Chương 143: Thoát ngục (1)
Nguyễn Tuấn Phong STV
04/04/2017
Trong tầng ngục cuối cùng của nhà tù IUI. Tầng ngục tối tăm nhất nơi đây, một nơi đến ánh sáng cũng không thể lọt vào được.
“ Cạch... hự... cạch... hự... cạch... hự... cạch “
Đâu đó tại một căn phòng biệt giam tối tăm không thấy ánh sáng này luôn luôn có một tiếng động vang lên. Điều đó dường như đối với các tù nhân ở cái tầng này đã trở nên quá dỗi là quen thuộc.
Trong bóng đêm năm ngón tay nhìn không rõ, một con người nào đó trong một phòng ngục tối tăm đang liên tục làm những hành động gì đó khiến rào sắt của căn phòng trở nên rung động.
Ngục tối IUI thiết kế từng căn phòng ngục đều có một đặc trưng là bống bề xung quanh là một bức tường, duy nhất chỉ có phía bên trên đầu là một khung sắt tầm hơn mét vuông.
Khung sắt ấy có rất nhiều chức năng như là nơi để cho tù nhân vào, là nơi để truyền thức ăn từ trên xuống cũng như là nơi các giám ngục đi qua đi lại rọi đèn kiểm tra.
Tại phòng giam số 16. Lúc này một tên bảo vệ đang cầm một cây gậy cao su đi chậm rãi chậm rãi tới phòng giam số 16.
“ Cong cong... “
Tên bảo vệ kia liên tục gõ cây gậy cao su lên trên khung sắt phòng giam 16 bằng một nhịp điệu nhẹ nhàng.
“ Hửm? “
Phòng giam 16 tất nhiên là có người, khi vừa nghe tiếng động thì một tiếng hử lạnh lùng của kẻ trong phòng giam đó vang lên.
“ Cong cong cong... cong cong... cong... cong... cong cong cong... “
Như một mật hiệu tên bảo vệ kia liên tục gõ vào thanh sắt một cách nhịp nhàng.
Đáp lại một tiếng gõ đồng loạt ấy kẻ trong phòng giam 16 như hiểu được chuyện gì thì ngay lập tức nhảy đu lên thanh sắt cách đầu hắn ba mét.
“ Pặc pặc! “
Kẻ đó hay tay bám vững chắc vào hai thanh sắt của khung sắt ấy. Dù trong đêm tối nhưng hắn bắt không hề có chút nào gọi là lỗi, ngược lại quá hoàn hảo như thể đây là chuyện hắn hay làm.
Lúc này khi nghe đích xác được tiếng động tên bảo vệ mới rút từ bên hông ra một chai nước sau đó hắn dùng đèn rọi thẳng vào mặt tên trong phòng giam số 16 kia.
Thường thì những ai ở trong bóng tối quá lâu khi tiếp xúc với một ánh sáng trực tiếp thì mắt của họ sẽ bị lóa. Nhưng không đối với kẻ phòng giam số 16 này lại khác, bị tên bảo vệ rọi đèn trực tiếp vào mặt mà mắt hắn không hề híp lại hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy bị lóa choáng gì cả. Như thể không có gì diễn ra vậy.
Lúc này đèn rọi vào ta mới thấy kĩ một gương mặt đối với Thu Phong khá quen thuộc cũng như là một gương mặt vừa là bạn vừa là một bóng ma 0S4UP4B khó vượt trong sâu thẳm tâm hồn anh.
Kẻ đó là Giang Nam.
Sau một hồi tên bảo vệ kia rọi đèn thẳng mặt Giang Nam thì hắn mới đưa một chai nước về phía Giang Nam. Đưa xuyên qua rào chắn bằng sắt.
Nhận lấy chai nước Giang Nam buông tay rơi xuống lại mặt đất, trong ánh đèn không đủ sáng kia của tên bảo vệ Giang Nam mở nắp chai ra tu nước ừng ực.
“ Chà... “
Thở ra một ngụm dài Giang Nam lau cái miệng còn dính nước của mình sau đó bóp méo cái chai bằng nhựa kia.
Ngước mặt lên khung sắt Giang Nam hất hất cái đầu với tên bảo vệ kia ý bảo hắn tránh ra.
Hiểu ý của Giang Nam tên bảo vệ không những tránh ra mà là tránh xa mút mùa miên Tây Nam Bộ chỗ nào đó trong góc tầng giam này.
Giờ khắc này trong chính phòng giam số 16 kia bỗng nhiên Giang Nam chống ngược hai tay xuống đất. Từ từ, từ từ anh co hai tay lại:
“ Binh... Cong cong cong cong cong... “
Đẩy hai tay lên, một hành động không tưởng diễn ra. Giang Nam đẩy cả người anh bắn một phát lên phía trần của buồng giam.
Hai chân của anh đạp thẳng vào khung sắt ấy, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cả miếng sắt ấy bung hết cả trăm con ốc đến nỗi văng ra rớt xuống mặt đất bên trên. Theo đó Giang Nam an toàn đứng được trên mặt đất rời khỏi phòng giam số 16 kia.
Nhưng chưa dừng lại đó, khi hai chân Giang Nam vừa tiếp đất thì không biết từ đâu ra trên nóc tầng giam bỗng có bốn bức tường điện màu đỏ đâm thẳng xuống bọc Giang Nam lại trong đó.
“ Phụt phụt phụt phụt.! “
Phải nói là chưa tới một khắc Giang Nam lại tiếp tục bị giam một lần nữa, nhưng không sao vấn đề là chỉ cần anh lên được đây là xong cả.
Giang Nam liếc mắt nhìn đáo đác bức tường đỏ bằng điện quang này, tuy có thể nhìn xuyên qua bên kia nhưng dòng điện của nó tới 20.000 vôn.
Với dòng điện 20.000 vôn này nếu để chạm vô thịt thịt sẽ nát như tương. Từng có một clip trên mạng thử về dòng điện 20.000 vôn này, nó khủng khiếp đến thế nào, nó có thể làm nát một trái dưa hấu chỉ bằng một dòng điện, làm lủng một tảng thịt to đùng cũng chỉ bằng một tia điện mỏng như đầu bút chì.
Vậy mà đây trước mặt Giang Nam đây là cả một bức tường bốn góc được chạy hoàn toàn bằng dòng điện ấy.
Chưa vội!
Giang Nam chưa vội ra khỏi cái lồng này, bởi dòng điện nó quá cao đi. Cũng không phải vì vậy mà anh đứng trong này rồi lại bị tống vào trong ngục thêm lần nữa.
“ Hự... “
Khẽ gồng mình.
Giang Nam khẽ gồng cơ thể đầy cơ bắp, so với Thu Phong cái độ cơ bắp rắn chắc của Giang Nam chỉ có hơn chứ không kém. Với chiều cao 1 m 92 Giang Nam đứng với Thu Phong như thể không cân xứng vậy.
Càng gồng cơ bắp Giang Nam càng to hơn bao giờ hết, bộ quần áo tù màu cam cũng đứt gần hết cúc áo.
“ Xèo... xèo... xèo “
Mấy chiếc cúc áo đáng thương ấy bay ra va vào bức tường điện bị bốc hơi một cách nhẹ nhàng.
“ Rung~~~~ “
Sau khi gồng lên một hồi Giang Nam dần dần chuyển sang gồng một tay phải. Do gồng đến mức độ giới hạn của bản thân hay sao mà cánh tay của Giang Nam run lên liên tục.
Đúng lúc này gân trên cánh tay phải Giang Nam nổi lên hàng đống cái, trải dài khắp cả cánh tay.
“ Đung! “
“ Vụt! “
Một hành động nhanh như cắt diễn ra.
Vừa rồi khi gồng lên Giang Nam bất chợt đấm một quyền cực kì mạnh vào bức tường điện kia, không hiểu cái định luật vật lý quái quỷ gì đang diễn ra mà một con người có thể trực tiếp tách một dòng diện 20.00 vôn ra thành một lổ thủng to chà bá.
Khi lổ thủng vừa xuất hiện Giang Nam ngay lập tức nhảy ra, sau đó nửa khắc bức tường điện kia trở lại như vẻ ban đầu.
“ Phiền phức... “
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ miệng Giang Nam.
Trong bóng đêm cặp mắt hí của anh như soi sáng hết mọi thứ, anh quay sang nhìn tên bảo vệ đang núp trong góc. Với góc nhìn của anh thì ngoài bức tường nơi tập trung ánh sáng ra thì không thể nào mà thấy được nơi tên bảo vệ đang đứng được, nhưng anh vẫn thấy là vẫn thấy.
‘ Ngoắc ngoắc ‘
Giang Nam ngoắc nhẹ ngón tay về phía mình, tên bảo vệ kia thấy thế liền lật đật chạy ra cúi đầu trước mặt Giang Nam.
“ Còn nước không? “
Bị hỏi tên bảo vệ gật đầu liên tục, không biết từ đâu ra tên bảo vệ lấy ba bốn chai nước từ sau lưng đưa lên bằng hai tay cho Giang Nam.
Nhận lấy hết Giang Nam tu một lượt sạch sành sanh không còn giọt nước nào.
Đối với người khác nốc nước khi đang khác sẽ hại nhưng đối với Giang Nam lại không hại mà ngược lại.
Giang Nam một cơ thể với mức độ dinh dưỡng thuộc hàng đầu thế giới, một con người bình thường như Giang Nam lại có một sức chưa calo kinh khủng 1.200.000 calo. Một cơ thể tối thượng phá vỡ mọi định luật của người bình thường.
Trong khi một người bình thường chỉ cần một lượng calo khoảng 2.000 - 4.000 để hoạt động trong một ngày tùy tạng người tùy người lao động nhiều hay người làm việc FLMWquOP bình thường.
Tuy với lượng calo khủng khiếp như vậy Giang Nam vẫn không chịu nổi nhiệt, suốt khoảng thời gian anh bị nhốt trong cái ngục này cứ một tháng anh mới được ăn một lần, nước cũng nửa tháng mới được uống một lần.
Tuy vậy lần này dường như họ nhận ra cơ thể anh quá khỏe mạnh, quá thừa calo lẫn sự trữ nước trong cơ thể nên hai tháng mới được ăn, một tháng mới được uống.
Nhiều thì nhiều, nếu không ăn uống gì như vậy mà lặp đi lặp lại liên tục Giang Nam cơ hồ cũng chịu không nổi.
Nói là kinh khủng so với một con người bình thường, cho dù là dị năng cũng vậy. Đó là đối với dị năng bình thường thôi...
Dị năng tốc độ, một dị năng siêu nhiên nhất thế giới. Một cơ thể của kẻ mang trong người hạt tốc độ một ngày phải tiêu hao ít nhất 60 tỷ calo để duy trì sức chạy.
Đương nhiên không một thực phẩm nào trên thế giới có thể cung cấp đủ lượng calo ấy, đó là tính trên sức người lẫn mức tính calo mà thôi. Thực tế sự tồn tại của dị năng đã là một nghịch lý nên chẳng thể dùng cái gì gọi là khoa học ra để chứng minh được do đó sức ăn của kẻ mang trong mình hạt tốc độ cũng chỉ gấp một trăm người bình thường tức gấp bốn lần sức ăn của Giang Nam.
“ Phì... “
Tu xong mấy chai nước Giang Nam chẳng thèm quan tâm nữa, không nói năng gì anh đi trực tiếp lên cầu thang tầng trên.
Lúc này tầng tối những phòng giam kế bên dù không có ánh đèn nhưng cũng đoán được có người được thả ra.
“ Thằng nào được thả vậy? “
“ Hình như phòng 16... “
“ Nó trốn ngục đấy... “
“ 16 mở cho tao ra với... “
“ 16...16... “
Vô số tiếng la hết của các tù nhân tội thiên cổ bị giam cầm cả mấy trăm năm có chết cũng không hết tội này liên tục la ó um xùm.
“ Cạch... hự... cạch... hự... cạch... hự... cạch “
Đâu đó tại một căn phòng biệt giam tối tăm không thấy ánh sáng này luôn luôn có một tiếng động vang lên. Điều đó dường như đối với các tù nhân ở cái tầng này đã trở nên quá dỗi là quen thuộc.
Trong bóng đêm năm ngón tay nhìn không rõ, một con người nào đó trong một phòng ngục tối tăm đang liên tục làm những hành động gì đó khiến rào sắt của căn phòng trở nên rung động.
Ngục tối IUI thiết kế từng căn phòng ngục đều có một đặc trưng là bống bề xung quanh là một bức tường, duy nhất chỉ có phía bên trên đầu là một khung sắt tầm hơn mét vuông.
Khung sắt ấy có rất nhiều chức năng như là nơi để cho tù nhân vào, là nơi để truyền thức ăn từ trên xuống cũng như là nơi các giám ngục đi qua đi lại rọi đèn kiểm tra.
Tại phòng giam số 16. Lúc này một tên bảo vệ đang cầm một cây gậy cao su đi chậm rãi chậm rãi tới phòng giam số 16.
“ Cong cong... “
Tên bảo vệ kia liên tục gõ cây gậy cao su lên trên khung sắt phòng giam 16 bằng một nhịp điệu nhẹ nhàng.
“ Hửm? “
Phòng giam 16 tất nhiên là có người, khi vừa nghe tiếng động thì một tiếng hử lạnh lùng của kẻ trong phòng giam đó vang lên.
“ Cong cong cong... cong cong... cong... cong... cong cong cong... “
Như một mật hiệu tên bảo vệ kia liên tục gõ vào thanh sắt một cách nhịp nhàng.
Đáp lại một tiếng gõ đồng loạt ấy kẻ trong phòng giam 16 như hiểu được chuyện gì thì ngay lập tức nhảy đu lên thanh sắt cách đầu hắn ba mét.
“ Pặc pặc! “
Kẻ đó hay tay bám vững chắc vào hai thanh sắt của khung sắt ấy. Dù trong đêm tối nhưng hắn bắt không hề có chút nào gọi là lỗi, ngược lại quá hoàn hảo như thể đây là chuyện hắn hay làm.
Lúc này khi nghe đích xác được tiếng động tên bảo vệ mới rút từ bên hông ra một chai nước sau đó hắn dùng đèn rọi thẳng vào mặt tên trong phòng giam số 16 kia.
Thường thì những ai ở trong bóng tối quá lâu khi tiếp xúc với một ánh sáng trực tiếp thì mắt của họ sẽ bị lóa. Nhưng không đối với kẻ phòng giam số 16 này lại khác, bị tên bảo vệ rọi đèn trực tiếp vào mặt mà mắt hắn không hề híp lại hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy bị lóa choáng gì cả. Như thể không có gì diễn ra vậy.
Lúc này đèn rọi vào ta mới thấy kĩ một gương mặt đối với Thu Phong khá quen thuộc cũng như là một gương mặt vừa là bạn vừa là một bóng ma 0S4UP4B khó vượt trong sâu thẳm tâm hồn anh.
Kẻ đó là Giang Nam.
Sau một hồi tên bảo vệ kia rọi đèn thẳng mặt Giang Nam thì hắn mới đưa một chai nước về phía Giang Nam. Đưa xuyên qua rào chắn bằng sắt.
Nhận lấy chai nước Giang Nam buông tay rơi xuống lại mặt đất, trong ánh đèn không đủ sáng kia của tên bảo vệ Giang Nam mở nắp chai ra tu nước ừng ực.
“ Chà... “
Thở ra một ngụm dài Giang Nam lau cái miệng còn dính nước của mình sau đó bóp méo cái chai bằng nhựa kia.
Ngước mặt lên khung sắt Giang Nam hất hất cái đầu với tên bảo vệ kia ý bảo hắn tránh ra.
Hiểu ý của Giang Nam tên bảo vệ không những tránh ra mà là tránh xa mút mùa miên Tây Nam Bộ chỗ nào đó trong góc tầng giam này.
Giờ khắc này trong chính phòng giam số 16 kia bỗng nhiên Giang Nam chống ngược hai tay xuống đất. Từ từ, từ từ anh co hai tay lại:
“ Binh... Cong cong cong cong cong... “
Đẩy hai tay lên, một hành động không tưởng diễn ra. Giang Nam đẩy cả người anh bắn một phát lên phía trần của buồng giam.
Hai chân của anh đạp thẳng vào khung sắt ấy, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cả miếng sắt ấy bung hết cả trăm con ốc đến nỗi văng ra rớt xuống mặt đất bên trên. Theo đó Giang Nam an toàn đứng được trên mặt đất rời khỏi phòng giam số 16 kia.
Nhưng chưa dừng lại đó, khi hai chân Giang Nam vừa tiếp đất thì không biết từ đâu ra trên nóc tầng giam bỗng có bốn bức tường điện màu đỏ đâm thẳng xuống bọc Giang Nam lại trong đó.
“ Phụt phụt phụt phụt.! “
Phải nói là chưa tới một khắc Giang Nam lại tiếp tục bị giam một lần nữa, nhưng không sao vấn đề là chỉ cần anh lên được đây là xong cả.
Giang Nam liếc mắt nhìn đáo đác bức tường đỏ bằng điện quang này, tuy có thể nhìn xuyên qua bên kia nhưng dòng điện của nó tới 20.000 vôn.
Với dòng điện 20.000 vôn này nếu để chạm vô thịt thịt sẽ nát như tương. Từng có một clip trên mạng thử về dòng điện 20.000 vôn này, nó khủng khiếp đến thế nào, nó có thể làm nát một trái dưa hấu chỉ bằng một dòng điện, làm lủng một tảng thịt to đùng cũng chỉ bằng một tia điện mỏng như đầu bút chì.
Vậy mà đây trước mặt Giang Nam đây là cả một bức tường bốn góc được chạy hoàn toàn bằng dòng điện ấy.
Chưa vội!
Giang Nam chưa vội ra khỏi cái lồng này, bởi dòng điện nó quá cao đi. Cũng không phải vì vậy mà anh đứng trong này rồi lại bị tống vào trong ngục thêm lần nữa.
“ Hự... “
Khẽ gồng mình.
Giang Nam khẽ gồng cơ thể đầy cơ bắp, so với Thu Phong cái độ cơ bắp rắn chắc của Giang Nam chỉ có hơn chứ không kém. Với chiều cao 1 m 92 Giang Nam đứng với Thu Phong như thể không cân xứng vậy.
Càng gồng cơ bắp Giang Nam càng to hơn bao giờ hết, bộ quần áo tù màu cam cũng đứt gần hết cúc áo.
“ Xèo... xèo... xèo “
Mấy chiếc cúc áo đáng thương ấy bay ra va vào bức tường điện bị bốc hơi một cách nhẹ nhàng.
“ Rung~~~~ “
Sau khi gồng lên một hồi Giang Nam dần dần chuyển sang gồng một tay phải. Do gồng đến mức độ giới hạn của bản thân hay sao mà cánh tay của Giang Nam run lên liên tục.
Đúng lúc này gân trên cánh tay phải Giang Nam nổi lên hàng đống cái, trải dài khắp cả cánh tay.
“ Đung! “
“ Vụt! “
Một hành động nhanh như cắt diễn ra.
Vừa rồi khi gồng lên Giang Nam bất chợt đấm một quyền cực kì mạnh vào bức tường điện kia, không hiểu cái định luật vật lý quái quỷ gì đang diễn ra mà một con người có thể trực tiếp tách một dòng diện 20.00 vôn ra thành một lổ thủng to chà bá.
Khi lổ thủng vừa xuất hiện Giang Nam ngay lập tức nhảy ra, sau đó nửa khắc bức tường điện kia trở lại như vẻ ban đầu.
“ Phiền phức... “
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ miệng Giang Nam.
Trong bóng đêm cặp mắt hí của anh như soi sáng hết mọi thứ, anh quay sang nhìn tên bảo vệ đang núp trong góc. Với góc nhìn của anh thì ngoài bức tường nơi tập trung ánh sáng ra thì không thể nào mà thấy được nơi tên bảo vệ đang đứng được, nhưng anh vẫn thấy là vẫn thấy.
‘ Ngoắc ngoắc ‘
Giang Nam ngoắc nhẹ ngón tay về phía mình, tên bảo vệ kia thấy thế liền lật đật chạy ra cúi đầu trước mặt Giang Nam.
“ Còn nước không? “
Bị hỏi tên bảo vệ gật đầu liên tục, không biết từ đâu ra tên bảo vệ lấy ba bốn chai nước từ sau lưng đưa lên bằng hai tay cho Giang Nam.
Nhận lấy hết Giang Nam tu một lượt sạch sành sanh không còn giọt nước nào.
Đối với người khác nốc nước khi đang khác sẽ hại nhưng đối với Giang Nam lại không hại mà ngược lại.
Giang Nam một cơ thể với mức độ dinh dưỡng thuộc hàng đầu thế giới, một con người bình thường như Giang Nam lại có một sức chưa calo kinh khủng 1.200.000 calo. Một cơ thể tối thượng phá vỡ mọi định luật của người bình thường.
Trong khi một người bình thường chỉ cần một lượng calo khoảng 2.000 - 4.000 để hoạt động trong một ngày tùy tạng người tùy người lao động nhiều hay người làm việc FLMWquOP bình thường.
Tuy với lượng calo khủng khiếp như vậy Giang Nam vẫn không chịu nổi nhiệt, suốt khoảng thời gian anh bị nhốt trong cái ngục này cứ một tháng anh mới được ăn một lần, nước cũng nửa tháng mới được uống một lần.
Tuy vậy lần này dường như họ nhận ra cơ thể anh quá khỏe mạnh, quá thừa calo lẫn sự trữ nước trong cơ thể nên hai tháng mới được ăn, một tháng mới được uống.
Nhiều thì nhiều, nếu không ăn uống gì như vậy mà lặp đi lặp lại liên tục Giang Nam cơ hồ cũng chịu không nổi.
Nói là kinh khủng so với một con người bình thường, cho dù là dị năng cũng vậy. Đó là đối với dị năng bình thường thôi...
Dị năng tốc độ, một dị năng siêu nhiên nhất thế giới. Một cơ thể của kẻ mang trong người hạt tốc độ một ngày phải tiêu hao ít nhất 60 tỷ calo để duy trì sức chạy.
Đương nhiên không một thực phẩm nào trên thế giới có thể cung cấp đủ lượng calo ấy, đó là tính trên sức người lẫn mức tính calo mà thôi. Thực tế sự tồn tại của dị năng đã là một nghịch lý nên chẳng thể dùng cái gì gọi là khoa học ra để chứng minh được do đó sức ăn của kẻ mang trong mình hạt tốc độ cũng chỉ gấp một trăm người bình thường tức gấp bốn lần sức ăn của Giang Nam.
“ Phì... “
Tu xong mấy chai nước Giang Nam chẳng thèm quan tâm nữa, không nói năng gì anh đi trực tiếp lên cầu thang tầng trên.
Lúc này tầng tối những phòng giam kế bên dù không có ánh đèn nhưng cũng đoán được có người được thả ra.
“ Thằng nào được thả vậy? “
“ Hình như phòng 16... “
“ Nó trốn ngục đấy... “
“ 16 mở cho tao ra với... “
“ 16...16... “
Vô số tiếng la hết của các tù nhân tội thiên cổ bị giam cầm cả mấy trăm năm có chết cũng không hết tội này liên tục la ó um xùm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.