi trước dẫn dụ ma thú!”
Tiểu đội đi trước?
Nói thì nghe rất hay!
Mẹ kiếp, chẳng phải là mồi nhử sao?
Diệp Bắc Minh thét lên một tiếng: “Cô nói cái gì?”
“Tôi giao Hầu Tử cho cô, cô lại để anh ta làm mồi nhử dẫn dụ ma thú!”
Vừa nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của Hầu Tử, trong ánh mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Rừng rậm Âm Ảnh ở đâu?”
Thụp!
Văn Nhân Mộc Nguyệt và đám người cung Xã Tắc không chịu nổi sát khí khủng bố, trực tiếp quỳ xuống.
Cô ta lấy ra một tấm bản đồ từ chiếc nhẫn trữ vật, chỉ vào một vị trí: “Chính là chỗ này, cách chỗ của chúng ta một ngàn năm trăm dặm!”
Diệp Bắc Minh nhìn qua: “Ở nơi đó ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp lên tiếng: “Chẳng phải tàn hồn của Long Đế bị nhốt ở đó sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Đúng là giống y hệt với bản đồ mà Long Đế để lại.
Hoàn toàn trùng khớp!
Lại dễ dàng tìm được như vậy?
Mình có thể biết tung tích của mẹ, và cả tin tức của bố rồi ư?
Ý nghĩ này liền biến mất!
Tàn hồn của Long Đế có thể cứu bất cứ lúc nào.
Nhưng Hầu Tử thì không đợi được!
Hơn nữa.
Nhược Tuyết không biết võ!
Chẳng may Chu Tần gặp nguy hiểm, chắc chắc sẽ ném Nhược Tuyết ra làm bia đỡ đạn!
“Vãi! Đáng chết!”
Diệp Bắc Minh nổi giận, trong mắt toàn là tia máu!
Anh cũng không dám chậm trễ một khắc, vút bay lên không trung.
Phi thẳng đến rừng rậm Âm Ảnh!
Thất sư tỷ không nói nhiều, trực tiếp đi theo.
Trong không trung vang lên giọng lạnh lùng của Diệp Bắc Minh: “Văn Nhân Mộc Nguyệt, tôi đã giao Hầu Tử cho cô!”
“Nếu anh ta có chuyện gì, tôi bắt cô đền mạng!”
…
Thủ đô của đế quốc Thanh Long.
Đại nội hoàng cung thành Thanh Long.
Thông tin Tô Lăng Vân bị giết được truyền về triều đường.
Bầu không khí vô cùng nặng nề!
Hoàng đế Thanh Long lạnh lùng quát: “Ăn nói bừa bãi!”
“Ông nói thái tử chết rồi!”
“Con trai của trẫm chết rồi? Chỉ toàn nói bừa!”
“Hôm nay là đại hôn của con trai trẫm, ông dám trù ẻo con trai của trẫm chết?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp điện Kim Loan: “Trẫm là hoàng đế đế quốc Thanh Long, con trai của trẫm là thái tử của đế quốc Thanh Long, tuyệt đối không thể nào chết được!”
“Bệ hạ, là thật đó…”
Bốn ông lão quỳ dưới đất, cất giọng run run.
Bọn họ đều là tu vi võ đế trung kỳ!
Cả cung điện Kim Loan chìm vào tĩnh lặng như cái chết!
Ầm!
Một luồng sát khí khủng bố từ ghế rồng truyền ra, hoàng đế Thanh Long đá lật chiếc bàn rồng.
Soạt một cái từ trên ghế rồng đứng bật dậy.
Sắc xảo, uy nghiêm gì đó, đều không cần.
Ông ta quát tháo ầm ầm: “Bốn cung phụng các ông, ăn bổng lộc của đế quốc Thanh Long!”
“Trẫm cho các ông bảo vệ bên cạnh thái tử, các ông làm cái gì vậy hả?”
Một ông lão võ đế trung kỳ khổ sở trả lời: “Bệ hạ, là lệnh của thái tử!”
“Thái tử nói cậu ấy là vô địch trong những người cùng cảnh giới, cho dù gặp phải võ đế đỉnh phong, cũng có thể giữ được mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.