Chương 572: Ranh giới giữa sự sống và cái chết
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Cánh tay và bả vai của Diệp Lăng Phi đều trúng đạn, máu tươi chảy tràn
ra tảng đá trên vách núi mà hắn đang ẩn nấp, hắn dùng sức rít chặt vết
thương lại bằng áo của mình.
-Cách Lâm, đến bắt tôi đi, ông đã mang theo bao nhiêu người?
Diệp Lăng Phi hét:
-Ông hãy nhanh lên đi, nếu không ông cứ tiếp tục kéo dài thời gian, người của tôi cũng sắp đến, đến lúc đó các ông có muốn lấy xác tôi cũng khó!
-Diệp, tôi thật sự không muốn ra tay hủy diệt câu, cậu là học viên xuất sắc nhất mà tôi từng dẫn dắt. Cậu là niềm tự hào của tôi, là đặc chủng binh mà người ta coi là tên rác rưởi phương Đông mà tôi từng huấn luyện, Diệp, đừng cố phản kháng nữa, nếu không tôi buộc phải chọn cách hủy diệt sinh mạng cậu.
Diệp Lăng Phi nhổ nước bọt, liếm môi, nói:
-Sỹ quan, chẳng nhẽ ông vẫn không hiểu tính cách của tôi hay sao, như ông nói, ban đầu tôi vào trường tử vong chỉ bị coi là tên rác rưởi, nhưng tôi vẫn sống sót được mà rời khỏi đó, vì tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nhận thua, tối nay cũng không phải là ngoại lệ, cho dù tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ không đầu hàng, vì đó mới là tính cách của tôi.
Cách Lâm lặng lẽ gật đầu, nói:
-Diệp, tôi chỉ còn cách tự tay tiêu diệt cậu!
Cách Lâm nói xong, ra dấu cho những tên lính vũ trang bên cạnh, hai tên đánh lén yểm trợ, còn một tên nằm sấp bò nhanh về phía Diệp Lăng Phi đang ẩn nấp.
Diệp Lăng Phi trốn sau tảng đá, căn cứ vào tiếng động,chuẩn bị nổ súng, sau khi lên đạp, hắn lăn người,nã đạn không ngừng về phía có tiếng động.
Diệp Lăng Phi không ngừng lăn người lên hẳn vách núi cao dốc, đối diện với biển cả mênh mông trong đêm tối và nhũng mỏm đá nhấp nhô bên dưới, không buồn nghĩ ngợi, hắn nhảy xuống.
Cách Lâm cùng đám người của hắn chạy đến, thì chỉ nghe tiếng gào giận dữ của biển cả mênh mông, dường như chừng ấy chưa đủ biển cả như muốn nuốt chửng thêm vài tên nữa.
-Chỉ huy, làm thế nào bây giờ?
Một học viên của trường Tử Vong cất tiếng hỏi.
Cách Lâm nhìn xuống mặt biển đen ngòm bao la, nhàn nhạt nói:
-Diệp chết rồi, quay về báo cáo với hiệu trưởng, Diệp đã bị chúng ta tự tay tiêu diệt, thi thể vứt ở biển. Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta lập tức lên thuyền, rời khỏi đấy.
Tất cả những tên này nhận lệnh quay gót rời đi ngay lập tức, Cách Lâm nhìn lại xuống biển, thầm nghĩ: “Diệp, hi vọng có kì tích xảy ra, tôi thật sự không muốn chính tay tiêu diệt cậu.”
Cách Lâm thở dài, quay người, bước xuống núi.
Chu Hân Mính đem theo người vội vàng đến biệt thự, cùng lúc này Bạch Tình Đình cũng không thể ngồi yên chờ đợi tin tức của Chu Hân Mính, cô cũng lao xe đi ngay trong đêm. Người của trường Tử Vong đã sớm rút lui. Chu Hân Mính nghe được chỉ thị từ trung tâm cảnh sát cơ động 110 báo cáo có người nghe thấy tiếng súng.
Vừa nghe được chỉ thị trên, cô bàng hoàng nhận ra có thể Diệp Lăng Phi đã gặp phải chuyện gì đó. Lòng cô bỗng nóng như lửa đốt, mang theo vài người vội vàng đến biệt thự.
-Hân Mính!
Xe của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính gần như cùng lúc đỗ xịch trước cổng. Bạch Tình Đình dừng xe, chủ động xuống xe gọi Chu Hân Mính:
-Hân Mính, sao cậu lại mang theo nhiều người đến vậy?
-Có người báo nghe được tiếng súng ở gần đây. Tôi mang người đến xem xem thế nào.
Chu Hân Mính đáp. Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Tiểu Triệu kinh ngạc nói:
-Đội trưởng, có vết máu, còn có cả vỏ đạn, rất nhiều. nơi này dường như vừa diễn ra trận đấu súng quyết liệt.
Câu nói này của Tiểu Triệu làm Chu Hân Mính lạnh buốt người, cô vội vàng chạy vào trong sân biệt thự, thì nhìn thấy cảnh tượng y chang như những lời Tiểu Triệu báo cáo, toàn sân đầy vết máu, chỗ nào cũng thấy vỏ đạn, trong sân còn có bàn ghế, nhưng tất cả đã bị vỡ tan tành.
-Ông xã!
Bạch Tình Đình chạy theo Chu Hân Mính bước vào sân, sau khi nhìn rõ mọi việc trong sân, cô hoảng hốt gọi to hai tiếng ông xã để mong được nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lăng Phi.
Cô đang định xông vào bên trong biệt thự thì bị Chu Hân Mính ngăn lại:
-Tình Đình, không được vào!
Chu Hân Mính nhanh chóng giữ lấy cánh tay Bạch Tình Đình, nói:
-Hiện nay tình hình rất rối loạn, tốt nhất cậu đừng vào trong vội!
Chu Hân Mính kéo Bạch Tình Đình lại, đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là luồng hơi nóng tỏa ra, Bạch Tình Đình bị luồng hơi làm cho bất tỉnh.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Bạch Tình Đình dần tỉnh lại, bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của Bạch Cảnh Sùng và Vú Ngô, thấy cô đã tỉnh hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
-Tình Đình, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, dọa ba sợ chết khiếp!
Bạch Cảnh Sùng thở dài thườn thượt, nói tiếp:
-Tình Đình, con không sao rồi!
Vú Ngô cũng nói:
-Đại tiểu thư, lão gia hôm qua ngồi túc trực bên giường bệnh, cả đêm không chợp mắt, bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, thật là cảm ơn trời đất đã phù hộ!
Bạch Tình Đình cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện, dường như đang bắt đầu hồi tưởng lại những ký ức tối qua, nhưng lại có cảm giác rất mơ hồ, cô day mạnh hai thái dương, vắt kiệt những sức lực cuối cùng hỏi:
-Ba à, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao con lại nằm đây?
-Tình Đình, con thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện sao?
Bạch Cảnh Sùng hỏi lại.
Bạch Tình Đình lại cố gắng nhớ lại:
-Con nhớ là tối qua con cùng ông xã con nói chuyện điện thoại, rồi sau đó con lái xe đến chỗ ông xã con, ở trước cửa biệt thự thì gặp Chu Hân Mính, và rồi…
Nói đến đây, cô đã hoàn toàn nhớ ra được toàn bộ mọi chuyện xảy ra tối qua, mặt cô biến sắc, vội vàng hỏi:
-Ba ơi, ông xã con có sao không?
Bạch Cảnh Sùng lại thở dài, ngồi xuống bên giường, nói:
-Tình Đình, phía cảnh sát nói không tìm thấy xác trong đống hoang tàn ở biệt thự, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm ra tung tích Tiểu Diệp.
-Ông xã con sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Rồi Bạch Tình Đình lảo đảo bước xuống giường. Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh bật mở, Chu Hân Mính mặt mày hốc hác bước vào.
Sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình tỉnh lại, trên khuôn mặt tiều tụy của cô cũng hiện lên nụ cười hiếm hoi suốt từ đêm qua đến giờ, cô đến bên giường Bạch Tình Đình, nở nụ cười chào bạn mình:
-Tình Đình, cậu không sao rồi, tốt quá rồi!
-Hân Mính, Diệp Lăng Phi sao rồi, anh ấy hiện giờ đang ở đâu?
Bạch Tình Đình vội nắm tay Chu Hân Mính, gấp gáp hỏi.
Chu Hân Mính nắm lấy đôi bàn tay lành lạnh của Bạch Tình Đình nói:
-Tình Đình, cậu đừng vội, bọn mình vẫn chưa tìm ra xác của Diệp Lăng Phi, ít nhất có thể phán đoán khi biệt thự xảy ra vụ nổ, Diệp Lăng Phi cũng không ở bên trong.
Nói đến đây, ngữ điệu trong giọng nói Chu Hân Mính có phần chững lại, cô thở dài, nhỏ giọng nói:
-Hiện nay ở hiện trường có rất nhiều vết máu, lại còn có cả vỏ đạn, ở đây chắc chắn đã diễn ra trận bắn giết rất ác liệt, rất có thể Diệp Lăng Phi đã bị thương. Có vết máu còn kéo dài đến tấn ngọn núi phía sau biệt thự, bọn mình định hôm nay sẽ men theo vết máu tìm kiếm tung tích, nhưng…
Chu Hân Mính nói đến đây, lại đột ngột dừng lại.
-Nhưng gì cơ, Hân Mính, cậu mau nói đi, nhưng gì?
Bạch Tình Đình lại càng nắm chặt lấy tay của Chu Hân Mính, giục. Cô đang lo sợ điều gì đó,
-Nhưng chỗ đó đã bị quân đội phong tỏa, chỗ đó là khu vực cấm của quân đội.
Chu Hân Mính nói:
-Mình cũng tìm ba nói chuyện, bảo ông giúp chuyện này, nhưng ba cũng lực bất tòng tâm, cậu cũng biết những vấn đề về quân sự nằm ngoài phạm vi can thiệp của ba đúng không.
-Khu vực phong tỏa quân đội, tại sao?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên không kìm được quay sang hỏi ba mình:
-Ba à, thủ trưởng của ba không phải là người của quân đội hay sao, ba có thể tìm ông ấy nhờ giúp đỡ được không ba.
Bạch Cảnh Sùng vội đáp lại lời con gái:
-Tình Đình, con đừng quá lo lắng, bây giờ ba sẽ đi gặp thủ trưởng, may mà ông ấy cũng đang ở Vọng Hải, hy vọng ông ấy có thể giúp được.
Sự việc đã đến mức này Bạch Tình Đình chỉ còn cách ngồi đợi. Bạch Tình Đình bây giờ chỉ nghĩ đến Diệp Lăng Phi, mở mồm ra là hỏi về tin tức của Diệp Lăng Phi.
Khu vực núi Nam Sơn bị phong tỏa bốn bề, cả ngọn núi bị cho vào danh sách những khu vực cấm của quân đội, nếu không có giấy thông hành đặc biệt, bất kì ai hay xe cộ nào cũng không được tiến vào địa phận này.
Trên vách núi Nam Sơn đám Dã Lang, Dã Thú, Tiêm Đao, Phi Hổ đều đã đến, Dã Lang không nói một lời nào chỉ im lặng đi qua đi lại, rồi thi thoảng lại dừng lại cau mày.
-Dã Lang, rốt cuộc mày có thể tìm được lão đại không, mày còn đứng đấy làm gì?
Dã Thú con mắt đỏ ngầu bấn loạn nói,
-Mày có thể nhìn ra được tên khốn nào đã làm ra mấy trò này không?
-Dã Thú, đừng làm phiền Dã Lang.
Tiêm Đao quát:
-Dã Lang là chuyên gia trong chuyện này, nó nhất định sẽ tìm ra được Sa-tan.
Dã thú hét lên tức giận:
-Được rồi, tên trứng thối Dã Lang nãy giờ chỉ biết lượn qua lượn lại đến chóng cả mắt, đợi hắn tìm ra được lão đại, lão đại đã sớm biến thành bộ xương khô quắt rồi.
-Câm mồm.
Phi Hổ quát:
-Dã Thú, mấy thằng bọn tao ở đây chẳng thằng nào ít tình nghĩa với Sa-tan hơn mày cả, mày đừng nghĩ chỉ có mày là lo cho Sa-tan, mày cứ ở đó ầm ỹ lên như vậy chỉ khiến mọi việc càng thêm rối rắm. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải tìm ra được Sa-tan, còn về việc tên khốn nào đã gây ra chuyện này chúng ta sẽ điều tra sau.
-Đúng, Dã Thú, mày đừng bấn loạn lên như thế, tìm ra Sa-tan mới là việc quan trọng nhất hiện nay.
Biên Bức đi đến vỗ vai Dã Thú, nói:
-Còn cái tên khốn ấy nhất định sẽ biết được hậu quả của việc đắc tội với Nha Lang chúng ta.
-Được, tao thề, tao mà tìm ra được tên khốn ấy, tao sẽ tự tay giết nó.
Dã Thú nghe lời khuyên của đám chiến hữu, mới nén giận nói. Hắn chỉ đành dán mắt vào những hành động của Dã Lang, rồi không nhịn được lại giục tiếp:
-Dã Lang, mày làm nhanh lên, lão đại vẫn đang phải trốn ở đâu đó chờ chúng ta đến cứu. Tao thấy cái bọn quân nhân kia cũng không có vẻ gì là sẽ tìm ra được đại ca đâu, nói gì mà đang lục soát trên núi, căn bản cũng chỉ lời nói suông cho xong, tin làm sao được đám người ấy.
Dã Lang không buồn để ý đến những lời nói nóng vội của Dã Thú, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm dấu vết. Đột nhiên hắn dừng lại, đứng chính tại chỗ vách đá mà tối hôm đó Diệp Lăng Phi nhảy xuống, nhìn xuống bên dưới. Hắn cúi người vạch đất ra xem xét hồi lâu, cuối cùng hắn bốc ít đất sét có dính máu, đứng dậy.
-Sa-tan đã nhảy từ đây xuống!
Dã Lang chỉ tay xuống chỗ mình đang đứng, nói:
-Tao không biết Sa-tan sẽ rơi xuống đâu, nhưng có một cách có thể thử.
-Cách gì?
Dã Thú hỏi.
Dã Lang lại nhìn xuống mỏm đá bên dưới vách núi dựng đứng, nói:
-Chúng ta có thể thử nhảy từ đây xuống, thì sẽ có thể biết Sa-tan đã rơi xuống khu vực nào, nếu như rơi xuống đập đúng vào mỏm đá kia, vậy… vậy xem như mạng của tao không thọ lắm.
Dã Lang nói xong, trước mặt đám Dã Thú, thực hiện hành động liều lĩnh, hắn nhảy từ trên vách núi cao xuống
-Cách Lâm, đến bắt tôi đi, ông đã mang theo bao nhiêu người?
Diệp Lăng Phi hét:
-Ông hãy nhanh lên đi, nếu không ông cứ tiếp tục kéo dài thời gian, người của tôi cũng sắp đến, đến lúc đó các ông có muốn lấy xác tôi cũng khó!
-Diệp, tôi thật sự không muốn ra tay hủy diệt câu, cậu là học viên xuất sắc nhất mà tôi từng dẫn dắt. Cậu là niềm tự hào của tôi, là đặc chủng binh mà người ta coi là tên rác rưởi phương Đông mà tôi từng huấn luyện, Diệp, đừng cố phản kháng nữa, nếu không tôi buộc phải chọn cách hủy diệt sinh mạng cậu.
Diệp Lăng Phi nhổ nước bọt, liếm môi, nói:
-Sỹ quan, chẳng nhẽ ông vẫn không hiểu tính cách của tôi hay sao, như ông nói, ban đầu tôi vào trường tử vong chỉ bị coi là tên rác rưởi, nhưng tôi vẫn sống sót được mà rời khỏi đó, vì tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nhận thua, tối nay cũng không phải là ngoại lệ, cho dù tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ không đầu hàng, vì đó mới là tính cách của tôi.
Cách Lâm lặng lẽ gật đầu, nói:
-Diệp, tôi chỉ còn cách tự tay tiêu diệt cậu!
Cách Lâm nói xong, ra dấu cho những tên lính vũ trang bên cạnh, hai tên đánh lén yểm trợ, còn một tên nằm sấp bò nhanh về phía Diệp Lăng Phi đang ẩn nấp.
Diệp Lăng Phi trốn sau tảng đá, căn cứ vào tiếng động,chuẩn bị nổ súng, sau khi lên đạp, hắn lăn người,nã đạn không ngừng về phía có tiếng động.
Diệp Lăng Phi không ngừng lăn người lên hẳn vách núi cao dốc, đối diện với biển cả mênh mông trong đêm tối và nhũng mỏm đá nhấp nhô bên dưới, không buồn nghĩ ngợi, hắn nhảy xuống.
Cách Lâm cùng đám người của hắn chạy đến, thì chỉ nghe tiếng gào giận dữ của biển cả mênh mông, dường như chừng ấy chưa đủ biển cả như muốn nuốt chửng thêm vài tên nữa.
-Chỉ huy, làm thế nào bây giờ?
Một học viên của trường Tử Vong cất tiếng hỏi.
Cách Lâm nhìn xuống mặt biển đen ngòm bao la, nhàn nhạt nói:
-Diệp chết rồi, quay về báo cáo với hiệu trưởng, Diệp đã bị chúng ta tự tay tiêu diệt, thi thể vứt ở biển. Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta lập tức lên thuyền, rời khỏi đấy.
Tất cả những tên này nhận lệnh quay gót rời đi ngay lập tức, Cách Lâm nhìn lại xuống biển, thầm nghĩ: “Diệp, hi vọng có kì tích xảy ra, tôi thật sự không muốn chính tay tiêu diệt cậu.”
Cách Lâm thở dài, quay người, bước xuống núi.
Chu Hân Mính đem theo người vội vàng đến biệt thự, cùng lúc này Bạch Tình Đình cũng không thể ngồi yên chờ đợi tin tức của Chu Hân Mính, cô cũng lao xe đi ngay trong đêm. Người của trường Tử Vong đã sớm rút lui. Chu Hân Mính nghe được chỉ thị từ trung tâm cảnh sát cơ động 110 báo cáo có người nghe thấy tiếng súng.
Vừa nghe được chỉ thị trên, cô bàng hoàng nhận ra có thể Diệp Lăng Phi đã gặp phải chuyện gì đó. Lòng cô bỗng nóng như lửa đốt, mang theo vài người vội vàng đến biệt thự.
-Hân Mính!
Xe của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính gần như cùng lúc đỗ xịch trước cổng. Bạch Tình Đình dừng xe, chủ động xuống xe gọi Chu Hân Mính:
-Hân Mính, sao cậu lại mang theo nhiều người đến vậy?
-Có người báo nghe được tiếng súng ở gần đây. Tôi mang người đến xem xem thế nào.
Chu Hân Mính đáp. Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Tiểu Triệu kinh ngạc nói:
-Đội trưởng, có vết máu, còn có cả vỏ đạn, rất nhiều. nơi này dường như vừa diễn ra trận đấu súng quyết liệt.
Câu nói này của Tiểu Triệu làm Chu Hân Mính lạnh buốt người, cô vội vàng chạy vào trong sân biệt thự, thì nhìn thấy cảnh tượng y chang như những lời Tiểu Triệu báo cáo, toàn sân đầy vết máu, chỗ nào cũng thấy vỏ đạn, trong sân còn có bàn ghế, nhưng tất cả đã bị vỡ tan tành.
-Ông xã!
Bạch Tình Đình chạy theo Chu Hân Mính bước vào sân, sau khi nhìn rõ mọi việc trong sân, cô hoảng hốt gọi to hai tiếng ông xã để mong được nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lăng Phi.
Cô đang định xông vào bên trong biệt thự thì bị Chu Hân Mính ngăn lại:
-Tình Đình, không được vào!
Chu Hân Mính nhanh chóng giữ lấy cánh tay Bạch Tình Đình, nói:
-Hiện nay tình hình rất rối loạn, tốt nhất cậu đừng vào trong vội!
Chu Hân Mính kéo Bạch Tình Đình lại, đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là luồng hơi nóng tỏa ra, Bạch Tình Đình bị luồng hơi làm cho bất tỉnh.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Bạch Tình Đình dần tỉnh lại, bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của Bạch Cảnh Sùng và Vú Ngô, thấy cô đã tỉnh hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
-Tình Đình, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, dọa ba sợ chết khiếp!
Bạch Cảnh Sùng thở dài thườn thượt, nói tiếp:
-Tình Đình, con không sao rồi!
Vú Ngô cũng nói:
-Đại tiểu thư, lão gia hôm qua ngồi túc trực bên giường bệnh, cả đêm không chợp mắt, bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, thật là cảm ơn trời đất đã phù hộ!
Bạch Tình Đình cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện, dường như đang bắt đầu hồi tưởng lại những ký ức tối qua, nhưng lại có cảm giác rất mơ hồ, cô day mạnh hai thái dương, vắt kiệt những sức lực cuối cùng hỏi:
-Ba à, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao con lại nằm đây?
-Tình Đình, con thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện sao?
Bạch Cảnh Sùng hỏi lại.
Bạch Tình Đình lại cố gắng nhớ lại:
-Con nhớ là tối qua con cùng ông xã con nói chuyện điện thoại, rồi sau đó con lái xe đến chỗ ông xã con, ở trước cửa biệt thự thì gặp Chu Hân Mính, và rồi…
Nói đến đây, cô đã hoàn toàn nhớ ra được toàn bộ mọi chuyện xảy ra tối qua, mặt cô biến sắc, vội vàng hỏi:
-Ba ơi, ông xã con có sao không?
Bạch Cảnh Sùng lại thở dài, ngồi xuống bên giường, nói:
-Tình Đình, phía cảnh sát nói không tìm thấy xác trong đống hoang tàn ở biệt thự, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm ra tung tích Tiểu Diệp.
-Ông xã con sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Rồi Bạch Tình Đình lảo đảo bước xuống giường. Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh bật mở, Chu Hân Mính mặt mày hốc hác bước vào.
Sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình tỉnh lại, trên khuôn mặt tiều tụy của cô cũng hiện lên nụ cười hiếm hoi suốt từ đêm qua đến giờ, cô đến bên giường Bạch Tình Đình, nở nụ cười chào bạn mình:
-Tình Đình, cậu không sao rồi, tốt quá rồi!
-Hân Mính, Diệp Lăng Phi sao rồi, anh ấy hiện giờ đang ở đâu?
Bạch Tình Đình vội nắm tay Chu Hân Mính, gấp gáp hỏi.
Chu Hân Mính nắm lấy đôi bàn tay lành lạnh của Bạch Tình Đình nói:
-Tình Đình, cậu đừng vội, bọn mình vẫn chưa tìm ra xác của Diệp Lăng Phi, ít nhất có thể phán đoán khi biệt thự xảy ra vụ nổ, Diệp Lăng Phi cũng không ở bên trong.
Nói đến đây, ngữ điệu trong giọng nói Chu Hân Mính có phần chững lại, cô thở dài, nhỏ giọng nói:
-Hiện nay ở hiện trường có rất nhiều vết máu, lại còn có cả vỏ đạn, ở đây chắc chắn đã diễn ra trận bắn giết rất ác liệt, rất có thể Diệp Lăng Phi đã bị thương. Có vết máu còn kéo dài đến tấn ngọn núi phía sau biệt thự, bọn mình định hôm nay sẽ men theo vết máu tìm kiếm tung tích, nhưng…
Chu Hân Mính nói đến đây, lại đột ngột dừng lại.
-Nhưng gì cơ, Hân Mính, cậu mau nói đi, nhưng gì?
Bạch Tình Đình lại càng nắm chặt lấy tay của Chu Hân Mính, giục. Cô đang lo sợ điều gì đó,
-Nhưng chỗ đó đã bị quân đội phong tỏa, chỗ đó là khu vực cấm của quân đội.
Chu Hân Mính nói:
-Mình cũng tìm ba nói chuyện, bảo ông giúp chuyện này, nhưng ba cũng lực bất tòng tâm, cậu cũng biết những vấn đề về quân sự nằm ngoài phạm vi can thiệp của ba đúng không.
-Khu vực phong tỏa quân đội, tại sao?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên không kìm được quay sang hỏi ba mình:
-Ba à, thủ trưởng của ba không phải là người của quân đội hay sao, ba có thể tìm ông ấy nhờ giúp đỡ được không ba.
Bạch Cảnh Sùng vội đáp lại lời con gái:
-Tình Đình, con đừng quá lo lắng, bây giờ ba sẽ đi gặp thủ trưởng, may mà ông ấy cũng đang ở Vọng Hải, hy vọng ông ấy có thể giúp được.
Sự việc đã đến mức này Bạch Tình Đình chỉ còn cách ngồi đợi. Bạch Tình Đình bây giờ chỉ nghĩ đến Diệp Lăng Phi, mở mồm ra là hỏi về tin tức của Diệp Lăng Phi.
Khu vực núi Nam Sơn bị phong tỏa bốn bề, cả ngọn núi bị cho vào danh sách những khu vực cấm của quân đội, nếu không có giấy thông hành đặc biệt, bất kì ai hay xe cộ nào cũng không được tiến vào địa phận này.
Trên vách núi Nam Sơn đám Dã Lang, Dã Thú, Tiêm Đao, Phi Hổ đều đã đến, Dã Lang không nói một lời nào chỉ im lặng đi qua đi lại, rồi thi thoảng lại dừng lại cau mày.
-Dã Lang, rốt cuộc mày có thể tìm được lão đại không, mày còn đứng đấy làm gì?
Dã Thú con mắt đỏ ngầu bấn loạn nói,
-Mày có thể nhìn ra được tên khốn nào đã làm ra mấy trò này không?
-Dã Thú, đừng làm phiền Dã Lang.
Tiêm Đao quát:
-Dã Lang là chuyên gia trong chuyện này, nó nhất định sẽ tìm ra được Sa-tan.
Dã thú hét lên tức giận:
-Được rồi, tên trứng thối Dã Lang nãy giờ chỉ biết lượn qua lượn lại đến chóng cả mắt, đợi hắn tìm ra được lão đại, lão đại đã sớm biến thành bộ xương khô quắt rồi.
-Câm mồm.
Phi Hổ quát:
-Dã Thú, mấy thằng bọn tao ở đây chẳng thằng nào ít tình nghĩa với Sa-tan hơn mày cả, mày đừng nghĩ chỉ có mày là lo cho Sa-tan, mày cứ ở đó ầm ỹ lên như vậy chỉ khiến mọi việc càng thêm rối rắm. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải tìm ra được Sa-tan, còn về việc tên khốn nào đã gây ra chuyện này chúng ta sẽ điều tra sau.
-Đúng, Dã Thú, mày đừng bấn loạn lên như thế, tìm ra Sa-tan mới là việc quan trọng nhất hiện nay.
Biên Bức đi đến vỗ vai Dã Thú, nói:
-Còn cái tên khốn ấy nhất định sẽ biết được hậu quả của việc đắc tội với Nha Lang chúng ta.
-Được, tao thề, tao mà tìm ra được tên khốn ấy, tao sẽ tự tay giết nó.
Dã Thú nghe lời khuyên của đám chiến hữu, mới nén giận nói. Hắn chỉ đành dán mắt vào những hành động của Dã Lang, rồi không nhịn được lại giục tiếp:
-Dã Lang, mày làm nhanh lên, lão đại vẫn đang phải trốn ở đâu đó chờ chúng ta đến cứu. Tao thấy cái bọn quân nhân kia cũng không có vẻ gì là sẽ tìm ra được đại ca đâu, nói gì mà đang lục soát trên núi, căn bản cũng chỉ lời nói suông cho xong, tin làm sao được đám người ấy.
Dã Lang không buồn để ý đến những lời nói nóng vội của Dã Thú, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm dấu vết. Đột nhiên hắn dừng lại, đứng chính tại chỗ vách đá mà tối hôm đó Diệp Lăng Phi nhảy xuống, nhìn xuống bên dưới. Hắn cúi người vạch đất ra xem xét hồi lâu, cuối cùng hắn bốc ít đất sét có dính máu, đứng dậy.
-Sa-tan đã nhảy từ đây xuống!
Dã Lang chỉ tay xuống chỗ mình đang đứng, nói:
-Tao không biết Sa-tan sẽ rơi xuống đâu, nhưng có một cách có thể thử.
-Cách gì?
Dã Thú hỏi.
Dã Lang lại nhìn xuống mỏm đá bên dưới vách núi dựng đứng, nói:
-Chúng ta có thể thử nhảy từ đây xuống, thì sẽ có thể biết Sa-tan đã rơi xuống khu vực nào, nếu như rơi xuống đập đúng vào mỏm đá kia, vậy… vậy xem như mạng của tao không thọ lắm.
Dã Lang nói xong, trước mặt đám Dã Thú, thực hiện hành động liều lĩnh, hắn nhảy từ trên vách núi cao xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.