Chương 446: Khó mà chối bỏ lỗi lầm này
Tam Dương Trư Trư
14/03/2013
Diệp Lăng Phi cho dù giờ phút này có trăm cái miệng, hắn cùng không nói dối được. Diệp Lăng Phi dựa vào cửa xe, buồn bực hút thuốc. Tay trái của hắn vuốt ve vết bị Trương Lộ Tuyết cắn chảy máu ở bả vai, đầu hơi loạn, đang sắp xếp lại xem tất cả những thứ này là phát sinh như thế nào.
Căn nguyên mọi chuyện là do hai lon coca kia, vốn hai lon coca này là Từ Kha Nam muốn đưa cho mình và Tần Dao uống, nhuna mình và Tần Dao đều không uống, đến khi rời khỏi quán bar, vẫn đem tiện tay hai lon coca này ra.
Hôm nay Trương Lộ Tuyết tức giận tìm mình hỏi rõ ràng xem đến cùng tại sao cha nàng có thế dễ dàng tha thứ cho mình, mà mình lại đem một lon coca kia cho Trương Lộ Tuyết, một lon khác thì mình uống, kết quả liền xảy ra chuyện bê bối này.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng hận, muốn trách thì trách Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân. Diệp Lăng Phi không biết tiểu tử Từ Kha Nam đó đi hay chưa, vội vã gọi điện thoại cho Dã Lang và Dã Thú, muốn bọn họ tìm ra hai tên Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân này.
Dã Lang và Dã Thú không rõ chuyện gì, nhưng vẫn đi làm.
Trong xe, Trương Lộ Tuyết trên mặt còn vệt nước mắt, nàng chầm chậm mà mặc lại nội y, liếc mắt ra ngoài nhìn Diệp Lăng Phi một cái, trong lòng nguyền rủa Diệp Lăng Phi không được chết tử tế. Nàng vốn cũng định mặc quần vào, nhưng vừa hoạt động, lại cảm giác hạ thân đau đớn khó chịu, không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết rên rỉ, vội vã xoay người, từ cửa sổ xe hỏi:
- Lộ Tuyết, cô không có việc gì chứ!
- Cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi!
Trương Lộ Tuyết nổi giận mắng, nàng cắn chặt răng, mặc quần. Đôi mắt Trương Lộ Tuyết đảo qua ghế người lái mà Diệp Lăng Phi ngồi, nhìn thấy trên đó vẫn còn vết máu, tức giận ôm cái bọc ghế, ném qua cửa sổ xe ra ngoài, hét lên với Diệp Lăng Phi:
- Ngươi, tên lưu manh này. Đem cái bọc xe này ném đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy nó!
Diệp Lăng Phi xấu hổ trong lòng, vội vã cầm lấy tấm bọc xe từ trên mặt đất, đi bộ tới sườn núi. Đem cái đó ném xuống núi, sau đó lại đi trở về trước cửa xe. Vừa nhìn Trương Lộ Tuyết đã mặc quần áo, hắn mở cửa xe, lên xe.
- Lộ Tuyết, tôi vừa mới nghĩ tới, nhất định là do chuyện đêm qua!
Diệp Lăng Phi đem chuyện phát sinh đêm qua nói với Trương Lộ Tuyết một lần, trọng điểm nhắc tới hai lon coca kia là chủ quán bar bỏ thuốc, không liên quan đến mình.
- Tôi cũng không ngờ hôm nay cô sẽ tìm tôi, lại muốn ngồi xe tôi, tôi thật sự vô tội mà ! Cô tin tôi đi!
- Ý của ngươi là ta tự mình đưa tới cửa?
Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng tin hơn phân nửa, nhưng nghe đến câu nói phía sau kia, lại tức giận đến nghiêng người muốn đánh Diệp Lăng Phi. Nhưng không động còn đỡ, vừa động, hạ thân nàng lại đau lên, cau mày, miệng nói:
- Ngươi là đồ lưu manh, đừng có nói nữa!
- Được, được. Tôi không nói!
Diệp Lăng Phi vội vã đáp ứng.
- Ngươi nói quán bar Dã Miêu (Mèo Hoang) như vậy, vậy ngươi mang ta đi xem một chút, nếu như ta chứng minh được ngươi đang nói dối, hừ, ta nhất định sẽ cho ngươi vì sự tình hôm nay mà phải trả giá đắt!
Trương Lộ Tuyết hung hăng nói.
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa quán bar Dã Miêu. Vừa nhìn cửa quán bar đóng chặt, Diệp Lăng Phi lúc này mới nghĩ đến bây giờ là ban ngày, quán bar cũng không buôn bán. Khi Diệp Lăng Phi đang lo nghĩ làm thế nào tìm được tên chủ quán bar kia, Dã Lang và Dã Thú bên kia truyền đến tin tức, Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân bị bọn họ bắt được tại một trung tâm thư giãn rồi.
Diệp Lăng Phi trong lòng vui vẻ, lái xe tới trung tâm thư giãn kia. Dã Thú đang ngồi ở cửa hút thuốc, bên cạnh Dã Thú có hai gã nam nhân vóc người khôi ngô. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi lái xe tới, Dã Thú vội vã nhổ điếu thuốc trong miệng xuống đất, mang theo hai gã nam nhân kia đi tới.
- Lão đại, em chờ anh đã nửa ngày!
Dã Thú há miệng, thật thà chất phác cười nói. Hắn xoay người lại nói với hai gã nam nhân kia:
- Đây là ông chủ lớn của ta. Cũng là ông chủ lớn của các ngươi, trở về nói với người khác một tiếng. Sau này mặc kệ ở chỗ nào nhìn thấy ông chủ của chúng ta đều phải cung kính, rõ chưa?
- Ông chủ, chúng ta rõ rồi!
Hai người kia vội vã chào Diệp Lăng Phi:
- Ông chủ khỏe !
Diệp Lăng Phi sửng sốt một chút, Dã Thú nhìn thấy, vội vã giải thích:
- Lão đại, đây đều là người của công ty bảo an, em không phải đã nói với anh sao, công ty bảo an của em đã bắt đầu nhận người, gần đây đã chuẩn bị bắt đầu nghiệp vụ, lão đại nếu có cần bảo an, chuyến hàng, thậm chí thám tử tư cứ việc nói, chỗ này của em tìm người đều là quân nhân xuất ngũ, người bình thường không cần!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói chuyện, chợt nghe Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:
- Lưu manh, bây giờ ngươi ngưu a, còn có thủ hạ!
Diệp Lăng Phi trong lòng thở dài, thầm nghĩ: "Thủ hạ của ta rất nhiều, nếu cho cô nhìn thấy không biết có hù chết cô không, thủ hạ của ta, những người đó đều là ác ma siết người không nháy mắt!"
Hắn không để ý đến Trương Lộ Tuyết, mà xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa xe, chờ Trương Lộ Tuyết xuống. Nhưng Trương Lộ Tuyết ngồi ở trên xe nửa ngày không nhúc nhích, Diệp Lăng Phi thấy vậy cũng hiểu, hắn đưa tay ôm ngang lấy Trương Lộ Tuyết.
- Lưu manh, ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra!
Trương Lộ Tuyết trong lòng Diệp Lăng Phi, một tay ôm có Diệp Lăng Phi, tay kia dùng sức đánh đấm vào bả vai Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt tinh tế kia của nàng hiện lên sắc mặt hơi giận dữ, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át hô lên, chau mày, có vẻ trong lòng hết sức tức giận.
- Tôi buông cô ra, tự cô đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết vừa nghĩ đến nếu mình phải tự đi thì.... bàn tay nhỏ của nàng rốt cuộc buông xuống, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này ta sẽ quên đi như vậy, nếu việc này đều là ngươi cố ý làm ra, ngươi sẽ đẹp mặt!
Hạ thân của nàng đau rát, hiện tại bước đi hết sức khó khăn, trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng biết cho dù chính mình miễn cưỡng đi ra, cũng có thể bị người ta nhìn ra, nàng không thể làm gì khác hơn là để Diệp Lăng Phi bế vào.
Dã Thú nhìn bộ dáng Trương Lộ Tuyết cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện, lại nhìn thấy bộ dáng của Trương Lộ Tuyết, mơ hồ cảm giác được một ít mánh khóe. Trong lòng hắn cảm thấy lão đại mình diễm ngộ cũng quá mạnh đi, cảm giác các mỹ nữ có quan hệ không rõ ràng với lão đại rất nhiều. Dã Thú ở phía trước dẫn đường, Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết đi theo Dã Thú đi tới gian phòng xoa bóp trong trung tâm thư giãn này. Dọc theo đường đi, Trương Lộ Tuyết cảm thấy gò má nóng lên, nam nhân trong trung tâm thư giãn này nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng làm cho Trương Lộ Tuyết hận không thể cắn thêm vài cái trên người Diệp Lăng Phi, trong suy nghĩ của Trương Lộ Tuyết, hết thảy cục diện xấu hổ trước mắt này đều là Diệp Lăng Phi tên lưu manh này tạo thành .
Nàng càng nghĩ càng giận, không khỏi lại trắng mắt liếc Diệp Lăng Phi một cái. Nhưng Diệp Lăng Phi không hề chú ý Trương Lộ Tuyết lại đang tức giận, trong lòng chỉ hy vọng nhanh chóng tìm được hai người Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân, làm cho hai người này giải thích rõ ràng với Trương Lộ Tuyết.
Đi vào trong phòng xoa bóp, chỉ nhìn thấy hai người Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân ngồi ở trên giường xoa bóp, mà Dã Lang thì đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai người này.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm một mỹ nữ đi vào, sắc mặt Từ Kha Nam liền trắng bệch. Hắn vội vã giải thích:
- Diệp tiên sinh, tôi lập tức sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải, hôm nay chính là đi cùng Hứa Trung Ân đến thư giãn một chút, từ biệt với hắn!
Hứa Trung Ân trong lòng buồn bực đến muốn chết, vốn tưởng rằng đêm qua là Tần Dao triền miên với mình, nhưng đâu nghĩ đến chờ khi tỉnh lại lại nhìn thấy một con phì trư (lợn béo) nằm ở trong lòng mình, cái loại cảm giác này giống như nuốt phải n con ruồi vậy. Hứa Trung Ân cùng Từ Kha Nam hôm nay vừa thấy mặt đã đem chuyện đêm qua làm cho rõ ràng, hai người cũng hiểu được đều là Diệp Lăng Phi phía sau màn làm trò quỷ. Hai người trong lòng đều kiêng kị Diệp Lăng Phi, không rõ ràng lắm bối cảnh của Diệp Lăng Phi.
- Tránh ra!
Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới Từ Kha Nam, đem Từ Kha Nam ngồi ở trên giường xoa bóp đá sang một bên, hắn cẩn cẩn thận thận mà đem Trương Lộ Tuyết đặt ở trên giường xoa bóp. Trương Lộ Tuyết giật mình, thầm nghĩ:"Tên lưu manh này thật ra rất cẩn thận!"
- Các ngươi đem chuyện đêm qua lập lại lần nữa, không được bỏ sót!
Diệp Lăng Phi hung tợn nói với Từ Kha Nam,
- Nhất là chuyện ngươi đưa cho ta mấy lon coca!
- Vâng, vâng!
Từ Kha Nam lúc này rất ngoan ngoãn, đâu dám mê hoặc càn rỡ, hắn và Hứa Trung Ân đàng hoàng giải thích sự chuẩn bị đêm qua. Đến khi Từ Kha Nam nói 5 lon coca đều là lúc trước đã pha thuốc, lại cố ý đóng lại, bên ngoài không nhìn ra, Diệp Lăng Phi nhìn sang Trương Lộ Tuyết ngồi ở trên giường xoa bóp, liền nhìn thấy sắc mặt Trương Lộ Tuyết vẫn không đổi. Diệp Lăng Phi không biết lúc này Trương Lộ Tuyết trong lòng lại chuẩn bị làm cái gì, tóm lại chuyện lần này có chút bê bối, Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác chân tay luống cuống.
Trương Lộ Tuyết liếc mắt quét Diệp Lăng Phi một cái, lại nhìn hai người nam nhân đứng ở góc kia một chút, trong miệng hừ lạnh một câu nói:
- Lưu manh, đưa ta về nhà, ta hơi mệt!
Lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi mới thờ phào một hơi, hắn xoay người nói với Từ Kha Nam:
- Từ công tử, ta vẫn là câu nói kia, không nên xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi ra nước ngoài cũng tốt, đi đâu cũng được, chỉ là không nên để cho ta nhìn thấy ngươi nữa.
Diệp Lăng Phi lại chuyển hướng sang Hứa Trung Ân nói:
- Còn có Hứa đại công tử của chúng ta, ngươi cũng thành thật một chút cho ta, đừng tưởng rằng cha ngươi là Phó chủ nhiệm có thể làm xằng làm bậy, ngươi phải nhớ kĩ xã hội này là chú ý pháp chế, đừng tưởng rằng cha của ngươi có thể một tay che trời, nếu thật sự ngươi phạm tội, ta cam đoan sẽ làm ngươi rất bi thảm!
- Lưu manh, đi nhanh một chút, ta không muốn đợi ở chỗ này!
Trương Lộ Tuyêt thúc giục.
- Được!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết lại muốn phát hỏa, vội vã xoay người lại, ôm lấy Trương Lộ Tuyết đi ra ngoài. Dã Lang nhìn Dã Thú, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt nghi hoặc này đã làm cho Dã Thú hiểu được ý của Dã Lang, Dã Thú hơi hơi hạ miệng, thấp giọng nói bên tai Dã Lang:
- Mày không phát hiện cô gái này hành động không tiện sao, mày cũng không phải thằng ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra lão đại rất sợ hãi cô gái này, căn cứ kinh nghiệm phán đoán của tao, cô gái kia nhất định là vừa mới bị phá chỗ đó, ừm, về phần lão đại làm cái gì, sẽ không cần tao nói chứ!
Dã Lang lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu với Dã Thú, nhưng không nói thêm cái gì. Trong mắt Dã Lang, có một số việc không cần nhiều lời, tựa như loại chuyện này.
Căn nguyên mọi chuyện là do hai lon coca kia, vốn hai lon coca này là Từ Kha Nam muốn đưa cho mình và Tần Dao uống, nhuna mình và Tần Dao đều không uống, đến khi rời khỏi quán bar, vẫn đem tiện tay hai lon coca này ra.
Hôm nay Trương Lộ Tuyết tức giận tìm mình hỏi rõ ràng xem đến cùng tại sao cha nàng có thế dễ dàng tha thứ cho mình, mà mình lại đem một lon coca kia cho Trương Lộ Tuyết, một lon khác thì mình uống, kết quả liền xảy ra chuyện bê bối này.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng hận, muốn trách thì trách Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân. Diệp Lăng Phi không biết tiểu tử Từ Kha Nam đó đi hay chưa, vội vã gọi điện thoại cho Dã Lang và Dã Thú, muốn bọn họ tìm ra hai tên Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân này.
Dã Lang và Dã Thú không rõ chuyện gì, nhưng vẫn đi làm.
Trong xe, Trương Lộ Tuyết trên mặt còn vệt nước mắt, nàng chầm chậm mà mặc lại nội y, liếc mắt ra ngoài nhìn Diệp Lăng Phi một cái, trong lòng nguyền rủa Diệp Lăng Phi không được chết tử tế. Nàng vốn cũng định mặc quần vào, nhưng vừa hoạt động, lại cảm giác hạ thân đau đớn khó chịu, không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết rên rỉ, vội vã xoay người, từ cửa sổ xe hỏi:
- Lộ Tuyết, cô không có việc gì chứ!
- Cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi!
Trương Lộ Tuyết nổi giận mắng, nàng cắn chặt răng, mặc quần. Đôi mắt Trương Lộ Tuyết đảo qua ghế người lái mà Diệp Lăng Phi ngồi, nhìn thấy trên đó vẫn còn vết máu, tức giận ôm cái bọc ghế, ném qua cửa sổ xe ra ngoài, hét lên với Diệp Lăng Phi:
- Ngươi, tên lưu manh này. Đem cái bọc xe này ném đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy nó!
Diệp Lăng Phi xấu hổ trong lòng, vội vã cầm lấy tấm bọc xe từ trên mặt đất, đi bộ tới sườn núi. Đem cái đó ném xuống núi, sau đó lại đi trở về trước cửa xe. Vừa nhìn Trương Lộ Tuyết đã mặc quần áo, hắn mở cửa xe, lên xe.
- Lộ Tuyết, tôi vừa mới nghĩ tới, nhất định là do chuyện đêm qua!
Diệp Lăng Phi đem chuyện phát sinh đêm qua nói với Trương Lộ Tuyết một lần, trọng điểm nhắc tới hai lon coca kia là chủ quán bar bỏ thuốc, không liên quan đến mình.
- Tôi cũng không ngờ hôm nay cô sẽ tìm tôi, lại muốn ngồi xe tôi, tôi thật sự vô tội mà ! Cô tin tôi đi!
- Ý của ngươi là ta tự mình đưa tới cửa?
Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng tin hơn phân nửa, nhưng nghe đến câu nói phía sau kia, lại tức giận đến nghiêng người muốn đánh Diệp Lăng Phi. Nhưng không động còn đỡ, vừa động, hạ thân nàng lại đau lên, cau mày, miệng nói:
- Ngươi là đồ lưu manh, đừng có nói nữa!
- Được, được. Tôi không nói!
Diệp Lăng Phi vội vã đáp ứng.
- Ngươi nói quán bar Dã Miêu (Mèo Hoang) như vậy, vậy ngươi mang ta đi xem một chút, nếu như ta chứng minh được ngươi đang nói dối, hừ, ta nhất định sẽ cho ngươi vì sự tình hôm nay mà phải trả giá đắt!
Trương Lộ Tuyết hung hăng nói.
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa quán bar Dã Miêu. Vừa nhìn cửa quán bar đóng chặt, Diệp Lăng Phi lúc này mới nghĩ đến bây giờ là ban ngày, quán bar cũng không buôn bán. Khi Diệp Lăng Phi đang lo nghĩ làm thế nào tìm được tên chủ quán bar kia, Dã Lang và Dã Thú bên kia truyền đến tin tức, Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân bị bọn họ bắt được tại một trung tâm thư giãn rồi.
Diệp Lăng Phi trong lòng vui vẻ, lái xe tới trung tâm thư giãn kia. Dã Thú đang ngồi ở cửa hút thuốc, bên cạnh Dã Thú có hai gã nam nhân vóc người khôi ngô. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi lái xe tới, Dã Thú vội vã nhổ điếu thuốc trong miệng xuống đất, mang theo hai gã nam nhân kia đi tới.
- Lão đại, em chờ anh đã nửa ngày!
Dã Thú há miệng, thật thà chất phác cười nói. Hắn xoay người lại nói với hai gã nam nhân kia:
- Đây là ông chủ lớn của ta. Cũng là ông chủ lớn của các ngươi, trở về nói với người khác một tiếng. Sau này mặc kệ ở chỗ nào nhìn thấy ông chủ của chúng ta đều phải cung kính, rõ chưa?
- Ông chủ, chúng ta rõ rồi!
Hai người kia vội vã chào Diệp Lăng Phi:
- Ông chủ khỏe !
Diệp Lăng Phi sửng sốt một chút, Dã Thú nhìn thấy, vội vã giải thích:
- Lão đại, đây đều là người của công ty bảo an, em không phải đã nói với anh sao, công ty bảo an của em đã bắt đầu nhận người, gần đây đã chuẩn bị bắt đầu nghiệp vụ, lão đại nếu có cần bảo an, chuyến hàng, thậm chí thám tử tư cứ việc nói, chỗ này của em tìm người đều là quân nhân xuất ngũ, người bình thường không cần!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói chuyện, chợt nghe Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:
- Lưu manh, bây giờ ngươi ngưu a, còn có thủ hạ!
Diệp Lăng Phi trong lòng thở dài, thầm nghĩ: "Thủ hạ của ta rất nhiều, nếu cho cô nhìn thấy không biết có hù chết cô không, thủ hạ của ta, những người đó đều là ác ma siết người không nháy mắt!"
Hắn không để ý đến Trương Lộ Tuyết, mà xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa xe, chờ Trương Lộ Tuyết xuống. Nhưng Trương Lộ Tuyết ngồi ở trên xe nửa ngày không nhúc nhích, Diệp Lăng Phi thấy vậy cũng hiểu, hắn đưa tay ôm ngang lấy Trương Lộ Tuyết.
- Lưu manh, ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra!
Trương Lộ Tuyết trong lòng Diệp Lăng Phi, một tay ôm có Diệp Lăng Phi, tay kia dùng sức đánh đấm vào bả vai Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt tinh tế kia của nàng hiện lên sắc mặt hơi giận dữ, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át hô lên, chau mày, có vẻ trong lòng hết sức tức giận.
- Tôi buông cô ra, tự cô đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết vừa nghĩ đến nếu mình phải tự đi thì.... bàn tay nhỏ của nàng rốt cuộc buông xuống, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này ta sẽ quên đi như vậy, nếu việc này đều là ngươi cố ý làm ra, ngươi sẽ đẹp mặt!
Hạ thân của nàng đau rát, hiện tại bước đi hết sức khó khăn, trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng biết cho dù chính mình miễn cưỡng đi ra, cũng có thể bị người ta nhìn ra, nàng không thể làm gì khác hơn là để Diệp Lăng Phi bế vào.
Dã Thú nhìn bộ dáng Trương Lộ Tuyết cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện, lại nhìn thấy bộ dáng của Trương Lộ Tuyết, mơ hồ cảm giác được một ít mánh khóe. Trong lòng hắn cảm thấy lão đại mình diễm ngộ cũng quá mạnh đi, cảm giác các mỹ nữ có quan hệ không rõ ràng với lão đại rất nhiều. Dã Thú ở phía trước dẫn đường, Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết đi theo Dã Thú đi tới gian phòng xoa bóp trong trung tâm thư giãn này. Dọc theo đường đi, Trương Lộ Tuyết cảm thấy gò má nóng lên, nam nhân trong trung tâm thư giãn này nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng làm cho Trương Lộ Tuyết hận không thể cắn thêm vài cái trên người Diệp Lăng Phi, trong suy nghĩ của Trương Lộ Tuyết, hết thảy cục diện xấu hổ trước mắt này đều là Diệp Lăng Phi tên lưu manh này tạo thành .
Nàng càng nghĩ càng giận, không khỏi lại trắng mắt liếc Diệp Lăng Phi một cái. Nhưng Diệp Lăng Phi không hề chú ý Trương Lộ Tuyết lại đang tức giận, trong lòng chỉ hy vọng nhanh chóng tìm được hai người Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân, làm cho hai người này giải thích rõ ràng với Trương Lộ Tuyết.
Đi vào trong phòng xoa bóp, chỉ nhìn thấy hai người Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân ngồi ở trên giường xoa bóp, mà Dã Lang thì đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai người này.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm một mỹ nữ đi vào, sắc mặt Từ Kha Nam liền trắng bệch. Hắn vội vã giải thích:
- Diệp tiên sinh, tôi lập tức sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải, hôm nay chính là đi cùng Hứa Trung Ân đến thư giãn một chút, từ biệt với hắn!
Hứa Trung Ân trong lòng buồn bực đến muốn chết, vốn tưởng rằng đêm qua là Tần Dao triền miên với mình, nhưng đâu nghĩ đến chờ khi tỉnh lại lại nhìn thấy một con phì trư (lợn béo) nằm ở trong lòng mình, cái loại cảm giác này giống như nuốt phải n con ruồi vậy. Hứa Trung Ân cùng Từ Kha Nam hôm nay vừa thấy mặt đã đem chuyện đêm qua làm cho rõ ràng, hai người cũng hiểu được đều là Diệp Lăng Phi phía sau màn làm trò quỷ. Hai người trong lòng đều kiêng kị Diệp Lăng Phi, không rõ ràng lắm bối cảnh của Diệp Lăng Phi.
- Tránh ra!
Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới Từ Kha Nam, đem Từ Kha Nam ngồi ở trên giường xoa bóp đá sang một bên, hắn cẩn cẩn thận thận mà đem Trương Lộ Tuyết đặt ở trên giường xoa bóp. Trương Lộ Tuyết giật mình, thầm nghĩ:"Tên lưu manh này thật ra rất cẩn thận!"
- Các ngươi đem chuyện đêm qua lập lại lần nữa, không được bỏ sót!
Diệp Lăng Phi hung tợn nói với Từ Kha Nam,
- Nhất là chuyện ngươi đưa cho ta mấy lon coca!
- Vâng, vâng!
Từ Kha Nam lúc này rất ngoan ngoãn, đâu dám mê hoặc càn rỡ, hắn và Hứa Trung Ân đàng hoàng giải thích sự chuẩn bị đêm qua. Đến khi Từ Kha Nam nói 5 lon coca đều là lúc trước đã pha thuốc, lại cố ý đóng lại, bên ngoài không nhìn ra, Diệp Lăng Phi nhìn sang Trương Lộ Tuyết ngồi ở trên giường xoa bóp, liền nhìn thấy sắc mặt Trương Lộ Tuyết vẫn không đổi. Diệp Lăng Phi không biết lúc này Trương Lộ Tuyết trong lòng lại chuẩn bị làm cái gì, tóm lại chuyện lần này có chút bê bối, Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác chân tay luống cuống.
Trương Lộ Tuyết liếc mắt quét Diệp Lăng Phi một cái, lại nhìn hai người nam nhân đứng ở góc kia một chút, trong miệng hừ lạnh một câu nói:
- Lưu manh, đưa ta về nhà, ta hơi mệt!
Lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi mới thờ phào một hơi, hắn xoay người nói với Từ Kha Nam:
- Từ công tử, ta vẫn là câu nói kia, không nên xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi ra nước ngoài cũng tốt, đi đâu cũng được, chỉ là không nên để cho ta nhìn thấy ngươi nữa.
Diệp Lăng Phi lại chuyển hướng sang Hứa Trung Ân nói:
- Còn có Hứa đại công tử của chúng ta, ngươi cũng thành thật một chút cho ta, đừng tưởng rằng cha ngươi là Phó chủ nhiệm có thể làm xằng làm bậy, ngươi phải nhớ kĩ xã hội này là chú ý pháp chế, đừng tưởng rằng cha của ngươi có thể một tay che trời, nếu thật sự ngươi phạm tội, ta cam đoan sẽ làm ngươi rất bi thảm!
- Lưu manh, đi nhanh một chút, ta không muốn đợi ở chỗ này!
Trương Lộ Tuyêt thúc giục.
- Được!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết lại muốn phát hỏa, vội vã xoay người lại, ôm lấy Trương Lộ Tuyết đi ra ngoài. Dã Lang nhìn Dã Thú, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt nghi hoặc này đã làm cho Dã Thú hiểu được ý của Dã Lang, Dã Thú hơi hơi hạ miệng, thấp giọng nói bên tai Dã Lang:
- Mày không phát hiện cô gái này hành động không tiện sao, mày cũng không phải thằng ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra lão đại rất sợ hãi cô gái này, căn cứ kinh nghiệm phán đoán của tao, cô gái kia nhất định là vừa mới bị phá chỗ đó, ừm, về phần lão đại làm cái gì, sẽ không cần tao nói chứ!
Dã Lang lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu với Dã Thú, nhưng không nói thêm cái gì. Trong mắt Dã Lang, có một số việc không cần nhiều lời, tựa như loại chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.