Độ Kiếp Trở Về, Tiên Quân Trói Đệ

Chương 29:

Hàm Ngư Kiều

22/10/2024

Tháng 9 vốn là thời điểm oi bức, dù cho Ô Vân Hề là một tu sĩ, khi vào thế gian cũng cần tuân thủ quy củ, không thể tùy tiện sử dụng thuật pháp, nếu không sẽ bị Thiên Đạo phát hiện và chịu trừng phạt.

Cuối cùng cũng theo Nguyên thị vào trong đạo quan, Ô Vân Hề bị Nguyên thị lôi kéo quỳ gối trên cái đệm, trong khi Tố Cẩm nhanh chóng dọn đồ cúng và điểm hương cho Nguyên thị.

Ô Vân Hề tò mò đánh giá nội thất của đạo quan, một cái nhìn đã thấy thần tượng gỗ được thờ phụng ở giữa, nhưng là hình ảnh của một cây ngô đồng từ lâu đã bị diệt sạch trong tu chân giới, khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc, một cảm giác “thì ra là thế” nổi lên trong lòng.

Đây chính là cái gọi là thiên lưu một đường đi.

Lúc này, có hai người gác cổng đi ra, một người trong trang phục quan chủ đang đứng quay lưng về phía Ô Vân Hề, nói chuyện với một vị phụ nữ trang điểm sang trọng. “Đa tạ đạo trưởng.”

“Thanh Hòa?” Nguyên thị kinh hỉ thốt lên.

Vị phụ nữ đang nói chuyện với quan chủ quay đầu lại nhìn Nguyên thị, vui vẻ nói: “Minh Nguyệt.”

Nguyên thị, tên thật là Nguyên Minh Nguyệt, và vị phụ nữ này, Lục Thanh Hòa, từ nhỏ đã là bạn thân, nhưng do một người gả vào quan lại còn một người gả cho thương nhân địa phương, họ đã không gặp nhau suốt mười năm.

“Thật là ngươi.” Nguyên thị kích động bắt tay với Lục thị.

Ô Vân Hề thấy tình hình, liền nói: “Nương, con còn có việc, hai người cứ nói chuyện đi.”

Nói xong, hắn đi về phía quan chủ.

Sau cánh cửa nhỏ là một hành lang dẫn vào hậu viện, người bình thường sẽ không dám vào nếu không được sự cho phép của chủ nhân, nhưng Ô Vân Hề không phải người bình thường.



Hậu viện tĩnh lặng, mọi thứ trần tục dường như bị ngăn cách với một thế giới khác. Một cây đa trăm năm tỏa bóng râm che phủ cả nửa bầu trời. Quan chủ đang đứng bên miệng giếng, quay lưng về phía Ô Vân Hề, gió thổi làm áo choàng phấp phới, tạo nên cảm giác một cao nhân lạ thường: “Ngươi đã đến rồi.”

Ô Vân Hề khẽ nhúc nhích, “Ngươi biết ta muốn tới.”

Thanh Vân xem quan chủ xoay người lại, không có chòm râu như người ta thường nghĩ, mà là một gương mặt trẻ trung khiến Ô Vân Hề sửng sốt. Ngay sau đó, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi.

“Bần đạo là Thanh Vân xem quan chủ, tên là Thanh Bình, không biết cư sĩ có chuyện gì cần bàn?” Giọng nói của Thanh Bình ôn hòa, nhưng vẫn giữ được vẻ siêu phàm thoát tục.

Ô Vân Hề không nói gì, chỉ đơn giản ôm ngực và nhìn chằm chằm vào hắn.

Thanh Bình giữ nụ cười ôn hòa, nhưng từ từ có chút cứng đờ, ánh mắt cũng bắt đầu dao động, dần dần cảm thấy bị nhìn thấu, không tự giác toát mồ hôi lạnh.

Ô Vân Hề tiến một bước về phía trước.

Thanh Bình theo bản năng lùi lại một bước.

Ô Vân Hề nheo mắt, mở miệng: “Cung đình ngọc dịch rượu.”

Thanh Bình chớp mắt, cẩn thận trả lời: “Một trăm tám một ly?”

“Này rượu thế nào?”

“Nghe ta cho ngươi thổi?”

Ô Vân Hề: ……



Thanh Bình: ……

Gió thổi mang theo lá rụng bay khắp nơi, khiến không khí trở nên ngượng ngùng.

“Ngọa tào!!! Đồng hương???” Thanh Bình kinh ngạc, đánh rơi phất trần trong tay, kích động nói: “Không thể nào, sao ngươi biết được? Ta chắc chắn là không nhận nhầm người! Không đúng, ngươi là ai? Ngươi cũng giống ta, đều là xuyên thư cục công nhân sao?”

“Đình chỉ.” Ô Vân Hề ngăn cản hắn, không muốn tiết lộ thêm thông tin. “Ngươi là lần thứ mấy?”

Thanh Bình cố gắng kiềm chế sự kích động, giơ hai ngón tay lên, lòng hiếu kỳ không hỏi ra nguyên nhân thì không chịu bỏ qua: “Ngươi rốt cuộc làm sao nhận ra ta?”

Ô Vân Hề làm sao nhận ra đối phương?

Rất đơn giản, hắn ở thế giới này khai tuệ nhãn, có thể nhìn thấy được tướng mạo phàm nhân, ngay cả sư tôn cũng nói hắn có tiềm năng thần toán. Đáng tiếc là hắn không theo đuổi lĩnh vực này.

Ô Vân Hề không thể nhìn ra ba loại người: thứ nhất là tu sĩ; thứ hai là những người như Phong Kiến Tuyết, có Thiên Đạo khí vận; và cuối cùng là những người ngoài thế giới.

“Nguyên lai là như vậy.” Thanh Bình đặt tay lên ngực, “Ta còn tưởng rằng mình đã lỡ lời, bại lộ nhiệm vụ thất bại…… Không đúng, không phải mỗi thế giới chỉ cho phép một xuyên thư giả sao? Ngươi ngươi ngươi…… Có chuyện gì xảy ra?”

Ô Vân Hề chống nạnh, tự mãn nâng cằm lên: “Bởi vì ta là cán bộ về hưu.”

Thanh Bình:!!!

Thanh Bình vội vàng ôm lấy đùi Ô Vân Hề, kích động đến mức nước mắt rưng rưng: “Đại lão!!! Cầu chỉ giáo a!!! Cầu mang phi!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độ Kiếp Trở Về, Tiên Quân Trói Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook