Chương 482: Hắc Đao Tái Hiện
Nhất Khởi Thành Công
18/09/2013
Biệt thự Thiên Trì!
Một đĩa cá đã cắt, một đĩa bắp nghiền, một đĩa thịt nạc nấu mướp đắng.
Phương Như Như cẩn thận lấy hết xương ra khỏi cá. Động tác dịu dàng và thong thả, giống như cô đang cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ. Sa Khôn uống canh cá còn nóng, im lặng bình thản chờ miếng cá đầy ắp tâm ý. Ông vốn định sớm một chút đi đến tiệc mừng, nhưng Phương Như Như lại kiên trì muốn ông ở nhà ăn cơm xong rồi mới đi.
Với đàn ông mà nói, cơm nhà ngon gấp trăm lần so với rượu và thức ăn ở trong tiệc xã giao.
Ngoài cửa sổ, một làn gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua, cuốn đi những lá cây rách nát. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả biệt thự giống như có vẻ lung lay sắp đổ, và thêm vài phần quỷ dị. Sa Khôn đặt chén canh xuống bàn, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn Phương Như Như. Trong lòng ông quyết định phải đối xử tử tế với Phương Như Như, thậm chí là cho cô một danh phận.
Cách biệt thự ba trăm mét, Nặc Đính không chút cố kỵ ngậm điếu xì gà, vẫy vẫy cho rơi đi tàn thuốc, chỉ vào mấy chục hộ vệ bên ngoài biệt thự Thiên Trì, nói với đám phần tử Đột Đột bên người:
- Dẫn theo ba mươi người lên đó, âm thầm xử lý đám hộ vệ kia. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được gây ra bất kì tiếng động gì đấy!
Ba mươi tinh anh Đột Đột gật gật đầu, có huấn luyện đi lên biệt thự Thiên Trì. Với năng lực và có chuẩn bị trước của họ, mấy chục canh gác đứng bên ngoài của Sa Khôn bị bọn họ ám sát vô cùng dễ dàng. Sau đó họ nhanh chóng thay quần áo canh gác, đề phòng bốn phía, đồng thời phát tín hiệu thành công cho Nặc Đính.
Nặc Đính vừa lòng gật gật đầu, bỏ xì gà xuống đất đạp đạp, nhẹ nhàng vung tay. Bốn mươi tinh anh còn lại cũng đi đến gần biệt thự Thiên Trì, nhanh chóng ra lệnh cho những người mặc trang phục canh gác làm tiếp nhiệm vụ canh gác. Còn các tinh anh mặc trang phục hộ vệ của Sa Khôn, trong tay đều nắm chặt đoản đao sắc bén. Bọn họ mỗi người đều đã được đến mệnh lệnh và bản đồ, nhất định phải một đòn giết chết ám vệ của Sa Khôn!
Ba mươi tinh anh tản ra, điềm tĩnh tự nhiên tìm kiếm mục tiêu. Có một số người đứng bên cạnh đại thụ, một số người đứng tựa vào vách tường, có một số người ngồi xổm buộc giây dày, lại có số người đứng bên cạnh tượng điêu khắc. Tất cả mọi người đều có vẻ không chút quan tâm, thản nhiên vênh váo. Thậm chí còn có người nhìn qua cửa sổ xa xa xem Sa Khôn ăn bữa tối.
Bỗng nhiên, đèn tắt!
Trong chớp mắt, các tinh anh đều dùng hết sức nắm chặt dao nhọn đâm vào đại thụ, vác tường, mặt đất, điêu khắc, đồng thời cũng lộ ra nụ cười ác độc tàn nhẫn. Bên trong những vật kia đều phát ra tiếng hừ nhẹ, nhưng không hề có tiếng kêu to. Nếu không có mệnh lệnh hay Sa Khôn gặp nguy hiểm, những ám vệ này chắc chắn sẽ không để lộ mặt mình ra.
Đèn sáng!
Các tinh anh nhẹ nhàng rút con dao sắc nhọn ra, mũi dao và thân dao đều dính đầy máu tươi. Hơn mười ám vệ cứ như vậy không hề có chút phản kháng đi đời. Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ được vị trí ẩn nấp của họ lại có người biết được. Nên biết, vị trí của mười mấy người bọn họ đều được Sa Khôn an bài, thuộc về tư liệu cực kỳ bí mật mới đúng.
Nặc Đính lại châm một điếu xì gà, nghênh ngang đi lên biệt thự. Một số phần tử Đột Đọt đi tắt máy báo động dùng tia hồng ngoại, một số thì đi đập nát camera theo dõi, một số tên lại đi cắt đứt thông tin từ bên ngoài truyền vào biệt thự. Nói tóm lại, toàn bộ biệt thự đều rơi vào trong tay bọn chúng.
Nặc Đính tự mình dẫn năm mươi tinh anh đẩy cửa chính ra. Sa Khôn đang dùng bữa cùng Phương Như Như lập tức đập vào tầm mắt. Vài người hầu thấy đám người Nặc Đỉnh xông tới, lập tức tiến đến quát:
- Các ngươi là ai? Sao dám cả gan xông vào biệt thự của Sa tiên sinh? Không thấy Sa tiên sinh và phu nhân đang dùng bữa sao?
Hai gã phần tử Đột Đột không nói một câu nào, bước lên trước vài bước, đi đến giữa người hầu Sa gia, tay phải nắm con dao sắc bén vẽ một vòng cung hoa lệ, bốn người hầu trong chớp mắt bị cắt vỡ cổ họng, máu tươi chảy ra. Người hầu lập tức lùi về sau vài bước, hai tay bịt chặt cổ họng, sau đó ầm ầm ngã hết xuống đất.
Hai người giúp việc bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra thấy cảnh tượng như thế, quát to một tiếng, đĩa thức ăn trên tay đổ vỡ. Còn chưa kịp phản ứng, hai con dao ngắn đã đâm thẳng vào ngực hai người. Đau nhức lan khắp toàn thân, cứ như vậy ngã xuống. Nặc Đính đã sớm ra lệnh, toàn bộ biệt thự Thiên Trì, trừ Sa Khôn và Phương Như Như ra, không ai có thể sống ra khỏi nơi đây.
Sa Khôn vẫn như cũ không sợ hãi uống canh cá. Sau đó gắp một miếng thịt cá đã lóc hết xương, bỏ vào miệng thưởng thức. Giống như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng máu tươi chảy đầm đìa trước mắt vậy. Cũng khó trách, kiếp sống huyết chiến mười mấy năm, cái gì sóng to gió lớn chưa gặp qua chứ? Đối với chuyện sống chết lại sớm nhìn đạm.
Phương Như Như ánh mắt phức tạp nhìn Sa Khôn.
Nặc Đính nở một nụ cười nhàn nhạt, ngậm điếu xì gà chầm chậm đi đến gần bàn ăn, tự nhiên kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, có chút hả hê nói:
- Sa tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Tuy nhiên lần trước là ông chủ động, lần này chỉ sợ đổi ngược là tôi rồi. Thật sự là phong thủy luân chuyển a.
Sa Khôn buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, thản nhiên nói:
- Nặc Đính, ngươi cũng thật can đảm đấy, dám đụng vào biệt thự Thiên Trì. Ngươi nghĩ xử lý được mười mấy hộ vệ của Sa mỗ là có thể nắm toàn cục trong tay sao? Ngươi nên biết, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bên ngoài chí ít có ba mươi khẩu tiểu liên nhắm thẳng các ngươi đấy!
Nặc Đính cười ha ha, đem xì gà bỏ vào gạt tàn, vô cùng ngạo mạn nói:
- Sa tiên sinh vẫn còn nghĩ mười mấy vị ám vệ của ngài còn sống sao? Đáng tiếc, ngài không nhìn thấy bộ dạng chết không cam lòng của họ. Không chút tiếng động bị người khác đâm chết ngay chỗ ẩn thân, quân cờ ẩn giấu trở thành nước cờ đại bại. Sảng khoái, sảng khoái!
Sắc mặt Sa Khôn biến đổi, ánh mắt từ Nặc Đính chuyển sang Phương Như Như, trong lòng có chút nghi ngờ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương, có thêm vài phần thoải mái, an ủi của Phương Như Như, ông khẳng định không phải Phương Như Như bán đứng mình. Nếu không, bây giờ hẳn cô ta phải lộ ra vẻ hả hê mới đúng, vì thế bình thản trả lời:
- Nặc Đính, tại sao ngươi phải xử lý ta?
Nặc Đỉnh trong lòng đã định liệu tất cả, thắng lợi cũng nằm gọn trong tay, cho nên không hề sợ hãi nói ra sự thật:
- Không phải tôi muốn xử lý anh. Tôi chỉ hợp tác với Tướng quân Sa thôi. Với tôi mà nói, vị trí lãnh đạo của Sa gia vẫn là để Tướng quân Sa ngồi là thích hợp nhất. Với lại Tướng quân Sa cũng đã đồng ý hằng năm chia một nửa số lượng ma túy cho chúng tôi. Như vậy, hàng hóa toàn bộ Đông Nam Á đều chịu ảnh hưởng của tôi rồi.
Sa Khôn đau đớn lắc đầu, buồn bã thở dài:
- Tại sao chú ấy phải làm như vậy chứ? Chúng ta không phải anh em sao? Người một nhà vì sao phải làm tới cùng như vậy chứ? Là ta quá thất bại hay là chú ấy quá độc ác đây?
Không ngờ Sa gia rốt cuộc xuất hiện thế cục tương tàn. Sa Khôn không thể tưởng được kết cục của con gái ông như thế nào nữa. Ông bây giờ mới hiểu được mình thiếu Sa Cầm Tú nhiều lắm. Nếu không phải do cô luôn luôn kiên cường chống đối Sa Thành, chỉ sợ ông đã sớm bị em trai thay thế, thậm chí là giết chết. Đồng thời ông ta cũng hiểu tình anh em mà mình coi trọng ở trong mắt Sa Thành không đáng một đồng.
Nặc Đính dụi điếu xì gà vào trong bát canh cát, nở một nụ cười trào phúng trả lời:
- Yên tâm, Tướng quân Sa vẫn niệm ở tình thân, luôn nhấn mạnh chúng tôi không được giết ngài. Cho nên cũng hy vọng Sa tiên sinh nhớ anh ấy là em trai của ngài, ngài cứ thành toàn nguyện vọng của anh ấy đi. Bằng không, tướng sĩ đến dự buổi tiệc ăn mừng sẽ chết không chừa ai!
Sa Khôn tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt có chút trống rỗng. Nhưng thấy vẻ đáng thương lúc nãy của Phương Như Như, lý trí rất nhanh khôi phục, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Ngón tay nhấn nhấn vài con số, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Một nút màu đỏ chói lọi trong hộp lập tức đập vào mắt.
Đám người Nặc Đính có chút kinh ngạc, không biết thứ đó là gì. Vẻ mặt Sa Khôn trở lại vẻ bình tĩnh thong dong, duỗi ngón tay đặt lên nút nhấn, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Nặc Đính, đừng tưởng giết mười mấy ám vệ của tôi thì có thể vui mừng ra mặt. Ở Tam Giác Vàng tung hoành vài thập niên, tôi luôn thích giữ lại đường lui. Ngươi biết cái này là gì không?
- Nút khống chế thuốc nổ. Lúc xây biệt thự Thiên Trì này, trong các bức tường đều có trộn thêm thuốc nổ vào. Tất cả các dây dẫn đều do cái nút này khống chế. Chỉ cần ta nhẹ nhàng nhấn xuống, cả ngôi biệt thự này sẽ tan thành tro bụi, trở thành một đống gạch vụn, tất cả mọi người cũng đừng mong có cơ hội sống ra ngoài. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đánh cuộc, có lẽ thuốc nổ do để lâu mà mất hiệu lực thì sao?
Nặc Đính cười sang sảng vài tiếng, dùng ngón tay gõ mặt bàn, nhìn chằm chằm Sa Khôn, nói:
- Sa tiên sinh quả nhiên dụng binh như thần. Hư hư thật thật khó lòng nắm bắt. Đáng tiếc, ngài cố nói cái nút này là máy khống chế thuốc nổ, Nặc Đính thật đúng là không thể tin được. Có bản lĩnh ngài cứ nhấn![/CHARGE][/HIDE]
Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng chính bản thân Nặc Đính cũng không dám quá tự tin. Giống loại hồ ly già khôn lỏi như Sa Khôn, thật đúng là khó nói bên trong tường có chôn thuốc nổ hay không nữa, chỉ có thể dựa vào mắt thường và kinh nghiệm phán đoán mà thôi. Con bà nó, nếu lão già này thật sự dám lừa dối mình, nhất định phải đánh lão một trận cho hả giận mới được. Không được giết nhưng cũng không nói không thể đánh.
Nghe xong lời của Nặc Đính, ngón tay Sa Khôn di chuyển đến nút nhấn. Nặc Đính chấn động, mồ hôi lập tức chảy ra đầm đìa, không kìm được hô lên một tiếng:
- Sa tiên sinh, xin dừng tay. Chỉ đùa một chút thôi mà, không cần oán hận lớn như vậy chứ? Động một chút thì lại dùng đồng quy vu tận chứ?
Ngón tay Sa Khôn khẽ động, thản nhiên nói:
- Ngươi không tin à? Vậy ta sẽ thử cho ngươi xem!
Nặc Đỉnh nuốt xuống nước miếng, cười gật đầu nói:
- Tôi tin, tôi tin!
Sa Khôn không nói, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Xa xa không ngừng truyền đến tiếng sấm. Bầu trời tối đen sau khi trình diễn sự yên lặng tĩnh mịch thì từng đợt tia chớp sáng ngời cắt ngang qua chân trời, từng giọt mưa lớn như hạt đậu như đang lên tiếng trả lời, giống như thác nước nghiêng nghiêng rơi xuống. Màn mưa như tấm vải bao bọc khắp trời đất này, tất cả trở thành một đống lộn xộn….
Phương Như Như từ đầu đến giờ luôn im lặng bỗng mở miệng, duỗi tay nắm lấy tay Sa Khôn, dịu dàng nói:
- Sa tiên sinh, ngài đi gọi điện thoại gọi trợ giúp đi. Em giúp ngài giữ nút thuốc nổ uy hiếp bọn họ cho. Chỉ có như thế, chúng ta mới có một cơ hội sống sót, nếu không, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận!
Nhìn Phương Như Như, Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, trong mắt có vài phần thương xót. Không phải hắn không muốn gọi trợ giúp, mà lúc này, phỏng chừng không người nào có thể đến giúp mình rồi. Nặc Đính dám ở trước mặt mình ngang ngược càn rỡ liền tỏ rõ gã và Sa Thành đã khống chế toàn bộ cục diện. Những người khác chỉ sợ không phải chết cũng là bị giam lỏng rồi.
Nhìn Sa Khôn không mở miệng nói lời nào, Phương Như Như cười khẽ, hai má lúm đồng tiền hiện lên nét hạnh phúc của con gái, tiếp tục cổ vũ:
- Như Như không sợ chết, cũng không sợ cùng Sa tiên sinh cùng chết. Nhưng, Như Như càng muốn sinh một đứa bé cho Sa tiên sinh, để tình ý của chúng ta tiếp tục kéo dài. Cho nên, hai chúng ta đều phải cố gắng sống sót.
Sa Khôn nở một nụ cười, hiển nhiên là bị thuyết phục. Vì thế đưa hộp cho Phương Như Như giữ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ điện thoại. Ông ta muốn gọi cho Cận Vệ quân. Tuy rằng đường dây thông tin truyền ra ngoài đã bị Nặc Đính cắt đứt, nhưng những nội ứng ông ta giấu chắc vẫn bình yên vô sự. Giờ phút này, trong lòng ông ta bừng lên ý chí chiến đấu sống sót mãnh liệt.
Ông ta vừa mới đi được nửa đường, Phương Như Như đã mở hộp ra kiểm tra cẩn thận. Sau đó cô ta vô cùng tức giận rút cái nút ra, oán hận quăng lên mặt bàn. Nặc Đính lúc đầu là kinh ngạc hành động của Phương Như Như, rồi lập tức lại liên tưởng đến tư liệu vị trí ám vệ, lại nhớ Sa Thành dặn dò không được giết người phụ nữ bên cạnh Sa Khôn…. Liên kết những điều này lại, dám nói cô ta là quân cờ của Sa Thành lắm?
Nặc Đính vừa tán thưởng sự đa mưu túc trí của Sa Thành, cũng vừa cảm giác sởn cả tóc gáy. Tên kia tâm cơ thâm trầm đến vậy, che giấu bản thân mình vào lốt vỏ không chí lớn sâu như vậy, thực chất sâu trong bản thân giả dối hơn bất kì ai. Gã bắt đầu lo lắng sau khi chuyện này thành công, Sa Thành sẽ đối xử với gã như thế nào đây? Rất khó đảm bảo lão ta sẽ không giết người diệt khẩu.
Nút thuốc nổ mà Sa Khôn nói ánh vào mắt Nặc Đính, rõ ràng là một chiếc nhẫn rubi. Hoàn toàn bị lão già này trêu đùa, Nặc Đỉnh lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn rống lên:
- Giỏi cho Sa Khôn ông, cũng dám lấy nhẫn lừa tôi? Thật nghĩ tôi không dám giết ông sao?
Sa Khôn không hề nhìn gã, cũng không nghe được lời gã đang nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở khuôn mặt Phương Như Như. Nếu như nói sự phản bội của Sa Thành cho ông ta một đòn trí mạng, khiến lòng ông ta giống như bị người hung hăng đánh một cú. Vậy sự phản bội của người phụ này giống như đoạt đi hô hấp của ông. Toàn thân ông ta run lên, đau đớn và oán hận trộn lẫn vào nhau.
Hộc!
Sa Khôn phun ra một ngụm máu tươi, ông ta liền lùi về sau vài bước dựa người vào góc đại sảnh. Buồn bã ngồi xuống đất, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phương Như Như, mở miệng hỏi:
- Vì sao?
Vấn đề không cần câu trả lời này cũng muốn hỏi ra, Sa Khôn muốn tự mình chứng thực sự thật.
Nét mặt Phương Như Như vẫn như trước dịu dàng vui vẻ, nhẹ nhàng cười nhàn nhạt trả lời:
- Vì Tướng quân Sa hứa cho em năm mươi triệu Bath, chỉ cần em mê hoặc anh, tra ra vị trí của ám vệ, đồng thời trong thời khắc quan trọng giúp một tay thì em có thể cầm lấy khoản tiền này chạy trốn. Đúng, em hại anh, nhưng em cũng đã cho anh hai ngày sung sướng. Cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai cả!
- Nói thật, nếu không có năm mươi triệu châu, anh là Sa tiên sinh thì thế nào chứ? Anh ngoại trừ uy vọng và của cải ra còn gì nữa chứ? Duy nhất có thể khiến em để mắt chính là của cải, nhưng nó vĩnh viễn không có phần của em, chỉ có của Tướng quân Sa và Sa Cầm Tú thôi. Một góc nhỏ em cũng không được đến, em có tất yếu lãng phí tuổi thanh xuân của mình không?
Sa Khôn sau khi nghe xong, vô cùng bình tĩnh đứng dậy, thanh âm yếu ớt nói:
- Xem ra là tôi quá đa tình rồi!
Phương Như Như đứng dậy, quyến rũ vặn eo bẻ cổ, dịu dàng nói:
- Đương nhiên, một người đàn ông nếu ở trên giường không thể thỏa mãn một người phụ nữ thì cũng đừng kỳ vọng người phụ nữ này trung thành với mình! Em đã phân tích rất rõ cho anh rồi đấy, Sa tiên sinh. Anh già rồi, thật sự rất tồi tệ đấy.
Sa Khôn méo miệng, không nói gì thêm nữa.
Nặc Đính bật cười ha hả. Sảng khoái, thật sự là sảng khoái. Cơn tức lúc nãy bị Sa Khôn lừa gạt hoàn toàn biến mất, không khỏi kéo Phương Như Như ôm vào lòng mình, nở một nụ cười xem xét cực kỳ đàn ông, sau đó đầy thâm ý nói:
- Sa phu nhân, có hứng thú theo Nặc Đính tôi không? Chúng ta không nói chuyện tình yêu, chỉ nói tiền. Một ngày một ngàn đô la Mỹ!
Phương Như Như không hề làm bộ như chối từ, rút một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng nhét vào miệng gã, cười híp mắt nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngài chính là Hoàng thượng của Phương Như Như!
Nặc Đính không chút e dè cười như điên, cô ả này rất thú vị.
Bỗng nhiên, đèn phòng khách toàn bộ tắt.
Lập tức một chiếc đèn pin bật lên, xoay quanh khắp đại sảnh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Đèn pin không ngừng di chuyển qua lại, một con dao đen như mực cũng chuyển động theo ánh đèn. Những phần tử Đột Đột bị ánh đèn kia quét trúng, đều không ngoại lệ cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương xâm nhập cơ thể mình, sau đó cổ họng truyền đến đau đớn. Muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không có cách nào phát ra bất kỳ thanh âm nào cả.
Ánh đèn chuyển động rất nhanh, nhưng con dao đen như mực lại càng nhanh hơn!
Gió lạnh không ngừng thổi vào đại sảnh.
Đèn pin bị ném xuống đất lập tức tắt, hơn mười phần tử Đột Đột chết đi.
Ngoài cửa sổ, tia chớp xẹt qua, có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt hoảng sợ của Nặc Đính. Trong bóng đêm, gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại biết chắc chắn chuyện đó không tốt chút nào. Trong lòng dâng lên áp lực và khổ sở khó nói lên lời, cho nên gã bỏ điếu xì gà xuống, rống giận:
- Bảo người đi mở nguồn điện lên!
Ánh lửa của điếu xì gà chiếu sáng một khoảng bóng tối, khuôn mặt của vài vị tinh anh mơ hồ hiện lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt này, sinh mạng của họ cũng đã biến mất. Con dao đen như mực đơn giản đâm vào ngực họ, sau đó máu tươi trào ra. Đến khi điếu xì gà rơi xuống đất, tất cả nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ tịch mịch như cũ.
Mùi máu tươi nồng đậm ở trong gió lạnh phiêu tán, tràn ngập cả đại sảnh.
Đèn rốt cuộc sáng lên!
Khóe miệng Nặc Đính run rẩy, đẩy Phương Như Như trong lòng ra, cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan. Trên mặt thảm đỏ thẫm nằm ngổn ngang hai mươi mấy tinh anh của tổ chức Đột Đột. Máu tươi nhuộm đỏ cả cơ thể bọn họ. Tất cả đều bị dao cắt qua cổ họng chết. Một chiêu đoạt mạng, thậm chí họ còn không kịp mở miệng kêu cứu hay cảnh cáo nữa.
Phương Như Như rất muốn thất thanh kêu to hoảng sợ, nhưng cô lại bị người đứng giữa đại sảnh hấp dẫn.
Cửa sổ truyền đến từng đợt gió lạnh, cả hạt mưa cũng cùng tiến vào.
Đứng giữa làn mưa gió rét lạnh, thân hình Thiên Dưỡng Sinh vẫn thẳng tắp như một cây thương. Con ngươi màu đen đảo qua xung quanh, thu hết tất cả người trong đại sảnh vào mắt. Anh ta bước lên vài bước che trước mặt Sa Khôn, thấy khóe miệng ông vẫn còn lưu lại vết máu, trong lòng hơi kinh ngạc, giọng điệu không chút cảm tình hỏi:
- Sa tiên sinh, ngài không sao chứ?
Tuy rằng giọng điệu của Thiên Dưỡng Sinh lạnh như băng, nhưng Sa Khôn lại cảm giác được an toàn và vui mừng. Biết ý của câu hỏi của anh ta, vì vậy ông tập trung tinh thần trả lời:
- Cậu yên tâm, tôi không sao. Vết máu bên miệng không phải do vết thương tạo thành, hơn nữa tôi không thể chết nhanh như vậy. Đêm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm!
Toàn thân Phương Như Như run rẩy!
Một đĩa cá đã cắt, một đĩa bắp nghiền, một đĩa thịt nạc nấu mướp đắng.
Phương Như Như cẩn thận lấy hết xương ra khỏi cá. Động tác dịu dàng và thong thả, giống như cô đang cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ. Sa Khôn uống canh cá còn nóng, im lặng bình thản chờ miếng cá đầy ắp tâm ý. Ông vốn định sớm một chút đi đến tiệc mừng, nhưng Phương Như Như lại kiên trì muốn ông ở nhà ăn cơm xong rồi mới đi.
Với đàn ông mà nói, cơm nhà ngon gấp trăm lần so với rượu và thức ăn ở trong tiệc xã giao.
Ngoài cửa sổ, một làn gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua, cuốn đi những lá cây rách nát. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả biệt thự giống như có vẻ lung lay sắp đổ, và thêm vài phần quỷ dị. Sa Khôn đặt chén canh xuống bàn, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn Phương Như Như. Trong lòng ông quyết định phải đối xử tử tế với Phương Như Như, thậm chí là cho cô một danh phận.
Cách biệt thự ba trăm mét, Nặc Đính không chút cố kỵ ngậm điếu xì gà, vẫy vẫy cho rơi đi tàn thuốc, chỉ vào mấy chục hộ vệ bên ngoài biệt thự Thiên Trì, nói với đám phần tử Đột Đột bên người:
- Dẫn theo ba mươi người lên đó, âm thầm xử lý đám hộ vệ kia. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được gây ra bất kì tiếng động gì đấy!
Ba mươi tinh anh Đột Đột gật gật đầu, có huấn luyện đi lên biệt thự Thiên Trì. Với năng lực và có chuẩn bị trước của họ, mấy chục canh gác đứng bên ngoài của Sa Khôn bị bọn họ ám sát vô cùng dễ dàng. Sau đó họ nhanh chóng thay quần áo canh gác, đề phòng bốn phía, đồng thời phát tín hiệu thành công cho Nặc Đính.
Nặc Đính vừa lòng gật gật đầu, bỏ xì gà xuống đất đạp đạp, nhẹ nhàng vung tay. Bốn mươi tinh anh còn lại cũng đi đến gần biệt thự Thiên Trì, nhanh chóng ra lệnh cho những người mặc trang phục canh gác làm tiếp nhiệm vụ canh gác. Còn các tinh anh mặc trang phục hộ vệ của Sa Khôn, trong tay đều nắm chặt đoản đao sắc bén. Bọn họ mỗi người đều đã được đến mệnh lệnh và bản đồ, nhất định phải một đòn giết chết ám vệ của Sa Khôn!
Ba mươi tinh anh tản ra, điềm tĩnh tự nhiên tìm kiếm mục tiêu. Có một số người đứng bên cạnh đại thụ, một số người đứng tựa vào vách tường, có một số người ngồi xổm buộc giây dày, lại có số người đứng bên cạnh tượng điêu khắc. Tất cả mọi người đều có vẻ không chút quan tâm, thản nhiên vênh váo. Thậm chí còn có người nhìn qua cửa sổ xa xa xem Sa Khôn ăn bữa tối.
Bỗng nhiên, đèn tắt!
Trong chớp mắt, các tinh anh đều dùng hết sức nắm chặt dao nhọn đâm vào đại thụ, vác tường, mặt đất, điêu khắc, đồng thời cũng lộ ra nụ cười ác độc tàn nhẫn. Bên trong những vật kia đều phát ra tiếng hừ nhẹ, nhưng không hề có tiếng kêu to. Nếu không có mệnh lệnh hay Sa Khôn gặp nguy hiểm, những ám vệ này chắc chắn sẽ không để lộ mặt mình ra.
Đèn sáng!
Các tinh anh nhẹ nhàng rút con dao sắc nhọn ra, mũi dao và thân dao đều dính đầy máu tươi. Hơn mười ám vệ cứ như vậy không hề có chút phản kháng đi đời. Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ được vị trí ẩn nấp của họ lại có người biết được. Nên biết, vị trí của mười mấy người bọn họ đều được Sa Khôn an bài, thuộc về tư liệu cực kỳ bí mật mới đúng.
Nặc Đính lại châm một điếu xì gà, nghênh ngang đi lên biệt thự. Một số phần tử Đột Đọt đi tắt máy báo động dùng tia hồng ngoại, một số thì đi đập nát camera theo dõi, một số tên lại đi cắt đứt thông tin từ bên ngoài truyền vào biệt thự. Nói tóm lại, toàn bộ biệt thự đều rơi vào trong tay bọn chúng.
Nặc Đính tự mình dẫn năm mươi tinh anh đẩy cửa chính ra. Sa Khôn đang dùng bữa cùng Phương Như Như lập tức đập vào tầm mắt. Vài người hầu thấy đám người Nặc Đỉnh xông tới, lập tức tiến đến quát:
- Các ngươi là ai? Sao dám cả gan xông vào biệt thự của Sa tiên sinh? Không thấy Sa tiên sinh và phu nhân đang dùng bữa sao?
Hai gã phần tử Đột Đột không nói một câu nào, bước lên trước vài bước, đi đến giữa người hầu Sa gia, tay phải nắm con dao sắc bén vẽ một vòng cung hoa lệ, bốn người hầu trong chớp mắt bị cắt vỡ cổ họng, máu tươi chảy ra. Người hầu lập tức lùi về sau vài bước, hai tay bịt chặt cổ họng, sau đó ầm ầm ngã hết xuống đất.
Hai người giúp việc bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra thấy cảnh tượng như thế, quát to một tiếng, đĩa thức ăn trên tay đổ vỡ. Còn chưa kịp phản ứng, hai con dao ngắn đã đâm thẳng vào ngực hai người. Đau nhức lan khắp toàn thân, cứ như vậy ngã xuống. Nặc Đính đã sớm ra lệnh, toàn bộ biệt thự Thiên Trì, trừ Sa Khôn và Phương Như Như ra, không ai có thể sống ra khỏi nơi đây.
Sa Khôn vẫn như cũ không sợ hãi uống canh cá. Sau đó gắp một miếng thịt cá đã lóc hết xương, bỏ vào miệng thưởng thức. Giống như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng máu tươi chảy đầm đìa trước mắt vậy. Cũng khó trách, kiếp sống huyết chiến mười mấy năm, cái gì sóng to gió lớn chưa gặp qua chứ? Đối với chuyện sống chết lại sớm nhìn đạm.
Phương Như Như ánh mắt phức tạp nhìn Sa Khôn.
Nặc Đính nở một nụ cười nhàn nhạt, ngậm điếu xì gà chầm chậm đi đến gần bàn ăn, tự nhiên kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, có chút hả hê nói:
- Sa tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Tuy nhiên lần trước là ông chủ động, lần này chỉ sợ đổi ngược là tôi rồi. Thật sự là phong thủy luân chuyển a.
Sa Khôn buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, thản nhiên nói:
- Nặc Đính, ngươi cũng thật can đảm đấy, dám đụng vào biệt thự Thiên Trì. Ngươi nghĩ xử lý được mười mấy hộ vệ của Sa mỗ là có thể nắm toàn cục trong tay sao? Ngươi nên biết, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bên ngoài chí ít có ba mươi khẩu tiểu liên nhắm thẳng các ngươi đấy!
Nặc Đính cười ha ha, đem xì gà bỏ vào gạt tàn, vô cùng ngạo mạn nói:
- Sa tiên sinh vẫn còn nghĩ mười mấy vị ám vệ của ngài còn sống sao? Đáng tiếc, ngài không nhìn thấy bộ dạng chết không cam lòng của họ. Không chút tiếng động bị người khác đâm chết ngay chỗ ẩn thân, quân cờ ẩn giấu trở thành nước cờ đại bại. Sảng khoái, sảng khoái!
Sắc mặt Sa Khôn biến đổi, ánh mắt từ Nặc Đính chuyển sang Phương Như Như, trong lòng có chút nghi ngờ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương, có thêm vài phần thoải mái, an ủi của Phương Như Như, ông khẳng định không phải Phương Như Như bán đứng mình. Nếu không, bây giờ hẳn cô ta phải lộ ra vẻ hả hê mới đúng, vì thế bình thản trả lời:
- Nặc Đính, tại sao ngươi phải xử lý ta?
Nặc Đỉnh trong lòng đã định liệu tất cả, thắng lợi cũng nằm gọn trong tay, cho nên không hề sợ hãi nói ra sự thật:
- Không phải tôi muốn xử lý anh. Tôi chỉ hợp tác với Tướng quân Sa thôi. Với tôi mà nói, vị trí lãnh đạo của Sa gia vẫn là để Tướng quân Sa ngồi là thích hợp nhất. Với lại Tướng quân Sa cũng đã đồng ý hằng năm chia một nửa số lượng ma túy cho chúng tôi. Như vậy, hàng hóa toàn bộ Đông Nam Á đều chịu ảnh hưởng của tôi rồi.
Sa Khôn đau đớn lắc đầu, buồn bã thở dài:
- Tại sao chú ấy phải làm như vậy chứ? Chúng ta không phải anh em sao? Người một nhà vì sao phải làm tới cùng như vậy chứ? Là ta quá thất bại hay là chú ấy quá độc ác đây?
Không ngờ Sa gia rốt cuộc xuất hiện thế cục tương tàn. Sa Khôn không thể tưởng được kết cục của con gái ông như thế nào nữa. Ông bây giờ mới hiểu được mình thiếu Sa Cầm Tú nhiều lắm. Nếu không phải do cô luôn luôn kiên cường chống đối Sa Thành, chỉ sợ ông đã sớm bị em trai thay thế, thậm chí là giết chết. Đồng thời ông ta cũng hiểu tình anh em mà mình coi trọng ở trong mắt Sa Thành không đáng một đồng.
Nặc Đính dụi điếu xì gà vào trong bát canh cát, nở một nụ cười trào phúng trả lời:
- Yên tâm, Tướng quân Sa vẫn niệm ở tình thân, luôn nhấn mạnh chúng tôi không được giết ngài. Cho nên cũng hy vọng Sa tiên sinh nhớ anh ấy là em trai của ngài, ngài cứ thành toàn nguyện vọng của anh ấy đi. Bằng không, tướng sĩ đến dự buổi tiệc ăn mừng sẽ chết không chừa ai!
Sa Khôn tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt có chút trống rỗng. Nhưng thấy vẻ đáng thương lúc nãy của Phương Như Như, lý trí rất nhanh khôi phục, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Ngón tay nhấn nhấn vài con số, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Một nút màu đỏ chói lọi trong hộp lập tức đập vào mắt.
Đám người Nặc Đính có chút kinh ngạc, không biết thứ đó là gì. Vẻ mặt Sa Khôn trở lại vẻ bình tĩnh thong dong, duỗi ngón tay đặt lên nút nhấn, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Nặc Đính, đừng tưởng giết mười mấy ám vệ của tôi thì có thể vui mừng ra mặt. Ở Tam Giác Vàng tung hoành vài thập niên, tôi luôn thích giữ lại đường lui. Ngươi biết cái này là gì không?
- Nút khống chế thuốc nổ. Lúc xây biệt thự Thiên Trì này, trong các bức tường đều có trộn thêm thuốc nổ vào. Tất cả các dây dẫn đều do cái nút này khống chế. Chỉ cần ta nhẹ nhàng nhấn xuống, cả ngôi biệt thự này sẽ tan thành tro bụi, trở thành một đống gạch vụn, tất cả mọi người cũng đừng mong có cơ hội sống ra ngoài. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đánh cuộc, có lẽ thuốc nổ do để lâu mà mất hiệu lực thì sao?
Nặc Đính cười sang sảng vài tiếng, dùng ngón tay gõ mặt bàn, nhìn chằm chằm Sa Khôn, nói:
- Sa tiên sinh quả nhiên dụng binh như thần. Hư hư thật thật khó lòng nắm bắt. Đáng tiếc, ngài cố nói cái nút này là máy khống chế thuốc nổ, Nặc Đính thật đúng là không thể tin được. Có bản lĩnh ngài cứ nhấn![/CHARGE][/HIDE]
Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng chính bản thân Nặc Đính cũng không dám quá tự tin. Giống loại hồ ly già khôn lỏi như Sa Khôn, thật đúng là khó nói bên trong tường có chôn thuốc nổ hay không nữa, chỉ có thể dựa vào mắt thường và kinh nghiệm phán đoán mà thôi. Con bà nó, nếu lão già này thật sự dám lừa dối mình, nhất định phải đánh lão một trận cho hả giận mới được. Không được giết nhưng cũng không nói không thể đánh.
Nghe xong lời của Nặc Đính, ngón tay Sa Khôn di chuyển đến nút nhấn. Nặc Đính chấn động, mồ hôi lập tức chảy ra đầm đìa, không kìm được hô lên một tiếng:
- Sa tiên sinh, xin dừng tay. Chỉ đùa một chút thôi mà, không cần oán hận lớn như vậy chứ? Động một chút thì lại dùng đồng quy vu tận chứ?
Ngón tay Sa Khôn khẽ động, thản nhiên nói:
- Ngươi không tin à? Vậy ta sẽ thử cho ngươi xem!
Nặc Đỉnh nuốt xuống nước miếng, cười gật đầu nói:
- Tôi tin, tôi tin!
Sa Khôn không nói, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Xa xa không ngừng truyền đến tiếng sấm. Bầu trời tối đen sau khi trình diễn sự yên lặng tĩnh mịch thì từng đợt tia chớp sáng ngời cắt ngang qua chân trời, từng giọt mưa lớn như hạt đậu như đang lên tiếng trả lời, giống như thác nước nghiêng nghiêng rơi xuống. Màn mưa như tấm vải bao bọc khắp trời đất này, tất cả trở thành một đống lộn xộn….
Phương Như Như từ đầu đến giờ luôn im lặng bỗng mở miệng, duỗi tay nắm lấy tay Sa Khôn, dịu dàng nói:
- Sa tiên sinh, ngài đi gọi điện thoại gọi trợ giúp đi. Em giúp ngài giữ nút thuốc nổ uy hiếp bọn họ cho. Chỉ có như thế, chúng ta mới có một cơ hội sống sót, nếu không, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận!
Nhìn Phương Như Như, Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, trong mắt có vài phần thương xót. Không phải hắn không muốn gọi trợ giúp, mà lúc này, phỏng chừng không người nào có thể đến giúp mình rồi. Nặc Đính dám ở trước mặt mình ngang ngược càn rỡ liền tỏ rõ gã và Sa Thành đã khống chế toàn bộ cục diện. Những người khác chỉ sợ không phải chết cũng là bị giam lỏng rồi.
Nhìn Sa Khôn không mở miệng nói lời nào, Phương Như Như cười khẽ, hai má lúm đồng tiền hiện lên nét hạnh phúc của con gái, tiếp tục cổ vũ:
- Như Như không sợ chết, cũng không sợ cùng Sa tiên sinh cùng chết. Nhưng, Như Như càng muốn sinh một đứa bé cho Sa tiên sinh, để tình ý của chúng ta tiếp tục kéo dài. Cho nên, hai chúng ta đều phải cố gắng sống sót.
Sa Khôn nở một nụ cười, hiển nhiên là bị thuyết phục. Vì thế đưa hộp cho Phương Như Như giữ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ điện thoại. Ông ta muốn gọi cho Cận Vệ quân. Tuy rằng đường dây thông tin truyền ra ngoài đã bị Nặc Đính cắt đứt, nhưng những nội ứng ông ta giấu chắc vẫn bình yên vô sự. Giờ phút này, trong lòng ông ta bừng lên ý chí chiến đấu sống sót mãnh liệt.
Ông ta vừa mới đi được nửa đường, Phương Như Như đã mở hộp ra kiểm tra cẩn thận. Sau đó cô ta vô cùng tức giận rút cái nút ra, oán hận quăng lên mặt bàn. Nặc Đính lúc đầu là kinh ngạc hành động của Phương Như Như, rồi lập tức lại liên tưởng đến tư liệu vị trí ám vệ, lại nhớ Sa Thành dặn dò không được giết người phụ nữ bên cạnh Sa Khôn…. Liên kết những điều này lại, dám nói cô ta là quân cờ của Sa Thành lắm?
Nặc Đính vừa tán thưởng sự đa mưu túc trí của Sa Thành, cũng vừa cảm giác sởn cả tóc gáy. Tên kia tâm cơ thâm trầm đến vậy, che giấu bản thân mình vào lốt vỏ không chí lớn sâu như vậy, thực chất sâu trong bản thân giả dối hơn bất kì ai. Gã bắt đầu lo lắng sau khi chuyện này thành công, Sa Thành sẽ đối xử với gã như thế nào đây? Rất khó đảm bảo lão ta sẽ không giết người diệt khẩu.
Nút thuốc nổ mà Sa Khôn nói ánh vào mắt Nặc Đính, rõ ràng là một chiếc nhẫn rubi. Hoàn toàn bị lão già này trêu đùa, Nặc Đỉnh lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn rống lên:
- Giỏi cho Sa Khôn ông, cũng dám lấy nhẫn lừa tôi? Thật nghĩ tôi không dám giết ông sao?
Sa Khôn không hề nhìn gã, cũng không nghe được lời gã đang nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở khuôn mặt Phương Như Như. Nếu như nói sự phản bội của Sa Thành cho ông ta một đòn trí mạng, khiến lòng ông ta giống như bị người hung hăng đánh một cú. Vậy sự phản bội của người phụ này giống như đoạt đi hô hấp của ông. Toàn thân ông ta run lên, đau đớn và oán hận trộn lẫn vào nhau.
Hộc!
Sa Khôn phun ra một ngụm máu tươi, ông ta liền lùi về sau vài bước dựa người vào góc đại sảnh. Buồn bã ngồi xuống đất, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phương Như Như, mở miệng hỏi:
- Vì sao?
Vấn đề không cần câu trả lời này cũng muốn hỏi ra, Sa Khôn muốn tự mình chứng thực sự thật.
Nét mặt Phương Như Như vẫn như trước dịu dàng vui vẻ, nhẹ nhàng cười nhàn nhạt trả lời:
- Vì Tướng quân Sa hứa cho em năm mươi triệu Bath, chỉ cần em mê hoặc anh, tra ra vị trí của ám vệ, đồng thời trong thời khắc quan trọng giúp một tay thì em có thể cầm lấy khoản tiền này chạy trốn. Đúng, em hại anh, nhưng em cũng đã cho anh hai ngày sung sướng. Cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai cả!
- Nói thật, nếu không có năm mươi triệu châu, anh là Sa tiên sinh thì thế nào chứ? Anh ngoại trừ uy vọng và của cải ra còn gì nữa chứ? Duy nhất có thể khiến em để mắt chính là của cải, nhưng nó vĩnh viễn không có phần của em, chỉ có của Tướng quân Sa và Sa Cầm Tú thôi. Một góc nhỏ em cũng không được đến, em có tất yếu lãng phí tuổi thanh xuân của mình không?
Sa Khôn sau khi nghe xong, vô cùng bình tĩnh đứng dậy, thanh âm yếu ớt nói:
- Xem ra là tôi quá đa tình rồi!
Phương Như Như đứng dậy, quyến rũ vặn eo bẻ cổ, dịu dàng nói:
- Đương nhiên, một người đàn ông nếu ở trên giường không thể thỏa mãn một người phụ nữ thì cũng đừng kỳ vọng người phụ nữ này trung thành với mình! Em đã phân tích rất rõ cho anh rồi đấy, Sa tiên sinh. Anh già rồi, thật sự rất tồi tệ đấy.
Sa Khôn méo miệng, không nói gì thêm nữa.
Nặc Đính bật cười ha hả. Sảng khoái, thật sự là sảng khoái. Cơn tức lúc nãy bị Sa Khôn lừa gạt hoàn toàn biến mất, không khỏi kéo Phương Như Như ôm vào lòng mình, nở một nụ cười xem xét cực kỳ đàn ông, sau đó đầy thâm ý nói:
- Sa phu nhân, có hứng thú theo Nặc Đính tôi không? Chúng ta không nói chuyện tình yêu, chỉ nói tiền. Một ngày một ngàn đô la Mỹ!
Phương Như Như không hề làm bộ như chối từ, rút một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng nhét vào miệng gã, cười híp mắt nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngài chính là Hoàng thượng của Phương Như Như!
Nặc Đính không chút e dè cười như điên, cô ả này rất thú vị.
Bỗng nhiên, đèn phòng khách toàn bộ tắt.
Lập tức một chiếc đèn pin bật lên, xoay quanh khắp đại sảnh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Đèn pin không ngừng di chuyển qua lại, một con dao đen như mực cũng chuyển động theo ánh đèn. Những phần tử Đột Đột bị ánh đèn kia quét trúng, đều không ngoại lệ cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương xâm nhập cơ thể mình, sau đó cổ họng truyền đến đau đớn. Muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không có cách nào phát ra bất kỳ thanh âm nào cả.
Ánh đèn chuyển động rất nhanh, nhưng con dao đen như mực lại càng nhanh hơn!
Gió lạnh không ngừng thổi vào đại sảnh.
Đèn pin bị ném xuống đất lập tức tắt, hơn mười phần tử Đột Đột chết đi.
Ngoài cửa sổ, tia chớp xẹt qua, có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt hoảng sợ của Nặc Đính. Trong bóng đêm, gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại biết chắc chắn chuyện đó không tốt chút nào. Trong lòng dâng lên áp lực và khổ sở khó nói lên lời, cho nên gã bỏ điếu xì gà xuống, rống giận:
- Bảo người đi mở nguồn điện lên!
Ánh lửa của điếu xì gà chiếu sáng một khoảng bóng tối, khuôn mặt của vài vị tinh anh mơ hồ hiện lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt này, sinh mạng của họ cũng đã biến mất. Con dao đen như mực đơn giản đâm vào ngực họ, sau đó máu tươi trào ra. Đến khi điếu xì gà rơi xuống đất, tất cả nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ tịch mịch như cũ.
Mùi máu tươi nồng đậm ở trong gió lạnh phiêu tán, tràn ngập cả đại sảnh.
Đèn rốt cuộc sáng lên!
Khóe miệng Nặc Đính run rẩy, đẩy Phương Như Như trong lòng ra, cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan. Trên mặt thảm đỏ thẫm nằm ngổn ngang hai mươi mấy tinh anh của tổ chức Đột Đột. Máu tươi nhuộm đỏ cả cơ thể bọn họ. Tất cả đều bị dao cắt qua cổ họng chết. Một chiêu đoạt mạng, thậm chí họ còn không kịp mở miệng kêu cứu hay cảnh cáo nữa.
Phương Như Như rất muốn thất thanh kêu to hoảng sợ, nhưng cô lại bị người đứng giữa đại sảnh hấp dẫn.
Cửa sổ truyền đến từng đợt gió lạnh, cả hạt mưa cũng cùng tiến vào.
Đứng giữa làn mưa gió rét lạnh, thân hình Thiên Dưỡng Sinh vẫn thẳng tắp như một cây thương. Con ngươi màu đen đảo qua xung quanh, thu hết tất cả người trong đại sảnh vào mắt. Anh ta bước lên vài bước che trước mặt Sa Khôn, thấy khóe miệng ông vẫn còn lưu lại vết máu, trong lòng hơi kinh ngạc, giọng điệu không chút cảm tình hỏi:
- Sa tiên sinh, ngài không sao chứ?
Tuy rằng giọng điệu của Thiên Dưỡng Sinh lạnh như băng, nhưng Sa Khôn lại cảm giác được an toàn và vui mừng. Biết ý của câu hỏi của anh ta, vì vậy ông tập trung tinh thần trả lời:
- Cậu yên tâm, tôi không sao. Vết máu bên miệng không phải do vết thương tạo thành, hơn nữa tôi không thể chết nhanh như vậy. Đêm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm!
Toàn thân Phương Như Như run rẩy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.