Chương 462: Bà chủ rất "hắc"
Tam Dương Trư Trư
14/03/2013
Vốn định đi chơi vui vẻ một ngày, nhưng Bạch Tình Đình tạm thời quyết định phải về công ty, nên sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cơm nước xong, hai người liền về.
Bạch Tình Đình quay về công ty triệu tập cuộc họp, thương thảo đề nghị của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình về công ty, một mình Diệp Lăng Phi không có ai đi cùng, hắn nghĩ tới Vu Đình Đình. Liền điện thoại tới, chợt nghe thấy bên kia Vu Đình Đình có thanh âm ồn ào, hình như Vu Đình Đình cũng không ở trường học.
- Ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ừm, em và chị Hiểu Uyển đang đi dạo trong siêu thị, Diệp đại ca, anh thích ví màu gì?
Vu Đình Đình hỏi.
- Anh à, màu gì cũng được.
Diệp Lăng Phi nói, nói xong, Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Em hỏi cái này để làm gì?
- Không nói cho anh, đến lúc đó sẽ biết.
Vu Đình Đình cười hì hì nói.
- Em tiểu nha đầu này, giờ đang ở đâu, anh tới chỗ các em.
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, bây giờ không nên tới đây, chờ em và chị Hiểu Uyển đi dạo xong lại tìm anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, thật sự là đoán không ra trong lòng mấy cô gái này nghĩ gì, nếu Vu Đình Đình không muốn để mình tìm nàng, vậy thì thôi vậy. Diệp Lăng Phi gọi xe tới quán cà phê Mộng Viên.
Vừa đi vào quán cà phê, liền nhìn thấy trong quán cà phê không còn chỗ ngồi, tất cả chỗ ngồi đều đầy. Từ bên trong cùng quán cà phê truyền đến tiếng hát dễ nghe của một cô gái, Diệp Lăng Phi nhìn lên, chỉ nhìn thấy Trương Tuyết Hàn ngồi ở trung tâm quán cà phê, đang ca hát. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Lý Khả Hân ở quầy bar bên kia vội vàng tính sổ, vì vậy đi qua, gõ gõ mặt bàn, hỏi:
- Quán cà phê thay đổi từ lúc nào vậy, đưa ra một sàn khấu nhỏ, không phải em muốn sắp xếp bàn ghế kín quán sao, sao đột nhiên thay đổi ý nghĩ vậy?
Lý Khả Hân ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt nàng, buông máy tính xuống, đứng thẳng người lên, cười nói:
- Không phải bạn anh làm cho em thay đổi suy nghĩ sao.
- Em nói cô ấy?
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ chỉ Trương Tuyết Hàn đang hát, hỏi. Lý Khả Hân gật đầu, cười nói:
- Vốn em không định bảo cô ấy tới đây hát. Nhưng hôm trước khi cô ấy đến uống cà phê. Em và cô ấy tán dóc. Lúc trò chuyện mới biết là cô ấy học âm nhạc. Vì vậy đã nghĩ mời cô ấy hát. Em cũng cũng không có ý nghĩ gì khác. Chỉ là cảm giác cô gái xinh đẹp như cô ấy cho dù ngồi ở chỗ này. Cũng có thể đưa tới không ít khách hàng. Lại không ngờ rằng cô ấy vừa đến hát. Quán cà phê liền kín chỗ. Quả thực chính là mèo chiêu tài mà (con mèo vẫy tay gọi khách vào cửa hàng, giống của Doraemon). Vì vậy, em mới cố ý đem trung tâm cửa hàng dựng thành một cái sân khấu nhỏ. Để cô ấy có thời gian cứ tới đây hát. Anh đừng tưởng rằng em lừa sạt cô ấy. Em đưa cho cô ấy một tấm thẻ khách quý. Chỉ cần cầm tấm thẻ khách quý này. Lúc nào tới đây uống cà phê đều là miễn phí. Anh nói em làm như vậy có phải rất công bằng hợp lý hay không?
- Em nha. Đã sắp thành tú bà chuyên ép nhân viên rồi. Người ta không thiếu chút tiền ấy.
Diệp Lăng Phi lấy tay nhẹ nhàng cụng trán Lý Khả Hân một cái. Cười nói:
- Anh càng ngày càng yên tâm. Có bà chủ hắc xì dầu như em quản lý quán cà phê. Anh chỉ cần chờ đến lấy tiền là được.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền đi qua vách quầy bar. Đi vào bên trong quầy bar đứng cạnh Lý Khả Hân hỏi:
- Nói cho anh biết hiện tại chúng ta buôn bán lời bao nhiêu tiền?
- Khấu trừ tiền nhân viên, nguyên liệu, điện nước các loại. Cũng còn lại được năm sáu nghìn đồng. Sao vậy, anh cần tiền à?
Lý Khả Hân hỏi.
Diệp Lăng Phi đưa tay lên kiều đồn Lý Khả Hân, nhẹ nhàng vuốt ve, cười xấu xa nói:
- Không phải. Anh nghĩ đem tiền đó cho em. Ách. Em đừng hiểu lầm nha. Không phải anh hoàn toàn cho em. Nói thế nào em cũng đã giúp anh xử lý quán cà phê này lâu như vậy. Theo lý thuyết cũng nên chia hoa hồng cho em. Còn có chính là để em mua cho cha mẹ ít đồ. Bằng không cha mẹ em còn tưởng rằng em cả ngày không có việc gì. Nói không chừng lại tính toán giúp em tìm người tốt để gả đi chứ, như vậy sau này cũng có người nuôi. Anh chỉ sợ xuất hiện loại chuyện này. Cho nên mới muốn để em đem tiền này mua ít đồ cho cha mẹ em, ừm, như vậy để em không bỏ đi được.
Lý Khả Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Ngoài miệng nói:
- Anh nói là cái lý luận gì. Nếu em thật sự muốn đi. Cho em bao nhiêu tiền em đều muốn đi. Không muốn đi thì cho dù không cho em tiền em cũng không đi.
Lý Khả Hân cảm giác được Diệp Lăng Phi đang vuốt ve mông mình, trong lòng nàng sinh ra cảm giác kì dị đã lâu chưa từng có, nhớ tới lúc đầu khi mình và Diệp Lăng Phi ở cùng một chỗ, chính là thân mật như thế. Lý Khả Hân cố gắng đem cảm giác xúc động trong lòng mình ngăn chặn, trên mặt bất động thanh sắc nói:
- Tiền này em còn phải cất đi, nếu muốn mua cái gì thì lấy tiền này mua, anh cho rằng làm ăn đơn giản à, cái gì không cần dùng tiền chứ. Chỗ này là một đồng, chỗ kia lại một đồng, cho nên nói nam nhân các anh không thể giữ tiền, chỉ biết tiêu tiền.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng bóp mông Lý Khả Hân một cái, liền nhìn thấy Lý Khả Hân hơi cắn chặt môi một chút, nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi trong lòng đắc ý, bây giờ Lý Khả Hân trở nên nhu thuận hơn so với trước kia nhiều, nếu sau này thật có thể ngoan ngoãn thuận theo mình, vậy thì tốt lắm.
Diệp Lăng Phi cười cười, không tranh cãi với Lý Khả Hân nữa. Hắn đưa tay rời khỏi kiều đồn Lý Khả Hân, giương mắt nhìn nhìn Trương Tuyết Hàn đang đi tới, Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Khả Hân, tiểu nha đầu này có bệnh tim, vẫn là để cô ấy ít đến đây hát thì tốt hơn, đừng để xảy ra chuyện gì.
Lý Khả Hân gật đầu, nói:
- Em biết, cô gái Tuyết Hàn này hiểu chuyện lắm, đã sớm nói với em rồi, em nói với cô ấy lúc nào muốn đến hát thì hát, anh thật sự nghĩ em là cái loại bà chủ hắc vậy sao, thật là...
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh chỉ nói đùa với em thôi mà, em cũng đừng nghĩ là thật.
Diệp Lăng Phi mới vừa nói xong những lời này, chợt nghe thanh âm êm tai dễ nghe kia của Trương Tuyết Hàn ghé vào lỗ tai hắn vang lên:
- Diệp tiên sinh, anh đã ở đây rồi à, thật trùng hợp nha.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ không tì vết của Trương Tuyết Hàn kia, trong lòng hơi thở dài, tại sao trời cao cho cô gái này khuôn mặt tuyệt mỹ, lại cho nàng thân thể bệnh tật như vậy. Diệp Lăng Phi cười với Trương Tuyết Hàn nói:
- Ừm, anh vừa tới không lâu, hoàn toàn là bị tiếng ca của em hấp dẫn tới.
- Chỉ giỏi nịnh.
Lý Khả Hân nhỏ giọng nói.
Diệp Lăng Phi đưa tay hung hăng véo một cái vào mông Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cắn chặt môi, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi coi như không thấy, hắn rời khỏi quầy bar, đi tới trước mặt Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Làm sao vậy, sao chỉ có mình em đến, nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia đâu rồi?
- Tiêu Tiếu không có tới tìm em, em nghe nói gần đây cô ấy đi làm cái gì hoạt động xã đoàn của trường học, tóm lại bận rộn nhiều việc.
Trương Tuyết Hàn liếc mắt nhìn Lý Khả Hân một cái, rồi con mắt lại chuyển tới Diệp Lăng Phi, tựa hồ nàng đang phán đoán quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân.
- Hiếm khi nha đầu này có chuyện để làm, anh còn đang thắc mắc sao không thấy cô ấy chơi game, mất nửa ngày, thì ra nha đầu kia công tác cho trường.
Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt Trương Tuyết Hàn chuyển động không chừng, cười cười, nói:
- Lát nữa định làm gì?
- Hôm nay em không có chuyện gì, chỉ là đi loanh quanh, mới vừa đi đến đây, liền nghĩ tới đây uống một ly cà phê miễn phí.
Trương Tuyết Hàn đùa giỡn với Diệp Lăng Phi, nàng căn bản là không quan tâm về chút tiền này, chỉ là nhớ tới Diệp Lăng Phi từng nói qua với nàng, con người nên muốn làm gì thì làm, không nên quá bận tâm. Trương Tuyết Hàn rất thích ca hát, vừa vặn Lý Khả Hân lại cho nàng cơ hội này, Trương Tuyết Hàn tới đây hát, căn bản là không phải vì cà phê miễn phí. Trương Tuyết Hàn nói như vậy chỉ là nghĩ muốn đùa một chút, cho không khí thoải mái hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Lý Khả Hân, lại thu hồi ánh mát, nói:
- Anh cũng vừa vặn không có chuyện gì làm, hay là chúng ta đi ra ngoài tản bộ chứ, nói chung em cũng không thể ở chỗ này hát mãi, anh nói cho em, bà chủ quán cà phê này rất hắc, anh vốn làm công ở đây, nhưng một phân tiền cũng chưa từng trả.
Lý Khả Hân nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy, phản bác nói:
- Chính là nói bậy, sao không nói anh là ông chủ lớn sau màn của quán cà phê này đi.
Trương Tuyết Hàn vừa nghe, hé cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Đối với chuyện Diệp Lăng Phi là ông chủ sau màn của quán cà phê này, cùng không khiến cho Trương Tuyết Hàn quá mức kinh ngạc, từ xưa tới nay, nàng đã dưỡng thành loại tính cách không quan tâm nhiều chuyện này, cho dù nghe được chuyện kinh ngạc hơn, Trương Tuyết Hàn cũng sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trương Tuyết Hàn chỉ cười nói:
- Em không ngờ nha, rất ngoài dự tính của em.
Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút đi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, ý vị thâm trường nói:
- Khả Hân, hảo hảo làm việc, anh sẽ thường cho em.
Lý Khả Hân sửng sốt, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Diệp Lăng Phi đã đi ra quán cà phê. Lý Khả Hân le lưỡi, lộ ra vẻ tươi cười.
Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi từ quán cà phê đi ra, hai người đi song song với nhau, nhưng ở giữa lại có một khoảng cách.
- Tuyết Hàn, anh vẫn có nghi vấn, có thể hỏi em không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trương Tuyết Hàn gật đầu, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em nói anh trong mắt em là loại nam nhân gì?
Trương Tuyết Hàn khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, nàng chớp chớp đôi mắt trong suốt như nước suối, nhẹ giọng nói:
- Là một nam nhân không giống người thường.
Diệp Lăng Phi hai tay mở ra, Trương Tuyết Hàn trả lời lập lờ nước đôi, làm cho Diệp Lăng Phi không biết đến cùng chính mình trong con mắt của Tuyết Hàn là một nam nhân như thế nào, hắn hỏi:
- Anh không phải một tên lưu manh hay là vô lại sao?
- Tại sao phải nói chính mình như vậy, ở trong mắt em, anh là một nam nhân không giống người thường, cái loại cảm giác này không nói ra lời được, nhưng lại hiểu được.
Trương Tuyết Hàn mỉm cười nói,
- Em sẽ không hình dung một người, chỉ biết cảm giác.
- Cảm giác có đôi khi cũng không phải sự thật.
Diệp Lăng Phi hơi hơi thở dài, nói:
- Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.
Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác được Diệp Lăng Phi có chuyện muốn nói với mình, nhưng lại không nói ra. Trương Tuyết Hàn nhìn phía trước, nói:
- Em muốn đi dạo trên bờ biển.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được rồi, anh và em ra bờ biển tản bộ, nhưng…
Trương Tuyết Hàn nhìn ra được lo lắng của Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:
- Không có việc gì, em còn không yếu đến mức không thể đi dạo.
Diệp Lăng Phi cười, hắn phát hiện cô gái Trương Tuyết Hàn này luôn rất dễ dàng khám phá tâm ý người khác, đi cùng với Trương Tuyết Hàn không có áp lực gì
Bạch Tình Đình quay về công ty triệu tập cuộc họp, thương thảo đề nghị của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình về công ty, một mình Diệp Lăng Phi không có ai đi cùng, hắn nghĩ tới Vu Đình Đình. Liền điện thoại tới, chợt nghe thấy bên kia Vu Đình Đình có thanh âm ồn ào, hình như Vu Đình Đình cũng không ở trường học.
- Ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ừm, em và chị Hiểu Uyển đang đi dạo trong siêu thị, Diệp đại ca, anh thích ví màu gì?
Vu Đình Đình hỏi.
- Anh à, màu gì cũng được.
Diệp Lăng Phi nói, nói xong, Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Em hỏi cái này để làm gì?
- Không nói cho anh, đến lúc đó sẽ biết.
Vu Đình Đình cười hì hì nói.
- Em tiểu nha đầu này, giờ đang ở đâu, anh tới chỗ các em.
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, bây giờ không nên tới đây, chờ em và chị Hiểu Uyển đi dạo xong lại tìm anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, thật sự là đoán không ra trong lòng mấy cô gái này nghĩ gì, nếu Vu Đình Đình không muốn để mình tìm nàng, vậy thì thôi vậy. Diệp Lăng Phi gọi xe tới quán cà phê Mộng Viên.
Vừa đi vào quán cà phê, liền nhìn thấy trong quán cà phê không còn chỗ ngồi, tất cả chỗ ngồi đều đầy. Từ bên trong cùng quán cà phê truyền đến tiếng hát dễ nghe của một cô gái, Diệp Lăng Phi nhìn lên, chỉ nhìn thấy Trương Tuyết Hàn ngồi ở trung tâm quán cà phê, đang ca hát. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Lý Khả Hân ở quầy bar bên kia vội vàng tính sổ, vì vậy đi qua, gõ gõ mặt bàn, hỏi:
- Quán cà phê thay đổi từ lúc nào vậy, đưa ra một sàn khấu nhỏ, không phải em muốn sắp xếp bàn ghế kín quán sao, sao đột nhiên thay đổi ý nghĩ vậy?
Lý Khả Hân ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt nàng, buông máy tính xuống, đứng thẳng người lên, cười nói:
- Không phải bạn anh làm cho em thay đổi suy nghĩ sao.
- Em nói cô ấy?
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ chỉ Trương Tuyết Hàn đang hát, hỏi. Lý Khả Hân gật đầu, cười nói:
- Vốn em không định bảo cô ấy tới đây hát. Nhưng hôm trước khi cô ấy đến uống cà phê. Em và cô ấy tán dóc. Lúc trò chuyện mới biết là cô ấy học âm nhạc. Vì vậy đã nghĩ mời cô ấy hát. Em cũng cũng không có ý nghĩ gì khác. Chỉ là cảm giác cô gái xinh đẹp như cô ấy cho dù ngồi ở chỗ này. Cũng có thể đưa tới không ít khách hàng. Lại không ngờ rằng cô ấy vừa đến hát. Quán cà phê liền kín chỗ. Quả thực chính là mèo chiêu tài mà (con mèo vẫy tay gọi khách vào cửa hàng, giống của Doraemon). Vì vậy, em mới cố ý đem trung tâm cửa hàng dựng thành một cái sân khấu nhỏ. Để cô ấy có thời gian cứ tới đây hát. Anh đừng tưởng rằng em lừa sạt cô ấy. Em đưa cho cô ấy một tấm thẻ khách quý. Chỉ cần cầm tấm thẻ khách quý này. Lúc nào tới đây uống cà phê đều là miễn phí. Anh nói em làm như vậy có phải rất công bằng hợp lý hay không?
- Em nha. Đã sắp thành tú bà chuyên ép nhân viên rồi. Người ta không thiếu chút tiền ấy.
Diệp Lăng Phi lấy tay nhẹ nhàng cụng trán Lý Khả Hân một cái. Cười nói:
- Anh càng ngày càng yên tâm. Có bà chủ hắc xì dầu như em quản lý quán cà phê. Anh chỉ cần chờ đến lấy tiền là được.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền đi qua vách quầy bar. Đi vào bên trong quầy bar đứng cạnh Lý Khả Hân hỏi:
- Nói cho anh biết hiện tại chúng ta buôn bán lời bao nhiêu tiền?
- Khấu trừ tiền nhân viên, nguyên liệu, điện nước các loại. Cũng còn lại được năm sáu nghìn đồng. Sao vậy, anh cần tiền à?
Lý Khả Hân hỏi.
Diệp Lăng Phi đưa tay lên kiều đồn Lý Khả Hân, nhẹ nhàng vuốt ve, cười xấu xa nói:
- Không phải. Anh nghĩ đem tiền đó cho em. Ách. Em đừng hiểu lầm nha. Không phải anh hoàn toàn cho em. Nói thế nào em cũng đã giúp anh xử lý quán cà phê này lâu như vậy. Theo lý thuyết cũng nên chia hoa hồng cho em. Còn có chính là để em mua cho cha mẹ ít đồ. Bằng không cha mẹ em còn tưởng rằng em cả ngày không có việc gì. Nói không chừng lại tính toán giúp em tìm người tốt để gả đi chứ, như vậy sau này cũng có người nuôi. Anh chỉ sợ xuất hiện loại chuyện này. Cho nên mới muốn để em đem tiền này mua ít đồ cho cha mẹ em, ừm, như vậy để em không bỏ đi được.
Lý Khả Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Ngoài miệng nói:
- Anh nói là cái lý luận gì. Nếu em thật sự muốn đi. Cho em bao nhiêu tiền em đều muốn đi. Không muốn đi thì cho dù không cho em tiền em cũng không đi.
Lý Khả Hân cảm giác được Diệp Lăng Phi đang vuốt ve mông mình, trong lòng nàng sinh ra cảm giác kì dị đã lâu chưa từng có, nhớ tới lúc đầu khi mình và Diệp Lăng Phi ở cùng một chỗ, chính là thân mật như thế. Lý Khả Hân cố gắng đem cảm giác xúc động trong lòng mình ngăn chặn, trên mặt bất động thanh sắc nói:
- Tiền này em còn phải cất đi, nếu muốn mua cái gì thì lấy tiền này mua, anh cho rằng làm ăn đơn giản à, cái gì không cần dùng tiền chứ. Chỗ này là một đồng, chỗ kia lại một đồng, cho nên nói nam nhân các anh không thể giữ tiền, chỉ biết tiêu tiền.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng bóp mông Lý Khả Hân một cái, liền nhìn thấy Lý Khả Hân hơi cắn chặt môi một chút, nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi trong lòng đắc ý, bây giờ Lý Khả Hân trở nên nhu thuận hơn so với trước kia nhiều, nếu sau này thật có thể ngoan ngoãn thuận theo mình, vậy thì tốt lắm.
Diệp Lăng Phi cười cười, không tranh cãi với Lý Khả Hân nữa. Hắn đưa tay rời khỏi kiều đồn Lý Khả Hân, giương mắt nhìn nhìn Trương Tuyết Hàn đang đi tới, Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Khả Hân, tiểu nha đầu này có bệnh tim, vẫn là để cô ấy ít đến đây hát thì tốt hơn, đừng để xảy ra chuyện gì.
Lý Khả Hân gật đầu, nói:
- Em biết, cô gái Tuyết Hàn này hiểu chuyện lắm, đã sớm nói với em rồi, em nói với cô ấy lúc nào muốn đến hát thì hát, anh thật sự nghĩ em là cái loại bà chủ hắc vậy sao, thật là...
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh chỉ nói đùa với em thôi mà, em cũng đừng nghĩ là thật.
Diệp Lăng Phi mới vừa nói xong những lời này, chợt nghe thanh âm êm tai dễ nghe kia của Trương Tuyết Hàn ghé vào lỗ tai hắn vang lên:
- Diệp tiên sinh, anh đã ở đây rồi à, thật trùng hợp nha.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ không tì vết của Trương Tuyết Hàn kia, trong lòng hơi thở dài, tại sao trời cao cho cô gái này khuôn mặt tuyệt mỹ, lại cho nàng thân thể bệnh tật như vậy. Diệp Lăng Phi cười với Trương Tuyết Hàn nói:
- Ừm, anh vừa tới không lâu, hoàn toàn là bị tiếng ca của em hấp dẫn tới.
- Chỉ giỏi nịnh.
Lý Khả Hân nhỏ giọng nói.
Diệp Lăng Phi đưa tay hung hăng véo một cái vào mông Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cắn chặt môi, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi coi như không thấy, hắn rời khỏi quầy bar, đi tới trước mặt Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Làm sao vậy, sao chỉ có mình em đến, nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia đâu rồi?
- Tiêu Tiếu không có tới tìm em, em nghe nói gần đây cô ấy đi làm cái gì hoạt động xã đoàn của trường học, tóm lại bận rộn nhiều việc.
Trương Tuyết Hàn liếc mắt nhìn Lý Khả Hân một cái, rồi con mắt lại chuyển tới Diệp Lăng Phi, tựa hồ nàng đang phán đoán quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân.
- Hiếm khi nha đầu này có chuyện để làm, anh còn đang thắc mắc sao không thấy cô ấy chơi game, mất nửa ngày, thì ra nha đầu kia công tác cho trường.
Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt Trương Tuyết Hàn chuyển động không chừng, cười cười, nói:
- Lát nữa định làm gì?
- Hôm nay em không có chuyện gì, chỉ là đi loanh quanh, mới vừa đi đến đây, liền nghĩ tới đây uống một ly cà phê miễn phí.
Trương Tuyết Hàn đùa giỡn với Diệp Lăng Phi, nàng căn bản là không quan tâm về chút tiền này, chỉ là nhớ tới Diệp Lăng Phi từng nói qua với nàng, con người nên muốn làm gì thì làm, không nên quá bận tâm. Trương Tuyết Hàn rất thích ca hát, vừa vặn Lý Khả Hân lại cho nàng cơ hội này, Trương Tuyết Hàn tới đây hát, căn bản là không phải vì cà phê miễn phí. Trương Tuyết Hàn nói như vậy chỉ là nghĩ muốn đùa một chút, cho không khí thoải mái hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Lý Khả Hân, lại thu hồi ánh mát, nói:
- Anh cũng vừa vặn không có chuyện gì làm, hay là chúng ta đi ra ngoài tản bộ chứ, nói chung em cũng không thể ở chỗ này hát mãi, anh nói cho em, bà chủ quán cà phê này rất hắc, anh vốn làm công ở đây, nhưng một phân tiền cũng chưa từng trả.
Lý Khả Hân nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy, phản bác nói:
- Chính là nói bậy, sao không nói anh là ông chủ lớn sau màn của quán cà phê này đi.
Trương Tuyết Hàn vừa nghe, hé cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Đối với chuyện Diệp Lăng Phi là ông chủ sau màn của quán cà phê này, cùng không khiến cho Trương Tuyết Hàn quá mức kinh ngạc, từ xưa tới nay, nàng đã dưỡng thành loại tính cách không quan tâm nhiều chuyện này, cho dù nghe được chuyện kinh ngạc hơn, Trương Tuyết Hàn cũng sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trương Tuyết Hàn chỉ cười nói:
- Em không ngờ nha, rất ngoài dự tính của em.
Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút đi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, ý vị thâm trường nói:
- Khả Hân, hảo hảo làm việc, anh sẽ thường cho em.
Lý Khả Hân sửng sốt, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Diệp Lăng Phi đã đi ra quán cà phê. Lý Khả Hân le lưỡi, lộ ra vẻ tươi cười.
Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi từ quán cà phê đi ra, hai người đi song song với nhau, nhưng ở giữa lại có một khoảng cách.
- Tuyết Hàn, anh vẫn có nghi vấn, có thể hỏi em không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trương Tuyết Hàn gật đầu, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em nói anh trong mắt em là loại nam nhân gì?
Trương Tuyết Hàn khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, nàng chớp chớp đôi mắt trong suốt như nước suối, nhẹ giọng nói:
- Là một nam nhân không giống người thường.
Diệp Lăng Phi hai tay mở ra, Trương Tuyết Hàn trả lời lập lờ nước đôi, làm cho Diệp Lăng Phi không biết đến cùng chính mình trong con mắt của Tuyết Hàn là một nam nhân như thế nào, hắn hỏi:
- Anh không phải một tên lưu manh hay là vô lại sao?
- Tại sao phải nói chính mình như vậy, ở trong mắt em, anh là một nam nhân không giống người thường, cái loại cảm giác này không nói ra lời được, nhưng lại hiểu được.
Trương Tuyết Hàn mỉm cười nói,
- Em sẽ không hình dung một người, chỉ biết cảm giác.
- Cảm giác có đôi khi cũng không phải sự thật.
Diệp Lăng Phi hơi hơi thở dài, nói:
- Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.
Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác được Diệp Lăng Phi có chuyện muốn nói với mình, nhưng lại không nói ra. Trương Tuyết Hàn nhìn phía trước, nói:
- Em muốn đi dạo trên bờ biển.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được rồi, anh và em ra bờ biển tản bộ, nhưng…
Trương Tuyết Hàn nhìn ra được lo lắng của Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:
- Không có việc gì, em còn không yếu đến mức không thể đi dạo.
Diệp Lăng Phi cười, hắn phát hiện cô gái Trương Tuyết Hàn này luôn rất dễ dàng khám phá tâm ý người khác, đi cùng với Trương Tuyết Hàn không có áp lực gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.