Chương 275: Đây là một âm mưu lớn!
Tam Dương Trư Trư
10/03/2013
Có một loại nữ nhân, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn rất lý trí, nhưng loại nữ nhân này lại dễ dàng bị tình cảm làm mê muội nhất, nhất là khi nữ nhân kia bị ngm nhân mà nàng tín nhiệm, hoàn toàn làm cho mê muội, nữ nhân đó đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Không thế nghi ngờ, Chu Hân Mính hoàn toàn chính là loại nữ nhân này, ở bên ngoài mặc dù biết Diệp Lăng Phi làm rất nhiều chuyện phạm tội, nhưng việc mà Chu Hân Mính suy nghĩ đến cũng không phải là bắt Diệp Lăng Phi, mà là nghĩ tới làm thế nào giúp Diệp Lăng Phi thoát khôi sự trừng phạt của pháp luật.
Từ khi Chu Hân Mính tiếp thu vụ án mạng của Truy Phong này, Chu Hân Mính trong lòng đã có một loại dự cảm rất mãnh liệt, rằng vụ án này là Diệp Lăng Phi làm. Truy Phong chính là bảo tiêu của Lý Thiên Bằng, mà từ quá khứ của Diệp Lăng Phi mà xem, Diệp Lăng Phi đối với chuyện hắn bị người ta chém không thể cứ như vậy mà quên đi, càng huống chi chính miệng Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Mính, trong thành phố Vọng Hải, chỉ có Lý Triết Hào hy vọng Diệp Lăng Phi chết đi nhất.
Nhưng thái độ của Diệp Lăng Phi sau đó lại làm cho Chu Hân Mính cảm giác không thể hiểu nổi, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên quả quyết cự tuyệt mình điều tra Lý Triết Hào. Sau lại có những chuyện lục tục xảy ra làm cho Chu Hân Mính ý thức được sự chuẩn bị của Diệp Lăng Phi, đó chính là Diệp Lăng Phi chuẩn bị động thủ báo thù.
Người của Hắc Phong bang bị người ta giết chết, bang chủ Hắc Phong bang mất tích, một loạt sự kiện làm cho Chu Hân Mính mãnh liệt cảm giác được Diệp Lăng Phi đang đi từng bước thực hiện kế hoạch của hắn. Nếu như đổi lại Chu Hân Mính không vì tình riêng trước kia, đã sớm đem Diệp Lăng Phi trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, tiến hành thẩm vấn, nhưng Chu Hân Mính hiện tại lại không thể làm chuyện như vậy đến. Không những không điều tra, ngược lại, Chu Hân Mính lại vì Diệp Lăng Phi mà tận lực che giấu
Thẳng đến khi Truy Phong bị giết, làm cho Chu Hân Mính hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Diệp Lăng Phi. Từ kết quả nghiệm thi của bên pháp y mà xem, trước khi Truy Phong ngã xuống đã bị chết, là bị người ta dùng một khẩu súng lục PSS của Nga đã cải tiến giết chết. Loại súng lục này không chỉ có cảnh sát thành phố Vọng Hải chưa từng thấy, mà ngay cà đội đặc công của thành phố Vọng Hải đều không có năng lực để trang bị. Chu Hân Mính lập tức nghĩ tới Diệp Lăng Phi, dựa theo thân phận Diệp Lăng Phi, tìm được loại này vũ khí tiên tiến này là rất dễ dàng.
Nhưng Chu Hân Mính lại để cho cảnh sát điều tra theo một hướng sai lầm, đó là Chu Hân Mính cố ý như thế. Nàng cố tình nói với đội viên của mình cho rằng đây giống như là sát thủ gây nên, từ bối cành bộ đội đặc chủng Truy Phong trước kia. Có lẽ là kẻ thù trước kia của Truy Phong thuê sát thủ giết chết Truy Phong.
Chu Hân Mính nói dối như vậy, làm cho vốn là án mạng khó điều tra trở thành cơ hồ “không có khả năng phá án”. Cái này cũng hoàn toàn là kết quả mà Chu Hân Mính hy vọng, Chu Hân Mính của hiện tại đã biến thành một nữ nhân vì nam nhân mình yêu mà nỗ lực hết thảy mọi chuyện, hễ là chuyện uy hiếp đến Diệp Lăng Phi, liền tận lực giấu diếm đi.
Lúc này. Chu Hân Mính lại muốn làm mặt lạnh để hỏi chuyện, Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu tâm lý Chu Hân Mính, ở trước mặt Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng không cần phải giấu điếm chuyện gì. Hắn nói với Chu Hân Mính một câu trả lời rất khẳng định. Mặc dù không phải Diệp Lăng Phi ra tay giết chết Truy Phong, nhưng Diệp Lăng Phi lại là chủ mưu.
- Diệp Lăng Phi, anh ……. Khụ, anh không nên làm quá đáng.
Chu Hân Mính hơi thờ dài nói,
- Anh làm như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
- Anh biết, nhưng có một số việc anh không thể không làm, Hân Mính, anh biết em rất khó xử. Nhưng từ góc độ khác mà nói, nếu như không phải chính miệng anh nói cho em quá khứ của anh. Em căn bản là không cách nào tra được thân phận của anh. Cũng giống vậy, ở mấy vụ án mạng này, anh không có lưu lại chứng cớ, cho nên nói chi có chính miệng anh thừa nhận, nếu không không có ai biết là anh làm, đương nhiên trừ em ra.
Diệp Lăng Phi nhìn thăng hai mắt Chu Hân Mính, ôn nhu nói:
- Bời vì anh đem em trở thành người thân cận nhất của anh, bởi vì anh yêu em không muốn lừa gạt em. Đây là ý nghĩ của anh, anh cho rằng anh làm bất cứ chuyện gì đều không thể giấu điếm em. Nếu như em muốn bắt anh, anh sẽ không có bất cứ phản kháng gì. Đương nhiên chỉ giới hạn là em, trừ em ra, bất luận kẻ nào muốn bắt anh, vậy kết quả của hắn chi có chết.
Chu Hân Mính thấp giọng hít một hơi nói:
- Anh chính là bại hoại xấu xa nhất, nếu có kiếp sau, em gập được anh chuyện thứ nhất em làm chính là lập tức giết chết anh, không để cho anh bắt nạt em.
Nói xong, Chu Hân Minh cao giọng nói:
- Tốt lắm, em biết bây giờ mình phải làm gì. Không phải là bảo vệ Tình Đình sao, em sẽ sắp xếp người đi bảo vệ Tình Đình .
- Tốt nhất là em tự mình bảo vệ, người bên cạnh là bảo vệ tốt nhất, như vậy anh sẽ yên tâm.
Diệp Lăng Phi lại cười xấu xa nói:
- Như vậy anh cũng có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với em.
Mặt Chu Hân Mính trắng không còn chút máu liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, không thèm nói chuyện.
Khi Diệp Lãng Phi nghĩ muốn tiếp tục đùa giỡn với Chu Hân Mính, thì điện thoại hắn vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn số điện thoại này. Nghi hoặc nói:
- Ai gọi điện thoại cho anh vậy nhỉ? Anh không nhận ra số này.
- Ai biết, nói không chừng lại là tình nhân nào đó của anh.
Kể từ khi Chu Hân Mính biết Diệp Lăng Phi này trừ Bạch Tình Đình cùng chính mình ra. Còn có nữ nhân khác quan hệ rất thân mật với Diệp Lăng Phi, nàng đã biết có thể nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng Phi còn có không ít. Nhưng hiện tại Chu Hân Mính lại không có quyền quản Diệp Lăng Phi, đương nhiên, khi nếu có nữ nhân xuất hiện ở trước mặt nàng, Chu Hân Mính cũng sẽ không để yên cho nữ nhân kia cùng Diệp Lăng Phi tán tỉnh, trong lòng nàng vẫn còn biết ghen .
Ở trong lòng Chu Hân Mính, trừ Bạch Tình Đình nàng có thể cho phép ở cùng một chổ với Diệp Lăng Phi. Dù sao Bạch Tình Đình người ta cũng là vợ hợp pháp của Diệp Lăng Phi, mà nàng tuy nói có quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng dù sao nàng vẫn có cảm giác là người thứ ba. Bởi vậy, trong lòng Chu Hân Mính có thể dễ dàng chấp nhận Bạch Tình Đình, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần chấp nhận mình và Bạch Tình Đình đồng thời là nữ nhân của Diệp Lăng Phi, nhưng về phần Diệp Lăng Phi này có thể có những tình nhân chưa lộ ra mà nói, Chu Hân Mính cũng không muốn cùng những nữ nhân đó chia xẻ Diệp Lăng Phi. Bởi vậy, khi vừa nghe được Diệp Lăng Phi lầm bầm như vậy, Chu Hân Mính không nhịn được nói ra.
Diệp Lăng Phi cũng nghe ra ý ghen trong giọng Chu Hân Minh, hắn vội vã giãi thích nói:
- Hân Mính, em đừng hiểu lầm, thật sự anh không biết số điện thoại này. Nếu không anh nghe điện thoại trước mặt em, em cũng nghe xem
- Em chẳng muốn quản chuyện của anh, em còn có một đống việc cần xử lý đây.
Chu Hân Mính vừa nói liền từ trong ngăn kéo bàn công tác lôi ra một tập hồ sơ, thoạt nhìn làm bộ như vậy, nhưng nàng lại nín thở nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại
Diệp Lăng Phi lè lưỡi về phía Chu Hân Mính, làm ra một cái động tác liếm môi bỉ ổi, lúc này mới ấn nút nghe điện thoại. Hắn sợ Chu Hân Mính hiểu lầm mình thật có bí mật gì không muốn cho Chu Hân Mín hbiết, cố ý nói rất to hỏi:
- Này. ngươi là ai?
Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút lo lắng của Trần Hàn Lâm, hắn nói:
- Diệp tiên sinh sao, là ta, Trần Hàn Lâm.
Nghe được cái tên Trần Hàn Lâm này, Diệp Lăng Phi hơi có chút ngoài ý muốn, Trần Hàn Lâm sao lại gọi điện thoại cho mình, điều này làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác rất ngoài ý muốn. Ngữ khí của hắn rõ ràng rất không thân mật, rất lạnh nhạt hỏi:
- Làm sao vậy. Sao ngươi lại gọi điện thoại cho ta, điều này làm cho ta cảm giác rất ngoài ý muốn đấy.
- Diệp tiên sinh, nếu như ngài không bận việc gì, ta muốn gặp mặt nói chuyện với ngài. Ta có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho ngài, là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trần Hàn Lâm nhắc tới Bạch Tình Đình, hắn liền dự cảm được chuyện này rất nghiêm trọng. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nói thẳng:
- Được rồi, ngươi nói thời gian cùng địa điểm. Ta hiện tại có thế tới.
- Một aiờ sau, ta ở phòng trà Tụ Phú Lâu phía đông quãng trường Thắng Lợi chờ ngài.
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp ứng nói.
Đến khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Chu Hân Mính đã nhìn Diệp Lăng Phi. Từ trong giọng nói của Diệp Lăng Phi mới vừa rồi, Chu Hân Mính cảm giác được cuộc điện thoại này cũng không phải là điện thoại nói chuyện phiếm tầm thường, mà là có chuyện trọng yếu gì đó. Nàng nhìn phía Diệp Lăng Phi là muốn xem Diệp Lăng Phi có chuẩn bị đem chuyện này nói cho mình hay không, hiện tại Chu Hân Mính phát giác chính mình có chút giống “bà tám”, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Diệp Lăng Phi, nàng luôn luôn rất tò mò muốn biết.
Diệp Lăng Phi cũng không có ý giấu diếm Chu Hân Minh, hắn đem điện thoại đút vào trong túi, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hân Mính. Vừa rồi nhận được điện thoại của Trần Hàn Lâm, em biết Trần Hàn Lâm anh nói này là ai chứ
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Lần trước em đã thấy hắn, không phải là phó tổng chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sao, em nhớ kì lúc ấy anh nói hắn có chuyện mờ ám.
- Ừ, chính là hắn. Hắn gọi điện thoại cho anh nói là có chuyện trọng yếu muốn nói với anh, hơn nữa còn là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình. Bây giờ anh sẽ đi tới phòng trà Tụ Phú Lâu gặp hắn. Anh hoài nghi Trần Hàn Lâm này đã bị Lý Triết Hào uy hiếp, khi đó anh còn không biết. Cho đến gần đày anh mới biết được tiền sinh hoạt của Trần Hàn Lâm hoàn toàn là từ Vọng Hải chi ra. Cho nên, anh hoài nghi Trần Hàn Lâm là do Lý Triết Hào sắp đặt tiến vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, hiện tại Trần Hàn Lâm tìm anh, vậy hẳn là có liên quan với Lý Triết Hào.
- Có cần em đưa người tới hay không?
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói tình thế tựa hồ rất nghiêm trọng, nàng nhanh chóng hỏi:
- Chưa cần, một mình anh cùng có thể đối phó. Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Có chuyện ai anh sẽ nói cho em kịp thời.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đi ra, mở cửa phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy không có ai đi tới. Hắn đóng cửa lại. Đi nhanh tới trước mặt Chu Hân Mính, bất ngờ hôn Chu Hân Mính một cái, lúc này mới rời khỏi phòng làm việc của Chu Hân Mính.
- Người này.
Chờ khi Chu Hân Mính phản ứng lại, Diệp Lăng Phi đã rời khỏi phòng làm việc. Chu Hân Mính tuy ngoài miệng thấp giọng lầm bầm bất mãn, nhưng trong lòng lại là cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc .
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi cục cảnh sát, đi thẳng đến phòng trà kia theo như lời Trần Hàn Lâm. Chờ khi Diệp Lăng Phi đến phòng trà kia, Trần Hàn Lâm vẫn chưa đến. Diệp Lăng Phi chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ. Gọi một ấm trà Long Tỉnh. Lúc này mới đem tờ báo mua lúc sáng lấy ra xem. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Diệp Lăng Phi, cơ hồ báo chí nghiêng về một bên nói lần này tập đoàn đầu tư Vọng Hải bị lừa. Căn cứ điều tra. Chính phủ nước Pháp cũng không có kế hoạch chuyển nhượng nhà thờ Đức Bà Paris. Chuẩn xác mà nói, chính phủ nước Pháp chưa bao giờ từng có kế hoạch hoang đường như thế.
Diệp Lăng Phi chi là tùy tiện đọc lướt qua, đã đem tờ báo ném sang một bên. Hiện tại hắn rất muốn nhìn bộ dáng Lý Triết Hào biến thành chó nhà có tang.
Khi Diệp Lăng Phi đến phòng trà ước chừng mười phút sau, một người mặc đồ Tây màu lam, sắc mặt trắng bệch, Trần Hàn Lâm mang vẻ mặt hết sức tiều tụy xuất hiện ở trong phòng trà. Hắn nhìn lướt qua, rất nhanh liền tìm thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cửa sổ, Trần Hàn Lâm cắn môi, bước nhanh về phía Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, xin lỗi, ta đã tới chậm.
Trần Hàn Lâm vừa đi đến trước mặt Diệp Lãng Phi, liền nói xin lỗi. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Hàn Lâm một cái, hơi giơ tay lên, rất lạnh nhạt nói:
- Mời ngồi:
Trần Hàn Lâm ngồi xuống, hắn cũng không lập tức nói chuyện, mà là cầm lấy ấm trà Long Tỉnh mà Diệp Lăng Phi đã gọi, rót đầy chén trà trước mặt mình, một ngụm uống hết, ngay sau đó lại liên tục uống hai chén.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nhìn Trần Hàn Lâm đối diện, hắn cũng không nói lời nào, liền đem tay phải đặt ở trên mặt bàn, ngón giữa gõ nhịp nhịp lên mặt bàn phát ra thanh âm đang đang.
Đến khi uống xong chén thứ tư, Trần Hàn Lâm mới dừng lại. Hắn nhìn Diệp Lăng Phi, do dự nói:
- Ta có chuyện muốn nói với Diệp tiên sinh, là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình
- Nói đi, ta đang nghe đây
Trần Hàn Lâm dùng sức nuốt một ngụm nước miếng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài nhớ kì lần trước ngài nói ta bị thua bạc nợ một khoản tiền lớn không?
- Đương nhiên nhớ kĩ, ta còn biết ngươi chính là bởi vì không có tiền trả nợ mà chạy về Trung Quốc. Nhưng ngay khi ngươi quay về Trang Quốc không lâu, khoán tiền kia đã được trả.
Trần Hàn Lâm đang nói chuyện, lại rót một chén trà, uống xuống. Diệp Lăng Phi thấy ấm trà Long Tỉnh trong chốc lát đã bị Trần Hàn Lâm uống cạn, lại gọi người phục vụ tới, lần này hắn gọi bốn ấm trà Long Tỉnh.
- Trần phó tổng, ta gọi cho ngươi trà, không cần gấp gáp, chậm rãi mà uống. Trần Hàn Lâm lại nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói:
- Khoản tiền kia là được Lý Triết Hào thanh toán.
Trần Hàn Lâm nói xong những lời này, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Lăng Phi. Nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi lúc này lại làm cho Trần Hàn Lâm thất vọng cực độ, Diệp Lăng Phi cũng không có bất cứ kinh ngạc gi, mà là tương đối trầm tĩnh. Diệp Lăng Phi chậm rãi rót cho mình một chén trà. lấy tay nhấc chén trà lên, há miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hắn nhìn Trần Hàn Lâm mĩm cười nói:
- Cái này cùng không ngoài dự đoán của ta, ta đã sớm biết là hắn giúp ngươi trả tiền.
- Ngài biết?
Điều này làm cho Trần Hàn Lâm cực kì hoàng sợ, hắn cảm giác mình giống như là người trần truồng bại lộ trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tựa hồ biết hết thảy bí mật của hắn. Điều này làm cho Trần Hàn Lâm cảm giác yết hầu phát khô, vốn định đem trà rót vào chén uống, nhưng cảm giác như vậy không đủ giải khát, vì vậy không để ý trà vẫn rất nóng, cầm lấy ấm trà, cứ như vậy uống cả ấm trà. Diệp Lăng Phi vẫn đợi Trần Hàn Lâm đem ấm trà này uống cạn, hắn mới nói:
- Ta từng nói qua với ngươi, ta có rất nhiều bạn bè. Tin tức của ta vượt qua sự tưởng tượng của ngươi. Có thể nói hết thảy mọi chuyện của ngươi ta đều nắm trong tay. Sở dĩ ta không nói ra, bởi vì ta nhìn ra được ngươi là một nhân tài, ta không muốn làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mất đi một nhân tài như ngươi, cho nên, ta mới không có nói ra. Đương nhiên, ta không nói ra cũng không đại biểu ta cho phép ngươi làm chuyện có tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, ta lúc nào cũng để ý ngươi, nếu như để cho ta phát hiện ngươi đang âm thầm cùng Lý Triết Hào cấu kết, làm ra một số chuyện làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế bị hao tổn, ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi.
Trần Hàn Lâm không thể không tin. Hiện tại Trần Hàn Lâm hoàn toàn tin tường nam nhân nhìn như rất vô lại trước mắt này có được năng lực mà mình không tưởng tượng được. Tựa hồ hết thảy bí mật của mình đều bị nắm trong bàn tay người này. Nghĩ đến đây, Trần Hàn Lâm vừa lại cảm giác cổ họng phát khô, lần nữa uống sạch một ấm trà
- Trần phó tổng, ngươi cứ việc uống, nếu như chỗ trà này còn chưa đủ, ta có thể tiếp tục gọi thêm cho ngươi.
- Không cần, vậy là đủ rồi. Vậy là đủ rồi. Trần Hàn Lâm liên tục xua tay, kinh sợ nói:
- Diệp tiên sinh, ta biết ta không nên giấu diếm ngài. Nhưng ta cùng không có cách nào. Lý Triết Hào biết của bối cảnh ta, hắn thông qua việc trả nợ giúp ta để uy hiếp ta hợp tác cùng hắn, chính là âm thầm phá đổ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bất quá, ta vẫn không dám làm. Cho tới bây giờ, ta đều là rất tận tâm vì tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà làm việc
- Ta biết, nếu như ngươi thật sự âm thầm bắt tay vào phá hoại tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, hiện tại ngươi cũng không ngồi ở đối diện ta nói chuyện cùng ta.
- Đúng, đúng, đúng vậy.
Trần Hàn Lâm liên tục gật đầu.
- Vậy hôm nay ngươi tìm ta thì tại sao đây? Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi vào chính đề.
- Là chuyện có liên quan tới Bạch Tinh Đình, chính là vợ Diệp tiên sinh - Bạch phó tổng.
- Cùng Tình Đình có quan hệ ai? Diệp Lăng Phi hỏi:
- Lý Triết Hào nghĩ muốn bắt cóc Bạch Tình Đình để kiếm lấy một khoản tiền chuộc lớn. Trần Hàn Lâm cắn chặt môi, chậm rãi nói:
- Nửa đêm hôm qua, Lý Triết Hào gọi điện thoại cho ta, hắn muốn ta nghĩ biện pháp hẹn Bạch Tình Đình ra ngoài. Dựa theo ý của Lý Triết Hào, chi cần ta có thể đem Bạch Tình Đình một mình hẹn ra ngoài, sau này hắn và ta sẽ không có quan hệ gì nữa. Nhưng là, khi ta hỏi hắn nguyên nhân, Lý Triết Hào cũng không nói cho ta biết, chỉ là yêu cầu ta nghĩ biện pháp đưa Bạch Tình Đình tới bãi đỗ xe gần bến tàu. Diệp tiên sinh, ta biết nơi đó, có rất ít người. Lúc ấy mặc dù ta đáp ứng yêu cầu của Lý Triết Hào, nhưng đêm qua ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, có cảm giác có chuyện không hay.
Nói tới đây. Trần Hàn Lâm lại uống hai chén trà, hắn tiếp tục nói:
- Cả đêm hôm qua ta không ngủ, cảm giác vấn đề này không đơn giản. Sáng sớm hôm nay, sau khi ta mua một tờ báo ở trên đường, biết chi tiết chuyện Lý Triết Hào có thể bị lừa gạt, ta hiểu được, Lý Triết Hào có thể là muốn bắt cóc Bạch Tình Đình, để lấy được một món tiền chuộc lớn, mà ta bất quá chi là công cụ hắn lợi dụng. Một khi ta đưa Bạch Tình Đình tới nơi đó, nói không chừng ta sẽ bị hắn giết chết, đến lúc đó đem chuyện bắt cóc đổ lên đầu ta, khi đó ta muốn giải thích cũng không còn kịp rồi.
Nghe Trần Hàn Lâm nói xong, Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi cùng không ngốc, suy nghĩ vô cùng chu đáo.
- Diệp tiên sinh, ta thật sự là bị ép buộc, kì thật ta cũng không nguyện ý làm loại chuyện này. Sở dĩ ta gọi điện thoại cho ngài, chính là hy vọng Diệp tiên sinh có thê giúp đỡ ta, ta hiện tại cũng không dám nghĩ đến chức vị phó tổng chấp hành tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, ta chỉ nghĩ tới làm thế nào giữ mạng. Diệp tiên sinh, ta biết ngài có bản lãnh, lần này nhất định ngài phải giúp ta, sau này ngài có yêu cầu gì cứ việc phân phó.
Trần Hàn Lâm cơ hồ là đang cầu khẩn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Trần Hàn Lâm, bất động thần sắc nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi là một nhân tài, ngươi hẳn là nên lãnh đạo tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cho tốt. Nếu hiện tại ngươi đã đem chuyện đều nói cho ta, ta cùng có thê nói cho ngươi, chỉ cần ngươi vì tập đoàn Thế Ki Quốc Tế làm việc cho tốt, ta sẽ không để ngươi phải rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, về chuyện bắt cóc Bạch Tình Đình này, ta nghĩ ngươi cần phải phối hợp với ta một chút, yên tâm đi, ta cam đoan sự an toàn của ngươi.
- Thật sao?
Trần Hàn Lâm giống như là nhìn thấy ánh rạng đông ấm áp, mắt hắn lóe lên quang mang hưng phấn, đem ấm trà còn lại trước mặt kia một hơi uống cạn, hung hãng đặt ấm trà lên trên bàn, cao giọng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài nói cái ai ta sẽ làm cái đó.
Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của mình. Từ Oánh cầm tài liệu cần Diệp Lăng Phi ký tên đi vào văn phòng. Cô đặt tài liệu lên trên bàn làm việc, hơi do dự dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại nói không nên lời. Diệp Lăng Phi nhìn là biết, cười nói:
- Có chuyện gì, cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, ngày mai tôi muốn xin nghỉ. Có chút việc riêng cần làm.
- Không phải chỉ là xin phép nghỉ thôi sao? Không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi không chút chần chừ, đáp ứng ngay và bảo:
- Lần sau có việc cô trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi.
- Cảm ơn Giám đốc Diệp. Tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.
Từ Oánh vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi khoát tay, Từ Oánh xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Cô trở lại bàn làm việc của mình, cầm điện thoại lên, sau một hồi cân nhắc rất lâu mới bấm số.
- Chị Lương, ngày mai em muốn nói chuyện với chị.
Giọng nói của Từ Oánh ép xuống tới rất thấp. Khi gọi điện thoại, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía, chỉ sợ có người nghe thấy mình đang nói chuyện gì.
Đường Hiểu Uyển từ lúc ăn cơm trưa trở về liền bận rộn túi bụi. Từ sau khi hết năm làm việc trở đi thì công việc sẽ không rảnh rỗi nhiều. Đường Hiểu Uyển cũng cảm giác những tài liệu mình cần xử lý sao mà nhiều đến thế. Khi cô ở Phòng Thị trường, tuy nói cũng rất bận, cả ngày bận rộn liên hệ khách hàng, nhưng luôn có thời gian dừng lại nói chuyện phiếm. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mình không chỉ không có thời gian nói chuyện phiếm mà chỉ sợ là đến thời gian uống miếng nước cũng chả có.
Vẫn bận rộn đến hết giờ làm, các đồng sự khác đều đi rồi, Đường Hiểu Uyển vẫn còn cố gắng làm nốt cho xong tài liệu cuối cùng. Cho đến khi cô nhập xong tài liệu cuối cùng vào máy tính, Đường Hiểu Uyển đóng lại thao tác SUD, dựa vào phần ghế dựa, tay phải xoa lên cổ, tay trái với lên tách trà có chút nguội lạnh rồi, uống một ngụm lớn.
- Hiểu Uyển, sao còn chưa về? Cô có tăng ca như thế cũng không có tiền thưởng đâu.
Thái Hạo đi đến cửa đại sảnh, thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi uống trà thì lại cười nói:
- Hiểu Uyển, có phải là tôi giao việc quá nhiều không?
- Không phải, là tại tôi làm việc quá chậm.
Đường Hiểu Uyển vội vàng lắc đầu. Cô uống một ngụm hết nốt chỗ nước trà trong cốc, đứng dậy, đi ra cửa đại sảnh.
- Hiểu Uyển, tôi chờ cô. Cô ước chừng khi nào thì có thể xong hết được?
Thái Hạo hỏi.
- Tôi làm xong hết bây giờ đây. Nhưng mà cũng không muốn phiền Quản lý Thái, tôi còn cần thu dọn nữa mà.
Đường Hiểu Uyển nói rồi đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo thấy Đường Hiểu Uyển đi về phía buồng vệ sinh thì cũng không đi tiếp ra thang máy nữa mà lại đi vào đại sảnh văn phòng, ngồi vào chỗ của Đường Hiểu Uyển chờ cô.
Đường Hiểu Uyển đi vệ sinh xong, trên đường trở về đi qua văn phòng của Diệp Lăng Phi, tiện tay đẩy cửa phòng, không ngờ là cửa phòng đã mở, và Diệp Lăng Phi vẫn đang tay nắm con chuột, hai mắt nhìn thẳng màn hình.
"Diệp đại ca rất nỗ lực làm việc, còn tăng ca trễ đến thế này nữa." Đường Hiểu Uyển thầm nghĩ trong lòng, cất bước đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ mải nhìn màn hình, căn bản là không chú ý tới là Đường Hiểu Uyển đi vào rồi. Đường Hiểu Uyển trong lòng lại càng thêm bội phục thái độ làm việc của Diệp Lăng Phi. Đợi lúc cô đi tới trước người Diệp Lăng Phi, vừa thấy màn hình máy tính thì mắt choáng váng luôn.
Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ở trên kênh QQ, tìm điểm khác nhau giữa hai hình ảnh. Con trỏ chuột trong tay Diệp Lăng Phi di chuyển loạn xạ trên người mỹ nữ kia.
Khi Diệp Lăng Phi phát hiện ra Đường Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh mình, hắn vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, mau giúp anh nhìn xem xem có những điểm khác nhau nào. Mẹ nó chứ, anh phải đấu đến cùng với thằng ranh này. Thằng ranh này thật lợi hại, thắng anh nhiều lần rồi, lần này anh nhất định phải thắng.
Đường Hiểu Uyển đành phải khom người giúp Diệp Lăng Phi tìm điểm khác nhau giữa hai tấm hình này. Đương nhiên, về khoản này thì Đường Hiểu Uyển giỏi hơn Diệp Lăng Phi nhiều. Cô chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra những điểm khác nhau còn lại, chỉ ra một loạt. Diệp Lăng Phi thấy mình thắng, không khỏi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, hung hăng hôn một cái, sau đó hắn đứng dậy, để cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, nói với vẻ nhiệt tình:
- Hiểu Uyển, em giúp anh thắng nó đi. Em thắng nó một ván, anh thưởng em một cái hôn. Em mà thua là anh đánh vào mông em.
Đường Hiểu Uyển hai má ửng đỏ lên. Tuy nói những lời này của Diệp Lăng Phi cực kỳ đáng khiinh, nhưng Đường Hiểu Uyển nghe rồi thì trong lòng lại vui vẻ. Còn ngại thể diện con gái nên cô nói lời trái với lòng mình:
- Diệp đại ca, anh cứ thích chiếm tiện nghi của Hiểu Uyển thôi.
- Oan uổng ghê. Anh đây là cổ vũ em mà.
Diệp Lăng Phi khom người thúc giục Đường Hiểu Uyển, nói:
- Tốt lắm, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Thằng ranh này bảo nó là sinh viên xuất sắc của Đại học Giao thông Thượng Hải, thắng thì đòi anh phải cởi quần. Mẹ nó chứ, anh mà thắng là anh lập tức bay tới Thượng Hải cởi quần nó ra.
Đường Hiểu Uyển hé miệng cười, tay nắm lấy con chuột, bắt đầu tìm điểm khác nhau.
Thái Hạo ngồi chờ trong đại sảnh văn phòng, chờ chán chờ chê Đường Hiểu Uyển không trở lại, cũng chả thấy bóng dáng đâu, trong lòng nóng nảy, thầm nghĩ: "Không phải là nàng gặp phải sự cố gì đấy chứ?" Nghĩ đến đây, Thái Hạo trong lòng chợt động. Nếu Đường Hiểu Uyển gặp phải sự cố gì bất ngờ, lại đúng thời điểm này mình xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động hết sức, rồi sẽ ái mộ mình.
Thái Hạo khi còn ở Ban Kỹ thuật đã biết Đường Hiểu Uyển. Anh ta thuê phòng ở ở Tiểu khu Thúy Viên, có mấy lần đi làm, ngẫu nhien phát hiện có một cô em rất đáng yêu đi cùng tuyến xe với mình, mà càng khéo trùng hợp là cô em này cũng làm việc ở Tập đoàn Tân Á. Thái Hạo để tâm nghe ngóng, sau đó biết hóa ra cô em đáng yêu này tên Đường Hiểu Uyển, làm ở Ban Tổ chức. Nhiều lần anh ta cố tình chờ Đường Hiểu Uyển tan làm, muốn mượn cơ hội đến gần để làm quen với Đường Hiểu Uyển. Nhưng Đường Hiểu Uyển căn bản là không để ý tới anh ta.
Lần này, Trần Ngọc Đình tìm anh ta, hy vọng Thái Hạo có thể đến Ban Tổ chức. Thái Hạo là do Trần Ngọc Đình một tay cất nhắc trở thành nòng cốt ở Ban Kỹ thuật. Trên phương diện nghiên cứu phát triển kỹ thuật, Thái Hạo thuộc diện nhất nhì. Vốn Trần Ngọc Đình định là sau khi để Thái Hạo vào làm ở Ban Tổ chức, dựa vào sự hiểu biết đối với sản phẩm của Tập đoàn Tân Á của Thái Hạo, sẽ làm cho lãnh đạo Ban Tổ chức trở thành ban bệ hạt nhân có uy tín nhất Tập đoàn.
Thái Hạo vừa nghe thấy bảo đến Ban Tổ chức, liền không cần suy xét, đồng ý luôn. Trên thực tế, phần lớn việc anh ta quyết định đến Ban Tổ chức là do có thể kết thân được với Đường Hiểu Uyển. Hơn nữa, mình lại còn là lãnh đạo của Đường Hiểu Uyển nữa, về sau này chuyện gì cũng sẽ dễ làm hơn.
Chính là vì có tâm lý như vậy nên Thái Hạo cố ý phân việc cho Đường Hiểu Uyển dể làm sao có thể có cơ hội có thể cùng nhau tan làm.
Thái Hạo nghĩ đến đoạn mình mà cứu được Đường Hiểu Uyển, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động đến nỗi tự động hiến thân cũng nên thì vội vàng bước nhanh đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo đi vào buồng vệ sinh, lúc này buồng vệ sinh đã không còn ai nữa. Thái Hạo đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nữ gọi tên Đường Hiểu Uyển mấy lần, bên trong cũng không có hồi âm gì cả.
"Chẳng lẽ té xỉu ở bên trong?" Thái Hạo nghĩ đến đây, vội vàng đi vào, chỉ thấy trong phòng vệ sinh to như vậy mà chẳng có ai cả. Anh ta lần lượt đẩy các cửa ngăn cách giữa các khoang ra mà cũng không thấy có một bóng người. Thái Hạo không thể nghĩ ra được là Đường Hiểu Uyển có thể đi đâu, khi đang định ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái.
Thái Hạo sợ đi ra ngoài bị người ta phát hiện mình đi vào nhà vệ sinh nữ. Chuyện đó mà truyền ra bên ngoài thì mình còn thể diện nào mà ở công ty nữa. Thái Hạo không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa một khoang vệ sinh ra, đi vào khóa trái lại. Anh ta chỉ mong sao cho hai cô nàng này mau mau rời đi, nhưng không ngờ là hai người lại đi vào nhà vệ sinh nữ. Thái Hạo nghe rõ ràng tiếng thùng nước được đặt xuống, hóa ra là hai nhân viên nữ phụ trách việc quét dọn nhà vệ sinh.
Thái Hạo sợ bị hai nhân viên vệ sinh nữ này phát hiện mình một mình ở trong nhà vệ sinh nữ, cho nên thật cẩn thận dậm chân lên bồn cầu, ngồi nhấp nhổm trên bồn cầu. Tư thế này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, trong lòng chỉ thầm mong đợi hai cô nhân viên vệ sinh này mau mau rời đi.
Nhưng không ngờ rằng hai cô nhân viên này lại bắt đầu buôn chuyện. Chỉ thấy một trong hai người nói:
- Chị xem những cô gái ở cty này, thấy họ ăn mặc sạch sẽ nhưng đi vệ sinh xong toàn vứt giấy lung tung thôi. Thế cũng chưa tính là gì, ngày nào em cũng phải thay giấy nhà vệ sinh, cũng chả biết các cô ấy dùng thế nào mà rất nhanh hết nhé. Chưa hết một ngày mà chả còn một cuộn giấy vệ sinh nào nữa.
- Thì ở bên nhà vệ sinh nam kia cũng thế. Ngày nào em cũng thay hai lần giấy mà chưa đến buổi chiều đã hết giấy rồi. Em thấy là mấy người đó đều mang giấy về nhà hay sao ý. Lần trước em còn thấy một ông cầm cuộn giấy mới em vừa mới thay vào xong ra khỏi nhà vệ sinh đấy. Khụ. Nhưng kiểu như thế chị em mình cũng chả có cách nào cả, coi như là không phát hiện ra đi.
- Ừ đấy, những người này càng có tiền thì càng thích đục khoét.
Nhân viên nữ kia vừa nói vừa đẩy cánh cửa các khoang ra, đổ giấy vệ sinh đã dùng ở trong các thùng rác ra một cái túi rác to màu đen.
Thái Hạo trốn ở trong khoang bên trong cùng, nghe thấy tiếng cô nhân viên kia đẩy từng gian đổ thùng rác, trong lòng căng thẳng. Anh ta cuống hết cả lên, chẳng lẽ lại cứ để người ta phát hiện ra mình đang trốn trong nhà vệ sinh nữ như vậy sao? Vừa nghĩ đến khả năng mình sẽ bị thân bại danh liệt, Thái Hạo chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa là té nhào từ trên bồn cầu xuống.
Không thế nghi ngờ, Chu Hân Mính hoàn toàn chính là loại nữ nhân này, ở bên ngoài mặc dù biết Diệp Lăng Phi làm rất nhiều chuyện phạm tội, nhưng việc mà Chu Hân Mính suy nghĩ đến cũng không phải là bắt Diệp Lăng Phi, mà là nghĩ tới làm thế nào giúp Diệp Lăng Phi thoát khôi sự trừng phạt của pháp luật.
Từ khi Chu Hân Mính tiếp thu vụ án mạng của Truy Phong này, Chu Hân Mính trong lòng đã có một loại dự cảm rất mãnh liệt, rằng vụ án này là Diệp Lăng Phi làm. Truy Phong chính là bảo tiêu của Lý Thiên Bằng, mà từ quá khứ của Diệp Lăng Phi mà xem, Diệp Lăng Phi đối với chuyện hắn bị người ta chém không thể cứ như vậy mà quên đi, càng huống chi chính miệng Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Mính, trong thành phố Vọng Hải, chỉ có Lý Triết Hào hy vọng Diệp Lăng Phi chết đi nhất.
Nhưng thái độ của Diệp Lăng Phi sau đó lại làm cho Chu Hân Mính cảm giác không thể hiểu nổi, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên quả quyết cự tuyệt mình điều tra Lý Triết Hào. Sau lại có những chuyện lục tục xảy ra làm cho Chu Hân Mính ý thức được sự chuẩn bị của Diệp Lăng Phi, đó chính là Diệp Lăng Phi chuẩn bị động thủ báo thù.
Người của Hắc Phong bang bị người ta giết chết, bang chủ Hắc Phong bang mất tích, một loạt sự kiện làm cho Chu Hân Mính mãnh liệt cảm giác được Diệp Lăng Phi đang đi từng bước thực hiện kế hoạch của hắn. Nếu như đổi lại Chu Hân Mính không vì tình riêng trước kia, đã sớm đem Diệp Lăng Phi trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, tiến hành thẩm vấn, nhưng Chu Hân Mính hiện tại lại không thể làm chuyện như vậy đến. Không những không điều tra, ngược lại, Chu Hân Mính lại vì Diệp Lăng Phi mà tận lực che giấu
Thẳng đến khi Truy Phong bị giết, làm cho Chu Hân Mính hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Diệp Lăng Phi. Từ kết quả nghiệm thi của bên pháp y mà xem, trước khi Truy Phong ngã xuống đã bị chết, là bị người ta dùng một khẩu súng lục PSS của Nga đã cải tiến giết chết. Loại súng lục này không chỉ có cảnh sát thành phố Vọng Hải chưa từng thấy, mà ngay cà đội đặc công của thành phố Vọng Hải đều không có năng lực để trang bị. Chu Hân Mính lập tức nghĩ tới Diệp Lăng Phi, dựa theo thân phận Diệp Lăng Phi, tìm được loại này vũ khí tiên tiến này là rất dễ dàng.
Nhưng Chu Hân Mính lại để cho cảnh sát điều tra theo một hướng sai lầm, đó là Chu Hân Mính cố ý như thế. Nàng cố tình nói với đội viên của mình cho rằng đây giống như là sát thủ gây nên, từ bối cành bộ đội đặc chủng Truy Phong trước kia. Có lẽ là kẻ thù trước kia của Truy Phong thuê sát thủ giết chết Truy Phong.
Chu Hân Mính nói dối như vậy, làm cho vốn là án mạng khó điều tra trở thành cơ hồ “không có khả năng phá án”. Cái này cũng hoàn toàn là kết quả mà Chu Hân Mính hy vọng, Chu Hân Mính của hiện tại đã biến thành một nữ nhân vì nam nhân mình yêu mà nỗ lực hết thảy mọi chuyện, hễ là chuyện uy hiếp đến Diệp Lăng Phi, liền tận lực giấu diếm đi.
Lúc này. Chu Hân Mính lại muốn làm mặt lạnh để hỏi chuyện, Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu tâm lý Chu Hân Mính, ở trước mặt Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng không cần phải giấu điếm chuyện gì. Hắn nói với Chu Hân Mính một câu trả lời rất khẳng định. Mặc dù không phải Diệp Lăng Phi ra tay giết chết Truy Phong, nhưng Diệp Lăng Phi lại là chủ mưu.
- Diệp Lăng Phi, anh ……. Khụ, anh không nên làm quá đáng.
Chu Hân Mính hơi thờ dài nói,
- Anh làm như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
- Anh biết, nhưng có một số việc anh không thể không làm, Hân Mính, anh biết em rất khó xử. Nhưng từ góc độ khác mà nói, nếu như không phải chính miệng anh nói cho em quá khứ của anh. Em căn bản là không cách nào tra được thân phận của anh. Cũng giống vậy, ở mấy vụ án mạng này, anh không có lưu lại chứng cớ, cho nên nói chi có chính miệng anh thừa nhận, nếu không không có ai biết là anh làm, đương nhiên trừ em ra.
Diệp Lăng Phi nhìn thăng hai mắt Chu Hân Mính, ôn nhu nói:
- Bời vì anh đem em trở thành người thân cận nhất của anh, bởi vì anh yêu em không muốn lừa gạt em. Đây là ý nghĩ của anh, anh cho rằng anh làm bất cứ chuyện gì đều không thể giấu điếm em. Nếu như em muốn bắt anh, anh sẽ không có bất cứ phản kháng gì. Đương nhiên chỉ giới hạn là em, trừ em ra, bất luận kẻ nào muốn bắt anh, vậy kết quả của hắn chi có chết.
Chu Hân Mính thấp giọng hít một hơi nói:
- Anh chính là bại hoại xấu xa nhất, nếu có kiếp sau, em gập được anh chuyện thứ nhất em làm chính là lập tức giết chết anh, không để cho anh bắt nạt em.
Nói xong, Chu Hân Minh cao giọng nói:
- Tốt lắm, em biết bây giờ mình phải làm gì. Không phải là bảo vệ Tình Đình sao, em sẽ sắp xếp người đi bảo vệ Tình Đình .
- Tốt nhất là em tự mình bảo vệ, người bên cạnh là bảo vệ tốt nhất, như vậy anh sẽ yên tâm.
Diệp Lăng Phi lại cười xấu xa nói:
- Như vậy anh cũng có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với em.
Mặt Chu Hân Mính trắng không còn chút máu liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, không thèm nói chuyện.
Khi Diệp Lãng Phi nghĩ muốn tiếp tục đùa giỡn với Chu Hân Mính, thì điện thoại hắn vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn số điện thoại này. Nghi hoặc nói:
- Ai gọi điện thoại cho anh vậy nhỉ? Anh không nhận ra số này.
- Ai biết, nói không chừng lại là tình nhân nào đó của anh.
Kể từ khi Chu Hân Mính biết Diệp Lăng Phi này trừ Bạch Tình Đình cùng chính mình ra. Còn có nữ nhân khác quan hệ rất thân mật với Diệp Lăng Phi, nàng đã biết có thể nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng Phi còn có không ít. Nhưng hiện tại Chu Hân Mính lại không có quyền quản Diệp Lăng Phi, đương nhiên, khi nếu có nữ nhân xuất hiện ở trước mặt nàng, Chu Hân Mính cũng sẽ không để yên cho nữ nhân kia cùng Diệp Lăng Phi tán tỉnh, trong lòng nàng vẫn còn biết ghen .
Ở trong lòng Chu Hân Mính, trừ Bạch Tình Đình nàng có thể cho phép ở cùng một chổ với Diệp Lăng Phi. Dù sao Bạch Tình Đình người ta cũng là vợ hợp pháp của Diệp Lăng Phi, mà nàng tuy nói có quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng dù sao nàng vẫn có cảm giác là người thứ ba. Bởi vậy, trong lòng Chu Hân Mính có thể dễ dàng chấp nhận Bạch Tình Đình, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần chấp nhận mình và Bạch Tình Đình đồng thời là nữ nhân của Diệp Lăng Phi, nhưng về phần Diệp Lăng Phi này có thể có những tình nhân chưa lộ ra mà nói, Chu Hân Mính cũng không muốn cùng những nữ nhân đó chia xẻ Diệp Lăng Phi. Bởi vậy, khi vừa nghe được Diệp Lăng Phi lầm bầm như vậy, Chu Hân Mính không nhịn được nói ra.
Diệp Lăng Phi cũng nghe ra ý ghen trong giọng Chu Hân Minh, hắn vội vã giãi thích nói:
- Hân Mính, em đừng hiểu lầm, thật sự anh không biết số điện thoại này. Nếu không anh nghe điện thoại trước mặt em, em cũng nghe xem
- Em chẳng muốn quản chuyện của anh, em còn có một đống việc cần xử lý đây.
Chu Hân Mính vừa nói liền từ trong ngăn kéo bàn công tác lôi ra một tập hồ sơ, thoạt nhìn làm bộ như vậy, nhưng nàng lại nín thở nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại
Diệp Lăng Phi lè lưỡi về phía Chu Hân Mính, làm ra một cái động tác liếm môi bỉ ổi, lúc này mới ấn nút nghe điện thoại. Hắn sợ Chu Hân Mính hiểu lầm mình thật có bí mật gì không muốn cho Chu Hân Mín hbiết, cố ý nói rất to hỏi:
- Này. ngươi là ai?
Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút lo lắng của Trần Hàn Lâm, hắn nói:
- Diệp tiên sinh sao, là ta, Trần Hàn Lâm.
Nghe được cái tên Trần Hàn Lâm này, Diệp Lăng Phi hơi có chút ngoài ý muốn, Trần Hàn Lâm sao lại gọi điện thoại cho mình, điều này làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác rất ngoài ý muốn. Ngữ khí của hắn rõ ràng rất không thân mật, rất lạnh nhạt hỏi:
- Làm sao vậy. Sao ngươi lại gọi điện thoại cho ta, điều này làm cho ta cảm giác rất ngoài ý muốn đấy.
- Diệp tiên sinh, nếu như ngài không bận việc gì, ta muốn gặp mặt nói chuyện với ngài. Ta có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho ngài, là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trần Hàn Lâm nhắc tới Bạch Tình Đình, hắn liền dự cảm được chuyện này rất nghiêm trọng. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nói thẳng:
- Được rồi, ngươi nói thời gian cùng địa điểm. Ta hiện tại có thế tới.
- Một aiờ sau, ta ở phòng trà Tụ Phú Lâu phía đông quãng trường Thắng Lợi chờ ngài.
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp ứng nói.
Đến khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Chu Hân Mính đã nhìn Diệp Lăng Phi. Từ trong giọng nói của Diệp Lăng Phi mới vừa rồi, Chu Hân Mính cảm giác được cuộc điện thoại này cũng không phải là điện thoại nói chuyện phiếm tầm thường, mà là có chuyện trọng yếu gì đó. Nàng nhìn phía Diệp Lăng Phi là muốn xem Diệp Lăng Phi có chuẩn bị đem chuyện này nói cho mình hay không, hiện tại Chu Hân Mính phát giác chính mình có chút giống “bà tám”, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Diệp Lăng Phi, nàng luôn luôn rất tò mò muốn biết.
Diệp Lăng Phi cũng không có ý giấu diếm Chu Hân Minh, hắn đem điện thoại đút vào trong túi, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hân Mính. Vừa rồi nhận được điện thoại của Trần Hàn Lâm, em biết Trần Hàn Lâm anh nói này là ai chứ
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Lần trước em đã thấy hắn, không phải là phó tổng chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sao, em nhớ kì lúc ấy anh nói hắn có chuyện mờ ám.
- Ừ, chính là hắn. Hắn gọi điện thoại cho anh nói là có chuyện trọng yếu muốn nói với anh, hơn nữa còn là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình. Bây giờ anh sẽ đi tới phòng trà Tụ Phú Lâu gặp hắn. Anh hoài nghi Trần Hàn Lâm này đã bị Lý Triết Hào uy hiếp, khi đó anh còn không biết. Cho đến gần đày anh mới biết được tiền sinh hoạt của Trần Hàn Lâm hoàn toàn là từ Vọng Hải chi ra. Cho nên, anh hoài nghi Trần Hàn Lâm là do Lý Triết Hào sắp đặt tiến vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, hiện tại Trần Hàn Lâm tìm anh, vậy hẳn là có liên quan với Lý Triết Hào.
- Có cần em đưa người tới hay không?
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói tình thế tựa hồ rất nghiêm trọng, nàng nhanh chóng hỏi:
- Chưa cần, một mình anh cùng có thể đối phó. Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Có chuyện ai anh sẽ nói cho em kịp thời.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đi ra, mở cửa phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy không có ai đi tới. Hắn đóng cửa lại. Đi nhanh tới trước mặt Chu Hân Mính, bất ngờ hôn Chu Hân Mính một cái, lúc này mới rời khỏi phòng làm việc của Chu Hân Mính.
- Người này.
Chờ khi Chu Hân Mính phản ứng lại, Diệp Lăng Phi đã rời khỏi phòng làm việc. Chu Hân Mính tuy ngoài miệng thấp giọng lầm bầm bất mãn, nhưng trong lòng lại là cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc .
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi cục cảnh sát, đi thẳng đến phòng trà kia theo như lời Trần Hàn Lâm. Chờ khi Diệp Lăng Phi đến phòng trà kia, Trần Hàn Lâm vẫn chưa đến. Diệp Lăng Phi chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ. Gọi một ấm trà Long Tỉnh. Lúc này mới đem tờ báo mua lúc sáng lấy ra xem. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Diệp Lăng Phi, cơ hồ báo chí nghiêng về một bên nói lần này tập đoàn đầu tư Vọng Hải bị lừa. Căn cứ điều tra. Chính phủ nước Pháp cũng không có kế hoạch chuyển nhượng nhà thờ Đức Bà Paris. Chuẩn xác mà nói, chính phủ nước Pháp chưa bao giờ từng có kế hoạch hoang đường như thế.
Diệp Lăng Phi chi là tùy tiện đọc lướt qua, đã đem tờ báo ném sang một bên. Hiện tại hắn rất muốn nhìn bộ dáng Lý Triết Hào biến thành chó nhà có tang.
Khi Diệp Lăng Phi đến phòng trà ước chừng mười phút sau, một người mặc đồ Tây màu lam, sắc mặt trắng bệch, Trần Hàn Lâm mang vẻ mặt hết sức tiều tụy xuất hiện ở trong phòng trà. Hắn nhìn lướt qua, rất nhanh liền tìm thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cửa sổ, Trần Hàn Lâm cắn môi, bước nhanh về phía Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, xin lỗi, ta đã tới chậm.
Trần Hàn Lâm vừa đi đến trước mặt Diệp Lãng Phi, liền nói xin lỗi. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Hàn Lâm một cái, hơi giơ tay lên, rất lạnh nhạt nói:
- Mời ngồi:
Trần Hàn Lâm ngồi xuống, hắn cũng không lập tức nói chuyện, mà là cầm lấy ấm trà Long Tỉnh mà Diệp Lăng Phi đã gọi, rót đầy chén trà trước mặt mình, một ngụm uống hết, ngay sau đó lại liên tục uống hai chén.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nhìn Trần Hàn Lâm đối diện, hắn cũng không nói lời nào, liền đem tay phải đặt ở trên mặt bàn, ngón giữa gõ nhịp nhịp lên mặt bàn phát ra thanh âm đang đang.
Đến khi uống xong chén thứ tư, Trần Hàn Lâm mới dừng lại. Hắn nhìn Diệp Lăng Phi, do dự nói:
- Ta có chuyện muốn nói với Diệp tiên sinh, là chuyện có liên quan với Bạch Tình Đình
- Nói đi, ta đang nghe đây
Trần Hàn Lâm dùng sức nuốt một ngụm nước miếng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài nhớ kì lần trước ngài nói ta bị thua bạc nợ một khoản tiền lớn không?
- Đương nhiên nhớ kĩ, ta còn biết ngươi chính là bởi vì không có tiền trả nợ mà chạy về Trung Quốc. Nhưng ngay khi ngươi quay về Trang Quốc không lâu, khoán tiền kia đã được trả.
Trần Hàn Lâm đang nói chuyện, lại rót một chén trà, uống xuống. Diệp Lăng Phi thấy ấm trà Long Tỉnh trong chốc lát đã bị Trần Hàn Lâm uống cạn, lại gọi người phục vụ tới, lần này hắn gọi bốn ấm trà Long Tỉnh.
- Trần phó tổng, ta gọi cho ngươi trà, không cần gấp gáp, chậm rãi mà uống. Trần Hàn Lâm lại nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói:
- Khoản tiền kia là được Lý Triết Hào thanh toán.
Trần Hàn Lâm nói xong những lời này, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Lăng Phi. Nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi lúc này lại làm cho Trần Hàn Lâm thất vọng cực độ, Diệp Lăng Phi cũng không có bất cứ kinh ngạc gi, mà là tương đối trầm tĩnh. Diệp Lăng Phi chậm rãi rót cho mình một chén trà. lấy tay nhấc chén trà lên, há miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hắn nhìn Trần Hàn Lâm mĩm cười nói:
- Cái này cùng không ngoài dự đoán của ta, ta đã sớm biết là hắn giúp ngươi trả tiền.
- Ngài biết?
Điều này làm cho Trần Hàn Lâm cực kì hoàng sợ, hắn cảm giác mình giống như là người trần truồng bại lộ trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tựa hồ biết hết thảy bí mật của hắn. Điều này làm cho Trần Hàn Lâm cảm giác yết hầu phát khô, vốn định đem trà rót vào chén uống, nhưng cảm giác như vậy không đủ giải khát, vì vậy không để ý trà vẫn rất nóng, cầm lấy ấm trà, cứ như vậy uống cả ấm trà. Diệp Lăng Phi vẫn đợi Trần Hàn Lâm đem ấm trà này uống cạn, hắn mới nói:
- Ta từng nói qua với ngươi, ta có rất nhiều bạn bè. Tin tức của ta vượt qua sự tưởng tượng của ngươi. Có thể nói hết thảy mọi chuyện của ngươi ta đều nắm trong tay. Sở dĩ ta không nói ra, bởi vì ta nhìn ra được ngươi là một nhân tài, ta không muốn làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mất đi một nhân tài như ngươi, cho nên, ta mới không có nói ra. Đương nhiên, ta không nói ra cũng không đại biểu ta cho phép ngươi làm chuyện có tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, ta lúc nào cũng để ý ngươi, nếu như để cho ta phát hiện ngươi đang âm thầm cùng Lý Triết Hào cấu kết, làm ra một số chuyện làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế bị hao tổn, ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi.
Trần Hàn Lâm không thể không tin. Hiện tại Trần Hàn Lâm hoàn toàn tin tường nam nhân nhìn như rất vô lại trước mắt này có được năng lực mà mình không tưởng tượng được. Tựa hồ hết thảy bí mật của mình đều bị nắm trong bàn tay người này. Nghĩ đến đây, Trần Hàn Lâm vừa lại cảm giác cổ họng phát khô, lần nữa uống sạch một ấm trà
- Trần phó tổng, ngươi cứ việc uống, nếu như chỗ trà này còn chưa đủ, ta có thể tiếp tục gọi thêm cho ngươi.
- Không cần, vậy là đủ rồi. Vậy là đủ rồi. Trần Hàn Lâm liên tục xua tay, kinh sợ nói:
- Diệp tiên sinh, ta biết ta không nên giấu diếm ngài. Nhưng ta cùng không có cách nào. Lý Triết Hào biết của bối cảnh ta, hắn thông qua việc trả nợ giúp ta để uy hiếp ta hợp tác cùng hắn, chính là âm thầm phá đổ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bất quá, ta vẫn không dám làm. Cho tới bây giờ, ta đều là rất tận tâm vì tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà làm việc
- Ta biết, nếu như ngươi thật sự âm thầm bắt tay vào phá hoại tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, hiện tại ngươi cũng không ngồi ở đối diện ta nói chuyện cùng ta.
- Đúng, đúng, đúng vậy.
Trần Hàn Lâm liên tục gật đầu.
- Vậy hôm nay ngươi tìm ta thì tại sao đây? Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi vào chính đề.
- Là chuyện có liên quan tới Bạch Tinh Đình, chính là vợ Diệp tiên sinh - Bạch phó tổng.
- Cùng Tình Đình có quan hệ ai? Diệp Lăng Phi hỏi:
- Lý Triết Hào nghĩ muốn bắt cóc Bạch Tình Đình để kiếm lấy một khoản tiền chuộc lớn. Trần Hàn Lâm cắn chặt môi, chậm rãi nói:
- Nửa đêm hôm qua, Lý Triết Hào gọi điện thoại cho ta, hắn muốn ta nghĩ biện pháp hẹn Bạch Tình Đình ra ngoài. Dựa theo ý của Lý Triết Hào, chi cần ta có thể đem Bạch Tình Đình một mình hẹn ra ngoài, sau này hắn và ta sẽ không có quan hệ gì nữa. Nhưng là, khi ta hỏi hắn nguyên nhân, Lý Triết Hào cũng không nói cho ta biết, chỉ là yêu cầu ta nghĩ biện pháp đưa Bạch Tình Đình tới bãi đỗ xe gần bến tàu. Diệp tiên sinh, ta biết nơi đó, có rất ít người. Lúc ấy mặc dù ta đáp ứng yêu cầu của Lý Triết Hào, nhưng đêm qua ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, có cảm giác có chuyện không hay.
Nói tới đây. Trần Hàn Lâm lại uống hai chén trà, hắn tiếp tục nói:
- Cả đêm hôm qua ta không ngủ, cảm giác vấn đề này không đơn giản. Sáng sớm hôm nay, sau khi ta mua một tờ báo ở trên đường, biết chi tiết chuyện Lý Triết Hào có thể bị lừa gạt, ta hiểu được, Lý Triết Hào có thể là muốn bắt cóc Bạch Tình Đình, để lấy được một món tiền chuộc lớn, mà ta bất quá chi là công cụ hắn lợi dụng. Một khi ta đưa Bạch Tình Đình tới nơi đó, nói không chừng ta sẽ bị hắn giết chết, đến lúc đó đem chuyện bắt cóc đổ lên đầu ta, khi đó ta muốn giải thích cũng không còn kịp rồi.
Nghe Trần Hàn Lâm nói xong, Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi cùng không ngốc, suy nghĩ vô cùng chu đáo.
- Diệp tiên sinh, ta thật sự là bị ép buộc, kì thật ta cũng không nguyện ý làm loại chuyện này. Sở dĩ ta gọi điện thoại cho ngài, chính là hy vọng Diệp tiên sinh có thê giúp đỡ ta, ta hiện tại cũng không dám nghĩ đến chức vị phó tổng chấp hành tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, ta chỉ nghĩ tới làm thế nào giữ mạng. Diệp tiên sinh, ta biết ngài có bản lãnh, lần này nhất định ngài phải giúp ta, sau này ngài có yêu cầu gì cứ việc phân phó.
Trần Hàn Lâm cơ hồ là đang cầu khẩn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Trần Hàn Lâm, bất động thần sắc nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi là một nhân tài, ngươi hẳn là nên lãnh đạo tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cho tốt. Nếu hiện tại ngươi đã đem chuyện đều nói cho ta, ta cùng có thê nói cho ngươi, chỉ cần ngươi vì tập đoàn Thế Ki Quốc Tế làm việc cho tốt, ta sẽ không để ngươi phải rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, về chuyện bắt cóc Bạch Tình Đình này, ta nghĩ ngươi cần phải phối hợp với ta một chút, yên tâm đi, ta cam đoan sự an toàn của ngươi.
- Thật sao?
Trần Hàn Lâm giống như là nhìn thấy ánh rạng đông ấm áp, mắt hắn lóe lên quang mang hưng phấn, đem ấm trà còn lại trước mặt kia một hơi uống cạn, hung hãng đặt ấm trà lên trên bàn, cao giọng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài nói cái ai ta sẽ làm cái đó.
Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của mình. Từ Oánh cầm tài liệu cần Diệp Lăng Phi ký tên đi vào văn phòng. Cô đặt tài liệu lên trên bàn làm việc, hơi do dự dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại nói không nên lời. Diệp Lăng Phi nhìn là biết, cười nói:
- Có chuyện gì, cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, ngày mai tôi muốn xin nghỉ. Có chút việc riêng cần làm.
- Không phải chỉ là xin phép nghỉ thôi sao? Không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi không chút chần chừ, đáp ứng ngay và bảo:
- Lần sau có việc cô trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi.
- Cảm ơn Giám đốc Diệp. Tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.
Từ Oánh vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi khoát tay, Từ Oánh xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Cô trở lại bàn làm việc của mình, cầm điện thoại lên, sau một hồi cân nhắc rất lâu mới bấm số.
- Chị Lương, ngày mai em muốn nói chuyện với chị.
Giọng nói của Từ Oánh ép xuống tới rất thấp. Khi gọi điện thoại, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía, chỉ sợ có người nghe thấy mình đang nói chuyện gì.
Đường Hiểu Uyển từ lúc ăn cơm trưa trở về liền bận rộn túi bụi. Từ sau khi hết năm làm việc trở đi thì công việc sẽ không rảnh rỗi nhiều. Đường Hiểu Uyển cũng cảm giác những tài liệu mình cần xử lý sao mà nhiều đến thế. Khi cô ở Phòng Thị trường, tuy nói cũng rất bận, cả ngày bận rộn liên hệ khách hàng, nhưng luôn có thời gian dừng lại nói chuyện phiếm. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mình không chỉ không có thời gian nói chuyện phiếm mà chỉ sợ là đến thời gian uống miếng nước cũng chả có.
Vẫn bận rộn đến hết giờ làm, các đồng sự khác đều đi rồi, Đường Hiểu Uyển vẫn còn cố gắng làm nốt cho xong tài liệu cuối cùng. Cho đến khi cô nhập xong tài liệu cuối cùng vào máy tính, Đường Hiểu Uyển đóng lại thao tác SUD, dựa vào phần ghế dựa, tay phải xoa lên cổ, tay trái với lên tách trà có chút nguội lạnh rồi, uống một ngụm lớn.
- Hiểu Uyển, sao còn chưa về? Cô có tăng ca như thế cũng không có tiền thưởng đâu.
Thái Hạo đi đến cửa đại sảnh, thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi uống trà thì lại cười nói:
- Hiểu Uyển, có phải là tôi giao việc quá nhiều không?
- Không phải, là tại tôi làm việc quá chậm.
Đường Hiểu Uyển vội vàng lắc đầu. Cô uống một ngụm hết nốt chỗ nước trà trong cốc, đứng dậy, đi ra cửa đại sảnh.
- Hiểu Uyển, tôi chờ cô. Cô ước chừng khi nào thì có thể xong hết được?
Thái Hạo hỏi.
- Tôi làm xong hết bây giờ đây. Nhưng mà cũng không muốn phiền Quản lý Thái, tôi còn cần thu dọn nữa mà.
Đường Hiểu Uyển nói rồi đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo thấy Đường Hiểu Uyển đi về phía buồng vệ sinh thì cũng không đi tiếp ra thang máy nữa mà lại đi vào đại sảnh văn phòng, ngồi vào chỗ của Đường Hiểu Uyển chờ cô.
Đường Hiểu Uyển đi vệ sinh xong, trên đường trở về đi qua văn phòng của Diệp Lăng Phi, tiện tay đẩy cửa phòng, không ngờ là cửa phòng đã mở, và Diệp Lăng Phi vẫn đang tay nắm con chuột, hai mắt nhìn thẳng màn hình.
"Diệp đại ca rất nỗ lực làm việc, còn tăng ca trễ đến thế này nữa." Đường Hiểu Uyển thầm nghĩ trong lòng, cất bước đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ mải nhìn màn hình, căn bản là không chú ý tới là Đường Hiểu Uyển đi vào rồi. Đường Hiểu Uyển trong lòng lại càng thêm bội phục thái độ làm việc của Diệp Lăng Phi. Đợi lúc cô đi tới trước người Diệp Lăng Phi, vừa thấy màn hình máy tính thì mắt choáng váng luôn.
Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ở trên kênh QQ, tìm điểm khác nhau giữa hai hình ảnh. Con trỏ chuột trong tay Diệp Lăng Phi di chuyển loạn xạ trên người mỹ nữ kia.
Khi Diệp Lăng Phi phát hiện ra Đường Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh mình, hắn vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, mau giúp anh nhìn xem xem có những điểm khác nhau nào. Mẹ nó chứ, anh phải đấu đến cùng với thằng ranh này. Thằng ranh này thật lợi hại, thắng anh nhiều lần rồi, lần này anh nhất định phải thắng.
Đường Hiểu Uyển đành phải khom người giúp Diệp Lăng Phi tìm điểm khác nhau giữa hai tấm hình này. Đương nhiên, về khoản này thì Đường Hiểu Uyển giỏi hơn Diệp Lăng Phi nhiều. Cô chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra những điểm khác nhau còn lại, chỉ ra một loạt. Diệp Lăng Phi thấy mình thắng, không khỏi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, hung hăng hôn một cái, sau đó hắn đứng dậy, để cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, nói với vẻ nhiệt tình:
- Hiểu Uyển, em giúp anh thắng nó đi. Em thắng nó một ván, anh thưởng em một cái hôn. Em mà thua là anh đánh vào mông em.
Đường Hiểu Uyển hai má ửng đỏ lên. Tuy nói những lời này của Diệp Lăng Phi cực kỳ đáng khiinh, nhưng Đường Hiểu Uyển nghe rồi thì trong lòng lại vui vẻ. Còn ngại thể diện con gái nên cô nói lời trái với lòng mình:
- Diệp đại ca, anh cứ thích chiếm tiện nghi của Hiểu Uyển thôi.
- Oan uổng ghê. Anh đây là cổ vũ em mà.
Diệp Lăng Phi khom người thúc giục Đường Hiểu Uyển, nói:
- Tốt lắm, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Thằng ranh này bảo nó là sinh viên xuất sắc của Đại học Giao thông Thượng Hải, thắng thì đòi anh phải cởi quần. Mẹ nó chứ, anh mà thắng là anh lập tức bay tới Thượng Hải cởi quần nó ra.
Đường Hiểu Uyển hé miệng cười, tay nắm lấy con chuột, bắt đầu tìm điểm khác nhau.
Thái Hạo ngồi chờ trong đại sảnh văn phòng, chờ chán chờ chê Đường Hiểu Uyển không trở lại, cũng chả thấy bóng dáng đâu, trong lòng nóng nảy, thầm nghĩ: "Không phải là nàng gặp phải sự cố gì đấy chứ?" Nghĩ đến đây, Thái Hạo trong lòng chợt động. Nếu Đường Hiểu Uyển gặp phải sự cố gì bất ngờ, lại đúng thời điểm này mình xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động hết sức, rồi sẽ ái mộ mình.
Thái Hạo khi còn ở Ban Kỹ thuật đã biết Đường Hiểu Uyển. Anh ta thuê phòng ở ở Tiểu khu Thúy Viên, có mấy lần đi làm, ngẫu nhien phát hiện có một cô em rất đáng yêu đi cùng tuyến xe với mình, mà càng khéo trùng hợp là cô em này cũng làm việc ở Tập đoàn Tân Á. Thái Hạo để tâm nghe ngóng, sau đó biết hóa ra cô em đáng yêu này tên Đường Hiểu Uyển, làm ở Ban Tổ chức. Nhiều lần anh ta cố tình chờ Đường Hiểu Uyển tan làm, muốn mượn cơ hội đến gần để làm quen với Đường Hiểu Uyển. Nhưng Đường Hiểu Uyển căn bản là không để ý tới anh ta.
Lần này, Trần Ngọc Đình tìm anh ta, hy vọng Thái Hạo có thể đến Ban Tổ chức. Thái Hạo là do Trần Ngọc Đình một tay cất nhắc trở thành nòng cốt ở Ban Kỹ thuật. Trên phương diện nghiên cứu phát triển kỹ thuật, Thái Hạo thuộc diện nhất nhì. Vốn Trần Ngọc Đình định là sau khi để Thái Hạo vào làm ở Ban Tổ chức, dựa vào sự hiểu biết đối với sản phẩm của Tập đoàn Tân Á của Thái Hạo, sẽ làm cho lãnh đạo Ban Tổ chức trở thành ban bệ hạt nhân có uy tín nhất Tập đoàn.
Thái Hạo vừa nghe thấy bảo đến Ban Tổ chức, liền không cần suy xét, đồng ý luôn. Trên thực tế, phần lớn việc anh ta quyết định đến Ban Tổ chức là do có thể kết thân được với Đường Hiểu Uyển. Hơn nữa, mình lại còn là lãnh đạo của Đường Hiểu Uyển nữa, về sau này chuyện gì cũng sẽ dễ làm hơn.
Chính là vì có tâm lý như vậy nên Thái Hạo cố ý phân việc cho Đường Hiểu Uyển dể làm sao có thể có cơ hội có thể cùng nhau tan làm.
Thái Hạo nghĩ đến đoạn mình mà cứu được Đường Hiểu Uyển, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động đến nỗi tự động hiến thân cũng nên thì vội vàng bước nhanh đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo đi vào buồng vệ sinh, lúc này buồng vệ sinh đã không còn ai nữa. Thái Hạo đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nữ gọi tên Đường Hiểu Uyển mấy lần, bên trong cũng không có hồi âm gì cả.
"Chẳng lẽ té xỉu ở bên trong?" Thái Hạo nghĩ đến đây, vội vàng đi vào, chỉ thấy trong phòng vệ sinh to như vậy mà chẳng có ai cả. Anh ta lần lượt đẩy các cửa ngăn cách giữa các khoang ra mà cũng không thấy có một bóng người. Thái Hạo không thể nghĩ ra được là Đường Hiểu Uyển có thể đi đâu, khi đang định ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái.
Thái Hạo sợ đi ra ngoài bị người ta phát hiện mình đi vào nhà vệ sinh nữ. Chuyện đó mà truyền ra bên ngoài thì mình còn thể diện nào mà ở công ty nữa. Thái Hạo không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa một khoang vệ sinh ra, đi vào khóa trái lại. Anh ta chỉ mong sao cho hai cô nàng này mau mau rời đi, nhưng không ngờ là hai người lại đi vào nhà vệ sinh nữ. Thái Hạo nghe rõ ràng tiếng thùng nước được đặt xuống, hóa ra là hai nhân viên nữ phụ trách việc quét dọn nhà vệ sinh.
Thái Hạo sợ bị hai nhân viên vệ sinh nữ này phát hiện mình một mình ở trong nhà vệ sinh nữ, cho nên thật cẩn thận dậm chân lên bồn cầu, ngồi nhấp nhổm trên bồn cầu. Tư thế này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, trong lòng chỉ thầm mong đợi hai cô nhân viên vệ sinh này mau mau rời đi.
Nhưng không ngờ rằng hai cô nhân viên này lại bắt đầu buôn chuyện. Chỉ thấy một trong hai người nói:
- Chị xem những cô gái ở cty này, thấy họ ăn mặc sạch sẽ nhưng đi vệ sinh xong toàn vứt giấy lung tung thôi. Thế cũng chưa tính là gì, ngày nào em cũng phải thay giấy nhà vệ sinh, cũng chả biết các cô ấy dùng thế nào mà rất nhanh hết nhé. Chưa hết một ngày mà chả còn một cuộn giấy vệ sinh nào nữa.
- Thì ở bên nhà vệ sinh nam kia cũng thế. Ngày nào em cũng thay hai lần giấy mà chưa đến buổi chiều đã hết giấy rồi. Em thấy là mấy người đó đều mang giấy về nhà hay sao ý. Lần trước em còn thấy một ông cầm cuộn giấy mới em vừa mới thay vào xong ra khỏi nhà vệ sinh đấy. Khụ. Nhưng kiểu như thế chị em mình cũng chả có cách nào cả, coi như là không phát hiện ra đi.
- Ừ đấy, những người này càng có tiền thì càng thích đục khoét.
Nhân viên nữ kia vừa nói vừa đẩy cánh cửa các khoang ra, đổ giấy vệ sinh đã dùng ở trong các thùng rác ra một cái túi rác to màu đen.
Thái Hạo trốn ở trong khoang bên trong cùng, nghe thấy tiếng cô nhân viên kia đẩy từng gian đổ thùng rác, trong lòng căng thẳng. Anh ta cuống hết cả lên, chẳng lẽ lại cứ để người ta phát hiện ra mình đang trốn trong nhà vệ sinh nữ như vậy sao? Vừa nghĩ đến khả năng mình sẽ bị thân bại danh liệt, Thái Hạo chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa là té nhào từ trên bồn cầu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.