Chương 3
Mã Vi Lộc
25/05/2021
"Người khôn" thả dài dây câu cá lớn, "kẻ ngốc" mắc bẫy mà chẳng hay.
Mấy ngày sau đó, mặt ngoài hai người tương kính như tân, nhưng ngược lại trong lòng ba đào hùng dũng. Quan Tam là phiền muộn, cô gái kia không biết lúc nào có thể rời khỏi đây, tiền của mình khi nào mới trở về, tồi tệ nhất chính là đám người hàng xóm ngoài mặt thì hỏi han ân cần thăm hỏi, sau lưng thì lén lút chỉ trỏ làm cô cảm thấy phiền phức vô cùng. Hứa Già là lo nghĩ, cái tên cùng phòng luôn lạnh nhạt, không có lấy một điểm hòa thuận với nàng. Nếu nàng không mở miệng đánh vỡ trầm mặc, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Đáng sợ hơn nữa là còn có ma nữ ở ngoài cửa chờ nàng giúp báo thù, có thể nhận thấy hậu quả ra sao nếu không giữ chữ tín, thế nhưng căn bản nàng lại không có khả năng, làm sao bây giờ?
Hứa Già buồn chán dọn dẹp nhà cửa. Căn phòng được nàng quét dọn liền không giống như nhà dành cho người ở nữa, quá mức sạch sẽ! Căn hộ này là kiểu phòng đơn điển hình dành cho người có thu nhập thấp. Một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một phòng bếp và một cái ban công, thiết kế diện tích là hơn bốn mươi mét vuông, thực tế lại chưa đến ba mươi mét vuông. Để sinh tồn ở nơi này, mấy ngày nay Hứa Già càng ra sức dọn dẹp không ngừng, làm sao mà không sạch được chứ? Ngoại trừ dọn dẹp ra nàng còn có thể làm được gì đây? Nàng không dám đi ra ngoài, hơn nữa cũng không có tiền trên người, Quan Tam thì đề phòng nàng như đề phòng kẻ trộm, cũng đáng trách, trước đây nàng cũng không có nhiều ý thức trong việc tiêu tiền. Cả ngày ở nhà, ai dà, cả cái nhà chỉ độc mỗi một cái giường, một chiếc TV, sopha nhỏ, tủ quần áo, bàn ăn, tủ đầu giường cộng thêm một cái TV đời cũ, vậy mà máy vi tính lại không có. Ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nàng không thể mỗi ngày chui rúc trên giường xem TV được, hơn nữa một thanh niên như nàng thực sự không có hứng thú với các chương trình trên TV. Với lại để có thể biểu hiện rõ sự hữu dụng của mình, nàng chỉ có thể cố gắng chăm chỉ.
Quan Tam vô cùng bất mãn với sự ân cần của Hứa Già, một người luôn có thói quen bừa bãi tiếp xúc với hoàn cảnh sạch sẽ thì không thể nào thích ứng được. Nhưng cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào đối phó với nàng, hàng xóm thì vẫn "niềm nở" như cũ, nhưng dư luận dành cho cô mười phần là tiêu cực. Trước mắt cô đành phải nhẫn nại, thẻ ATM, chứng minh thư, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đều luôn giữ bên người, làm to chuyện sao? Cô không tin cô gái kia có thể lật đổ được mình.
Tuy vẫn chưa có ai lật được ai. Nhưng cứ vờn qua vờn lại thế nào cũng thành công. Hôm nay, Hứa Già đang lau dọn cái TV, trong lúc mở ngăn kéo tủ thì phát hiện một đầu DVD nhỏ cùng một đống đĩa CD, nàng buồn chán mở ra xem một chút, đột nhiên nở nụ cười, lại còn cười đến đắc ý. Đĩa CD này là hàng nghiêm cấm trẻ dưới tuổi vị thành niên, bên trong toàn là những hình ảnh ABCDEF, song nội dung là, giữa nam vs nữ thì chỉ lác đác vài cái, giữa nam vs nam thì không thấy tung tích, nhưng giữa nữ vs nữ thì nhiều vô số kể. Một đống kế sách "thâm hiểm" hình thành trong đầu Hứa Già, nàng không kìm được vui sướng, nghĩ thầm: Quan Tam à Quan Tam, tôi không tin không thu phục được cô.
Người trong gương tuy rằng có hơi gầy, thật ra là cực kỳ gầy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây là một mỹ nhân. Nhan sắc như vậy đối phó với một tên tầm thường là dư sức, áo ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm càng tôn thêm nét quyến rũ. Hứa Già mỉm cười, mỹ nhân kế, từ xưa đến nay đều bách phát bách trúng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bản thân đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Hứa Già ngồi ở trên giường đến buồn ngủ. Nàng giương mắt nhìn lên chiếc đồng hồ cũ nát treo trên tường: 9h40. Nữ nhân đáng chết giờ này sao vẫn chưa về? Trong nội tâm nàng mắng mèo chửi chó, hoàn toàn không ý thức được tính tình bản thân như người vợ cô đơn đang ngóng chồng về.
"Lách cách".
Tiếng mở khóa cửa vang lên. Hứa Già mừng rỡ, "con mồi" tới rồi, nhưng mà hôm nay sắc mặt "con mồi" nhìn không tốt lắm. Mấy ngày nay đi ra đi vào, mùi hương yêu ma nồng đậm kích thích đến thần kinh Quan Tam, cô bực bội đến cực điểm. Vừa vào cửa liếc thấy Hứa Già mặc quần áo dường như có giá trị không nhỏ, dùng số tiền mồ hôi nước mắt của cô để mua cái áo ngủ nằm trên giường xem TV. Lửa giận trong lòng cô lại lớn thêm, mặt đen xì đi vào nhà tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì trực tiếp ngã xuống giường, hoàn toàn không thèm để ý đến biểu cảm người bên cạnh.
Mùi rượu nồng đến gay mũi từ trên người Quan Tam truyền đến, Hứa Già âm thầm hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn định tâm tình, dùng giọng điệu nhu tình như nước đối với Quan Tam nói: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng chút được không?"
Vừa nói nàng vừa xê dịch thân thể đến gần Quan Tam, "đúng lúc" dây quai áo ngủ trượt xuống. Quan Tam không kiên nhẫn xoay người, định mở miệng, một mảng lớn tuyết trắng ngay lập tức lung lay mắt cô, đông cứng từ miệng đến đáy lòng cô.
Khóe mắt Hứa Già hàm chứa tình ý, miệng cười mỉm nằm nghiêng người cạnh Quan Tam, tiếp tục dùng âm điệu ngọt ngào chết người nói: "Tôi đã ở nhà chị được năm ngày, chúng ta chưa có một lần nghiêm túc tán gẫu. Chị có thể nói một chút cho tôi biết chuyện của chị được không?"
Thấy Quan Tam si ngốc không nói chuyện, Hứa Già lập tức thấy nghi hoặc xen lẫn bất an, nàng rất tự tin vào mị lực của bản thân, trước kia nàng là "hoa tươi" cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ được vô số "ong bướm". Tuy rằng đối tượng mình đang quyến rũ cũng là "loại hoa" giống như mình, nhưng nội tâm thích cái đẹp ai chẳng có, lực hấp dẫn hẳn là vẫn còn, chẳng lẽ là bị hấp dẫn quá mức khiến đối phương từ ban đầu ghét bỏ đến trở nên ngu ngốc rồi? Hay là do bị nhốt ở viện tâm thần suốt ba năm qua, từ một "hoa tươi" tiến hóa lùi thành "cỏ dại", cho nên đối phương luôn khinh thường không thèm ngảnh mặt nhìn mình?
Lúc này đầu óc Quan Tam trống rỗng, cô vốn là "thực vật sống trong sa mạc", từ lúc sinh ra đến giờ ngoại trừ những đêm dài đằng đãng cùng ánh mặt trời chói chang, ngay cả một giọt "mưa" đều chưa từng hưởng thụ qua, bây giờ tự nhiên lại xuất hiện "ảo ảnh", làm sao mà không khiến đầu óc cô không "chết máy" được? Đều do công lao từ áo ngủ lụa tơ tằm đó nhé, chuyên biệt lớn nhất của thứ này là làm cho "khe rãnh núi non" như ẩn như hiện, mờ mờ ảo ảo, đẹp không sao tả xiết.
Kỳ thật kinh nghiệm của hai người đối với loại tình cảm trên đều là số không. Quan Tam là không tìm được người, cũng không có ai nguyện ý cùng cô thực hành. Hứa Già tuy có vô số người nguyện ý theo nàng thực hành, nàng cũng tìm được ý trung nhân, nhưng lại bị vướng vô số "kẻ thứ ba" vây quanh làm nàng không có cách nào thực hành được.
Hai người không nói gì nhìn nhau, giống như là đưa tình đầy ẩn ý, thực tế con mắt lại nhìn đến hai hướng khác nhau. Hứa Già nhìn chằm chằm khuôn mặt Quan Tam, Quan Tam nhìn xuống miền đất phía dưới cổ Hứa Già.
Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị, phim kinh dị trong TV lại chiếu đến đoạn cao trào, âm thanh kinh hãi phát ra khiến Hứa Già sốt ruột, có lẽ hiệu quả quyến rũ không được rồi. Tiếp tục, nàng dốc sức, tiếp tục đập nồi dìm thuyền [1], tử chiến đến cùng. Điêu Thuyền biến thân thành Hạng Vũ trực tiếp ra chiến trường, thật sự là diệu kế!
"Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhất định không thể về nhà được, trở về là sẽ bị bọn họ lại đưa vào viện tâm thần. Gia đình bọn họ chắc chắn không cho phép vết nhơ như tôi tồn tại được." Thanh âm Hứa Già chua chát.
"Tôi bây giờ lẻ loi một mình, lại là người dị năng, trừ chị ra tôi cũng không biết có thể dựa vào ai khác nữa. Chị cũng đừng trách tôi ỷ lại vào chị, ở bên chị tôi không cảm thấy sợ hãi, chưa từng cảm thấy yên bình như vậy. Chị cũng đừng ngạc nhiên, tôi biết chị thật ra thích con gái. Tôi nghĩ kỹ, nếu chị không chê, tôi làm người yêu chị nhé."
Nàng nói xong, cẩn thận nhìn chằm chằm Quan Tam, tất cả đều là những lời thật lòng của nàng, đương nhiên ngoại trừ câu cuối. Nếu không thành công, nàng cũng không biết phải làm sao nữa. Cho nên mới nói, quyến rũ là một loại nghệ thuật, kinh nghiệm lại không có cho nên phải thận trọng khi áp dụng!
Những lời nói cảm động kia Quan Tam lại nghe không vào nổi một chữ, ngược lại hai chữ "người yêu" lại khiến cô hoàn hồn, ánh mắt cô sáng ngời, hỏi: "Cô ư? Thực sự nguyện ý? Làm người yêu tôi ư?"
Hứa Già bị cô nhìn có chút chột dạ, cố gắng thốt ra mấy chữ: "Em... vâng... em... nguyện... ý."
Lời còn chưa dứt, Quan Tam xoay người chồm lên, đưa tay định kéo áo ngủ Hứa Già xuống.
Hứa Già nổi giận! Giận không thể tung cước đá cái tên nặng nề to lớn kia đạp xuống giường, sau đó dùng sức đạp mạnh thêm hai cái. Cái tên này, nóng vội như thế, lại không đúng như trong quy trình. Trong phim tình cảm, tiểu thuyết đều tỏ rõ trước khi nhảy đến vấn đề này thì ban đầu nên là thâm tình nhìn nhau trìu mến, triền miên tâm tình, sau đó ôn nhu ôm nhau, rồi mới đến hành động hôn môi, cuối cùng là thượng hạ kỳ thủ [2], hưởng thụ sung sướng. Ngược lại người này trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng. Không còn cách nào khác, nàng đành phải nhịn xuống nộ khí sắp bộc phát, cố gắng chống cự lại cái "tên vô lại" ưa bạo lực này, dùng ngữ khí không còn chút rung động nào nói:
"Chị đừng như vậy. Nghe em nói trước đã. Mặc dù em đáp ứng làm người yêu chị, thế nhưng chúng ta vẫn còn chưa hiểu rõ nhau, chị làm vậy là quá nhanh rồi, chị coi em là gì chứ? Trước tiên chúng ta nên hẹn hò đã có được không?"
Hẹn hò sao? Quan Tam nhụt chí thối lui khỏi thân thể Hứa Già, thời buổi này con nít đi nhà trẻ còn phải tiêu tiền, huống chi là hẹn hò. Đi đến rạp chiếu phim, đi dạo trên đường chỗ nào lại không cần đến nhân dân tệ chứ? Nếu cô có tiền làm sao chịu nổi cám dỗ mà tiêu tiền đây? Hơn nữa, cô nóng vội cũng là có lý do, mặc dù văn hóa cô không cao nhưng cũng không phải là đần độn, Hứa Già đưa ra lý do đột ngột như vậy bản thân cô biết thừa. Nàng có chủ ý của nàng, sau này đôi cánh Hứa Già cứng cáp rồi sẽ bay đi, cô cũng không có ý kiến. Có điều cô nhất định phải vơ vét đủ chất béo này đã, cô không thể mất cả chì lẫn chài được.
Hứa Già thấy Quan Tam hơi nản chí, suy nghĩ một lát liền hiểu được. Nàng bây giờ không bằng ảnh chân dung Mao gia gia màu đỏ hồng kia, vội giảng hòa nói:
"Kỳ thật hẹn hò cũng không có gì đặc biệt đâu. Chỉ cần là cùng một chỗ tâm sự, cùng nấu ăn hoặc tản bộ thôi. Quan trọng nhất là chúng ta ở cùng một chỗ cùng nhau tìm hiểu là được rồi."
Hứa Già đoán đúng, nhưng có một điểm nàng không nghĩ tới, bây giờ nàng không có sức hấp dẫn đối với Quan Tam. Con mắt nghệ thuật của Quan Tam đều từ những hình ảnh người lớn mà ra, thân thể phụ nữ trong ảnh lồi lõm cực kỳ đầy đủ. Hiện tại thân thể Hứa Già căn bản không khơi nổi hứng thú trong cô. Với một người được giáo dục từ nhỏ rằng thịt phải có mỡ và mập mạp mới gọi là thịt ngon, bây giờ cho cô một cái xương sườn rồi nói thịt này ăn cũng rất ngon, chắc chắn cô không chấp nhận được. Cô luyến tiếc chỉ vì Hứa Già là con gái thôi.
Quan Tam có chút phiền muộn nghe tiếng càm ràm bên tai, vô kế khả thi. Người ta không nguyện ý cô cũng không thể ép buộc, dùng sức mạnh gì đó là việc của bọn đàn ông, cô cũng không muốn thành người như vậy, phụ nữ cưỡng bức phụ nữ vẫn bị bắt vào tù. Trong thời gian ngắn Hứa Già chưa thể rời khỏi đây, nói chung cô vẫn còn cơ hội.
Trong đêm tối hai người nằm dựa vào nhau, bề ngoài nhìn rất hòa thuận, đáng tiếc mỗi người đều đang che giấu tâm địa đen tối. Một người thì suy nghĩ làm cách nào để không cần dùng mồi vẫn có thể câu được cá, còn người kia thì lên kế sách nếu tiền không được trả là có thịt ăn vào bụng.
Một đêm không ác mộng, ngủ ngon hiển nhiên tinh thần tốt lên. Ngày thứ hai, sắc mặt hai người đều rất hồng hào. Quan Tam hưng phấn vì rốt cục cô có hi vọng được ăn cơm trưa miễn phí. Hứa Già cao hứng vì tạm thời không có nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà.
Ba giờ chiều Quan Tam đổi ca, bằng hữu đối tác của cô nói sao Hồng Loan [3] có động. Xem chừng có cửa rồi, Quan Tam mừng rỡ, cô mua thật nhiều đồ ăn chạy thẳng về nhà, không chừng đêm nay có thịt để ăn rồi.
Phòng bếp nho nhỏ, một đôi tình nhân cùng nhau hỗ trợ, tình chàng ý thiếp, vì đối phương mà tự tay làm bếp, không khí thực đầm ấm. Khung cảnh tuyệt vời như vậy tuyệt đối không thể thành hiện thực giữa Quan Tam cùng Hứa Già. Nguyên nhân rất đơn giản, hai người đều "đoảng" chuyện bếp núc. Quan Tam từ sáng tới trưa đều ở trong tiệm ăn, tối muộn thì ăn nhờ ở đậu, đôi lúc về nhà thì cũng chỉ là dùng ba bốn gói mỳ ăn liền kèm bảy tám miếng dăm bông hun khói để đối phó. Hứa Già từ nhỏ đến lớn, mười ngón tay không dính nước xuân [4], trước kia ở nhà có người giúp việc, về sau ở ký túc xá, bệnh viện cũng không cần nàng phải nấu cơm. Mấy ngày nay ở nhà Quan Tam, nàng cũng chỉ dựa vào mỳ ăn liền chống đói. Vậy nên hai người này mà có thể nấu được món ngon thì đúng là thiên tài.
6h30 tối, cả buổi chiều vật lộn đến sứt đầu mẻ trán, hai người rốt cuộc có thể ngồi trước bàn ăn, đối mặt với một đống đồ ăn hổ lốn kỳ dị, ai cũng không có dũng khí cầm đũa.
"Nếm thử xem, biết đâu mùi vị không tệ."
Quan Tam mở miệng lên tiếng.
Hứa Già âm thầm thở dài, nhìn thấy quá trình nấu cơm, cũng có thể biết được kết quả. Nhưng mình vừa mới chấp nhận làm người yêu người ta, cũng nên cho có mặt mũi.
Hai người không nói gì gắp đồ ăn cho vào miệng nhai, sau ba giây đồng hồ cùng lúc phun ra, hương vị thật khó quên!
Quan Tam có chút đau lòng, đã mất tiền lại còn không được hưởng gì, yêu đương quả nhiên không thể tiết kiệm tiền được. Cô đứng dậy nói:
"Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài dạo phố. Chúng ta ra ngoài ăn."
Trong lòng Hứa Già vui vẻ lên, đúng là trong rủi có may. Nàng chưa từng ra khỏi cửa vào buổi tối, thời đại học bị người yêu dụ dỗ, nên lớn gan cùng mối tình đầu đi ra ngoài một lần, kết quả chưa đến năm phút bị dọa sợ chạy về ký túc xá. Tối nay có Quan Tam, nàng cực kỳ yên tâm.
Bảy giờ tối, chợ đêm thành phố bắt đầu náo nhiệt. Hứa Già cảm giác tâm hồn cùng con mắt muốn bay ra khỏi thân thể, nàng khắc chế sự hưng phấn để Quan Tam không nhìn ra. Nàng sợ bị chê cười, nhất là bị cái kẻ mà mình tính kế ỷ lại kia chế nhạo.
Quan Tam nào có tâm tư suy xét Hứa Già, cô đang hối hận. Cô cũng sợ hãi, xung quanh có vô số cặp tình nhân qua lại không dứt, bên này đang nhõng nhẽo muốn cái này cái kia, bên kia thì bỏ tiền ra mua đông mua tây. Nếu Hứa Già yêu cầu, cô cự tuyệt được sao? Không được, cô đã có cách, tốt nhất là đi nhét đầy bao tử rồi trực tiếp về nhà.
"Chúng ta đi ăn cơm đi."
Cô kéo Hứa Già đi vào một quán Đại Bài Đương*, ngồi xuống rồi lớn tiếng hét:
"Lão Thử, mau mau mang chút đồ ăn ra đây."
*Tiệm ăn nhỏ.
Một cái bóng đen đột nhiên hiện ra trước mặt làm Hứa Già giật nảy mình, nhìn kỹ lại, thì ra là một người đàn ông, dáng người gầy quắt, mặt mày gian xảo cùng với hai hàng ria mép, so sánh với bộ dáng mấy tên Hán gian trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật trên phim cực kỳ tương đồng.
Chủ tiệm cúi đầu khom lưng cười rạng rỡ, giọng nói the thé cất lên:
"Quan Tam, cô đến rồi à, vậy ăn chút gì nhé. Ô, cô bé này là ai vậy?"
Trên mặt lẫn trong bụng Quan Tam như nở hoa, nói:
"Ừm. Tới để ăn đại tiệc, cho hai đĩa rau xào theo mùa, 50 xâu thịt dê nướng, bốn chai bia."
Cô dừng một chút chỉ vào Hứa Già, vui tươi hớn hở nói:
"Cô ấy à? Bạn gái tôi đó."
Sau đó lại hướng mọi người bên cạnh ngồi ở hai bên bàn lặp lại:
"Bạn gái tôi đó."
Hứa Già cảm thấy mặt mình nóng rát dữ dội, mặt mũi nàng coi như mất sạch. Người chung quanh nhao nhao, nâng chén chúc mừng. Chủ tiệm cười hì hì nói:
"Quan Tam à, cuối cùng cô em có thể rút bài ra bộ Hòa* rồi. Bữa ăn này tôi mời. Có điều..."
*"和- Hoà" (âm Hồ): thuật ngữ khi đánh mạt chược.
Ý kiến cá nhân: Quan Tam vớ được Hứa Già như vớ được bộ bài ngon.
Ông ta đột nhiên nhíu mày nói:
"Bạn gái cô hình như là..."
"Đúng vậy đúng vậy."
Quan Tam cắt ngang, đối diện đám người xung quanh nói:
"Các vị đã nhìn thấy rồi. Về sau xin nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn. Tôi cảm ơn trước."
"Nhất định rồi nhất định rồi."
Người chung quanh phụ họa.
Hứa Già đầy nghi hoặc, vừa định hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng người mắng chửi sau lưng các nàng.
"Mẹ nó. Đạo lý gì thế này? Mấy người lớn tuổi như chúng ta tìm không thấy phụ nữ đâu. Mẹ nhà nó. Hóa ra là đến với nhau hết rồi."
Hứa Già theo hướng thanh âm nhìn lại, trong lòng căng thẳng. Năm tên đàn ông cao lớn vạm vỡ, sắc mặt khó coi không có thiện ý nhìn các nàng chằm chằm. Một tên ngồi trong đám lảo đảo đi đến trước mặt các nàng, tản ra mùi rượu kỳ quái nói:
"Cô em dáng dấp không tệ, theo cái tên xấu xí kia làm gì, không bằng tiếp đãi mấy anh đây cùng nhau chơi đùa."
Vừa nói vừa duỗi cái tay dâm đãng về phía Hứa Già, Hứa Già sợ hãi nhìn về phía Quan Tam cầu cứu, vậy mà Quan Tam vẫn bất động thanh sắc.
Cái tay kia bỗng bị một bàn tay nhỏ nhăn nheo khác nắm lấy, kéo lên giữa không trung không thể động đậy, là chủ tiệm.
"Trả tiền rồi cút cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí."
Ông chủ tiệm nhỏ thó, thấp bé hơn hẳn tên lưu manh lạnh lùng nói. Sau đó lôi hắn kéo trả về đám đồng bọn kia, giống như lôi một đứa trẻ. Năm tên vừa muốn nổi loạn, chủ tiệm cầm lấy chai rượu không siết chặt, chai rượu theo âm thanh mà bể nát.
"Trả tiền rồi xéo!"
Thấy chủ tiệm không dễ chọc, năm tên hoảng sợ mà bỏ đi, trước khi rời khỏi còn trừng mắt căm hận nhìn Quan Tam.
Hứa Già hiếu kỳ, thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nàng muốn hỏi Quan Tam, cái tên này lại ăn đến vui vẻ, bên trong miệng còn thức ăn hàm hồ nói:
"Mau ăn đi, em không đói bụng sao? Những món này là đặc biệt gọi cho em, không phải món ưa thích của tôi."
Hứa Già kinh ngạc với tốc độ nấu ăn của chủ tiệm, mấy năm nay thuốc cùng tinh thần song song tra tấn nàng, khiến khẩu vị của nàng thật sự không tốt lắm, mùa hè nóng như vậy mà ăn thịt dê, nàng khó xử nói:
"Mùa này ăn thịt dê sẽ nóng trong người."
Quan Tam xem thường, nói:
"Thể chất như em phải nóng người mới tốt. Cuộc sống này có thịt dê và bia chính là thiên đường."
Hứa Già lắc đầu, không nói nữa. Nàng từ tốn ăn những món không tính là ngon, lẳng lặng thưởng thức dưới bóng đêm phồn hoa, đây là hoàn cảnh nàng chưa từng hưởng thụ qua. Một tia u ám giống như dây leo quấn quanh nàng, ngay sau đó tỏa khí rét lạnh khiến nàng cảm giác như rơi vào hầm băng. Răng nàng va vào nhau, toàn thân run rẩy, hoàn toàn mất đi khí lực. Nàng cúi đầu nhắm chặt hai mắt, loại cảm giác hành hạ nàng từ nhỏ đến lớn khiến cho nàng sống không bằng chết. Bỗng có một bàn tay nóng ấm bao lấy nàng, thanh âm giống như từ trên trời vang lên bên tai:
"Đừng sợ."
Quan Tam đi đến giữa đường, hét lớn một tiếng:
"Cút hết cho ta. Lần sau ta mà thấy các người còn lởn vởn bên người cô ấy, ta sẽ xé xác các ngươi."
Khí nóng tháng bảy trong nháy mắt lại bao lấy Hứa Già, bóng đêm yên bình trở lại. Nàng cười, cười đến vô cùng nhẹ nhõm. Nàng cười chính mình quên rằng bên người có vị "ôn thần" kia, nàng cười những người qua đường dùng ánh mắt xem thường nhìn Quan Tam, tự nhiên mắng loạn trong không khí hiển nhiên là bị cho rằng đầu óc có vấn đề.
Quan Tam thở phì phò ngồi xuống.
"Ăn một bữa cơm cũng không yên."
Cô gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào chén Hứa Già, nói:
"Ăn nhiều một chút đi, ăn xong rồi về nhà. Em gầy quá rồi."
Còn có câu "sờ qua sờ lại không thoải mái" nghẹn lại dưới đầu lưỡi cô, cô biết hiện tại chưa phải là lúc để nói câu này.
Cơm nước xong xuôi, hai người tay trong tay tản bộ về nhà. Quan Tam không ngờ Hứa Già chủ động khoác tay cô, cánh tay nhỏ nhắn, trơn mịn khiến lòng cô lung lay. Cảm giác khi yêu, cô kích động nghĩ, quả nhiên cực kỳ tuyệt vời. Thật sự có bánh từ trên trời rơi xuống, mặc dù không đúng khẩu vị của cô nhưng vẫn có thể lót dạ được. Ngay lúc đang cảm khái không ngừng, vài bóng đen bao vây các cô, là năm tên cặn bã trong quán cơm lúc nãy.
"Này..."
Một tên trong đám vừa thốt ra, Quan Tam giơ chân hướng vào phía dưới bụng hắn đá tới. Bình thường cô cũng không bạo lực như thế, có điều thời điểm đang tình nồng ý mật bị quấy rầy, phá hỏng phong tình, cô lên cơn thịnh nộ là điều dễ hiểu.
Cái tên khốn kia ngây dại, đơ mất một lúc mới mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Đại... Đại ca.... gãy mất..."
Một tiếng kêu giống như tiếng heo mổ tru kên, vang vọng khắp bầu trời đêm. Bốn tên khác đưa mắt nhìn nhau, tình hình không ổn rồi.
Quan Tam chậm rãi nói:
"Không muốn đoạn tử tuyệt tôn* thì cút ngay."
*Mất giống.
Hứa Già còn chưa kịp sợ hãi, chỉ thấy mấy tên kia vội ôm đồng bọn chạy đi, tới lui thần tốc.
"Chị lợi hại như vậy, sao lúc ăn cơm không bảo vệ em?"
Thanh âm Hứa Già mang theo nũng nịu hỏi, nàng hiện tại giống như đứa trẻ hiếu kỳ, một bụng đầy nghi vấn.
"Ở địa bàn lão Thử kia, hiển nhiên là chuyện của hắn, không cần đến tôi nhúng tay."
"Lão Thử là tên riêng của ông ấy sao? Mấy người ngồi ở bàn bên cạnh chị cũng biết?"
"Hử? À, họ hắn là Sở. Tôi gọi hắn là lão Thử. Mấy người kia đều là bằng hữu."
"Bằng hữu của chị nhiều thật đó."
Quan Tam ha ha cười.
"Đúng vậy."
"Chị có thể nói chút hoàn cảnh bản thân được không?" Hứa Già đổi chủ đề, vấn đề này mới là mục đích của nàng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Quan Tam không phát hiện, tiếp tục trả lời:
"Tôi là cô nhi. Sư phụ nhận nuôi tôi. Năm tôi lên mười ông ấy đã chết. Ở nơi chúng tôi sống không có viện mồ côi, tôi cũng không muốn đến đó, sư phụ để lại một cái phòng nhỏ cho tôi ở. Ở thị trấn thỉnh thoảng có người giúp đỡ tôi một chút, chính phủ cũng cho tôi tiếp tục đi học, chín năm giáo dục bắt buộc đó nhé. Sau khi tốt nghiệp trung học, trong thị trấn có nhà máy nội địa chiêu sinh học nghề, tôi đăng ký học. Không quá hai năm, lãnh đạo tham ô khiến nhà máy phá sản, trong trấn không tìm được việc làm đành phải ra ngoài làm công. Không có bằng cấp, kỹ thuật cũng không. Lang thang tứ phía hơn nửa năm làm việc vặt, vẫn yên ổn một người ăn no cả nhà không lo. Về sau được một người tên Chu béo chứa chấp tôi, dạy tôi làm mỳ. Năm năm trước, ông ấy đem tiệm mỳ nhượng lại cho tôi. Hiện giờ tôi cùng bằng hữu hùn vốn kinh doanh."
Quan Tam vô vị tường thuật, không có bất kỳ cảm xúc gì. Quá khứ lận đận khiến Hứa Già xúc động, trong lòng lộ ra một tia dịu dàng. Nhưng mà lúc này nên chuyển đề tài, nàng cũng không muốn phá hỏng không khí bản thân khổ tâm dựng nên.
"Quan Tam, chị bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao lại đi thích con gái?" Nàng hỏi.
Quan Tam do dự một chút, từ ba tuổi đến mười bảy tuổi cô và những người khác giới có quan hệ thù địch, nếu cô mà đi thích mấy người đó thay vì đánh nhau với họ mới là kỳ quặc. Nhưng những lời thật lòng kia cô quyết không thể nói, cô cũng biết duy trì hình tượng là điều quan trọng để đạt được mục đích.
"Tôi 27 tuổi. Vì sao thích con gái? Ừ, có lẽ là do khuyết thiếu tình thương của mẹ." Cô trả lời. "Sao em biết tôi thích con gái?"
Cuối cùng cũng biết nhớ đến vấn đề này mà hỏi.
Khuyết thiếu tình thương của mẹ? Mệt cho chị nghĩ ra. Hứa Già khinh thường nghĩ. Đến ma cũng không tin.
"Em nhìn vào mắt tôi nè, trước kia tôi có một bằng hữu cũng thích người cùng giới."
Hiển nhiên là nói bậy.
Hai người vừa đi vừa nói, bầu không khí thật sảng khoái. Lúc đi ngang qua siêu thị, Quan Tam đi vào mua rất nhiều đồ ăn vặt, quên luôn nguyên tắc yêu đương không tốn tiền của mình. Hứa Già hài lòng nhìn biểu hiện của Quan Tam, nghĩ thầm: ôn nhu hương quả nhiên là điểm yếu chết người.
Sau khi về đến nhà, hai người vẫn hào hứng như cũ, nằm trên giường tiếp tục nói chuyện phiếm. Quan Tam có chút khó khăn nói: "Con ma ngoài cửa kia sao còn chưa chịu đi? Mùi thì quái lạ."
Hứa Già đang lo không có cơ hội mở miệng, thấy đối phương chủ động nói đến đề tài này, nàng tranh thủ tiếp lời, nói: "Em cũng muốn nói vấn đề này với chị."
Nàng chủ động tựa vào ngực Quan Tam, nói tiếp: "Hồi trước em ở trong viện, có một vị viện trưởng tên Tôn Tín. Là người có địa vị cao nhất trong ngành tâm lý. Người người đều nói người này tuổi trẻ tài cao, 35 36 tuổi đã thăng lên làm phó viện trưởng, hơn nữa bộ dạng sáng sủa gia đình êm ấm, dường như những gì tốt đẹp anh ta đều có hết."
Thanh âm Hứa Già đột ngột tràn ngập bi phẫn, nói: "Kỳ thật tên khốn này không bằng cầm thú. Chỉ cần nữ bệnh nhân có chút nhan sắc, hắn đều không bỏ qua. Tâm lý người bệnh vốn không ổn định, lại bị hắn gây hại, có thể nhìn ra kết cục càng thảm khốc. Hơn mười cô gái không chịu nổi tra tấn liền tự sát, ma nữ ngoài cửa kia tên Phương Khiết, cũng là một trong số người bị hại."
Nàng cắn răng nghiến lợi nói tiếp: "Em cũng là mục tiêu của hắn, chỉ có điều thời gian đầu cha mẹ hay tới thăm, hơn nữa nhà em có chút thế lực nên hắn không dám. Thời gian trôi qua dần dần càng thưa người đến thăm, hắn liền bắt đầu động tay động chân với em. Hừ."
Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Hóa ra năng lực em vốn chán ghét lại giúp em. Nếu không nhờ những ma nữ kia che chở, em cũng không sống nổi."
Quan Tam cảm giác người trong ngực run rẩy, bên tai vang lên tiếng khẩn cầu: "Quan Tam, chị giúp các nàng, cũng giúp em một chút, được không?"
Quan Tam biết, ma quỷ tuyệt đối không vô duyên vô cớ giúp đỡ con người, cô hiểu rõ người trong lòng vì sao van xin mình, cùng ma quỷ ký hiệp ước mà không tuân thủ, hậu quả vô cùng thê thảm. Thế nhưng, ai dà, cô nhẹ nhàng vỗ người đang run rẩy, cố gắng để nàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Để tôi ngẫm lại, suy nghĩ kỹ đã."
Nghĩ đến giờ đã được hai ngày. Hứa Gia lo lắng trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt. Trưa ngày thứ ba, Quan Tam khiêng hai hòm rượu đế, vác theo ba cái bao tải về nhà. "Sao chị về giờ này? Những thứ chị cầm là cái gì vậy?"
Hứa Già nghi hoặc, nàng biết Quan Tam vẫn chưa đến giờ tan việc.
"Em xem đi. Đây là ba mươi cân thịt heo, mười lăm cân thịt dê, năm con gà."
Quan Tam đem đống đồ bỏ vào phòng bếp, rồi đưa cho Hứa Già 200 đồng, nói: "Đống đồ này ngốn của tôi gần ngàn đồng, giá thịt cao đến muốn giết người. Em xuống lầu mua chút hạt dưa đậu phộng. Rồi mua thuốc lá, chọn loại rẻ nhất nhé. Cũng mua cho mình chút đồ ăn tối đi. Tiện thể mua thêm gói trà, loại rẻ nhất."
Hứa Già nhận tiền, hỏi: "Em biết rồi. Nhưng mà nhiều thịt như vậy, có chuyện gì thế?"
"Hai giờ chiều sẽ có ba bằng hữu của tôi đến chơi mạt chược, tối ở lại đây ăn cơm."
"Ba người mà ăn nhiều như vậy? Em không biết nấu cơm."
"Còn sợ không đủ nữa đấy. Em yên tâm để tôi làm. Em có chút năng lực, chịu khó bưng trà rót nước đi. Đừng làm tôi mất mặt đấy."
Không đem chuyện của em để trong lòng, vậy mà còn muốn em hầu hạ. Trong lòng Hứa Già cực kỳ không vui.
Quan Tam thấy nàng lề mề, nói: "Còn không mau đi? Không phải em muốn tôi giúp ma nữ kia sao? Đều phải nhờ đám bạn này của tôi đó."
Ánh mắt Hứa Già sáng lên, lập tức đi ra ngoài mua đồ. Sau khi nàng trở về, thấy Quan Tam đang bận rộn trong bếp, nói: "Có cần em giúp một tay không?"
"Không cần. Luộc thịt cần gì phải hỗ trợ. Em đi bóc tỏi càng nhiều càng tốt, bọn họ thích ăn thịt luộc ngâm tỏi giã. Đúng rồi, để tôi nói trước cho em biết." Quan Tam tùy ý nói: "Đám bằng hữu của tôi đều là yêu quái, em đừng vừa thấy liền cả kinh làm tôi mất mặt đó."
Yêu quái?! Lúc này Hứa Già sửng sốt.
"Em nhìn em kìa." Quan Tam xem thường nói: "Em gặp ma tôi gặp yêu quái, đều như nhau, có gì mà kinh ngạc?"
Cái này, đều như nhau thật sao?
Chú thích:
[1] Nguyên văn [破釜沉舟]: phá phủ trầm châu - đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀).
[2] Nguyên văn [上下其手]:Thượng hạ kỳ thủ (Làm bậy; giở mánh khoé).
[3] Sao Hồng Loan: Sao chiếu mệnh có đặc tính: Đẹp đẽ, khoái lạc, mau mắn, tốt lành, cưới hỏi.
[4] Mười ngón tay không dính nước xuân: Trích từ bài thơ Công Tử Hành của Lưu Hi Di đời Đường: Nguyên văn là "Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang = Mười ngón không dính dương xuân thủy, nay lại vì chàng mà nấu canh: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước để làm việc, chỉ người trong gia đình có điều kiện tốt.
Mấy ngày sau đó, mặt ngoài hai người tương kính như tân, nhưng ngược lại trong lòng ba đào hùng dũng. Quan Tam là phiền muộn, cô gái kia không biết lúc nào có thể rời khỏi đây, tiền của mình khi nào mới trở về, tồi tệ nhất chính là đám người hàng xóm ngoài mặt thì hỏi han ân cần thăm hỏi, sau lưng thì lén lút chỉ trỏ làm cô cảm thấy phiền phức vô cùng. Hứa Già là lo nghĩ, cái tên cùng phòng luôn lạnh nhạt, không có lấy một điểm hòa thuận với nàng. Nếu nàng không mở miệng đánh vỡ trầm mặc, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Đáng sợ hơn nữa là còn có ma nữ ở ngoài cửa chờ nàng giúp báo thù, có thể nhận thấy hậu quả ra sao nếu không giữ chữ tín, thế nhưng căn bản nàng lại không có khả năng, làm sao bây giờ?
Hứa Già buồn chán dọn dẹp nhà cửa. Căn phòng được nàng quét dọn liền không giống như nhà dành cho người ở nữa, quá mức sạch sẽ! Căn hộ này là kiểu phòng đơn điển hình dành cho người có thu nhập thấp. Một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một phòng bếp và một cái ban công, thiết kế diện tích là hơn bốn mươi mét vuông, thực tế lại chưa đến ba mươi mét vuông. Để sinh tồn ở nơi này, mấy ngày nay Hứa Già càng ra sức dọn dẹp không ngừng, làm sao mà không sạch được chứ? Ngoại trừ dọn dẹp ra nàng còn có thể làm được gì đây? Nàng không dám đi ra ngoài, hơn nữa cũng không có tiền trên người, Quan Tam thì đề phòng nàng như đề phòng kẻ trộm, cũng đáng trách, trước đây nàng cũng không có nhiều ý thức trong việc tiêu tiền. Cả ngày ở nhà, ai dà, cả cái nhà chỉ độc mỗi một cái giường, một chiếc TV, sopha nhỏ, tủ quần áo, bàn ăn, tủ đầu giường cộng thêm một cái TV đời cũ, vậy mà máy vi tính lại không có. Ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nàng không thể mỗi ngày chui rúc trên giường xem TV được, hơn nữa một thanh niên như nàng thực sự không có hứng thú với các chương trình trên TV. Với lại để có thể biểu hiện rõ sự hữu dụng của mình, nàng chỉ có thể cố gắng chăm chỉ.
Quan Tam vô cùng bất mãn với sự ân cần của Hứa Già, một người luôn có thói quen bừa bãi tiếp xúc với hoàn cảnh sạch sẽ thì không thể nào thích ứng được. Nhưng cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào đối phó với nàng, hàng xóm thì vẫn "niềm nở" như cũ, nhưng dư luận dành cho cô mười phần là tiêu cực. Trước mắt cô đành phải nhẫn nại, thẻ ATM, chứng minh thư, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đều luôn giữ bên người, làm to chuyện sao? Cô không tin cô gái kia có thể lật đổ được mình.
Tuy vẫn chưa có ai lật được ai. Nhưng cứ vờn qua vờn lại thế nào cũng thành công. Hôm nay, Hứa Già đang lau dọn cái TV, trong lúc mở ngăn kéo tủ thì phát hiện một đầu DVD nhỏ cùng một đống đĩa CD, nàng buồn chán mở ra xem một chút, đột nhiên nở nụ cười, lại còn cười đến đắc ý. Đĩa CD này là hàng nghiêm cấm trẻ dưới tuổi vị thành niên, bên trong toàn là những hình ảnh ABCDEF, song nội dung là, giữa nam vs nữ thì chỉ lác đác vài cái, giữa nam vs nam thì không thấy tung tích, nhưng giữa nữ vs nữ thì nhiều vô số kể. Một đống kế sách "thâm hiểm" hình thành trong đầu Hứa Già, nàng không kìm được vui sướng, nghĩ thầm: Quan Tam à Quan Tam, tôi không tin không thu phục được cô.
Người trong gương tuy rằng có hơi gầy, thật ra là cực kỳ gầy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây là một mỹ nhân. Nhan sắc như vậy đối phó với một tên tầm thường là dư sức, áo ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm càng tôn thêm nét quyến rũ. Hứa Già mỉm cười, mỹ nhân kế, từ xưa đến nay đều bách phát bách trúng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bản thân đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Hứa Già ngồi ở trên giường đến buồn ngủ. Nàng giương mắt nhìn lên chiếc đồng hồ cũ nát treo trên tường: 9h40. Nữ nhân đáng chết giờ này sao vẫn chưa về? Trong nội tâm nàng mắng mèo chửi chó, hoàn toàn không ý thức được tính tình bản thân như người vợ cô đơn đang ngóng chồng về.
"Lách cách".
Tiếng mở khóa cửa vang lên. Hứa Già mừng rỡ, "con mồi" tới rồi, nhưng mà hôm nay sắc mặt "con mồi" nhìn không tốt lắm. Mấy ngày nay đi ra đi vào, mùi hương yêu ma nồng đậm kích thích đến thần kinh Quan Tam, cô bực bội đến cực điểm. Vừa vào cửa liếc thấy Hứa Già mặc quần áo dường như có giá trị không nhỏ, dùng số tiền mồ hôi nước mắt của cô để mua cái áo ngủ nằm trên giường xem TV. Lửa giận trong lòng cô lại lớn thêm, mặt đen xì đi vào nhà tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì trực tiếp ngã xuống giường, hoàn toàn không thèm để ý đến biểu cảm người bên cạnh.
Mùi rượu nồng đến gay mũi từ trên người Quan Tam truyền đến, Hứa Già âm thầm hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn định tâm tình, dùng giọng điệu nhu tình như nước đối với Quan Tam nói: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng chút được không?"
Vừa nói nàng vừa xê dịch thân thể đến gần Quan Tam, "đúng lúc" dây quai áo ngủ trượt xuống. Quan Tam không kiên nhẫn xoay người, định mở miệng, một mảng lớn tuyết trắng ngay lập tức lung lay mắt cô, đông cứng từ miệng đến đáy lòng cô.
Khóe mắt Hứa Già hàm chứa tình ý, miệng cười mỉm nằm nghiêng người cạnh Quan Tam, tiếp tục dùng âm điệu ngọt ngào chết người nói: "Tôi đã ở nhà chị được năm ngày, chúng ta chưa có một lần nghiêm túc tán gẫu. Chị có thể nói một chút cho tôi biết chuyện của chị được không?"
Thấy Quan Tam si ngốc không nói chuyện, Hứa Già lập tức thấy nghi hoặc xen lẫn bất an, nàng rất tự tin vào mị lực của bản thân, trước kia nàng là "hoa tươi" cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ được vô số "ong bướm". Tuy rằng đối tượng mình đang quyến rũ cũng là "loại hoa" giống như mình, nhưng nội tâm thích cái đẹp ai chẳng có, lực hấp dẫn hẳn là vẫn còn, chẳng lẽ là bị hấp dẫn quá mức khiến đối phương từ ban đầu ghét bỏ đến trở nên ngu ngốc rồi? Hay là do bị nhốt ở viện tâm thần suốt ba năm qua, từ một "hoa tươi" tiến hóa lùi thành "cỏ dại", cho nên đối phương luôn khinh thường không thèm ngảnh mặt nhìn mình?
Lúc này đầu óc Quan Tam trống rỗng, cô vốn là "thực vật sống trong sa mạc", từ lúc sinh ra đến giờ ngoại trừ những đêm dài đằng đãng cùng ánh mặt trời chói chang, ngay cả một giọt "mưa" đều chưa từng hưởng thụ qua, bây giờ tự nhiên lại xuất hiện "ảo ảnh", làm sao mà không khiến đầu óc cô không "chết máy" được? Đều do công lao từ áo ngủ lụa tơ tằm đó nhé, chuyên biệt lớn nhất của thứ này là làm cho "khe rãnh núi non" như ẩn như hiện, mờ mờ ảo ảo, đẹp không sao tả xiết.
Kỳ thật kinh nghiệm của hai người đối với loại tình cảm trên đều là số không. Quan Tam là không tìm được người, cũng không có ai nguyện ý cùng cô thực hành. Hứa Già tuy có vô số người nguyện ý theo nàng thực hành, nàng cũng tìm được ý trung nhân, nhưng lại bị vướng vô số "kẻ thứ ba" vây quanh làm nàng không có cách nào thực hành được.
Hai người không nói gì nhìn nhau, giống như là đưa tình đầy ẩn ý, thực tế con mắt lại nhìn đến hai hướng khác nhau. Hứa Già nhìn chằm chằm khuôn mặt Quan Tam, Quan Tam nhìn xuống miền đất phía dưới cổ Hứa Già.
Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị, phim kinh dị trong TV lại chiếu đến đoạn cao trào, âm thanh kinh hãi phát ra khiến Hứa Già sốt ruột, có lẽ hiệu quả quyến rũ không được rồi. Tiếp tục, nàng dốc sức, tiếp tục đập nồi dìm thuyền [1], tử chiến đến cùng. Điêu Thuyền biến thân thành Hạng Vũ trực tiếp ra chiến trường, thật sự là diệu kế!
"Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhất định không thể về nhà được, trở về là sẽ bị bọn họ lại đưa vào viện tâm thần. Gia đình bọn họ chắc chắn không cho phép vết nhơ như tôi tồn tại được." Thanh âm Hứa Già chua chát.
"Tôi bây giờ lẻ loi một mình, lại là người dị năng, trừ chị ra tôi cũng không biết có thể dựa vào ai khác nữa. Chị cũng đừng trách tôi ỷ lại vào chị, ở bên chị tôi không cảm thấy sợ hãi, chưa từng cảm thấy yên bình như vậy. Chị cũng đừng ngạc nhiên, tôi biết chị thật ra thích con gái. Tôi nghĩ kỹ, nếu chị không chê, tôi làm người yêu chị nhé."
Nàng nói xong, cẩn thận nhìn chằm chằm Quan Tam, tất cả đều là những lời thật lòng của nàng, đương nhiên ngoại trừ câu cuối. Nếu không thành công, nàng cũng không biết phải làm sao nữa. Cho nên mới nói, quyến rũ là một loại nghệ thuật, kinh nghiệm lại không có cho nên phải thận trọng khi áp dụng!
Những lời nói cảm động kia Quan Tam lại nghe không vào nổi một chữ, ngược lại hai chữ "người yêu" lại khiến cô hoàn hồn, ánh mắt cô sáng ngời, hỏi: "Cô ư? Thực sự nguyện ý? Làm người yêu tôi ư?"
Hứa Già bị cô nhìn có chút chột dạ, cố gắng thốt ra mấy chữ: "Em... vâng... em... nguyện... ý."
Lời còn chưa dứt, Quan Tam xoay người chồm lên, đưa tay định kéo áo ngủ Hứa Già xuống.
Hứa Già nổi giận! Giận không thể tung cước đá cái tên nặng nề to lớn kia đạp xuống giường, sau đó dùng sức đạp mạnh thêm hai cái. Cái tên này, nóng vội như thế, lại không đúng như trong quy trình. Trong phim tình cảm, tiểu thuyết đều tỏ rõ trước khi nhảy đến vấn đề này thì ban đầu nên là thâm tình nhìn nhau trìu mến, triền miên tâm tình, sau đó ôn nhu ôm nhau, rồi mới đến hành động hôn môi, cuối cùng là thượng hạ kỳ thủ [2], hưởng thụ sung sướng. Ngược lại người này trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng. Không còn cách nào khác, nàng đành phải nhịn xuống nộ khí sắp bộc phát, cố gắng chống cự lại cái "tên vô lại" ưa bạo lực này, dùng ngữ khí không còn chút rung động nào nói:
"Chị đừng như vậy. Nghe em nói trước đã. Mặc dù em đáp ứng làm người yêu chị, thế nhưng chúng ta vẫn còn chưa hiểu rõ nhau, chị làm vậy là quá nhanh rồi, chị coi em là gì chứ? Trước tiên chúng ta nên hẹn hò đã có được không?"
Hẹn hò sao? Quan Tam nhụt chí thối lui khỏi thân thể Hứa Già, thời buổi này con nít đi nhà trẻ còn phải tiêu tiền, huống chi là hẹn hò. Đi đến rạp chiếu phim, đi dạo trên đường chỗ nào lại không cần đến nhân dân tệ chứ? Nếu cô có tiền làm sao chịu nổi cám dỗ mà tiêu tiền đây? Hơn nữa, cô nóng vội cũng là có lý do, mặc dù văn hóa cô không cao nhưng cũng không phải là đần độn, Hứa Già đưa ra lý do đột ngột như vậy bản thân cô biết thừa. Nàng có chủ ý của nàng, sau này đôi cánh Hứa Già cứng cáp rồi sẽ bay đi, cô cũng không có ý kiến. Có điều cô nhất định phải vơ vét đủ chất béo này đã, cô không thể mất cả chì lẫn chài được.
Hứa Già thấy Quan Tam hơi nản chí, suy nghĩ một lát liền hiểu được. Nàng bây giờ không bằng ảnh chân dung Mao gia gia màu đỏ hồng kia, vội giảng hòa nói:
"Kỳ thật hẹn hò cũng không có gì đặc biệt đâu. Chỉ cần là cùng một chỗ tâm sự, cùng nấu ăn hoặc tản bộ thôi. Quan trọng nhất là chúng ta ở cùng một chỗ cùng nhau tìm hiểu là được rồi."
Hứa Già đoán đúng, nhưng có một điểm nàng không nghĩ tới, bây giờ nàng không có sức hấp dẫn đối với Quan Tam. Con mắt nghệ thuật của Quan Tam đều từ những hình ảnh người lớn mà ra, thân thể phụ nữ trong ảnh lồi lõm cực kỳ đầy đủ. Hiện tại thân thể Hứa Già căn bản không khơi nổi hứng thú trong cô. Với một người được giáo dục từ nhỏ rằng thịt phải có mỡ và mập mạp mới gọi là thịt ngon, bây giờ cho cô một cái xương sườn rồi nói thịt này ăn cũng rất ngon, chắc chắn cô không chấp nhận được. Cô luyến tiếc chỉ vì Hứa Già là con gái thôi.
Quan Tam có chút phiền muộn nghe tiếng càm ràm bên tai, vô kế khả thi. Người ta không nguyện ý cô cũng không thể ép buộc, dùng sức mạnh gì đó là việc của bọn đàn ông, cô cũng không muốn thành người như vậy, phụ nữ cưỡng bức phụ nữ vẫn bị bắt vào tù. Trong thời gian ngắn Hứa Già chưa thể rời khỏi đây, nói chung cô vẫn còn cơ hội.
Trong đêm tối hai người nằm dựa vào nhau, bề ngoài nhìn rất hòa thuận, đáng tiếc mỗi người đều đang che giấu tâm địa đen tối. Một người thì suy nghĩ làm cách nào để không cần dùng mồi vẫn có thể câu được cá, còn người kia thì lên kế sách nếu tiền không được trả là có thịt ăn vào bụng.
Một đêm không ác mộng, ngủ ngon hiển nhiên tinh thần tốt lên. Ngày thứ hai, sắc mặt hai người đều rất hồng hào. Quan Tam hưng phấn vì rốt cục cô có hi vọng được ăn cơm trưa miễn phí. Hứa Già cao hứng vì tạm thời không có nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà.
Ba giờ chiều Quan Tam đổi ca, bằng hữu đối tác của cô nói sao Hồng Loan [3] có động. Xem chừng có cửa rồi, Quan Tam mừng rỡ, cô mua thật nhiều đồ ăn chạy thẳng về nhà, không chừng đêm nay có thịt để ăn rồi.
Phòng bếp nho nhỏ, một đôi tình nhân cùng nhau hỗ trợ, tình chàng ý thiếp, vì đối phương mà tự tay làm bếp, không khí thực đầm ấm. Khung cảnh tuyệt vời như vậy tuyệt đối không thể thành hiện thực giữa Quan Tam cùng Hứa Già. Nguyên nhân rất đơn giản, hai người đều "đoảng" chuyện bếp núc. Quan Tam từ sáng tới trưa đều ở trong tiệm ăn, tối muộn thì ăn nhờ ở đậu, đôi lúc về nhà thì cũng chỉ là dùng ba bốn gói mỳ ăn liền kèm bảy tám miếng dăm bông hun khói để đối phó. Hứa Già từ nhỏ đến lớn, mười ngón tay không dính nước xuân [4], trước kia ở nhà có người giúp việc, về sau ở ký túc xá, bệnh viện cũng không cần nàng phải nấu cơm. Mấy ngày nay ở nhà Quan Tam, nàng cũng chỉ dựa vào mỳ ăn liền chống đói. Vậy nên hai người này mà có thể nấu được món ngon thì đúng là thiên tài.
6h30 tối, cả buổi chiều vật lộn đến sứt đầu mẻ trán, hai người rốt cuộc có thể ngồi trước bàn ăn, đối mặt với một đống đồ ăn hổ lốn kỳ dị, ai cũng không có dũng khí cầm đũa.
"Nếm thử xem, biết đâu mùi vị không tệ."
Quan Tam mở miệng lên tiếng.
Hứa Già âm thầm thở dài, nhìn thấy quá trình nấu cơm, cũng có thể biết được kết quả. Nhưng mình vừa mới chấp nhận làm người yêu người ta, cũng nên cho có mặt mũi.
Hai người không nói gì gắp đồ ăn cho vào miệng nhai, sau ba giây đồng hồ cùng lúc phun ra, hương vị thật khó quên!
Quan Tam có chút đau lòng, đã mất tiền lại còn không được hưởng gì, yêu đương quả nhiên không thể tiết kiệm tiền được. Cô đứng dậy nói:
"Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài dạo phố. Chúng ta ra ngoài ăn."
Trong lòng Hứa Già vui vẻ lên, đúng là trong rủi có may. Nàng chưa từng ra khỏi cửa vào buổi tối, thời đại học bị người yêu dụ dỗ, nên lớn gan cùng mối tình đầu đi ra ngoài một lần, kết quả chưa đến năm phút bị dọa sợ chạy về ký túc xá. Tối nay có Quan Tam, nàng cực kỳ yên tâm.
Bảy giờ tối, chợ đêm thành phố bắt đầu náo nhiệt. Hứa Già cảm giác tâm hồn cùng con mắt muốn bay ra khỏi thân thể, nàng khắc chế sự hưng phấn để Quan Tam không nhìn ra. Nàng sợ bị chê cười, nhất là bị cái kẻ mà mình tính kế ỷ lại kia chế nhạo.
Quan Tam nào có tâm tư suy xét Hứa Già, cô đang hối hận. Cô cũng sợ hãi, xung quanh có vô số cặp tình nhân qua lại không dứt, bên này đang nhõng nhẽo muốn cái này cái kia, bên kia thì bỏ tiền ra mua đông mua tây. Nếu Hứa Già yêu cầu, cô cự tuyệt được sao? Không được, cô đã có cách, tốt nhất là đi nhét đầy bao tử rồi trực tiếp về nhà.
"Chúng ta đi ăn cơm đi."
Cô kéo Hứa Già đi vào một quán Đại Bài Đương*, ngồi xuống rồi lớn tiếng hét:
"Lão Thử, mau mau mang chút đồ ăn ra đây."
*Tiệm ăn nhỏ.
Một cái bóng đen đột nhiên hiện ra trước mặt làm Hứa Già giật nảy mình, nhìn kỹ lại, thì ra là một người đàn ông, dáng người gầy quắt, mặt mày gian xảo cùng với hai hàng ria mép, so sánh với bộ dáng mấy tên Hán gian trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật trên phim cực kỳ tương đồng.
Chủ tiệm cúi đầu khom lưng cười rạng rỡ, giọng nói the thé cất lên:
"Quan Tam, cô đến rồi à, vậy ăn chút gì nhé. Ô, cô bé này là ai vậy?"
Trên mặt lẫn trong bụng Quan Tam như nở hoa, nói:
"Ừm. Tới để ăn đại tiệc, cho hai đĩa rau xào theo mùa, 50 xâu thịt dê nướng, bốn chai bia."
Cô dừng một chút chỉ vào Hứa Già, vui tươi hớn hở nói:
"Cô ấy à? Bạn gái tôi đó."
Sau đó lại hướng mọi người bên cạnh ngồi ở hai bên bàn lặp lại:
"Bạn gái tôi đó."
Hứa Già cảm thấy mặt mình nóng rát dữ dội, mặt mũi nàng coi như mất sạch. Người chung quanh nhao nhao, nâng chén chúc mừng. Chủ tiệm cười hì hì nói:
"Quan Tam à, cuối cùng cô em có thể rút bài ra bộ Hòa* rồi. Bữa ăn này tôi mời. Có điều..."
*"和- Hoà" (âm Hồ): thuật ngữ khi đánh mạt chược.
Ý kiến cá nhân: Quan Tam vớ được Hứa Già như vớ được bộ bài ngon.
Ông ta đột nhiên nhíu mày nói:
"Bạn gái cô hình như là..."
"Đúng vậy đúng vậy."
Quan Tam cắt ngang, đối diện đám người xung quanh nói:
"Các vị đã nhìn thấy rồi. Về sau xin nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn. Tôi cảm ơn trước."
"Nhất định rồi nhất định rồi."
Người chung quanh phụ họa.
Hứa Già đầy nghi hoặc, vừa định hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng người mắng chửi sau lưng các nàng.
"Mẹ nó. Đạo lý gì thế này? Mấy người lớn tuổi như chúng ta tìm không thấy phụ nữ đâu. Mẹ nhà nó. Hóa ra là đến với nhau hết rồi."
Hứa Già theo hướng thanh âm nhìn lại, trong lòng căng thẳng. Năm tên đàn ông cao lớn vạm vỡ, sắc mặt khó coi không có thiện ý nhìn các nàng chằm chằm. Một tên ngồi trong đám lảo đảo đi đến trước mặt các nàng, tản ra mùi rượu kỳ quái nói:
"Cô em dáng dấp không tệ, theo cái tên xấu xí kia làm gì, không bằng tiếp đãi mấy anh đây cùng nhau chơi đùa."
Vừa nói vừa duỗi cái tay dâm đãng về phía Hứa Già, Hứa Già sợ hãi nhìn về phía Quan Tam cầu cứu, vậy mà Quan Tam vẫn bất động thanh sắc.
Cái tay kia bỗng bị một bàn tay nhỏ nhăn nheo khác nắm lấy, kéo lên giữa không trung không thể động đậy, là chủ tiệm.
"Trả tiền rồi cút cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí."
Ông chủ tiệm nhỏ thó, thấp bé hơn hẳn tên lưu manh lạnh lùng nói. Sau đó lôi hắn kéo trả về đám đồng bọn kia, giống như lôi một đứa trẻ. Năm tên vừa muốn nổi loạn, chủ tiệm cầm lấy chai rượu không siết chặt, chai rượu theo âm thanh mà bể nát.
"Trả tiền rồi xéo!"
Thấy chủ tiệm không dễ chọc, năm tên hoảng sợ mà bỏ đi, trước khi rời khỏi còn trừng mắt căm hận nhìn Quan Tam.
Hứa Già hiếu kỳ, thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nàng muốn hỏi Quan Tam, cái tên này lại ăn đến vui vẻ, bên trong miệng còn thức ăn hàm hồ nói:
"Mau ăn đi, em không đói bụng sao? Những món này là đặc biệt gọi cho em, không phải món ưa thích của tôi."
Hứa Già kinh ngạc với tốc độ nấu ăn của chủ tiệm, mấy năm nay thuốc cùng tinh thần song song tra tấn nàng, khiến khẩu vị của nàng thật sự không tốt lắm, mùa hè nóng như vậy mà ăn thịt dê, nàng khó xử nói:
"Mùa này ăn thịt dê sẽ nóng trong người."
Quan Tam xem thường, nói:
"Thể chất như em phải nóng người mới tốt. Cuộc sống này có thịt dê và bia chính là thiên đường."
Hứa Già lắc đầu, không nói nữa. Nàng từ tốn ăn những món không tính là ngon, lẳng lặng thưởng thức dưới bóng đêm phồn hoa, đây là hoàn cảnh nàng chưa từng hưởng thụ qua. Một tia u ám giống như dây leo quấn quanh nàng, ngay sau đó tỏa khí rét lạnh khiến nàng cảm giác như rơi vào hầm băng. Răng nàng va vào nhau, toàn thân run rẩy, hoàn toàn mất đi khí lực. Nàng cúi đầu nhắm chặt hai mắt, loại cảm giác hành hạ nàng từ nhỏ đến lớn khiến cho nàng sống không bằng chết. Bỗng có một bàn tay nóng ấm bao lấy nàng, thanh âm giống như từ trên trời vang lên bên tai:
"Đừng sợ."
Quan Tam đi đến giữa đường, hét lớn một tiếng:
"Cút hết cho ta. Lần sau ta mà thấy các người còn lởn vởn bên người cô ấy, ta sẽ xé xác các ngươi."
Khí nóng tháng bảy trong nháy mắt lại bao lấy Hứa Già, bóng đêm yên bình trở lại. Nàng cười, cười đến vô cùng nhẹ nhõm. Nàng cười chính mình quên rằng bên người có vị "ôn thần" kia, nàng cười những người qua đường dùng ánh mắt xem thường nhìn Quan Tam, tự nhiên mắng loạn trong không khí hiển nhiên là bị cho rằng đầu óc có vấn đề.
Quan Tam thở phì phò ngồi xuống.
"Ăn một bữa cơm cũng không yên."
Cô gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào chén Hứa Già, nói:
"Ăn nhiều một chút đi, ăn xong rồi về nhà. Em gầy quá rồi."
Còn có câu "sờ qua sờ lại không thoải mái" nghẹn lại dưới đầu lưỡi cô, cô biết hiện tại chưa phải là lúc để nói câu này.
Cơm nước xong xuôi, hai người tay trong tay tản bộ về nhà. Quan Tam không ngờ Hứa Già chủ động khoác tay cô, cánh tay nhỏ nhắn, trơn mịn khiến lòng cô lung lay. Cảm giác khi yêu, cô kích động nghĩ, quả nhiên cực kỳ tuyệt vời. Thật sự có bánh từ trên trời rơi xuống, mặc dù không đúng khẩu vị của cô nhưng vẫn có thể lót dạ được. Ngay lúc đang cảm khái không ngừng, vài bóng đen bao vây các cô, là năm tên cặn bã trong quán cơm lúc nãy.
"Này..."
Một tên trong đám vừa thốt ra, Quan Tam giơ chân hướng vào phía dưới bụng hắn đá tới. Bình thường cô cũng không bạo lực như thế, có điều thời điểm đang tình nồng ý mật bị quấy rầy, phá hỏng phong tình, cô lên cơn thịnh nộ là điều dễ hiểu.
Cái tên khốn kia ngây dại, đơ mất một lúc mới mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Đại... Đại ca.... gãy mất..."
Một tiếng kêu giống như tiếng heo mổ tru kên, vang vọng khắp bầu trời đêm. Bốn tên khác đưa mắt nhìn nhau, tình hình không ổn rồi.
Quan Tam chậm rãi nói:
"Không muốn đoạn tử tuyệt tôn* thì cút ngay."
*Mất giống.
Hứa Già còn chưa kịp sợ hãi, chỉ thấy mấy tên kia vội ôm đồng bọn chạy đi, tới lui thần tốc.
"Chị lợi hại như vậy, sao lúc ăn cơm không bảo vệ em?"
Thanh âm Hứa Già mang theo nũng nịu hỏi, nàng hiện tại giống như đứa trẻ hiếu kỳ, một bụng đầy nghi vấn.
"Ở địa bàn lão Thử kia, hiển nhiên là chuyện của hắn, không cần đến tôi nhúng tay."
"Lão Thử là tên riêng của ông ấy sao? Mấy người ngồi ở bàn bên cạnh chị cũng biết?"
"Hử? À, họ hắn là Sở. Tôi gọi hắn là lão Thử. Mấy người kia đều là bằng hữu."
"Bằng hữu của chị nhiều thật đó."
Quan Tam ha ha cười.
"Đúng vậy."
"Chị có thể nói chút hoàn cảnh bản thân được không?" Hứa Già đổi chủ đề, vấn đề này mới là mục đích của nàng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Quan Tam không phát hiện, tiếp tục trả lời:
"Tôi là cô nhi. Sư phụ nhận nuôi tôi. Năm tôi lên mười ông ấy đã chết. Ở nơi chúng tôi sống không có viện mồ côi, tôi cũng không muốn đến đó, sư phụ để lại một cái phòng nhỏ cho tôi ở. Ở thị trấn thỉnh thoảng có người giúp đỡ tôi một chút, chính phủ cũng cho tôi tiếp tục đi học, chín năm giáo dục bắt buộc đó nhé. Sau khi tốt nghiệp trung học, trong thị trấn có nhà máy nội địa chiêu sinh học nghề, tôi đăng ký học. Không quá hai năm, lãnh đạo tham ô khiến nhà máy phá sản, trong trấn không tìm được việc làm đành phải ra ngoài làm công. Không có bằng cấp, kỹ thuật cũng không. Lang thang tứ phía hơn nửa năm làm việc vặt, vẫn yên ổn một người ăn no cả nhà không lo. Về sau được một người tên Chu béo chứa chấp tôi, dạy tôi làm mỳ. Năm năm trước, ông ấy đem tiệm mỳ nhượng lại cho tôi. Hiện giờ tôi cùng bằng hữu hùn vốn kinh doanh."
Quan Tam vô vị tường thuật, không có bất kỳ cảm xúc gì. Quá khứ lận đận khiến Hứa Già xúc động, trong lòng lộ ra một tia dịu dàng. Nhưng mà lúc này nên chuyển đề tài, nàng cũng không muốn phá hỏng không khí bản thân khổ tâm dựng nên.
"Quan Tam, chị bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao lại đi thích con gái?" Nàng hỏi.
Quan Tam do dự một chút, từ ba tuổi đến mười bảy tuổi cô và những người khác giới có quan hệ thù địch, nếu cô mà đi thích mấy người đó thay vì đánh nhau với họ mới là kỳ quặc. Nhưng những lời thật lòng kia cô quyết không thể nói, cô cũng biết duy trì hình tượng là điều quan trọng để đạt được mục đích.
"Tôi 27 tuổi. Vì sao thích con gái? Ừ, có lẽ là do khuyết thiếu tình thương của mẹ." Cô trả lời. "Sao em biết tôi thích con gái?"
Cuối cùng cũng biết nhớ đến vấn đề này mà hỏi.
Khuyết thiếu tình thương của mẹ? Mệt cho chị nghĩ ra. Hứa Già khinh thường nghĩ. Đến ma cũng không tin.
"Em nhìn vào mắt tôi nè, trước kia tôi có một bằng hữu cũng thích người cùng giới."
Hiển nhiên là nói bậy.
Hai người vừa đi vừa nói, bầu không khí thật sảng khoái. Lúc đi ngang qua siêu thị, Quan Tam đi vào mua rất nhiều đồ ăn vặt, quên luôn nguyên tắc yêu đương không tốn tiền của mình. Hứa Già hài lòng nhìn biểu hiện của Quan Tam, nghĩ thầm: ôn nhu hương quả nhiên là điểm yếu chết người.
Sau khi về đến nhà, hai người vẫn hào hứng như cũ, nằm trên giường tiếp tục nói chuyện phiếm. Quan Tam có chút khó khăn nói: "Con ma ngoài cửa kia sao còn chưa chịu đi? Mùi thì quái lạ."
Hứa Già đang lo không có cơ hội mở miệng, thấy đối phương chủ động nói đến đề tài này, nàng tranh thủ tiếp lời, nói: "Em cũng muốn nói vấn đề này với chị."
Nàng chủ động tựa vào ngực Quan Tam, nói tiếp: "Hồi trước em ở trong viện, có một vị viện trưởng tên Tôn Tín. Là người có địa vị cao nhất trong ngành tâm lý. Người người đều nói người này tuổi trẻ tài cao, 35 36 tuổi đã thăng lên làm phó viện trưởng, hơn nữa bộ dạng sáng sủa gia đình êm ấm, dường như những gì tốt đẹp anh ta đều có hết."
Thanh âm Hứa Già đột ngột tràn ngập bi phẫn, nói: "Kỳ thật tên khốn này không bằng cầm thú. Chỉ cần nữ bệnh nhân có chút nhan sắc, hắn đều không bỏ qua. Tâm lý người bệnh vốn không ổn định, lại bị hắn gây hại, có thể nhìn ra kết cục càng thảm khốc. Hơn mười cô gái không chịu nổi tra tấn liền tự sát, ma nữ ngoài cửa kia tên Phương Khiết, cũng là một trong số người bị hại."
Nàng cắn răng nghiến lợi nói tiếp: "Em cũng là mục tiêu của hắn, chỉ có điều thời gian đầu cha mẹ hay tới thăm, hơn nữa nhà em có chút thế lực nên hắn không dám. Thời gian trôi qua dần dần càng thưa người đến thăm, hắn liền bắt đầu động tay động chân với em. Hừ."
Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Hóa ra năng lực em vốn chán ghét lại giúp em. Nếu không nhờ những ma nữ kia che chở, em cũng không sống nổi."
Quan Tam cảm giác người trong ngực run rẩy, bên tai vang lên tiếng khẩn cầu: "Quan Tam, chị giúp các nàng, cũng giúp em một chút, được không?"
Quan Tam biết, ma quỷ tuyệt đối không vô duyên vô cớ giúp đỡ con người, cô hiểu rõ người trong lòng vì sao van xin mình, cùng ma quỷ ký hiệp ước mà không tuân thủ, hậu quả vô cùng thê thảm. Thế nhưng, ai dà, cô nhẹ nhàng vỗ người đang run rẩy, cố gắng để nàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Để tôi ngẫm lại, suy nghĩ kỹ đã."
Nghĩ đến giờ đã được hai ngày. Hứa Gia lo lắng trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt. Trưa ngày thứ ba, Quan Tam khiêng hai hòm rượu đế, vác theo ba cái bao tải về nhà. "Sao chị về giờ này? Những thứ chị cầm là cái gì vậy?"
Hứa Già nghi hoặc, nàng biết Quan Tam vẫn chưa đến giờ tan việc.
"Em xem đi. Đây là ba mươi cân thịt heo, mười lăm cân thịt dê, năm con gà."
Quan Tam đem đống đồ bỏ vào phòng bếp, rồi đưa cho Hứa Già 200 đồng, nói: "Đống đồ này ngốn của tôi gần ngàn đồng, giá thịt cao đến muốn giết người. Em xuống lầu mua chút hạt dưa đậu phộng. Rồi mua thuốc lá, chọn loại rẻ nhất nhé. Cũng mua cho mình chút đồ ăn tối đi. Tiện thể mua thêm gói trà, loại rẻ nhất."
Hứa Già nhận tiền, hỏi: "Em biết rồi. Nhưng mà nhiều thịt như vậy, có chuyện gì thế?"
"Hai giờ chiều sẽ có ba bằng hữu của tôi đến chơi mạt chược, tối ở lại đây ăn cơm."
"Ba người mà ăn nhiều như vậy? Em không biết nấu cơm."
"Còn sợ không đủ nữa đấy. Em yên tâm để tôi làm. Em có chút năng lực, chịu khó bưng trà rót nước đi. Đừng làm tôi mất mặt đấy."
Không đem chuyện của em để trong lòng, vậy mà còn muốn em hầu hạ. Trong lòng Hứa Già cực kỳ không vui.
Quan Tam thấy nàng lề mề, nói: "Còn không mau đi? Không phải em muốn tôi giúp ma nữ kia sao? Đều phải nhờ đám bạn này của tôi đó."
Ánh mắt Hứa Già sáng lên, lập tức đi ra ngoài mua đồ. Sau khi nàng trở về, thấy Quan Tam đang bận rộn trong bếp, nói: "Có cần em giúp một tay không?"
"Không cần. Luộc thịt cần gì phải hỗ trợ. Em đi bóc tỏi càng nhiều càng tốt, bọn họ thích ăn thịt luộc ngâm tỏi giã. Đúng rồi, để tôi nói trước cho em biết." Quan Tam tùy ý nói: "Đám bằng hữu của tôi đều là yêu quái, em đừng vừa thấy liền cả kinh làm tôi mất mặt đó."
Yêu quái?! Lúc này Hứa Già sửng sốt.
"Em nhìn em kìa." Quan Tam xem thường nói: "Em gặp ma tôi gặp yêu quái, đều như nhau, có gì mà kinh ngạc?"
Cái này, đều như nhau thật sao?
Chú thích:
[1] Nguyên văn [破釜沉舟]: phá phủ trầm châu - đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀).
[2] Nguyên văn [上下其手]:Thượng hạ kỳ thủ (Làm bậy; giở mánh khoé).
[3] Sao Hồng Loan: Sao chiếu mệnh có đặc tính: Đẹp đẽ, khoái lạc, mau mắn, tốt lành, cưới hỏi.
[4] Mười ngón tay không dính nước xuân: Trích từ bài thơ Công Tử Hành của Lưu Hi Di đời Đường: Nguyên văn là "Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang = Mười ngón không dính dương xuân thủy, nay lại vì chàng mà nấu canh: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước để làm việc, chỉ người trong gia đình có điều kiện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.