Quyển 1 - Chương 8: Thất Thủ
Lục Đạo
23/04/2013
Trên xe,Đỗ Diệu Tông lúc này đã mất hết lý trí,trong lòng tràn đầy thù hận
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cực cao,nhưng Diệu Tông cảm thấy chiếc xe như đang chạy từ từ .Diệu Tông nói với đám thuộc hạ trên xe:
-Vô luận như thế nào cũng phải giết cho được lão Triệu Hồng, Đỗ gia huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo !
Một tên thuộc hạ trẻ tuổi nhìn nét mặt Diệu Tông nói:
-Đại thiếu gia ! Bất kể sống chết, chúng tôi nguyện theo người tới cùng..Thường ngày, Đỗ gia bảo bọc chúng tôi, chúng tôi đã đem cái mạng này bán cho Đỗ gia. Bây giờ Đỗ gia trong cơn nguy khốn, chúng tôi há có thể ngồi yên không để ý đến
-Đúng vậy ! đúng vậy !
Trên xe những người khác đều đồng thanh hưởng ứng, Diệu Tông nghe xong, kích động nói:
-Hảo huynh đệ,một tiếng huynh đệ,cả đời là huynh đệ
Xe gần đến nhà của Triệu Hồng,phủ đệ họ Triệu tuy không to lớn và đẹp bằng phủ đệ của Đỗ gia nhưng củng thuộc loại có hạng tại Tây An
Đoàn xe dừng lại cách cổng chính Triệu gia phủ đệ vài bước chân,mọi người bước xuống, Diệu Tông bước lên phía trước lên giọng nói:
-Các huynh đệ ! Con cáo già Triệu Hồng này chắc đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nếu như ai trong các người không muốn cùng đi vào với Diệu Tông ta, thì lên lại xe ,Diệu Tông ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản
Một gã thanh niên nắm chặt khẩu súng trên tay nhìn Đỗ Diệu Tông khẩn trương nói:
-Thiếu gia! Mạng của chúng tôi là do Đỗ gia ban cho,hôm nay có thể sẽ chết tại chỗ này,nhưng dù còn một hơi thở chúng tôi cũng vì Đỗ gia mà trả hận cái thâm thù này
Một tên khác trên người mặc cái áo khoác đen nói:
-Thiếu gia ! Lão gia đối với chúng tôi ân trọng như núi, chúng tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nếu thiếu gia không chê bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là huynh đệ sinh tử, cho dù liều mạng cũng vì lão gia và lão phu nhân báo thù.
Đỗ Diệu Tông nghe xong vô vàn cảm động nhưng cố kìm nén trong lòng,ánh mắt sáng lên ,đưa tay vỗ vào vai tên thanh niên,không nói một lời
Triệu Hồng ngồi trên salon trong đại sãnh,không một chut khẩn trương, Võ lâm đi đến bên cạnh nói:
-Nhân thủ đã sắp xếp xong,chỉ cần bọn họ qua cửa chính mà dám phản kháng thì chúng ta lập tức tiêu diệt gọn
-Không ! Lưu lại tên Đỗ Diệu Tông.
Triệu Hồng đứng dậy từ ghế salon nói với Võ Lâm
Võ lâm sau khi nghe, ngạc nhiên nói:
-Hồng gia ! Chúng ta giết hết không phải đỡ rách việc sao?
Triệu Hồng liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn tới :
-Chúng ta không thể vì mình,lưu lại một đường lui sao!
Võ Lâm sau khi nghe liền cười,hướng Triệu Hồng vỗ mông ngựa nói:
-Hồng gia cao kiến !
Đỗ Diệu Tông trên tay cầm súng,cùng nhóm huynh đệ trung thành ,xông qua cổng chính của Triệu gia phủ đệ
-Chà Chà….
Hơn năm chục người đang mai phục từ bãi cỏ xông ra,trên tay lăm lăm những khẩu súng AK 47. Đám người này nhanh chóng bao vây nhóm người Diệu Tông lại
-Bỏ súng xuống…
Võ Lâm từ trong đại sảnh đi ra nhìn thấy liền hô
Nhóm người Diệu Tông cũng không buông súng,ý định chuẩn bị liều chết, Diệu Tông nhìn Võ Lâm lạnh lùng nói:
-Ngươi chẳng qua là con chó của lão Triệu Hồng, không xứng đứng trước mặt ta lên tiếng
-Ha ha….Ta là con chó bên cạnh Hồng gia, chẳng phải ngươi bây giờ lọt vào tay con chó này sao?
Diệu Tông đứng im la lớn :
-Kêu Triệu Hồng ra đây gặp ta
-Phì…Ngươi là cái thứ gì ? Dám gọi thẳng tên Hồng gia ! Bây giờ ngươi còn cho ngươi là Đỗ đại thiếu gia ngày trước sao?
Võ Lâm tiến đến gần, trên gương mặt lộ vẻ đắc ý trào phúng
Đợi khi Võ Lâm bước tới gần, một thanh niên,người mà ngồi trên xe nói cùng sống chết với Diệu Tông, nâng khẩu súng lên hướng về Võ Lâm bắn một loạt đạn,Võ Lâm lập tức ngã xuống, trên khuôn mặt lộ rõ nét bàng hoàng
Đám thủ hạ Triệu gia nhanh chóng hạ gục tên thanh niên,Diệu Tông buông súng quay lại ôm gã thanh niên đang gục trên vũng máu, hắn chưa chêt hẳn,hơi thở gấp gáp,miệng phun ra đầy máu, giọng ngắt quãng nói:
-Thiếu gia! Dù ta chỉ còn một hơi thở cũng không cho phép ai trước mặt thiếu gia hỗn láo
Nói xong ,gã liền ngất đi,Diệu Tông cảm thấy gã đã không còn hô hấp,trong lòng quặn đau, đặt hắn xuống đất, quay lại nói với đám thủ hạ Triệu gia:
-Kêu Triệu Hồng lăn ra đây gặp ta
Ngay khi Diệu Tông vừa nói xong, một thanh âm từ phía bên trên đại sảnh truyền đến
-Thủ hạ của ngươi giết chết quản gia của ta, món nợ nay bây giờ tính sao đây?
Đỗ Diệu Tông thấy Triệu Hồng đứng trước cửa ra vào đại sảnh,liền nhấc chân bước tới, lập tức bị một tên thủ hạ xô ngược trở lại
-Để hắn tới đây….
Bọn thủ hạ sau khi nghe liền cho Diệu Tông đi qua,nhưng trên cổ vẫn bị súng của một tên thủ hạ dí vào,Diệu Tông từ từ bước lại trước mặt Triệu Hồng, thì đột nhiên Triệu Hông tung một cước trúng ngay vào bụng, đem Diệu Tông gục ngay tại chổ.
Sau khi gục xuống đất, thì một loạt tiếng súng vang lên, Diệu Tông gắng gượng quay đầu nhìn lại thì thấy đám huynh đệ trung thành của mình ,toàn bộ bị hạ gục
Lập tức vung mình dậy, hướng Triệu Hồng xông tới, liền bị một tên thủ hạ Triệu gia bay đạp một cái, thân hình Diêu Tông bay lên rơi xuống đất, gương mặt chà sát trên nền đá, Diệu Tông gắng lật người lên để thở,thì lúc này Triệu Hồng bước tới, vung chân đạp một cái vào giữa ngực,trong nhất thời Diệu Tông cảm thấy đau tận xương tủy ,phun ra một ngụm máu, cố rượng ngồi dậy,gương đôi mắt căm thù nhìn Triệu Hồng
Triệu Hồng nhìn Diệu Tông đang ngồi bệt trên mặt đất,trên mặt đầy máu nói :
-Nhìn bộ dạng mày bây giờ còn không bằng một con chó, mày giết chết quản gia của tao,thì đám thủ hạ của mày coi như là chôn theo quan gia tao
Đỗ Diệu Tông sau khi nghe,liền lớn tiếng mắng:
-Triệu Hồng ! Lão cẩu tặc, mày làm cho Đỗ gia chúng tao tan cửa nát nhà, một ngày nào đó ,mày sẽ chết trên tay Đỗ gia chúng tao, cho dù hôm nay tao chết tại chổ này thì em tao,cháu tao, chỉ cần Đỗ gia tao có người kế tục, thì mày nhất định sẽ không có kết quả tốt
-Thật là buồn cười! Tên Đỗ nhị thiếu gia phế vật kia sớm đã bị tao giết từ lâu, bây giờ chắc đang đoàn tụ với lão già của mày dưới Diêm Vương, đợi đến lúc mày hết tác dụng, tao sẽ cho mày đi đoàn tụ.
-Hahaha…Đừng tưởng con nhãi Thu Nguyệt mang tiểu nghiệt chủng kia đi là có thể uy hiếp được tao ,với thế lực của Triệu gia bây giờ ,bất kể chân trời góc biển cũng sẽ không lưu lại cho Đỗ gia tụi mày một con đường sống
Sau khi nghe xong, Diệu Tông đau đớn vạn phần,liền hướng Triệu Hồng phóng tới. Ngay khi Diêu Tông chuẫn bị tung một quyền vào mặt ,Triệu Hồng bình tình tung mốt quyền vào cằm của Diệu Tông, thuận chân vung ra một cước vào bụng đem Đỗ Diệu Tông văng ra ngoài
Diệu Tông lập tức ngất đi, Triệu Hồng nhìn đám thủ hạ trong sân ngôi biệt thự nói:
-Đem hắn xuống tầng hầm, thu dọn sạch sẽ nơi này,đem thi thể Võ quản gia đi chôn cất
Sau khi nói xong, Triệu Hồng hướng phía đại sảnh biệt thự đi tới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.