Chương 659: Điệu hổ ly sơn
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại xong, trong đầu hắn liền lóe lên một ý
nghĩ, hắn nghĩ tới vấn đề quan trong nhất mà tất cả đều đang bỏ qua. Tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Phó Hải ở trong đồn cảnh sát dưới sự
giám sát chặt chẽ của cảnh sát thì dù tên sát thủ đó có giỏi đến mấy
cũng không thể dễ dàng cùng lúc đối phó với nhiều cảnh sát như vậy.
Như vậy có thể thấy, tên bị bắt kia chắc chắn chỉ là ngụy trang để thu hút sự chú ý của cảnh sát thôi. Khi cảnh sát tập trung toàn bộ chú ý vào tên sát thủ đó, thì tên sát thủ kia có đủ thời gian chuẩn bị để hạ sát Phó Hải.
Diệp Lăng Phi nghĩ ngay tới lời Chu Hân Mính vừa nói, Phó Hải đang trên đường đưa đến bệnh viện, ở bệnh viện, chính là cơ hội tốt nhất để tên sát thủ đó ra tay. Tên sát thủ đó có thể dễ dàng giết chết Phó Hải, rồi dễ dàng thoát khỏi vòng vây của cánh sát.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới điểm này xong, liền vội vàng gọi điện cho Dã Thú và Dã Lang. Theo Diệp Lăng Phi thấy, cảnh sát ở chỗ sáng, sát thủ ở chỗ tối. Như tình hình hiện nay, tên sát thủ đó rất dễ dàng loại trừ Phó Hải.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, còn chưa đợi hắn mở lời, Dã Thú đã vội vàng nói:
- Đại ca, em và Dã Lang phát hiện một chuyện rất kỳ quái!
- Chuyện gì hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bọn em phát hiện tên sát thủ định giết Phó Hải chỉ là một tên đần độn thôi. Anh thấy tên nào nửa đêm hiên ngang múa may một con dao to đùng đi giết người chưa? Em cảm thấy tên ngốc này muốn chết đây mà!
- Cậu thông minh ra chút rồi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Dã Thú, cậu nói không sai. Nãy anh mới biết chuyện Phó Hải bị đột kích. Đang suy xét tới chuyện này, anh thấy tên đó rõ ràng chán sống rồi, vốn không phải muốn tới giết Phó Hải còn tên sát thủ thực sự lại đang chờ cơ hội. Dã Thú, cậu và Dã Lang nhanh chóng tới ngay bệnh viện đi, cầm theo ảnh của Trình Quân phục kích ở bệnh viện, chỉ cần thấy Trình Quân xuất hiện là ra tay ngay, không được để tên khốn nạn đó có cơ hội. Anh muốn hắn sống, không được chết. Anh muốn tự tay xử lý hắn.
- Đại ca, em biết rồi!
Dã Thú nói.
Có Dã Thú và Dã Lang ở đó, Diệp Lăng Phi trong lòng cũng yên tâm được chuyện này. Diệp Lăng Phi vốn định gọi điện nói cho Chu Hân Mính biết, nhắc nhở Chu Hân Mính nên chú ý. Nhưng, Diệp Lăng Phi lại lo Chu Hân Mính sau khi được nhắc nhở sẽ chạy ngay tới bảo vệ Phó Hải. Như thế, thực sự rất nguy hiểm, sẽ khiến Diệp Lăng Phi phân tâm. Thế nên Diệp Lăng Phi không muốn báo chuyện này cho Chu Hân Mính biết.
Diệp Lăng Phi lái xe lên đường phố. Hắn bỗng nhớ tới Trương Tuyết Hàn. Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi cứ cảm thấy nên gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn, hỏi thăm tình hình hôm đó thế nào. Tuy Diệp Lăng Phi biết, tố chất trong cơ thể Trương Tuyết Hàn không nên có quan hệ với hắn. Nhưng không chừng Trương Tuyết Hàn biết chuyện xảy ra tối hôm đó.
Diệp Lăng Phi vừa lái xe, vừa mở điện thoại gọi cho Trương Tuyết Hàn. Kết quả, điện thoại của Trương Tuyết Hàn không có ai nhấc máy. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ. Trương Tuyết Hàn sao không nhấc máy chứ?
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, nghĩ nghĩ một lát rồi lại gọi cho Vu Tiêu Tiếu. Điện thoại của Vu Tiêu Tiếu chỉ kêu hai tiếng, Vu Tiêu Tiếu liền nhấc điện thoại.
-Tiêu Tiếu, em đang ở nhà à!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Dạ, sư phụ. Có chuyện gì thế?
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất nhỏ, Vu Tiêu Tiếu ở nhà vẫn là một cô gái ngoan hiền, thùy mị, nết na.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới cách nói chuyện của Vu Tiêu Tiếu ở thành phố Vọng Hải suýt cười phá lên. Nhưng hắn gắng hết sức nhịn cười, hỏi:
- Cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi em chuyện tối qua thôi!
- A, sư phụ. Em có chút chuyện, không nói chuyện với anh nữa. Đợi em quay lại thành phố Vọng Hải lại nói chuyện tiếp nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, định cúp ngay điện thoại, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tiêu Tiếu, em biết Tuyết Hàn đâu không? Anh gọi cho cô ấy nhưng không thấy có người nhấc máy.
- Tuyết Hàn chỉ quanh quẩn ở nhà thôi, em cũng chưa gặp cô ấy nên không rõ lắm.
Vu Tiêu Tiếu chỉ muốn nhanh chóng gác ngay điện thoại, nói:
- Sư phụ, có chuyện gì thì cứ gọi cho cô ấy nhé, em không rõ đâu. Thế nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, liền cúp luồn điện thoại.
- Gọi được thì gọi cho em làm gì chứ.
Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia tút tút hai tiếng liền lầm bầm nói một câu, bỗng. Diệp Lăng Phi khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Hôm đó Vu Tiêu Tiếu cũng ở đó. Giờ cách nói cũng có vẻ khác thường. Chẳng lẽ. . . ”. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, liền lắc lắc đầu, nói:
- Không thể nào, không thể nào. Mong lúc đó mình không làm ra chuyện này. Chứ nếu mà chọc phải Vu Tiêu Tiếu thì sau này có muốn bỏ cũng khó bỏ nổi.
Diệp Lăng Phi phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, dù hắn có hỏi ai về chuyện tối hôm đó chăng nữa thì người đó cũng đều im lặng, lảng tránh không trả lời. Ngay cả Vu Tiêu Tiếu thường ngày rất thoải mái, không hề để ý tới lời nói, cũng lảng tránh trả lời những chuyện ngày hôm đó. Diệp Lăng Phi vốn định hỏi Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết. Giờ xem ra không cần nữa rồi. Nói không chừng, hai người này cũng giống như Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu, lảng tránh không chịu nói.
Diệp Lăng Phi chỉ đành tạm thời gác lại chuyện này. Trong đầu hắn giờ đang nghĩ tới việc đi tìm người giúp việc. Bạch Tình Đình nói muốn tìm người giúp việc chăm chỉ, thật thà như vú Ngô. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua cửa hàng của Trương Vân, bỗng dừng xe lại. Hắn nhìn cửa hàng trang sức cua Trương Vân hình như đang ngừng hoạt động, bảng hiệu bên ngoài đã rơi xuống một nửa. Diệp Lăng Phi nhớ tới từ sau lần trước gặp Trương Vân tới giờ chưa hề gặp lại, cũng không biết chuyện nhà của Trương Vân hiện giải quyết thế nào rồi.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa hàng của Trương Vân, bước vào trong cửa hàng nhìn nhìn ngó ngó, chỉ thấy có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đang thu dọn. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn không biết người đàn ông này là ai?
Diệp Lăng Phi nhìn qua bên trong cửa hiệu, chỉ thấy những giá, kệ hàng trước bày đồ giờ không còn nữa, trống rỗng.
- Vị tiên sinh này, anh có chuyện gì thế?
Người đàn ông đó thấy Diệp Lăng Phi bước vào, ông ta liền ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cho hỏi bà chủ trước của quán này đâu rồi ạ?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chính là một cô gái tầm hai bảy, hai tám tuổi. Một cô gái rất xinh đẹp đó.
- Tôi không biết, cửa hiệu này tôi mới thuê thôi!
Người đàn ông đó nói.
- À, thì ra là thế!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, rồi cũng không nói gì nữa. Diệp Lăng Phi quay lại xe, trong lòng thấy kỳ quái. Trương Vân đóng cửa tiệm cũng không nói với mình một tiếng, ít ra cũng nên gọi điện cho mình chứ. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Trương Vân, thấy điện thoại của Trương Vân đã ngừng sử dụng. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng cảm thấy không đúng. Sao Trương Vân ngay cả điện thoại cũng ngừng sử dụng là sao. Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi tạm gác chuyện đi tìm người giúp việc lại. Hắn lái xe tới chỗ trọ của Trương Vân. Diệp Lăng Phi xuống xe, bước tới trước cửa nhà Trương Vân. Đưa tay gõ gõ cửa. Bên trong không có bất kể tiếng động gì. Diệp Lăng Phi thấy rất lạ. Hắn gõ hai cái nữa, cũng không có ai trả lời.
Vừa may, có một phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang từ trên lầu bước xuống. Diệp Lăng Phi liền vội vàng hỏi:
- Cho hỏi cô gái trọ ở đây đi đâu rồi ạ?
Người phụ nữ đó dò xét nhìn Diệp Lăng Phi một hồi, hỏi:
- Cậu là gì của cô ấy?
- Tôi…tôi là bạn của cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ồ, là bạn của cô ấy.
Người phụ nữ đó nói.
- Là bạn sao không biết cô ấy đã chuyển đi. Hai ngày trước cô ấy đã chuyển nhà đi rồi.
- Chuyển nhà?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên. Hắn nghĩ không ra tại sao Trương Vân lại chuyển nhà đi. Diệp Lăng Phi lại hỏi người phụ nữ đó tình hình cụ thể thế nào, người phụ nữ đó nói không biết. Diệp Lăng Phi chỉ đành bỏ qua, rời khỏi phòng trọ của Trương Vân. Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm thấy sự việc bất thường. Trương Vân mới về nhà giải quyết việc, sao chẳng lâu sau đã đóng cửa hàng, chuyển nhà đi. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi tìm không thấy Trương Vân, đành lên xe.
Trong lòng hắn đang suy xét mọi chuyện. Trương Vân ở thành phố Vọng Hải chẳng quen biết ai cả. Trước Trương Vân có nhắc tới, đợi tháng bảy này học sinh nghỉ hè, cửa hàng kinh doanh cũng không được thuận lợi, nhưng, dù Trương Vân có định kinh doanh nghề khác cũng nên nói với hắn một tiếng chứ.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Trương Vân ít ra cũng nên nói với hắn chứ, kinh doanh gì đi nữa, hắn cũng đâu có ngăn cản. Nhưng chuyển nhà thì cũng phải nói cho hắn biết cách để liên hệ chứ. Sao ngay cả cách liên hệ cũng không lưu lại đã chuyển đi. Diệp Lăng Phi bỗng sực nhớ, Trương Vân không biết cách liên hệ với hắn.
Ngay khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ tới vấn đề này thì nhìn thấy hai người đàn ông trung tuổi trông có vẻ rất quê mùa bước qua. Hai người bọn họ lại hỏi thăm người phụ nữ kia:
- Bác ơi, bác có biết cô gái tên Trương Vân sống ở đâu không?
- Không biết!
Người phụ nữ đó nhìn cách hai tên đó ăn mặc, có chút khách khí hơn so với lúc nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Nói xong, cũng chẳng thèm để ý tới hai tên đó, chậm rãi bước đi.
- Anh, con điếm Trương Vân đó chạy đâu rồi?
Một tên rút trong người ra bao thuốc giá hai đồng, rồi lấy một điếu đưa cho người đàn ông có lớn tuổi hơn hắn một điếu, nói.
- Tao sao biết được chứ. Con điếm đó thật khiến người khác tức chết. Dám chạy hả!
Tên đàn ông đó râu ria rậm rạp, trông rất khó coi, nhếch mép nói.
- Tao không thể tiền người đều mất, tiền tao không cần, người nhất định phải có.
- Anh, nhưng ở đây chúng ta lại không quen. Đi đâu tìm đây!
Tên kia nói.
- Chúng ta tìm tới đây rồi mà vẫn không thấy, anh nói xem có phải nó không còn ở đây nữa không?
- Vớ vẩn, thằng nhóc đó dám lừa tao, về tao sẽ lột da nói ra!
Tên lớn tuổi hơn vừa nghe thấy thế liền ném thẳng điếu thuốc xuống đất, nói:
- Đi, chẳng phải thằng nhãi đó nói Trương Vân mấy ngày trước có gọi cho hắn sao. Chúng ta tới nhà mà còn tìm không thấy, thế thì tới chỗ khác tìm, tao không tin tìm không ra con điếm đó.
Hai tên đó đứng tranh luận một hồi, rồi rời đi. Diệp Lăng Phi nghe rõ mồn một những điều bọn chúng nói. Trong lòng hắn chợt giật mình, thầm nghĩ: “Không ổn, xem ra lần này Trương Vân xảy ra chuyện rồi. ” Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, lái xe, đi theo mấy tên đó.
Như vậy có thể thấy, tên bị bắt kia chắc chắn chỉ là ngụy trang để thu hút sự chú ý của cảnh sát thôi. Khi cảnh sát tập trung toàn bộ chú ý vào tên sát thủ đó, thì tên sát thủ kia có đủ thời gian chuẩn bị để hạ sát Phó Hải.
Diệp Lăng Phi nghĩ ngay tới lời Chu Hân Mính vừa nói, Phó Hải đang trên đường đưa đến bệnh viện, ở bệnh viện, chính là cơ hội tốt nhất để tên sát thủ đó ra tay. Tên sát thủ đó có thể dễ dàng giết chết Phó Hải, rồi dễ dàng thoát khỏi vòng vây của cánh sát.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới điểm này xong, liền vội vàng gọi điện cho Dã Thú và Dã Lang. Theo Diệp Lăng Phi thấy, cảnh sát ở chỗ sáng, sát thủ ở chỗ tối. Như tình hình hiện nay, tên sát thủ đó rất dễ dàng loại trừ Phó Hải.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, còn chưa đợi hắn mở lời, Dã Thú đã vội vàng nói:
- Đại ca, em và Dã Lang phát hiện một chuyện rất kỳ quái!
- Chuyện gì hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bọn em phát hiện tên sát thủ định giết Phó Hải chỉ là một tên đần độn thôi. Anh thấy tên nào nửa đêm hiên ngang múa may một con dao to đùng đi giết người chưa? Em cảm thấy tên ngốc này muốn chết đây mà!
- Cậu thông minh ra chút rồi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Dã Thú, cậu nói không sai. Nãy anh mới biết chuyện Phó Hải bị đột kích. Đang suy xét tới chuyện này, anh thấy tên đó rõ ràng chán sống rồi, vốn không phải muốn tới giết Phó Hải còn tên sát thủ thực sự lại đang chờ cơ hội. Dã Thú, cậu và Dã Lang nhanh chóng tới ngay bệnh viện đi, cầm theo ảnh của Trình Quân phục kích ở bệnh viện, chỉ cần thấy Trình Quân xuất hiện là ra tay ngay, không được để tên khốn nạn đó có cơ hội. Anh muốn hắn sống, không được chết. Anh muốn tự tay xử lý hắn.
- Đại ca, em biết rồi!
Dã Thú nói.
Có Dã Thú và Dã Lang ở đó, Diệp Lăng Phi trong lòng cũng yên tâm được chuyện này. Diệp Lăng Phi vốn định gọi điện nói cho Chu Hân Mính biết, nhắc nhở Chu Hân Mính nên chú ý. Nhưng, Diệp Lăng Phi lại lo Chu Hân Mính sau khi được nhắc nhở sẽ chạy ngay tới bảo vệ Phó Hải. Như thế, thực sự rất nguy hiểm, sẽ khiến Diệp Lăng Phi phân tâm. Thế nên Diệp Lăng Phi không muốn báo chuyện này cho Chu Hân Mính biết.
Diệp Lăng Phi lái xe lên đường phố. Hắn bỗng nhớ tới Trương Tuyết Hàn. Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi cứ cảm thấy nên gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn, hỏi thăm tình hình hôm đó thế nào. Tuy Diệp Lăng Phi biết, tố chất trong cơ thể Trương Tuyết Hàn không nên có quan hệ với hắn. Nhưng không chừng Trương Tuyết Hàn biết chuyện xảy ra tối hôm đó.
Diệp Lăng Phi vừa lái xe, vừa mở điện thoại gọi cho Trương Tuyết Hàn. Kết quả, điện thoại của Trương Tuyết Hàn không có ai nhấc máy. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ. Trương Tuyết Hàn sao không nhấc máy chứ?
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, nghĩ nghĩ một lát rồi lại gọi cho Vu Tiêu Tiếu. Điện thoại của Vu Tiêu Tiếu chỉ kêu hai tiếng, Vu Tiêu Tiếu liền nhấc điện thoại.
-Tiêu Tiếu, em đang ở nhà à!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Dạ, sư phụ. Có chuyện gì thế?
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất nhỏ, Vu Tiêu Tiếu ở nhà vẫn là một cô gái ngoan hiền, thùy mị, nết na.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới cách nói chuyện của Vu Tiêu Tiếu ở thành phố Vọng Hải suýt cười phá lên. Nhưng hắn gắng hết sức nhịn cười, hỏi:
- Cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi em chuyện tối qua thôi!
- A, sư phụ. Em có chút chuyện, không nói chuyện với anh nữa. Đợi em quay lại thành phố Vọng Hải lại nói chuyện tiếp nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, định cúp ngay điện thoại, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tiêu Tiếu, em biết Tuyết Hàn đâu không? Anh gọi cho cô ấy nhưng không thấy có người nhấc máy.
- Tuyết Hàn chỉ quanh quẩn ở nhà thôi, em cũng chưa gặp cô ấy nên không rõ lắm.
Vu Tiêu Tiếu chỉ muốn nhanh chóng gác ngay điện thoại, nói:
- Sư phụ, có chuyện gì thì cứ gọi cho cô ấy nhé, em không rõ đâu. Thế nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, liền cúp luồn điện thoại.
- Gọi được thì gọi cho em làm gì chứ.
Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia tút tút hai tiếng liền lầm bầm nói một câu, bỗng. Diệp Lăng Phi khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Hôm đó Vu Tiêu Tiếu cũng ở đó. Giờ cách nói cũng có vẻ khác thường. Chẳng lẽ. . . ”. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, liền lắc lắc đầu, nói:
- Không thể nào, không thể nào. Mong lúc đó mình không làm ra chuyện này. Chứ nếu mà chọc phải Vu Tiêu Tiếu thì sau này có muốn bỏ cũng khó bỏ nổi.
Diệp Lăng Phi phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, dù hắn có hỏi ai về chuyện tối hôm đó chăng nữa thì người đó cũng đều im lặng, lảng tránh không trả lời. Ngay cả Vu Tiêu Tiếu thường ngày rất thoải mái, không hề để ý tới lời nói, cũng lảng tránh trả lời những chuyện ngày hôm đó. Diệp Lăng Phi vốn định hỏi Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết. Giờ xem ra không cần nữa rồi. Nói không chừng, hai người này cũng giống như Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu, lảng tránh không chịu nói.
Diệp Lăng Phi chỉ đành tạm thời gác lại chuyện này. Trong đầu hắn giờ đang nghĩ tới việc đi tìm người giúp việc. Bạch Tình Đình nói muốn tìm người giúp việc chăm chỉ, thật thà như vú Ngô. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua cửa hàng của Trương Vân, bỗng dừng xe lại. Hắn nhìn cửa hàng trang sức cua Trương Vân hình như đang ngừng hoạt động, bảng hiệu bên ngoài đã rơi xuống một nửa. Diệp Lăng Phi nhớ tới từ sau lần trước gặp Trương Vân tới giờ chưa hề gặp lại, cũng không biết chuyện nhà của Trương Vân hiện giải quyết thế nào rồi.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa hàng của Trương Vân, bước vào trong cửa hàng nhìn nhìn ngó ngó, chỉ thấy có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đang thu dọn. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn không biết người đàn ông này là ai?
Diệp Lăng Phi nhìn qua bên trong cửa hiệu, chỉ thấy những giá, kệ hàng trước bày đồ giờ không còn nữa, trống rỗng.
- Vị tiên sinh này, anh có chuyện gì thế?
Người đàn ông đó thấy Diệp Lăng Phi bước vào, ông ta liền ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cho hỏi bà chủ trước của quán này đâu rồi ạ?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chính là một cô gái tầm hai bảy, hai tám tuổi. Một cô gái rất xinh đẹp đó.
- Tôi không biết, cửa hiệu này tôi mới thuê thôi!
Người đàn ông đó nói.
- À, thì ra là thế!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, rồi cũng không nói gì nữa. Diệp Lăng Phi quay lại xe, trong lòng thấy kỳ quái. Trương Vân đóng cửa tiệm cũng không nói với mình một tiếng, ít ra cũng nên gọi điện cho mình chứ. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Trương Vân, thấy điện thoại của Trương Vân đã ngừng sử dụng. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng cảm thấy không đúng. Sao Trương Vân ngay cả điện thoại cũng ngừng sử dụng là sao. Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi tạm gác chuyện đi tìm người giúp việc lại. Hắn lái xe tới chỗ trọ của Trương Vân. Diệp Lăng Phi xuống xe, bước tới trước cửa nhà Trương Vân. Đưa tay gõ gõ cửa. Bên trong không có bất kể tiếng động gì. Diệp Lăng Phi thấy rất lạ. Hắn gõ hai cái nữa, cũng không có ai trả lời.
Vừa may, có một phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang từ trên lầu bước xuống. Diệp Lăng Phi liền vội vàng hỏi:
- Cho hỏi cô gái trọ ở đây đi đâu rồi ạ?
Người phụ nữ đó dò xét nhìn Diệp Lăng Phi một hồi, hỏi:
- Cậu là gì của cô ấy?
- Tôi…tôi là bạn của cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ồ, là bạn của cô ấy.
Người phụ nữ đó nói.
- Là bạn sao không biết cô ấy đã chuyển đi. Hai ngày trước cô ấy đã chuyển nhà đi rồi.
- Chuyển nhà?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên. Hắn nghĩ không ra tại sao Trương Vân lại chuyển nhà đi. Diệp Lăng Phi lại hỏi người phụ nữ đó tình hình cụ thể thế nào, người phụ nữ đó nói không biết. Diệp Lăng Phi chỉ đành bỏ qua, rời khỏi phòng trọ của Trương Vân. Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm thấy sự việc bất thường. Trương Vân mới về nhà giải quyết việc, sao chẳng lâu sau đã đóng cửa hàng, chuyển nhà đi. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi tìm không thấy Trương Vân, đành lên xe.
Trong lòng hắn đang suy xét mọi chuyện. Trương Vân ở thành phố Vọng Hải chẳng quen biết ai cả. Trước Trương Vân có nhắc tới, đợi tháng bảy này học sinh nghỉ hè, cửa hàng kinh doanh cũng không được thuận lợi, nhưng, dù Trương Vân có định kinh doanh nghề khác cũng nên nói với hắn một tiếng chứ.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Trương Vân ít ra cũng nên nói với hắn chứ, kinh doanh gì đi nữa, hắn cũng đâu có ngăn cản. Nhưng chuyển nhà thì cũng phải nói cho hắn biết cách để liên hệ chứ. Sao ngay cả cách liên hệ cũng không lưu lại đã chuyển đi. Diệp Lăng Phi bỗng sực nhớ, Trương Vân không biết cách liên hệ với hắn.
Ngay khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ tới vấn đề này thì nhìn thấy hai người đàn ông trung tuổi trông có vẻ rất quê mùa bước qua. Hai người bọn họ lại hỏi thăm người phụ nữ kia:
- Bác ơi, bác có biết cô gái tên Trương Vân sống ở đâu không?
- Không biết!
Người phụ nữ đó nhìn cách hai tên đó ăn mặc, có chút khách khí hơn so với lúc nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Nói xong, cũng chẳng thèm để ý tới hai tên đó, chậm rãi bước đi.
- Anh, con điếm Trương Vân đó chạy đâu rồi?
Một tên rút trong người ra bao thuốc giá hai đồng, rồi lấy một điếu đưa cho người đàn ông có lớn tuổi hơn hắn một điếu, nói.
- Tao sao biết được chứ. Con điếm đó thật khiến người khác tức chết. Dám chạy hả!
Tên đàn ông đó râu ria rậm rạp, trông rất khó coi, nhếch mép nói.
- Tao không thể tiền người đều mất, tiền tao không cần, người nhất định phải có.
- Anh, nhưng ở đây chúng ta lại không quen. Đi đâu tìm đây!
Tên kia nói.
- Chúng ta tìm tới đây rồi mà vẫn không thấy, anh nói xem có phải nó không còn ở đây nữa không?
- Vớ vẩn, thằng nhóc đó dám lừa tao, về tao sẽ lột da nói ra!
Tên lớn tuổi hơn vừa nghe thấy thế liền ném thẳng điếu thuốc xuống đất, nói:
- Đi, chẳng phải thằng nhãi đó nói Trương Vân mấy ngày trước có gọi cho hắn sao. Chúng ta tới nhà mà còn tìm không thấy, thế thì tới chỗ khác tìm, tao không tin tìm không ra con điếm đó.
Hai tên đó đứng tranh luận một hồi, rồi rời đi. Diệp Lăng Phi nghe rõ mồn một những điều bọn chúng nói. Trong lòng hắn chợt giật mình, thầm nghĩ: “Không ổn, xem ra lần này Trương Vân xảy ra chuyện rồi. ” Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, lái xe, đi theo mấy tên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.