Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2016: Tượng đài định hình linh hồn

Ss Tần

22/06/2024

“Tiểu sư đệ!”

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh rơi vào hôn mê, Đạo Đài Luân Hồi cũng biến mất.

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu vội vàng lao tới.

Thần hồn của một trăm vị sư phụ cũng biến mất cùng Đạo Đài Luân Hồi.

Tinh thần và thể xác của Diệp Bắc Minh đều vô cùng mệt mỏi, hai người lấy ra hàng chục viên đan dược đút cho Diệp Bắc Minh uống.

Nửa tiếng sau.

Diệp Bắc Minh mới tỉnh lại: Sư phụ!”

“Tiểu sư đệ, sư phụ đã rời đi rồi....”, hai mắt Liễu Như Khanh đỏ bừng nói.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không thể nào, sư phụ chưa chết! Đạo Đài Luân Hồi!”

Sau đó gầm lên một tiếng.

Đạo Đài Luân Hồi lại xuất hiện một lần nữa, nơi bị hư hỏng sớm đã phục hồi về trạng thái ban đầu.

Điểm khác biệt duy nhất là hàng trăm bia mộ xung quanh Đạo Đài Luân Hồi vẫn còn tồn tại.

“Tượng đài định hình linh hồn!”

Diệp Bắc Minh kích động nói: “Tượng đài định hình linh hồn của các sư phụ vậy mà vẫn còn tồn tại ở lĩnh vực luân hồi của tôi, tiểu tháp, các sư phụ nhất định sẽ được cứu đúng không?”

“Cái này...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút chấn động.

Ông ta không ngờ rằng, tượng đài định hình linh hồn của một trăm sư phụ của Diệp Bắc Minh , vậy mà vẫn có thể giữ lại được!

“Nhóc con, bổn tháp cũng không biết đây là chuyện gì!”

“Có điều, theo lý mà nói, thần hồn các sư phụ của cậu thật sư bị tiêu diệt rồi!”

“Hẳn là phải biến mất hoàn toàn mới đúng, những tượng đài định hình linh hồn này, nói không chừng chỉ là một chút huyền niệm thần hồn của bọn họ mà thôi!”

Diệp Bắc Minh kích động gật đầu.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Chỉ cần có một tia cơ hội, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Diệp Bắc Minh nhớ lại lời dặn dò của Giáo Phụ, lau nước mắt nói: “Sư tỷ, sư phụ bảo em đi đến Hỗn Độn Giới một chuyến!”

“Hắc Thủy Tộc đã hồi sinh, thời gian gấp rút!”

“Hai người đi Thương Khung Kiếm Tông tìm Nhược Tuyết, em đi đại lục Thiên Ma tìm bố mẹ và đại sư tỷ!”

Vừa nói.

Diệp Bắc Minh nói cho hai người biết về vị trí của Chu Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt.

“Tìm thấy bọn họ và đưa họ về đại lục Hỗn Độn!”

“Nếu thật sự không tìm thấy, trong vòng một tháng nhất định phải trở lại đại lục Hỗn Độn!”

“Được, tiểu sư đệ, em phải cẩn thận!”

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu.

Sau khi dặn dò vài câu, anh nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh đi thẳng về phía đại lục Thiên Ma.

...

Nơi này cách phía Bắc đảo Rùa hàng vạn dặm.

Bởi vì biển Hỗn Độn khô cạn, lộ ra một dãy núi nhấp nhô.

Một đạo thân ảnh nhanh chóng di chuyển giữa những ngọn núi, theo sau là hàng chục người không ngừng tấn công một người phụ nữ phía trước.

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra, người phụ nữ bị truy sát chính là thần nữ của Đế Nữ Các.

Thần Hi.

“Chu sư tỷ, con tiện nhân này hình như không chạy nổi nữa rồi!”



“Hay là chúng ta trực tiếp ra tay giết chết cô ta luôn!”

Một người phụ nữ có thân hình gợi cảm nói.

Chu Tử Huyên cười cợt lắc đầu: “Không vội, để cô ta chạy thêm lúc nữa, chúng ta từ từ chơi!”

“Đưa đây!”

Chu Tử Huyên giơ tay ra.

Người phụ nữ thân hình gợi cảm kia lập tức hiểu ý.

Từ phía sau lấy ra một cây thần cung đưa cho Chu Tử Huyên.

Cô ta giương cung nạp tên, mũi tên bay đi trực tiếp xuyên qua đùi Trần Hi.

“A...”

Trần Hi kêu lên một tiếng, bay mạnh về phía trước.

Hung hãn đập vào một đống đá trước mặt.

Đám người của Đế Nữ Các từ trên trời hạ xuống, bao vây trước đống đá.

Chu Tử Huyên cười lạnh bước tới: “Tiện nhân, chạy, sao cô không tiếp tục chạy nữa đi!”

“Sư phụ bảo cô đi giết Diệp Bắc Minh, cô khánh lệnh cũng thôi đi, không ngờ thằng ranh đó lại tự bạo mà chết!”

“Sư phụ bảo cô tiêu hủy quần áo của hắn, cô lại dám giữ lại?”

“Thậm chí còn lén chôn quần áo của hắn ta và xây cho hắn ta một ngôi mộ để thờ cúng!”

“Cô nói sao cô lại ti tiện đến vậy cơ chứ! Từ bỏ chức vị nữ thần của Đế Nữ Các không làm, nhất thiết phải làm chuyện hèn hạ đó!”

“Lẽ nào cô không biết, thần nữ của Đế Nữ Các, là thần thánh không thể khinh nhờn sao?”

Thần Hi ôm ngực.

Trên người có vài vết thương đang rỉ máu tươi.

“Anh Diệp có ơn cứu tôi, tôi thờ cúng anh ta thì có gì sai chứ?”

Chu Tử Huyên nở nụ cười giễu cợt: “Tiện nhân chính là tiện nhân, bị một người đàn ông nhìn thấy mình không mảnh vải che thân!”

“Mà cứ mở miệng ra là ‘anh Diệp anh Diệp’!”

Người phụ nữ có thân hình gợi cảm cười lạnh: “Chu sư tỷ, tôi thay sư tỷ cắt lưỡi của con tiện nhân này đi nhé!”

Cô ta chủ động tiến lên phía trước một bước, lấy ra một con dao găm sắc nhọn.

Sau đó nắm lấy cằm Thần Hi, con dao tàn nhẫn hướng về phía miệng cô ta mà đâm tới.

Đột nhiên.

Xoẹt!

Một đạo kiếm khí đánh tới, cánh tay của người phụ nữ thân hình gợi cảm bay ra ngoài.

“A... là ai?”

Cô ta kêu lên kinh hãi, quay đầu lại nhìn.

Đám người Chu Tử Huyên cũng trở nên cảnh giác.

Chỉ thấy.

Một thanh niên với vẻ ngoài bình thường chậm rãi đi tới, trên người có một cỗ khí huyết của máu tươi vờn quanh, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

“Vị bằng hữu này, anh tốt nhất đừng quản chuyện của Đế Nữ Các!”

Sắc mặt Chu Tử Huyên âm trầm.

Người thanh niên phun ra một câu: “Câu nói này, là đang uy hiếp tôi sao?”

“Uy hiếp?”

Chu Tử Huyên ngây ra, sau đó trên môi hiện lên nụ cười mỉa mai: “Nếu anh cho là uy hiếp, thì chính là như vậy đó!”

Nói xong câu này.



Soạt!

Bóng dáng người thanh niên biến mất trong nháy mắt, giống như bóng ma xuất hiện phía sau lưng Chu Tử Huyên.

Chu Tử Huyên vẫn đứng bất động tại chỗ, nhưng đầu cô ta đã không còn!

Một tay của người thanh niên đặt trên cổ của Chu Tử Huyên, trên đó có một cái đầu người với biểu cảm kinh hãi.

Chính là Chu Tử Huyên.

“Chu sư tỷ!”

Đám người của Đế Nữ Các bị dọa cho run rẩy!

“Cùng lên giết chết tên nhóc này, trả thù cho Chu sư tỷ”, người phụ nữ gợi cảm kia gầm lên.

Đám người của Đế Nữ Các đồng loạt rút vũ khí ra, tấn công về phía người thanh niên, nhưng họ căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Một quyền một người, tất cả đều bị biến thành sương máu.

Người phụ nữ gợi cảm căn bản không hề ra tay, sau khi hét lên thì quay người bỏ chạy.

Nháy mắt đã chạy xa hàng ngàn mét, khi quay đầu lại nhìn.

Phát hiện tất cả đồng môn của mình đều biến thành sương máu, không khỏi hít một hơi khí lạnh, cảm thấy may mắn khi mình đã bỏ chạy.

Người thanh niên liếc mắt, nhìn về phía cô ta.

“Không ổn rồi...”

Người phụ nữ gợi cảm tái mặt vì sợ hãi, nhanh chóng quay người bỏ chạy.

Rầm rầm rầm!

Không khí phía sau vang lên âm thanh ầm ầm, giống như sao băng xuyên qua bầu trời.

Quay đầu lại nhìn.

Một viên đá có đường khính khoảng nửa mét vậy mà đang bay về phía cô ta với tốc độ cực nhanh.

“Đừng mà...”

Người phụ nữ gợi cảm kêu lên một tiếng, cũng biến thành một màn sương máu.

Thần Khi kinh hãi nhìn tất cả những chuyện này, đôi mắt đẹp chấn động không thôi: “Anh là ai?”

Vừa rồi.

Cô ta tận mắt nhìn thấy người thanh niên nhặt một viên đá, trực tiếp ném ra.

Đây còn là con người sao?

Sức mạnh thật khủng bố.

Người thanh niên không nói gì, liếc nhìn Thần Hi một cái, sau đó đến trước mặt cô ta.

Nắm lấy một bên đùi bị thương.

Roẹt!

Người thanh niên trực tiếp xé rách váy của cô ta, lộ ra một bên đùi trắng nõn mềm mại.

Khuôn mặt Thần Hi tái nhợt: “Anh... anh định làm gì? Mau thả tôi ra!”

“Tôi nói cho anh biết, đừng có lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm, cho dù tôi chết cũng không để anh được như ý muốn đâu.”

Người thanh niên không nói gì.

Quan sát vết thương trên đùi cô ta.

“Anh... đừng nhìn nữa, tôi xin anh đấy”, Thần Hi lo lắng đến mức bật khóc.

Thân thể cô ta bị thương, không còn sức lực để chống cự.

Người thanh niên lẩm bẩm: “Dù sao thì tôi đã sớm nhìn thấy hết rồi, nhìn thêm một lần nữa có gì to tát chứ?”

“Ngược lại là chân của cô, xương chân bị bắn thủng một lỗ, không chữa trị thì chân này sẽ thật sự tàn phế đó!”

“Anh nói cái gì?”

Thần Hi sửng sốt, kích động đến mức che miệng: “Anh Diệp, là anh sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook