Đô Thị Tàng Kiều

Chương 322: Chúng ta cùng nhau nghiên cứu

Tam Dương Trư Trư

11/03/2013

Trần Ngọc Đình mở cửa chống trộm, nhìn thấy hai đôi dép lê để nguệch ngoạc trước cửa, vội vàng đặt ngay ngắn lại. Sáng sớm cô vội vội vàng vàng đưa con trai đi học, trước khi đi quên đặt mấy đôi dép lê lại cho ngăn nắp.

Trần Ngọc Đình mang đôi dép lê vào, lại lấy một đôi dép lê số lớn ở kệ để dép đặt trước cửa.

- Giám đốc Diệp, cậu vào phòng khách ngồi trước đi, tôi vào phòng thay đồ tí.

Trần Ngọc Đình mang đôi dép lê vừa đổi bước vào phòng khách nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười bảo:

- Chị Ngọc Đình, đây không phải là công ty, chị gọi tôi tiểu Diệp là được rồi, đương nhiên, tôi cũng không để ý đến việc chị gọi tôi là em trai.

Diệp Lăng Phi nói những lời này có vẻ hơi ôn hòa, má Trần Ngọc Đình ửng hồng lên, quay mặt đi nhưng miệng lại bảo:

- Cậu lại nói bậy rồi.

Tuy ngoài miệng Trần Ngọc Đình nói vậy, nhưng ngữ khí lại không hề có chút gì là giận dỗi cả. Con người luôn có tình cảm mà, tuy Trần Ngọc Đình đã từng nói sau đêm đó, hai người xem như chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ gì cả, nhưng đây chẳng qua là nói như vậy mà thôi, có tiếp xúc cơ thể với một người đàn ông, không thể nói chưa từng xảy ra là chưa từng xảy ra được.

Trần Ngọc Đình đi vào phòng ngủ của cô để thay đồ, Diệp Lăng Phi một mình đến trước ban công, đẩy cửa thủy tinh thông gió ra ban công, đứng trên ban công đốt một điếu thuốc.

Trần Ngọc Đình thay một chiếc váy liền màu trắng, dài đến tận gót chân, phủ kín cơ thể đẫy đà thú vị. Mái tóc vén cao lên, dùng cái kẹp để kẹp nó, hai cọng tóc phủ xuống vành tai. Cổ áo rất thấp, có thể nhìn thấy cái cổ dài trắng nõn nà của Trần Ngọc Đình.

Thấy Diệp Lăng Phi đứng trên ban công hút thuốc, Trần Ngọc Đình cười nhạt quay người bước vào nhà bếp, đeo cái tạp dề ô vuông kiểu hoa, lấy ra miếng thịt heo đông lạnh từ trong tủ lạnh đặt vào trong nước lạnh.

Trong nhà Trần Ngọc Đình có rất nhiều rau xanh, mỗi cuối tuần, Trần Ngọc Đình đều mua rau chuẩn bị cho cả một tuần để ở nhà. Cô không có thời gian ngày nào cũng đi mua rau, nhưng cô lại không nhẫn tâm để cậu con trai bảo bối của mình ngày ngày đi chợ mua rau. Cứ như thế lại cũng thuận tiện, mỗi lần tan ca là về nhà. Trần Ngọc Đình chỉ cần lấy rau trong tủ lạnh ra là có thể chuẩn bị bữa ăn tối rồi.

Nhân lúc Tiêu Hồng Vũ vẫn chưa về. Trần Ngọc Đình đều lấy rau cần dùng cho bữa tối để hết trên bệ lò. Xoay lưng lại cửa nhà bếp, rất bận rộn, hoàn toàn không biết Diệp Lăng Phi đứng ở cửa từ bao giờ, bất chợt quay người lại, nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, cô giật mình trách móc:

- Sao cậu lại vào đây, mau ra đi, đừng có đứng ở đây nhìn.

Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà bếp được một lúc rồi, cố ý im lặng không lên tiếng, dùng ánh mắt đê mê nhìn cái mông tròn trịa nhô lên của Trần Ngọc Đình khi cô luôn chân luôn tay. Nhìn mãi cho đến khi Trần Ngọc Đình phát hện ra Diệp Lăng Phi đứng sau lưng cô, Diệp Lăng Phi mới thu lại ánh mắt đê mê đó. Cười ha ha nói:

- Tôi chỉ muốn xem chị Ngọc Đình nấu cơm thôi.

Trần Ngọc Đình nhận thức được lúc nãy Diệp Lăng Phi nhìn chỗ nào của mình, trong lòng cô chợt nóng lên, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không thèm để ý tới, đưa tay ra giục:

- Đừng ở đây gây rối thêm nữa, mau đến phòng khách ngồi đi.

Nói xong, Trần Ngọc Đình quay người lại, đối lưng lại với Diệp Lăng Phi bắt đầu rửa rau.

Diệp Lăng Phi muốt nước miếng, nhìn thấy Trần Ngọc Đình như một thiếu phụ * tuyệt diệu thùy mị ở ngay trước mắt lại không thể đụng vào. Trong lòng cảm thấy rất sầu não. Chỉ là, từ sau khi có quan hệ với Trần Ngọc Đình lần trước, Trần Ngọc Đình lại cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Lời nói cũng không còn mang sắc thái ôn hòa nào nữa.

Đương nhiên Diệp Lăng Phi cũng không thể tận lực đi mê hoặc Trần Ngọc Đình, nhưng luôn cảm giác trong lòng không hề cam chịu, một thiếu phụ* xinh đẹp ** như Trần Ngọc Đình chỉ có một lần như thế có phần khiến người ta thấy tiếc nuối.

Diệp Lăng Phi trở lại phòng khách không lâu sau thì Tiêu Hồng Vũ cũng đã về đến nhà. Tiêu Hồng Vũ vừa bước vào nhà miệng đã không ngừng thở hồng hộc, giống như đã chạy một mạch về nhà.

Trần Ngọc Đình từ nhà bếp thò đầu ra, gọi Tiêu Hồng Vũ cứ nói chuyện với Diệp Lăng Phi trước đi, chờ một lát sau cơm sẽ tươm tất, Trần Ngọc Đình lại trở vào nhà bếp bận rộn.

Tiêu Hồng Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì cảm xúc trong lòng rất phức tạp vừa sợ hãi vừa sùng bái, tuy Diệp Lăng Phi đã đánh cậu, nhưng Tiêu Hồng Vũ lại biết được đó cũng là muốn tốt cho mình.

Tiêu Hồng Vũ là một đứa trẻ không tồi, chỉ là thiếu niên đang tuổi thanh xuân, khó tránh khỏi bị lún vào tình cảm của mối tình đầu, nhất thời hồ đồ.

Diệp Lăng Phi nở nụ cười, khiến cho cái cảm giác sợ hãi trong lòng Tiêu Hồng Vũ giảm đi rất nhiều. Tiêu Hồng Vũ tán gẫu với Diệp Lăng Phi ở phòng khách, nhưng trong cách cư xử vẫn có chút không tự nhiên. Diệp Lăng Phi cũng nhận ra, hắn cười bảo:

- À, cháu thích chơi trò gì?

- CS!

Tiêu Hồng Vũ đáp.

Diệp Lăng Phi là cao thủ CS, hắn không muốn mang đến sự gò bó cho Tiêu Hồng Vũ, chủ động đề nghị cùng chơi CS với Tiêu Hồng Vũ, Tiêu Hồng Vũ mặt đầy phấn khởi, dẫn Diệp Lăng Phi vào phòng của cậu, bật vi tính lên bắt đầu chơi CS.

Trình độ chơi CS của Tiêu Hồng Vũ có thể gọi là tệ hơn vợ thằng đậu, trong game CS chỉ có phần tàn bạo. Diệp Lăng Phi không khỏi lắc đầu, đích thân ra trận, liên tục mấy trận tiếp theo, khiến cho Tiêu Hồng Vũ phục sát đất.

Diệp Lăng Phi chỉ dẫn bên cạnh Tiêu Hồng Vũ, dạy Tiêu Hồng Vũ là làm thế nào để có được cách bắn tốt nhất. Khả năng tiếp thu của Tiêu Hồng Vũ rất tốt, được sự chỉ bảo của Diệp Lăng Phi, quả nhiên phương pháp bắn đã được nâng cao lên rất nhiều.

- Chú Diệp, sau này chú đến dạy thường xuyên cho cháu với.

Sau khi Tiêu Hồng Vũ đánh được mấy trận liền exit trò chơi. cậu nhường máy tính lại cho Diệp Lăng Phi, cậu ngồi bên cạnh nói:

- Phương pháp bắn súng của chú Diệp rất cừ, có sự chỉ dẫn của chú Diệp, cháu sẽ nhanh chóng trở thành cao thủ.

- Cái này chú không dám đồng ý với cháu, nếu như mẹ cháu biết được, sau này có thể chú sẽ được nếm khổ cực đó.

Diệp Lăng Phi khoa trương quá đáng bảo:

- Mẹ cháu lại là cấp trên của chú, chú không thể gây chuyện với mẹ cháu được.

- Cháu sẽ nói với mẹ, ít nhất cháu cũng có thể bảo đảm được, cháu sẽ thi đứng vị trí nhất bảng đã.

Đôi mắt sáng của Tiêu Hồng Vũ lóe lên tia phấn khởi vui mừng.



Diệp Lăng Phi không thật sự tin lời của Tiêu Hồng Vũ, tuổi của Tiêu Hồng Vũ lúc này chính là lúc khả năng kiềm chế bản thân kém nhất, rất dễ nghiện chơi bời.

Diệp Lăng Phi không muốn sau này Trần Ngọc Đình trách móc mình vì chuyện của Tiêu Hồng Vũ, hắn lập tức mở thư mục trong máy tính, vừa cười bảo:

- Tiểu Vũ, việc này chú không đồng ý được, nếu như cháu thi đậu đại học, chú sẽ làm thầy giáo chuyên trách cho cháu, dạy cháu chơi S, nhưng bây giờ cháu chỉ mới là học sinh trung học đã muốn chơi game rồi, cháu...

Diệp Lăng Phi đang nói giữa chừng, con trỏ chuột vô tình mở một thư mục, những bức ảnh xuất hiện khiến Diệp Lăng Phi phải kinh ngạc.

Chỉ thấy những bức ảnh sắc dục khiến người ta phải hộc máu trong thư mục, làm cho Diệp Lăng Phi há hốc mồm. Tiêu Hồng Vũ thấy bí mật của mình bị Diệp Lăng Phi phát hiện, vội vàng giải thích:

- Chú Diệp...

Tiêu Hồng Vũ vừa nói được một nửa đã nghe Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Tiểu Vũ, chết tiệt, sao cháu có được những bức ảnh này, tuyệt đấy, cô gái trong mấy bức này đều tuyệt.

Lần này đến lượt Tiêu Hồng Vũ há hốc mồm, cậu cứ tưởng lần này mình chết chắc rồi, Diệp Lăng Phi sẽ nói chuyện này với mẹ, nếu như vậy, chí ít cũng chịu một trận giáo huấn, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại khen ngợi những bức ảnh này thật tuyệt. Tiêu Hồng Vũ không chắc chắn hỏi lại:

- Chú Diệp, chú nói thật chứ?

- Cháu nói xem!

Diệp Lăng Phi đóng thư mục, quay người lại cười bảo:

- Tiểu tử cũng không còn nhỏ nữa, những việc này cũng nên biết. Thích phụ nữ không hề sai, đây là bản tính vốn có của đàn ông chúng ta. Tiểu Vũ, có điều, cháu xem trộm là không đúng, nên nói với chú một tiếng, chú cháu mình cùng thưởng thức.

Quả tim thấp thỏm của Tiêu Hồng Vũ cuối cùng cũng nhẹ nhõm đặt xuống, mắt ngó ra cửa phòng của cậu, nói nhỏ:

- Chú Diệp, cháu biết cháu làm như vậy là sai rồi, nhưng do cháu không nhịn được, cháu hứa với chú, sau này cháu không dám nữa.

Diệp Lăng Phi lại không cho rằng sau này Tiêu Hồng Vũ sẽ không tiếp tục xem nữa, hắn là đàn ông, đương nhiên hiểu được tâm tư này, hơn nữa lúc chưa trải qua chuyện nam nữ, đàn ông luôn đầy sự hứng thú với phụ nữ.

Nhưng Diệp Lăng Phi lại không phải là loại đàn ông bát quái, đem việc này ra tuyên dương, về phía Trần Ngọc Đình hắn càng không thể.

Nhìn thấy Tiêu Hồng Vũ hứa với mình như vậy, Diệp Lăng Phi chỉ cười nói:

- Tiểu tử, trước sau gì cháu cũng trải qua thôi, không nên gấp gáp. Bây giờ nên lo học hành, tương lai sẽ có phụ nữ bên cạnh. Nếu bây giờ cháu không lo học hành cho tử tế, nói không chừng sau này cũng chỉ là một thiếu niên, ngay cả phụ nữ cũng không đụng vào được.

Lý luận sách vở mà Diệp Lăng Phi nắm được quả thật khó hiểu vô cùng, bảo Tiêu Hồng Vũ chăm học vì đàn bà, nếu bị Trần Ngọc Đình nghe được, nói không chừng Trần Ngọc Đình đã đuổi Diệp Lăng Phi ra khỏi cửa, đây rõ ràng là xử hư cho con trai cô mà.

Nhưng câu nói này lại nói trúng tim đen của Tiêu Hồng Vũ, cậu bé mới mười sáu mười bảy tuổi này thực chất không thể nào hiểu hết được những đạo lý này, bọn họ thuộc hai thế hệ đối ngược nhau, càng nói đạo lý thì cậu bé này càng không muốn nghe, cuối cùng sẽ phản ngược lại hoàn toàn.

Diệp Lăng Phi nhìn thấu tâm lý của Tiêu Hồng Vũ, thiếu niên này trước mắt đã có hứng thú với cơ thể phụ nữ, nói dứt khoát rõ ràng với Tiêu Hồng Vũ đợi cậu học tập tốt sẽ có vô số phụ nữ cho cậu nghiên cứu.

Câu nói này có vẻ rất thô tục, nhưng hiệu quả lại không tồi. Tiêu Hồng Vũ liên tục gật đầu, ghi nhớ trong lòng những lời nói này của Diệp Lăng Phi, đợi đến vài năm sau, lúc phóng viên đến phỏng vấn Tiêu Hồng Vũ hỏi bí quyết thành công, Tiêu Hồng Vũ mỉm cười không nói, cậu sẽ không nói với các phóng viên rằng đó là vì “ chỉ cần nổ lực học tập, tất sẽ có phụ nữ”, câu nói này đã khiến cậu phấn đấu học tập.

Tiêu Hồng Vũ gật đầu, nói nhỏ:

- Chú Diệp, cháu biết rồi, chú không được nhắc chuyện này với mẹ cháu đấy.

- Sao chú có thể nói được!

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Tiêu Hồng Vũ, nói:

- Đây là bí mật của đàn ông chúng ta mà.

- Ừm!

Tiêu Hồng Vũ ra sức gật đầu, cậu ngước nhìn Diệp Lăng Phi, há mồm nói:

- Chú Diệp, chú với mẹ cháu có phải là...

Tiêu Hồng Vũ chưa kịp nói xong thì câu nói của cậu đã bị Trần Ngọc Đình gián đoạn. Thấy Trần Ngọc Đình đẩy cửa phòng của Tiêu Hồng Vũ, gọi hai người:

- Ra ăn cơm thôi!

Tiêu Hồng Vũ không nói tiếp, cậu vội ra khỏi phòng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Trần Ngọc Đình đã tháo cái tạp dề ra từ lúc nào bước đến trước màn hình vi tính, nhìn thấy trên màn hình vi tính không có gì cả, thắc mắc hỏi:

- Lúc nãy hai người làm gì thế?

- Chị đoán xem?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi. Hắn đứng dậy, gần như giáp sát mặt sắp đụng vào Trần Ngọc Đình. Hơi thở nóng hổi của Trần Ngọc Đình phủ lên mặt Diệp Lăng Phi, hơi thở nhẹ nhàng khiến cho tim Diệp Lăng Phi không chịu nổi đập liên hồi.

Má Trần Ngọc Đình ửng đỏ lên, xì nói:

- Con người không chân chính gì hết, tôi thật sự hối hận đã mời cậu đến nhà, ai biết được cậu sẽ xử hư con trai tôi.



Trần Ngọc Đình nói xong cũng không đợi Diệp Lăng Phi kịp nói gì, quay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi lè lưỡi thầm nghĩ:

- Cái này có liên quan gì đến tôi đâu, tôi chính là chỉ ra cho con trai chị một đường đi sáng. Nếu không phải sợ chị lo lắng cho con trai chị, tôi còn nghĩ đến việc có nên dẫn con trai chị đi ra ngoài kết thúc làm trai tơ, tiện thể còn nhận được tiền thù lao nữa, trai tơ này luôn có thể nhận được phong bì.

Trần Ngọc Đình ở công ty và ở nhà là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, Trần Ngọc Đình ở nhà diễn xuất vai người mẹ nhiều hơn, chăm sóc tốt cho gia đình. Trần Ngọc Đình chưa bao giờ tìm bảo mẫu, chủ yếu là nghĩ đến việc bảo mẫu không thể chăm sóc tốt con trai mình được. Cô kiên quyết tự mình chăm sóc con. Bất kể công việc mỗi ngày của Trần Ngọc Đình có mệt bao nhiêu, cô đều chuẩn bị cho con trai những món ăn ngon đa dạng phong phú hợp khẩu vị.

Tối nay Diệp Lăng Phi là khách, Trần Ngọc Đình làm bốn món ăn và một món canh, chỉ có thiếu rượu mà thôi. Trần Ngọc Đình vốn định xuống lầu mua bia, nhưng bị Diệp Lăng Phi ngăn lại, Diệp Lăng Phi cho rằng như vậy cũng tốt, không cần thiết phải uống rượu bia. Ăn cơm xong còn phải lái xe về nhà, không thể uống nhiều bia.

- Chú Diệp, chú phải về nhà?

Tiêu Hồng Vũ bất ngờ hỏi câu này, không những khiến cho Diệp Lăng Phi giật mình, mà ngay cả Trần Ngọc Đình cũng giật cả mình. Trần Ngọc Đình vội vàng giải thích:

- Tiểu Vũ không có ý gì đâu. Nó chỉ lo lắng cậu lái xe không được.

Trần Ngọc Đình sai con trai mình vào nhà bếp lấy đũa.

Diệp Lăng Phi không hỏi tiếp, hắn cười cười, hoàn toàn tin vào lời giải thích của Trần Ngọc Đình.

Lúc ăn cơm, Trần Ngọc Đình cảm ơn Diệp Lăng Phi đã giúp cô, Trần Ngọc Đình nói đến nỗi Diệp Lăng Phi thấy ngượng ngùng. Cảm giác đó của Trần Ngọc Đình giống như Diệp Lăng Phi là ân nhân cứu mạng vậy. Diệp Lăng Phi đành phải chuyển đề tài qua người Tiêu Hồng Vũ, hỏi tình hình học tập của Tiêu Hồng Vũ. Vừa nghe nhắc đến con trai mình, câu nói đó của Trần Ngọc Đình vẫn thao thao bất tuyệt, giống như Tiêu Hồng Vũ là đứa trẻ ngoan nhất trên đời.

Đáng thương cho nỗi lòng bố mẹ trên đời này, Diệp Lăng Phi thầm than một câu. Nói thế nào trong tập đoàn Tân Á, Trần Ngọc Đình là một nhân vật cao cấp, năng lực công việc càng không cần hoài nghi, nhưng lúc này Diệp Lăng Phi lại cảm giác rằng Trần Ngọc Đình với Trần Ngọc Đình kia ở tập đoàn Tân Á là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bữa cơm này bắt đầu ăn lúc 6h, mãi cho đến hơn 8h. Diệp Lăng Phi lo nếu mình về nhà quá muộn, ai biết được Bạch Tình Đình có hoài nghi mình đi ra ngoài chơi hay không. Để không cho Bạch Tình Đình hoài nghi, Diệp Lăng Phi gợi ý phải về rồi. Trần Ngọc Đình có vẻ hơi thất vọng, nhưng lại cố gắng không để lộ ra sự thất vọng trong lòng, đề nghị tiễn Diệp Lăng Phi xuống lầu.

Trần Ngọc Đình tiễn Diệp Lăng Phi xuống lầu đến trước chiếc Audi, xung quanh khu phố không một bóng người. Chỉ có Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi đứng trước xe.

- Xin lỗi, có phải tối nay tôi đã nói quá nhiều rồi.

Trần Ngọc Đình nhìn thấy hình như tối nay Diệp Lăng Phi không được vui lắm, đúng lúc Diệp Lăng Phi định lên xe. Trần Ngọc Đình nói.

Diệp Lăng Phi quay người lại, nhờ vào ánh đèn được chiếu ra từ những căn hộ trong khu bên cạnh, Diệp Lăng Phi nhìn thấy vẻ mặt mang theo sự day dứt. Diệp Lăng Phi bước lên một bước đứng trước mặt Trần Ngọc Đình, ngực hầu như đụng vào vùng ngực đang nhô cao của Trần Ngọc Đình.

- Tôi không có cảm giác gì cả, chỉ là cho rằng lúc này chị đặt toàn bộ hy vọng vào cậu con trai của mình, nói câu khác vậy, trong cuộc sống của chị chỉ có con trai chị. Nếu chị cứ như vậy, nuông chiều con trai chị quá mức, có một số điều tôi không thể nói được, nhưng, tôi càng hi vọng chị có thể tách ra một phần cuộc sống của mình, dành riêng cho bản thân chị. Hoặc cũng có thể nếu như vậy, đối với chị, đối với con trai của chị đều là sự lựa chọn tuyệt vời.

- Có phải Tiểu Vũ đã nói gì với cậu rồi?

Trần Ngọc Đình đột nhiên hỏi. Đôi mắt kiều diễm kia của cô đang ngước nhìn Diệp Lăng Phi, trên khóe miệng hiện ra một sự bất an.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Tại sao lại nói với tôi như vậy, chị cho rằng con trai chị đã nói gì với tôi sao?

- Không... không có gì.

Trần Ngọc Đình vội vàng tránh ánh mắt khỏi Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Cậu lái xe cẩn thận nghe, không nên chạy quá nhanh.

Nói xong, Trần Ngọc Đình làm tư thế quay người đi, trong lúc Trần Ngọc Đình vừa cử động, hai tay Diệp Lăng Phi đã ôm chặt cái eo đầy đặn của Trần Ngọc Đình. Cơ thể đứng tuổi đầy đặn của Trần Ngọc Đình đã bổ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi.

- Đừng gây sự nữa, tiểu Vũ còn đang đợi tôi ở trong nhà.

Trần Ngọc Đình có vẻ hơi hoang mang, hai tay đặt trên vai Diệp Lăng Phi, đầu nghiêng qua một bên, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vẫn ôm chặt Trần Ngọc Đình, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào khác. Hắn cảm giác được cơ thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình đã khiến cho lòng hắn hơi run lên, trong thâm tâm biết rõ tâm trạng của Trần Ngọc Đình không giống như những gì cô nói ngoài miệng, chính xác là miệng nói trái với lòng. Chỉ là Diệp Lăng Phi không muốn trêu chọc cô nữa, hắn chỉ không hiểu rốt cuộc tiểu Vũ đã nói gì lại đáng để khiến cho Trần Ngọc Đình lo lắng như vậy. Lúc chiều, Trần Ngọc Đình đã dặn Diệp Lăng Phi không nên tin những gì Tiêu Hồng Vũ nói, bây giờ lại hỏi Tiêu Hồng Vũ có nói gì với mình không, điều này càng khiến cho Diệp Lăng Phi thêm nghi hoặc.

- Tôi muốn biết rốt cuộc Tiểu Vũ đã nói gì với chị?

Môi của Diệp Lăng Phi dán trên cổ mịn màng của Trần Ngọc Đình, hắn cố ý dùng môi ma sát cái cổ trắng mịn của Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình nghiêng đầu, ra sức nói:

- Không... không có gì... đừng làm bậy nữa, tôi... tôi phải vào rồi, tiểu Vũ... vẫn đang ở trong nhà đợi tôi.

Diệp Lăng Phi ra sức ôm chặt cái eo của Trần Ngọc Đình, dán chặt cái mông nhô tròn đầy đặn của Trần Ngọc Đình vào trên cửa xe của hắn, môi hắn dừng bên khóe môi Trần Ngọc Đình nhỏ giọng nói:

- Tôi không tin, tiểu Vũ nhất định đã nói với chị cái gì có liên quan đến tôi, nếu không chị sẽ không căng thẳng như vậy đâu, lúc chiều, chị đã nhắc tôi một lần, bây giờ lại nhắc thêm lần nữa, tôi không cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Đầu Trần Ngọc Đình gần như đã nghiêng qua một góc 45 độ, hai tay đặt trên vai Diệp Lăng Phi, từ bên tai truyền lại cái cảm giác mềm mại lạ thường, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, bộ ngực đầy đặn bắt đầu phập phồng lên xuống, Diệp Lăng Phi cố ý đặt chân phải tiến vào giữa hai chân của Trần Ngọc Đình, đầu gối húc vào giữa hai chân Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình cảm giác bên dưới có một dòng hơi nóng chảy vào tim, cô gắng sức nói một cách gần như bất lực:

- Tôi... tôi chỉ lo... lo tiểu Vũ nói bậy, nó... nó là đứa trẻ, không hiểu chuyện người lớn chúng ta, tôi... tôi không thể tái giá được, càng.. càng không thể với cậu..., tiểu Vũ không biết thân phận của cậu,, nếu nó... nó biết được, sẽ không nói bậy như thế nữa đâu.

Từ trong lời tường thuật ngắt quãng của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cũng đã hiểu được đại khái. Điều này nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ được cậu bé Tiêu Hồng Vũ này lại muốn mình và mẹ cậu là một đôi. Nhìn dáng vẻ kiều diễm của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cắn nhẹ vành tai của Trần Ngọc Đình, nói nhỏ:

- Chị Ngọc Đình, tôi hiểu ý của chị, chỉ là, tôi muốn nói với chị rằng, cho là chúng ta không thể trở thành vợ chồng, chúng ta cũng có thể là tri kỷ. Chúng ta trong công việc đã hợp tác rất tốt, trong thầm kín chúng ta cũng hợp tác rất tốt, tin tôi đi.

Diệp Lăng Phi nói xong, đột nhiên hôn một cái thật mạnh trên má Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình bất lực nói:

- Tôi... tôi...a!

Cô không nói tiếp được nữa, môi của Trần Ngọc Đình đã bị môi của Diệp Lăng Phi dán chặt lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook