Chương 461: "Lãnh Thổ" của anh!
Tam Dương Trư Trư
14/03/2013
Diệp Lăng Phi vốn không quen nhìn đám người này giậu đổ bìm leo, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, những người này cũng là không có biện pháp, cũng chỉ là một người bình thường, không có việc gì ai dám đi trêu chọc mấy tên trộm vặt này, sợ những tên đó sẽ trả thù.
Kì thật tất cả cũng không thể trách những người này, muốn trách thì trách pháp luật đối với đám trộm vặt xử phạt rất nhẹ, nếu móc túi mà bị bắt một lần cấp liền phán bảy tám năm tù, vậy xem lần sau còn tên nào dám trộm.
Xã hội bây giờ rất lạnh lùng cũng là phản ánh ra tâm tính của đại đa số mọi người, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lo lắng sẽ rước lấy phiền toái, cho nên nói vẫn là pháp luật phán xử không nghiêm. Tỷ như bọn buôn bán phụ nữ, trẻ em, bắt được một lần liền cho bọn chúng ngồi tù mọt gông. Xem đám cặn bã xã hội đó còn dám đi buôn bán phụ nữ và trẻ con nữa không.
Bạch Tình Đình xuống xe bus, cầm tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Bà xã, chúng ta đi thôi.
Bạch Tình Đình gật đầu, hai người vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, ngồi taxi rời khỏi chỗ đó.
Trong công viên Trang Sơn, Bạch Tình Đình ngồi vào xích đu, Diệp Lăng Phi đấy xích đu, dần dần dùng sức, làm Bạch Tình Đình sợ đến thét lên liên tục, thật vất vả mới dừng lại được, Bạch Tình Đình cầm chặt dây xích đu, thế nào cũng không chịu buông tay. Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm lấy Bạch Tình Đình, bàn tay nhỏ của Bạch Tình Đình đấm liên hồi vào lưng Diệp Lăng Phi, miệng oán giận nói:
- Ông xã, anh đồ bại hoại này, em muốn trả thù anh.
Diệp Lăng Phi ha ha cười, ôm Bạch Tình Đình đi hơn mười mét, mới buông tay ra. Bạch Tình Đình nhìn xung quanh một chút, tuy nói xung quanh có rất nhiều người, nhưng không có người quá chú ý bọn họ. Bạch Tình Đình trong lòng thư thái, ôn nhu nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, cuộc sống không quan tâm người khác thấy thế nào thật vui vẻ.
- Vốn chính là vậy mà, cần gì quản người khác nhìn em thế nào, muốn làm gì thì làm.
Diệp Lăng Phi nói, hắn ôm vòng eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình đi dạo trên đường nhỏ trong rừng của công viên.
Hai người đi một mạch, cảm giác hơi mệt, thấy trong rừng cây có một chiếc ghế dài, vì vậy đi tới.
Bạch Tình Đình ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Ngã đầu lên vai Diệp Lăng Phi, mắt hơi nhắm lại, miệng ôn nhu nói:
- Ông xã, trước kia cho tới bây giờ em đều không có cuộc sống giống như vậy, em cũng rất khát vọng giống như bây giờ, đi dạo cùng người mình yêu.
- Vậy sau này em có thế hưởng thụ cuộc sống như vậy, anh sẽ đi dạo cùng em. Cứ chậm rãi đi như vậy, chúng ta đi dạo với nhau cả đời.
Diệp Lăng Phi cúi đầu, ôm Bạch Tình Đình, hôn môi.Bạch Tình Đình đem chính mình hoàn toàn trở thành một cô gái bình thường. Nàng cùng với nam nhân mà mình yêu mến, không bận tâm chuyện gì, hôn nhau nồng nhiệt. Mà lúc trước, đây chính là chuyện mà nàng không thể tưởng tượng đấy.
Một nụ hôn nồng nhiệt qua đi. Bạch Tình Đình dựa sát vào Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã. Em thật sự không muốn quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Trước kia chưa bao giờ em ý thức được chính mình cũng không có năng lực quản lý tốt tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Khi em chính thức quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, em mới phát hiện có rất nhiều chuyện em không phù hợp. Có lẽ em thích hợp làm một người vợ hơn. Nằm ở trong lòng ông xã. Làm nũng ông xã.
- Làm sao vậy? Là dự án Dương Quang gia viên sao?
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, tay phải vỗ nhẹ vào thắt lưng Bạch Tình Đình, cười nói:
- Nào, nói cho anh nghe một chút. Có lẽ anh có thể giúp em đấy.
Bạch Tình Đình ngước khuôn mặt tinh tế lên. Nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng cười hì hì, nói:
- Ừm, ông xã. Em nghĩ anh nhất định sẽ có biện pháp. Có phải không?
- Đừng nịnh anh, cứ nói trước đi đã.
Diệp Lăng Phi hơi bóp mông Bạch Tình Đình. Cúi đầu, lại hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình hơi mở ra, nói:
- Ông xã. Em gọi điện thoại cho Chu bá bá. Chu bá bá chỉ nói là chính phủ còn đang nghiên cứu. Có một số việc, còn cần nghiên cứu kỹ lưỡng. Nhưng phân xưởng sản xuất chất hóa học di dời đã quyết định từ cuối năm ngoái. Như vậy cùng sắp đến nửa năm rồi.
- Chính là chuyện này à, anh thấy em nên nghĩ đến chỗ khó xử của Chu thị trưởng.
Diệp Lăng Phi nói,
- Làm một thị trưởng, sẽ phải nghĩ kĩ thế nào để làm cho thị dân hài lòng, em nói nếu di dời xưởng sản xuất chất hóa học, vậy những người dựa vào phân xưởng để sinh sống không phải gặp vấn đề lớn rồi sao. Nếu có tiền bồi thường cho những người này cũng được. Nhưng mấu chốt nằm ờ trước mắt khối đất của xưởng sản xuất chất hóa học kia không ai đồng ý mua. Cho dù có người mua, cũng là mua với giá thấp. Em đã nghĩ cái này có ý nghĩa gì chưa, xưởng sản xuất chất hóa học căn bản là không có tiền di dời để xây dựng xưởng mới, đây mới là vấn đề chính thức, bà xã, em cho rằng chính phủ sẽ xuất ra khoản tiền này sao, anh thấy vấn đề tài chính của chính phủ cũng đang căng thẳng, có thể xuất ra một chút tượng trưng đã không tệ rồi, căn bản không nên trông cậy vào bên chính phủ sẽ cầm tiền bổ khuyết lỗ thủng này. Anh thấy Chu bá bá của em nhất định đang vì chuyện này mà phiền não, chuyển cũng không được, không chuyển cũng không được, ông ấy so với em còn nhức đầu hơn đấy.
Bạch Tình Đình chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của nàng, gật đầu, nói:
- Ông xã, em cùng đã nghĩ đến, nhưng em có thể làm gì chứ, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn xưởng sản xuất chất hóa học như vậy?
- Em nhóc ngốc này, chẳng lẽ em không biết tìm đường khác sao?
Diệp Lăng Phi yêu thương nhéo mũi Bạch Tình Đình, nói:
- Theo anh, dự án Dương Quang gia viên là một dự án không tệ, hoàn toàn do sự tồn tại của xưởng sản xuất chất hóa học, nên đại đa số mọi người cho rằng xưởng sản xuất chất hóa học kia làm ô nhiễm nghiêm trọng, nếu như khai phá đất đai nhất định sẽ tốn tiền, không biết rằng nếu như xưởng sản xuất chất hóa học chuyển đi, vậy sẽ lưu lại một miếng đất lớn đáng giá để khai phá. Lúc này, em phải làm một sự đầu tư trường kì, nghĩ biện pháp di dời xưởng sản xuất chất hóa học, đem địa phương ô nhiễm nghiêm trọng nhất của xưởng sản xuất chất hóa học thiết kế thành vườn hoa hoặc là công viên, thậm chí xây dựng thành một cái quảng trường cũng được, biểu hiện ra ngoài có vẻ là đem miếng đất lớn lãng phí, nhưng như vậy, em lại giúp dân cư, cửa hàng xung quanh vẫn có thể tồn tại, có thể khai phá khu buôn bán, sau đó lại xây dựng lên phòng ở sa hoa, như vậy, có phải không cần bồi thường tiền, ngược lại còn kiếm được tiền không chứ?
Bạch Tình Đình mắt sáng rực lên, nàng quả thật không nghĩ được đem xưởng sản xuất chất hóa học này quy hoạch như vậy. Đề nghị này không thể nghi ngờ chính là đề nghị tốt nhất, nhưng Bạch Tình Đình lại nghĩ tới một vấn đề khác, đó chính là vấn đề tài chính, dựa theo cách quy hoạch này, tài chính đầu nhập không phải số lượng nhỏ, với tiêu chí xoay vòng vốn nhanh của ngân hàng, rất khó có thể vay được khoản tiền lớn như vậy, cho dù vay được, hàng năm còn phải trả một khoản lãi lớn, một khi dự án gặp chuyện không may, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ bị khối bất động sản này kéo sụp mất.
Bạch Tình Đình mang ý nghĩ này nói cho Diệp Lăng Phi nghe, Diệp Lăng Phi sớm có chuẩn bị, cười nói:
- Bà xã, làm ăn chính là phải có mạo hiểm, nếu như không có mạo hiểm, sớm đã có người cướp làm rồi. Anh thấy hoàn toàn là vì đầu nhập tài chính quá lớn, cho nên có một số người nhìn thấy tương lai của khối đất này, cũng không dám làm. Anh cho em một đề nghị, không nên nghĩ toàn bộ tài chính đều từ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế ra, trước tiên có thể tìm đối tượng hợp tác, tỉ như ở quảng trường bên kia, khi mọi người đi dạo sẽ cần có một khu ẩm thực, nên sẽ có người muốn mở nhà hàng, bọn họ muốn buôn bán ở đây, sẽ phải đầu nhập tài chính trước, dùng tài chính của những người này để xây dựng quảng trường, sau đó lại khai phá khu buôn bán và khu dân cư ở quảng trường, khi thu về một khoản tài chính, sẽ đem khoản tài chính này tiếp tục đầu tư, giống như làm một kì, hai kì vậy, chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mua được miếng đất của xưởng sản xuất chất hóa học kia, hơn nữa phải lấy giá cao để mua, như vậy không chỉ dàn xếp được cuộc sống cho dân cư, được chính phủ ủng hộ, trọng yếu nhất còn có thể dọa lùi một nhóm muốn chen chân vào bất động sản ở đây.
- Ông xã, anh nói làm một dự án giống như xây dựng khu dân cư mới, có phải không?
Trong ánh mắt Bạch Tình Đình lóe lên quang mang hưng phấn, mấy lời này của Diệp Lăng Phi không thể nghi ngờ đã giúp Bạch Tình Đình chỉ rõ phương hướng phát triển, lúc trước Bạch Tình Đình cũng không nghĩ ra như vậy, nhưng bây giờ nàng lại ý thức được một khi dự án này thật sự có thể làm thành khu dân cư mới, vậy sau này sẽ mang đến lợi nhuận rất lớn.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hoặc là nói xây dựng một thành phố Vọng Hải mới cũng được, trước mắt thành phố Vọng Hải phát triển rất nhanh, khu nội thành rõ ràng quá nhỏ, di dời khu dân cư cũ trong mắt anh bất quá chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp của chính phủ mà thôi, muốn di dời khu dân cư cũ cần phải đầu tư một khoản tài chính rất lớn, cùng với đem khu dân cư cũ di dời rồi lại một lần nữa dựng lên khu dân cư mới, còn không bằng trực tiếp thành lập một khu mới, anh tin tưỡng Chu thị trường cũng cần phải làm ra thành tích, đây không thê nghi naờ là một thành tích tốt nhất, nếu như em có thể làm tốt phần kế hoạch, anh tin tưởng Chu thị trưởng sẽ đồng ý.
- Nếu thật sự là như vậy, phòng ở, bách hóa, nhà hàng của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chúng ta toàn bộ có thể mang vào khu dân cư mới rồi.
Bạch Tình Đình hưng phấn sắp nhảy dựng lên rồi, nàng hôn Diệp Lăng Phi một cái, đứng lên thúc giục:
- Ông xã, chúng ta mau trở về, em muốn lập tức họp mọi người phụ trách dự án trong tập đoàn lên kế hoạch, càng nhanh càng tốt.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi kéo lại, ngồi xuống đùi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, cười nói:
- Em làm gì nóng lòng như vậy chứ, cũng trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa xong, em lại quay về tập đoàn cũng kịp.
Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ, nàng le lưỡi, hi hi cười nói:
- Tại em quá hưng phấn, ông xã, anh luôn có thể nghĩ ra được ý tưởng tốt như vậy, bây giờ em đối với ông xã anh đã vô cùng sùng bái, ông xã, ký tên cho em đi.
- Bảo anh kí tên, được thôi, chúng ta về nhà đi, anh sẽ ký thêm vài tên vào người em.
Diệp Lăng Phi vừa nói, bàn tay đã nắm bộ ngực Bạch Tình Đình, miệng tiến đến bên môi Bạch Tình Đình, cười xấu xa nói:
- Anh sẽ ký lên tất cả mọi chỗ trên người bà xã anh, nhất là ở nơi này.
Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào hạ thân Bạch Tình Đình, vươn tay tới nơi giữa hai chân Bạch Tình Đình, luồn tay vào trong quần dùng sức hoạt động, miệng nói:
- Anh muốn ở chỗ này đánh dấu lãnh thổ của riêng anh.
Bạch Tình Đình gò má đỏ lên, cúi đầu, nũng nịu nói:
- Ông xã, anh luôn xấu xa như vậy.
Diệp Lăng Phi cố ý ngã người về phía sau, hỏi:
- Vậy chỗ này không phải cho riêng anh, chẳng lẽ còn lưu lại cho người khác?
Bạch Tình Đình vừa nghe, tưởng rằng Diệp Lăng Phi tức giận, vội vã giải thích:
- Không phải, không phải, ông xã, em chỉ thuộc về anh.
- Vậy mới đúng, anh muốn đánh dấu của anh thì sao chứ.
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt nói,
- Em đáp ứng hay là không đáp ứng?
Bạch Tình Đình cũng rốt cuộc không nói ra lời nữa, đành phải dúi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, làm nũng nói:
- Anh xấu chết đi được, xấu chết đi được.
Bạch Tình Đình không khẳng định, cũng không chối bỏ.
Kì thật tất cả cũng không thể trách những người này, muốn trách thì trách pháp luật đối với đám trộm vặt xử phạt rất nhẹ, nếu móc túi mà bị bắt một lần cấp liền phán bảy tám năm tù, vậy xem lần sau còn tên nào dám trộm.
Xã hội bây giờ rất lạnh lùng cũng là phản ánh ra tâm tính của đại đa số mọi người, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lo lắng sẽ rước lấy phiền toái, cho nên nói vẫn là pháp luật phán xử không nghiêm. Tỷ như bọn buôn bán phụ nữ, trẻ em, bắt được một lần liền cho bọn chúng ngồi tù mọt gông. Xem đám cặn bã xã hội đó còn dám đi buôn bán phụ nữ và trẻ con nữa không.
Bạch Tình Đình xuống xe bus, cầm tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Bà xã, chúng ta đi thôi.
Bạch Tình Đình gật đầu, hai người vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, ngồi taxi rời khỏi chỗ đó.
Trong công viên Trang Sơn, Bạch Tình Đình ngồi vào xích đu, Diệp Lăng Phi đấy xích đu, dần dần dùng sức, làm Bạch Tình Đình sợ đến thét lên liên tục, thật vất vả mới dừng lại được, Bạch Tình Đình cầm chặt dây xích đu, thế nào cũng không chịu buông tay. Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm lấy Bạch Tình Đình, bàn tay nhỏ của Bạch Tình Đình đấm liên hồi vào lưng Diệp Lăng Phi, miệng oán giận nói:
- Ông xã, anh đồ bại hoại này, em muốn trả thù anh.
Diệp Lăng Phi ha ha cười, ôm Bạch Tình Đình đi hơn mười mét, mới buông tay ra. Bạch Tình Đình nhìn xung quanh một chút, tuy nói xung quanh có rất nhiều người, nhưng không có người quá chú ý bọn họ. Bạch Tình Đình trong lòng thư thái, ôn nhu nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, cuộc sống không quan tâm người khác thấy thế nào thật vui vẻ.
- Vốn chính là vậy mà, cần gì quản người khác nhìn em thế nào, muốn làm gì thì làm.
Diệp Lăng Phi nói, hắn ôm vòng eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình đi dạo trên đường nhỏ trong rừng của công viên.
Hai người đi một mạch, cảm giác hơi mệt, thấy trong rừng cây có một chiếc ghế dài, vì vậy đi tới.
Bạch Tình Đình ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Ngã đầu lên vai Diệp Lăng Phi, mắt hơi nhắm lại, miệng ôn nhu nói:
- Ông xã, trước kia cho tới bây giờ em đều không có cuộc sống giống như vậy, em cũng rất khát vọng giống như bây giờ, đi dạo cùng người mình yêu.
- Vậy sau này em có thế hưởng thụ cuộc sống như vậy, anh sẽ đi dạo cùng em. Cứ chậm rãi đi như vậy, chúng ta đi dạo với nhau cả đời.
Diệp Lăng Phi cúi đầu, ôm Bạch Tình Đình, hôn môi.Bạch Tình Đình đem chính mình hoàn toàn trở thành một cô gái bình thường. Nàng cùng với nam nhân mà mình yêu mến, không bận tâm chuyện gì, hôn nhau nồng nhiệt. Mà lúc trước, đây chính là chuyện mà nàng không thể tưởng tượng đấy.
Một nụ hôn nồng nhiệt qua đi. Bạch Tình Đình dựa sát vào Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã. Em thật sự không muốn quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Trước kia chưa bao giờ em ý thức được chính mình cũng không có năng lực quản lý tốt tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Khi em chính thức quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, em mới phát hiện có rất nhiều chuyện em không phù hợp. Có lẽ em thích hợp làm một người vợ hơn. Nằm ở trong lòng ông xã. Làm nũng ông xã.
- Làm sao vậy? Là dự án Dương Quang gia viên sao?
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, tay phải vỗ nhẹ vào thắt lưng Bạch Tình Đình, cười nói:
- Nào, nói cho anh nghe một chút. Có lẽ anh có thể giúp em đấy.
Bạch Tình Đình ngước khuôn mặt tinh tế lên. Nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng cười hì hì, nói:
- Ừm, ông xã. Em nghĩ anh nhất định sẽ có biện pháp. Có phải không?
- Đừng nịnh anh, cứ nói trước đi đã.
Diệp Lăng Phi hơi bóp mông Bạch Tình Đình. Cúi đầu, lại hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình hơi mở ra, nói:
- Ông xã. Em gọi điện thoại cho Chu bá bá. Chu bá bá chỉ nói là chính phủ còn đang nghiên cứu. Có một số việc, còn cần nghiên cứu kỹ lưỡng. Nhưng phân xưởng sản xuất chất hóa học di dời đã quyết định từ cuối năm ngoái. Như vậy cùng sắp đến nửa năm rồi.
- Chính là chuyện này à, anh thấy em nên nghĩ đến chỗ khó xử của Chu thị trưởng.
Diệp Lăng Phi nói,
- Làm một thị trưởng, sẽ phải nghĩ kĩ thế nào để làm cho thị dân hài lòng, em nói nếu di dời xưởng sản xuất chất hóa học, vậy những người dựa vào phân xưởng để sinh sống không phải gặp vấn đề lớn rồi sao. Nếu có tiền bồi thường cho những người này cũng được. Nhưng mấu chốt nằm ờ trước mắt khối đất của xưởng sản xuất chất hóa học kia không ai đồng ý mua. Cho dù có người mua, cũng là mua với giá thấp. Em đã nghĩ cái này có ý nghĩa gì chưa, xưởng sản xuất chất hóa học căn bản là không có tiền di dời để xây dựng xưởng mới, đây mới là vấn đề chính thức, bà xã, em cho rằng chính phủ sẽ xuất ra khoản tiền này sao, anh thấy vấn đề tài chính của chính phủ cũng đang căng thẳng, có thể xuất ra một chút tượng trưng đã không tệ rồi, căn bản không nên trông cậy vào bên chính phủ sẽ cầm tiền bổ khuyết lỗ thủng này. Anh thấy Chu bá bá của em nhất định đang vì chuyện này mà phiền não, chuyển cũng không được, không chuyển cũng không được, ông ấy so với em còn nhức đầu hơn đấy.
Bạch Tình Đình chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của nàng, gật đầu, nói:
- Ông xã, em cùng đã nghĩ đến, nhưng em có thể làm gì chứ, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn xưởng sản xuất chất hóa học như vậy?
- Em nhóc ngốc này, chẳng lẽ em không biết tìm đường khác sao?
Diệp Lăng Phi yêu thương nhéo mũi Bạch Tình Đình, nói:
- Theo anh, dự án Dương Quang gia viên là một dự án không tệ, hoàn toàn do sự tồn tại của xưởng sản xuất chất hóa học, nên đại đa số mọi người cho rằng xưởng sản xuất chất hóa học kia làm ô nhiễm nghiêm trọng, nếu như khai phá đất đai nhất định sẽ tốn tiền, không biết rằng nếu như xưởng sản xuất chất hóa học chuyển đi, vậy sẽ lưu lại một miếng đất lớn đáng giá để khai phá. Lúc này, em phải làm một sự đầu tư trường kì, nghĩ biện pháp di dời xưởng sản xuất chất hóa học, đem địa phương ô nhiễm nghiêm trọng nhất của xưởng sản xuất chất hóa học thiết kế thành vườn hoa hoặc là công viên, thậm chí xây dựng thành một cái quảng trường cũng được, biểu hiện ra ngoài có vẻ là đem miếng đất lớn lãng phí, nhưng như vậy, em lại giúp dân cư, cửa hàng xung quanh vẫn có thể tồn tại, có thể khai phá khu buôn bán, sau đó lại xây dựng lên phòng ở sa hoa, như vậy, có phải không cần bồi thường tiền, ngược lại còn kiếm được tiền không chứ?
Bạch Tình Đình mắt sáng rực lên, nàng quả thật không nghĩ được đem xưởng sản xuất chất hóa học này quy hoạch như vậy. Đề nghị này không thể nghi ngờ chính là đề nghị tốt nhất, nhưng Bạch Tình Đình lại nghĩ tới một vấn đề khác, đó chính là vấn đề tài chính, dựa theo cách quy hoạch này, tài chính đầu nhập không phải số lượng nhỏ, với tiêu chí xoay vòng vốn nhanh của ngân hàng, rất khó có thể vay được khoản tiền lớn như vậy, cho dù vay được, hàng năm còn phải trả một khoản lãi lớn, một khi dự án gặp chuyện không may, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ bị khối bất động sản này kéo sụp mất.
Bạch Tình Đình mang ý nghĩ này nói cho Diệp Lăng Phi nghe, Diệp Lăng Phi sớm có chuẩn bị, cười nói:
- Bà xã, làm ăn chính là phải có mạo hiểm, nếu như không có mạo hiểm, sớm đã có người cướp làm rồi. Anh thấy hoàn toàn là vì đầu nhập tài chính quá lớn, cho nên có một số người nhìn thấy tương lai của khối đất này, cũng không dám làm. Anh cho em một đề nghị, không nên nghĩ toàn bộ tài chính đều từ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế ra, trước tiên có thể tìm đối tượng hợp tác, tỉ như ở quảng trường bên kia, khi mọi người đi dạo sẽ cần có một khu ẩm thực, nên sẽ có người muốn mở nhà hàng, bọn họ muốn buôn bán ở đây, sẽ phải đầu nhập tài chính trước, dùng tài chính của những người này để xây dựng quảng trường, sau đó lại khai phá khu buôn bán và khu dân cư ở quảng trường, khi thu về một khoản tài chính, sẽ đem khoản tài chính này tiếp tục đầu tư, giống như làm một kì, hai kì vậy, chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mua được miếng đất của xưởng sản xuất chất hóa học kia, hơn nữa phải lấy giá cao để mua, như vậy không chỉ dàn xếp được cuộc sống cho dân cư, được chính phủ ủng hộ, trọng yếu nhất còn có thể dọa lùi một nhóm muốn chen chân vào bất động sản ở đây.
- Ông xã, anh nói làm một dự án giống như xây dựng khu dân cư mới, có phải không?
Trong ánh mắt Bạch Tình Đình lóe lên quang mang hưng phấn, mấy lời này của Diệp Lăng Phi không thể nghi ngờ đã giúp Bạch Tình Đình chỉ rõ phương hướng phát triển, lúc trước Bạch Tình Đình cũng không nghĩ ra như vậy, nhưng bây giờ nàng lại ý thức được một khi dự án này thật sự có thể làm thành khu dân cư mới, vậy sau này sẽ mang đến lợi nhuận rất lớn.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hoặc là nói xây dựng một thành phố Vọng Hải mới cũng được, trước mắt thành phố Vọng Hải phát triển rất nhanh, khu nội thành rõ ràng quá nhỏ, di dời khu dân cư cũ trong mắt anh bất quá chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp của chính phủ mà thôi, muốn di dời khu dân cư cũ cần phải đầu tư một khoản tài chính rất lớn, cùng với đem khu dân cư cũ di dời rồi lại một lần nữa dựng lên khu dân cư mới, còn không bằng trực tiếp thành lập một khu mới, anh tin tưỡng Chu thị trường cũng cần phải làm ra thành tích, đây không thê nghi naờ là một thành tích tốt nhất, nếu như em có thể làm tốt phần kế hoạch, anh tin tưởng Chu thị trưởng sẽ đồng ý.
- Nếu thật sự là như vậy, phòng ở, bách hóa, nhà hàng của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chúng ta toàn bộ có thể mang vào khu dân cư mới rồi.
Bạch Tình Đình hưng phấn sắp nhảy dựng lên rồi, nàng hôn Diệp Lăng Phi một cái, đứng lên thúc giục:
- Ông xã, chúng ta mau trở về, em muốn lập tức họp mọi người phụ trách dự án trong tập đoàn lên kế hoạch, càng nhanh càng tốt.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi kéo lại, ngồi xuống đùi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, cười nói:
- Em làm gì nóng lòng như vậy chứ, cũng trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa xong, em lại quay về tập đoàn cũng kịp.
Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ, nàng le lưỡi, hi hi cười nói:
- Tại em quá hưng phấn, ông xã, anh luôn có thể nghĩ ra được ý tưởng tốt như vậy, bây giờ em đối với ông xã anh đã vô cùng sùng bái, ông xã, ký tên cho em đi.
- Bảo anh kí tên, được thôi, chúng ta về nhà đi, anh sẽ ký thêm vài tên vào người em.
Diệp Lăng Phi vừa nói, bàn tay đã nắm bộ ngực Bạch Tình Đình, miệng tiến đến bên môi Bạch Tình Đình, cười xấu xa nói:
- Anh sẽ ký lên tất cả mọi chỗ trên người bà xã anh, nhất là ở nơi này.
Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào hạ thân Bạch Tình Đình, vươn tay tới nơi giữa hai chân Bạch Tình Đình, luồn tay vào trong quần dùng sức hoạt động, miệng nói:
- Anh muốn ở chỗ này đánh dấu lãnh thổ của riêng anh.
Bạch Tình Đình gò má đỏ lên, cúi đầu, nũng nịu nói:
- Ông xã, anh luôn xấu xa như vậy.
Diệp Lăng Phi cố ý ngã người về phía sau, hỏi:
- Vậy chỗ này không phải cho riêng anh, chẳng lẽ còn lưu lại cho người khác?
Bạch Tình Đình vừa nghe, tưởng rằng Diệp Lăng Phi tức giận, vội vã giải thích:
- Không phải, không phải, ông xã, em chỉ thuộc về anh.
- Vậy mới đúng, anh muốn đánh dấu của anh thì sao chứ.
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt nói,
- Em đáp ứng hay là không đáp ứng?
Bạch Tình Đình cũng rốt cuộc không nói ra lời nữa, đành phải dúi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, làm nũng nói:
- Anh xấu chết đi được, xấu chết đi được.
Bạch Tình Đình không khẳng định, cũng không chối bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.