Chương 226: Đánh bậy đánh bạ
Tam Dương Trư Trư
10/03/2013
Diệp Lăng Phi đi một vòng lớn cũng không tìm thấy Lý Khả Hân, sau đó Đường Hiểu Uyển nói cho hắn biết Lý Khả Hân đã đi công tác. Diệp Lăng Phi cảm giác mình là một người thừa ở công ty, trong công ty không có việc của hắn.
Cảm thấy buồn chán, Diệp Lăng Phi rời khỏi tập đoàn Tân Á, ngay cả Trần Ngọc Đình hắn cũng không gọi được, Diệp Lăng Phi biết bây giờ Trần Ngọc Đình đang tức giận, mình không quấy rầy là hay nhất.
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Thú để hỏi xem tiểu tử này đang làm gì. Lúc đầu Dã Thú không chịu nói nhưng cuối cùng hắn cũng nói ra. Lúc trước hắn treo giải một trăm vạn cho ai tiết lộ hành tung của Mạnh Học Trí cho hắn, bây giờ Dã Thú đã đuổi đến chỗ Mạnh Học Trí đang trốn.
- Dã Thú, phải nhớ đây là Trung Quốc, không phải là Trung Phi hay Châu Phi, tiểu tử mày chỉ cần kéo tên khốn kiếp Mạnh Học Trí ra ngoài là được.
Diệp Lăng Phi căn dặn Dã Thú.
Diệp Lăng Phi vừa tắt điện thoại xong thì mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn. Với tính khí nỏng nảy của Dã Thú rất dễ mắc sai lầm. Diệp Lăng Phi cảm thấy lo lắng, hắn gọi điện lại cho Dã Thú bảo hắn chờ mình tới.
Khi Diệp Lăng Phi chạy tới thì Dã Thú đang nhìn không chớp mắt vào trong võ quán, hắn ngổi xổm ở ngoài cửa, quả nhiên là không tùy tiện lao vào. Đối với Dã Thú, Diệp Lăng Phi bảo gì hắn cũng nghe theo, trong tổ chức Lang Nha cũng vậy, hễ khi nào Dã Thú trừng mắt tức là hắn đang muốn giết người thế nhưng trước mặt Diệp Lăng Phi thì hắn lại giống như con mèo con, rất nghe lời.
- Dã Thú, mày khẳng định là ở đây chứ?
Diệp Lăng Phi lái xe tới võ quán Hướng Dương, hắn còn tưởng là đi nhầm chỗ, đây là một doanh nghiệp chuyên đào tạo võ thuật, tại sao Mạnh Học Trí lại trốn ở chỗ này?
- Tôi khẳng định, lúc nãy có người gọi điện nói nơi này thuộc về một tên đầu sỏ xã hội đen tên là Tiễn Thông, buổi sáng hôm nay, có một nữ nhân cùng với Mạnh Học Trí tới đây đánh bài.
- Tiễn Thông có lai lịch như thế nào?
Diệp Lăng Phi không hiểu. Ở thành phố Vọng Hải này hắn không giao du với một tên xã hội đen nào nên không biết có người như vậy. Còn về phần nữ nhân nói Mạnh Học Trí đến đây thì Diệp Lăng Phi có thể đoán được đó là ai, chắc chắn là người mà lần trước hắn đã gặp ở quán bar, nữ nhân đi cùng với Mạnh Học Trí. Diệp Lăng Phi cảm giác nữ nhân này có quan hệ với bọn xã hội đen, cho nên Mạnh Học Trí tới đây cũng là chuyện bình thường. Diệp Lăng Phi cảm thấy nực cười, Mạnh Học Trí cho rằng mình có bọn xã hội đen làm chỗ dựa nên dám huênh hoang ở thành phố Vọng Hải này.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn võ quán, hắn gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta đi vào, tôi muốn xem xem Tiễn Thông là loại người nào mà dám bảo vệ cho Mạnh Học Trí.
Diệp Lăng Phi nói xong liền cất bước đi vào võ quán, Dã Thú cũng theo sau.
Ở sân khấu của võ quán có một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, cô gái này ăn mặc không giống bọn xã hội đen, điều này làm cho Diệp Lăng Phi hoài nghi không biết mình có đi nhầm chỗ hay không.
- Hai vị tiên sinh, không biết có chuyện gì?
Nữ hài tử đứng dậy hỏi:
- Chúng tôi đến tìm người.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Oh, không biết ngài tim ai?
Nữ hài tử hỏi lại.
- Mẹ nó, cô hỏi làm gì.
Dã Thú không nhịn được quát lớn. Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Dã Thú rồi thấp giọng nói:
- Không được nói.
Lúc này Dã Thú mới ngậm miệng lại, không nói chen vào nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua nữ hài tử kia, cười nói:
- Chúng tôi đến đây để tim người tên là Mạnh Học Trí.
- Mạnh Học Trí?
Nữ hài tử lật sổ đăng ký ra, tìm một lúc lâu nhưng không thấy trong võ quán có người tên này. Nàng xin lỗi nói:
- Vị tiên sinh này, tôi nghĩ hai người tìm nhầm chỗ rồi. Ở võ quán chúng tôi không có người nào tên là Mạnh Học Trí.
- Có thể hắn không đăng ký.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không chừng hắn là bạn của ông chủ các người.
- Cái này thì tôi không biết.
- Phiền cô có thể gọi ông chủ của cô ra được không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Nữ hài tử lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi không gặp bất kỳ ai, chỗ này là võ quán, chỉ tiếp nhận những võ sinh, nếu hai vị muốn học võ thì có thể đăng ký, chỉ cần nộp học phí thì chúng tôi sẽ thông báo thời gian học cho ngài. Võ quán chúng tôi là võ quán đứng đầu ở thành phố Vọng Hải, đã từng đoạt…..
Diệp Lăng Phi cắt đứt lời giới thiệu về võ quán của nữ hài tử, hắn cười nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng tôi phải tự mình đi vào thôi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi và Dã Thú cất bước lên lầu, nữ hài tử thấy hai người đi thẳng lên lầu, nàng vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi dọc theo cầu thang lên lầu, thấy có hai sân huấn luyện rất rộng, hai, ba mươi thanh niên đang mặc quần áo võ vật lộn từng đôi một trên sân.
- Xin lỗi, hôm nay là ngày võ quán chúng tôi huấn luyện, mời hai vị rời khỏi đây.
Một gã thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi ngăn cản Diệp Lăng Phi và Dã Thú. Gã nam nhân này mặc bộ võ phục màu trắng, thắt lưng đeo đai tơ tằm, hai chân dạng ra, đưa tay ngăn cản hai người.
- Chúng tôi muốn tìm người, không phải tới học võ.
Diệp Lăng Phi rất lễ phép nói.
- Ở chỗ chúng tôi không có người mà hai người tìm, mời hai người đi mau.
Nam nhân không khách khí nói.
Diệp Lăng Phi lùi về phía sau nửa bước, nhưng Dã Thú lại tiến lên một bước, hắn túm lấy áo ngực gã nam nhân kia rồi nhấc hắn lên ném xuống đất. Gã nam nhân kia bị Dã Thú ném xuống đất không dậy được nổi.
Lần này giống như chọc vào tổ ong, tất cả những thanh niên đang tập luyện đều dừng lại, họ đi tới vây quanh Dã Thú và Diệp Lăng Phi.
- Tiểu tử, mày là thằng nào mà dám tới đây gây sự, có phải ăn gan hùm mật gấu rồi không.
Một gã có vóc người vạm vỡ, cái đầu trọc bóng láng hỏi.
- Chúng tôi tới để tìm người.
Diệp Lăng Phi quét ánh mắt một vòng, khóe miệng nở nụ cười. Hắn cười nói:
- Các vị, không nên hiểu lầm. Chúng tôi đều là người bình thường, nào dám đến gây sự. Chúng tôi chỉ muốn tìm người chứ không có ác ý. Thỉnh các vị nhường cho một lối đi, cảm ơn.
- Vị đại thúc này, có phải anh tìm nhầm chỗ rồi không. Anh có biết đây là nơi nào không mà dám tùy tiện vào tìm người. Nếu như biết điều thì mau đi đi, đừng để chúng tôi phải bẩn tay.
Gã thanh niên này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, trông rất kiêu ngạo. Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng quá Diệp Lăng Phi, có vẻ như không coi Diệp Lăng Phi ra cái gì, thế nhưng ngược lại, hắn cứ chằm chằm nhìn vào người Dã Thú đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Vị tiểu huynh đệ này, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Quả thật không phải chúng tôi đến đây để gây sự mà chỉ muốn tìm người thôi. Tên hắn là Mạnh Học Trí.
- Không có người này.
Gã thanh niên cười lạnh nói:
- Bây giờ thì thỏa mãn rồi chứ, cút đi.
- Rất thỏa mãn, tôi còn thỏa mãn hơn khi nhìn thấy tất cả các anh nằm xuống đất.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Thằng kia, chú ý khẩu khí đây, đừng có quá kiêu ngạo. Tao nói cho mày biết, nếu như mày mà nhìn thấy tao giết người thì chắc mày đái ra quần rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra khỏi miệng, gã thanh niên kia biến sắc, hắn chửi bới:
- Mẹ nó, mày chán sống rồi.
Nói xong, hắn nắm đấm lại chuẩn bị đánh Diệp Lăng Phi, thế nhưng nắm đấm vừa giơ lên thì bỗng nhiên nghe được tiếng ho khan truyền đến.
- Tiểu Lôi, mày làm gì vậy, tại sao lại đối đãi với khách của chúng ta như thế.
Người được xưng là Tiểu Lôi vừa nghe những lời này hắn liền buông tay xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi rồi miễn cưỡng đứng qua một bên. Sau đó thấy đám người tách ra, một gã ăn mặc rất đẹp, vẻ mặt dữ tợn, trông hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, cặp mắt hắn vốn dĩ không lớn lắm lại bị đống thịt trên mặt ép vào gần như không nhìn thấy con ngươi.
- Là Diệp tiên sinh à, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?
Gã nam nhân tươi cười, nhìn vẻ mặt hắn mà người ta không thể biết được hắn cười thật hay giả bộ cười.
Diệp Lăng Phi căn bản không nhận ra được người này là ai, thế nhưng rất lạ là hắn lại biết Diệp Lăng Phi. Diệp lưang phi khó hiểu hỏi:
- Anh biết tên của tôi?
- Diệp Lăng Phi, con rể tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, còn ai mà không biết nữa.
Gã nam nhân cười ha hả rồi vươn tay phải ra, nói:
- Tiễn Thông, tôi bất quả chỉ là người quản lý một vài chỗ ăn chơi nhỏ, nào dám so sánh với ngài.
- Xin lỗi, tôi không bắt tay.
Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói:
- Tiễn tiên sinh, anh đã biết tôi vậy thì chúng ta nói chuyện dễ dàng hơn nhiều, tôi tới đây để tìm một người.
- Diệp tiên sinh, tôi thấy người anh tìm chắc là một người bạn cũ của anh rồi.
Tiễn Thông hơi nghiêng người, làm bộ mời khách, nói:
- Chúng ta nói chuyện ở chỗ này không tiện, xin mời đi vào trong.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn cất bước đi vào, Dã Thú cố ý dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn những thanh niên này rồi hắn hừ một tiếng. Tiểu Lôi hết sức không phục, hắn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và Dã Thú, nhưng hắn ngại Tiễn Thông nên không dám lên tiếng, chỉ có thể giữ nộ khí trong lòng chứ không dám có động tác gì với Diệp Lăng Phi.
Tiễn Thông vỗ tay nói:
- Không có việc gì nữa, chúng mày tiếp tục tập luyện đi.
Nói xong, Tiễn Thông mang theo hai gã thủ hạ đi vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào bên trong gian phòng thì thấy dưới ánh đèn có một chiếc bàn mạt trượt. Lý Thiên Bằng đang ngồi chơi mạt trượt ở góc phía đông, hai chân vắt chéo, bên cạnh hắn có một cô gái rất diêm lệ. Ngồi đối diện với Lý Thiên Bằng là nữ nhân hôm trước đã xung đột với Diệp Lăng Phi trong quán bar, Mã Phượng Vân cầm một điếu thuốc lá trong tay, thân thể mập mạp của bàn chiếm gần hết cái ghế, nếu như nhìn vào sẽ khiến người ta phải lo lăng thay cho cái ghế, không biết nó có chịu nổi thân thể của Mã Phượng Vân hay không nữa.
Mạnh Học Trí ngồi ở góc tường, hắn mặc một bộ âu phục trắng, đi giày da màu trắng, mái tóc bóng mượt, thoạt nhìn thì cũng có vẻ giống một tiểu sinh anh tuấn. Chẳng qua là ánh mắt của hắn khiến người ta cảm giác hắn hết sức hèn mọn.
Mạnh Học Trí thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi vào thì giật mình một cái, bất giác lùi người ra phía sau ngồi cạnh một gã nam nhân không mập cũng không gầy, trông có vẻ rất lão luyện. Nam nhân này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt gồ ghề, hắn mặc một bộ âu phục màu đen, bên hông phình lên một vật gì đó, trông bộ dạng hắn thì chắc là một vệ sĩ. Thấy Mạnh Học Trí lùi lại gần người, nam nhân này chán ghét cau mày, khẻ đưa tay đẩy Mạnh Học Trí một cái, Mạnh Học Trí không tự chủ được lao về phía trước, may là hắn nắm được tay vịn của cái ghế nếu không thì đã ngã rồi.
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn thì thấy quả thật Mạnh Học Trí ở chỗ này, hắn cảm thấy yên tâm, tiểu tử này chắc chắn sẽ không thể nào chạy thoát được. Bên trong phòng có Lý Thiên Bằng, Mã Phượng Vân và bọn người của Tiễn Thông. Diệp Lăng Phi rất có hứng thú với nam nhân bên cạnh Mạnh Học Trí, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là biết nam nhân này không phải là người bình thường. Không cần nói đến ánh mắt hung ác như lang sói cửa hắn mà chỉ cần nhìn vào dấy vết trên cánh tay hắn cũng biết người này bị thương quá nhiều. Cái này không phải là cố ý tạo ra để dọa người mà nhìn những vết sẹo đó, Diệp Lăng Phi biết đây là những vết thương trong thời gian dài do súng đạn tạo thành.
Đương nhiên đó cũng không phải điểm quan trọng nhất, nguyên nhân chính để Diệp Lăng Phi biết gã nam nhân này không phải là người bình thường chính là sát khí, trên người hắn mang theo sát khí nặng nề. Mà sát khí thì tuyệt đối không thể giả với mà có được, sát khí đó toát ra khiến ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm giác có một luồng khí lạnh tràn vào thân thể mình.
- Xem ra tiểu tử Lý Thiên Bằng này cũng tìm được cao thủ rồi.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ vậy. Lúc này Dã Thú đã nhìn thấy Mạnh Học Trí, hắn hận không thể băm nát Mạnh Học Trí ra thế nhưng hắn nghe lệnh Diệp Lăng Phi nên không dám tùy tiện hành động, đành phải ngăn chặn nộ khí của mình lại, hung dữ nhìn Mạnh Học Trí trốn ở góc tường.
- Ai ui, đây không phải là giám đốc Diệp sao, thế mà tôi còn tưởng ai có lá gan lớn như vậy mà dám tới đây để gây sự.
Bây giờ tiểu tử Lý Thiên Bằng này cũng thông minh hơn một chút, hắn không bị kích động như trước nữa mà bây giờ rất trầm tĩnh giống Lý Triết Hào. Lý Thiên Bằng tỏ vẻ tươi cười, hắn vỗ vào vai cô gái diễm lệ bên cạnh, căn dặn:
- Bảo bối, lấy cho giám đốc Diệp của chúng ta một cái ghế, dù sao thì giám đốc Diệp cũng là khách, không thể để người ta đứng như thế được.
- Không cần khách khí, tôi thấy cái ghế này cũng không tệ.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn đặt mông ngồi xuống cái ghế trước mặt.
Chỗ này vốn là của Tiễn Thông, vừa rồi Tiễn Thông còn ngồi đây đánh bài, nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở bên ngoài nên bốn người mới dừng lại. Lý Thiên Bằng nghe thấy Diệp Lăng Phi tới thì hơi giật mình, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại tới chô này, nhưng hắn lập tức nghĩ thầm:
- Tới đúng lúc lắm, đây là địa bàn của tao, nếu như tiểu tử mày không biết sống chết mà chạy tới đây thì tao sẽ cho mày biết tay.
Trong đầu nghĩ vậy nên hắn bảo Tiễn Thông ra đưa Diệp Lăng Phi vào trong.
Tiễn Thông vừa nhìn thấy chỗ mình bị Diệp Lăng Phi chiếm mất thì hắn hết sức bất mãn nhưng bề ngoài vẫn cười nói:
- Nếu Diệp tiên sinh đã ngồi vào chỗ của tôi thì tôi đây cũng đành phải tìm một chỗ khác thôi.
Vừa nói hắn vừa đi tới chỗ đối diện với Diệp Lăng Phi rồi ngồi xuống.
Cảm thấy buồn chán, Diệp Lăng Phi rời khỏi tập đoàn Tân Á, ngay cả Trần Ngọc Đình hắn cũng không gọi được, Diệp Lăng Phi biết bây giờ Trần Ngọc Đình đang tức giận, mình không quấy rầy là hay nhất.
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Thú để hỏi xem tiểu tử này đang làm gì. Lúc đầu Dã Thú không chịu nói nhưng cuối cùng hắn cũng nói ra. Lúc trước hắn treo giải một trăm vạn cho ai tiết lộ hành tung của Mạnh Học Trí cho hắn, bây giờ Dã Thú đã đuổi đến chỗ Mạnh Học Trí đang trốn.
- Dã Thú, phải nhớ đây là Trung Quốc, không phải là Trung Phi hay Châu Phi, tiểu tử mày chỉ cần kéo tên khốn kiếp Mạnh Học Trí ra ngoài là được.
Diệp Lăng Phi căn dặn Dã Thú.
Diệp Lăng Phi vừa tắt điện thoại xong thì mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn. Với tính khí nỏng nảy của Dã Thú rất dễ mắc sai lầm. Diệp Lăng Phi cảm thấy lo lắng, hắn gọi điện lại cho Dã Thú bảo hắn chờ mình tới.
Khi Diệp Lăng Phi chạy tới thì Dã Thú đang nhìn không chớp mắt vào trong võ quán, hắn ngổi xổm ở ngoài cửa, quả nhiên là không tùy tiện lao vào. Đối với Dã Thú, Diệp Lăng Phi bảo gì hắn cũng nghe theo, trong tổ chức Lang Nha cũng vậy, hễ khi nào Dã Thú trừng mắt tức là hắn đang muốn giết người thế nhưng trước mặt Diệp Lăng Phi thì hắn lại giống như con mèo con, rất nghe lời.
- Dã Thú, mày khẳng định là ở đây chứ?
Diệp Lăng Phi lái xe tới võ quán Hướng Dương, hắn còn tưởng là đi nhầm chỗ, đây là một doanh nghiệp chuyên đào tạo võ thuật, tại sao Mạnh Học Trí lại trốn ở chỗ này?
- Tôi khẳng định, lúc nãy có người gọi điện nói nơi này thuộc về một tên đầu sỏ xã hội đen tên là Tiễn Thông, buổi sáng hôm nay, có một nữ nhân cùng với Mạnh Học Trí tới đây đánh bài.
- Tiễn Thông có lai lịch như thế nào?
Diệp Lăng Phi không hiểu. Ở thành phố Vọng Hải này hắn không giao du với một tên xã hội đen nào nên không biết có người như vậy. Còn về phần nữ nhân nói Mạnh Học Trí đến đây thì Diệp Lăng Phi có thể đoán được đó là ai, chắc chắn là người mà lần trước hắn đã gặp ở quán bar, nữ nhân đi cùng với Mạnh Học Trí. Diệp Lăng Phi cảm giác nữ nhân này có quan hệ với bọn xã hội đen, cho nên Mạnh Học Trí tới đây cũng là chuyện bình thường. Diệp Lăng Phi cảm thấy nực cười, Mạnh Học Trí cho rằng mình có bọn xã hội đen làm chỗ dựa nên dám huênh hoang ở thành phố Vọng Hải này.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn võ quán, hắn gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta đi vào, tôi muốn xem xem Tiễn Thông là loại người nào mà dám bảo vệ cho Mạnh Học Trí.
Diệp Lăng Phi nói xong liền cất bước đi vào võ quán, Dã Thú cũng theo sau.
Ở sân khấu của võ quán có một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, cô gái này ăn mặc không giống bọn xã hội đen, điều này làm cho Diệp Lăng Phi hoài nghi không biết mình có đi nhầm chỗ hay không.
- Hai vị tiên sinh, không biết có chuyện gì?
Nữ hài tử đứng dậy hỏi:
- Chúng tôi đến tìm người.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Oh, không biết ngài tim ai?
Nữ hài tử hỏi lại.
- Mẹ nó, cô hỏi làm gì.
Dã Thú không nhịn được quát lớn. Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Dã Thú rồi thấp giọng nói:
- Không được nói.
Lúc này Dã Thú mới ngậm miệng lại, không nói chen vào nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua nữ hài tử kia, cười nói:
- Chúng tôi đến đây để tim người tên là Mạnh Học Trí.
- Mạnh Học Trí?
Nữ hài tử lật sổ đăng ký ra, tìm một lúc lâu nhưng không thấy trong võ quán có người tên này. Nàng xin lỗi nói:
- Vị tiên sinh này, tôi nghĩ hai người tìm nhầm chỗ rồi. Ở võ quán chúng tôi không có người nào tên là Mạnh Học Trí.
- Có thể hắn không đăng ký.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không chừng hắn là bạn của ông chủ các người.
- Cái này thì tôi không biết.
- Phiền cô có thể gọi ông chủ của cô ra được không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Nữ hài tử lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi không gặp bất kỳ ai, chỗ này là võ quán, chỉ tiếp nhận những võ sinh, nếu hai vị muốn học võ thì có thể đăng ký, chỉ cần nộp học phí thì chúng tôi sẽ thông báo thời gian học cho ngài. Võ quán chúng tôi là võ quán đứng đầu ở thành phố Vọng Hải, đã từng đoạt…..
Diệp Lăng Phi cắt đứt lời giới thiệu về võ quán của nữ hài tử, hắn cười nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng tôi phải tự mình đi vào thôi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi và Dã Thú cất bước lên lầu, nữ hài tử thấy hai người đi thẳng lên lầu, nàng vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi dọc theo cầu thang lên lầu, thấy có hai sân huấn luyện rất rộng, hai, ba mươi thanh niên đang mặc quần áo võ vật lộn từng đôi một trên sân.
- Xin lỗi, hôm nay là ngày võ quán chúng tôi huấn luyện, mời hai vị rời khỏi đây.
Một gã thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi ngăn cản Diệp Lăng Phi và Dã Thú. Gã nam nhân này mặc bộ võ phục màu trắng, thắt lưng đeo đai tơ tằm, hai chân dạng ra, đưa tay ngăn cản hai người.
- Chúng tôi muốn tìm người, không phải tới học võ.
Diệp Lăng Phi rất lễ phép nói.
- Ở chỗ chúng tôi không có người mà hai người tìm, mời hai người đi mau.
Nam nhân không khách khí nói.
Diệp Lăng Phi lùi về phía sau nửa bước, nhưng Dã Thú lại tiến lên một bước, hắn túm lấy áo ngực gã nam nhân kia rồi nhấc hắn lên ném xuống đất. Gã nam nhân kia bị Dã Thú ném xuống đất không dậy được nổi.
Lần này giống như chọc vào tổ ong, tất cả những thanh niên đang tập luyện đều dừng lại, họ đi tới vây quanh Dã Thú và Diệp Lăng Phi.
- Tiểu tử, mày là thằng nào mà dám tới đây gây sự, có phải ăn gan hùm mật gấu rồi không.
Một gã có vóc người vạm vỡ, cái đầu trọc bóng láng hỏi.
- Chúng tôi tới để tìm người.
Diệp Lăng Phi quét ánh mắt một vòng, khóe miệng nở nụ cười. Hắn cười nói:
- Các vị, không nên hiểu lầm. Chúng tôi đều là người bình thường, nào dám đến gây sự. Chúng tôi chỉ muốn tìm người chứ không có ác ý. Thỉnh các vị nhường cho một lối đi, cảm ơn.
- Vị đại thúc này, có phải anh tìm nhầm chỗ rồi không. Anh có biết đây là nơi nào không mà dám tùy tiện vào tìm người. Nếu như biết điều thì mau đi đi, đừng để chúng tôi phải bẩn tay.
Gã thanh niên này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, trông rất kiêu ngạo. Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng quá Diệp Lăng Phi, có vẻ như không coi Diệp Lăng Phi ra cái gì, thế nhưng ngược lại, hắn cứ chằm chằm nhìn vào người Dã Thú đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Vị tiểu huynh đệ này, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Quả thật không phải chúng tôi đến đây để gây sự mà chỉ muốn tìm người thôi. Tên hắn là Mạnh Học Trí.
- Không có người này.
Gã thanh niên cười lạnh nói:
- Bây giờ thì thỏa mãn rồi chứ, cút đi.
- Rất thỏa mãn, tôi còn thỏa mãn hơn khi nhìn thấy tất cả các anh nằm xuống đất.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Thằng kia, chú ý khẩu khí đây, đừng có quá kiêu ngạo. Tao nói cho mày biết, nếu như mày mà nhìn thấy tao giết người thì chắc mày đái ra quần rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra khỏi miệng, gã thanh niên kia biến sắc, hắn chửi bới:
- Mẹ nó, mày chán sống rồi.
Nói xong, hắn nắm đấm lại chuẩn bị đánh Diệp Lăng Phi, thế nhưng nắm đấm vừa giơ lên thì bỗng nhiên nghe được tiếng ho khan truyền đến.
- Tiểu Lôi, mày làm gì vậy, tại sao lại đối đãi với khách của chúng ta như thế.
Người được xưng là Tiểu Lôi vừa nghe những lời này hắn liền buông tay xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi rồi miễn cưỡng đứng qua một bên. Sau đó thấy đám người tách ra, một gã ăn mặc rất đẹp, vẻ mặt dữ tợn, trông hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, cặp mắt hắn vốn dĩ không lớn lắm lại bị đống thịt trên mặt ép vào gần như không nhìn thấy con ngươi.
- Là Diệp tiên sinh à, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?
Gã nam nhân tươi cười, nhìn vẻ mặt hắn mà người ta không thể biết được hắn cười thật hay giả bộ cười.
Diệp Lăng Phi căn bản không nhận ra được người này là ai, thế nhưng rất lạ là hắn lại biết Diệp Lăng Phi. Diệp lưang phi khó hiểu hỏi:
- Anh biết tên của tôi?
- Diệp Lăng Phi, con rể tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, còn ai mà không biết nữa.
Gã nam nhân cười ha hả rồi vươn tay phải ra, nói:
- Tiễn Thông, tôi bất quả chỉ là người quản lý một vài chỗ ăn chơi nhỏ, nào dám so sánh với ngài.
- Xin lỗi, tôi không bắt tay.
Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói:
- Tiễn tiên sinh, anh đã biết tôi vậy thì chúng ta nói chuyện dễ dàng hơn nhiều, tôi tới đây để tìm một người.
- Diệp tiên sinh, tôi thấy người anh tìm chắc là một người bạn cũ của anh rồi.
Tiễn Thông hơi nghiêng người, làm bộ mời khách, nói:
- Chúng ta nói chuyện ở chỗ này không tiện, xin mời đi vào trong.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn cất bước đi vào, Dã Thú cố ý dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn những thanh niên này rồi hắn hừ một tiếng. Tiểu Lôi hết sức không phục, hắn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và Dã Thú, nhưng hắn ngại Tiễn Thông nên không dám lên tiếng, chỉ có thể giữ nộ khí trong lòng chứ không dám có động tác gì với Diệp Lăng Phi.
Tiễn Thông vỗ tay nói:
- Không có việc gì nữa, chúng mày tiếp tục tập luyện đi.
Nói xong, Tiễn Thông mang theo hai gã thủ hạ đi vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào bên trong gian phòng thì thấy dưới ánh đèn có một chiếc bàn mạt trượt. Lý Thiên Bằng đang ngồi chơi mạt trượt ở góc phía đông, hai chân vắt chéo, bên cạnh hắn có một cô gái rất diêm lệ. Ngồi đối diện với Lý Thiên Bằng là nữ nhân hôm trước đã xung đột với Diệp Lăng Phi trong quán bar, Mã Phượng Vân cầm một điếu thuốc lá trong tay, thân thể mập mạp của bàn chiếm gần hết cái ghế, nếu như nhìn vào sẽ khiến người ta phải lo lăng thay cho cái ghế, không biết nó có chịu nổi thân thể của Mã Phượng Vân hay không nữa.
Mạnh Học Trí ngồi ở góc tường, hắn mặc một bộ âu phục trắng, đi giày da màu trắng, mái tóc bóng mượt, thoạt nhìn thì cũng có vẻ giống một tiểu sinh anh tuấn. Chẳng qua là ánh mắt của hắn khiến người ta cảm giác hắn hết sức hèn mọn.
Mạnh Học Trí thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi vào thì giật mình một cái, bất giác lùi người ra phía sau ngồi cạnh một gã nam nhân không mập cũng không gầy, trông có vẻ rất lão luyện. Nam nhân này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt gồ ghề, hắn mặc một bộ âu phục màu đen, bên hông phình lên một vật gì đó, trông bộ dạng hắn thì chắc là một vệ sĩ. Thấy Mạnh Học Trí lùi lại gần người, nam nhân này chán ghét cau mày, khẻ đưa tay đẩy Mạnh Học Trí một cái, Mạnh Học Trí không tự chủ được lao về phía trước, may là hắn nắm được tay vịn của cái ghế nếu không thì đã ngã rồi.
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn thì thấy quả thật Mạnh Học Trí ở chỗ này, hắn cảm thấy yên tâm, tiểu tử này chắc chắn sẽ không thể nào chạy thoát được. Bên trong phòng có Lý Thiên Bằng, Mã Phượng Vân và bọn người của Tiễn Thông. Diệp Lăng Phi rất có hứng thú với nam nhân bên cạnh Mạnh Học Trí, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là biết nam nhân này không phải là người bình thường. Không cần nói đến ánh mắt hung ác như lang sói cửa hắn mà chỉ cần nhìn vào dấy vết trên cánh tay hắn cũng biết người này bị thương quá nhiều. Cái này không phải là cố ý tạo ra để dọa người mà nhìn những vết sẹo đó, Diệp Lăng Phi biết đây là những vết thương trong thời gian dài do súng đạn tạo thành.
Đương nhiên đó cũng không phải điểm quan trọng nhất, nguyên nhân chính để Diệp Lăng Phi biết gã nam nhân này không phải là người bình thường chính là sát khí, trên người hắn mang theo sát khí nặng nề. Mà sát khí thì tuyệt đối không thể giả với mà có được, sát khí đó toát ra khiến ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm giác có một luồng khí lạnh tràn vào thân thể mình.
- Xem ra tiểu tử Lý Thiên Bằng này cũng tìm được cao thủ rồi.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ vậy. Lúc này Dã Thú đã nhìn thấy Mạnh Học Trí, hắn hận không thể băm nát Mạnh Học Trí ra thế nhưng hắn nghe lệnh Diệp Lăng Phi nên không dám tùy tiện hành động, đành phải ngăn chặn nộ khí của mình lại, hung dữ nhìn Mạnh Học Trí trốn ở góc tường.
- Ai ui, đây không phải là giám đốc Diệp sao, thế mà tôi còn tưởng ai có lá gan lớn như vậy mà dám tới đây để gây sự.
Bây giờ tiểu tử Lý Thiên Bằng này cũng thông minh hơn một chút, hắn không bị kích động như trước nữa mà bây giờ rất trầm tĩnh giống Lý Triết Hào. Lý Thiên Bằng tỏ vẻ tươi cười, hắn vỗ vào vai cô gái diễm lệ bên cạnh, căn dặn:
- Bảo bối, lấy cho giám đốc Diệp của chúng ta một cái ghế, dù sao thì giám đốc Diệp cũng là khách, không thể để người ta đứng như thế được.
- Không cần khách khí, tôi thấy cái ghế này cũng không tệ.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn đặt mông ngồi xuống cái ghế trước mặt.
Chỗ này vốn là của Tiễn Thông, vừa rồi Tiễn Thông còn ngồi đây đánh bài, nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở bên ngoài nên bốn người mới dừng lại. Lý Thiên Bằng nghe thấy Diệp Lăng Phi tới thì hơi giật mình, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại tới chô này, nhưng hắn lập tức nghĩ thầm:
- Tới đúng lúc lắm, đây là địa bàn của tao, nếu như tiểu tử mày không biết sống chết mà chạy tới đây thì tao sẽ cho mày biết tay.
Trong đầu nghĩ vậy nên hắn bảo Tiễn Thông ra đưa Diệp Lăng Phi vào trong.
Tiễn Thông vừa nhìn thấy chỗ mình bị Diệp Lăng Phi chiếm mất thì hắn hết sức bất mãn nhưng bề ngoài vẫn cười nói:
- Nếu Diệp tiên sinh đã ngồi vào chỗ của tôi thì tôi đây cũng đành phải tìm một chỗ khác thôi.
Vừa nói hắn vừa đi tới chỗ đối diện với Diệp Lăng Phi rồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.