Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 31

Mã Vi Lộc

25/05/2021

Cùng đàm luận đạt thành nhận thức, đến bệnh viện khám gặp rắc rối.

Quan Tam phờ phạc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Bất động sản Vĩnh Hằng muốn chuyển nhượng mảnh đất thành Nam cho Vinh Chi Nghi, cô ta mở một buổi lễ chuyển giao."

"Tôi mệt lắm, không đi đâu."

"Được ăn uống đó."

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh đi thôi."

Hứa Già đột nhiên nổi giận: "Chị có thể dẹp cái ý nghĩ nhỏ nhen kia có được không? Hở tý là đòi ăn uống với ham rẻ thôi."

Quan Tam không muốn cãi tay đôi với nàng, nói: "Sao vậy? Gần đây em nóng tính quá. Thôi được rồi, em mặc hoàng kim bạch giáp vào đi, đây là bảo vật hộ thể sư phụ tôi truyền lại đấy. Tà vật không thể lại gần được, kể cả Huyết Sát. Nên không cần phải sợ nữa."

Buồn bực thì buồn bực, nhưng hành động của Quan Tam như vậy khiến Hứa Già cảm thấy ấm áp, nàng hiếm khi nhu thuận với cô. Hai người đến một nhà hàng xa hoa, tình cờ gặp nhóm yêu quái Hướng Tiểu Xảo ở ngoài cửa nhà hàng. Băng nhóm tụ tập cùng một chỗ, ăn hết sạch thức ăn không chừa lại phần nào, lót bụng hết mấy chén rượu, mọi người đều hào hứng, đứng dậy cụng ly, nói chuyện ồn ào, hoàn toàn không để ý đến Đoạn Cẩm Vinh đang tái mét đứng trên bục giảng thuyết trình. Vinh Chi Nghi thì đứng cạnh đùa giỡn với con gái đang được Vu Hiểu ôm, ý định chỉ muốn xem vở hài kịch. Cô cố tình gọi đám yêu quái này tới đây, mục đích để cho Đoạn Cẩm Vinh nhìn thấy ông đã bại dưới tay ai. Cô rất thích kiểu đả kích như vậy, khiến đối thủ bị tổn thất cả vật chất lẫn tinh thần đến mức không ngóc đầu lên nổi, vĩnh viễn cảm thấy nhục nhã khôn cùng mỗi khi nhìn lại.

Hứa Già đứng ẩn vào một góc nhìn Vinh Chi Nghi đang đắc ý. Nàng nhìn thấu hết lòng dạ cô, khinh thường mà lắc đầu. Đoạn Thanh Ba lặng lẽ đến bên cạnh Hứa Già, chỉ tay vào Quan Tam đang hò hét ầm ĩ trong đám người, nói: "Tôi vẫn không hiểu nổi tại sao em chấp nhận sống chung với người con gái như vậy? Lý tưởng, tiền đồ, gia đình... em không cần sao? Tôi nhớ em ngày xưa..."

"Đủ rồi! Ngày xưa ư? Tôi còn có ngày xưa sao? Đoạn Thanh Ba à, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với các anh, về sau xin anh đừng làm phiền tôi nữa." Hứa Già lạnh lùng ngắt lời anh, xoay người đi tìm Vinh Chi Nghi. "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô."

Vu Hiểu cười cười, nói: "Tôi ra chỗ kia ngồi một lát, hai người cứ từ từ mà nói chuyện nhé."

Vinh Chi Nghi cầm hai ly vang đỏ, đưa cho Hứa Già một ly, mỉm cười nói: "Cô muốn hỏi chuyện giữa tôi và Lam Hầu Thành sao?"

"Tôi không quan tâm hai người có chuyện gì, chỉ cần không liên lụy đến tôi và Quan Tam là được rồi." Hứa Già nhấp một ngụm rượu, đột nhiên nàng cảm thấy buồn nôn, không nhịn được mà che miệng, nôn khan hai tiếng.

Vinh Chi Nghi nhìn thấy hết, nói tiếp: "Thật ra cô cũng có vài phần chân tình với Quan Tam. Tôi biết mình không thể gạt được cô, nhưng cô cũng không cần phải nghi ngờ tôi. Thật ra tôi cũng thật lòng muốn kết giao bằng hữu với đám người kia."

"Hừ! Đâu chỉ là không thể gạt được tôi. Chuyện xưa của cô đều lộ rất nhiều sơ hở. E rằng Điêu Vô Thủ và đám cảnh sát kia cũng không tin lời cô đâu, chẳng qua bọn họ và cô không có quan hệ gì nên mới không muốn chõ mũi vào thôi. Chuyện xưa của cô cũng chỉ có thể lừa được Quan Tam và Bao Viên. Cô đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì, nếu không phải cô thấy Quan Tam và Bao Viên có dị năng, thấy đám yêu quái kia có khả năng bảo vệ Vu Hiểu và con gái mình thì cần gì phải kết giao bằng hữu với họ chứ?" Hứa Già thẳng thắn nói.

Vinh Chi Nghi cũng không để ý, nói: "Tôi cũng chỉ muốn lừa hai người đó thôi. Bằng không thì lấy ai để cứu Vu Hiểu đây? Có lẽ tôi không nên nói vậy, nhưng tôi làm vậy là có nguyên nhân, tôi thật sự muốn kết giao bằng hữu, nếu không thì sao tôi lại để họ đốt mình hai lần? Nếu tôi mà muốn đuổi họ đi thì rất dễ. Hai ta đều lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, đám người đó đều là những bằng hữu chân thành, tôi cũng muốn có được một vài bằng hữu như thế, có thể khiến tôi không cần phải đề phòng đối phương."

"Hi vọng là vậy, nếu không tôi sẽ không tha cho cô." Hứa Già nhìn Quan Tam đang cười vui vẻ, hỏi Vinh Chi Nghi: "Rốt cuộc cô và ba tôi có ân oán gì?"

"Biết ngay là cô sẽ hỏi mà. Tôi biết cô sợ sau này Lam Hầu Thành sẽ ra tay đối phó Quan Tam, cho nên cũng muốn biết nhược điểm ba mình." Vinh Chi Nghi nhìn thoáng qua Quan Tam đang sung sướng ăn uống, nở nụ cười: "Tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng, cái mạng tên đó kiên cường như cỏ dại vậy. Thế nhưng để tỏ rõ lòng thành, tôi sẽ nói cho cô biết." Vinh Chi Nghi quơ quơ ly rượu, ngửi một cái, quay đầu cười với Vu Hiểu đang ngồi cách đó không xa: "Ba cô và tôi hợp tác với nhau để lật đổ ông nội tôi. Có điều tham vọng ba cô quá lớn, muốn chiếm đoạt luôn cả Vinh thị. Ông ta cũng đánh giá thấp tôi quá rồi. Không sai, đúng như cô nghĩ đấy, tôi có biết Trịnh Khôn, cái tên đó vừa tham tiền lại thích khoe khoang, cầm tiền của tôi thì dĩ nhiên sẽ làm việc cho tôi. Gã vừa giúp tôi đuổi quỷ vừa khám phá được bí mật lớn trong Lam thị, trong đó có một bí mật cực kỳ quan trọng là quyền kế thừa Lam thị. Cô có biết bà nội - vợ hai ông nội cô có một đứa con không? Chỉ hơn cô có vài tuổi thôi. Ba cô muốn độc chiếm Lam thị, nên đã sai người bắt cóc chú của cô - khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, tính ra khi đó cô hẳn là mới sinh ra không lâu. Về sau ông nội cô biết chuyện, bí mật tìm chú cô, lặng lẽ sửa lại di chúc. Trong đó ghi chú cô là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, cô đứng thứ thứ hai, còn ba cô thì không hề thừa hưởng một chút nào. Đáng tiếc ông ấy đã già, khó tránh khỏi sơ suất, cô đoán xem ba cô sẽ làm gì sau khi biết chuyện này? Ông ta hạ độc với chính cha ruột mình! Trong tay tôi có bản di chúc của ông nội cô, sau đó nhờ người đưa chú cô lánh nạn ở một nơi an toàn. Ba cô đến thành phố N vì gì, hẳn là cô cũng hiểu được."

Hứa Già cảm thấy khắp người lạnh lẽo, đến tận bây giờ nàng mới nhận ra. Thời điểm nàng bảy tuổi kể lại cho ba mẹ nghe những lời cảnh báo của ông nội, ba mẹ xem nàng như quái vật mà nhẫn tâm đánh mắng nàng, lại còn nhốt vào phòng tối suốt ba ngày. Thời đó nàng còn nhỏ, nên không hiểu được tầm quan trọng của lời cảnh báo kia, hơn nữa sau cơn ác mộng ngày đó cũng đã quên luôn cả nó. Hiện giờ Vinh Chi Nghi đã tiết lộ, nàng nhớ lại tất cả. Nàng càng cảm thấy ghê tởm, bà ngoại cùng ông nội lần lượt qua đời, biến thành hồn ma rồi còn muốn lợi dụng nàng để tính kế. "Có chuyện gì giữa Trịnh Khôn và Vu Hiểu vậy?" Hiện giờ Hứa Già không muốn vòng vo với Vinh Chi Nghi nữa.

"Tôi biết cô không nắm rõ chân tướng thì vẫn chưa tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết để biểu hiện rõ thành ý. Lúc Vu Hiểu hấp hối, tôi dùng đến cả phương pháp cuối cùng nhưng vẫn thất bại. Cái tên Trịnh Khôn đó không biết từ đâu biết được chuyên này, chạy đến bệnh viện yêu cầu muốn giúp tôi. Lúc đó tôi lâm vào đường cùng nên để gã thử một lần, ai ngờ gã dám khiến Vu Hiểu hấp hối đến hơi thở cuối cùng. Dĩ nhiên gã có ra điều kiện, nói rằng ngày sinh của tôi thuần âm, lại chưa từng quan hệ với đàn ông, là dạng Âm thể cực hiếm, cực kỳ thu hút cương thi. Trước đây gã cố ý kết giao với tôi trong một buổi đấu giá, tham tiền chỉ là một phần, có lẽ thể chất của tôi cũng là nhân tố thu hút gã. Gã nói sẽ chữa trị Vu Hiểu khỏi hẳn, đảm bảo tôi cũng sẽ an toàn bằng cách dụ dỗ cương thi ra ngoài. Hừ! Tôi làm sao mà tin được? Tôi cũng lén lút tìm nhiều thuật sĩ, nhưng đều vô kế khả thi. Vậy nên tôi đành phải đồng ý với yêu cầu của Trịnh Khôn." Vinh Chi Nghi thấy Hứa Già vẫn không tin, nhíu mày nói: "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Được rồi, tôi thừa nhận... Lúc dụ cương thi ra, tôi đã chuẩn bị sẵn chút dụng cụ. Cũng chẳng có gì đâu, chẳng qua chỉ là vài cái phù chú, lựu đạn, thuốc nổ dẻo các loại... toàn là vũ khí nhỏ thôi. Quá trình ra sao thì tôi không muốn nói nhiều nữa, chỉ còn lại hai tên thầy trò Trịnh Khôn đánh nhau với cương thi, tình cờ tôi đoạt được Thi đan, vốn định dùng nó uy hiếp Trịnh Khôn để cứu Vu Hiểu. Chợt nghĩ lại, Trịnh Khôn chắc chắn đã biết Vu Hiểu không cứu được, nên lúc đó mới cố giết tôi. Dưới tình thế cấp bách đó tôi dọa sẽ nuốt luôn Thi đan, không ngờ nuốt thật. Tôi nói đến vậy rồi mà cô vẫn không tin sao?"

"Hừ! Tin cô sao? Với khả năng của cô, muốn tiêu diệt Trịnh Khôn thì dễ như trở bàn tay." Hứa Già không dễ bị lừa.

Vinh Chi Nghi cười nhạt: "Nhiều nguyên nhân lắm. Lúc đó tôi cảm giác được bản thân có thay đổi, liền hiểu được Thi đan là bảo vật, nào dám tìm thuật sĩ nhờ giúp đỡ chứ. Tôi cũng nghĩ đến chuyện tìm người diệt khẩu, giữ lại mạng cho Trịnh Khôn là vì Vu Hiểu thôi. Tôi sợ nếu Trịnh Khôn chết rồi, Vu Hiểu sẽ không sống lại được. Cho nên..."

Hứa Già vạch trần: "Cho nên cô và Trịnh Khôn chơi trò đuổi bắt, hai người truy đuổi lẫn nhau."

"Không sai. Gã năm lần bảy lượt muốn ra tay với Vu Hiểu để uy hiếp tôi, tôi cũng thuê rất nhiều người để bắt gã, nhưng không hề thành công. Thời điểm tôi vừa mới biến thành cương thi nên có sự khác biệt rõ rệt, thành phố A lại có nhiều người quen, tôi không thể làm gì khác ngoài việc mang Vu Hiểu cùng rời đi, quan trọng nhất vẫn là tìm người để nghĩ cách cứu sống Vu Hiểu. Internet đúng là một phát minh vĩ đại, hơn nữa nghề nghiệp của tôi chỉ là quản lý nhân sự nên không phải lo lắng nhiều cho Vinh thị." Vinh Chi Nghi thản nhiên nhìn Hứa Già. "Tôi đã nói hết những lời cần nói rồi."

"Chú tôi đã biết thân phận của mình chưa?" Hứa Già ngẫm nghĩ, hỏi.

"Vẫn chưa. Đây là món quà tôi tặng cô đấy, cứ tùy ý dùng mà đối phó với ba cô, suy nghĩ kỹ đi. Có điều..." Vinh Chi Nghi không hề che giấu toan tính của mình. "Gia đình chúng tôi dự định ở lại thành phố N, để Vu Hiểu và con chúng tôi ổn định sau này. Tôi chỉ hi vọng hai mẹ con được nhiều người bảo vệ như cô vậy, cho nên tôi muốn kết giao làm bạn với Quan Tam."



Hứa Già cười lạnh: "Phú nhân báo nhân dĩ tài, bần nhân báo nhân dĩ nghĩa*. Tôi tuyệt đối sẽ không để Quan Tam phải mạo hiểm đâu."

*Người giàu báo đáp bằng tiền, người nghèo báo đáp bằng nghĩa.

Đây là một câu nói từ sự tích Điền Thất Lang trong bộ Liêu Trai Chí Dị, làm sao mà Vinh Chi Nghi không biết được, cô cũng lạnh lùng cười: "Tôi không phải Võ Thừa Hưu, Quan Tam nhà cô cũng không phải Điền Thất Lang. Nếu người nhà tôi bị làm nhục, tôi sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn khiến tên hung thủ phải sống dưới 18 tầng địa ngục. Mượn tay người khác sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy mình vô dụng thôi."

Hứa Già tin cô nói thật, Vinh Chi Nghi là kiểu người kiêu căng ngạo mạn, có thù tất báo, tính cách rất tàn độc. Nếu có kẻ nào dám động tay vào người quan trọng nhất của cô, nếu không tự tay lăng trì hắn, e rằng cô sẽ bị lòng thù hận dồn nén quá mức mà chết nghẹn mất. Nghĩ vậy, Hứa Già nở nụ cười, nàng giương mắt tìm Quan Tam. Nhìn hết một vòng nhưng lại không thấy Quan Tam đâu, Hứa Già khó hiểu. Trừ mình ra còn có chỗ nào khác hấp dẫn hơn cả ăn uống sao? Đoạn Cẩm Vinh đứng trên khán đài đã sớm tức giận, mặt cắt không còn hột máu. Không một ai để ý đến ông, không ai coi ông ra gì. Cả đời này ông chưa từng cảm thấy nhục nhã đến như vậy, điều khiến ông càng thêm xấu hổ vô cùng chính là đám khách mời kia, toàn bộ đều là lũ bần dân hạ tiện bẩn thỉu. Không biết phải làm sao để khuếch đại âm thanh trong loa cho to hơn, chợt có tiếng nói của con trai phát ra, cứu vớt ông.

"Xin cô buông tha cho cô ấy đi." Đoạn Thanh Ba lạnh lùng nói: "Cô nhìn lại mình xem, cô có thể cho cô ấy cái gì? Lý tưởng? Tiền đồ? Cô chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng lẽ cô muốn Hứa Già cũng giống như cô sao?"

"Lý tưởng lẫn tiền đồ của Hứa Già đều tự kiếm được, tôi chỉ cần cho em ấy được ăn no mặc ấm, có tiền chữa bệnh, có nơi để ngủ là được rồi." Quan Tam nổi giận. "Mẹ kiếp! Anh bị thần kinh à? Không cho tôi đi vệ sinh lại còn nói linh tinh, anh là ai chứ?"

Đoạn Thanh Ba khinh thường nói: "Tôi là bạn thanh mai trúc mã của cô ấy, là tình đầu của cô ấy, chúng tôi đã cùng trải qua thời gian tốt đẹp, cùng nhau lớn lên. Cô cho rằng cô ấy thực sự yêu cô sao? Chẳng qua là cô chỉ lợi dụng lúc cô ấy gặp khó khăn thôi. Nếu Hứa Già thật sự yêu cô, vì sao không nhắc đến sự tồn tại của tôi cho cô biết? Vì sao không nói rõ thân phận thật sự? Thậm chí ngay cả họ tên thật cũng không nói. Tôi sẽ không cho phép hạnh phúc của cô ấy bị vùi dập dưới tay cô đâu."

"Mẹ kiếp! Muốn ăn đòn hả?" Sau tiếng rống giận của Quan Tam, hậu trường được dựng tạm phía sau bỗng truyền ra tiếng rơi vỡ. Hứa Già và mọi người lập tức chạy tới, đôi mắt Quan Tam như phát hỏa, một tay nắm lấy cổ áo Đoạn Thanh Ba, một tay giơ lên nắm đấm. Hứa Già vội ôm eo cô, dùng sức tách hai người ra, nàng hét lên: "Đừng đánh nhau."

Quan Tam đỏ mắt, cô quay đầu nhìn Hứa Già trừng trừng: "Em cản tôi đánh hắn? Em muốn bảo vệ hắn sao? Những lời hắn nói đều là thật sao?"

Hứa Già chưa từng thấy Quan Tam dữ tợn như vậy. Trong ấn tượng của nàng, người con gái này dường như đều luôn mang bộ dáng mãn bất tại hồ*, đáy lòng nàng chợt run rẩy, nói: "Chúng ta về nhà đã rồi nói chuyện."

*Bình chân như vại.

"Về nhà cái rắm!" Quan Tam chợt đẩy Hứa Già ra. Lực đẩy khá mạnh khiến Hứa Già không kịp trở tay, ngã nhào dưới đất. Nàng chằm chằm nhìn Quan Tam, cô không thèm ngoảnh đầu nhìn nàng, bỏ đi. Nàng vùng vẫy muốn đuổi theo, nhưng toàn thân dường như vô lực. Vinh Chi Nghi đỡ nàng dậy, vui vẻ nói: "Đúng là tôi không nhìn lầm, hai ta cùng một loại, đều luôn muốn bản thân phải nỗ lực, mong muốn lớn nhất chẳng qua là cần có người toàn tâm toàn ý bên cạnh mình. Về điểm này thì Quan Tam còn mạnh mẽ hơn tình đầu của cô nhiều." Nói xong, Vinh Chi Nghi cố ý liếc Đoạn Thanh Ba.

Hứa Già lại cảm thấy buồn nôn, nàng nôn khan hai cái, có chút buồn ngủ, nói: "Tôi phải về nhà tìm chị ấy. Cái tên khốn đó mà phát điên là không biết sẽ làm gì nữa."

"Tôi sẽ nhờ người lái xe đưa cô về. Được rồi..." Vinh Chi Nghi cười gian. "Phản ứng này của cô... hình như là mang thai?"

Mang thai? Hứa Già cảm giác đầu mình trống rỗng muốn nổ tung. Nàng sợ hãi nghĩ. Dường như hai tháng nay dì cả không thấy đến, từ ngày mười lăm tháng Giêng đến giữa tháng Hai là vừa vặn hai tháng rồi. Nàng cố gắng trấn định nỗi bất an, miễn cưỡng cười với Vinh Chi Nghi, rồi gấp rút về nhà. Quả nhiên, Quan Tam đang phát khùng, dường như cô đang... ăn mỳ ăn liền!

Hứa Già có chút tức giận: "Em còn tưởng chị đập phá đồ đạc nữa chứ!"

"Toàn đồ bỏ tiền ra mua, sao tôi đập được?" Trong miệng Quan Tam nhét đầy đồ ăn, hầm hừ nói.

Hứa Già ngồi bên người cô, hiếm khi ôn nhu, nàng trấn an: "Người khác nói chị tin sao?"

"Sao tôi không tin chứ? Gần đây em càng ngày càng khó tính với tôi, hơi tý là phát hỏa. Là vì gì thì chỉ mình em biết. Em lại còn che chở hắn, không cho tôi đánh hắn." Quan Tam đẩy tô mỳ ra, nghiến răng kèn kẹt nói: "Mặc dù tôi không thông minh bằng em, học vấn lại không cao, nhưng tôi không phải đồ ngu. Ngày đó em theo tôi, tôi đều biết rõ. Tôi thật lòng muốn sống chung hòa hảo với em, em thì sao? Tôi đã từng nói rồi, nếu em muốn theo người khác thì tôi sẽ không quấn lấy em nữa, nhưng tôi không cho phép em cho tôi đội nón xanh."

Gân trán Hứa Già nổi lên, nàng kìm nén cơn giận, giải thích: "Em thừa nhận gần đây mình nóng tính, em cũng không hiểu tại sao luôn cảm thấy bực dọc. Ngày thứ hai em đến đây đã nói với chị rằng từng có bạn trai, chị cũng biết rồi đấy. Em không muốn nhắc đến quá khứ, vì em không muốn mình có mối liên hệ gì với nó nữa. Lần trước chị từng đánh một tên theo đuổi em trước cổng trường học, em đâu dám nhắc đến Đoạn Thanh Ba nữa chứ? Thật may người đó không báo cảnh sát, nếu không chẳng lẽ chị nghĩ mình có thể tránh khỏi bị phạt sao? Ít nhất là phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta đấy. Đoạn Thanh Ba thì khác, gia đình anh ta rất có quyền lực, chị mà gây náo loạn thì bọn họ sao dễ dàng bỏ qua chị được? Sao chị không chịu hiểu em làm vậy là muốn tốt cho chị chứ?"

"Tôi không tin cả nhà hắn có khả năng làm gì được tôi." Quan Tam mềm giọng, nhưng vẫn không gạt được vướng mắc bất công trong lòng, nói: "Em và tên đó không có gì, vậy tại sao qua năm nay rồi cũng không để tôi chạm vào em?"

"Không phải là em không muốn, chẳng qua em thật sự cảm thấy khó chịu. Nếu không thì em cũng đã làm với chị rồi, trước đây em không như thế. Em cũng đã nói rồi, nếu em muốn rời bỏ chị thì đã đi rồi, tội gì phải để chị mang nón xanh. Chị nói vậy là sỉ nhục nhân cách em đấy." Hứa Già nhẫn nhịn, nói: "Từ xưa tới nay dân không đấu lại quan, chị không hiểu đâu. Thôi bỏ đi, sau này đừng có gây rắc rối cho em nữa. Em đi tắm đây, mệt rồi." Nói xong, nàng xoay người vào phòng tắm.

"Cứ như vậy sao? Nói vậy là tôi sai sao?" Quan Tam không phục, cô hô to vào trong buồng tắm: "Em khó chịu thì đi bệnh viện đi, sao cứ suốt ngày nổi cáu với tôi vậy?"

Trong phòng tắm, Hứa Già ngẩn ngơ nhìn bụng mình qua giương. Thật sự là mang thai sao? Nàng vỗ khuôn mặt đang sợ hãi. Chắc không đâu, nhất định là do nội tiết mất cân bằng thôi, cái tên gà mờ Bao Viên kia sao có thể làm được điều kì diệu đó chứ? Hứa Già không ngừng lấy cớ để an ủi bản thân, quyết định ngày mai đến bệnh viện.

Ngày hôm sau, cả bầu trời đầy mây đen dày đặc, rất phù hợp với trạng thái Hứa Già lúc ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện này nằm cạnh đại học N, thầy thuốc đã quen với lối sống trác táng của sinh viên, cho nên lúc Hứa Già nói ra bệnh trạng, vị bác sĩ không nói hai lời liền đưa nàng đi xét nghiệm. Kết luận rất rõ ràng, rất khoa học, bác sĩ bình tĩnh phán bệnh. Không giống như bác sĩ ở bệnh viện khác nói lời chúc mừng đầu tiên, mà là bình tĩnh nhắc nhở, hai tháng là khoảng thời gian vừa kịp để nạo thai, nếu để lâu sẽ rất nguy hiểm.

Toàn thân Hứa Già vô lực, đôi chân tựa như giẫm lên vải bông, nàng đờ đẫn đi ra khỏi bệnh viện. Đương lúc nàng cảm thấy mình sắp ngã xuống đất, Tống Nhã đã đỡ nàng từ phía sau, ân cần hỏi: "Hứa Già tỷ à, chị cũng đến bệnh viện khám bệnh sao? Sao Quan Tam không đi với chị vậy?" Hai người dìu nhau đến một băng ghế trống ở sân trường, ngồi xuống. Hứa Già thoáng bình phục tâm tình, thấy sắc mặt Tống Nhã không tốt, hỏi: "Vừa nãy em cũng đến bệnh viện chẩn bệnh sao?"

"Em đến để truyền nước thôi, gần đây bị cảm sốt." Tống Nhã căm hận nói: "Đều là lỗi của Bao Viên, cô ta suốt đêm không về mấy ngày nay rồi. Hại em lo lắng cho cô ta cả đêm, kết quả bị cảm lạnh. Quá đáng hơn nữa là đêm hôm trước tự nhiên mang một đống đồ đồng nát về, lại còn mang theo một đứa con gái nữa chứ, cô ta nói là người được Điêu Vô Thủ giới thiệu làm quen."



"Không phải hai người chia tay rồi sao?" Hứa Già uể oải hỏi.

"Nói chia tay thì chia tay thật chắc? Cái con gấu mèo kia coi Tống Nhã này là ai chứ? Là dân chơi chắc? Đều là do cái tên khốn Điêu Vô Thủ xúi giục. Em nghe nói Tần tỷ tỷ và Điêu Vô Thủ quen nhau rồi, không hiểu nổi chị ấy nghĩ gì nữa? Thời thế loạn hết rồi, ăn trộm thì đắc ý. Hứa Già tỷ à, chị nghĩ..." Tống Nhã thấy Hứa Già trắng bệch cả khuôn mặt, đôi mắt nhắm chặt, bộ dáng rất tiều tụy, nàng lo lắng hỏi: "Hứa Già tỷ à, chị sao vậy?"

Hứa Già không ngừng xoa huyệt Thái Dương, bi thương nói: "Chị có thai rồi."

Tống Nhã vội hỏi: "Của ai cơ?" Chợt thấy ánh mắt Hứa Già như muốn giết người, trong lòng sợ run, nàng nhớ lại, hô lên: "Trời ạ! Của Quan Tam. Đêm mười lăm tháng Giêng hôm đó... cái tên ngu xuẩn Bao Viên... Trời ạ! Vậy chị tính sao đây?"

Hứa Già hé miệng, lắc đầu. Mãi hơn nửa ngày mới nói: "Chị mới hai mươi bốn tuổi, chưa muốn có con bây giờ."

"Vậy thì nạo thai đi. Chẳng qua chỉ làm một cuộc giải phẫu nhỏ thôi, đơn giản mà." Tống Nhã hơi bất an, nói: "Nhưng nếu Quan Tam mà biết chị vứt bỏ em bé, thì sẽ nghĩ sao đây?"

Hứa Già bụm mặt, thống khổ nói: "Vấn đề không phải là chuyện này, Quan Tam thì chị không sợ. Chị vẫn không rõ mình đang mang thai cái gì, chị không dám đi nạo thai, chẳng may đó là quái vật thì chị biết sống sao đây?"

"Phải rồi. Quan Tam là cái giống gì, đến giờ vẫn không ai biết rõ. Nếu không hay là chúng ta đi hỏi Bao Viên xem, cô ta có cách để hai người con gái mang thai thì chắc là cũng có cách để phá thai được chăng?" Tống Nhã vừa nói xong, cũng không dám tin tưởng.

Hứa Già hiển nhiên không tin tưởng vào Bao Viên, có điều suy đi tính lại cũng chỉ có biện pháp này. "Đành vậy chứ biết sao giờ."

Hôm nay Bao Viên không đi làm, cô đang ở nhà bồi dưỡng tình cảm với cô gái Điêu Vô Thủ giới thiệu, nói vậy nhưng thật ra cô chẳng khác gì nô tài, sụp mi thuận mắt mà lấy lòng đối phương cả. Tống Nhã vừa nhìn thấy thì giận sôi gan tím ruột, nàng liên tục dùng những ngôn ngữ khiêu khích, tựa như súng liên thanh mà "pằng pằng pằng" bắn về phía cô gái kia, khiến người ta sợ quá mà chạy trối chết. Bao Viên bật người định phản ứng, lại theo thói quen bị Tống Nhã áp bức, không sao giận nổi, chỉ có thể hèn nhát nhỏ giọng lầm bầm hai câu sau lưng Tống Nhã.

Hứa Già không muốn dính dáng gì đến hai người này, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái của mình. Vì vậy trực tiếp nói: "Tôi có thai."

Bao Viên đại ngốc bật thốt lên: "Không phải của tôi, liên quan gì chứ?" Câu nói vừa thốt ra, hai người phụ nữ quắc mắt nhìn cô trừng trừng.

"Ngày mười lăm tháng Giêng hồi đó, không phải cô đã thi triển trận pháp thất bại sao? Sao Hứa Già tỷ có thể mang thai được?" Tống Nhã hùng hổ nói. "Cô nghĩ cách phá thai đi!"

"Cái này á? Tôi? Để tôi xem lại đã..." Bao Viên lại bắt đầu giở sách, cuối cùng cười mỉa, nói: "Nếu như.... cái gì nhỉ... Trong vòng ba ngày uống Huyết Tinh do phù thủy điều chế... thì sẽ không thành vấn đề. Nhưng mà... cô... đã được hai tháng rồi... cái này thật sự... không có ghi chép gì cả. Nếu không thì cô đi bệnh viện thử xem..."

Hứa Già cũng không trông mong Bao Viên có thể làm được gì, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Quan Tam có phải là người không?"

"Có lẽ... Chân thân cô ấy dường như bị cái gì phong ấn, lại tựa như có người cải tạo lại cơ thể, khiến cô ấy nhìn giống như con người. Thật sự không nhìn ra được, có điều tôi thấy cái viên hắc châu kia rất quen quen... na ná của tôi..." Bao Viên nói khoác không ngượng miệng, Tống Nhã nhéo tai cô, nói: "Sao cái gì cô cũng tham lam vậy?"

Hứa Già cực kỳ thất vọng, xoay người rời đi. Nàng ngẩn ngơ mà đi thẳng đến tiệm mỳ của Quan Tam, hiện giờ đang là giữa trưa, Quan Tam rất bận rộn. Nhìn thấy Hứa Già, cô kinh ngạc hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Hứa Già lấy lại tinh thần, cố trấn an mình, cười nói: "Muốn đến thăm chị một chút. Quan Tam à, chị có biết gì về thân thế của mình không?"

"Sao tự nhiên hỏi vậy? Sư phụ tôi từng nói tôi là Quan Sinh Tử, không phải em từng nghe Hoa Nam nói rồi sao?" Quan Tam dù rất bận nhưng vẫn không quên quan tâm Hứa Già. "Em ra ngoài ngồi chút đi, trong bếp nóng lắm."

"Chị không muốn biết chuyện về cha mẹ mình ư?" Hứa Già khẩn trương muốn biết tình hình về Quan Tam.

"Hôm nay em sao vậy?" Quan Tam lo lắng hỏi. "Lại khó chịu à? Vẫn chưa đến bệnh viện hả?"

"Em đến rồi, không có gì, bác sĩ nói chỉ là mệt mỏi chút thôi. Chúng ta là người một nhà, hỏi chút chuyện cha mẹ chị cũng là muốn tỏ lòng hiếu thảo thôi." Hứa Già nói khiến Quan Tam thấy mát lòng, nói: "Em không cần nghĩ gì đâu, sư phụ tôi chưa hề đề cập đến chuyện này, biết tìm đâu được."

Hứa Già nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng. Quan Tam là Quan Sinh Tử, nếu sư phụ tìm được chị ấy trong quan tài, vậy sao lại không biết người nằm trong quan tài là ai chứ? Nhìn Quan Tam không giống như nói dối, xem ra sư phụ hẳn là không nói cho chị ấy biết, vậy rốt cục là sao đây? Là vì họ là kẻ thù hay có uẩn khúc gì đó không nói được? Nghĩ mãi không ra, Quan Tam mang thức ăn ra cho nàng, khiến lòng nàng cảm thấy được yêu thương. Sau bữa cơm, Hứa Già cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà. Đi được không bao xa, lại bị Đoạn Thanh Ba cản lại, Hứa Già chán ghét anh cứ đến quấy rầy, thế nhưng không thoát ra được. "Rốt cục anh muốn gì?"

Đoạn Thanh Ba kích động nói: "Anh chỉ muốn biết tại sao em không chịu cho anh một cơ hội? Tại sao em cứ nhất quyết chọn đứa con gái kia mà không chọn anh? Trước đây chúng ta đều rất tốt đẹp, tại sao không thể quay lại được như ngày xưa nữa? Em biết anh yêu em nhiều lắm không? Từ nhỏ đến lớn, trong lòng anh chỉ có em thôi..."

"Trước đây đối với tôi mà nói chỉ có ác mộng thôi, các người chỉ biết quan tâm đến bản thân. Một mai tôi bị kích động, các người chỉ nghĩ đến lợi ích của mình hoặc trở nên thay lòng, chỉ muốn vùi dập tôi dưới giày các người thôi." Hứa Già lạnh lùng cảnh cáo. "Chồng tôi đang ở gần đây..." Lời chưa nói hết, Hứa Già thấy Quan Tam chạy tới chỗ nàng, lần đầu tiên Hứa Già kêu to giữa nơi đông người: "Chồng! Em ở đây này!"

Vừa nãy Quan Tam nghe được bằng hữu yêu quái đi ngang qua cảnh báo cô, nói có người bắt nạt Hứa Già, cô vội vội vàng vàng chạy tới. Một tiếng gọi "chồng" này khiến tâm tình Quan Tam như nở hoa, cô tức giận nhìn Đoạn Thanh Ba: "Tôi cảnh cáo lần cuối, còn dám đeo bám em ấy thì dù cho ông trời có van xin, tôi cũng sẽ đánh anh rụng hết răng đấy."

Hai người xoay lưng rời đi, không để ý đến giấy xét nghiệm bệnh viện bị rơi ra. Đoạn Thanh Ba buồn rầu nhìn theo bóng lưng hai người, nhặt tờ giấy lên, không nhịn được mà cười gằn. Lam Hinh a Lam Hinh, vì muốn bảo vệ người đàn ông em yêu mà lấy một đứa con gái ra làm bia đỡ đạn cho mình sao? Được lắm, sau khi trục xuất được cô ta, anh muốn nhìn xem gã đàn ông đó là dạng người nào khiến em buông bỏ cả tình đầu đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook