Chương 26
Mã Vi Lộc
25/05/2021
Tiểu cương thi giáng thế làm luống cuống tay chân, đại ca xã hội đen nhận lỗi đến tè quần.
Đỡ đẻ là một hành động đòi hỏi kỹ thuật cao, cho nên trông cậy vào một người đến một chữ cũng không biết là một việc cực kỳ phi thực tế. Chẳng mấy chốc Vinh Chi Nghi sẽ hiểu ra những người này không đáng tin cậy đến cỡ nào, nhất là vị "ân nhân" Bao Viên kia.
Hiện tại trong nhà cô có tám người. Bốn cảnh sát đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, đám Lý Thiếu Dị nghe nói cương thi dự định sinh em bé, quyết định đi theo để được mở rộng tầm mắt, thuận tiện giám sát một chút. Trong lòng Vinh Chi Nghi biết rõ, hiện giờ cô không để tâm đến đám người này, Vu Hiểu và em bé mới là quan trọng nhất. Điêu Vô Thủ cười cợt nhả tiếp cận Tần Sơ Tuyết, tìm mọi cách lấy lòng nàng. Hứa Già buồn chán ngồi xem TV. Chỉ có Quan Tam, Bao Viên và Vinh Chi Nghi ở trong phòng ngủ chờ đợi Vu Hiểu sinh con.
Vu Hiểu với cái bụng lớn đang nằm thẳng cẳng ở trên giường. Vinh Chi Nghi ngồi bên cạnh, lúc thì căng thẳng lúc thì dịu dàng nhìn nàng. Quan Tam ngáp miệng, chọc chọc Bao Viên, hỏi: "Vẫn chưa sinh sao? Cô có chắc chắn không vậy? Đủ hai mươi mốt ngày là sinh được chứ?"
"Không sai, trong sách viết vậy." Bao Viên dán một lá bùa giải khai lời nguyền lên người Vu Hiểu, sau đó không làm gì nữa. Cô cũng ngáp một tiếng, nói: "Vì sao thời gian con người mang thai lại ngắn hơn cương thi, bởi vì năng lượng sinh trưởng của cương thi cực mạnh. Con người là vật dẫn tốt nhất, cho nên thời gian mang thai chắc chắn không dài. Nếu cương thi mang thai thì lại khác. Sư phụ tôi từng biết một cương thi mang thai đến tận một vạn năm. Không đúng...là một trăm đời...Hình như cũng không phải, để tôi xem lại đã... Sư phụ tôi có ghi chép..." Cô nhấp bọt lật vài trang cuốn Thiên Thư, chỉ tay vào cho Quan Tam xem. "Đây này, cương thi đó mang thai được 8170 năm. Là từ đời thứ nhất của người yêu cô ta đầu thai đến một trăm đời sau."
"Hơn tám nghìn năm sao? Có cường điệu quá không vậy?" Quan Tam duỗi người, thuận miệng hỏi.
"Là thật đấy, thân thể cương thi không giống như những sinh vật khác. Vô cùng khó mang thai, hơn nữa còn là nhất mạch đơn truyền*, một khi em bé ra đời thì cơ thể mẹ tất vong. Trừ phi dùng sức lôi em bé ra trước khi nó kịp ra đời, có điều làm như vậy thì em bé sẽ rất khó sống." Bao Viên cũng mệt mỏi, duỗi người một cái.
*Cùng một dòng máu.
"Nói vậy thì nếu như Vu Hiểu cũng biến đổi thành cương thi, hai người đó cũng chỉ có thể sinh được một đứa thôi sao?" Hứa Già vào phòng, nàng rảnh rỗi đến phát sợ.
"Tôi không quan tâm, chỉ cần cô ấy bình an là được rồi." Vinh Chi Nghi dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má Vu Hiểu, đột nhiên cô kêu lên: "Các cô xem này!!"
Dưới thân Vu Hiểu dần dần chảy ra một dòng máu nhỏ. "Không sao, sắp sinh rồi." Bao Viên vẫn rất bình tĩnh.
Quan Tam vốn không tin, nói: "Không phải chứ? Tôi nhớ phụ nữ sinh con là phải vỡ ối trước mà?"
"Vu Hiểu mang thai cương thi, hơn nữa hiện giờ bản thân cô ấy vẫn còn là thi thể. Nên chuyện này là bình thường." Bao Viên luôn luôn lấy lý thuyết cao hơn thực tiễn.
"Hai người có thể hỗ trợ người ta đã rồi hẵng tán nhảm được không?" Hứa Già không chịu nổi thái độ thấy trời sập cũng coi nó như chăn đắp của hai người.
"Cô ấy sinh con, chúng ta giúp thế nào đây?" Bao Viên bối rối, Quan Tam hùa theo nói: "Cô ta còn là người chết, chúng ta cũng không thể bảo cô ấy dùng sức rặn em bé ra được."
"Nhưng..." Vinh Chi Nghi lo lắng nói. "Máu chảy càng ngày càng nhiều, thật sự không sao chứ?"
"Có vẻ hơi nhiều thật, thời gian cũng hơi lâu..." Bao Viên bắt đầu mất bình tĩnh. "Nếu không thì...mổ đẻ thôi?" Cô trưng cầu ý kiến với Quan Tam.
"Vậy...vậy...mổ đi..." Quan Tam lại nhìn Bao Viên.
"Thế... dao đâu? Lấy gì để mổ chứ? Đến... nhà bếp...bếp đi..." Bao Viên chạy vọt ra ngoài. Người ngoài phòng khách nhìn thấy Bao Viên vọt vào phòng bếp, lôi ra một con dao thái thịt rồi lại chạy về phòng ngủ. Mọi người hết hồn, lôi nhau vào xem. Lý Thiếu Dị cùng Thành Đông bị đuổi ra ngoài, nơi sinh đẻ nghiêm cấm đàn ông!
Khuôn mặt Vinh Chi Nghi biến đổi từ trắng đến đen, nói: "Bao Viên à, cô định dùng dao thái thịt đó đỡ đẻ cho vợ tôi sao?"
"Không vấn đề gì, cô ấy là thi thể nên sẽ không cảm thấy đau. Đợi chút nữa cô cắn cô ấy thành cương thi là xong." Bao Viên nhẹ nhàng nói, nhưng đến lúc ra tay thì lại có chút run run. "Nếu không thì...cô thử đi?" Bao Viên nhét dao vào tay Quan Tam.
Bắp thịt trên mặt Quan Tam co rúm không ngừng, cô quay đầu nhìn mọi người, mọi người đồng loạt lùi bước, ngay cả Hứa Già cũng đã lẩn trốn ra sau lưng. Xem chừng là không trông cậy được vào ai, Quan Tam cắn răng, hung dữ lôi kéo Bao Viên nói: "Cùng làm đi." Hai người nơm nớp lo sợ mà bắt đầu công tác đỡ đẻ.
"Bao Viên, cô cắt lệch rồi."
"Quan Tam, cô nhẹ tay chút, kẻo trúng phải em bé."
"Bao Viên, đừng run tay nữa."
"Quan Tam, hình như tôi thấy đầu em bé rồi."
"Hình như là cái mông, tôi sờ thấy nhẵn bóng... ko có tóc."
"Đầu cũng làm gì có tóc chứ."
"..."
Nghe những lời kia, khuôn mặt đen ngòm của Vinh Chi Nghi lại đổi thành tím, từ tím thành vàng, từ vàng thành xanh, sắp sửa biến thành sắc màu cầu vồng rồi.
"Ai da...tôi tìm thấy rồi." Bao Viên hô to. "Vinh Chi Nghi! Cô chuẩn bị đi, Vu Hiểu vừa mở mắt thì cắn ngay."
Mí mắt Vinh Chi Nghi giật giật, trong lòng cảm thấy bất an. Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể làm theo thôi. Cô kề gần cổ Vu Hiểu, chờ đợi thời khắc sau cùng.
"Tôi sắp lôi em bé ra ngoài, chuẩn bị!" Bao Viên dùng sức kéo ra, đột nhiên hai mắt Vu Hiểu trợn lên, kêu lên một tiếng rất dài, lập tức Vinh Chi Nghi cắn xuống. Lúc này Bao Viên lại hoảng hốt nói: "Cái gì thế này? Sao lại nối liền với ruột vây?"
"Hình như là cuống rốn... Cô không biết à?" Một giọt mồ hôi trên đầu Quan Tam rơi xuống.
Bao Viên sốt ruột hô lên: "Nhanh chặt đứt nó, đừng cắn vội!!" Quan Tam vung tay chém xuống, em bé chính thức thoát ly khỏi cơ thể mẹ. Vinh Chi Nghi ngẩng đầu, phẫn nộ nói: "Tôi đã cắn rồi!"
Mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh. Bao Viên có phải là người Trái Đất không vậy?
Ý cười của Bao Viên đậm chất nịnh nọt, hướng Vinh Chi Nghi nói: "Suýt chút nữa... không có vấn đề gì. Cô xem đi, không phải Vu Hiểu đã hô hấp được rồi sao? Cô ấy sống lại rồi."
"Không phải chứ? Tôi nhớ là tim cương thi vốn ngừng đập, làm sao mà hô hấp được? Cái này..." Quan Tam chen vào không đúng lúc.
"Có thể cô ấy là chủng loài mới. Dù sao thì cô ấy sống lại rồi, đợi lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại cẩn thận. Nhìn em bé trước đã... nhìn em bé..." Bao đạo cô cũng nhận thấy tình thế bất ổn, vội vàng dời đi sự chú ý, nói: "Sao em bé không khóc vậy? Không lẽ chết rồi? Tôi nhớ là trước đây có một nhà nông dưới chân núi sinh con, trẻ sơ sinh đều khóc mà..." Nói đoạn cô dùng ngón tay quẹt hai cái vào má em bé.
Lúc này mọi người mới chú ý đến em bé, trong đầu cùng lúc hiện ra một hình ảnh - ET* phiên bản thu nhỏ, xấu quá đi!
* Viết tắt của từ Extra - Terrestrial: người ngoài hành tinh.
Quan Tam giật lại em bé, vỗ hai cái vào mông, giảng giải Bao Viên: "Cô không biết là phải đánh vào mông à?"
Em bé bỗng nhiên mở mắt ra, hai bên khóe miệng lộ đầy răng nhọn, đôi tay bé nhỏ nắm lại mà vung vẩy loạn xạ, kêu lên "rít rít", hiển nhiên là đang nổi giận.
"Sống rồi." Quan Tam xách đứa bé ném cho Vinh Chi Nghi đang thịnh nộ đến nhe nanh xanh mặt, cười gượng nói: "Cương thi chịu đau được mà, không sao đâu."
"Đây là con gái tôi sao?" Vinh Chi Nghi cẩn thận bế bé, cố gắng đè nén tâm tình của mình, nói với Bao Viên: "Nhờ cô xem Vu Hiểu ra sao rồi."
"Được được được." Bao Viên cúi đầu khom lưng, hết bắt mạch rồi lại niệm chú, bận đến mức không kịp thở. Mọi người thấy tình hình không ổn nên cũng không muốn ở lại gánh rủi ro, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách. Quan Tam muốn nói thêm, Hứa Già lôi kéo cô ra ngoài.
Một lúc sau, Bao Viên giở sách ra. Phát hiện Vinh Chi Nghi đã đổi một bộ quần áo sạch khác, nói: "Nói đi, rốt cuộc cô ấy sao rồi?"
"Ừm..." Bao Viên cười yếu ớt, nói: "Trong sách viết không quá chính xác, theo như những gì tôi phân tích thì... Do cô cắn sớm, một phần thi độc bị em bé hấp thụ...cho nên...Vu Hiểu..."
Vinh Chi Nghi lại cảm thấy mí mắt giật giật, nói: "Cứ việc nói thẳng đi."
Bao Viên nháy mắt vài cái, nói: "Là như vậy... Nếu như không bị ngoại lực gây thương tổn thì Vu Hiểu cũng sẽ không khác gì cương thi. Cô ấy vẫn sống...rất...tốt. Có điều cô ấy có vài điểm giống như con người...chính là cần phải ăn...cần được hô hấp, thế nhưng tuyệt đối sẽ không bị bệnh đâu. Cho nên nói tóm lại, hiện tại cô ấy...ừm...chỉ là nửa...nửa...nửa cương thi thôi. Đây là may mắn đó, người thường không ai làm được đâu...Ha ha ha..." Bao Viên thậm chí còn cười vui vẻ.
Tương phản với cô, quanh thân Vinh Chi Nghi tản ra không khí rét lạnh, nói: "Nói cách khác, nếu có người tổn thương cô ấy thì cô ấy vẫn sẽ chết."
"Cái này...cái này...cái này không nói rõ được, cô ấy là chủng loài mới. Mà chủng loài mới thì cần phải trải qua...hì hì... trải qua khảo sát mới được. Với cả đâu phải không thể không chết đâu, chết rồi thì mới nói. Chẳng phải có cô bảo vệ rồi sao?" Bao Viên nói vậy khiến mọi người đều đồng loạt cúi đầu, hận không thể phủi sạch quan hệ với vị đạo cô này.
"Vậy... không có chuyện gì thì chúng tôi về trước đây. Bái bai." Quan Tam quá xấu hổ sau khi nghe Bao Viên giải thích, cô vội vàng kéo Hứa Già rời đi. Mọi người cũng nói lời tạm biệt, không một ai muốn biến mình thành bia ngắm để Vinh Chi Nghi trút giận cả. Bao Viên cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, chớp cơ hội chuồn đi.
Trên đường về nhà, Hứa Già tiện tay mua một tờ báo, mặt trước tờ báo đề tít khiến nàng giật mình. "Quan Tam!! Chị xem này." Quan Tam nhận lấy tờ báo, nội dung đại khái ghi: "...Bất động sản Vĩnh Hằng tổ chức một buổi họp báo, công bố quy hoạch xây dựng, mảnh đất giải phóng cũ ở thành Nam đối mặt với việc giải tỏa và di dời..."
"Thì sao chứ?" Quan Tam khó hiểu.
Hứa Già giải thích: "Bần yêu quật sắp bị dỡ bỏ, bằng hữu của chị sống sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, bọn chúng không ngốc đâu." Quan Tam vững tin nói.
Đang nói chuyện, Cơ Minh cùng vài yêu quái vội vã chạy ngang qua. Quan Tam gọi lại: "Các người đi đâu vậy?"
"Công ty bất động sản phái nhân viên đến đàm phán dỡ bỏ và trả phí bồi thường giải tỏa. Chúng tôi phải trở về." Cơ Minh không ngừng bước, chỉ để lại một câu nói.
Đàm phán đương nhiên không có kết quả tốt. Chi phí bồi thường giải tỏa của bất động sản Vĩnh Hằng quá ít ỏi, bầy yêu quái hiển nhiên không chấp nhận. Qua nửa tháng vẫn không có tiến triển gì. Điều này khiến Đoạn Cẩm Vinh rất lo lắng, tiền vốn ban đầu đã tiêu hết, các hạng mục công tác dự tính đã sắp xếp xong, qua một ngày càng hao tổn một khoản tiền lớn, cứ tiếp tục như vậy thì ông không trụ nổi mất. Ông nghĩ tới nghĩ lui, động não ứng phó - nhờ xã hội đen bức ép dỡ bỏ.
Có tiền thì làm gì cũng rất dễ dàng và nhanh chóng. Đại ca xã hội đen lớn mạnh nhất thành phố N - Tôn Ca xuất hiện ở trước mặt Đoạn Cẩm Vinh. Cái người tên Tôn Ca này có ngoại hình không giống như những đại ca xã hội đen thường thấy, dáng dấp rất có tinh thần trượng nghĩa, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn rất tri thức. Trên người mặc bộ âu phục kiểu cách, nhìn gã càng giống CEO công ty hơn cả Đoạn Cẩm Vinh. Tôn Ca rất khinh thường người không có học thức, những bọn lỗ mãng chỉ toàn biết kêu gào chém giết. Gã cho rằng làm xã hội đen thì phải có tri thức, nếu muốn làm người xấu mà không thông minh, há chẳng phải đám người xấu đó chết sớm rồi sao?
Sau khi Tôn Ca nhận được nhiệm vụ, ban đầu gã phái thuộc hạ ra tay thăm dò. Đám thuộc hạ không biết nông cạn, cầm gậy sắt xông vào hang ổ bần yêu. Đám yêu quái không phải chỉ biết ngồi không, đánh nhau được một lúc, bọn thủ hạ mặt mũi sưng phồng trở về báo cáo lại. Tôn Ca đi qua đi lại quanh phòng làm việc, suy nghĩ suốt một ngày, cuối cùng nghĩ ra một "độc kế". Gã thừa dịp đa số đám đàn ông trong khu ổ chuột ra ngoài làm việc, chỉ còn phụ nữ, người già và trẻ con để vào đánh chiếm lần nữa.
Hôm nay, sau khi nghe thuộc hạ theo dõi báo cáo đa số "con đực" đã ra ngoài. Tôn Ca gọi điện thoại cho Đoạn Cẩm Vinh, dặn dò ông chuẩn bị "đội cơ giới" - máy đào đất, máy ủi các loại để bao vây quanh khu ổ chuột. Sau đó gã cũng mang theo đám đàn em đi "chinh chiến".
Đàn em thân tín đã chuẩn bị sớm ghế bành cho gã, Tôn Ca thoải mái dựa lưng vào ghế, một tay hớp tách trà, một tay cầm bộ đàm chỉ huy, nhìn cực kỳ oai phong.
"Tổ đội chú ý! Đợi đến khi đám người bị đuổi ra thì đội cơ giới lập tức xông vào phá hủy. Anh em!! Xông lên!"
Đám lâu la cầm vũ khí, xông vào với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn. Tôn Ca chỉ vừa mới đốt điếu thuốc, hút được hai cái thì đám đàn em thân tín đã vây quanh gã, thở hổn hển, run rẩy lắp bắp nói: "Đại ca... Có một đám phụ nữ...phụ nữ....Bọn em thật sự không đối phó nổi..."
Tôn Ca sầm mặt lại, uy nghiêm nói: "Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Vậy nuôi chúng mày thì có lợi ích gì hả? Đến cả phụ nữ mà không giải quyết được." Vừa dứt lời, đột nhiên gã cảm nhận có hơi rung rung, ngay sau đó cơn rung chấn dường như giống như sóng nước, càng lúc càng lớn.
Sắc mặt đám đàn em tái mét, đồng loạt chỉ tay vào phía sau, nói: "Phụ nữ khác thì không, nhưng những phụ nữ này thì...bọn em...thật sự..."
Tôn Ca đẩy đầu một tên đàn em ra, vừa nhìn qua khe hở liền kinh hoảng đến mức điếu thuốc lá, ấm trà lẫn bộ đàm đều rơi xuống đất. Một nhóm phụ nữ hung tợn, đồ sộ cao lớn như núi đang đứng thành hàng, trợn mắt nhìn gã.
"Ai dám dỡ bỏ nhà chúng tôi hả? Cứ thử xem, tôi vỗ một phát chết tươi các người." Hướng Tiểu Xảo dẫn đầu, đứng giữa oang oang nói như cái chuông lớn, chấn động đến mức lỗ tai Tôn Ca ong ong.
Tôn Ca lè lưỡi, liếm liếm đôi môi khô khốc, dùng sức nuốt nước bọt, run giọng nói: "Đây mà là phụ nữ sao? Má ơi, ăn gì mà trâu bò như vậy?" Gã chỉ tay vào đám voi cái, nói với thuộc hạ: "Tao đã từng nói không thích ăn đồ ăn nhanh rồi. Thấy không? Đây chính là tấm gương đó."
"Đại ca à... anh... không bị sốt đấy chứ?" Lần đầu tiên đám thuộc hạ có cảm giác vị đại ca này dường như không có tiền đồ.
Tôn Ca đá văng tên đàn em vừa đặt câu hỏi kia, điên cuồng chạy đến trước mặt Hướng Tiểu Xảo, khom lưng vuông góc 90 độ, cực kỳ cung kính nói: "Thưa các vị mỹ nhân, tôi dắt đám đàn em đến đây để du lịch ngắm cảnh, không ngờ lại quấy rầy các người đẹp..." Lập tức gã xoay người, lớn giọng trách cứ thuộc hạ: "Còn không mau xin lỗi người đẹp đi?" Gã đứng vững trong thành phố N lâu như vậy đều là nhờ "Hảo hán không nhận thua thiệt trước mặt", câu này đúng là chân lý.
Đại ca đã lên tiếng, đám thuộc hạ không thể không nghe, huống gì họ cũng không đánh lại nổi. Bọn lâu la đồng loạt cúi người thật thấp, cùng lúc hô to: "Các mỹ nhân, rất xin lỗi!" Âm thanh cực lớn, thái độ rất thành khẩn, nhất là xưng hô "mỹ nhân" làm cho đám voi cái tương đối hài lòng.
"Xéo đi." Hướng Tiểu Xảo phất tay. Cái cớ ngắm cảnh thưởng ngoạn đúng là quá vụng về, đương nhiên cô biết bọn họ nói dối. Nhưng ngoài đánh nhau ra, các cô đâu còn biết cách nào khác để đối phó đám người này đây.
Tôn Ca nhanh chóng dẫn đàn em chuồn đi. Trực giác của gã cho thấy vụ này khá hóc búa, lại bắt đầu suy nghĩ "độc kế". Kết quả hết lần này đến lần khác đều thất bại thê thảm, đám thuộc hạ bị đánh cho tơi bời, tiền thuốc men càng lúc càng tăng, khiến gã bị tổn thất nặng nề. Vốn liếng đều hết sạch.
Tôn Ca không kiên trì nổi nữa, đành phải tìm Đoạn Cẩm Vinh. Đoạn Cẩm Vinh ngỡ gã mang đến tin tốt, ai ngờ gã yêu cầu muốn rút lui.
"Cầm tiền của tôi mà không hoàn thành nhiệm vụ. Hừ!" Đoạn Cẩm Vinh trầm mặt, tàn nhẫn nói.
Tôn Ca hiểu rõ thủ đoạn những người này, biết hậu quả ra sao nếu nhận được tiền nhưng không hoàn thành được. Gã giật mình, đột ngột quỳ xuống cái "bộp", kêu rên: "Đoạn tổng à, trên tôi có mẹ già 80 tuổi, dưới có trẻ nhỏ gào khóc đòi ăn. Đại nhân như ngài xin rộng lượng, bỏ qua cho tôi đi. Tôi sẽ hoàn lại tiền, trả tiền gấp đôi cũng được..." Âm thanh xuyên qua cả cửa phòng làm việc, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp nơi trong máy vi tính của công ty.
Đoạn Cẩm Vinh tâm phiền ý loạn, ông không ngờ đường đường là đại ca xã hội đen lại khốn nạn như vậy. "Biến đi!" Ông muốn tập trung lực lượng để đối phó khu ổ chuột, đợi xong việc rồi ra tay với tên xã hội đen kia sau. Hiện giờ ông phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để đối phó với đám người nghèo đó đây?
Bầy yêu quái cũng đang nghĩ biện pháp đối phó với bất động sản Vĩnh Hằng, tất cả mọi người suy nghĩ suốt đêm, tìm được "diệu kế". Quyết định tìm Quan Tam nhờ hỗ trợ, đại biểu được phái đi hiển nhiên là Cơ Minh, Hùng Đại Phát, Cẩu Đắc Thắng và Hướng Tiểu Xảo.
Bốn yêu quái chớp cơ hội lúc Quan Tam tan việc, không nói không rằng lôi kéo cô, mời cô đi ăn cơm. Quan Tam biết chắc chuyện này không tốt lành gì, đám yêu quái này vừa nghèo lại bủn xỉn. Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây mới mời cô ăn cơm. Nhưng cô không chống đỡ được mấy lời nịnh nọt, lại mắc bệnh sĩ diện nên cũng thuận theo.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, Quan Tam ăn uống rất thoải mái. Cô chỉ nghi hoặc không hiểu, rõ rằng bốn yêu quái kia đều là kẻ phàm ăn, lại còn chảy cả nước miếng, nhưng vẫn không chịu động đũa. Có điều cô vẫn quá cao hứng nên không còn tâm trí mà suy nghĩ nữa.
Bốn yêu quái nhìn Quan Tam ăn gần xong, Cơ Minh mở miệng trước: "Vụ nơi chúng tôi ở bị bắt dỡ bỏ, cô đã nghe chưa?"
Quan Tam rót rượu vào miệng, nói: "Nghe rồi."
Hùng Đại Phát cười xòa nói: "Cô là bằng hữu tốt của tất cả mọi người đúng không?"
Quan Tam nhét thêm đồ ăn: "Đúng vậy."
Cẩu Đắc Thắng tự mình rót đầy rượu cho Quan Tam, nói: "Mọi người muốn nhờ cô giúp một việc, cô sẽ đáp ứng chứ?"
"Nói đi." Quan Tam được hầu hạ nên tâm tình rất tốt.
"Ngày nào cũng có người tới đòi tháo dỡ, chúng tôi đánh tới đánh lui đến phát mệt." Hướng Tiểu Xảo cười lấy lòng, nói: "Tối qua mọi người họp hành thương lượng, suy nghĩ tìm được biện pháp. Trên TV hay trong báo thường đề cập đến có người dùng cách tự thiêu để phản đối cưỡng chế tháo dỡ. Chúng tôi cũng muốn dùng cách tự thiêu này, gây chú ý giới truyền thông, làm cho đám người đó không dám cưỡng chế nữa. Có điều..."
"Nói coi." Quan Tam lại còn thúc giục.
Cơ Minh tiếp lời: "Chúng tôi dùng cách rưới dầu lên người rồi tự thiêu, có điều quá trình này có độ khó cao, động tác lại mạo hiểm để gây sự chú ý. Thế nhưng mọi người đều là động vật có lông, nếu rưới dầu lên đốt...lửa sẽ rất lớn. Mọi người đều là động vật, nên tự lấy bản thân làm mồi lửa thì hơi sợ, nhỡ bị cháy sạch thì... Dùng phép Tị Hỏa Quyết* cũng được, nhưng vừa niệm chú vừa làm động tác thì không thể nào làm được... Lông là niềm tự hào của mọi người, đốt thì không hay lắm...cho nên tôi muốn mời..."
*Phép thuật kháng lửa.
"Ngưng!" Quan Tam vội ngăn cản, đầu lưỡi hơi cương cứng nói: "Các người...chẳng lẽ muốn đốt tôi?"
"Dĩ nhiên là không phải." Cẩu Đắc Thắng vội lên tiếng. "Cô là bằng hữu của chúng tôi, chúng tôi không thể không trọng nghĩa được. Chẳng phải cô có quen biết một cương thi sao, cái thứ đó không sợ chết cháy đâu."
"Cương thi không sợ chết cháy sao?" Quan Tam suýt ngất.
"Không sợ, ngoại trừ Tam Muội Chân Hỏa thì không gì có thể đốt chết được cương thi." Hùng Đại Phát trả lời rất nhanh.
"Nhưng mà..." Quan Tam đang nói thì bị một cái tay của Hướng Tiểu Xảo vỗ đến ngậm miệng. "Để chị đây giữ mặt mũi, thay cô làm chủ, đáp ứng rồi nhé. Trong vòng ba ngày phải mang cương thi đến đây. Chị biết Quan Tam là người tài ba, nhất định có thể làm được mà."
Bốn yêu quái lại luân phiên rót rượu nịnh bợ, Quan Tam bị thổi phồng lên cao, uống say đến chóng mặt, cô mơ mơ hồ hồ đáp ứng. Đến khi ra đường bị cơn gió lạnh thổi tỉnh lại, Quan Tam hối hận vỗ vỗ gáy, sao mình lại đáp ứng họ chứ? Đấy là Vinh Chi Nghi đó, người phụ nữ có tiền như thế, lại có thể cùng một đường với bọn họ sao? Hứa Già đã nhắc nhở cô nhiều lần rằng Vinh Chi Nghi rất nham hiểm, không dễ chọc. Cô có thể khuyên được Vinh Chi Nghi không đây? Hay là gọi điện thoại từ chối đám yêu quái kia? Nhưng làm vậy thì mất mặt quá, cô đâu phải là loại người như vậy.
Ôi trời, làm sao bây giờ? Quan Tam chỉ biết u sầu mà thôi.
Đỡ đẻ là một hành động đòi hỏi kỹ thuật cao, cho nên trông cậy vào một người đến một chữ cũng không biết là một việc cực kỳ phi thực tế. Chẳng mấy chốc Vinh Chi Nghi sẽ hiểu ra những người này không đáng tin cậy đến cỡ nào, nhất là vị "ân nhân" Bao Viên kia.
Hiện tại trong nhà cô có tám người. Bốn cảnh sát đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, đám Lý Thiếu Dị nghe nói cương thi dự định sinh em bé, quyết định đi theo để được mở rộng tầm mắt, thuận tiện giám sát một chút. Trong lòng Vinh Chi Nghi biết rõ, hiện giờ cô không để tâm đến đám người này, Vu Hiểu và em bé mới là quan trọng nhất. Điêu Vô Thủ cười cợt nhả tiếp cận Tần Sơ Tuyết, tìm mọi cách lấy lòng nàng. Hứa Già buồn chán ngồi xem TV. Chỉ có Quan Tam, Bao Viên và Vinh Chi Nghi ở trong phòng ngủ chờ đợi Vu Hiểu sinh con.
Vu Hiểu với cái bụng lớn đang nằm thẳng cẳng ở trên giường. Vinh Chi Nghi ngồi bên cạnh, lúc thì căng thẳng lúc thì dịu dàng nhìn nàng. Quan Tam ngáp miệng, chọc chọc Bao Viên, hỏi: "Vẫn chưa sinh sao? Cô có chắc chắn không vậy? Đủ hai mươi mốt ngày là sinh được chứ?"
"Không sai, trong sách viết vậy." Bao Viên dán một lá bùa giải khai lời nguyền lên người Vu Hiểu, sau đó không làm gì nữa. Cô cũng ngáp một tiếng, nói: "Vì sao thời gian con người mang thai lại ngắn hơn cương thi, bởi vì năng lượng sinh trưởng của cương thi cực mạnh. Con người là vật dẫn tốt nhất, cho nên thời gian mang thai chắc chắn không dài. Nếu cương thi mang thai thì lại khác. Sư phụ tôi từng biết một cương thi mang thai đến tận một vạn năm. Không đúng...là một trăm đời...Hình như cũng không phải, để tôi xem lại đã... Sư phụ tôi có ghi chép..." Cô nhấp bọt lật vài trang cuốn Thiên Thư, chỉ tay vào cho Quan Tam xem. "Đây này, cương thi đó mang thai được 8170 năm. Là từ đời thứ nhất của người yêu cô ta đầu thai đến một trăm đời sau."
"Hơn tám nghìn năm sao? Có cường điệu quá không vậy?" Quan Tam duỗi người, thuận miệng hỏi.
"Là thật đấy, thân thể cương thi không giống như những sinh vật khác. Vô cùng khó mang thai, hơn nữa còn là nhất mạch đơn truyền*, một khi em bé ra đời thì cơ thể mẹ tất vong. Trừ phi dùng sức lôi em bé ra trước khi nó kịp ra đời, có điều làm như vậy thì em bé sẽ rất khó sống." Bao Viên cũng mệt mỏi, duỗi người một cái.
*Cùng một dòng máu.
"Nói vậy thì nếu như Vu Hiểu cũng biến đổi thành cương thi, hai người đó cũng chỉ có thể sinh được một đứa thôi sao?" Hứa Già vào phòng, nàng rảnh rỗi đến phát sợ.
"Tôi không quan tâm, chỉ cần cô ấy bình an là được rồi." Vinh Chi Nghi dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má Vu Hiểu, đột nhiên cô kêu lên: "Các cô xem này!!"
Dưới thân Vu Hiểu dần dần chảy ra một dòng máu nhỏ. "Không sao, sắp sinh rồi." Bao Viên vẫn rất bình tĩnh.
Quan Tam vốn không tin, nói: "Không phải chứ? Tôi nhớ phụ nữ sinh con là phải vỡ ối trước mà?"
"Vu Hiểu mang thai cương thi, hơn nữa hiện giờ bản thân cô ấy vẫn còn là thi thể. Nên chuyện này là bình thường." Bao Viên luôn luôn lấy lý thuyết cao hơn thực tiễn.
"Hai người có thể hỗ trợ người ta đã rồi hẵng tán nhảm được không?" Hứa Già không chịu nổi thái độ thấy trời sập cũng coi nó như chăn đắp của hai người.
"Cô ấy sinh con, chúng ta giúp thế nào đây?" Bao Viên bối rối, Quan Tam hùa theo nói: "Cô ta còn là người chết, chúng ta cũng không thể bảo cô ấy dùng sức rặn em bé ra được."
"Nhưng..." Vinh Chi Nghi lo lắng nói. "Máu chảy càng ngày càng nhiều, thật sự không sao chứ?"
"Có vẻ hơi nhiều thật, thời gian cũng hơi lâu..." Bao Viên bắt đầu mất bình tĩnh. "Nếu không thì...mổ đẻ thôi?" Cô trưng cầu ý kiến với Quan Tam.
"Vậy...vậy...mổ đi..." Quan Tam lại nhìn Bao Viên.
"Thế... dao đâu? Lấy gì để mổ chứ? Đến... nhà bếp...bếp đi..." Bao Viên chạy vọt ra ngoài. Người ngoài phòng khách nhìn thấy Bao Viên vọt vào phòng bếp, lôi ra một con dao thái thịt rồi lại chạy về phòng ngủ. Mọi người hết hồn, lôi nhau vào xem. Lý Thiếu Dị cùng Thành Đông bị đuổi ra ngoài, nơi sinh đẻ nghiêm cấm đàn ông!
Khuôn mặt Vinh Chi Nghi biến đổi từ trắng đến đen, nói: "Bao Viên à, cô định dùng dao thái thịt đó đỡ đẻ cho vợ tôi sao?"
"Không vấn đề gì, cô ấy là thi thể nên sẽ không cảm thấy đau. Đợi chút nữa cô cắn cô ấy thành cương thi là xong." Bao Viên nhẹ nhàng nói, nhưng đến lúc ra tay thì lại có chút run run. "Nếu không thì...cô thử đi?" Bao Viên nhét dao vào tay Quan Tam.
Bắp thịt trên mặt Quan Tam co rúm không ngừng, cô quay đầu nhìn mọi người, mọi người đồng loạt lùi bước, ngay cả Hứa Già cũng đã lẩn trốn ra sau lưng. Xem chừng là không trông cậy được vào ai, Quan Tam cắn răng, hung dữ lôi kéo Bao Viên nói: "Cùng làm đi." Hai người nơm nớp lo sợ mà bắt đầu công tác đỡ đẻ.
"Bao Viên, cô cắt lệch rồi."
"Quan Tam, cô nhẹ tay chút, kẻo trúng phải em bé."
"Bao Viên, đừng run tay nữa."
"Quan Tam, hình như tôi thấy đầu em bé rồi."
"Hình như là cái mông, tôi sờ thấy nhẵn bóng... ko có tóc."
"Đầu cũng làm gì có tóc chứ."
"..."
Nghe những lời kia, khuôn mặt đen ngòm của Vinh Chi Nghi lại đổi thành tím, từ tím thành vàng, từ vàng thành xanh, sắp sửa biến thành sắc màu cầu vồng rồi.
"Ai da...tôi tìm thấy rồi." Bao Viên hô to. "Vinh Chi Nghi! Cô chuẩn bị đi, Vu Hiểu vừa mở mắt thì cắn ngay."
Mí mắt Vinh Chi Nghi giật giật, trong lòng cảm thấy bất an. Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể làm theo thôi. Cô kề gần cổ Vu Hiểu, chờ đợi thời khắc sau cùng.
"Tôi sắp lôi em bé ra ngoài, chuẩn bị!" Bao Viên dùng sức kéo ra, đột nhiên hai mắt Vu Hiểu trợn lên, kêu lên một tiếng rất dài, lập tức Vinh Chi Nghi cắn xuống. Lúc này Bao Viên lại hoảng hốt nói: "Cái gì thế này? Sao lại nối liền với ruột vây?"
"Hình như là cuống rốn... Cô không biết à?" Một giọt mồ hôi trên đầu Quan Tam rơi xuống.
Bao Viên sốt ruột hô lên: "Nhanh chặt đứt nó, đừng cắn vội!!" Quan Tam vung tay chém xuống, em bé chính thức thoát ly khỏi cơ thể mẹ. Vinh Chi Nghi ngẩng đầu, phẫn nộ nói: "Tôi đã cắn rồi!"
Mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh. Bao Viên có phải là người Trái Đất không vậy?
Ý cười của Bao Viên đậm chất nịnh nọt, hướng Vinh Chi Nghi nói: "Suýt chút nữa... không có vấn đề gì. Cô xem đi, không phải Vu Hiểu đã hô hấp được rồi sao? Cô ấy sống lại rồi."
"Không phải chứ? Tôi nhớ là tim cương thi vốn ngừng đập, làm sao mà hô hấp được? Cái này..." Quan Tam chen vào không đúng lúc.
"Có thể cô ấy là chủng loài mới. Dù sao thì cô ấy sống lại rồi, đợi lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại cẩn thận. Nhìn em bé trước đã... nhìn em bé..." Bao đạo cô cũng nhận thấy tình thế bất ổn, vội vàng dời đi sự chú ý, nói: "Sao em bé không khóc vậy? Không lẽ chết rồi? Tôi nhớ là trước đây có một nhà nông dưới chân núi sinh con, trẻ sơ sinh đều khóc mà..." Nói đoạn cô dùng ngón tay quẹt hai cái vào má em bé.
Lúc này mọi người mới chú ý đến em bé, trong đầu cùng lúc hiện ra một hình ảnh - ET* phiên bản thu nhỏ, xấu quá đi!
* Viết tắt của từ Extra - Terrestrial: người ngoài hành tinh.
Quan Tam giật lại em bé, vỗ hai cái vào mông, giảng giải Bao Viên: "Cô không biết là phải đánh vào mông à?"
Em bé bỗng nhiên mở mắt ra, hai bên khóe miệng lộ đầy răng nhọn, đôi tay bé nhỏ nắm lại mà vung vẩy loạn xạ, kêu lên "rít rít", hiển nhiên là đang nổi giận.
"Sống rồi." Quan Tam xách đứa bé ném cho Vinh Chi Nghi đang thịnh nộ đến nhe nanh xanh mặt, cười gượng nói: "Cương thi chịu đau được mà, không sao đâu."
"Đây là con gái tôi sao?" Vinh Chi Nghi cẩn thận bế bé, cố gắng đè nén tâm tình của mình, nói với Bao Viên: "Nhờ cô xem Vu Hiểu ra sao rồi."
"Được được được." Bao Viên cúi đầu khom lưng, hết bắt mạch rồi lại niệm chú, bận đến mức không kịp thở. Mọi người thấy tình hình không ổn nên cũng không muốn ở lại gánh rủi ro, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách. Quan Tam muốn nói thêm, Hứa Già lôi kéo cô ra ngoài.
Một lúc sau, Bao Viên giở sách ra. Phát hiện Vinh Chi Nghi đã đổi một bộ quần áo sạch khác, nói: "Nói đi, rốt cuộc cô ấy sao rồi?"
"Ừm..." Bao Viên cười yếu ớt, nói: "Trong sách viết không quá chính xác, theo như những gì tôi phân tích thì... Do cô cắn sớm, một phần thi độc bị em bé hấp thụ...cho nên...Vu Hiểu..."
Vinh Chi Nghi lại cảm thấy mí mắt giật giật, nói: "Cứ việc nói thẳng đi."
Bao Viên nháy mắt vài cái, nói: "Là như vậy... Nếu như không bị ngoại lực gây thương tổn thì Vu Hiểu cũng sẽ không khác gì cương thi. Cô ấy vẫn sống...rất...tốt. Có điều cô ấy có vài điểm giống như con người...chính là cần phải ăn...cần được hô hấp, thế nhưng tuyệt đối sẽ không bị bệnh đâu. Cho nên nói tóm lại, hiện tại cô ấy...ừm...chỉ là nửa...nửa...nửa cương thi thôi. Đây là may mắn đó, người thường không ai làm được đâu...Ha ha ha..." Bao Viên thậm chí còn cười vui vẻ.
Tương phản với cô, quanh thân Vinh Chi Nghi tản ra không khí rét lạnh, nói: "Nói cách khác, nếu có người tổn thương cô ấy thì cô ấy vẫn sẽ chết."
"Cái này...cái này...cái này không nói rõ được, cô ấy là chủng loài mới. Mà chủng loài mới thì cần phải trải qua...hì hì... trải qua khảo sát mới được. Với cả đâu phải không thể không chết đâu, chết rồi thì mới nói. Chẳng phải có cô bảo vệ rồi sao?" Bao Viên nói vậy khiến mọi người đều đồng loạt cúi đầu, hận không thể phủi sạch quan hệ với vị đạo cô này.
"Vậy... không có chuyện gì thì chúng tôi về trước đây. Bái bai." Quan Tam quá xấu hổ sau khi nghe Bao Viên giải thích, cô vội vàng kéo Hứa Già rời đi. Mọi người cũng nói lời tạm biệt, không một ai muốn biến mình thành bia ngắm để Vinh Chi Nghi trút giận cả. Bao Viên cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, chớp cơ hội chuồn đi.
Trên đường về nhà, Hứa Già tiện tay mua một tờ báo, mặt trước tờ báo đề tít khiến nàng giật mình. "Quan Tam!! Chị xem này." Quan Tam nhận lấy tờ báo, nội dung đại khái ghi: "...Bất động sản Vĩnh Hằng tổ chức một buổi họp báo, công bố quy hoạch xây dựng, mảnh đất giải phóng cũ ở thành Nam đối mặt với việc giải tỏa và di dời..."
"Thì sao chứ?" Quan Tam khó hiểu.
Hứa Già giải thích: "Bần yêu quật sắp bị dỡ bỏ, bằng hữu của chị sống sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, bọn chúng không ngốc đâu." Quan Tam vững tin nói.
Đang nói chuyện, Cơ Minh cùng vài yêu quái vội vã chạy ngang qua. Quan Tam gọi lại: "Các người đi đâu vậy?"
"Công ty bất động sản phái nhân viên đến đàm phán dỡ bỏ và trả phí bồi thường giải tỏa. Chúng tôi phải trở về." Cơ Minh không ngừng bước, chỉ để lại một câu nói.
Đàm phán đương nhiên không có kết quả tốt. Chi phí bồi thường giải tỏa của bất động sản Vĩnh Hằng quá ít ỏi, bầy yêu quái hiển nhiên không chấp nhận. Qua nửa tháng vẫn không có tiến triển gì. Điều này khiến Đoạn Cẩm Vinh rất lo lắng, tiền vốn ban đầu đã tiêu hết, các hạng mục công tác dự tính đã sắp xếp xong, qua một ngày càng hao tổn một khoản tiền lớn, cứ tiếp tục như vậy thì ông không trụ nổi mất. Ông nghĩ tới nghĩ lui, động não ứng phó - nhờ xã hội đen bức ép dỡ bỏ.
Có tiền thì làm gì cũng rất dễ dàng và nhanh chóng. Đại ca xã hội đen lớn mạnh nhất thành phố N - Tôn Ca xuất hiện ở trước mặt Đoạn Cẩm Vinh. Cái người tên Tôn Ca này có ngoại hình không giống như những đại ca xã hội đen thường thấy, dáng dấp rất có tinh thần trượng nghĩa, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn rất tri thức. Trên người mặc bộ âu phục kiểu cách, nhìn gã càng giống CEO công ty hơn cả Đoạn Cẩm Vinh. Tôn Ca rất khinh thường người không có học thức, những bọn lỗ mãng chỉ toàn biết kêu gào chém giết. Gã cho rằng làm xã hội đen thì phải có tri thức, nếu muốn làm người xấu mà không thông minh, há chẳng phải đám người xấu đó chết sớm rồi sao?
Sau khi Tôn Ca nhận được nhiệm vụ, ban đầu gã phái thuộc hạ ra tay thăm dò. Đám thuộc hạ không biết nông cạn, cầm gậy sắt xông vào hang ổ bần yêu. Đám yêu quái không phải chỉ biết ngồi không, đánh nhau được một lúc, bọn thủ hạ mặt mũi sưng phồng trở về báo cáo lại. Tôn Ca đi qua đi lại quanh phòng làm việc, suy nghĩ suốt một ngày, cuối cùng nghĩ ra một "độc kế". Gã thừa dịp đa số đám đàn ông trong khu ổ chuột ra ngoài làm việc, chỉ còn phụ nữ, người già và trẻ con để vào đánh chiếm lần nữa.
Hôm nay, sau khi nghe thuộc hạ theo dõi báo cáo đa số "con đực" đã ra ngoài. Tôn Ca gọi điện thoại cho Đoạn Cẩm Vinh, dặn dò ông chuẩn bị "đội cơ giới" - máy đào đất, máy ủi các loại để bao vây quanh khu ổ chuột. Sau đó gã cũng mang theo đám đàn em đi "chinh chiến".
Đàn em thân tín đã chuẩn bị sớm ghế bành cho gã, Tôn Ca thoải mái dựa lưng vào ghế, một tay hớp tách trà, một tay cầm bộ đàm chỉ huy, nhìn cực kỳ oai phong.
"Tổ đội chú ý! Đợi đến khi đám người bị đuổi ra thì đội cơ giới lập tức xông vào phá hủy. Anh em!! Xông lên!"
Đám lâu la cầm vũ khí, xông vào với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn. Tôn Ca chỉ vừa mới đốt điếu thuốc, hút được hai cái thì đám đàn em thân tín đã vây quanh gã, thở hổn hển, run rẩy lắp bắp nói: "Đại ca... Có một đám phụ nữ...phụ nữ....Bọn em thật sự không đối phó nổi..."
Tôn Ca sầm mặt lại, uy nghiêm nói: "Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Vậy nuôi chúng mày thì có lợi ích gì hả? Đến cả phụ nữ mà không giải quyết được." Vừa dứt lời, đột nhiên gã cảm nhận có hơi rung rung, ngay sau đó cơn rung chấn dường như giống như sóng nước, càng lúc càng lớn.
Sắc mặt đám đàn em tái mét, đồng loạt chỉ tay vào phía sau, nói: "Phụ nữ khác thì không, nhưng những phụ nữ này thì...bọn em...thật sự..."
Tôn Ca đẩy đầu một tên đàn em ra, vừa nhìn qua khe hở liền kinh hoảng đến mức điếu thuốc lá, ấm trà lẫn bộ đàm đều rơi xuống đất. Một nhóm phụ nữ hung tợn, đồ sộ cao lớn như núi đang đứng thành hàng, trợn mắt nhìn gã.
"Ai dám dỡ bỏ nhà chúng tôi hả? Cứ thử xem, tôi vỗ một phát chết tươi các người." Hướng Tiểu Xảo dẫn đầu, đứng giữa oang oang nói như cái chuông lớn, chấn động đến mức lỗ tai Tôn Ca ong ong.
Tôn Ca lè lưỡi, liếm liếm đôi môi khô khốc, dùng sức nuốt nước bọt, run giọng nói: "Đây mà là phụ nữ sao? Má ơi, ăn gì mà trâu bò như vậy?" Gã chỉ tay vào đám voi cái, nói với thuộc hạ: "Tao đã từng nói không thích ăn đồ ăn nhanh rồi. Thấy không? Đây chính là tấm gương đó."
"Đại ca à... anh... không bị sốt đấy chứ?" Lần đầu tiên đám thuộc hạ có cảm giác vị đại ca này dường như không có tiền đồ.
Tôn Ca đá văng tên đàn em vừa đặt câu hỏi kia, điên cuồng chạy đến trước mặt Hướng Tiểu Xảo, khom lưng vuông góc 90 độ, cực kỳ cung kính nói: "Thưa các vị mỹ nhân, tôi dắt đám đàn em đến đây để du lịch ngắm cảnh, không ngờ lại quấy rầy các người đẹp..." Lập tức gã xoay người, lớn giọng trách cứ thuộc hạ: "Còn không mau xin lỗi người đẹp đi?" Gã đứng vững trong thành phố N lâu như vậy đều là nhờ "Hảo hán không nhận thua thiệt trước mặt", câu này đúng là chân lý.
Đại ca đã lên tiếng, đám thuộc hạ không thể không nghe, huống gì họ cũng không đánh lại nổi. Bọn lâu la đồng loạt cúi người thật thấp, cùng lúc hô to: "Các mỹ nhân, rất xin lỗi!" Âm thanh cực lớn, thái độ rất thành khẩn, nhất là xưng hô "mỹ nhân" làm cho đám voi cái tương đối hài lòng.
"Xéo đi." Hướng Tiểu Xảo phất tay. Cái cớ ngắm cảnh thưởng ngoạn đúng là quá vụng về, đương nhiên cô biết bọn họ nói dối. Nhưng ngoài đánh nhau ra, các cô đâu còn biết cách nào khác để đối phó đám người này đây.
Tôn Ca nhanh chóng dẫn đàn em chuồn đi. Trực giác của gã cho thấy vụ này khá hóc búa, lại bắt đầu suy nghĩ "độc kế". Kết quả hết lần này đến lần khác đều thất bại thê thảm, đám thuộc hạ bị đánh cho tơi bời, tiền thuốc men càng lúc càng tăng, khiến gã bị tổn thất nặng nề. Vốn liếng đều hết sạch.
Tôn Ca không kiên trì nổi nữa, đành phải tìm Đoạn Cẩm Vinh. Đoạn Cẩm Vinh ngỡ gã mang đến tin tốt, ai ngờ gã yêu cầu muốn rút lui.
"Cầm tiền của tôi mà không hoàn thành nhiệm vụ. Hừ!" Đoạn Cẩm Vinh trầm mặt, tàn nhẫn nói.
Tôn Ca hiểu rõ thủ đoạn những người này, biết hậu quả ra sao nếu nhận được tiền nhưng không hoàn thành được. Gã giật mình, đột ngột quỳ xuống cái "bộp", kêu rên: "Đoạn tổng à, trên tôi có mẹ già 80 tuổi, dưới có trẻ nhỏ gào khóc đòi ăn. Đại nhân như ngài xin rộng lượng, bỏ qua cho tôi đi. Tôi sẽ hoàn lại tiền, trả tiền gấp đôi cũng được..." Âm thanh xuyên qua cả cửa phòng làm việc, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp nơi trong máy vi tính của công ty.
Đoạn Cẩm Vinh tâm phiền ý loạn, ông không ngờ đường đường là đại ca xã hội đen lại khốn nạn như vậy. "Biến đi!" Ông muốn tập trung lực lượng để đối phó khu ổ chuột, đợi xong việc rồi ra tay với tên xã hội đen kia sau. Hiện giờ ông phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để đối phó với đám người nghèo đó đây?
Bầy yêu quái cũng đang nghĩ biện pháp đối phó với bất động sản Vĩnh Hằng, tất cả mọi người suy nghĩ suốt đêm, tìm được "diệu kế". Quyết định tìm Quan Tam nhờ hỗ trợ, đại biểu được phái đi hiển nhiên là Cơ Minh, Hùng Đại Phát, Cẩu Đắc Thắng và Hướng Tiểu Xảo.
Bốn yêu quái chớp cơ hội lúc Quan Tam tan việc, không nói không rằng lôi kéo cô, mời cô đi ăn cơm. Quan Tam biết chắc chuyện này không tốt lành gì, đám yêu quái này vừa nghèo lại bủn xỉn. Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây mới mời cô ăn cơm. Nhưng cô không chống đỡ được mấy lời nịnh nọt, lại mắc bệnh sĩ diện nên cũng thuận theo.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, Quan Tam ăn uống rất thoải mái. Cô chỉ nghi hoặc không hiểu, rõ rằng bốn yêu quái kia đều là kẻ phàm ăn, lại còn chảy cả nước miếng, nhưng vẫn không chịu động đũa. Có điều cô vẫn quá cao hứng nên không còn tâm trí mà suy nghĩ nữa.
Bốn yêu quái nhìn Quan Tam ăn gần xong, Cơ Minh mở miệng trước: "Vụ nơi chúng tôi ở bị bắt dỡ bỏ, cô đã nghe chưa?"
Quan Tam rót rượu vào miệng, nói: "Nghe rồi."
Hùng Đại Phát cười xòa nói: "Cô là bằng hữu tốt của tất cả mọi người đúng không?"
Quan Tam nhét thêm đồ ăn: "Đúng vậy."
Cẩu Đắc Thắng tự mình rót đầy rượu cho Quan Tam, nói: "Mọi người muốn nhờ cô giúp một việc, cô sẽ đáp ứng chứ?"
"Nói đi." Quan Tam được hầu hạ nên tâm tình rất tốt.
"Ngày nào cũng có người tới đòi tháo dỡ, chúng tôi đánh tới đánh lui đến phát mệt." Hướng Tiểu Xảo cười lấy lòng, nói: "Tối qua mọi người họp hành thương lượng, suy nghĩ tìm được biện pháp. Trên TV hay trong báo thường đề cập đến có người dùng cách tự thiêu để phản đối cưỡng chế tháo dỡ. Chúng tôi cũng muốn dùng cách tự thiêu này, gây chú ý giới truyền thông, làm cho đám người đó không dám cưỡng chế nữa. Có điều..."
"Nói coi." Quan Tam lại còn thúc giục.
Cơ Minh tiếp lời: "Chúng tôi dùng cách rưới dầu lên người rồi tự thiêu, có điều quá trình này có độ khó cao, động tác lại mạo hiểm để gây sự chú ý. Thế nhưng mọi người đều là động vật có lông, nếu rưới dầu lên đốt...lửa sẽ rất lớn. Mọi người đều là động vật, nên tự lấy bản thân làm mồi lửa thì hơi sợ, nhỡ bị cháy sạch thì... Dùng phép Tị Hỏa Quyết* cũng được, nhưng vừa niệm chú vừa làm động tác thì không thể nào làm được... Lông là niềm tự hào của mọi người, đốt thì không hay lắm...cho nên tôi muốn mời..."
*Phép thuật kháng lửa.
"Ngưng!" Quan Tam vội ngăn cản, đầu lưỡi hơi cương cứng nói: "Các người...chẳng lẽ muốn đốt tôi?"
"Dĩ nhiên là không phải." Cẩu Đắc Thắng vội lên tiếng. "Cô là bằng hữu của chúng tôi, chúng tôi không thể không trọng nghĩa được. Chẳng phải cô có quen biết một cương thi sao, cái thứ đó không sợ chết cháy đâu."
"Cương thi không sợ chết cháy sao?" Quan Tam suýt ngất.
"Không sợ, ngoại trừ Tam Muội Chân Hỏa thì không gì có thể đốt chết được cương thi." Hùng Đại Phát trả lời rất nhanh.
"Nhưng mà..." Quan Tam đang nói thì bị một cái tay của Hướng Tiểu Xảo vỗ đến ngậm miệng. "Để chị đây giữ mặt mũi, thay cô làm chủ, đáp ứng rồi nhé. Trong vòng ba ngày phải mang cương thi đến đây. Chị biết Quan Tam là người tài ba, nhất định có thể làm được mà."
Bốn yêu quái lại luân phiên rót rượu nịnh bợ, Quan Tam bị thổi phồng lên cao, uống say đến chóng mặt, cô mơ mơ hồ hồ đáp ứng. Đến khi ra đường bị cơn gió lạnh thổi tỉnh lại, Quan Tam hối hận vỗ vỗ gáy, sao mình lại đáp ứng họ chứ? Đấy là Vinh Chi Nghi đó, người phụ nữ có tiền như thế, lại có thể cùng một đường với bọn họ sao? Hứa Già đã nhắc nhở cô nhiều lần rằng Vinh Chi Nghi rất nham hiểm, không dễ chọc. Cô có thể khuyên được Vinh Chi Nghi không đây? Hay là gọi điện thoại từ chối đám yêu quái kia? Nhưng làm vậy thì mất mặt quá, cô đâu phải là loại người như vậy.
Ôi trời, làm sao bây giờ? Quan Tam chỉ biết u sầu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.