Chương 49: Tất Cả Đều Vẫn Còn Trong Đầu
Manh Manh Đát Tiểu Mập
06/05/2023
Diệp Thương Hạo, cha đẻ Diệp Hiên, người mặc quân trang, lời nói luôn thận trọng, làm cho người ta có một cảm giác uy nghi, nhan sắc lại phải nói là cực phẩm, mặc dù tuổi tác đã bước vào trung niên, nhưng càng thêm làm cho khí chất người đàn ông này càng thêm thành thục.
- Được được, không đề cập tới nó nữa, chúng ta ngồi vào bàn thôi, ông Diệp cũng sắp xuất hiện rồi.
Nam Cung Vân mỉm cười lên tiếng, cũng để cho mọi người lần lượt đi đến chỗ cao nhất ở giữa bữa tiệc.
- Ti trưởng Vũ An ti đến.
- Thiếu Khanh, Đại Lý Tự đến.
- Trần thiếu tướng đến.
- Phan gia đến.
- Tiêu gia đến.
...
Trong bữa tiệc, lúc nào cũng truyền đến tin tức các lãnh đạo đã tới, cũng để cho trận mừng thọ hôm nay càng thêm nhiệt liệt.
- Ha ha!
Một hồi cười to hào hùng truyền đến, chỉ thấy một ông lão tóc bạc đi ra khỏi nội đường của Diệp gia, chắp tay ôm quyền đối với tất cả tân khách ở đây, nói:
- Không ngờ ngày mừng thọ bảy mươi của tôi lại làm cho các vị đến đây chúc mừng, lão phu thực sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Chúc mừng Diệp lão phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn.
- Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Diệp lão gia, đợi đại thọ tám mươi của ngài, chỉ sợ chắt trai cũng muốn ôm rồi chứ?
Từng tiếng chúc mừng từ trung tâm thọ yến truyền đến, cũng để cho Diệp Thương Hải mỉm cười đáp lại từng người.
Hạ Thanh Trúc ngồi ở nơi cấp cao nhất của bữa tiệc, khuôn mặt tuyệt đẹp mang đầy vẻ nghi hoặc, khi cô vào đây, không chỉ có không thấy được bóng dáng Diệp Hiên, càng là từ trong miệng Diệp Bình và Diệp Thương Hạo nghe được Diệp Hiên sớm đã chết, điều này cũng làm cho cô cảm thấy không yên.
Hạ Thanh Trúc biết, suy đoán của mình đã sai, Diệp Hiên cũng không phải là dựa vào Diệp gia mà sống sót, hơn nữa người của Diệp gia cũng không hề biết Diệp Hiên còn sống ở trên thế gian này.
Hơn nữa Hạ Thanh Trúc từ thái độ của Diệp Thương Hạo thì hoàn toàn có thể nhìn ra, thân là cha đẻ Diệp Hiên, những gì Diệp Thương Hạo đã nói căn bản không có chút thân tình nào đối với Diệp Hiên cả.
- Chuyện này... Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạ Thanh Trúc tự nói.
- Thanh Trúc, chị làm sao vậy?
Diệp Bình nghi vấn hỏi.
- Em... chẳng lẽ em không biết... anh trai em không có chết sao?
Hạ Thanh Trúc cũng không khống chế được nghi ngờ trong lòng nữa, cô trực tiếp hỏi Diệp Bình.
Yên lặng!
Vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Khi Hạ Thanh Trúc nói xong, không chỉ có Diệp Bình giật mình ngay tại chỗ, mà Diệp Thương Hạo cùng Nam Cung Vân ngồi cùng bàn cũng là đờ đẫn, đôi mắt nhìn về phía Hạ Thanh Trúc càng đầy nghi hoặc.
- Không thể... Không thể... Năm đó anh ấy mắc bệnh nan y... anh ấy... anh ấy làm sao có thể còn sống được?
Giọng Diệp Bình khẽ run, càng cười gượng lên tiếng với Hạ Thanh Trúc, hiển nhiên không tin chuyện mà Hạ Thanh Trúc nói.
Đông —— đông —— đùng.
Như trống trận vong hồn gióng lên, lại tựa như bầu trời nổ vang tiếng sấm, làm một hồi tiếng bước chân nghiêm trọng vang lên ở đại viện Diệp gia, chỉ thấy một bóng người cô quạnh đang ở từ từ đi vào giữa bữa tiệc.
- Em trai, anh tới đón em về nhà.
Một thanh niên mặc cổ sam màu đen, tay cầm một thanh lợi kiếm màu đỏ, sợi tóc xám trắng trên đầu Diệp Hiên không gió mà bay, khi hắn bước chậm đi tới trước mặt Diệp Bình, ngoài âm thanh bình tĩnh đã vang lên lúc trước mọi thứ còn lại đều yên tĩnh, trời đất không một tiếng động.
Lúc Diệp Hiên xuất hiện, Diệp Bình trợn tròn đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên đang đứng trước mắt mình, mà vợ chồng Diệp Thương Hạo càng dường như đánh mất linh hồn, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
- Anh... Anh?
Diệp Bình bỗng nhiên đứng dậy, cơ thể không kìm chế được mà khẽ run.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Diệp Hiên xuất hiện, không chỉ có làm cho Diệp Bình như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cậu có chút không thể tin được, anh của mình không chỉ không có chết, hơn nữa còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình.
- Diệp... Diệp Hiên... anh...
Nhìn thấy Diệp Hiên mặc một bộ cổ trang, quanh thân tản ra khí tức cho người ta cảm giác rằng người lạ chớ có tới gần ý, Hạ Thanh Trúc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác xấu.
- Thương Hạo, đây là con trai của anh?
Nam Cung Vân phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng Diệp Thương Hạo, âm thanh lộ vẻ kỳ quái.
- Em trai, theo anh về thôi, mẹ và em gái đang ở trong nhà chờ em.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đều lười để ý đến Nam Cung Vân, hắn yên lặng nhìn Diệp Bình, âm thanh hơi lộ ra trầm thấp.
- Anh... Anh hai... Em....
Diệp Bình cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt Diệp Hiên, hiển nhiên đang do dự.
- Hừ!
Nam Cung Vân chậm rãi đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Diệp Hiên, hừ lạnh nói:
- Không ngờ cậu không có chết, lần này thừa dịp đại thọ của ông đi tới Diệp gia, chẳng lẽ cậu cùng với người mẹ thấp kém kia của cậu, còn muốn trở lại Diệp gia hay sao?
Khi mà Nam Cung Vân nói xong những lời này, rốt cục Diệp Hiên cũng đưa thu hồi ánh mắt từ chỗ Diệp Bình, chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Vân, ánh mắt yên tĩnh tột cùng, chỉ là hành động kế tiếp, triệt để làm cho tân khách giữa thọ yến náo động lên tiếng.
Ba!
Một cái tát vang lên truyền đến, chỉ thấy Nam Cung Vân bỗng nhiên bị tát bay ra, mấy cái răng dính máu rớt xuống đất, cơ thể của cô càng ngã quay ra đó.
Đạp —— đạp —— đạp.
Giữa lúc mọi người kinh ngạc, Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến đi tới trước người Nam Cung Vân, một bàn chân bỗng nhiên đạp ở trên gò má của cô, không ngừng nghiền ép xuống.
Diệp Hiên quan sát Nam Cung Vân dưới chân mình, âm thanh lạnh như băng, nói:
- Còn nhớ rõ chứ? Năm đó bà cầm roi da quật tôi hai mẹ con tôi, lại dùng hết tất cả thủ đoạn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Diệp, tất cả những chuyện đó tôi đều ghi nhớ ở trong đầu.
- Được được, không đề cập tới nó nữa, chúng ta ngồi vào bàn thôi, ông Diệp cũng sắp xuất hiện rồi.
Nam Cung Vân mỉm cười lên tiếng, cũng để cho mọi người lần lượt đi đến chỗ cao nhất ở giữa bữa tiệc.
- Ti trưởng Vũ An ti đến.
- Thiếu Khanh, Đại Lý Tự đến.
- Trần thiếu tướng đến.
- Phan gia đến.
- Tiêu gia đến.
...
Trong bữa tiệc, lúc nào cũng truyền đến tin tức các lãnh đạo đã tới, cũng để cho trận mừng thọ hôm nay càng thêm nhiệt liệt.
- Ha ha!
Một hồi cười to hào hùng truyền đến, chỉ thấy một ông lão tóc bạc đi ra khỏi nội đường của Diệp gia, chắp tay ôm quyền đối với tất cả tân khách ở đây, nói:
- Không ngờ ngày mừng thọ bảy mươi của tôi lại làm cho các vị đến đây chúc mừng, lão phu thực sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Chúc mừng Diệp lão phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn.
- Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Diệp lão gia, đợi đại thọ tám mươi của ngài, chỉ sợ chắt trai cũng muốn ôm rồi chứ?
Từng tiếng chúc mừng từ trung tâm thọ yến truyền đến, cũng để cho Diệp Thương Hải mỉm cười đáp lại từng người.
Hạ Thanh Trúc ngồi ở nơi cấp cao nhất của bữa tiệc, khuôn mặt tuyệt đẹp mang đầy vẻ nghi hoặc, khi cô vào đây, không chỉ có không thấy được bóng dáng Diệp Hiên, càng là từ trong miệng Diệp Bình và Diệp Thương Hạo nghe được Diệp Hiên sớm đã chết, điều này cũng làm cho cô cảm thấy không yên.
Hạ Thanh Trúc biết, suy đoán của mình đã sai, Diệp Hiên cũng không phải là dựa vào Diệp gia mà sống sót, hơn nữa người của Diệp gia cũng không hề biết Diệp Hiên còn sống ở trên thế gian này.
Hơn nữa Hạ Thanh Trúc từ thái độ của Diệp Thương Hạo thì hoàn toàn có thể nhìn ra, thân là cha đẻ Diệp Hiên, những gì Diệp Thương Hạo đã nói căn bản không có chút thân tình nào đối với Diệp Hiên cả.
- Chuyện này... Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạ Thanh Trúc tự nói.
- Thanh Trúc, chị làm sao vậy?
Diệp Bình nghi vấn hỏi.
- Em... chẳng lẽ em không biết... anh trai em không có chết sao?
Hạ Thanh Trúc cũng không khống chế được nghi ngờ trong lòng nữa, cô trực tiếp hỏi Diệp Bình.
Yên lặng!
Vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Khi Hạ Thanh Trúc nói xong, không chỉ có Diệp Bình giật mình ngay tại chỗ, mà Diệp Thương Hạo cùng Nam Cung Vân ngồi cùng bàn cũng là đờ đẫn, đôi mắt nhìn về phía Hạ Thanh Trúc càng đầy nghi hoặc.
- Không thể... Không thể... Năm đó anh ấy mắc bệnh nan y... anh ấy... anh ấy làm sao có thể còn sống được?
Giọng Diệp Bình khẽ run, càng cười gượng lên tiếng với Hạ Thanh Trúc, hiển nhiên không tin chuyện mà Hạ Thanh Trúc nói.
Đông —— đông —— đùng.
Như trống trận vong hồn gióng lên, lại tựa như bầu trời nổ vang tiếng sấm, làm một hồi tiếng bước chân nghiêm trọng vang lên ở đại viện Diệp gia, chỉ thấy một bóng người cô quạnh đang ở từ từ đi vào giữa bữa tiệc.
- Em trai, anh tới đón em về nhà.
Một thanh niên mặc cổ sam màu đen, tay cầm một thanh lợi kiếm màu đỏ, sợi tóc xám trắng trên đầu Diệp Hiên không gió mà bay, khi hắn bước chậm đi tới trước mặt Diệp Bình, ngoài âm thanh bình tĩnh đã vang lên lúc trước mọi thứ còn lại đều yên tĩnh, trời đất không một tiếng động.
Lúc Diệp Hiên xuất hiện, Diệp Bình trợn tròn đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên đang đứng trước mắt mình, mà vợ chồng Diệp Thương Hạo càng dường như đánh mất linh hồn, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
- Anh... Anh?
Diệp Bình bỗng nhiên đứng dậy, cơ thể không kìm chế được mà khẽ run.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Diệp Hiên xuất hiện, không chỉ có làm cho Diệp Bình như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cậu có chút không thể tin được, anh của mình không chỉ không có chết, hơn nữa còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình.
- Diệp... Diệp Hiên... anh...
Nhìn thấy Diệp Hiên mặc một bộ cổ trang, quanh thân tản ra khí tức cho người ta cảm giác rằng người lạ chớ có tới gần ý, Hạ Thanh Trúc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác xấu.
- Thương Hạo, đây là con trai của anh?
Nam Cung Vân phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng Diệp Thương Hạo, âm thanh lộ vẻ kỳ quái.
- Em trai, theo anh về thôi, mẹ và em gái đang ở trong nhà chờ em.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đều lười để ý đến Nam Cung Vân, hắn yên lặng nhìn Diệp Bình, âm thanh hơi lộ ra trầm thấp.
- Anh... Anh hai... Em....
Diệp Bình cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt Diệp Hiên, hiển nhiên đang do dự.
- Hừ!
Nam Cung Vân chậm rãi đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Diệp Hiên, hừ lạnh nói:
- Không ngờ cậu không có chết, lần này thừa dịp đại thọ của ông đi tới Diệp gia, chẳng lẽ cậu cùng với người mẹ thấp kém kia của cậu, còn muốn trở lại Diệp gia hay sao?
Khi mà Nam Cung Vân nói xong những lời này, rốt cục Diệp Hiên cũng đưa thu hồi ánh mắt từ chỗ Diệp Bình, chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Vân, ánh mắt yên tĩnh tột cùng, chỉ là hành động kế tiếp, triệt để làm cho tân khách giữa thọ yến náo động lên tiếng.
Ba!
Một cái tát vang lên truyền đến, chỉ thấy Nam Cung Vân bỗng nhiên bị tát bay ra, mấy cái răng dính máu rớt xuống đất, cơ thể của cô càng ngã quay ra đó.
Đạp —— đạp —— đạp.
Giữa lúc mọi người kinh ngạc, Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến đi tới trước người Nam Cung Vân, một bàn chân bỗng nhiên đạp ở trên gò má của cô, không ngừng nghiền ép xuống.
Diệp Hiên quan sát Nam Cung Vân dưới chân mình, âm thanh lạnh như băng, nói:
- Còn nhớ rõ chứ? Năm đó bà cầm roi da quật tôi hai mẹ con tôi, lại dùng hết tất cả thủ đoạn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Diệp, tất cả những chuyện đó tôi đều ghi nhớ ở trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.